"Một người một kiếm một mạt hồng y" - Hàn Trung Minh khẽ thở dài một tiếng, Mộc Nghiêu tuy bị đóng băng hai mươi năm, nhưng cho đến nay trên bảng xếp hạng của Thương Uyên Giới từ độ tuổi một trăm trở xuống thì hắn vẫn còn đứng đầu bảng. Chỉ cần hắn tồn tại một ngày, thì cháu đích tôn Ân Trăn của tông chủ Vạn Kiếm Tông cũng không dám tự xưng là đệ nhất trong một thế hệ kiếm tu mới. Kiếm tu không dựa vào vật ở ngoài thân, ho chỉ tu luyện mỗi kiếm, tuy tu luyện có chút gian nan, nhưng chiến lực rất cường hãn, vượt cấp giết địch càng là chuyện thường. Năm đó Hồng Ưng lão quỷ tuy là Nguyên Anh tu sĩ, nhưng hắn nếu không đánh lén, cũng chưa chắc có thể từ Mộc Nghiêu chiếm được tiện nghi.
Việc này tuy nhìn như đã qua đi, nhưng mười năm trước ở hồ bí cảnh, Vô Cực Tông cử năm mươi Kim Đan tiến vào, nhưng khi ra chỉ còn có mười chín, mà Trung Châu - Mộc gia phái ra mười hai Kim Đan, mỗi người đều là Kim Đan trung, hậu kỳ kiếm tu. Trên phố nghe đồn Mộc Nghiêu xảy ra chuyện là cùng Vô Cực Tông thoát không được quan hệ, rốt cuộc Thi Ma Môn vẫn luôn dựa lưng vào Vô Cực Tông. Lại để ý hành động của Trung Châu - Mộc gia mấy năm gần đây, liền biết nghe đồn chưa chắc là không thể tin. Trung Châu - Mộc gia nhưng không đơn giản chỉ là đệ nhất thế gia ở Thương Uyên Giới, trong vạn năm có tới chín mươi bảy vị đại năng phi thăng lên Linh giới, Mộc gia liền có sáu vị, đương nhiên sáu vị này cũng đều là Thiên Diễn Tông lão tổ của bọn họ.
"Ra đây đi"
Hàn Trung Minh còn đang hồi tưởng năm ấy hắn thành công lên Trúc Cơ đi vào nội môn, đi ngang qua Vô Phong Nhai thì trong vô ý nhìn thấy hồng y nam tử đang luyện kiếm, bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói của phụ thân hắn, lập tức liền đem suy nghĩ của mình kéo lại. Phụ thân đại nhân có lệnh, hắn cũng không dám có chút nào chậm trễ, đi vào viện môn, liền nhìn đến phụ thân đang đưa lưng về phía hắn.
Hàn Vân ném một cái túi trữ vật cho Hàn Trung Minh: "Đây là cho Béo Béo, chờ tới tông môn con lại cho nàng".
"Dạ vâng" - Hàn Trung Minh cũng không khách khí mà nhận lấy túi trữ vật đó.
"Tiểu Nhị" - Hàn Vân xoay người, nhìn chằm chằm nhi tử: "Con đường của Béo Béo chỉ có thể do chính nàng đi, con cùng Anh Nương không cần nhúng tay quá nhiều vào chuyện của nàng" - Ở Tu Tiên giới, vô luận là tư chất hay xuất thân, có thể đi đến cuối cùng ai mà không từng xá sinh quên tử, cửu tử nhất sinh đâu?
Hắn biết hai vợ chồng Tiểu Nhị muốn đi theo Tiểu Vi Nhi cùng nhau đến tông môn, tâm tư bọn họ hắn nhiều ít cũng có thể lý giải, rốt cuộc hắn cũng là làm cha, nhưng có chút lời nói hắn cần thiết nói trước: "Tu tiên chẳng những tu vì tu vi cảnh giới, còn có tâm cảnh, tâm cảnh mà theo không kịp, hết thảy cũng đều là uổng công mà thôi. Con cùng Anh Nương ở trong lòng cần phải thanh tỉnh một chút, phải biết cái gì đối Tiểu Vi Nhi mới là tốt nhất".
"Đa tạ phụ thân chỉ dạy, nhi tử hiểu" - Hàn Trung Minh giống như bị đánh đòn cảnh cáo, là hắn tự cho mình đúng, thiếu chút nữa vì một lòng thương yêu con gái mà có thể hại Béo Béo nhà hắn: "Nhi tử sẽ thời khắc ghi nhớ phụ thân hôm nay dạy dỗ".
"Con có thể hiểu rõ thì tốt, vậy cha đi về trước, sáng mai con cùng Anh Nương sớm chút đi thỉnh an Hoằng Quang chân nhân" - Thấy tiểu nhi tử đem lời nói của hắn nghe lọt, hắn cũng đã an tâm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hàn Mục Vi tỉnh lại liền phát hiện trên giường chỉ còn có một mình nàng, duỗi cái lười eo lăn hai vòng, đem tiểu gối đầu của mình thu vào túi Càn Khôn, nàng liền tự mình bò xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt. Đi đến tông môn, nàng chỉ có một mình, nên phải tập làm quen tự mình chiếu cố chính mình thôi.
Đứng ở trên ghế nhỏ, soi gương giơ lên hai cánh tay nhỏ bé, thật vất vả thắt cho chính mình kiểu tóc như của Na Tra. Tuy rằng không phải quá đẹp nhưng so với cái ổ gà thì tốt hơn nhiều. Đi dạo một vòng trong phòng, cái nào cần thì mang theo hết, cha mẹ nàng cũng không biết đã đi đâu, nàng đều sắp phải đi rồi, cũng không làm cho nàng một bữa cơm sáng để làm bữa tiệc tiễn biệt nữa. Nhìn trong phòng bếp nồi cơm đều lạnh xuống, thôi, nàng vẫn là da mặt dày đi nhà tiểu thịt tảng cọ cơm một lần cuối cùng vậy: "Ai.."
Cách giờ Thìn còn có mười lăm phút, hai tiểu mập mạp Hàn Mục Vi cùng Hàn Mục Tiêu đi theo Hàn Trung Dận vào từ đường, lúc bọn họ đến thì chín người khác đều đã ngồi đợi, tiểu cô nương Hàn Mục Đồng đang bị cha nàng lớn lên có phần cao lớn thô kệch ôm lấy.
Nhìn thấy cha của tiểu cô nương Hàn Mục Đồng, Hàn Mục Vi liền nghĩ đến trong tộc có người nói giỡn, nói nàng cùng Hàn Mục Đồng đầu thai nhầm nhà, thật sự thì thân hình của cha nàng cùng cha Hàn Mục Đồng có một chút giống. Bất quá Hàn Mục Vi trước sau tin tưởng rằng ngày sau khi nàng trưởng thành, nàng cũng sẽ trở thành một tiểu nữ nhân tinh xảo.
Giờ Thìn vừa đến, của từ đường mở ra, một vị nam tử tuổi trẻ mặc áo gấm màu đen vân văn bước ra: "Mọi người đều tới đủ cả rồi đúng không?" - Tuy rằng chỉ là thuận miệng nói một tiếng, nhưng thanh âm này vẫn lộ ra một cổ thanh ninh.
Sáng sớm không thấy bóng người Hàn Trung Minh cùng Tưởng Anh đi theo phía sau vị nam tử tuổi trẻ đó, nghe được hắn hỏi chuyện, Hàn Trung Minh chắp tay: "Thưa Hoằng Quang sư thúc, người đã đều tới đủ cả rồi".
"Được, vậy khởi hành đi" – Vị nam tử nói xong liền ném lên không trung một cái thuyền nhỏ bằng gỗ, cái thuyền chỉ to bằng bàn tay đó trong chớp mắt liền biến thành thuyền buồm lớn cỡ bốn, năm trượng.
Hàn Mục Vi vẫn luôn biết đây là Tu Tiên giới, nhưng phía trước cũng chỉ là biết mà thôi, tuy rằng cha nàng có mang nàng ngự kiếm phi hành không chỉ một lần, nhưng những cái đó không làm nàng ngạc nhiên bằng cảnh tượng vừa mới phát sinh, khóe miệng nàng vừa mới giơ lên, liền nghe nam tử nhẹ giọng nói hai chữ - "Đi thôi" - Tiếp theo hai mắt liền tối sầm, nàng theo bản năng mà nhắm lại hai mắt.
Lúc mở mắt ra, bọn họ đều đã đứng ở trên thuyền, Hàn Mục Tiêu bắt lấy tay của Hàn Mục Vi, có vẻ hưng phấn cực kỳ: "Béo Béo, ta về sau cũng muốn có một chiếc thuyền lớn như vậy" - Mới vừa nói xong, hắn liền phủ định: "Không không, ta không cần thuyền lớn, ta muốn kiếm, tiên kiếm" - Trường kiếm ở Tu Tiên giới mới là mộng tưởng của hắn.
Hàn Mục Vi chậm rãi làm nỗi lòng ổn định lại, mới phản ứng đến tiểu thịt tảng đang nằm mơ: "Ngươi là Kim - Hỏa linh căn, làm kiếm tu cũng có thể" - Nàng cũng không đả kích lòng tự tin của hắn, làm người nếu mà không có mộng tưởng thì không có gì ý nghĩa gì, lại nói dựa vào tư chất của tiểu thịt tảng, chỉ cần nỗ lực tu luyện, ngày sau không có gì là không có khả năng xảy ra.
"Ân, ta thích kiếm" - Hàn Mục Tiêu nặng nề mà gật đầu nhỏ, đôi mắt Béo Béo lớn như vậy, lại sáng như tuyết, xem người, xem sự tình khẳng định là thực chuẩn. Hàn Mục Vi nếu biết hắn nghĩ như vậy, phỏng chừng đánh chết nàng cũng không dám nói lung tung. Tàu bay ở giữa không trung ngừng lại một hồi, chờ bọn nhỏ cùng người nhà ở phía dưới xua tay tạm biệt này kia, Hoằng Quang chân nhân liền thao tác nó rời đi Hàn gia, thực mau bọn họ liền ra khỏi Kỳ Châu thành. Hàn Mục Vi nhìn cha mẹ mình đi theo Hoằng Quang chân nhân, trên người đều là mặc cẩm phục màu ngân bạch, trên vạt áo thêu hai chữ Thiên Diễn, mà ở cổ tay áo thêu tường vân. Nghĩ đến phía trước, Hàn Mục Vi chu lên miệng nhỏ: "Hừ, trêu đùa con nít".
Bất quá thực mau nàng đã bị tiểu cô nương Hàn Mục Đồng lôi kéo đi đến boong tàu ở bên cạnh: "Béo Béo, mau xem ở dưới có thật nhiều núi lớn kìa, dưới chân núi còn có sông lớn nữa" - Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Mục Đồng đơn độc rời nhà, cha nàng tối hôm qua đều khóc, tuy rằng nàng cũng có chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến còn có Béo Béo cùng Tiêu Tiêu ở cùng với nàng, nàng cũng không phải rất sợ: "Nha, mau xem mau xem, núi cũng muốn chạy mất tiêu rồi".
Hàn Mục Vi nghe vậy cũng đi theo bò lên thuyền biên, duỗi đầu nhìn xuống, bốn phía trên thuyền đều có cấm chế, ít nhất từ lúc lên thuyền đến bây giờ nàng không cảm thấy có gió, nhưng nhìn cảnh trí ở phía dưới, phòng ốc bay vút mà qua, liền có thể biết thuyền này bay có bao nhiêu mau. Hoằng Quang chân nhân vừa lên thuyền cũng cho phép này đàn tiểu quỷ đầu bọn họ tự do hoạt động, cũng không có ước thúc bọn họ.
"Trung Minh, tiểu béo nha đầu tóc có điểm loạn kia chính là của nhà ngươi?" - Hoằng Quang chân nhân đã dùng thần thức xem xét qua mười một cái tiểu oa nhi này, không tồi, đều là hài tử có tâm tư trong vắt.
Sáng nay lúc trời còn chưa sáng, vợ chồng Hàn Trung Minh liền thay tông môn phục sức, đi từ đường Hàn gia bái kiến Hoằng Quang chân nhân. Cứ tưởng rằng bọn họ đi một chút sẽ về, nào ngờ Hoằng Quang chân nhân liếc mắt một cái liền nhìn ra tu vi của bọn họ không ổn, liền mở miệng chỉ điểm một phen. Này vốn là cơ duyên khó có được, bọn họ cũng không thể bỏ lỡ, chỉ là có chút lo lắng Béo Béo nhà họ sẽ ngủ quên, bất quá cũng may nha đầu kia ở chính sự không rớt dây xích: "Thưa Hoằng Quang sư thúc, đúng là tiểu nữ Hàn Mục Vi".
Hoằng Quang chân nhân đã là Kim Đan trung kỳ tu sĩ, mấy năm nay cũng mở núi thu mấy cái đồ đệ, tuy rằng có tâm ái tài, nhưng hắn cũng biết sư phụ của tiểu béo nha đầu kia cũng không tới phiên hắn làm. Bất quá dựa vào quan hệ của bọn họ cùng một mạch này của Hàn Hiển sư bá tổ, thực mau hắn liền phải có một vị tiểu sư muội. Nhìn thân mình tròn tròn, cuồn cuộn của tiểu nha đầu kia, hắn không nhịn được cười lên tiếng, thật đúng là một vị tiểu sư muội biết tận hưởng, nghe nói mới vừa đủ năm tuổi.
Ngay từ đầu hứng thú của đại gia còn rất cao, mười một tiểu oa nhi đều không ngoại lệ mà ghé vào tàu bay dẩu mông nhỏ, nhìn cảnh sắc phía dưới kinh ngạc lại cảm thán liên tục, bất quá thực mau liền cảm thấy nhạt nhẽo, một người lại một người rời đi, ngồi xếp bằng ở trên boong tàu.
Chờ mười một cái oa oa đều tề tựu đủ, Hoằng Quang chân nhân ra hiệu cho Hàn Trung Minh, Hàn Trung Minh liền lập tức ngồi xếp bằng ở phía trước bọn họ, bắt đầu giảng thuật một ít chuyện về Tu Tiên giới: "Tu tiên, đó là đi giả tồn thật, tu chân ngộ đạo, lấy cầu tiến để được tiêu dao, bất tử bất diệt. Tu tiên chú ý thiên duyên, ma duyên, nhân duyên.."
Hàn Mục Vi còn chưa bao giờ gặp qua cha nàng đứng đắn như vậy, bên tai nghe hắn tự thuật tu tiên cảnh giới phân chia, cũng chính là từ giờ khắc này nàng mới biết được phía trên Nguyên Anh là Hóa Thần, ngoài Hóa Thần ra còn có Luyện Hư, Xuất Khiếu, Hợp Thể, đột phá Hợp Thể thế nhưng còn có thể nhờ vào ánh sáng để phi thăng lên Linh giới nữa.
"Tu sĩ chúng ta đều là dựa vào nghịch thiên mà tiến, cố gắng ngưng kết Kim Đan, sau lại trở thành Nguyên Anh mà chịu đựng lôi kiếp, trở thành Hóa Thần lại tiến giai thêm một kiếp" - Nói đến lôi kiếp, sắc mặt của Hàn Trung Minh liền tương đối ngưng trọng, hắn cũng may mắn gặp qua hai vị sư thúc Kim Đan chịu lôi kiếp, nghĩ đến diệt thế chi uy kia, tâm không khỏi run rẩy, bất quá thực mau liền hắn khôi phục lại bình tĩnh, nhìn trước mắt ngây thơ biểu tình, về lôi kiếp hắn cũng chỉ nói qua loa, để tránh bọn họ còn chưa tu luyện liền có sợ hãi.
Hai ngày hai đêm, vào buổi sáng ngày thứ ba, Hàn Mục Vi rốt cuộc đến Thiên Diễn Tông. Làm Hàn Mục Vi ngoài ý muốn chính là tới Thiên Diễn Tông, nàng còn không kịp hút một ngụm tiên khí, ngắm nhìn, thưởng thức cái nơi cư trú tương lai của nàng rộng rãi, đồ sộ như thế nào, đã bị người ném tới chân núi của Thiên Diễn.
"Đây là quy củ của Thiên Diễn Tông từ lúc lập tông tới nay, phàm là con cháu của tông môn, lần đầu tiên lên núi đều cần thiết từ Cửu Cửu bậc thang đá này bò đi lên trên, các con có thể không bò, con đường dễ dàng hơn liền ở phía sau, xoay người là có thể đi, đi hay ở thì tùy ý.."
Bên tai còn quanh quẩn thanh âm có phần leng keng hữu lực, nhưng Hàn Mục Vi đã nhận mệnh mà đi theo Hàn Mục Tiêu bước lên thềm đá, phía sau nàng là Hàn Mục Đồng, vài vị tiểu nhi khác cũng đều hướng lên trên bò, không có một cái lùi bước, thật đúng là mới sinh nghé con, không sợ trời đất.
"Một, hai, ba, bốn, năm, lên núi đánh lão hổ, lão hổ không đánh lại thì đánh sóc con" - Hàn Mục Vi toàn thân đều là mồ hôi, trong lòng vẫn luôn mặc niệm nhạc thiếu nhi mà kiếp trước ông nội nàng đã dạy cho nàng, tự mình thôi miên, mồ hôi trên trán vẫn luôn chảy xuống nàng cũng không lau đi, chủ yếu là vì giữ sức lực để leo núi.
Bò bò, nàng cảm giác thân mình càng ngày càng trầm trọng, từ từ bắt đầu từ đứng thẳng động vật lại biến thành loài bò sát, mặc dù tay chân cùng sử dụng, nàng cũng không dám dừng lại, bởi vì nàng sợ một khi nàng dừng lại nàng liền trực tiếp lăn xuống không bò nữa. Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng mơ hồ, dần dần mà biến thành màu đen, nàng mệt mỏi quá, thật sự là muốn ngủ một giấc.