Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 44.2:




Về đến động phủ, Hàn Mục Vi liền lập tức nhảy xuống lưng của Hàn Mục Tiêu, duỗi tay xoa xoa vai phải: "Quyền vừa nãy vẫn là có chút đau."
"Ngươi đây là điển hình của việc gian lận" - Hàn Mục Tiêu vừa nghe nói bên ngoài có người cược Hàn Mục Vi thứ năm, trong lòng liền nổi lên nghi hoặc: "Bất quá ta cũng cược hai mươi khối trung phẩm linh thạch" - Gian lận như vậy cũng phải có bản lĩnh, chẳng những thực lực không trở ngại mà diễn trò cũng phải diễn đến thanh âm và tình cảm phong phú mới được, bằng không rất dễ bị lòi.
"Ngươi một hồi liền đi đại bỉ tràng nói một tiếng ba trận sau ta không thể đánh" - Hàn Mục Vi móc ra mấy viên huyết nương tử cho Hàn Mục Tiêu, chính mình cũng cầm mấy viên ăn, bày ra vẻ mặt khổ sở: "Ta gian lận cũng là bị tình thế bắt buộc?" - Nâng lên chân phải, chỉ chỉ đôi giày: "Nhìn xem, đôi lưu vân ủng này ta mang suốt tám năm, ai có thể nghĩ đến đường đường là đệ tử của Nguyên Anh chân quân mà một đôi giảy để đổi thôi cũng không có? Đây đều là nghèo làm ra."
"Ha hả" - Hàn Mục Tiêu lôi kéo khóe miệng giả cười hai tiếng: "Đôi lưu vân ủng của ngươi dùng hai cánh của dơi vân tuyết làm thành, là cực phẩm Linh Khí, ngươi nói vậy thật là làm ta chua quá" - Huống hồ xem nhan sắc cùng độ cung của đôi lưu vân ủng này, bên trong hẳn là có không ít lá hương bồ.
"Ta chỉ có một đôi" - Vẫn là lúc trước lão nhân ném nàng vào rừng Mạc Nhật tròng lên cho nàng, Hàn Mục Vi hút lưu huyết nương tử, liếc mắt xem xét Hàn Mục Tiêu gầy như cây trúc một cái: "Ngươi khi nào chuẩn bị sửa tu công pháp?" – Việc tổ tiên không chết nàng còn không dám nói cho hắn, ngoại trừ sợ hỏng việc, thì việc này càng ít người biết càng tốt.
"Lên Trúc Cơ đi" - Hắn hiện tại tu công pháp là sư phụ hắn cho, đặt nền móng khá tốt cho nên tạm thời không định đổi: "Hành trình đến Chung Hiểu bí cảnh lần này chúng ta phải chuẩn bị nhiều thứ để bảo mệnh, ta coi" - Nói đến đây hắn giương mắt nhìn về phía Hàn Mục Vi, tràn đầy thâm trầm: "Sẽ không sống yên ổn."
"Ta biết" - Hàn Mục Vi lấy ra ba cái hộp Ngọc nhỏ cho Hàn Mục Tiêu: "Bên trong này là kiếm khí cầu, một người các ngươi có hai viên, không đến thời điểm mất mạng thì không cần lấy ra dùng, uy lực quá lớn" - Lúc trước Thiên Nhất lão tổ cho nàng hai hộp lớn, tính lên phải có ba trăm viên, theo lão nhân nói đây đều là khi Thiên Nhất lão tổ luyện kiếm ngưng kết mà ra.
Hàn Mục Tiêu ngưng thần nhìn chằm chằm Hàn Mục Vi một hồi lâu, sau cười cười lấy ra một túi trữ vật đã sớm chuẩn bị tốt: "Nơi này có một ít linh phù, linh tuyền thủy với đan dược, đều là ta cùng Đồng Đồng còn có Lục tỷ chuẩn bị" – Được người nhớ thương thì cảm giác vẫn luôn tốt đẹp như vậy, trong lòng ấm áp.
"Cho ta bớt việc" - Hàn Mục Vi tiếp nhận dùng thần thức quét một chút, cái gì cần có đều có, liền nàng không nghĩ tới giải độc hoàn đều có một lọ: "Cha ta còn đang chữa thương, nguyên bản ta nghĩ đến chuyện mấy ngày nay đi phường thị nhìn xem mua chút linh phù, hiện tại không cần."
"Thương của tứ bá thế nào rồi?"
"Khá tốt" - Có Thanh Trúc linh lộ ngàn năm, cha nàng hiện tại nhìn khá hơn nhiều.
"Vậy là tốt rồi."
Tiễn Hàn Mục Tiêu, Hàn Mục Vi liền đi ao sau núi bắt đầu luyện thể. Ngày kế khi chính ngọ, danh sách top năm người mạnh nhất đã có, Mộc Sướng không hề ngoài ý muốn đứng đầu, người đứng thứ hai là Trần Thăng, Mộc Cẩn Nhiễm đứng thứ ba giống hệt như trong khối ngọc giản mà, thứ tư là Mộc Hà của Mộc gia, thứ năm là Hàn Mục Vi đứng ổn định vững chắc.
Đối với bảng xếp hạng này Hàn Mục Vi tỏ vẻ phi thường vừa lòng, ngồi ở trên giường đá vô cùng cao hứng mà đếm linh thạch. Nhưng có một người lại đối với kết quả này canh cánh trong lòng, đó chính là Mộc Sướng, xong việc hắn liền chạy tới Vô Phong Nhai: "Thúc tổ, con dám khẳng định tiểu, Hàn Mục Vi đang giả bộ."
Mộc Nghiêu dựa Phượng Minh Kiếm, trong tay cầm một con ngọc hồ màu trắng ngà, trong mắt mang cười: "Ừ, thì sao?"
"Thì.." - Mộc Sướng bị hỏi đến nghẹn họng, hắn chỉ là có chút buồn bực Hàn Mục Vi không biết tiến thủ, rõ ràng nàng có thể cùng hắn tranh cao thấp. Hắn thật ra muốn chạy tới Tiêu Dao Phong tìm nàng đánh một hồi, nhưng lại có chút không có can đảm, rốt cuộc không thể hiểu được mà chạy tới địa bàn của người ta đánh người, đây là khiêu khích trần trụi, Thiện Đức chân quân không lột da hắn mới là lạ.
"Con biết rõ nàng giả bộ, vậy phải hiểu là nàng chỉ cần thứ năm, một khi đã như vậy thì con buồn bực làm gì?" - Mộc Nghiêu uống một ngụm rượu, ngửa đầu nhìn trời xanh mây trắng: "Ai có chí nấy, con tưởng cầu nhưng chưa chắc người khác cũng muốn như vậy. Nếu nàng chỉ muốn thứ năm vậy cần gì phải phối hợp với con để tranh đệ nhất đâu?"
"Con đã hiểu, đa tạ thúc tổ đề điểm" - Mộc Sướng cúi đầu, trong lòng vẫn là có chút không hiểu Hàn Mục Vi vì cái gì chỉ tranh thứ năm: "Thúc tổ, ngài nói thứ năm so thứ nhất tốt hơn ư?"
"Sẽ có lợi và hại" - Mộc Nghiêu quay đầu nhìn về phía thiếu niên đứng ở một bên: "Đệ nhất trừ bỏ có được danh còn sẽ có vẻ mũi nhọn quá lộ; thứ năm danh không tổn hại, nhưng cuối cùng là bình thường một chút, đương nhiên nơi này còn có hết thảy thất tình lục dục của người" - Liền thí dụ như tiền đặt cược mười khối trung phẩm linh thạch kia thì chỉ có nàng làm ra được.
Tông môn đại bỉ Luyện Khí kỳ đã kết thúc, đi theo đó là Trúc Cơ kỳ đại bỉ, giống như Luyện Khí kỳ vậy đều có vòng đào thải, sau là thủ lôi tái tìm ra năm trăm danh trước, lúc sau đều là một chọi một. Noi theo Luyện Khí kỳ thì Trúc Cơ kỳ thủ lôi tái càng là đấu đến khí thế ngất trời.
Hàn Mục Vi không có đi quan chiến, chủ yếu là Thiện Đức chân quân cảm thấy nàng còn có không gian trưởng thành cho nên đem thời gian mỗi ngày vào trận sửa thành hai cái canh giờ, cứ như vậy nàng một sớm đã bị đánh trở về nguyên hình. Đệ nhất danh của Trúc Cơ kỳ vẫn là người mà Hàn Mục Vi quen thuộc -- Vị Danh, đối với việc này mọi người đều không có dị nghị, không có trì hoãn.
Nhưng thật ra Kim Đan kỳ đại bỉ rất đáng xem bởi vì Mộc Nghiêu chỉ sống ở trong truyền thuyết cũng có. Việc này Hàn Mục Vi cũng qua xem thử, rốt cuộc tìm được cảm giác không chật vật như vậy, thoáng điều tức một hồi liền ném kiếm đi sân khấu ở trên không trung.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Thiên Diễn Tông có ba trăm hai mươi tám Kim Đan tu sĩ, không đúng không đúng, hiện tại chỉ có ba trăm hai mươi bảy, sư phụ của Lục tỷ đã vỡ Kim Đan, trước mắt còn chưa trùng tu lại được.
Hàn Mục Vi một đường rẽ trái rốt cuộc đi tới lôi đài đầu tiên cũng do Mộc Nghiêu thủ, nhìn một hàng người đang xếp hàng thật dài, trong đó còn có vài vị nàng nhận thức, vỗ vỗ Hàn Mục Tiêu che ở trước nàng dùng thần thức truyền âm hỏi: "Tình huống này là sao vậy?"
Hàn Mục Tiêu quay đầu vừa thấy, tức khắc lộ cười: "Ta còn tưởng rằng ngươi không tới đâu" - Một phen đem nàng kéo đến trước hắn bắt đầu kể rõ tình huống hiện tại: "Kim Đan kỳ đại bỉ chỉ có thủ lôi tái, không có chia buổi sáng một hồi với buổi chiều một hồi, hiện tại là xa luân chiến, đại sư huynh hôm nay đã quét xuống bảy vị Kim Đan chân nhân."
Hàn Mục Vi liếc mắt một cái không nháy mắt mà nhìn chằm chằm hai vị kiếm tu một đỏ một trắng trên đài nửa ngày, đột nhiên hỏi: "Tại sao hai người này có chút giống nhau vậy?"
"Hai người đều là họ Mộc" - Hàn Mục Tiêu xem đến mùi ngon, tới rồi thời khắc phi thường kích động trên tay còn sẽ đi theo cổ vũ mấy lần: "Béo Béo, ngươi nói đại sư huynh có thể bị quét đến lôi đài hay không?" – Người có thể quét hắn ngày sau phỏng chừng đi đường đều có gió, việc này đủ thổi cả đời.
Hàn Mục Vi nghĩ đến lúc trước Mộc Nghiêu mới từ trong quan tài bò ra tới liền dám cầm kiếm đấu với lôi kiếp, tức khắc lắc lắc đầu: "Hẳn là không" - Thỉnh không cần coi thường bạch nguyệt quang của nam chính.
Mộc Nghiêu là tu sĩ phong linh căn, vô luận là xuất kiếm hay là thân hình đều là thập phần ngụy biến, thình lình mà từ các loại phương vị xảo quyệt xuất hiện, làm đối thủ khó lòng phòng bị. Hàn Mục Vi một tay ôm ngực một tay vuốt cằm, nghĩ đây là bản "duy mau không phá" ngoài thực tế, nên có chút hâm mộ ghen ghét.
Thẳng đến hoàng hôn đã xuất hiện ở phương Tây, màn mà Hàn Mục Tiêu muốn nhìn cũng không có xuất hiện, hồng y kiếm tu không lưu tình chút nào mà giải quyết một cái Kim Đan cùng họ cuối cùng, liền thu kiếm nhảy xuống lôi đài, biến mất khỏi đại bỉ tràng.
Hàn Mục Vi nhìn vị chân nhân kia cách nàng không đến ba thước, không tiếng động mà dịch hai bước về phía sau, hỏi Hàn Mục Tiêu: "Ngươi có đếm số người của Mộc gia bị sư huynh ngày hôm nay quét xuống lôi đài không?"
"Bảy vị" - Hàn Mục Tiêu cùng Hàn Mục Vi nhìn nhau một cái, chém đinh chặt sắt mà nói: "Hơn nữa cơ bản đều là mặt chấm đất."
"Trời, lục thân không nhận luôn?" - Hàn Mục Vi không khỏi sờ sờ mặt mình, xem ra ngày sau đối với Mộc Nghiêu phải tôn trọng một chút mới được, mọi người đều là sư huynh muội đồng môn, tốt tốt đẹp đẹp vẫn là rất quan trọng.
Trải qua ba tháng, tông môn đại bỉ rốt cuộc kết thúc, top năm của các cảnh giới cũng đều có. Hàn Mục Vi xen lẫn trong mấy cái đệ tử Luyện Khí đi theo mọi người vào Tàng Bảo Các. Bề ngoài của Tàng Bảo Các này thật sự cùng chữ "Bảo" một chút đều không dính với nhau, cũng chỉ so với phá trúc ốc của sư phụ nàng tốt hơn một chút.
Lúc này Tiểu Thiên Bồ không thể không nhắc nhở nàng: "Ngày thường Tàng Bảo Các này đều là tráng lệ huy hoàng, kim quang lấp lánh, bất quá mỗi lần có người muốn vào Tàng Bảo Các nó đều sẽ biến thành bộ dáng này, thể hiện rằng tâm tình của nó không tốt."
"Tàng Bảo Các này là linh bảo ư?" – Tính tình của Tàng Bảo Các này như thế nào cùng sư phụ nàng có chút giống? Đều thực thủ tài.
"Không phải linh bảo, là Tiên Khí, trên dưới Thiên Diễn Tông cũng chỉ có ba kiện Tiên Khí, đây là một trong số đó, vẫn là Thiên Diễn tôn giả khi phi thăng để lại."
Nghe xong lời này, ánh mắt Hàn Mục Vi nhìn về phía Tàng Bảo Các liền thay đổi, lửa nóng nhiệt: "Bồ Bồ, Tàng Bảo Các có Tiên Khí không?"
"Không biết, chưa tiến vào bao giờ" - Nó tuy ở Thiên Diễn Tông mấy vạn năm nhưng có thể thoát ly bản thể cũng chỉ có hơn một ngàn sáu trăm năm, nhưng không phải địa phương nào của Thiên Diễn Tông nó đều có thể đi vào.
Hai mươi người ở đây trừ bỏ mấy cái đệ tử Luyện Khí kỳ có vẻ mặt ngu đần, những người khác đều là đầy mặt bất đắc dĩ, Tàng Bảo Các này lại biến thành nhà tranh ba gian lọt gió, không biết một hồi nếu không ai có thể lấy bảo, nó có thể lại bắt đầu phóng pháo trúc hay không?
Vị Danh cúi đầu cười nhạt, nhớ tới năm ấy Mộc Nghiêu từ Tàng Bảo Các ra tới, Tàng Bảo Các thương tâm đến lập tức sụp đổ, khóe miệng đều kéo xuống không được.
Không đến một chén trà nhỏ công phu, Vị Hành cùng ba vị Hóa Thần đạo quân đã tới, bọn họ cũng chỉ liếc nhìn nhà tranh, nhìn dáng vẻ "phát bệnh" này của nó đã quá quen. Vị Hành cũng thực bất đắc dĩ, bất quá Tàng Bảo Các này dùng long cốt luyện chế, bủn xỉn thủ tài cũng hẳn là: "Chư vị đều hiểu quy củ, bổn tọa nói cũng không nói nhiều, các ngươi đi nhanh về nhanh."
Hắn vừa dứt lời, quanh thân nhà tranh mọc lan tràn một mùi ẩm thấp, gió thổi thôi cũng lung lay sắp đổ, rất có hương vị thê lương. Hàn Mục Vi giờ phút này là thật ngu luôn, lúc này mới bao lâu thôi, mới nãy là nhà tranh tam gian còn đứng thẳng, lúc này cảm giác liền chỉ bỏ thêm lên một cọng rơm thôi là sụp rồi.
Vị Hành thấy thế, đầu nghiêng qua một bên, hướng tới bọn họ xua tay: "Vào nhanh lên."
Nhưng mà ở vào thời điểm đi vào bên trong, vài vị Nguyên Anh chân quân dẫn đầu đều vào rất thuận lợi nhưng đến phiên Mộc Nghiêu, Hàn Mục Vi chỉ nghe thấy "phanh" một tiếng, nguyên bản hai cánh cửa gỗ đang mở bỗng nhiên khép lại không một khẽ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.