*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tử Nam định làm thế nào?” – Tôn Hi Mục châm một điếu xì gà, chậm rãi ngả người xuống lưng ghế.
“Anh nói em nên làm thế nào?” – Cửa bị đẩy ra, thanh niên tuấn mỹ mang người đại diện của mình đi vào, ngồi xuống sô pha đôi, nói tiếp – “Không có sự đồng ý của Tôn Hi Mục anh, báo nào dám đăng tin tức như vậy?”
Người đại diện đổ mồ hôi lạnh như mưa, không biết boss làm vậy rốt cuộc là có ý gì? Chẳng lẽ chơi chán Âu Tử Nam rồi nên muốn huỷ hoại cậu ta? Đúng là kẻ có tiền biến thái! Nghĩ như vậy, anh ta không khỏi ném cho Âu Tử Nam một ánh mắt đồng tình.
Tôn Hi Mục rất chột dạ, nhưng hắn không thể không làm như vậy, nếu không trong lòng luôn có cảm giác sợ hãi khó hiểu. Hắn muốn nói cho tất cả mọi người trên thế giới này, Âu Tử Nam là của hắn, không ai có thể mơ tưởng cậu ấy. Hắn không chịu nổi ánh mắt cuồng nhiệt mà người ngoài dán lên người cậu ấy, không thể chịu nổi việc đi đến đâu cũng có người tranh nhau đuổi theo bước chân của cậu ấy, không chịu nổi người trên mạng gào khóc muốn sinh con cho cậu ấy.
Mỗi giờ mỗi phút hắn đều sống trong hoảng loạn và giày vò. Chỉ những khi đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể cậu hắn mới cảm nhận được một chút bình yên. Hắn thậm chí không muốn rút chỗ cứng rắn kia ra, chỉ muốn mãi mãi gắn liền làm một với cậu ấy. Như thế, cậu ấy mới sẽ không đột ngột biến mất, đi đến nơi hắn không thể nào tìm được.
Nhưng Tôn Hi Mục không thể nào tỏ rõ những ý tưởng điên cuồng này với Âu Tử Nam. Khi nhận được điện thoại từ toà soạn, không biết sao, hắn lại mặc kệ.
Hiện tại hắn đang thấp thỏm bất an chờ đợi phán quyết của người yêu.
“Em muốn xử lý như nào cũng được.” – Hắn đi đến bên cạnh sô pha, cúi người ôm lấy bả vai người yêu.
Chu Doãn Thịnh dùng vẻ mặt lạnh tanh giương mắt nhìn hắn, chờ đến khi trán hắn phủ đầy mồ hôi lạnh vì chột dạ mới chậm rãi nói – “Em muốn tổ chức phỏng vấn để come out. Anh chuẩn bị đi.”
“Come out? Với ai?” – Tôn Hi Mục khàn giọng hỏi.
“Anh nghĩ là với ai? Em muốn công khai quan hệ của chúng ta, anh có dám không? Nếu như không dám em come out một mình, sau đó ra nước ngoài phát triển sự nghiệp. Mặc kệ thị trường Trung Quốc đi.” – Chu Doãn Thịnh khinh miệt nhếch mép.
Lý Lập và người đại diện toát mồ hôi hột nhìn về phía boss. Đề nghị này quá to con mẹ nó gan, trái tim họ sắp nổ tung rồi đây này! Boss tuyệt đối sẽ không đồng ý. Một nghệ sĩ come out thì không sao, chứ một thương gia cự phách come out sẽ khiến cổ phiếu của tất cả công ty dưới trướng tập đoàn nhà họ Tôn chấn động, khoản tài chính bị liên luỵ ít nhất cũng sẽ lên đến tiền tỷ.
Trong ánh mắt không dám tin của hai người, Tôn Hi Mục lại nở nụ cười, cười đến thoải mái sung sướng. Hắn lấy một chiếc hộp bọc nhung từ trong túi áo vest ra, đưa đến trước mặt thanh niên.
Chu Doãn Thịnh cũng không dây dưa lằng nhằng, mở nắp hộp ra đeo hai chiếc nhẫn lên ngón áp út của hai người.
“Có cần anh quỳ xuống cầu hôn không?” – Tôn Hi Mục kéo lỏng caravat, nghiêm túc hỏi.
“Anh bằng lòng thì quỳ đi.” – Chu Doãn Thịnh lườm hắn, cười.
Tôn Hi Mục lập tức quỳ xuống, nắm tay trái người yêu, thành kính hôn nhẹ lên mu bàn tay hắn, trong con ngươi tràn đầy tình yêu khiến người khác phải nghẹt thở. Lý Lập và người đại diện không chịu được, vội vàng cướp đường chạy biến.
Chiều hôm đó, trong khách sạn năm sao của tập đoàn nhà họ Tôn, Âu Tử Nam tổ chức một cuộc phỏng vấn. Hắn và Tôn Hi Mục ngồi cạnh nhau, mặc comple xám cùng kiểu, tóc đã được xử lý tỉ mỉ, làm nổi bật gương mặt toả sáng.
Không ai dám vuốt râu hùm của Tôn Hi Mục, cho nên các câu hỏi của phóng viên đều rất khiêm tốn. Khi có người hỏi ảnh chụp là thật hay giả, Chu Doãn Thịnh gật đầu nói – “Ảnh chụp là thật. Đúng là tôi thích đàn ông.”
Trước màn hình TV có người mắng, có người khóc, có người chán nản, nhưng không ai có thể ngăn cản hắn nói tiếp.
“Hơn nữa người yêu của tôi hiện đang ngồi ngay bên cạnh tôi.” – Hắn công khai đặt bàn tay đang đan vào tay người yêu lên mặt bàn, nở một nụ cười vừa thoả mãn vừa dịu dàng – “Khi tôi bàng hoàng bất lực nhất, khi tôi đau khổ tuyệt vọng nhất, khi tất cả mọi người đều xa lánh tôi, chỉ có anh ấy kiên định đứng bên cạnh tôi, vô tư giúp đỡ tôi. Trên thế giới này, tôi không tin bất kỳ ai ngoài anh ấy; tôi cũng không thể yêu bất cứ người nào, ngoài anh ấy. Giữa chúng tôi không có thứ gọi là quy tắc ngầm, trao đổi lợi ích hay là ép buộc. Chúng tôi thật lòng yêu nhau.”
Tất cả những khán giả đang khóc lóc kêu gào trước màn hình TV đột nhiên im lặng. Họ nhớ ra Âu Tử Nam đã từng rơi vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào. Nếu không có Tôn Hi Mục, chắc cậu ấy đã tan vỡ từ lâu rồi nhỉ? Ngẫm lại, cậu ấy đúng là không có lý do gì không yêu Tôn Hi Mục.
Trái tim Tôn Hi Mục run rẩy mất tự chủ, cảm giác sung sướng quá lớn gần như khiến lồng ngực hắn nổ tung. Nhưng ngoài mặt hắn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ôm lấy thanh niên, ấn một nụ hôn lên trán hắn, chậm rãi nói từng câu từng chữ – “Đúng vậy, chúng tôi yêu nhau thật lòng, hơn nữa chúng tôi còn có dự định hướng tới kết hôn. Chúng tôi không cần bất kỳ ai tán thành hay chúc phúc. Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại lần sau.”
Kéo thanh niên rời khỏi, bỏ lại ánh đèn flash chói mắt sau lưng.
Hình ảnh người đàn ông cao lớn ôm thanh niên mảnh khảnh vào lòng mà hôn quá mức ấm áp đẹp đẽ, khiến người khác không đành lòng phá vỡ. Những tiếng phản đối ào ạt như thuỷ triều trên mạng lặng xuống, không ai nói thêm điều gì nữa.
Nhưng môi trường tương đối bảo thủ của Trung Quốc vẫn khiến Chu Doãn Thịnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, hắn quyết định đi Hàn. Giới giải trí ở nước đó tương đối thoải mái với đồng tính luyến ái, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại cho sự nghiệp của hắn. Tin tức vừa được công bố, người hâm mộ ca nhạc Trung Quốc oán trách không ngớt, mắng đều tại mấy kẻ sợ đồng tính kia. Yêu nam hay nữ là quyền của mỗi người, dựa vào đâu mà can thiệp vào chuyện của người ta? Dựa vào đâu mà chỉ trích người ta?
Nếu như không bởi những lời công kích không hề có lý trí kia, thần tượng tuyệt đối sẽ không nản lòng thoái chí mà bỏ ra nước ngoài như vậy. Chẳng bao lâu có người lật tẩy tập ảnh lúc trước là do đội ngũ công tác của Cát Mộng Thư đăng lên mạng, mục đích chính là bôi nhọ Âu Tử Nam, tiện thể rửa trắng cho mình.
Topic lật tẩy này rước đến đại hoạ cho Cát Mộng Thư. Sự nghiệp ca hát vừa có khởi sắc của cô ta gặp phải đả kích chưa từng có. Sản lượng tiêu thụ album mới chỉ có mấy trăm bản, thành quả vô cùng thê thảm, còn bị cư dân mạng đặt biệt danh—— Ca ve xảo quyệt.
Lại có người lật tẩy cô ta mới là người dùng quy tắc ngầm thực sự. Cô vẫn luôn duy trì mối quan hệ nam nữ không chính đáng với Vân Chí Viễn và Lâm Tư Khanh, cho nên mới có thể bò lên nhanh như vậy. Sau đó còn kèm theo ảnh thân mật mà cô ta chụp với hai người đàn ông khác nhau, rating tương đối cao, có hôn môi, có giường chiếu, trong đó có một bức ảnh chụp cảnh làm tình với Lâm Tư Khanh trong bồn tắm là đặc biệt bắt mắt.
Đối mặt với chất vấn của Vân Chí Viễn, Cát Mộng Thư quả thực sắp phát điên, vội vàng gọi điện cho Lâm Tư Khanh hiện đang ở tận Nga, nhờ anh ta hỗ trợ làm sáng tỏ. Hiện tại Lâm Tư Khanh thực sự sống rất thảm, không biết xuất phát từ tâm lý gì, anh ta chẳng những không làm sáng tỏ, mà trái lại còn thừa nhận, điều này càng khiến Vân Chí Viễn nổi trận lôi đình. Mặc dù sau đó nhân viên kỹ thuật giám định ra những bức ảnh này là giả, Vân Chí Viễn cũng không chịu tin tưởng Cát Mộng Thư nữa, nhận định cô ta là một con điếm bắt cá hai tay.
Y kết thúc mối quan hệ với Cát Mộng Thư, gạt bỏ nguồn việc của cô ta, dùng tốc độ nhanh nhất đính hôn với một gia đình môn đăng hộ đối.
Không có nam chính và nam phụ dốc lòng ủng hộ, thanh danh cũng nát đến cùng cực, Cát Mộng Thư rốt cuộc không còn cách nào đạt đến độ cao như trong kịch bản ban đầu. Cô ta trở thành một nghệ sĩ bình thường vật lộn ở tuyến hai tuyến ba, vì miếng no mà tham gia rất nhiều gameshow dung tục, lặng xuống một cách triệt để.
Tháng sáu cùng năm, World Cup được tổ chức ở Nhật, Âu Tử Nam được mời làm khách quý biểu diễn cuối cùng.
Dưới bầu trời pháo hoa rực rỡ, thanh niên yêu mị chậm rãi nổi lên giữa trung tâm sân khấu. Hắn mặc một chiếc áo jacket bó sát người, bên dưới là quần da màu đen, dáng người mạnh mẽ cứng cáp, mang theo sức bật cực hạn. Tóc hắn được chải hết ra sau, để lộ khuôn mặt sắc nét rõ ràng, bờ môi hồng nhạt được đánh trắng hoàn toàn, khiến cả người hắn giống như một miếng kim loại lạnh lẽo.
Hắn tuấn mỹ đến thế, như tia chớp, như ngọn lửa, tiếng hát của hắn mang khí thế mạnh mẽ như vũ bão.
Hắn vung tay, mấy chục nghìn người vung tay theo hắn. Hắn lắc mình, mấy chục nghìn người lắc mình theo hắn. Hắn hò hét, mấy chục nghìn người hò hét theo hắn. Hắn giơ hai tay đánh nhịp, toàn bộ sân vận động vang lên tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc. Hắn cảm thấy đã đủ, đặt ngón tay lên môi ra hiệu mọi người trật tự, sân vận động lập tức yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Hắn là chúa tể của mọi người, không ai có thể chống lại tiếng ca và sự hấp dẫn của hắn.
Máy quay phim di chuyển theo hắn, phóng to gương mặt tuấn mỹ không gì sánh kịp của hắn lên màn hình lớn. Có người oà khóc, có người hét chói tai, có người không chịu nổi mà ngất xỉu, được nhân viên công tác nâng ra xe cứu thương chờ sẵn ngoài sân vận động.
Bởi vì sự tham gia của Âu Tử Nam, buổi khai mạc World Cup lần này trở thành sự kiện hoành tráng nhất, vang động nhất trong vài năm gần đó. Người hâm mộ âm nhạc của hắn trải khắp toàn bộ lục địa, có màu da khác nhau, nói những ngôn ngữ khác nhau.
Máy quay phim ngoài sân vận động di chuyển trong đám đông, quay đến người nào, người nấy đều sẽ gào to vào ống kính – Âu Tử Nam em yêu anh! Ngay cả khách quý chính trị cũng không nhịn được mà đứng dậy, nhảy một đoạn Samba theo tiếng nhạc, sau đó thổi một nụ hôn gió với người trên sân khấu.
Sau khi rời khỏi Trung Quốc, Âu Tử Nam không hề lặng đi như nhà bình luận âm nhạc nào đó đã khẳng định. Hắn chẳng những đứng vững gót chân, mà còn trở thành siêu sao quốc tế chính hiệu. Những thiên vương thiên hậu đã từng được cha hắn nâng đỡ giờ đây thấy hắn đều cúi đầu khom lưng, tôn hắn thành thần, chỉ hy vọng khi nào tâm tình hắn tốt thì có thể viết cho mình một hai bài hát.
Lâm Tư Khanh ở Nga hơn nửa năm, tất cả tiền mặt đều đã dùng hết, chỉ có thể chuyển từ khu chung cư cao cấp đến một phòng trọ nhỏ hơn mười mét vuông. Bởi vì hình tượng bị tổn hại, các doanh nghiệp đồng loạt huỷ bỏ hợp đồng quảng cáo, còn yêu cầu hắn thanh toán khoản bồi thường kếch xù. Hắn phải bán xe, bán biệt thự mới lo liệu xong khoản tiền này.
Lúc này hắn đang ngồi trước TV, ngây ngốc nhìn thanh niên rực rỡ trên màn hình, nhìn người nọ khơi dậy cảm xúc của khán giả một cách thuần thục, nghe âm cao đầy kiêu ngạo của người nọ, nhìn người nọ khiến mọi người sa vào điên cuồng, nhìn người nọ vừa xuống sân khấu là lập tức ôm lấy Tôn Hi Mục, cho hắn một nụ hôn nồng cháy.
Hai trăm nghìn người ở sân vận động đồng loạt tặng cho họ những lời chúc phúc, khiến hắn cười híp cả mắt.
Lâm Tư Khanh cũng cười rộ lên theo, sau đó che mặt oà khóc.
——————————–
Chú thích:
(1) Dao cắt xì gà hai đầu:
(2) Xì gà kểu dáng Torpedo:
(3) Lightstick:
Bảng đèn led:
Standee:
Banner:
Lightstick pin:
Starstick pin:
(quay lại)
(4) Thịt kho tàu (红烧肉):
Đậu phụ Ma Bà (麻婆豆腐):
Gà xào đậu phộng (宫保鸡丁):