Khờ Nữ Thổ Hệ

Chương 8:




Hàn Mục Vi sau khi ăn xong, mới có tâm tình mà bắt đầu xem xét bốn phía, địa phương bọn họ hiện tại đang đứng chính là một cái quảng trường phổ thông hình trứng, đá cẩm thạch màu xám được dùng để lót trải rộng ra. Quảng trường này thật sự phi thường to lớn, cũng phải to bằng mấy chục mẫu đất, hơn nữa trên mặt đất sạch sẽ vô cùng, chỉ là không thấy trong truyền thuyết tiên khí đâu.
Đầu hơi hơi ngẩn lên, ánh mắt hướng lên trên, nàng liền thấy một cửa đá cực kỳ cổ xưa dường như chót vót ở giữa mây mù, cửa đá kia đại khái cao cỡ bảy, tám trượng, phía trước bên phải còn sừng sững một tấm bia đá màu xám to cỡ hai người ôm mới đủ, trên bia đá viết Tông.. Diễn.. Thiên, à không, là Thiên Diễn Tông mới đúng. Mấy chữ kia được viết đến phi thường là có ý nhị, tạm thời chỉ có thể dùng câu thiết họa ngân câu để hình dung, nhưng chữ có phần mạnh mẽ nên có chút khó nhìn ra, nếu không phải nàng từng vào ban xóa nạn mù chữ, phỏng chừng là có điểm khó nhìn ra được. Ở sơn môn này vẫn là mười phần tiên khí, ít nhất đám mây mù bay bay mênh mang kia so với băng khô ở hiện đại thì càng giống tiên nhiều hơn.
Hàn Mục Vi ngây ngốc mà nhìn chằm chằm ba chữ Thiên Diễn Tông, mắt đều không chớp mà nhìn chằm chằm năm phút, nhưng mà không có nhìn ra được cái gì, vậy ngộ đạo đâu? Cái này không phải là lệ thường sao, tại sao nàng chỉ cảm thấy đôi mắt có chút mỏi? Chẳng lẽ lão tổ của Thiên Diễn Tông cùng với nàng giống nhau đều là người đơn giản, không thích bày trò như vậy, cho nên không có ở bia đá động tay động chân gì đó, phong vài đạo kiếm khí, hay là đạo ý gì đó? Dù sao thì nàng kiên quyết không thừa nhận chính mình không có tuệ căn về ngộ tính.
"Tiểu Lục" - Sáu năm không hồi tông môn, hai vợ chồng Hàn Trung Minh vừa trở về liền vội đến chân không chạm đất mà đi Sự Vụ Xử - nơi giao nhiệm vụ - để lãnh tiền tiêu hàng tháng, lại phải đi nội môn để sửa lại thân phận ngọc bài, còn phải đi về động phủ để dọn dẹp, vẫn luôn vội đến bây giờ, tính ra cũng là lúc bọn nhỏ leo xong. Phu thê hai người liền phân công lẫn nhau hành sự, Anh Nương ở động phủ chuẩn bị đồ ăn, mà hắn chạy tới đây đem đám nhóc này mang về động phủ.
Hàn Mục Kỳ nhìn thấy người tới, chạy nhanh tiến lên chắp tay: "Tứ thúc, ngài cũng đến đây ư?" - Tứ thúc của nàng tuy là Tam linh căn, nhưng hiện đã là tu sĩ ở Trúc Cơ hậu kỳ, trước mắt cũng là ngươi duy nhất ở trong tộc có hi vọng thành tựu Kim Đan nhất. Nàng là Thủy - Mộc Song linh căn, linh căn giá trị đều gần tám mươi, tư chất có thể so tứ thúc khá hơn nhiều, năm nay hai mơi mốt tuổi, mới tu tới Luyện Khí chín tầng, xem ra nàng còn cần càng nỗ lực mới được.
"Ta lại đây dẫn bọn nhỏ trở về ăn cơm nghỉ ngơi" - Mấy năm không gặp, chất nữ đã trưởng thành đại cô nương, chỉ là dung mạo như vậy, Hàn Trung Minh rất là lo lắng, hiện tại hắn không cảm thấy Béo Béo nhà hắn lớn lên không xuất sắc: "Năm nay ngươi lãnh nhiệm vụ đón mấy đứa nhóc này ư?" – Thù lao của nhiệm vụ này tuy rằng chỉ có hai khối hạ phẩm linh thạch, nhưng được cái nhẹ nhàng an ổn, cũng coi như là đoạt của người ta, xem ra Tiểu Lục cũng rất quan tâm đến việc này.
"Dạ đúng vậy" – Trước đó nàng đã cùng sư huynh ở Sự Vụ Xử chào hỏi qua: "Nếu tứ thúc đã có an bài, ta đây liền không mang theo bọn họ đi Sự Vụ Xử để lãnh biển số nhà tạm thời nữa".
"Được rồi, hôm nay trong nhà làm chút linh thực, ngươi cũng đi ăn một chút đi" - Mấy cái hài tử khác không phải bên ngoài rèn luyện thì chính là đang bế quan, đều rất chăm chỉ, khắc khổ. Con đường tu tiên trừ bỏ hung hiểm dị thường, còn thực buồn tẻ nhạt nhẽo, không biết Béo Béo nhà hắn có thể kiên trì đến lúc nào?
"Dạ được"
Từ lúc cha nàng tới, Hàn Mục Vi cố ý quay đầu không nhìn hắn, làm như vậy chính là muốn nói cho hắn nàng hiện tại thực thương tâm, thực tức giận, bất quá đã đè nén hồi lâu, cha nàng cũng không tiến lên phản ứng nàng, chẳng lẽ nàng thật sự phải có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội ư?
Hàn Trung Minh là người nào? Là cha của Hàn Mục Vi nha, không mạnh miệng mà nói, khuê nữ nhà hắn dẩu cái mông nhỏ muốn phóng cái gì thí hắn đều biết, nha đầu này trong lòng suy nghĩ cái gì hắn cũng rõ ràng, trước kệ nàng đi, lơ nàng một chút, không thể làm nàng khoe khoang được.
Buổi tối cơm nước xong, Anh Nương cũng không quản đám hài tử này, trực tiếp nấu nước làm cho bọn họ tự mình rửa mặt liền rời đi. Hàn Mục Vi vẫn là lần đầu tiên tới nhà ở tông môn của cha mẹ nàng, một gian chính phòng, hai bên có hai gian sương phòng. Hai gian sương phòng bên trái chính là chỗ mà đêm nay bọn họ ngủ, nam nữ tách ra, ngủ chung một cái giường lớn, bất quá cơ thể của bọn còn nhỏ nên cũng không chiếm diện tích quá nhiều, ngủ chung thì ngủ chung đi.
Nhanh tay nhanh chân mà rửa mặt xong, Hàn Mục Vi liền ra sương phòng, đi vào chính phòng, cha nàng đang ngồi ở trên giường đả tọa, không gặp nương của nàng, chắc là đi phòng tu luyện rồi.
"Con đến rồi à" - Hàn Trung Minh liền biết khuê nữ của hắn nghẹn không được bao lâu, mở to mắt, cười nhẹ xem nàng: "Có cái gì muốn hỏi đây?"
Hàn Mục Vi ném xuống tay cánh tay, thở hồng hộc mà tiến lên phía trước, xoa eo nhỏ đĩnh bụng: "Hừ, hai người vì cái gì không nói cho con biết, trước khi vào tông môn thì phải leo thang đá? Đồng Đồng cùng tiểu thịt tảng bọn họ đều biết, chỉ có con ngây ngốc cái gì cũng không biết, cũng quá không mặt mũi".
"Chỉ cái này thôi cũng làm con giận dỗi ư?" - Trước kia không có nói cho nàng, là bởi vì còn không có trắc qua linh căn, Hàn Trung Minh chỉ nghĩ nàng không cần có áp lực mà sống khoái hoạt vui sướng, trắc linh căn xong hắn lại càng không nghĩ nói cho nàng, không thể phủ nhận trong đó cũng có tư tâm của hắn, hắn không nói Anh Nương thì nàng cũng sẽ không lắm miệng: "Hàn Mục Vi, con có biết từ lúc Hàn thị nhất tộc phụ thuộc vào Thiên Diễn Tông, gần một ngàn ba trăm năm qua, Hàn gia có bao nhiêu người không thông qua Cửu Cửu thạch thang không?"
Cái này Hàn Mục Vi thật đúng là không biết.
"Không ai hết" - Hôm nay Hàn Trung Minh lại không phải là người phụ thân trước kia không hề có điểm mấu chốt mà cưng chiều con cái: "Cửu Cửu thạch thang đối với đám nhóc các con mà nói chỉ là khảo nghiệm sức chịu đựng, nếu điểm này sức chịu đựng còn không chịu nổi thì phụ thân chỉ có thể nói là con không thích hợp tu tiên".
Cửu Cửu thạch thang của Thiên Diễn Tông, một vạn đứa nhóc leo lên thì chín mươi phần trăm đều leo lên được, nhưng nếu đổi lại là một vạn người lớn chưa có tu luyện thì cơ hồ là trăm người không được một người, thiên nhiên ảo trận không phải quá nổi tiếng. Nguyên nhân mà mỗi năm Hàn gia bọn họ đều sẽ trắc linh chính là vì sợ tuổi của hài tử trong trong tộc quá lớn thì tâm tư cũng đi theo nhiều lên.
"Nhưng con leo lên được mà" - Hàn Mục Vi cảm thấy chính mình phi thường thích hợp tu tiên, nói đến ảo trận ở trên bậc thang kia đi, từ lúc bắt đầu nàng liền biết đó là giả, tuy rằng ở bên trong một hồi, nhưng đó là bởi vì nàng suy nghĩ lại một chút niệm tưởng cuối cùng trong lòng mình: "Hiện tại con còn rất khỏe, con chỉ là cảm thấy ai cũng biết, chỉ có con là hoàn toàn không biết gì cả, nên cảm giác chính mình giống một đứa ngốc vậy" - Mặt khác hôm nay cha nàng có điểm đứng đắn quá mức.
Hàn Trung Minh nhìn khuê nữ hung hăng ngây thơ biểu tình, không cấm nhíu mày nói: "Hàn Mục Vi, Tu Tiên giới là một cái địa phương phi thường tàn khốc, phi thường huyết tinh, nơi này tràn ngập âm mưu tính kế, nơi nơi đều có thể thấy được giết người đoạt bảo, vu oan hãm hại sự tình càng là nhìn quen mắt. Từ lúc con bước lên tu tiên lộ, đã là một phần của Tu Tiên giới, về sau con sẽ gặp được đủ loại hung hiểm cùng cơ duyên, mà những cái hung hiểm cùng cơ duyên đó cơ bản đều là không hề biết trước được, con hiện tại còn cảm thấy cha hẳn là nên trước tiên nói cho con về Cửu Cửu thạch thang ư?"
Hàn Mục Vi trầm tư hồi lâu, mới gục xuống đầu, thâm thở dài một hơi: "Con biết sai rồi" - Nói xong nàng liền chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, rốt cuộc ngày mai còn có việc đâu, nhưng vừa xoay người mới vừa đi hai bước nàng liền dừng: "Cha, hết thảy mọi âm mưu quỷ kế ở trước thực lực tuyệt đối thì đều không dùng được" - Đây chính là lời nói của một vị lãnh tụ thật vĩ đại, tuy rằng nguyên bản lời nói nàng không nhớ được nhưng ý tứ thì không khác biệt lắm.
Nhìn khuê nữ lùn lùn đỡ khung cửa ra chính phòng, Hàn Trung Minh cười, hai mắt phiếm quang: "Thực lực tuyệt đối sao?" - Hắn chờ.
"Chàng hiện tại đối với Béo Béo nói những cái đó không cảm thấy có chút sớm sao?" - Hàn Mục Vi vừa ly khai, Anh Nương liền tiến vào, hai cha con bọn họ mới vừa nói cái gì nàng đều nghe được: "Chàng không sợ làm rối loạn tâm cảnh của con ư?"
"Anh Nương, ta biết nàng đang lo lắng cái gì?" - Hàn Trung Minh nhìn về phía ái thê, bộ mặt trầm tĩnh: "Nhưng nhìn vào tư chất của Béo Béo, cả đời này liền đã chú định không được an bình, bi kịch của Mộc sư thúc, ta không muốn nhìn thấy nó xuất hiện ở trên người của Béo Béo nhà chúng ta một lần" - Tu Tiên giới vốn chính là cá lớn nuốt cá bé, khởi điểm của Béo Béo so người khác cao, phía dưới không biết có bao nhiêu người muốn đem nàng kéo xuống, đá vào vũng bùn, ngắn ngủi an ổn trước mắt cũng đều chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
"Ta hiểu được" - Anh Nương khẽ thở dài, Mộc Nghiêu chính là quá ưu tú, tư chất của Béo Béo nhà nàng tuy so với hắn kém hơn một chút, nhưng lại không thua Vị Danh, ý trời như thế, nàng cũng chỉ có thể cứng rắn tâm can.
Ngày kế trời vừa mới tảng sáng, đám nhóc Hàn Mục Vi đều bò dậy, mới vừa dùng xong đồ ăn sáng xong thì Hàn Mục Kỳ đến. Kế tiếp chính là theo trình tự, dựa theo quy củ mà bọn họ lại tiến hành kiểm tra đo lường một lần nữa, trắc xong linh căn liền bắt đầu phát thân phận ngọc bài.
Hàn Mục Kỳ đưa bọn họ tới Sự Vụ Xử, nơi đó đã có người chờ sẳn, nghe Hàn Mục Kỳ đối với hai người kia xưng hô, liền biết bọn họ đều là Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
"Hàn sư điệt không cần đa lễ" - Trong đó một vị thanh niên nam tử mặc một bộ áo gấm màu tím, mặt chữ điền, mày rậm lấy ra Trắc Linh Bàn: "Thời điểm không còn sớm, chúng ta cũng không cần chậm trễ nữa, liền bắt đầu đi".
"Vâng" - Hàn Mục Kỳ hướng tới hai vị kia chắp tay: "Làm phiền hai vị sư thúc".
Hàn Mục Vi vẫn là người thứ nhất, loại chuyện này đã làm một lần, lần thứ hai liền tương đương thuần thục, chỉ là đi đến bên cạnh Trắc Linh Bàn, nàng nhìn đi nhìn lại chính là không thấy cây châm, chẳng lẽ là muốn chính mình giảo phá ngón tay sao?
"Trực tiếp đặt tay lên Trắc Linh Thạch đi, lòng bàn tay kề sát Trắc Linh Thạch là được" - Vừa thấy tình hình này, Hàn Mục Kỳ liền biết nàng suy nghĩ cái gì, Trắc Linh Bàn trong tộc cùng tông môn có một chút bất đồng, cái này không trách nàng muội muội, là nàng trước đó không nói rõ ràng.
"Dạ" - Hàn Mục Vi nghe lời, đem móng vuốt bụ bẫm của mình đặt ở trên cầu pha lê, bàn tay đều là thịt, cũng không cần nàng cố tình mà lòng bàn tay đều có thể kề sát cầu pha lê. Tiếp theo nàng liền tỉ mỉ ngưng thần, cái gì cũng không dám suy nghĩ.
Cầu pha lê từ đầu tới đuôi đều rất cao lãnh, không có một tia dị thường, nhưng thật ra thổ linh căn ở trên bàn tương ứng với màu vàng chất lỏng không ngừng dâng lên cao, cơ hồ nháy mắt liền chạm đến khe lõm, cách đỉnh chóp còn có đoạn ngắn thì ngừng lại.
Thanh niên mặt chữ điền nhìn kết quả này, trong lúc nhất thời không có hoàn hồn, so với hắn, vị trung niên nam tử ở bên cạnh phụ trách ghi chép thì bình tĩnh hơn nhiều: "Hàn Mục Vi, thổ linh căn, linh căn giá trị chín mươi lăm" - Tông môn bọn họ lại xuất hiện thêm một vị tuấn tài, nhìn bộ dáng bụ bẫm của nữ oa oa, ánh mắt của Chung Nghiêm không cấm nhu hòa một ít, Tu Tiên giới chỉ luận thực lực, chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, càng chẳng phân biệt nam nữ: "Người tiếp theo".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.