Khoan Đã, Kịch Bản Này Tôi Biết

Chương 36:




Thẩm Tri Ý lột vỏ lạp xưởng bỏ vào trong bát của anh.
“Động một chút là xin lỗi, cậu xin lỗi tôi cái gì?”
“Tôi...”
“Cậu cái gì mà cậu...”
Thẩm Tri Ý giơ tay phải quấn băng gạc lên: “Cậu muốn nói cái này sao?”
Thiếu niên tức khắc không nói gì.
Thẩm Tri Ý lại hút một miếng mì đầy mồm, nói chuyện hơi nhồm nhoàm không rõ.
“Cái này đâu phải cậu làm, cậu xin lỗi cái gì?”
“Tống Thời Việt, đầu tiên cậu cần phải là chính mình, sau đó mới nghĩ tới thân phận khác. Không phải cậu giội vào tôi, vì sao lại muốn xin lỗi tôi? Cậu cứ thích lấy tội của người khác vơ vào mình như thế sao?”
Lời nói của cô có hơi nặng, thân thể thiếu niên bỗng cứng đờ. Mặt tái nhợt, anh há miệng, không nói được nên lời.
Thẩm Tri Ý thở dài: “Cậu cảm thấy bởi vì bà ấy là mẹ của cậu nên dù cho cậu cũng là một trong số những người bị hại, cậu vẫn thấy mình đã làm liên lụy đến tôi phải không?”
“Hơn nữa, là tự tôi đẩy cậu ra, tôi bị thương là do tôi chọn, không liên quan gì đến cậu, cậu không cần phải cảm thấy có lỗi.”
Thiếu niên cúi đầu cắn miếng lạp xưởng, cuối cùng vẫn lựa chọn nói lời trong lòng ra.
“Tôi chỉ... sợ cậu vì chuyện này mà ghét tôi.”
Anh chưa bao giờ nhìn thấy thiếu nữ khóc thương tâm đến mức độ như buổi tối hôm đó, tiếng khóc của cô mang theo rất nhiều sợ hãi.
Điều này làm cho anh ý thức được rõ ràng, ngọn nguồn nỗi sợ hãi của cô đến từ chính anh.
Nhưng anh lại không làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người ôm đi ngay trước mặt anh, vô dụng đến mức ngay cả một câu giữ lại cũng không nói nên lời.
Giây phút đó nỗi sợ hãi trong lòng anh đã đạt tới đỉnh điểm, sự hoảng sợ thậm chí làm anh sinh ra một loại ảo giác...
Cô gái đã ở bên cạnh anh từ khi anh bắt đầu biết ghi nhớ dường như thật sự phải rời khỏi anh.
Vừa rồi ở trên sân thượng, nếu không có cuộc điện thoại kia, anh không biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Cuộc đời của anh dường như mãi mãi vẫn là thế, tối tăm mù mịt, một mớ bòng bong.
Mặc dù ông nội bà nội nuôi anh nhưng bọn họ lớn tuổi, hơn nữa sống cũng rất gian khổ, luôn cho rằng mức chi tiêu trong cuộc sống cũng không khác gì nhiều so với lúc bọn họ còn trẻ nên cho anh phí sinh hoạt ít đến đáng thương.
Anh đã cực kì hiểu chuyện từ rất sớm, thậm chí ngay cả yêu cầu cũng không dám nói ra, chỉ cầm lấy chút phí sinh hoạt ít ỏi mà trải qua từng mùa xuân hạ thu đông.
Nếu như không có Thẩm Tri Ý, anh đã sớm chết đói trong mùa đông giá lạnh.
Đối với anh, thiếu nữ giống như một tia sáng, nhẹ nhàng xua tan tăm tối trong lòng anh suốt mười mấy năm lẻ loi.
Ông bà đi rồi, thế giới của anh chẳng khác nào một ngôi nhà không có tường, gió lớn từ bốn phương tám hướng thổi vào, trống rỗng, hiu quạnh làm cho anh thậm chí còn nghe thấy tiếng nghẹn ngào của gió.
Còn Thẩm Tri Ý lại chính là người duy nhất che chở anh, để anh không đến mức trơ trọi giữa đất trời.
Anh chỉ có cô, anh cũng chỉ còn mỗi cô.
Cho nên buổi tối hôm ấy thiếu nữ bị ôm đi, anh cho rằng cô không cần anh nữa.
Anh không trách cô, chỉ trách mình không có năng lực giữ cô lại.
Cũng giống như trước, cho dù anh cố gắng thế nào, thứ không phải là của anh chung quy cũng không thuộc về anh, anh có cố gắng cũng chỉ phí công mà thôi.
Thẩm Tri Ý hỏi anh: “Cậu còn nhớ không? Lúc tôi tám tuổi cực kỳ gợi đòn, trêu chọc con chó vàng lớn của ông chú nhà bên, nó đuổi theo tôi chạy ba con phố.”
“Lúc nó suýt nữa cắn được tôi, là cậu đã cứu tôi, đến tận bây giờ trên bắp chân vẫn còn một dấu răng mờ nhạt. Vậy cậu sẽ vì cái này mà ghét tôi sao?”
Thiếu niên lắc đầu.
Cô lại hỏi: “Vậy cậu cảm thấy tôi là một kẻ rất hẹp hòi sao?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thiếu niên vẫn lắc đầu.
Thẩm Tri Ý nói: “Năm ấy cậu tám tuổi, vì đẩy tôi ra mà bị chó cắn, cậu không chán ghét tôi. Tại sao bây giờ tôi đẩy cậu ra, bị nước hắt vào người thì tôi lại phải chán ghét cậu? Tống Thời Việt, cậu làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy?”
Cô dùng tay trái cố gắng bưng cái bát dịch về phía Tống Thời Việt.
Cô ngồi bên cạnh anh, dùng khuỷu tay chọc cánh tay của anh, cong mi cười.
“Tôi thừa nhận buổi tối hôm đấy tôi không nên để một mình cậu ở lại bệnh viện. Nhưng sáng sớm hôm sau nhân lúc bố mẹ tôi không có nhà tôi đã vội vàng đến đó xin lỗi cậu, kết quả...”
Cô mím mím môi, cũng không cười nổi nữa.
Tống Thời Việt duỗi tay nhẹ nhàng cầm lấy cái nĩa bên tay trái của thiếu nữ, thấp giọng đảm bảo với cô.
“Sẽ không. Tôi hứa với cậu sẽ không như vậy nữa.”
Thẩm Tri Ý khịt khịt mũi, duỗi ngón tay út về phía anh.
“Ngoắc tay.”
Thiếu niên cong cong mi, thuận theo mà duỗi ngón út ra ngoắc tay với cô.
Kẽo kẹt...
Bỗng nhiên tiếng mở cửa vang lên phía sau hai người.
Thẩm Tri Ý giống như chim sợ cảnh cong đột nhiên ngồi bật dậy, ngay cả Tống Thời Việt ngồi bên cạnh cũng không nhịn được giật thân mình đứng lên, sắc mặt nhìn cửa thoáng tái nhợt.
Liễu Mai mở cửa đã đối mặt với hai con gà con kinh sợ tái mét mặt đứng ở phòng khách.
Bà bỏ chiếc chìa khóa vào ngăn tủ ở chỗ cửa ra vào, đứng ở cửa thay giày, tiện thể còn bớt thời giờ liếc nhìn hai người bọn họ một chút.
“Hai đứa đang làm cái gì? Đứng đó làm gì?”
Thẩm Tri Ý cười gượng nói: “Ăn... Ăn chứ gì đâu.”
Liễu Mai đi dép vào, nghiêng người liếc mắt nhìn.
“Thẩm Tri Ý, mẹ thấy con là ngứa da rồi! Con không biết làm cơm thì không thể gọi đồ ăn ngoài sao? Tiểu Việt mới ở bệnh viện về, con đã kéo nó ăn mấy cái thứ đồ này sao?”
Tống Thời Việt đứng tại chỗ co quắp há miệng: “Dì... Dì Liễu.”
Liễu Mai đi tới kéo người của anh nhìn vài vòng từ trong ra ngoài, thấy anh không bị thương tích gì mới yên lòng.
Bà không nói tới chuyện nhảy lầu, chỉ không nhẹ không nặng vỗ bờ vai của anh một chút.
“Con xem con đấy, thằng nhóc mới bao lớn? Bị bắt nạt cũng không biết tìm dì giúp đỡ?”
“Có điều việc này cũng trách dì. Con cũng biết dì luôn luôn tùy tiện, lúc tức giận lên thì chuyện gì cũng làm được. Hôm đó tức giận mới không quan tâm tới con.”
“Nhưng lát sau dì bảo chú Ngọc Sơn của con quay lại xem thế nào. Ông ấy nói con được chuyển vào bệnh viện tốt nhất thành phố, chuyên gia ở trong đó đều đứng trước phòng bệnh của con, cho nên dì mới để con ở lại chỗ đó nằm.”
“Con...”
Tống Thời Việt há miệng thở dốc, hốc mắt đột nhiên đỏ lên.
Liễu Mai luống cuống tay chân an ủi anh: “Ôi trời... Con làm gì vậy? Con suýt chút nữa sắp thành con trai của dì, sao dì có thể mặc kệ con được?”
Bà đưa tay ôm lấy anh: “Cho dù thế nào, cả nhà chúng ta đều mãi mãi đứng phía sau con.”
“Dù con không thật sự thích bọn họ, không muốn trở về với họ, dì tình nguyện nuôi con. Con là thằng nhóc đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt, tính tình cũng hiền lành, sau này sẽ có tương lai xán lạn, nhưng tuyệt đối không thể nghĩ quẩn.”
Liễu Mãi cả năm đi làm ở tiệm bán hoa, trên người khó tránh khỏi dính các loại hương hoa nên thoang thoảng mùi ngọt ngào.
Tống Thời Việt vùi đầu vào cần cổ của bà, hít thật mạnh một hơi, giọng nói nghẹn ngào “Vâng” một tiếng.
Liễu Mai đẩy anh ra, động viên vỗ vai anh.
“Được rồi, việc bây giờ của con là yên ổn ở nhà cùng với Tuế Tuế, chuyện còn lại cứ giao cho dì.”
“Mẹ đi làm gì thế?” Thẩm Tri Ý hỏi bà.
Liễu Mai vội vàng phi vào phòng ngủ, định lấy chiến bào đã bị ép dưới đáy hòm ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bà đây đi đòi lại lẽ phải cho các con!”
Thẩm Tri Ý đã thuần thục ăn xong mì gói, giơ lên tay phải bị bọc giống như cái móng heo, đi vào phòng của Liễu Mai.
Liễu Mai ở trong phòng đã thay một bộ váy đỏ diễm lệ.
Váy này là quà mà Thẩm Ngọc Sơn mua cho bà nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới với Thẩm Ngọc Sơn, mất mấy chục ngàn tệ. Bình thường bà đều để dưới đáy tủ, lúc không có việc gì thì sờ một cái, căn bản không nỡ mặc ra ngoài.
Hôm nay có thể nói là bà đã bỏ vốn lớn.
Lúc Thẩm Tri Ý tiến vào, bà đang ngồi trang điểm trước bàn trang điểm. Bình thường chỉ keo kiệt bủn xỉn dùng một giọt kem dưỡng da, lúc này lại giống như không cần tiền mà chát lên trên mặt.
Quả thực Thẩm Tri Ý nhìn đủ rồi.
Liễu Mai giải thích với cô: “Tục ngữ nói rất hay, thua người không thể thua trận. Không phải là có tiền sao? Ngược lại bà đây muốn xem rốt cuộc nhà bọn họ có bao nhiêu tiền!”
Thẩm Tri Ý nghĩ thầm, tiền nhà cậu ấy đã đến mức mà khả năng người phàm như bọn họ vĩnh viễn không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng cô không đả kích sự tích cực của Liễu Mai, trái lại còn nóng lòng muốn thử bày mưu tính kế bên cạnh bà.
Cô lôi hộp đồ trang sức bảo bối của Liễu Mai ra, chọn lựa trong đó, cuối cùng cô lấy ra một cái vòng tay ánh vàng rực rỡ.
“Mẹ, lát nữa mẹ đeo cái vòng tay này đi, nhất định có thể sáng mù mắt chó của họ.”
Liễu Mai nửa tin nửa ngờ cầm vòng vàng quan sát một lượt: “Cái này có được không? Có phải quá dung tục không?”
“Không đâu.” Thẩm Tri Ý yêu thích không thôi đối với vòng tay vàng kia của bà.
“Màu vàng rực rỡ nhìn lắm tiền nhiều của, hôm nay mẹ đeo nó ra ngoài dễ dàng hù chết người khác.”
Thẩm Tri Ý tiếp tục lay: “Còn cái nhẫn vàng này nữa, vòng cổ vàng... Mẹ cứ đeo những thứ này đi, trực tiếp nghiền nát bọn họ được không?”
Liễu Mai ngờ vực nhìn cô: “Thẩm Tri Ý, không phải là con lừa mẹ chứ?”
Thẩm Tri Ý cực kỳ oan ức, cô thật sự cảm thấy những thứ này rất ưa nhìn.
“Con không mà, con đề nghị thật tình mà. Mẹ không cảm thấy màu vàng rực rỡ này rất đẹp mắt sao? Hơn nữa, thứ đáng tiền nhất chính là vàng đúng không? Mẹ nói xem còn cái gì đáng giá hơn vàng.”
Liễu Mai dừng lại.
Không thể không nói, hai người bọn họ có thể làm mẹ con, ở một phương diện thẩm mỹ nào đó quả thật không khác nhau bao nhiêu.
Bà đeo cái vòng tay vàng trên cổ tay, khá vừa lòng mà quơ quơ, không chắc chắn lắm nên lại hỏi Tống Thời Việt đang đứng ở cửa.
“Cái này đẹp không?”
Ánh mắt Tống Thời Việt nhìn cái vòng tay màu vàng rực rỡ xoay hai vòng trên tay bà, nhìn ánh mắt mong đợi của hai mẹ con, anh há miệng, hơi gian nan mở lời.
“Cũng được ạ.”
Liễu Mai cứ thế cầm theo túi xách, mặc một chiếc váy đỏ tung bay, đeo vàng đeo bạc đi ra khỏi nhà.
Trước khi đi, bà rút vài tờ tiền đưa cho Thẩm Tri Ý: “Không biết khi nào mẹ mới có thể trở về, hai con ở nhà đừng có suốt ngày không mì gói thì lại cơm hộp, rất không đảm bảo sức khỏe. Dưới lầu có nhiều quán ăn, cầm tiền tự xuống đó, muốn ăn cái gì thì mua cái đấy, mẹ không thiếu chút tiền kia.”
Tống Thời Việt có hơi không yên lòng, muốn đi theo bà xem sao thì bị Thẩm Tri Ý kéo.
“Cậu cứ yên tâm đi, cậu đừng thấy mẹ tôi tùy tiện, lúc bà làm việc vẫn có chừng mực. Cậu quên rồi sao? Khi còn bé lúc ở bên kia, hàng xóm ở quê nhà có việc gì đều tìm mẹ tôi để hòa giải đấy.”
Tống Thời Việt nói: “Tôi sợ bà bị bắt nạt.”
“Bắt nạt?” Thẩm Tri Ý cười.
“Bà không bắt nạt người khác đã là tốt lắm rồi, khi còn nhỏ người từng bắt nạt bà tôi chưa thấy có ai còn đầy đủ tay chân để trở về trước mặt bà.”
Tống Thời Việt: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.