Sau khi dùng một chút linh quả, Hàn Mục Vi lại cải trang cho Hàn Mục Đồng, xong hai người liền đi sâu vào trong trấn. Chưa thấy được lúc trước toàn suy nghĩ bậy bạ, nhìn thấy lúc sau chỉ cảm thấy có chút kinh ngạc, Hợp Hoan Môn này đủ giàu có.
Một cái trấn nhỏ mà Linh Oánh Các lại là một kiện không gian Bảo Khí, là tiểu lâu năm tầng, lúc này đèn lồng đỏ thẫm đã được treo cao, đón đi rước về nối liền không dứt, mị thanh kiều ngữ chọc người liên miên. Hàn Mục Vi mang gương mặt rỗ, cõng đôi tay, phía sau đi theo cái tiểu ca mặt đỏ bừng, không mang theo khiếp sợ mà vào thẳng Linh Oánh Các.
"Ai ai ai.. vị cô nương này, chúng ta nơi này.."
Hàn Mục Vi không đợi tráng hán canh giữ ở cửa nói hết lời liền đem mặc ngọc bài khắc hợp hoan đưa tới trước mắt hắn, lạnh giọng hỏi: "Hiện tại có thể đi vào sao?"
"Nhưng.. có thể" Tráng hán sau khi nhìn thấy này ngọc bài, sau lưng chợt lạnh, chạy nhanh nhường đường khom người thỉnh người đi vào: "Mời ngài lên phòng khách quý ở lầu năm."
"Hừ" Hàn Mục Vi liếc mắt nhìn hắn, thu hồi mặc ngọc bài, liền mang theo Hàn Mục Đồng đi vào. Tiến vào bên trong, một phụ nữ trung niên trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy liền bước nhanh đón tiếp: "Ai nha nha, khách quý quang lâm, Lệ Nương không có từ xa tiếp đón, còn thỉnh hai vị đại nhân thông cảm."
Vừa thấy đến Lệ Nương, Hàn Mục Vi liền không tự chủ được mà nghĩ đến mama trong phim truyền hình, bất quá Lệ Nương này tuy có chút yêu khí nhưng thật ra có giọng nói hay: "Lần này ta bỏ qua, ngươi chỉ cần tự quản mình là được."
"Đa tạ hai vị đại nhân, Lệ Nương thụ giáo, còn thỉnh nhị vị theo nô gia dời bước lên khách quý phòng ở lầu năm" Nói nàng liền ở phía trước dẫn đường: "Lần này mặt hàng mà tông môn đưa tới đều thuộc thượng tầng, hai vị đại nhân đợi lát nữa cần phải nhìn một cái."
"Đó là đương nhiên" Hai tròng đen của Hàn Mục Vi chuyển động, bất động thanh sắc mà nhìn toàn bộ bối cảnh của Linh Oánh Các một lần cho đã mắt, trong lòng không khỏi cảm thán, thật sự là tài đại khí thô, lại nghe những cái đó dâm từ uế ngữ không ngừng lọt vào tai, da gà toàn thân đều nổi lên. Thẳng đến vào phòng khách quý số hai nàng mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Lệ Nương an bài các nàng xong liền lui đi ra ngoài.
Hàn Mục Vi nhìn nhìn phòng, nước trà, điểm tâm đầy đủ hết, thị giác cũng không tồi, liếc mắt nhìn lại, cơ hồ toàn bộ Linh Oánh Các đều thu vào đáy mắt, ngoài phòng cũng có cấm chế: "Không tồi."
Từ nhẫn trữ vật trung lấy ra hai viên băng linh quả cấp thấp, đưa một quả cho Đồng Đồng mặt đã đỏ đến sắp cháy, sau lập tức ôm trái cây gặm một ngụm, nháy mắt lạnh thấu tâm, Hàn Mục Vi bị lạnh đến ợ một cái: "A.. thật sảng khoái" Nhìn về phía Đồng Đồng dần dần hết đỏ ửng, truyền âm nói: "Ta cảm thấy chuyến này chúng ta tới rất đúng, chẳng những dài quá kiến thức, còn có thể rèn luyện tâm cảnh."
"Ân" Hàn Mục Đồng gật đầu đồng ý: "Nhưng mà cảm giác quá ngại" Vừa mới ở dưới lầu có không ít người nhìn chằm chằm vào nàng cùng Béo Béo, có mấy cái ánh mắt làm nàng cực không thoải mái, nàng đều muốn động thủ đào tròng mắt của bọn họ.
Các nàng tới đây xem như tương đối trễ, mới vừa ngồi xuống không bao lâu dưới lầu liền vang lên tiếng đàn sáo, thực mau vở kịch lớn tới, một đám thiếu nữ mặt che hồng sa ở lầu một nhảy xuống sân khấu bắt đầu múa, mỗi người có dáng người uyển chuyển, nhẹ nhàng, dáng múa mạn diệu.
Có lẽ là cùng giới tình nên lúc đầu Hàn Mục Vi còn cảm thấy không tồi, nhưng không tới một chén trà nhỏ công phu liền có chút nhạt nhẽo. Đúng lúc này, một nữ tử che mặt ăn mặc lưu tiên váy hồng sa tay áo rộng từ trên trời giáng xuống, Hàn Mục Vi tức khắc mở to hai mắt, nhìn này trận này khẳng định là hoa khôi.
Mỹ nhân làm bạn với tiếng đàn sáo, thế nhưng nhảy múa lên, dáng người lả lướt, vòng eo nhỏ nhắn, câu đến nam tu đang ngồi ở đây hai mắt đăm đăm. Sau khi múa xong Hàn Mục Vi đang muốn nhìn xem mỹ nhân tuyệt sắc như thế nào, kết quả khăn che mặt vung lên, tức khắc cả trái tim đều lạnh, phỏng chừng những cái đó nam tu ở dưới lầu có cùng cảm giác với nàng, một giây đầu tiên đúng là suy nghĩ bậy bạ, giây tiếp theo quyết tâm sửa đổi lỗi lầm.
Chỉ thấy Lệ Nương ăn mặc hồng sa váy hai bước tiến lên, nói một đoạn lời dạo đầu, khoe khoang một phen, sau liền bắt đầu nói tới món chính: "Tới, Loan Dao."
Đứng ở phía sau Lệ Nương năm thước có một loạt cô nương, một vị nữ tử cao gầy mảnh khảnh đi vào bên người Lệ Nương, thu được ánh mắt của Lệ Nương, liền hướng tới bốn phía được cung lễ, ôn nhu nói: "Loan Dao xin thỉnh an các vị tiền bối, đại nhân, chúc các vị tối nay tiêu dao nhạc cực."
"Hảo.." Lầu một, lầu hai rất là cổ động, phòng khách quý ở lầu ba với trên lầu ba nhưng nhìn không ra hỉ nộ.
Hai tỷ muội Hàn Mục Vi lúc này đang nâng quai hàm, chờ câu sau, Lệ Nương nếu đem cô nương này là người thứ nhất đẩy ra thì nàng ta hẳn có chút chỗ hơn người.
"Loan Dao của chúng ta hôm nay vừa vặn mười sáu tuổi, chẳng những xinh đẹp" Lệ Nương lôi kéo tay của cô nương kia đi lên phía trước vài bước "Hơn nữa vẫn là Thủy Mộc song linh căn, linh căn giá trị cũng là cực tốt, nhập môn mười năm đã tu luyện đến Luyện Khí chín tầng, đêm nay cũng không biết tiện nghi vị nào đại nhân đâu?"
Có người đã gấp không chờ nổi mà bắt đầu hỏi giá, Lệ Nương cũng không khách khí, hai ngón tay dựng lên, mị hoặc nói: "Không nhiều lắm, hai mươi khối thượng phẩm linh thạch bắt đầu."
"Dưới lầu đều là tiểu đánh tiểu nháo" Hàn Mục Đồng hơn nửa ngày cũng chưa ra tiếng lúc này nhìn chằm chằm Lệ Nương: "Lão bà đó còn tính trầm ổn, nữ tử bên cạnh bà ta thì không được. Tuy nhìn không tới thần sắc trên mặt nàng ta nhưng chỉ cần nam tu ở lầu một, lầu hai kêu giá thì tay trái nàng ta đặt ở bên hông liền sẽ không tự giác mà run lên."
"Thực bình thường" Lầu một, lầu hai tán tu chiếm đa số, nhóm người này phần lớn là không gia đình lại không chỗ dựa, Hàn Mục Vi thực có thể lý giải ý tưởng của những tiểu cô nương đó: "Thứ quý nhất của các nàng chính là nguyên âm, nếu vận khí tốt thì có thể một đêm thoát ly Linh Oánh Các, thậm chí thoát khỏi Hợp Hoan Môn, cho nên khẩn trương cũng hẳn là."
Vị Loan Dao này vận khí cũng không tệ lắm, bị một phòng khách quý ở lầu bốn chụp đi để khai bao chi dạ, sau đó Lệ Nương lại lôi ra một vị cô nương, tiếp tục cổ xuý, chơi lại xiếc cũ.
Hàn Mục Vi nhìn Lệ Nương ở trên đài diễn xướng xuất sắc, thật sự bội phục bà ta diệu ngữ liên châu, định rời đi rồi nhưng nhìn nhìn mấy người ở dưới lầu lại nhịn xuống, thật vất vả chờ đến phía sau Lệ Nương chỉ có một vị cô nương, đang muốn thở dài thư hoãn một chút, nào biết đến cô nương vẫn luôn không được bóc khăn che mặt này thì Lệ Nương lần này cái gì cũng chưa nói, động thủ bỏ khăn che mặt của nàng ta ra.
Tức khắc toàn bộ Linh Oánh Các đều an tĩnh.
Lệ Nương muốn hiệu quả này, nhưng lúc này đôi tay đặt ở bên hông bà ta lại hơi hơi run, giống như vô tình mà nhìn lướt qua lầu phòng khách quý lầu năm ở hướng Đông Nam, liền bắt đầu nói: "Các vị có từng nghe nói qua ở Thiên Diễn Tông chỉ có vị kia mới so được với Hàn Tiêu lang, dung mạo có một không hai ở tam tông là Hoằng Yên chân nhân? Băng Nhạn nhà ta cùng vị Hoằng Yên chân nhân kia giống chín phần.."
Thở dài mới được một nửa Hàn Mục Vi nửa giương miệng, nhìn đứng nữ tử đứng ở bên người Lệ Nương, trong lúc nhất thời thế nhưng quên khép lại miệng. Nga Mi trán ve, mặt kiều tiếu nguyệt, nàng kia trên đài chẳng những có dung mạo với Minh Nhan sư tỷ cực kỳ, ngay cả khí chất đều học được bảy phần.
Chỉ là người đứng sau trò khôi hài này hẳn là chưa thấy qua Minh Nhan sư tỷ sau khi tự hủy đạo thống, vị kia đích xác giống Hoằng Yên chân nhân, đáng tiếc cũng chỉ là giống Hoằng Yên chân nhân mà thôi.
"Bắt chước bừa" Hàn Mục Đồng quay mặt qua, buồn bực mà không hề nhìn dưới lầu: "Không có người ở phía sau khuyến khích, một cái Linh Oánh Các ở chắn nhỏ hẳn là không có lá gan dám nhục nhã Kim Đan chân nhân của tam tông như vậy" Đến nỗi là ai, còn cần đoán sao? Tên tục của Minh Nhan chân nhân là Thượng Quan Băng Nhan, nàng kia gọi Băng Nhạn, làm mà không thèm che giấu, thật đúng là bỉ ổi, thật là có bản lĩnh, sao không trực tiếp lên Thái Ất sơn luôn đi.
"Một khối thượng phẩm linh thạch?" Ám sắc trong mắt Hàn Mục Vi chợt tắt, nàng nhưng thật ra muốn nhìn một chút ai dám kêu giá: "Không vội, trò hay còn ở phía sau đâu" Lệ Nương đều đã nói thẳng nữ tử này tựa như Hoằng Yên chân nhân, mà đêm đầu quý giá của nàng ta cũng chỉ đáng giá có một khối thượng phẩm linh thạch, nhục nhã chi ý thật là rõ ràng, người đang ngồi ở đây hẳn là không ngốc.
Quả nhiên sau khi nghe Lệ Nương nói, tán tu ở lầu một, lầu hai lặng ngắt như tờ, chỉ dám tả hữu thăm xem, lại không người dám giơ tay ra giá, ai biết trong này có người của Thiên Diễn Tông hay không? Bọn họ chỉ là tới xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ khi ra Linh Oánh Các liền mất mạng.
Có người sợ phiền phức, nhát gan liền yên lặng mà rời khỏi Linh Oánh Các, Lệ Nương trên đài âm thầm thở dài, nàng liền biết sẽ như vậy, trong tay giảo khăn, tim thình thịch thình thịch mà nhảy, cầu nguyện thời gian trôi nhanh qua.
"Một khối thượng phẩm linh thạch" Liền ở thời điểm Lệ Nương vừa muốn tuyên bố lần đấu giá này kết thúc thì khách quý ở phòng số một thế nhưng lên tiếng "Nhìn còn được, liền bỏ một khối hạ phẩm linh thạch đi" Nói xong lời này còn chưa đủ "Tới, làm nàng cười một cái cho ta" Lúc sau liền truyền ra một trận tiếng cười dâm tà.
Sau khi khăn che mặt bị vạch trần, Hàn Mục Vi liền nghĩ đến đã có khách khách quý ở phòng số một, quả nhiên nhìn đến Lệ Nương sắc mặt chợt biến, nàng cũng không cần phải lại suy nghĩ sâu xa: "Rốt cuộc nhịn không được" Cả đêm chỉ có mấy cái phòng ở lầu năm không động tĩnh, xem ra giống các nàng như vậy tới để xem diễn thật không ít: "Một ngàn khối thượng phẩm linh thạch."
Báo xong giá Hàn Mục Vi còn nhiều một câu: "Người ngồi không được ở phòng cho khách quý thì nhường ra đi, một khối hạ phẩm linh thạch? Ha ha.." Cười đến cực độ châm chọc.
"Cách vách là người nào?" Một nữ tử nhu mỹ búi tóc mẫu đơn, mặc váy màu hồng phấn phết đất hai tay chống ở trên bàn tay đã nắm thành trảo, móng tay tân trang đến tương đương tinh xảo cơ hồ muốn moi vào bàn trà gỗ: "Đi hỏi một chút."
"Rõ" Nam tử trung niên đứng ở một bên tựa quản gia chắp tay rời khỏi phòng số một, xem xét liếc mắt phòng số hai còn đóng chặt, liền đi dưới lầu.
Hàn Mục Vi nghe được phòng bên cạnh báo giá, tiếp tục báo giá lên nữa, thường thường mà còn nói thêm vài câu, dù sao trong tay nàng có mặc ngọc bài, đến cuối cùng liền tính là một khối linh thạch đều không cần lấy ra, Lệ Nương còn có thể ăn nàng sao? Hàn Mục Đồng nhìn chằm chằm dưới lầu, hướng tới Hàn Mục Vi vẫy tay: "Béo Béo, lại có thêm một người tới."
"Làm sao?" Hàn Mục Vi đang ôm linh quả ỷ ở trên ghế ăn, nghe vậy lập tức tiến đến bên người Hàn Mục Đồng, chỉ là còn chưa chờ nàng mở miệng thì đã nghe Hàn Mục Đồng ở bên cạnh cắn răng đến vang kẽo kẹt, vội vàng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Uy áp của Nguyên Anh" Tiểu Thiên Bồ ngồi ở Thần phủ mở miệng: "Vị kia hẳn là Lãnh Thanh kiếm quân của Vô Cực Tông, Từ Minh chân quân."
"Hạ Từ Minh?" Hàn Mục Vi đem Hàn Mục Đồng kéo vào trong lòng ngực, trực tiếp đẩy ra cửa sổ nhìn dưới lầu, chỉ thấy lúc này toàn bộ một, lầu hai trừ bỏ vị Từ Minh chân quân kia thì không có một người đứng, ngay cả Lệ Nương cùng vị Băng Nhạn cô nương ở trên đài cũng không ngoại lệ: "Còn thỉnh Từ Minh chân quân thu liễm uy áp, tiểu đồng nhà ta không có tội, ta đau lòng."
Hạ Từ Minh nhìn chằm chằm nữ tử trên đài đang nằm sấp chăm chú một hồi lâu, mới thu hồi ánh mắt, sau nói với mọi người như nói với Hàn Mục Vi: "Đắc tội" Tiếp theo liền triệt hồi uy áp, theo sát những cái đó tán tu ở dưới lầu đều chim sợ cành cong, bay nhanh rời khỏi Linh Oánh Các.
Lệ Nương vừa thấy người tới liền biết không tốt, có lẽ những người khác không rõ ràng nhưng nàng làm chủ Linh Oánh Các này đã gần năm mươi năm, tất nhiên là thăm dò được tình oán của vị Hoằng Yên chân nhân kia cùng vị đại nhân trước mắt này rồi, hôm nay nàng sợ là khó giữ được cái mạng nhỏ này, cúi xuống thân mình, run âm nói: "Lệ Nương bái kiến Từ Minh chân quân" Đây chính là chân chân thật thật mà lễ bái.
Hàn Mục Vi ôm ngực đứng ở sau cửa sổ, không có ý đi, nàng đang đánh giá Hạ Từ Minh, lại là một cái mặt lạnh, nhìn đến tả một cái, hữu một cái mặt lạnh, đột nhiên cảm thấy Mộc Nghiêu là cái người bình thường. Nghe Lục tỷ nói, Minh Nhan sư tỷ sau khi kết đan liền đi Bắc Băng Nguyên, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không trở về.
"Còn không chuẩn bị ra tới sao?" Hạ Từ Minh không để ý đến Lệ Nương, mà là trực tiếp nhìn về phía phòng khách quý số một, chỉ là người ở đó dường như cũng không tính toán phản ứng hắn.
Chỉ hai tức công phu, Hàn Mục Vi liền thấy Hạ Từ Minh ngoéo tay đối với một vị trung niên nam tử đứng ở phía tây, quản gia kia liền như rối gỗ bị giật dây mà bị kéo đi, đi tới trước mặt Hạ Từ Minh.
Đối mặt Hạ Từ Minh, trong mắt nam tử toàn là sợ hãi sâu không thấy đáy, Hạ Từ Minh tựa như nhìn không tới, một đôi mắt lạnh hơi hơi động, tâm thần vừa động, lợi kiếm lả tả vài cái, nam tử đã bị xé xác, thịt khối tan tác rơi rớt trên trên mặt đất, máu đỏ tươi chậm rãi chảy ra.
Hàn Mục Vi không nháy mắt mà nhìn toàn bộ quá trình, sau vỗ tay: "Làm không tồi" Tiếp theo liền dẫn theo Hàn Mục Đồng từ cửa sổ nhảy xuống, không có chút nào sợ hãi mà đi tới nữ tử còn nằm sấp ở trên đài, ngồi xổm xuống bóp chặt cằm, hơi dùng một chút lực liền nâng lên đầu của nàng ta cẩn thận đánh giá, một cái thanh khiết thuật nháy mắt làm nữ tử hiện chân dung, cười lạnh nói: "Ta nói sao có thể giống như vậy đâu? Nguyên lai là dựa vào trang điểm."
Lúc này Hàn Mục Vi quay đầu nhìn về phía Hạ Từ Minh ở phía sau, cười hỏi: "Từ Minh chân quân hiện tại nhìn mặt nàng ta có phải cảm giác thông thuận nhiều đúng không?" Nữ tử này khi không có trang điểm nhiều nhất cũng chỉ có năm phần giống bộ dạng cũ của Hoằng Yên chân nhân.
Hàn Mục Vi buông cằm nàng ta, đứng dậy trực diện Hạ Từ Minh, mặc dù là dưới ánh mắt bức người của hắn, nàng như cũ chút nào không lùi bước: "Đối với trò khôi hài ngày hôm nay, Từ Minh chân quân không chuẩn bị cho Thiên Diễn Tông ta một công đạo sao?"
"Ta cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng không có làm.. ô ô.. tha mạng" Nữ tử đã bị dọa tới rồi, nàng nào gặp qua cái trường hợp này, không được mà đối với Hạ Từ Minh dập đầu: "Tha mạng.."
"Người của Thiên Diễn Tông?" Hạ Từ Minh rũ mắt, không hề nhìn Hàn Mục Vi: "Ngươi nghĩ muốn cái gì công đạo?"
"Có phải nên vị kia ở phòng khách quý số một xuống bàn lại hay không?" Hàn Mục Vi dám khẳng định người kia chính là người đoạt phu tế Thường Thanh Lăng trong truyền thuyết, cũng chỉ có nàng ta có thể động đến người của Linh Oánh Các, lại đối với Minh Nhan sư tỷ hận thấu xương: "Dám làm nhục Minh Nhan sư tỷ của ta, tổng phải cho ta xem nàng là thần thánh phương nào đi?"
"Minh Nhan sư tỷ?" Nguyên lai đạo hào của nàng đều đã bỏ, Hạ Từ Minh giương mắt nhìn về phía Hàn Mục Vi: "Sư thừa của ngươi là người nào?" Có thể kêu nàng là sư tỷ, tuổi tác lại không lớn, hẳn là không có mấy người.
Hàn Mục Vi lấy ra một viên kiếm khí cầu màu trắng nắm chặt ở trong tay thưởng thức: "Sư thừa của ta là người nào cùng chuyện này có quan hệ sao?"
Nhìn đến kiếm khí cầu, hai mắt Hạ Từ Minh co rụt lại, không hề kéo dài, lợi kiếm vừa ra, nháy mắt phòng khách quý kia đã bị chém thành hai nửa, sau mũi kiếm chỉ thẳng giữa mày nữ tử ở trong phòng, hỏi Hàn Mục Vi: "Ý ngươi thế nào?"
"Nguyên lai là quý phu nhân, thất kính thất kính" Hàn Mục Vi giả mô giả dạng mà chắp tay hướng tới trên lầu nói: "Nhưng ta còn không rõ, ngài đã đã cùng Từ Minh chân quân kết làm đạo lữ, vì sao còn muốn làm chuyện này?"
"Bất quá hiện tại thấy chân nhân của ngài, ta xem như rõ ràng" Hàn Mục Vi khuyên: "Ngài tuy so với Minh Nhan sư tỷ của ta kém cỏi hơn rất nhiều nhưng cũng xem như cái mỹ nhân, Từ Minh chân quân nhìn cũng không phải là người ham mê nữ sắc, ngài cần gì phải sợ hãi như thế đâu? Huống hồ Minh Nhan sư tỷ của ta cũng đã diệt tình trí, ngày sau cũng sẽ không tái sinh tình tố, chuyện này còn thỉnh Thanh Lăng chân nhân chớ lại kiếm chuyện, nhục danh dự của sư tỷ ta, nhiễu nàng thanh tĩnh."
Nhìn đến Thường Thanh Lăng bị tức đến cả người run rẩy, Hàn Mục Vi nhoẻn miệng cười, lại hướng Hạ Từ Minh: "Quý phu nhân không biết từ nơi nào tìm tới nữ tử, hại ta vừa mới hoa hai mươi khối cực phẩm linh thạch mua nàng" Nói mặt lộ vẻ buồn rầu "Nhưng nữ tử này rõ ràng chỉ là giống Minh Nhan sư tỷ của ta một chút, này.. ha hả.." Xả một chút khóe miệng, sau sắc mặt lạnh lùng trực tiếp duỗi tay "Từ Minh chân quân.."
Hạ Từ Minh nhưng thật ra dứt khoát, trực tiếp cho Hàn Mục Vi hai mươi khối cực phẩm linh thạch. Hàn Mục Vi chậm rì rì mà thu hồi linh thạch, nói nhẹ: "Nếu bồi thường tổn thất cho ta rồi thì vị kia liền về ngài, cáo từ" Nói xong liền mang theo Hàn Mục Đồng chuẩn bị rời đi Linh Oánh Các.
"Cô cô.. nương, ngài.. ngài có phải hay không đã quên trả linh thạch?" Cô nương này mới vừa lúc nãy không phải nói nàng mua Băng Nhạn sao? Lúc này Lệ Nương sợ hãi rụt rè mà nhắc nhở Hàn Mục Vi, nàng đến bây giờ liền tiền nước trà cũng chưa trả.
"Linh thạch gì?" Hàn Mục Vi phồng lên quai hàm: "Ta còn không có truy cứu các ngươi lừa gạt đâu, Hợp Hoan Môn các ngươi chính là làm sinh ý như vậy sao?" Nói xong thì vung lên tay áo liền hùng hùng hổ hổ mà đi rồi.