Khoái Xuyên Chi Đả Kiểm Cuồng Ma

Chương 9:




Chuyển ngữ: Phong Lưu
Beta: BuBu
Khi Chu Doãn Thịnh bị các thế lực lớn đuổi giết, không ai trong môn phái đến cứu viện. Giờ khó khăn lắm mới tìm được đường sống, tông chủ và các trưởng lão lại chặn ngoài cổng, ngôn từ chắc nịch chỉ ra hắn tu luyện “Hồn Thiên Luyện Ma tâm kinh” gì đó, nói đi nói lại cũng chỉ là vì gương Côn Lôn trong tay hắn mà thôi.
Chu Doãn Thịnh vốn không có tình cảm với Vô Cực tiên tông, nay lại bị chọc giận, ra tay đương nhiên vô cùng cay nghiệt. Năm đó, khi đi qua những vùng sương mù lớn để tu luyện, hắn từng hút gần hết sương độc trong Lãnh địa Chướng Khí ở ma giới, tồn trữ trong xoáy đen. Sợ bị người ngoài hiểu lầm là Ma tu, mấy năm nay hắn vẫn chưa từng sử dụng.
Nhưng hiện giờ, hắn không cần băn khoăn gì nữa. Nếu bọn họ đã nhận định hắn là Ma tu, vậy thì hắn đành dứt khoát biến nó thành hiện thực thôi. Trước kia có bao nhiêu chiêu trò không thể thể hiện ra, nay hắn đều dùng hết.
Hắn âm thầm đưa mắt nhìn, phát hiện toàn bộ những người chặn hắn đều là cao thủ trên Hoá thần kỳ, chỉ có vài đệ tử Nguyên anh kỳ là đứng đằng sau cổ vũ, Tống Vũ Phi cũng nằm trong số đó.
Lúc bị sương mù bao phủ, những người này còn tận tình khuyên bảo – “Sư thúc tổ, chỉ cần ngươi giao gương Côn Lôn cho môn phái rồi tự phế công pháp, tông chủ và trưởng lão ắt sẽ tha mạng cho ngươi, việc gì phải đi đến nước chém giết lẫn nhau.”
Đáp lại họ bằng vài tiếng cười lạnh tanh, Chu Doãn Thịnh chuyển vận lốc xoáy trong đan điền, mượn sương mù hấp thu linh lực trong cơ thể những người này, khiến uy lực của sương độc càng trở nên mạnh mẽ.
Xích Tiêu chân nhân và các trưởng lão đứng giữa màn sương đen ngòm, toả mùi hôi thối, sắc mặt tức thì thay đổi.
“Đây là sương độc của ma giới, hay lắm, Phương Tinh Hải quả nhiên là Ma tu!”
“Tông Y không ở đây, hôm nay chúng ta thay mặt hắn thanh lọc môn đồ, hắn trở về chắc chắn sẽ không nói gì.”
“Phương Tinh Hải, giao gương Côn Lôn ra đây, chúng ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây, nếu không chúng ta sẽ tống ngươi vào núi U Minh, biến ngươi thành con rối!”
Chu Doãn Thịnh lấy Dung Hồn đan trong nhẫn càn khôn ra, bóp nát hết viên này đến viên khác rồi hoà vào sương mù. Hắn cười một cách lạnh lùng – “Các ngươi muốn gương Côn Lôn thì cứ việc nói thẳng, không cần tìm lý do đường đường chính chính như vậy. Ta vốn không tu luyện ma công gì cả, nhưng nếu nước bẩn đã không thể rửa sạch, hôm nay ta đành đại khai sát giới!”
Sương độc ở ma giới vốn có thể ăn mòn thân thể tu sĩ, gặm nhấm nguyên thần của họ, chẳng qua thời gian tương đối chậm mà thôi. Hiệu quả của Dung Hồn đan giống sương độc, tốc độ cũng không nhanh, nhưng cả hai cùng hợp lại thì không người thường nào có thể chịu thấu. Hơn nữa, Chu Doãn Thịnh còn hoà sương độc vào vùng sương Mê Huyễn, mượn đó phát tán những giọt sương đen, biến trong ngoài môn phái thành địa ngục chìm trong đêm tối.
Hắn ném hết phép thuật này đến phép thuật khác lên đầu những người này, đập choáng bọn họ rồi nhanh chóng chạy đi. Dù sao hiện giờ hắn chỉ là tu sĩ Nguyên anh kỳ, hơn nữa cũng không có vận may gọi lôi kiếp đến lần nữa, không phù hợp chiến đấu lâu dài.
Bị hắn đánh cho không kịp trở tay, Xích Tiêu chân nhân và các trưởng lão, phong chủ đều chật vật vô cùng.
Nếu nhân lúc hỗn loạn mà đào tẩu, Chu Doãn Thịnh chỉ có thể từ bỏ đám sương độc này. Nương sự yểm hộ của sương đen, hắn chạy ra ngoài môn phái, nhưng không biết dẫm phải cấm chế gì mà lại bị bắn ngược trở về. Đúng lúc này, gương Côn Lôn trong nhẫn càn khôn phát ra tiếng ong ong chói tai, muốn phá tan không gian hòng bay ra ngoài.
Chu Doãn Thịnh biết, có lẽ nó được Tống Vũ Phi triệu hồi, muốn trở lại bên cạnh chủ nhân. Hiện giờ khắp nơi đều là sương đen, ai có thể thấy rõ gương Côn Lôn bay đi đâu. Không biết nó đi đâu, tu sĩ ở thế giới Hạo Thiên ắt vẫn sẽ bám riết lấy mình, cho đến khi giết chết mình, lục soát từ trong ra ngoài một lượt mới chịu bỏ qua.
Nếu vậy, cho dù thứ này là rác rưởi không có tác dụng, mình cũng phải giữ lại. Há có thể để ngươi lợi dụng ta một cách đơn giản như vậy? Chu Doãn Thịnh cười lạnh, lấy mấy lá bùa giam cầm mà Tông Y chế tạo ra, dán hết lớp này đến lớp khác lên nhẫn càn khôn.
Nếu gương Côn Lôn chưa từng bị hư hại bởi cửu cửu thiên kiếp, nó ắt có thể phá tan rào chắn của nhẫn càn khôn một cách dễ dàng. Nhưng lúc này, phép thuật của nó hao tổn rất nhiều, va vài cái liền bất lực, chỉ có thể ở yên tại chỗ, liên tục phát ra tiếng ong ong như thể đang kháng nghị.
Chu Doãn Thịnh cũng mặc xác nó, thay đổi hướng khác để xông ra ngoài, nhưng lại bị bắn về lần nữa. Lặp đi lặp lại mấy lần, hắn rốt cuộc biết nơi này đã sớm được bày một trận pháp giam cầm, chỉ chờ hắn trở về môn phái, tự chui đầu vào lưới mà thôi.
Hiển nhiên, không phải vì trông thấy hắn hút khô Ngũ kiếp Tán tiên kia nên họ mới quyết định giết hắn, mà là đã có mưu đồ từ trước.
Khá khen một đệ nhất tiên tông, khá khen một danh môn chính phái! Chu Doãn Thịnh nghiến răng, cười một cách lạnh lùng. Hắn lấy đan dược kịch độc mà Tông Y giao cho mình ra, bóp nát toàn bộ rồi hoà vào sương mù.
Vừa làm xong một loạt động tác, Chu Doãn Thịnh tức thì nghe thấy tiếng gió vun vút. Xích Tiêu chân nhân và các trưởng lão, phong chủ đồng loạt rời khỏi trận pháp, mỗi người đứng tại một vị trí tương ứng, trút linh lực vào mắt trận. Xử lý một nhãi ranh Nguyên anh kỳ, vốn không cần vận dụng bí pháp Huyền Thiên Liệt Hoả trận của môn phái, chỉ cần một phong chủ nào đó ra tay cũng đã đủ. Nhưng tin Phương Tinh Hải một mình giết hại một phần ba cao thủ thế giới Hạo Thiên được truyền về, nhằm phòng ngừa chu đáo, bọn họ bày ra trận pháp này. Nay nhìn lại, họ không khỏi cảm thấy may mắn.
Đối phương quả nhiên là đệ tử Tông Y, thủ đoạn hết sức cao cường.
Ngọn lửa đỏ sẫm bén dọc đường vân trận pháp, tức khắc nâng nhiệt độ nơi này lên đến mức độ người thường khó có thể tưởng tượng. Lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân cũng đến thế là cùng.
Sương đen bị bốc hơi bằng sạch, sấm sét cũng dần dần tiêu biến, hé lộ Chu Doãn Thịnh bị nhốt giữa trung tâm trận pháp. Bởi vì nhiệt độ quá cao, không khí dần dần biến dạng, cũng uốn khúc khuôn mặt đẹp đến kỳ dị của hắn.
Đạo bào của hắn tuy không phải thứ thông thường, nhưng cũng không chịu nổi mức nhiệt có thể thiêu Tán tiên thành tro tàn, góc áo tức thì cháy sém.
Xích Tiêu chân nhân bước lên một bước, nói với giọng lạnh lùng – “Phương Tinh Hải, nếu không muốn chịu khổ thì hãy tự phế công pháp, giao gương Côn Lôn ra đây, chúng ta có thể tha chết cho ngươi.”
“Các ngươi không có quyền xử trí ta, hết thảy chờ sư phụ ta về rồi nói.” – Chu Doãn Thịnh thay một tấm đạo bào cao cấp hơn, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái. Hàng tự chế của Tông Y, không xịn không lấy tiền.
“Cho dù sư phụ ngươi trở về, hắn cũng nhất định sẽ không tha cho ngươi. Ngươi có biết sư tổ ngươi chết như thế nào không? Chính là chết trong tay đệ tử chân truyền của Ma tôn, cũng bị hút cạn tu vi cả đời, hoá thành cát bụi. Sư phụ ngươi rút kiếm diệt toàn môn phái Ma tôn, cắt đứt truyền thừa của y tại thế giới Hạo Thiên. Ngươi đoán nếu hắn biết đồ đệ mình lại tu luyện thứ ma công này sau lưng hắn, hắn sẽ xử trí ra sao?” – Một trưởng lão thản nhiên lên tiếng.
Đây cũng là nguồn căn bọn họ dám thay mặt Tông Y thanh lọc môn đồ.
Chu Doãn Thịnh cười nhạt, không thèm hé răng, chỉ tự ngồi xuống nhập định. Chưa kể hắn căn bản không luyện ma công, cho dù luyện thật, Tông Y cũng sẽ không hại hắn. Tình cảm giữa họ, người ngoài không thể lí giải.
Mấy trưởng lão thấy hắn vẫn ngoan cố như vậy, lập tức trút thêm nhiều linh lực hơn nữa để kích hoạt lửa Huyền Thiên. Chờ đến khi Phương Tinh Hải bị thiêu thành tro, mọi thứ trong nhẫn càn khôn của hắn ắt sẽ thuộc về môn phái.
Tống Vũ Phi núp trong đám đông càng lúc càng sốt ruột. Y đã triệu hồi gương Côn Lôn mấy lần, nhưng đều không thấy nó trở về. Nay tấm màn bằng sương khắp trong ngoài môn phái đã bị xoá sạch, e rằng không thể tiếp tục triệu hồi nữa. Đến khi Phương Tinh Hải chết, những trưởng lão này sẽ cất giữ gương Côn Lôn cẩn thận, muốn lấy lại nhất định sẽ khó hơn hiện tại gấp vô số lần.
Thậm chí, nếu có trưởng lão nào đó nổi lòng tham, muốn luyện hoá gương Côn Lôn, tu vi của họ hơn xa y, sẽ có thể xoá đi dấu máu và thần thức của y một cách dễ dàng, khiến y bị phản phệ. Không như Phương Tinh Hải, tu vi kém hơn y một bậc, không thể luyện hoá gương Côn Lôn.
Tống Vũ Phi càng nghĩ càng lo, âm thầm tự trách mình ngu xuẩn.
“Việc gì phải tự trách? Nếu lúc đấy không ném gương Côn Lôn cho Phương Tinh Hải, người bị đuổi giết, bị lửa Huyền Thiên thiêu sẽ là ngươi. Ngươi có mấy cái mạng để mà chạy?” – Thiếu nữ tuyệt sắc trong ngọc hoàn nói một cách lạnh nhạt.
“Nhưng đó dẫu sao cũng là thần khí bản mệnh của ta, nếu bị trưởng lão nào đó luyện hoá, ta sẽ bị phản phệ rất nghiêm trọng.” – Tống Vũ Phi nói với giọng não nề. Y cảm thấy Phương Tinh Hải quả thực sinh ra là để khắc mình, hễ gặp Phương Tinh Hải là không có chuyện gì tốt lành.
“Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi lấy lại gương Côn Lôn. Tuy hiện nay ta chỉ còn lại một hồn một phách, nhưng cũng đủ để trấn át người nơi này.” – Vẻ mặt nàng ta vô cùng ngạo nghễ, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, nàng ta lại mím môi, không lên tiếng nữa.
Tống Vũ Phi hoàn toàn yên tâm, nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn về phía chàng trai áo đen trong biển lửa kia. Chuyện ngày hôm nay chính là kế mượn dao giết người mà y sắp đặt. Nếu không phải y vội vã chạy về môn phái, nói với tông chủ Phương Tinh Hải đang tu luyện ma công, những người này biết đi đâu tìm một lý do đường đường chính chính để giết người đoạt bảo như vậy.
Có điều sương mù vừa rồi e rằng không đơn giản, vẫn phải cẩn thận mới được. Y vừa nghĩ vừa quan sát đan điền, thấy nguyên anh của mình vẫn đang nâng niu viên Băng Phách Hàn Tinh có thể giải bách độc, cơ thể vẫn chưa có gì bất thường, y mới thở phào một hơi. Bốn mươi năm trước, chính Phương Tinh Hải đã hạ độc, phá huỷ kim đan của y, khiến y phải chịu nỗi khổ tu luyện lại từ đầu. Y không bao giờ có thể quên chuyện này.
Nhưng bên này y vừa thở phào một hơi, mấy phong chủ, trưởng lão trấn giữ mắt trận liền liên tiếp hộc máu.
“Dung Hồn đan? Nhãi ranh, ngươi dám!” – Một trưởng lão mắt long sòng sọc, gào lên một cách giận dữ. Vì đan dược lẫn trong sương mù, sương mù lại lẫn trong linh khí, bị những người này hấp thu vào cơ thể, bọn họ đương nhiên không phát hiện ra mình trúng độc, mãi đến khi khởi phát triệu chứng mới chợt ngộ ra.
Những trưởng lão, phong chủ còn lại vội vàng quan sát đan điền và tử phủ, phát hiện bên trong phủ đầy sương độc xám đen, lập tức rút một phần linh khí từ mắt trận về để kiềm chế tác dụng của Dung Hồn đan.
“Thủ đoạn độc ác như vậy còn bảo mình không phải Ma tu? Hôm nay, ta sẽ thay mặt Thái Thượng trưởng lão thanh lọc môn đồ!” – Xích Tiêu chân nhân đã sớm ôm hận với hai sư đồ Tông Y, ông ta bất chấp nội phủ bị trúng sương độc, trút toàn bộ linh khí vào mắt trận, hòng thiêu Phương Tinh Hải thành tro bụi.
Chu Doãn Thịnh nhếch mép cười nhạt, không sợ hãi chút nào. Tán tiên vừa bị hắn giết chết kia đã kích hoạt sợi nguyên thần mà Tông Y đặt trên người hắn, không đầy nửa canh giờ nữa, Tông Y sẽ trở về.
Hắn mang theo rất nhiều pháp khí phòng ngự, đủ cho hắn chống đỡ qua nửa canh giờ này. Suy nghĩ một lát, hắn lấy một chiếc đỉnh ngọc từ nhẫn càn khôn ra, hút lửa Huyền Thiên quanh mình vào trong đỉnh, tức thì cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
“Đỉnh Dược Vương!” – Thiếu nữ tuyệt sắc và phong chủ Đan Nguyên phong đồng thời thốt lên, khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều chợt loé sáng.
Đây là một pháp khí không thua gì những bảo vật sánh cùng thiên địa, hèn chi Tông Y có thể tu hành thuật luyện đan đến cấp Hỗn mang, hèn chi hắn có thể chế ra Đoạt Thiên Tạo Hoá đan tuyệt đỉnh, hoá ra đều là vì có Đỉnh Dược Vương trong tay.
Giờ này phút này, những kẻ tự xưng là nhân sĩ chính phái kia, trên mặt người nào người nấy đều viết bốn chữ, má trái là “giết người”, má phải là “đoạt bảo”.
“Biến trận.” – Một trưởng lão có tu vi cao nhất thực hiện vài động tác tay, biến Huyền Thiên Liệt Hoả trận thành Chư Thiên sát trận có sát khí mãnh liệt hơn rất nhiều, quyết lấy mạng Phương Tinh Hải bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngọn lửa bừng lên ngút trời, hơn nữa chuyển từ màu đỏ sậm sang đen tuyền, cảm giác nóng rẫy bị thay bằng buốt giá thấu xương, thậm chí có tiếng yêu ma quỷ quái gào thét trong đầu, ngay lập tức cướp đi thần trí của Chu Doãn Thịnh.
Hắn vươn tay, đang định đâm vào đan điền mình thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến tột độ vọng về từ hư không – “Ai dám chạm vào đồ nhi ta?” – Còn chưa dứt lời, vô số ánh kiếm đen trực tiếp xuyên qua rào chắn không gian, đâm về phía trưởng lão và phong chủ trấn giữ mắt trận, đồng thời chém tan tành Chư Thiên sát trận.
Biển lửa lạnh thấu xương và tiếng gào thét thảm thiết tức thì tan biến. Chu Doãn Thịnh cúi đầu nhìn năm ngón tay đặt trên đan điền, vẻ mặt trở nên dữ tợn, đang định mở một đường máu thì bị một người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện ôm vào lòng, sờ khắp toàn thân mấy lượt.
“Con không sao chứ?” – Giọng Tông Y run rẩy.
“Con không sao, may mà người đến kịp.” – Chu Doãn Thịnh lập tức ôm lấy hắn.
“Không sao là tốt rồi, con lùi ra sau đi.” – Tông Y kéo đồ nhi ra sau, nâng tay biến ra một thanh kiếm đen khổng lồ rồi bổ qua không trung. Ánh kiếm đen tức thì giết chết bốn Thái Thượng trưởng lão Đại thừa kỳ liên tiếp với khí thế không thể ngăn cản, ngay cả môn phái nguy nga cũng bị chém làm đôi. Không chịu nổi uy lực khổng lồ này, mặt đất cũng rung chuyển dữ dội rồi nứt toác, kéo dài đến tận trước cửa cung Xích Tiêu mà tông chủ cư ngụ mới dừng lại.
Khi tiếng nổ vang trời cùng khói bụi cuồn cuộn lắng xuống, những trưởng lão và phong chủ vừa mới vây hãm Chu Doãn Thịnh đều bị chém làm đôi, ngay cả thần hồn cũng không thể trốn thoát. Toàn bộ những người còn lại đều sợ đến ngây người, đứng còn không vững chứ nói gì đến phản kích. Bọn họ cũng từng trải qua lôi kiếp, đương nhiên có thể cảm nhận được sự đáng sợ của Thái Thượng trưởng lão.
Hắn đã tu luyện Phá Thiên kiếm đạo đến trình độ cao nhất, lấy thân mình làm kiếm, lấy giết chóc chứng đạo, đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại.
“Thái Thượng trưởng lão, xin hãy nghe chúng ta giải thích!” – Xích Tiêu chân nhân bị chém đứt cánh tay phải, nói một cách khó khăn – “Phương Tinh Hải tu luyện “Hồn Thiên Luyện Ma tâm kinh”, chúng ta chỉ đang giúp người thanh lọc môn đồ. Chính Tống Vũ Phi đã tận mắt trông thấy chuyện này, người có thể hỏi hắn.”
Bị lôi ra khỏi hàng, Tống Vũ Phi chỉ muốn bóp chết Xích Tiêu chân nhân. Không đối phó được với Thái Thượng trưởng lão nên đẩy hậu bối ra gánh tội thay, ngươi không biết xấu hổ à? Y âm thần nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lễ độ, thuật lại đầu đuôi chuyện Phương Tinh Hải hút khô mấy cao thủ, còn sẵn sàng giao nộp ký ức của mình.
Tông Y hơi híp mắt, không ừ hử tiếng nào.
Chu Doãn Thịnh đến gần sau lưng hắn, hai tay ôm chặt vòng eo săn chắc của hắn, áp má lên tấm lưng rộng lớn của hắn, vẻ tin cậy bộc lộ rõ trong từng hành động.
Trái tim Tông Y nóng lên, đặt tay lên mu bàn tay trắng như ngọc của đồ nhi, vỗ một cách thân mật.
Thấy vậy, nội tâm Tống Vũ Phi lập tức trở nên căng thẳng, y kêu to – “Thái Thượng trưởng lão, Phương Tinh Hải đã rơi vào ma đạo. Ngài là trụ cột chính đạo, nên vì nghĩa diệt thân mới phải đạo. Nếu không việc này mà lan truyền ra ngoài, thanh danh Vô Cực tiên tông liệu còn giữ được hay không?”
“Vũ Phi nói đúng. Thái Thượng trưởng lão, đừng quên năm đó sư tôn người chết thế nào. Ma tu làm nhiều việc ác, sớm muộn gì cũng sẽ lại dẫn đến tai vạ lớn, bất kỳ nhân sĩ chính phái nào cũng có trách nhiệm tiêu diệt.” – Xích Tiêu chân nhân vừa khuyên giải vừa chuyển vận linh khí để cầm máu, lại phát hiện linh lực không có tác dụng với vết thương do Phá Thiên kiếm đạo gây ra. Ông ta lập tức nghĩ đến Huyết Ma lão tổ, Tán tiên Dương Minh và Tán tiên Huyền Huy – ba người từng bị Thái Thượng trưởng lão đánh bị thương rồi lần lượt thiệt mạng, trong lòng kinh hoảng tột độ.
Phá Thiên kiếm đạo có thể diệt Thiên Đạo, tu sĩ chẳng qua chỉ là kiến hôi dưới kiếm hắn mà thôi.
Xích Tiêu chân nhân không dám nghĩ thêm, càng cố gắng khuyên nhủ Thái Thượng trưởng lão. Chỉ khi kéo được Thái Thượng trưởng lão về phe mình, ông ta mới có thể xin hắn giúp hoá giải kiếm khí trên vết thương.
Mấy trưởng lão và phong chủ còn sót lại khác cũng nhận ra điều đáng sợ của Phá Thiên kiếm đạo, cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục, hình dung Chu Doãn Thịnh thành đại ma đầu vạn năm hiếm thấy, như thể hắn sắp huỷ diệt giới tu chân đến nơi rồi không bằng.
“Không cần nhiều lời, ta là sư tôn của Tinh nhi, công pháp của Tinh nhi được truyền thừa từ ta. Nếu các ngươi mắng Tinh nhi là tà ma ngoại đạo, vậy thì từ nay hai sư đồ ta sẽ rời khỏi Vô Cực tiên tông, đoạ vào ma đạo, chứng thực lời đồn đãi này. Nếu các ngươi muốn trừ ma vệ đạo, cứ việc đến Lãnh địa Chướng Khí ở ma giới tìm ta, ta xin nghênh đón bất cứ lúc nào.” – Tông Y vươn tay kéo đồ nhi đang ngả lên lưng mình vào lòng, sau đó vung nhẹ tay áo, thu hồi núi Phần Tịch tráng lệ vào nhẫn càn khôn, cuối cùng bước lên ánh kiếm đen mà bay vụt đi.
Trước khi đi, hắn liếc nhìn Tống Vũ Phi với ánh mắt sâu xa, trong mắt ngưng tụ ra một thanh kiếm nhỏ màu đen, lặng lẽ chui vào ngọc hoàn. Nay hắn đã tu luyện đến trình độ hoá thân thành kiếm, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, bao gồm cả ánh mắt, cũng có thể hoá thành kiếm khí, giết người một cách vô hình.
Tống Vũ Phi quả nhiên không hề phát hiện, nghiêm mặt đứng sau các sư huynh.
Mấy câu cuối, Tông Y vận dụng cả nguyên thần để nói, tất cả môn phái trong phạm vi mấy vạn dặm đều nghe rõ mồn một. Ánh kiếm vừa biến mất, bốn chữ “Vô Cực tiên tông” mà năm xưa hắn khắc trên vách Tuyệt Ảnh bằng kiếm khí lập tứ phát ra tiếng nứt vỡ ầm ầm, chẳng mấy chốc đã hoá một đống đá vụn. Thánh địa từng khiến biết bao nhiêu Kiếm tu hướng về cứ thế biến mất.
Không có gì nghi ngờ, mất đi Thái Thượng trưởng lão, Vô Cực tiên tông cũng sẽ mất đi địa vị môn phái đứng đầu thế giới Hạo Thiên, hơn nữa sẽ phải chịu sự chèn ép từ những môn phái lớn khác.
Xích Tiêu chân nhân rốt cuộc không kìm nén được nữa, hộc ra một búng máu tươi. Thái Thượng trưởng lão đi thì cứ đi, tại sao phải giết gần hết mấy đại trưởng lão và phong chủ, bọn họ cũng là cây trụ chống đỡ môn phái. Đã vậy, bản thân vì muốn cướp lấy gương Côn Lôn một cách quang minh chính đại nên chọn ngay cổng vào môn phái để ra tay với Phương Tinh Hải, chuyện vừa xảy ra e rằng đã sớm bị mật thám của mấy môn phái khác thấy hết cả.
Vô Cực tiên tông nguy to!
“Trở về, đóng cổng môn phái, mở trận pháp trấn môn!” – Xích Tiêu chân nhân nghiến răng nghiến lợi mà hét to.
Mấy đệ tử Nguyên anh kỳ không gia nhập cuộc chiến nên sống sót, vội vàng bước đến đỡ ông ta. Một người trong số đó đưa một viên thuốc thượng hạng vào miệng ông ta, thấy vết thương của ông ta chẳng những không khép lại, mà ngay cả máu cũng không dừng chảy, sắc mặt tức thì thay đổi: Vết thương này có điều bất thường!
Người nọ rũ mắt nhìn kỹ, lại bị kiếm khí Phá Thiên bám trên vết thương đâm trúng nguyên thần, cũng không khỏi phun ra một búng máu.
Thấy vậy, trong lòng Xích Tiêu chân nhân càng trở nên tuyệt vọng. Nếu sớm biết Thái Thượng trưởng lão cưng chiều Phương Tinh Hải đến không có nguyên tắc như vậy, ông ta tội gì phải làm khó Phương Tinh Hải? Nếu không phải Tống Vũ Phi giật dây, Vô Cực tiên tông làm sao có thể gặp phải kiếp nạn này?
Chỉ cần nghĩ kỹ lại, Xích Tiêu chân nhân sao có thể không biết mình trúng kế mượn dao giết người của Tống Vũ Phi. Nhìn khắp xung quanh mà vẫn không thấy tung tích của Tống Vũ Phi, ông ta liền biết y đã bỏ chạy. Giỏi lắm! Bốn mươi năm trước con gái ta gặp nạn vì ngươi, bốn mươi năm sau ta cũng vì ngươi mà gặp nạn. Tống Vũ Phi, đừng để người của Vô Cực tiên tông ta tìm thấy ngươi!
Còn Thái Thượng trưởng lão, Xích Tiêu chân nhân muốn trả thù cũng không được. Chỉ những ai từng tự mình lĩnh hội kiếm khí Phá Thiên của Thái Thượng trưởng lão mới hiểu thực lực của hắn rốt cuộc đạt đến mức nào. Một quái vật lớn như Vô Cực tiên tông mà hắn có thể tiêu diệt chỉ bằng sức của chính bản thân mình.
Nói cách khác, bất cứ môn phái lớn nào ở thế giới Hạo Thiên mà chọc giận hắn thì đều sẽ phải đối mặt với kết cục mất đi truyền thừa, môn phái sa sút, trừ phi tất cả các môn phái cùng hợp tác để đối phó với một mình hắn.
Xích Tiêu chân nhân suy nghĩ thật nhanh, lập tức gửi tin cho các môn phái lớn. Có gương Côn Lôn làm mồi, chắc chắn sẽ không có môn phái nào từ chối.
——————–
Chu Doãn Thịnh ngồi trong lòng Tông Y, hai người cùng bay về ma giới phía Tây Nam.
Tông Y mở rộng vạt áo bọc lấy hắn, nói một cách dịu dàng – “Đồ nhi, nếu đã đoạ vào ma đạo, chúng ta cũng đổi luôn thân phận nhé?”
“Đổi thân phận gì ạ? Ma tôn? Ma vương? Ma thần?” – Chu Doãn Thịnh cười hì hì, hỏi.
“Ý ta là… thay đổi danh phận giữa hai ta một chút.” – Tông Y nghiêng đầu hôn lên má đồ nhi, giọng nói dường như hơi hồi hộp.
“Người muốn đổi thành thân phận gì?” – Chu Doãn Thịnh ngưng cười đùa, ánh mắt toát vẻ yêu thương.
“Con thấy đạo lữ có được không?”
“Con thấy được đó.”
“Vậy thì quyết định như vậy đi.”
“Vâng, quyết định vậy.”
Hai người ôm hôn thắm thiết, tận khi đến ma giới vẫn còn quyến luyến, mãi mới chịu buông ra. Tông Y lấy núi Phần Tịch ra, đặt giữa trung tâm Lãnh địa Chướng Khí, sau đó vung nhẹ tay áo, biến ra rất nhiều vải đỏ và đèn lồng treo khắp trong ngoài cung Phá Thiên.
Trông thấy ba chữ “núi Phần Tịch” khắc trên vách núi xa xa, các thế lực rải khắp ma giới suýt nữa cho rằng mắt mình có vấn đề. Đấy rõ ràng là nơi ở của Định Quang chân nhân uy danh hiển hách mà, sao lại xuất hiện ở ma giới?
Chẳng bao lâu sau liền có mật thám ẩn nấp trong Vô Cực tiên tông mang về một tin tức khiến người ta không dám tin: Định Quang chân nhân đoạn tuyệt quan hệ với Vô Cực tiên tông, tự nguyện đoạ vào ma đạo vì đồ nhi! Cưng chiều đồ nhi đến mức này, quả thực trước nay chưa từng thấy.
Định Quang chân nhân quả nhiên bất phàm, làm đệ tử hắn đúng là quá may mắn!
Các thế lực lớn trong ma giới đều muốn giao hảo với Định Quang chân nhân, nhưng lại lo đây là một cái bẫy, bèn quyết định quan sát thêm một thời gian nữa rồi tính sau. Họ đương nhiên biết tin Phương Tinh Hải sở hữu gương Côn Lôn, nhưng có Định Quang chân nhân che chở, Ma tu nào không muốn chết cũng đều không dám đến gây chuyện.
Tắm rửa xong, Chu Doãn Thịnh ngồi khoanh chân trên chiếc giường phô mền gấm đỏ long phượng, tay liên tục tung hứng một chiếc gương đồng. Chiếc gương này đã mấy lần muốn bay ra ngoài cửa sổ, nhưng đều bị trận pháp mà Tông Y thiết đặt cản lại, chỉ có thể phát ra tiếng rít chói tai.
Khoác một tấm đạo bào đen lên người, Tông Y bước đến cạnh giường, kéo đạo lữ vào lòng mà hôn, đoạn chỉ vào gương đồng, hỏi – “Đây chính là gương Côn Lôn? Sao lại nứt rạn thế này?”
“Chắn mấy lượt lôi kiếp hộ con.” – Chu Doãn Thịnh cười nhạt.
“Nó đã nhận người khác làm chủ, ta giúp con xoá dấu máu và nguyên thần trên đấy đi, luyện hoá lại lần nữa. Tuy hơi hư hại đôi chút nhưng vẫn có thể chắn thêm mấy lượt lôi kiếp nữa.”
“Không, con không muốn nhặt rác rưởi của người khác. Gương Côn Lôn thì sao, chẳng lẽ không có nó thì con không thể phi thăng?” – Chu Doãn Thịnh cười nhạo, đập chiếc gương vào cột giường một cách không thương tiếc.
“Vậy thì phá nó đi.” – Tông Y ném chiếc gương lên không trung, ngón tay búng ra một ánh kiếm đen, tức thì đâm thủng mặt gương. Một chùm sáng vàng kim loé lên, uy lực thuộc thời kỳ thượng cổ tản ra từ mặt gương, tan biến hoàn toàn nơi đất trời.
Tông Y vung nhẹ tay áo, treo gương Côn Lôn mà tất cả tu sĩ đều ước ao tha thiết lên vách núi Phần Tịch, ai muốn thì cứ việc tự trèo lên lấy.
Một khoảng thời gian tiếp sau đó, vô số Ma tu đến trong kích động, đi trong héo úa. Ai ai cũng nghiến răng nghiến lợi với hành vi phá hoại của giời này của Tông Y. Nhưng đối phương chỉ cần một kiếm đã có thể phá hỏng thần khí thượng cổ, muốn giết họ chẳng phải dễ như bổ dưa hay sao? Nghĩ vậy, lòng kính sợ dành cho hắn càng tăng đến cùng cực.
Trong một động phủ dưới đáy hồ nào đó, Tống Vũ Phi đột nhiên phun ra một búng máu tươi, nguyên thần bị thương nặng chưa từng có. Y vốn cho rằng Tông Y sẽ giúp Phương Tinh Hải luyện hoá gương Côn Lôn, xoá đi dấu máu và nguyên thần trên gương, mình chắc hẳn sẽ bị phản phệ, vì vậy đã chuẩn bị sẵn thuốc chữa thương.
Nào ngờ phong cách xử sự của hai sư đồ kia lại khác người đến vậy, đến cả thần khí mà cũng trực tiếp phá hỏng. Chính vì thế, thương tích mà y phải gánh chịu nghiêm trọng hơn dự kiến gấp mấy lần, không có thuốc men thượng hạng e rằng suốt trăm năm tới cũng khó lòng chữa khỏi.
Tại sao hễ gặp phải hai sư đồ kia là không có chuyện gì tốt lành! Tống Vũ Phi âm thầm ôm hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.