Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 25: Kỷ Hân Nghiên Đến Bắc Kinh




Trong tình huống này cô không biết nên tiến lên chào hỏi hay là lặng lẽ bỏ đi, cô giật giật tay áo của Nghiêm Quân Hạo ngỏ ý đi hướng khác nhưng hắn có vẻ không đồng ý.
- Làm sao vậy? Cậu ấy học cùng chúng ta mà bạn bè chào hỏi nhau có làm sao đâu.
Rất là có sao đó đồ đáng ghét.
- Nè Phó…
Cô đưa tay bịt miệng hắn muốn kêu hắn đi chỗ khác nhưng hành động này đã bị anh nhìn thấy, trong mắt anh hiện giờ hai người đang lôi kéo ôm ấp giống như người yêu, điều làm hắn càng không vui hơn nữa là người đi cùng cô lại là Nghiêm Quân Hạo.
- Hai cậu làm gì vậy?
Cô cứng đờ người quay lại nhìn anh, Nghiêm Quân Hạo bên cạnh đã bỏ tay cô ra khỏi người mình đứng thẳng người nhìn anh nhếch môi.
- Thấy rồi còn hỏi, là đang hẹn… - hò, từ cuối cùng đã bị cô bịt lại.
- Chỉ là đi chơi thôi, cậu cũng ở đây sao, trùng hợp quá. - cô ra hiệu bảo hắn im miệng.
Thật ra hôm nay dì của anh từ dưới quê lên thăm mẹ con hai người, nên mới kéo cả ba cùng đi chợ trời để mua sắm nhưng được một lúc mẹ anh lại không khỏe nên dì phải dắt mẹ về, ban đầu anh cũng muốn bỏ về nhưng dì đã bảo anh cứ ở lại chơi cho đã dù sao cũng không phải thường xuyên được đi.
Kết quả lại thấy cảnh cô và Nghiêm Quân Hạo lôi lôi kéo kéo, thật ra anh đã thấy hai người từ lâu, nên vẫn luôn đi theo từ phía sau, anh trước giờ ghét nhất là hành động lén lút này vậy mà bây giờ anh đang làm chuyện mà mình ghét nhất.
- Ừ, trùng hợp thật. - anh nói chuyện qua loa có lệ.
- Cậu đi với ai vậy?
Ánh mắt khó chịu của anh lia tới Nghiêm Quân Hạo nhỏ giọng nói.
- Dù sao cũng không phải đi hẹn hò lén lút.
Dù anh nói nhỏ tới vậy nhưng hai người bọn cô vẫn nghe được.
- Không phải là hẹn hò, chỉ là hôm qua cậu ta giúp tôi trực nhật lớp nên mới đồng ý với cậu ta tới đây chơi, dù sao từ khi tới Bắc Kinh tôi cũng chưa từng đi chơi ở đâu. - cô cúi đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Anh nhìn cô lập tức giải thích như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn, đưa tay về phía cô nói.
- Lại đây.
Cô cũng lật đật chạy qua trong ánh mắt ngơ ngác của Nghiêm Quân Hạo.
- Cậu bảo hôm nay sẽ đi cùng tôi mà bây giờ cậu đang làm gì vậy?
Cô lại áy náy lên nhưng không dám chạy lại.
- Tôi cũng dành một tiếng đi cùng cậu nãy giờ.
- Đó không phải là những gì chúng ta đã nói hôm qua.
- Vậy chúng ta đi cùng. - không để cô khó xử, anh đã lên tiếng trước.
- Vậy cũng được. - cô vui vẻ đi sát anh hơn.
- Nè, không lẽ hai người… - ánh mắt Nghiêm Quân Hạo nghi ngờ lia mắt qua lại hai người.
- Nghĩ cái gì vậy, bọn tôi không có gì hết. - thấy ánh mắt kỳ lạ của hắn, cô lên tiếng thanh minh ngay.
- Hừ.
Nói là cùng đi nhưng cả buổi sáng ngày hôm đó Phó Thành Nghị không hề để cô có chút tiếp xúc nào với Nghiêm Quân Hạo, cô còn có thể nhìn ra tia lửa trong mắt hắn khi nhìn anh.
- Nhớ tránh xa cậu ta ra, ngu ngốc cũng là căn bệnh lây nhiễm đó. - anh nhỏ giọng nói với cô.
Nhưng dù vậy Nghiêm Quân Hạo vẫn nghe rất rõ.
- Nói ai ngu ngốc đó hả tên kia?
Vì muốn lưu lại những cảnh này nên cô đã rủ cả hai người họ chụp vài tấm hình lưu niệm, nhưng trong tấm ảnh ba người chỉ có một mình cô cười hai người họ sắc mặt rất khó coi, bọn họ không chịu tấm này nhưng cô lại rất thích nhất quyết giữ lại.
Hôm đó sau khi về nhà cô vẫn có chút luyến tiếc, mong sau này có thể tiếp tục đi chơi như vậy một lần nữa, cô ăn qua loa buổi trưa, rồi có nhận một cuộc điện thoại của ba mẹ mới biết hôm nay Kỷ Hân Nghiên sẽ đến Bắc Kinh học với cô.
Cô vui mừng nhảy cẩng lên, khi mới tới đây ở phòng trọ một mình đôi khi cô cũng rất nhớ nhà dù đây không phải lần đầu tiên cô đi xa, nếu có Hân Nghiên bên cạnh cô sẽ cảm thấy bớt cô đơn hơn, ngay chiều hôm đó cô đã đến sân bay để đón cậu ấy.
Khi vừa nhìn thấy bóng dáng của cậu ấy cô đã chạy lại đó, Hân Nghiên cũng nhận ra nên cũng chạy tới, hai người ôm nhau mà vui mừng hú hét nhảy cẩng lên, làm không ít người xung quanh chúng ý.
- Xem ra cậu ở đây sống rất tốt, không mất miếng thịt nào.
- Không có cậu ở đây quả thực rất chán, nếu đã tới đây rồi vậy thì ở chung phòng trọ với tôi luôn đi.
- Được nha.
Hai người vui vẻ xách tay nhau về phòng trọ, ngày hôm đó cả hai người quậy tung nóc nhà làm cho phòng kế bên cũng phải đến nhắc nhở hai người mới tém tém lại.
- Nói xem hai tuần này không có tôi ở đây có gì thay đổi không?
Cô nghĩ đi nghĩ lại thì cũng không có gì thay đổi, nếu có thì đó là sự xuất hiện của Phó Thành Nghị.
- Tôi có thích một người.
Lời cô vừa nói xong không gian lập tức im ắng.
- Cậu nói gì cơ, hình như tôi nghe nhầm. - cô ấy ngoáy lỗ tai mình chờ nghe cô nói lại.
- Tôi nói tôi thích một người, là thật đó.
Kỷ Hân Nghiên lập tức bật dậy nắm chặt vai cô nhìn chằm chằm cô.
- Không phải mới tháng trước cậu còn nói là thích Lý Hàn sao? Sao bây giờ đã nói thích người khác rồi?
- Cậu bình tĩnh nghe tôi nói kỹ đây, tôi với anh ta chỉ là sự ỷ lại, rung động nhất thời vì sự quan tâm từ nhỏ anh ta dành cho tôi, cũng vì hôn ước đã có sẵn nên từ nhỏ tôi luôn có suy nghĩ tương lai sẽ là vợ anh ta nên mới có sự yêu thích đó, Lý Hàn nói đúng tình cảm của tôi không được gọi là tình yêu, cậu biết không từ khi thích cậu ấy, tôi không hề có sự ỷ lại như khi tôi thích Lý Hàn, nó khác nhau.
Kỷ Hân Nghiên im lặng lắng nghe rồi thở dài.
- Nhưng từ đó đến nay mới 2 tuần, sao cậu thích cậu ta được chứ?
- Nói ra cũng thật ngại, nhưng tôi đã nhắm cậu ta từ cái nhìn đầu tiên rồi.
- Ồ, tôi cũng muốn xem thử người cậu được thích là như thế nào.
Ngày hôm sau Kỷ Hân Nghiên đã làm thủ tục chuyển đến trường cô, học cùng lớp với cô, quá trình giới thiệu cũng không dài dòng, Kỷ Hân Nghiên là người khá lạnh nhạt chỉ đối với cô là nhiệt tình nên người khác lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy sẽ cảm thấy cô ấy khá xa cách.
Cô ấy được sắp xếp ngồi bàn thứ ba dãy thứ hai kế một bạn nữ, trên cô hai bàn, nhìn cô ấy và bạn nữ ngồi kế bên thân thiện chào hỏi thì cô cũng yên tâm.
- Là bạn cậu sao? - anh ngồi kế bên nhìn cô hỏi.
- Phải, cậu ấy cũng mới chuyển đến đây đang ở chung với tôi. - cô hơi bất ngờ vì anh chỉ nhìn qua một lần là biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.