Mười tám vị bị vứt ra trước lúc này không ai không rơi xuống đất mà chờ ở bên ngoài, bọn họ là mắt thấy Tàng Bảo Các từ nhà tranh lọt gió chậm rãi biến thành kim ốc, lúc này lại trong nháy mắt ầm ầm sập, lập tức âm phong nổi lên bốn phía, nhưng cho dù như vậy hai phiến cửa gỗ ngã trên mặt đất cũng đóng lại.
Mộc Nghiêu cùng Hàn Mục Vi bị vứt ra lúc này như có sở cảm mà nhìn về phía kích bọ tiểu nha đầu nắm chặt ở trong tay, đỏ sậm trong mắt chợt lóe mà qua, Long Chiến Kích? Xem ra nó là bản mạng pháp bảo của tiểu nha đầu.
Xem thượng cổ chú này trên thân kích liền biết nó hẳn là dùng long tức thần thạch đúc ra, long tức thần thạch tuy hàm kim nhưng lại thuộc thổ, thực thích hợp nàng. Mộc Nghiêu dùng ánh mắt ngăn lại người muốn tiến lên đỡ nàng, sau hỏi: "Muội còn có thể đứng lên được không?" - Thần ban cho phong lôi, nàng mới Luyện Khí kỳ, uy lực khẳng định không lớn, bất quá ta sét mới vừa đánh ở trên eo vẫn là làm nàng chậm rãi ổn định lại.
"Từ từ một lát" - Hàn Mục Vi cắn răng, đôi tay bám vào Long Chiến Kích để trên mặt đất, một hồi lâu mới có thể lồng lộng run run đứng lên: "Lôi vừa nãy là Tàng Bảo Các đánh?"
"Không phải" - Thiên Nhất đạo quân đã đi tới: "Tàng Bảo Các không thể đánh con" - Nói liền nhìn về phía Long Chiến Kích, cười khẽ truyền âm: "Lôi vừa nãy là thần ban cho, ban danh cho bản mạng pháp bảo của con là Long Chiến Kích, không cần lại chế tên cho nó nữa, trở về cố hiểu được nó, thừa dịp Chung Hiểu bí cảnh mở ra còn có hơn hai tháng, thì hãy tập làm quen bản mạng pháp bảo của con đi."
Long Chiến Kích? Hàn Mục Vi biết tên này, bởi vì phía trước trong đầu có thoáng hiện quá, bất quá tại sao Thiên Nhất lão tổ lại biết: "Đệ tử đa tạ lão tổ chỉ điểm." Vân Tiêu Trượng kia cũng sẽ không, không phải, tên đó lôi quá nhiều, nàng cũng không quá rõ ràng có thần ban cho gì đó hay không.
"Chúc mừng tiểu sư muội (Hàn sư thúc)" - Mọi người trên mặt tuy có hâm mộ nhưng đều là mi hoan mắt cười, phỏng chừng Tàng Bảo Các này muốn nằm liệt mấy năm. Còn nhớ có vài người không thể lấy bảo thì đưa bọn họ rời đi chính là đầy trời pháo hoa pháo trúc, hiện tại cảm giác kỳ thật trận âm phong này thổi vẫn là thực mát mẻ.
"Đa tạ đa tạ" - Hàn Mục Vi đứng tiễn đi hơn mười vị, mới thử giật giật, quay đầu nhìn thoáng qua Tàng Bảo Các sụp trên mặt đất oán khí tận trời, cười đến mi mắt cong cong mà ngự kiếm rời đi. Trở lại động phủ, liền đem Tiểu Thiên Bồ gọi ra để nghiên cứu Long Chiến Kích này: "Bồ Bồ, tại sao Thiên Nhất lão tổ bọn họ lại biết tên nó là Long Chiến Kích?"
"Thần Khí đều sẽ có thần ban cho danh, Thiên Nhất đã đạt Hóa Thần cảnh, lại tận mắt nhìn thấy ngươi bị thần ban cho bổ trúng, tự nhiên sẽ hiểu được. Đến nỗi những người khác cũng không phải ai cũng đều biết, Mộc Nghiêu cũng biết bởi trên người hắn có trọng bảo, liền ta đều không nhìn rõ hắn."
Tay nhỏ của Tiểu Thiên Bồ vuốt ve nó, trên mặt toàn là vừa lòng: "Tuy rằng hiện tại Long Chiến Kích vẫn là bán thần khí, nhưng ta tin tưởng chúng ta sớm hay muộn sẽ tìm được đồ vật còn thiếu ở đây".
Vân Tiêu Trượng tuy tốt nhưng uy lực lại thua Long Chiến Kích, Muộn Muộn Nhi một chút đều không ngốc, kích đầu này không có linh nên vừa vặn có thể cắn nuốt, hợp lại làm một, quả nhiên đồ vật có linh đều thông minh.
Hàn Mục Vi duỗi tay vuốt cái khe lõm, gật đầu đồng tình lời của Tiểu Thiên Bồ: "Chờ ta thăng cấp lên Trúc Cơ chúng ta liền ly tông rèn luyện" - Long Chiến Kích, nàng thích tên này: "Một chuyến này xem như thắng lợi trở về" - Cũng chính là chiến lâu như vậy, nàng mới nhận tri không phải ai đều có thể làm hầu ca.
Trong động huyền băng dưới nền đất ở Vô Phong Nhai, có một kiện pháp y màu đỏ vây quanh Mộc Nghiêu đảo quanh. Mộc Nghiêu nhẹ vỗ về Phượng Minh Kiếm, mặt lộ vẻ cười nhạt, như cũ không muốn mặc vào: "Nhan sắc thực hảo, nhưng mà ngươi không thích hợp với ta" - Pháp y này hắn là hôm nay lấy ra từ Tàng Bảo Các, đáng tiếc là kiểu nữ, linh tính mười phần, bất quá lại tốt cỡ nào thì hắn đối với pháp y kiểu nữ vẫn là không có hứng thú.
Ngày kế giờ sửu, Hàn Mục Vi như thường lệ đi tới đỉnh của Tiêu Dao Phong để vào Tứ Quý Trận. Lần này trong tay nàng không có côn sắt, mà là một kích dài hơn bốn thước: "Hôm nay ta mang theo đồng đội mới tới gặp các ngươi, thỉnh nhiều chỉ giáo."
Đầy trời tuyết bay, đi ở trên băng chợt nghe sói tru, mắt Hàn Mục Vi sáng ngời, khóe miệng mang cười nhìn bầy sói chậm rãi tới gần, cầm kích quét ngang, lọt vào bầy sói, nháy mắt bên trong phong tuyết có thêm nhiều mùi máu tươi.
Bạc mang chợt lóe, Hàn Mục Vi bay lên không vừa chuyển, đầu kích đâm vào cổ sói. Hai canh giờ sau, nàng mang theo một thân nhuệ khí từ trong trận đi ra, Hàn Mục Vi nhìn về phía Thiện Đức chân quân đang đứng ở đỉnh núi: "Sư phụ."
"Không tồi" - Hàn Mục Vi nghe vậy mới cười thì Thiện Đức chân quân liền bổ sung một câu: "Ta là nói kích này không tồi, còn có chút bộ dáng" - Sau tức giận mà cởi một nhẫn trữ vật: "Trong này là có một ít lôi phù cùng lôi cầu, ở bí cảnh nếu là gặp gỡ những âm vật không thể gặp quang thì trực tiếp tạp, tạp cho tới chết."
"Cảm ơn sư phụ" - Hàn Mục Vi khóe miệng vừa rũ lập tức lại cong lên, đôi tay tiếp được nhẫn trữ vật, cười đến không thấy mắt: "Sư phụ, ngài còn có cái gì phân phó sao?"
"Không có" - Nên cho nàng chuẩn bị đều đã chuẩn bị, Thiện Đức chân quân tự giác nếu là như vậy mà nàng còn có thể chết ở trong bí cảnh thì cũng chỉ có thể trách nàng không được: "Cút đi cút đi" - Nhìn là thật nháo tâm.
"Dạ, sư phụ" - Hàn Mục Vi thu hồi Long Chiến Kích, nhấc chân liền chuẩn bị chạy.
Thấy bộ dáng vô tâm không phổi của nàng, Thiện Đức chân quân lại nhiều thêm một câu: "Nhớ kỹ, mạng nhỏ chỉ có một, không cần ngớ ngẩn."
Lão nhân chính là mạnh miệng mềm lòng, Hàn Mục Vi giơ chân chạy: "Đã biết, sư phụ" - Nàng đột nhiên nhớ tới nàng còn không có chuẩn bị hộp ngọc cùng túi linh thú.
Hai tháng thoảng qua, rốt cuộc tới ngày xuất phát đi Chung Hiểu bí cảnh, Hàn Mục Vi bồi cha mẹ ăn chút linh quả liền chuẩn bị đi quảng trường tập hợp.
Anh Nương lấy ra một cái túi trữ vật: "Đây là linh phù mà cha con gần đây chuẩn bị cho con" - Ngàn dặn dò vạn dặn dò, tóm lại một câu: "Nhất định phải tiểu tâm hành sự, không cần tùy ý dễ tin người khác, hiểu sao?"
"Nương, con biết" - Hàn Mục Vi tiếp nhận túi trữ vật, thấy bên trong còn có mấy bình Quỳ Lăng Hoa mật, trong vui vẻ: "Cảm ơn nương, hai người ở nhà chờ con, con nhất định sẽ trở về."
"Ừa" - Anh Nương duỗi tay xoa nắn mặt của con gái, trong lòng tuy là không nỡ nhưng vẫn buông tay: "Canh giờ mau tới rồi, đi thôi" - Hài tử trưởng thành, có thể bay.
"Con đi nha" - Hàn Mục Vi xua xua tay, ngự kiếm bay nhanh rời đi, nàng sẽ trở về.
"Anh Nương, Béo Béo nhà chúng ta trưởng thành" – Sau khi loại trừ thi khí Hàn Trung Minh tuy còn gầy yếu nhưng khí sắc đã dưỡng trở về rất nhiều: "Đều cao hơn nàng" - Hồi ức bộ dáng của con gái khi còn bé, hai vợ chồng không hẹn mà cùng cười, không ai dễ thương bằng con gái nhà bọn họ.
Tới quảng trường, nơi đó đã tụ tập không ít người, Hàn Mục Vi vừa hạ phi kiếm thì Hàn Mục Tiêu liền chạy tới kéo nàng: "Béo Béo, lần này là đại sư huynh mang đội."
"Ta biết" - Hàn Mục Vi sớm nghe nói việc này: "Chuyện này có cái gì đại kinh tiểu quái, ngươi không phải đã sớm đoán được sao?"
"Ngươi không biết" - Mặc dù là đã sớm dự đoán được nhưng Hàn Mục Tiêu vẫn là mặt đầy hưng phấn: "Tông môn đến bây giờ cũng chưa cho bên ngoài một câu lời chắc chắn, lần này Chung Hiểu bí cảnh mở ra, ba tông, sáu môn, một chùa chiền đều tề tụ một đường, chỉ sợ bí cảnh còn không có mở thì trò hay liền phải mở màn."
Năm đó Thi Ma Môn chính là bị Thiên Nhất lão tổ chặt đứt tầng, lần này nhìn thấy đại sư huynh sống rất tốt chỉ sợ sẽ không thiện bãi cam hưu, rốt cuộc môn phái kia cái gì yêu, ma, quỷ quái gì đều có, nhất là không biết xấu hổ.
"Thì tính sao?" - Hàn Mục Vi lại không tin Thi Ma Môn dám đại náo: "Hồng Ưng lão quỷ năm đó đánh lén là sự thật, linh căn ở đan điền của đại sư huynh bị vỡ cũng là sự thật, hắn ở Sinh Cơ Ngọc Tuyết Quan nằm gần ba mươi năm toàn bộ Tu Tiên giới đều biết. Chẳng lẽ người của Mộc gia tìm được linh dược còn không thể đem người cứu sống sao?"
Nàng cười nhạt một tiếng: "Bọn họ tưởng nháo thì phải có bản lĩnh mới được" - Bằng không cũng chỉ là cho người ta sai sử thôi, Thi Ma Môn làm sao ngốc như vậy được?
"Cũng đúng, tông môn chúng ta cũng không phải dễ chọc" - Thiên Diễn Tông hành sự tuy thích vô thanh vô tức, nhưng thực lực ở bên trong tam tông tuyệt không phải lót đế, nội tình cũng thập phần hùng hậu, Hàn Mục Tiêu ôm ngực nhíu mày: "Bất quá bên ngoài bọn họ không dám nhưng bên trong bí cảnh liền khó nói, chúng ta phải cẩn thận lại tiểu tâm mới được."
"Đó là nhất định" - Hàn Mục Vi lôi kéo hắn đi tới bên người Hàn Mục Kỳ: "Lục tỷ, Đồng Đồng đâu?" - Lần này ở bí cảnh không có gì bất ngờ xảy ra thi nam nữ chính đều sẽ tới, vai phụ một cái cũng không ít, đích xác coi như là trò hay liên tục.
"Đã tới" - Hàn Mục Đồng một thân kính trang màu đen từ phía sau Hàn Mục Vi nhảy ra tới, mặt có điểm hồng, thần sắc cũng có chút mất tự nhiên: "Ta có chút khẩn trương, bất quá lại chờ mong nhiều hơn."
"Ai cũng vậy" - Hàn Mục Vi ý bảo nàng nhìn tốp năm tốp ba vây ở một chỗ quanh thân: "Cơ bản đều là lần đầu" - Bí cảnh rất cao đại thượng, ngay cả nàng tối hôm qua cũng mất một hồi lâu mới có thể nhập định tu luyện, tâm tình lần này chả khác gì đem trước khi thi đại học vậy.
Không đến một nén nhang công phu, chưởng môn liền tới: "Hành trình đến Chung Hiểu bí cảnh lần này bổn tọa hy vọng các con phải hết thảy lấy tánh mạng làm trọng, phải tránh mù quáng đại ý, có việc phải kịp thời truyền âm cùng Phượng Minh chân nhân hoặc là chân nhân khác có mang đội, chớ tự mình hành động."
Chưởng môn như cũ lời ít ý nhiều, nói xong liền đưa mắt ra hiệu cho Mộc Nghiêu. Mộc Nghiêu gật đầu lấy ra linh bảo Khải Vân Toa của tông môn, ngón tay điểm một chút đem nó ném giữa không trung.
Khải Vân Toa màu xảm ở giữa không trung nhanh chóng biến lớn, Hàn Mục Vi đã đối với việc này nhìn quen không trách.