Cửu U linh miêu liên tục nuốt hai khối cực phẩm linh thạch, sau liền cuộn tròn ở chân của tiểu Thiên Bồ cọ cọ liền nhắm hai mắt lại. Hàn Mục Vi hồi phục lại sau cơn đau mới buông tay đi sờ mèo, ánh mắt liếc đến cái ổ đã trống trơn, có chút ngạc nhiên nói: "Bồ Bồ, tám con mèo kia đã biến mất."
"Ngươi đều đã cùng nó ký kết viễn cổ hồn khế, nên tám con mèo do huyễn hóa ra tới tự nhiên sẽ biến mất" Tiểu Thiên Bồ vuốt đầu mèo con, tâm tình thực sung sướng: "Có nó, về sau chúng ta vào Nam ra Bắc sẽ không bao giờ sợ trận pháp nữa" Cửu U linh miêu, chuyến đi lần này không tệ.
"Viễn cổ hồn khế?" Hàn Mục Vi cho rằng khế ước với yêu thú chỉ có chủ tớ khế ước hoặc hòa bình khế ước, không tự giác mà dùng tay sờ sờ đầu mình còn có chút buồn đau: "Cái này là khế ước gì?"
"Vì Cửu U linh miêu là viễn cổ đại yêu, nên nếu gặp được chủ nhân thích hợp muốn ký kết khế ước, trong trí nhớ truyền thừa của chúng nó đều sẽ có một bộ hình thức khế ước cố định."
Giống như Thiên Bồ nhất tộc như vậy, khế ước chỉ có thể ký kết Cộng Sinh Khế Ước: "Bất đồng với chủ tớ khế ước hoặc hòa bình chờ khế ước, viễn cổ hồn khế là đem thần hồn chi lực của chủ nhân khắc ở huyết mạch của yêu thú, yêu thú nếu có ý nguyện rời bỏ chủ nhân thì khế ước chi lực liền sẽ lột trừ huyết mạch của nó."
"Viễn cổ hồn khế này.." Làm chủ nhân của con mèo con chỉ to bằng bàn tay này Hàn Mục Vi một tay nâng quai hàm, phiết miệng nói: "Có phải quá khắc nghiệt hay không, tại sao tổ tiên của Cửu U linh miêu lại nghĩ như vậy?" Lột trừ huyết mạch còn có thể sống sao?
"Ta còn chưa nói xong" Nó mới vừa chỉ nói một mặt bất lợi của viễn cổ hồn khế với yêu thú: "Viễn cổ hồn khế có lợi cho yêu thú là chủ nhân một khi ngã xuống hoặc là tọa hóa, mà yêu thú lại không có rời bỏ chủ nhân thì tầng thần hồn chi lực kia liền sẽ tự động biến mất. Ngược lại cũng vậy nếu yêu thú chết trận, chủ nhân cũng sẽ không bị thương, nhưng nếu là chủ nhân phản bội yêu thú, thần hồn liền sẽ đã chịu huyết mạch yêu thú phản phệ, hiện tại ngươi còn cảm thấy Cửu U linh miêu ngốc sao?"
"Không ngốc" Hàn Mục Vi sạch sẽ lưu loát mà thu hồi câu nói kia, viễn cổ hồn khế nỳ so Bình Đẳng Khế Ước cao cấp nhiều: "Nhìn như bất bình đẳng, nhưng lại cho nhau chế ước lớn nhất trình độ, còn lưu có đường sống cuối cùng."
"Chúng ta rời đi đi" Tiểu Thiên Bồ vừa định bế lên mèo con, nào tự nó mở mắt ra, đầu tiên là duỗi cái lười eo, sau mới đứng lên, bước chân ưu nhã không vội không chậm mà đi tới bên trái của ổ mèo, theo sau liền không có thân ảnh.
Hàn Mục Vi cùng tiểu Thiên Bồ liếc nhau, sau lập tức đi theo, bất quá tiểu Thiên Bồ là đi, Hàn Mục Vi là bò. Nhìn như vách đá xám trắng không nghĩ tới lại là một cái chắn thiên nhiên, giống như huyệt động của con rắn đen lúc trước. Xuyên qua vách tường, cảnh tượng trước mắt cũng không có gì biến hóa nhiều, vẫn là con đường nhỏ như vậy.
Mèo con ngồi chờ các nàng, thấy các nàng đi theo cũng không có ý muốn đứng lên đi tiếp, mà dùng cặp mắt đen như mực nhìn tiểu Thiên Bồ. Tiểu Thiên Bồ hiểu nó, tiến lên bế nó tiếp tục đi về phía trước.
"Thoải mái" Hàn Mục Vi nhìn một bồ một mèo ở phía trước dẫn đường, cười lắc lắc đầu, liền nhâm mệnh mà tiếp tục bò theo.
Lần này bò suốt hai ngày, nhìn này đường đi có vết trảo trên vách, nàng có lý do tin tưởng đường đi này do con mèo đen kia đào, chỉ tiếc khi nó suy yếu thì gặp một đám li cẩu dựa khứu giác ăn cơm, bằng không có đường đi này nó mang theo mèo con chạy trốn vẫn là rất đơn giản.
"Miêu.."
"Đến rồi" Tiểu Thiên Bồ ôm mèo con đứng thẳng ở cuối đường chờ Hàn Mục Vi. Hàn Mục Vi đã có điểm mặt xám mày tro nghe tiếng lập tức nhanh hơn tốc độ: "Tới rồi?" Nàng làm đủ loại tư thế bò, hai ngày này cảm giác ngực sắp bị ma sát đến mất.
Tiểu Thiên Bồ nhẹ nhàng đẩy ra ngăn cách thạch dấu ở chỗ ra, dùng thần thức nhìn quét bên ngoài: "Vi Vi Nhi, chúng ta hình như tới rồi một linh dược viên, bên ngoài khắp nơi đều có linh dược."
"Thật.. thật vậy chăng?" Kinh hỉ tới quá ngoài ý muốn, Hàn Mục Vi có điểm không thể tin được: "Ngươi xác định không phải ảo cảnh?" Linh dược viên, đây chính là phúc lợi của nữ chính mới có được, nàng là người qua đường Giáp thế nhưng cũng sẽ có?
"Thật sự" Tiểu Thiên Bồ xác định bên ngoài không ai, mới đem kia khối ngăn cách thạch thu vào không gian: "Bất quá linh dược có niên đại cao hẳn là đều bị mẹ của tiểu Cửu Nhi ăn hết không sai biệt lắm."
Nàng hiện tại rốt cuộc hiểu tại sao con Cửu U huyễn linh miêu kia có thể sinh hạ con Cửu U linh miêu này? Có một linh dược viên này cung cấp linh dược, có thể tồn tại sinh hạ con Cửu U linh miêu này vẫn là có khả năng.
Vừa có mộng phát tài thì đã bị tiểu Thiên Bồ hất một chậu nước lạnh làm tỉnh, biểu tình vui mừng ở trên mặt Hàn Mục Vi cương lại, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, sau cười khổ ghé vào đường đi bất động: "Bồ Bồ, ngươi cố ý đúng không?"
"Không có" Tiểu Thiên Bồ cười cong một đôi mắt to, ôm mèo con ngồi ở chỗ ra: "Trong vườn tuy rằng cao tuổi linh dược cơ bản không có, nhưng hơn ngàn năm vẫn là có một ít, ta nhìn thấy rất nhiều cao giai linh dược."
Ra đường đi, Hàn Mục Vi ở trên mặt đất nhảy nhót một hồi lâu, cái loại cảm giác làm đến nơi đến chốn lúc này mới trở nên chân thật, sau đôi tay sờ sờ ngực mình: "Cám ơn trời đất, vẫn là tiểu màn thầu."
Nhìn dược viên có cả đống linh dược, Hàn Mục Vi cũng không kéo dài, nhanh chóng lấy ra hộp ngọc cùng dược cuốc bắt đầu hái thuốc: "Bồ Bồ, chọn cao tuổi đào, nếu là chỉ có một hai khỏa, vậy không cần khách khí mang đi hết."
"Được" Tiểu Thiên Bồ vốn chính là thần thực, thu hồi linh dược rất nhanh, mèo con lại không biết ở đâu hái được một viên trái cây kim hoàng ngòi ở một bên nhàn nhã mà ăn.
Vội suốt hai ngày rốt cuộc đem cao tuổi linh dược đều lấy hết, dư lại chính là mấy cây linh quả thụ. Hàn Mục Vi xoa eo đứng ở một gốc cây trụi lủi khô quắt, ngửa đầu nhìn tám đóa kim hoa to bằng bán tay trên thân cây b: "Đây là cẩm thụ?" Cẩm thụ chính là cái cây trước mắt này trụi lủi như bị đào hết rễ ư? Thỉnh không cần lừa nàng.
Đứng ở trên vai Hàn Mục Vi, tiểu Thiên Bồ xoa eo, đồng dạng cũng ngưỡng đầu nhìn chằm chằm tám đóa kim hoa bám vào thân cây: "Đúng vậy, đây là cẩm thụ, mấy cái kim hoa trên thân cây chính là cẩm thụ bàn kim hoa."
"Ta biết, chỉ là có chút không thể tin được" Con mèo đen kia rốt cuộc vẫn là để lại cho nàng mấy thứ tốt, vẻ cười trên mặt Hàn Mục Vi càng lúc càng lớn: "Thu hồi đi, đặt ở chỗ của ngươi" Cẩm thụ bàn kim hoa chính là hóa thần bổ linh chi vật, chỉ cần một mảnh cánh hoa thôi cũng có thể làm hóa thần cảnh tu sĩ đã linh lực khô kiệt ở trong thời gian ngắn nhất khôi phục đến đỉnh trạng thái.
Tiểu Thiên Bồ liếc liếc mắt nhìn mèo con cuộn tròn ở trên thân cây, không thể không mở miệng nhắc nhở: "Mấy cẩm thụ bàn kim hoa này tính cả những cao giai linh quả bên kia đều là mèo đen để lại cho tiểu Cửu Nhi, Vi Vi Nhi, chúng ta không thể cắt xén tiểu Cửu Nhi."
Hàn Mục Vi thật sự rất muốn nói cho tiểu Thiên Bồ tạm thời không cần nhắc nhở nàng những cái này, trước làm nàng cao hứng một hồi: "Ta hiểu được, yên tâm đi" Cúi đầu bất đắc dĩ thâm than, mèo là của mình, nàng cũng chỉ có thể cung cấp nuôi dưỡng.
"Cây cẩm thụ này chúng ta cũng mang đi" Nàng hiện tại còn chưa Trúc Cơ, chờ hóa thần cũng phải vài trăm năm nữa, nói không chừng đến lúc đó trên cây lại ngưng kết ra kim hoa, vậy nàng không phải có thể dùng tới ư: "Phòng ngừa chu đáo luôn là không xấu" Liền tính không dùng được thì cũng có thể tạo phúc cho hậu bối.
Cao giai linh quả thụ, một cây Hàn Mục Vi đều không bỏ mà toàn bộ đào đi hết, không phải nàng lòng tham không đáy, mà là phiến linh dược viên này tàng không được bao lâu. Con rắn đen đã chết, cái hồ kia không giấu được, trên đời này người thông minh nhiều lắm, tổng có thể dựa vào một ít dấu vết để tìm kiếm đến nơi này.
Hàn Mục Vi nhìn thoáng qua dược viên lần cuối, sau khi xác định không có gì sai lậu mới bế lên Tiểu Cửu ăn vạ trên chân nàng ngủ gà ngủ gật, mang theo tiểu Thiên Bồ, dựa theo chỉ dẫn của Tiểu Cửu mà rời đi dược viên.