Ở chỗ dừng chân của Vạn Kiếm Tông, Ân Trăn vừa mới kết đan không lâu ôm tay đứng ở dưới cột buồm, không nháy mắt mà nhìn hai người đang đấu với nhau, đang nghĩ thầm muốn đi xuống thử thân thủ một lần, nhưng tự biết tình huống trước mắt cũng không phải đơn thuần là thời điểm để luận bàn, liền ém suy nghĩ này ở trong lòng lại, thờ ơ lạnh nhạt.
"Bên ngoài truyền lâu như vậy, hiện tại rốt cuộc chứng thực" – Tông chủ của Vạn Kiếm Tông là Ân Kình lần này cũng đi theo, hắn bối tay đi đến bên người Ân Trăn: "Phượng Minh kiếm tu vẫn là Phượng Minh kiếm tu" - Muốn nói Vạn Kiếm Tông bọn họ ở Thương Uyên Giới này chơi kiếm xem như xuất sắc, nhưng cố tình còn có một cái Mộc gia ở Trung Châu nữa, mấu chốt Mộc gia này còn không có phụ thuộc vào Vạn Kiếm Tông, cái này nhiều ít sẽ làm người có chút tiếc nuối.
"Tổ phụ" - Ân Trăn thấy Mộc Nghiêu không ra mười chiêu lại giải quyết một tên đi lên chịu chết, đôi tay khẩn lại: "Con muốn có một trận chiến, ngài nghĩ như thế nào?"
"Con?" - Ân Kình nhẹ vỗ về chòm râu hoa râm, cười khẽ lắc đầu: "Không tới hai mươi chiêu hắn liền có thể làm con quỳ xuống" – Kiếm pháp của Mộc Nghiêu vừa mau lại tàn nhẫn, chính xác, hắn lại là tu sĩ có phong linh căn biến dị, kiếm tốc so với Ân Trăn nhanh hơn nửa chiêu, cái chênh lệch này phi thường lớn.
Ân Trăn biết chính mình không địch lại Mộc Nghiêu, nhưng lại không cho rằng hắn sẽ yếu như tổ phụ nói.
"Không tin?" - Ân Kình thâm than một tiếng: "Vậy con liền đi xuống thử xem đi" - Có một số việc là không phải do người không tin, kiếm ý của Mộc Nghiêu đã thành, đạo tâm củng cố, người như vậy tại sao lại sinh ra ở Thiên Diễn Tông đâu?
"Nhưng mà hôm nay Thi Ma Môn cùng Vạn Quỷ Môn rõ ràng đang tác loạn.."
Ân Trăn còn chưa nói xong thì đã bị Ân Kình đánh gãy: "Luận bàn mà thôi, đâu ra nhiều băn khoăn như vậy?" - Thi Ma Môn sớm đã không thành thật, Vạn Quỷ Môn muốn độc bá Đông Châu thì cũng phải nhìn Vô Cực Tông có nguyện ý hay không? Một nhà độc đại cũng không phải là chuyện tốt.
Mộc Nghiêu đã phế đi bảy cái Kim Đan, thủ pháp giống nhau đều là hủy đi bản mạng pháp bảo của bọn họ. Nhìn bị tên Kim Đan thứ bảy vội vàng bị mang đi mất hắn cũng chỉ là cười mà không nói.
"Ân Trăn của Vạn Kiếm Tông còn thỉnh Phượng Minh chân nhân chỉ giáo."
Hàn Mục Vi vừa định dịch bước hồi sương phòng, nhưng vừa nghe đến tên húy này liền dừng lại chân, vẻ mặt hứng thú, nam chính này liền nhịn không được tới tìm bạch nguyệt quang?
Nàng nhìn nam tử đứng ở đối diện với Mộc Nghiêu, mày kiếm, mi đuôi nồng đậm, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, môi mỏng nhấp chặt, ngọc quan vấn tóc, tiêu sái bạch y, thật là ngọc thụ lâm phong, tuấn dật bất phàm. Đáng tiếc là cái mặt lạnh, trên mặt trừ bỏ có thể rớt ít bang ra mặt khác thật đúng là tìm không ra điểm gì khiến cho người luyến mộ. Lại xem Mộc Nghiêu, như tắm mình trong gió xuân, Hàn Mục Vi cực giác thuận mắt.
Nhìn về phía Hàn Mục Kỳ, thấy trên mặt nàng không có biểu tình đặc biệt gì cũng liền an tâm rồi, Hàn Mục Vi nhẹ nhàng chọc chọc nàng, tựa vô tình hỏi: "Lục tỷ, tên Ân Trăn kia tỷ cảm thấy thế nào?"
"Chẳng ra gì" - Nguyên bản nhìn còn tính giống người nhưng vừa nghe Tiểu Thập Tam hỏi, Hàn Mục Kỳ liền nháy mắt cảnh giác lên: "Xem người không thể chỉ xem mặt" – Giáo huấn của sư phụ nàng chính là máu chảy đầm đìa: "Muội bây giờ còn nhỏ, chờ sau này muội ra cửa rèn luyện liền sẽ rõ ràng mà biết được cái gì kêu 'mặt người dạ thú'." Ân Trăn này chả khác gì cái động băng, lớn lên cũng chỉ có như vậy, một chút đều không xứng với Tiểu Thập Tam nhà bọn họ.
"Muội chỉ muốn hỏi một chút" - Nghe nàng nói như vậy Hàn Mục Vi liền hoàn toàn buông tâm: "Không có ý gì khác."
Tin muội mới có quỷ? Vừa mới cũng không biết chân ai định bỏ đi lại thu hồi tới, còn nhìn chằm chằm người nọ nửa ngày, Hàn Mục Kỳ đánh giá Hàn Mục Vi một hồi lâu, thấy nàng thật sự không có gì khác thường mới buông tha nàng, tiếp tục quan chiến: "Muội phải nhớ kỹ trước khi thăng cấp lên Kim Đan thì tốt nhất không nên tìm đạo lữ" - Sư phụ đối nàng nói qua nữ tu Kim Đan nếu mất nguyên âm thì với đại đạo sẽ bất lợi.
"Biết" - Tìm đạo lữ, nàng đều lo lắng cho mình đời này chỉ có thể cô độc, việc này ngẫm lại đều trát tâm.
Mộc Nghiêu giương mắt nhìn về phía Ân Trăn, biết hắn tới để luận bàn, liền cũng không nhiều lời, tự đem tu vi áp tới rồi Kim Đan sơ kỳ: "Ngươi đến đây trước đi."
"Đa tạ" – Bản mạng kiếm của Ân Trăn là Ly Thiền Kiếm là một phen Thần Khí, mỏng như cánh ve, mềm dẻo như nước, rồi lại cực kỳ sắc bén, tay phải nắm Ly Thiền Kiếm, Ân Trăn nháy nhẹ hai mắt, nghe xong quá nhiều truyền thuyết về hắn, cũng gặp qua rất nhiều người đối chiến với hắn, hiện tại rốt cuộc có cơ hội cùng người này có một trận chiến.
"Bá" một tiếng, Ly Thiền Kiếm để gần, tay trái Mộc Nghiêu vừa lật Phượng Minh Kiếm ở dưới ánh nắng càng hiện sắc bén. Nguyên bản mũi kiếm khẽ run đang ép gần không có chút nào run rẩy, mục tiêu minh xác. Mộc Nghiêu ở thời điểm mũi kiếm cách hắn còn có một thước thì rốt cuộc động, Phượng Minh Kiếm chặn hướng đi của Ly Thiền Kiếm, sau tay phải nhẹ nhàng bắn ra Ly Thiền Kiếm, thân ảnh liền không có.
Vô luận Ân Trăn ra chiêu như thế nào thì hắn luôn chậm hơn một chút. Lại một lần vồ hụt nữa, hàm dưới lạnh lẽo nói cho hắn đã không có cơ hội, xoay người nhìn về phía hồng y nam tử đứng ở bên cạnh hắn, khó được cười hớn hở: "Tổ phụ của ta nói ta ở thủ hạ của ngươi quá không đến hai mươi chiêu, xem ra vẫn là hắn xem trọng ta" - Kiếm tốc của hắn quá chậm, hôm nay nếu không phải luận bàn chỉ sợ không ra mười chiêu Phượng Minh chân nhân liền có thể lấy tánh mạng của hắn.
"Không cần tự coi nhẹ mình, ngươi đã không tồi" - Hôm nay cũng đủ rồi, Mộc Nghiêu thu hồi Phượng Minh Kiếm, đạp phong trở lại Khải Vân Toa: "Khai phòng ngự trận."
Từ lúc Ân Trăn xuất hiện tâm của Liễu Vân Yên đều run, nàng ta si ngốc mà nhìn nam nhân nàng thương nhớ đêm ngày, hứa hẹn hắn sẽ vui vẻ, sẽ không có tiếc nuối như vậy ở kiếp trước; có thể thấy được nụ cười của hắn sau khi thua, trong lòng nàng lại mạc danh có chút ê ẩm, kiếp trước hắn tuy sủng nàng quán nàng, cơ hồ đối nàng ngoan ngoãn phục tùng nhưng lại rất thiếu những nụ cười phát ra từ nội tâm như vậy.
Chung Hiểu bí cảnh tới gần thời gian mở ra thì linh lực ơ cửa bí cảnh dao động càng ngày càng cường liệt, rốt cuộc vào giờ Mẹo đạt tới đỉnh điểm.
Đệ tử của ba tông, sáu môn, một chùa chiền đều đã tề tụ đủ ở cửa bí cảnh, chờ đợi bí cảnh mở ra, đương nhiên cũng có châu đầu ghé tai. Thiên Diễn Tông đứng ở gần nhất, cùng Vô Cực Tông cách một cái Vạn Kiếm Tông, Hàn Mục Vi nguyên bản còn muốn nhìn một chút nữ chính trong truyện trông như thế nào, nhưng xem một loạt qua đi cũng liền tạm thời từ bỏ, rốt cuộc biển người mênh mang, nàng cũng không dám tại đây mà dùng thần thức xem xét.
Từ số người tiến bí cảnh nhiều ít liền biết thực lực của tông môn, nhân số của tam tông không sai biệt mấy, Tịnh Đàm Tự theo sát sau đó, kế tiếp đó là một trăm người của mỗi Bách Thảo Môn, Bắc Băng Môn, Vạn Quỷ Môn, tám mươi người của Diệu Âm Môn và cửa Hợp Hoan Môn, ít nhất là sáu mươi người của Thi Ma Môn, nhìn qua có chút nhược thế.
Các tông môn dẫn đầu lấy ra lệnh bài đi tới cửa bí cảnh, ra lệnh một tiếng đều ném ra lệnh bài, sau hợp lực một kích, ở địa phương có linh lực dao động kịch liệt nhất ngạnh sinh mà xé mở một cái cửa, nháy mắt nồng đậm linh khí liền ập vào trước mặt.
Hàn Mục Vi đang xem đến mùi ngon, Tiểu Thiên Bồ ngồi Thần phủ đột nhiên lên tiếng: "Vi Vi Nhi, ta phát hiện một người rất kỳ quái."
"Hả?" - Hàn Mục Vi khó hiểu: "Nơi nào kỳ quái?"
"Thần hồn kỳ quái" - Tiểu Thiên Bồ ninh lông mày: "Thần hồn nàng rõ ràng có dấu vết đoạt xá, nhưng lại cùng thân thể cực kỳ phù hợp, không nên là cái dạng này."
"Nữ?" – Nghe Tiểu Thiên Bồ nói, Hàn Mục Vi liền biết người kỳ quái này là nữ chính: "Mọi chuyện mà có cổ quái đều phát sinh ở trên người nữ chính, vậy sẽ trở nên hợp tình hợp lý, loại này tục xưng 'trùng hợp'. Nàng đứng ở phương vị nào? Ta muốn nhìn một cái."
"Ngươi quay đầu hướng bên phải, góc bốn mươi lăm người thứ bảy, là tiểu nha đầu cột tóc hai bên" - Nó hiện tại có chút tin tưởng ký ức của Vi Vi Nhi: "Mười một tuổi, tư chất là Tam linh căn thế nhưng có thể tu đến Luyện Khí tám tầng."
"Tam linh căn?" - Hàn Mục Vi nhướng mày: "Ngươi xác định nàng hiện tại là Tam linh căn?" - Nữ chính không phải vào Vô Cực Tông không bao lâu liền ăn Tẩy Linh Thảo sao, tại sao hiện tại vẫn là Tam linh căn?
"Là Tam linh căn không sai" - Tiểu Thiên Bồ riêng lại nhìn một lần: "Trên người nàng thật là có không gian bảo vật."
"Ta thấy được" - Mười một tuổi mà đã lộ ra thái độ, hai mắt ẩn tình, nhìn thấy biểu tình này Hàn Mục Vi cảm giác không đúng: "Nàng đang nhìn ai?"
"Ân Trăn của Vạn Kiếm Tông."
Giữa nam, nữ chính xem ra cũng là có thể dùng định luật vạn vật hấp dẫn để giải thích, nếu nhìn đến chân nhân Hàn Mục Vi cũng không nghiêng đầu, xoay đầu nhìn về phía cửa của bí cảnh.
Ánh mắt của Liễu Vân Yên dường như bị khóa ở trên người Ân Trăn, muốn chuyển khai rồi lại luyến tiếc.
Cũng không biết có phải hay không các tông các môn nể tình mà Thiên Diễn Tông lại là cái thứ nhất tiến bí cảnh, Hàn Mục Vi ném hai cánh tay, tâm càng ngày càng tĩnh, đi tới cửa bí cảnh vừa vặn đứng ở phía sau Ân Trăn, nàng không khỏi ngẩng đầu muốn quan sát nam chủ.
Liền ở thời điểm nàng vừa nhấc đầu trong nháy mắt, Liễu Vân Yên vẫn luôn tỏa định Ân Trăn bỗng nhiên huyết sắc trên mặt mất hết, một đôi mắt lá liễu mị người đột nhiên trợn tròn: "A.." - Đôi tay lập tức che lại miệng, tựa như gặp quỷ giống nhau, kia kia.. là con ngốc đó?
Sẽ không sai, chính là con ngốc kia của Hàn gia, nàng ta hóa thành tro nàng đều có thể nhận ra, huống chi bộ dáng hiện tại cùng bộ dáng lúc nàng ta hơn ba trăm tuổi giống nhau như đúc. Vừa thấy con ngốc toàn thân Liễu Vân Yên liền run thành cái sàng, đầu đau muốn nứt ra, thần hồn đều đi theo run lên, tại sao nàng ta ở chỗ này, tại sao lại như vậy?
"Vi Vi Nhi, không thích hợp" - Tiểu Thiên Bồ nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Yên: "Nàng ta sợ ngươi, nữ chính kia sợ ngươi, thấy ngươi thì thần hồn của nàng đều run" - Chỉ có sợ hãi đến mức tận cùng thì thần hồn mới có thể run rẩy.
"Có ý tứ gì, ta xấu sao?" - Hàn Mục Vi mới vừa hỏi xong liền một chân bước vào bí cảnh, hai mắt tối sầm, lòng bàn chân dẫm không, lập tức gọi ra Long Chiến Kích: "Bồ Bồ, chúng ta tiến bí cảnh."
Trước mắt sáng ngời, bên người đã là hoa thơm chim hót, lùm cây tươi tốt, linh khí quanh thân cực kỳ nồng đậm, lỗ chân lông của cả người Hàn Mục Vi đều mở ra, thần thức đảo qua, phạm vi trong một dặm không ai. Rũ mắt nhìn về phía mặt đất, bùn đất đen nhánh còn mang theo hơi ẩm, địa phương cách nàng không đến một trượng có một gốc cây nghênh linh thảo lục giai thô tráng.
"Không phải ảo cảnh" - Tiểu Thiên Bồ thăm dò xong, lập tức hướng Hàn Mục Vi hội báo tình huống: "Mau đem cây nghênh linh thảo kia hái, nơi này có mùi nước tiểu của vưu hầu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi."
Hàn Mục Vi nghe vậy lập tức lấy ra dược cuốc cùng hộp ngọc, hai ba nhát liền đem cây nghênh linh thảo lục giai đào ra bỏ vào hộp ngọc: "Đi" - Một trăm khối trung phẩm linh thạch tới tay.
Cây cối quá nhiều nên không dám ngự kiếm, một đường chạy như điên thoát đi hiện trường gây án, Hàn Mục Vi liền bắt đầu đối với bản đồ của Mộc Nghiêu cho phân rõ vị trí: "Chúng ta hiện tại ở phía tây của bí cảnh, vừa mới bên kia là lãnh địa của vưu hầu" - Nhìn bản đồ, suy nghĩ một chút: "Đi hướng nam đi, bên kia sơn nhiều."
Tiểu Thiên Bồ không có dị nghị, dù sao chỉ cần đi theo Vi Vi Nhi thì nó đến chỗ nào đều giống nhau: "Chúng ta vừa đi vừa hái linh thảo" - Vi Vi Nhi quá nghèo, khó được tới bí cảnh một lần, nó phải tận lực trợ nàng thoát khỏi nghèo khó làm giàu.
"Chuyện này được" - Nàng đang ước chừng hộp ngọc trống để ứng phó, chỉ là kế hoạch luôn có biến, nàng mới vừa đi không đến một dặm đào hai cây linh thảo tam giai thì vưu hầu liền theo mùi nước tiểu đuổi tới.
Hàn Mục Vi thấy một đám khỉ máu đỏ miệng rộng, tay chân cùng sử dụng như bay lại chỗ nàng, tâm liền nhắc tới, chạy nhanh mang lên mũ cỏ xanh của Tiểu Thiên Bồ, ngự kiếm chạy lẹ, nhưng đám vưu hầu tứ giai liền coi nàng như kẻ trộm con của bọn chúng mà không muốn sống chạy theo nàng không bỏ, nàng cho dù có thay đổi pháp y thì vẫn trốn bọn chúng không được.
"Vi Vi Nhi xem bên kia" - Tiểu Thiên Bồ nhắc nhở, Hàn Mục Vi quay đầu vừa thấy, là một thác nước, nàng trực tiếp ném kiếm bay qua, thẳng đến bên thác nước mới thu kiếm chui vào thác nước: "Bồ Bồ, thu liễm hơi thở, ta chuẩn bị biến thành mỹ nhân ngư, ở trong hồ này mấy ngày."
"Được, trước phải đem khí vị trên người xóa bỏ" - Vưu hầu chẳng những là yêu thú quần cư hơn nữa cực kỳ mang thù, phỏng chừng chúng nó đến bên hồ thủ đâu.
"Phanh" một tiếng, nước hồ lạnh lẽo làm Hàn Mục Vi co rụt lại, sau hai chân biến thành một kim hoàng đuôi cá, pháp y dán sát ở trên người làm bằng giao sa, lúc này ở trong nước nàng như đi trên đất bằng, hô hấp cũng thập phần thông thuận.
Kim hoàng đuôi cá vẫy vẫy, thích ứng một phen, sau thấy rõ cảnh tượng quanh thân Hàn Mục Vi ngẫm lại tiểu thuyết đã từng xem qua, liền bơi tới đáy hồ.
Đừng nhìn hồ này không lớn nhưng lại rất thâm, đi xuống càng sâu càng lạnh, sinh vật cũng càng ngày càng ít. Hàn Mục Vi bơi không sai biệt lắm một nén nhang lại không thấy được một sinh vật còn sống, nàng liền ngừng lại, hai mắt nhìn bốn phía: "Bồ Bồ, tình huống không đúng."
"Là có chút không đúng" – Nơi này không có ai nên Tiểu Thiên Bồ liền leo lên tới cổ của Hàn Mục Vi: "Nhưng nhìn nước này xem, có phải sạch quá đúng không? Ta đã xem xét qua, nơi này không có đồ vật."
"Nước trong ắt không có cá" - Nếu đã đến đây Hàn Mục Vi cũng không tính toán quay đầu lại: "Bồ Bồ, đem hơi thở trên người ta tận lực thu liễm rớt, chúng ta đi thám hiểm."
"Được" Tiểu Thiên Bồ thật ra không sợ: "Chúng ta đi" - Bồ đằng chậm rãi giãn ra, lại ở trên người Hàn Mục Vi triền vài vòng, hiện tại Hàn Mục Vi mặc một cái yếm màu bạc, có một cái kim hoàng sắc đuôi cá, trên người còn có dây leo xanh biếc quấn lấy.
Lại bơi thêm một nén nhang công phu, nước càng ngày càng lạnh, Hàn Mục Vi rốt cuộc thấy được đáy hồ, trụi lủi cái gì đều không có: "Trách không được không cá không tôm, nơi này quả thực không có một ngọn cỏ" - Chạm được đáy hồ, ngạnh ngạnh liền nước bùn đều không có. Đứng yên một hồi, chuẩn bị nghỉ ngơi lại xem xét cẩn thận.
"Vi Vi Nhi, nước ở đây động, ngươi xem lá cây của ta."
Hàn Mục Vi cũng phát hiện, lá cây của Tiểu Thiên Bồ đồng loạt hướng qua phải: "Chúng ta theo dòng nước bơi đi" – Nếu nước có động thì hồ này khẳng định còn có cửa, bên ngoài có một đám vưu hầu muốn xé sống nàng, nàng dứt khoát tìm cửa khác để ra.
Tóc dài màu đen hơi xoăn ở trong nước nổi lơ lửng, Hàn Mục Vi đong đưa kim hoàng sắc đuôi cá, theo dòng nước bơi qua, không mất lực chút nào. Có lẽ là càng ngày càng tiếp cận cửa khẩu mà nước chảy càng nhanh, Hàn Mục Vi bắt đầu giảm tốc độ, nhưng liền tính là như vậy, thì tốc độ của nàng cũng không chậm.
"Vi Vi Nhi, nơi đó có một cái cửa, nhanh bơi qua đi" - Nó cảm giác được nguy hiểm: "Tốc độ phải nhanh."
Hàn Mục Vi cũng cảm giác được, xương cốt toàn thân nàng đều phát ra hàn khí, này rõ ràng đang bị theo dõi, ném động cái đuôi theo dòng nước ra sức bơi lội, mặt sau không biết khi nào xuất hiện một con rắn màu đen dài mấy chục trượng theo sát.
So với cự xà Hàn Mục Vi quả thực chính là thân kiều nhỏ bé, rắn đen vung cái đuôi, toàn bộ dòng nước đều đi theo nhộn nhạo, Hàn Mục Vi bị nước gợn cuốn đến không có phương hướng, lập tức gọi ra Long Chiến Kích, đem một đầu lập tức cắm vào nham thạch ở đáy hồ, tay phải cầm chặt nó mới đứng vững thân hình: "Bồ Bồ, rốt cuộc tìm được nguyên nhân tại sao đáy hồ không có vật sống."
"Con rắn này hẳn là có huyết mạch của băng giao mãng, xem đầu nó bẹp, tu vi không cao" - Tiểu Thiên Bồ không thích mùi tanh hôi: "Miệng còn thối nữa."
Hàn Mục Vi nhìn hai con mắt to lớn, rút ra xoa Long Chiến Kích, thủ đoạn vừa chuyển, sắc bén kích chỉ vào con rắn, khiêu khích nó: "Biết nó gọi là cái gì không?" - Thấy nó lộ ra khinh miệt, khóe miệng nàng cong lên: "Long.. Chiến.. Kích."
Mắt rắn rùng mình, đuôi rắn một quyển liền đem Hàn Mục Vi vỗ vào đáy hồ, da rắn lạnh băng vừa mới chạm vào Hàn Mục Vi thì một đầu dây đằng của Tiểu Thiên Bồ liền quấn lên con rắn, một đầu khác ôm chặt Hàn Mục Vi. Lập đáy hồ bắt đầu sông cuộn biển gầm, Long Chiến Kích tận dụng mọi thứ ở trên người rắn xé mấy cái động, nước ở đáy hồ đều nhuộm màu đỏ, mùi máu tươi rất nặng.
Một phen đánh nhau Hàn Mục Vi cùng rắn đen đều có tổn thương: "Ti ti.." – Rắn đen tức giận, mắt hàm oán độc nhưng Hàn Mục Vi không sợ chút nào, tìm đúng vị trí theo dòng nước đem linh lực dồn vào tay phải, ném Long Chiến Kích, Tiểu Thiên Bồ siết chặt con rắn, một tiếng rồng ngâm, Long Chiến Kích từ người rắn xuyên qua, cuối cùng cắm vào nham thạch ở đáy hồ, trên kích không mang theo một tia huyết khí.
Hàn Mục Vi bị đuôi rắn ném hai lần, lúc này cảm giác lục phủ ngũ tạng đều giảo ở cùng nhau, nằm liệt đáy hồ không có khí lực, Tiểu Thiên Bồ trừu hồn của rắn đen, xác định nó không có sinh lợi mới về tới bên người Hàn Mục Vi.