Khoảng Cách Tình Yêu

Chương 31: Không Chỉ Mình Cô Đơn Phương




Hắn tiêu sái bước lại gần cô cười.
- Hôm nay không đi cùng Phó Thành Nghị sao?
- Liên quan gì đến cậu chứ?
- Hôm qua là sinh nhật cậu ta, tôi còn chưa gặp cậu ta để nói lời chúc mừng sinh nhật.
Cô nghi ngờ nhìn hắn.
- Cậu biết chuyện này sao?
Hắn cười khẩy nhìn cô.
- Nếu tôi nói tôi và cậu ta từng là… Bạn thì cậu có tin không?
Dựa theo những gì cô nhìn thấy trước giờ thì hai người đó chẳng giống bạn bè chút nào nên tất nhiên cô không tin.
- Nhìn vẻ mặt cậu là tôi biết câu trả lời rồi, nếu có gặp cậu ta thì thay tôi nói lời chúc mừng nha.
Cô có chút nghi ngờ lời hắn nói nên khi vào lớp nhìn thấy anh cô có chút chần chờ.
- Vừa nãy tôi có gặp Nghiêm Quân Hạo.
Nghe xong câu này thì anh dừng động tác viết bài lại nhìn như cô.
- Cậu ta nói gì với cậu?
- Cậu ta chỉ nhờ tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật đến cậu. - cô im lặng xem biểu cảm của anh.
Anh nhíu mày, bàn tay cầm bút cũng siết chặt lại.
- Hai người có quen nhau từ trước sao?
- Không quen.
Thấy anh trả lời thẳng thừng như vậy, cô cũng bán tín bán đi, cô tin anh nhưng không nghĩ Nghiêm Quân Hạo lại nói dối chắc chắn giữa hai người đã xảy ra chuyện gì khó nói.
Lúc chưa định thần thì Dương Mộ đã đặt hai tờ giấy xuống bàn hai người.
- Kiểm tra 1 tiết.
- Cảm ơn cậu. - cô nhận lấy một tờ, tờ còn lại đưa cho anh.
Chưa hết tiết anh đã làm xong bài nhưng vẫn giả vờ đang làm bạn để lâu lâu liếc nhìn cô, lúc lớp trưởng đi thu bài cô mới chú ý đến anh đang nhìn mình thì bối rối.
- Cậu nhìn gì vậy?
- Ngày mốt là nghỉ lễ rồi cậu có làm gì không?
- Làm gì sao? - nói mới nhớ ngày mốt là trung thu trường sẽ cho phép nghỉ ba ngày, có lẽ cô sẽ quay về Thượng Hải thăm ba mẹ.
- Có lẽ tôi sẽ quay về nhà để thăm ba mẹ.
Anh nhếch khóe môi cười khẽ.
- Vậy thì thật tốt.
- Còn cậu?
- Không có, chỉ là vài ngày nghỉ cũng không có gì khác biệt lắm.
- Vậy sao.
Đến giờ nghỉ trưa, cô vốn muốn dành thời gian cho anh nhưng bị Hạ Vy và Kỷ Hân Nghiên kéo xuống căn tin nhưng chủ yếu chỉ nói chuyện.
- Cậu thích bạn học Phó sao? - đây là Hạ Vy hỏi cô.
Cô đang nhai cơm thì ngơ ngác trước câu hỏi, dù trong lòng cô đã xác định nhưng người khác hỏi vẫn có chút ngại.
- Nào chỉ là thích, hôm qua cậu ấy còn đích thân tổ chức sinh nhật cho người ta mà. - Kỷ Hân Nghiên ngồi một bên cười hí hửng.
Cô trừng mắt nhìn Kỷ Hân Nghiên ý bảo cô ấy im miệng.
- Đúng vậy. - cô không chối bỏ.
- Nhìn vẻ ngoài cậu ấy trầm mặc ít nói nhưng tôi thấy cậu ấy có vẻ rất quan tâm cậu, hình như cậu ấy cũng thích cậu. - Hạ Vy suy đoán.
Cô có chút khó tin.
- Sao có thể chứ.
- Cậu để ý xem cậu ấy trước giờ có hành động nào đối với cậu khác thường ngày không?
Mặc dù trong lòng đã có sẵn câu trả lời nhưng cô vẫn suy nghĩ một chút, bình thường không có gì khác biệt nhưng có một lần cô đi chơi cùng Nghiêm Quân Hạo, cậu ấy đã tỏ vẻ không vui, lần đó cô không chú ý nhiều nhưng thật ra trong lòng cũng có chút chột dạ, giờ nghĩ lại đúng là có chút khác biệt.
- Hình như có một lần…
- Còn lần trước ở trong phòng thí nghiệm sinh vật học, khi cậu nắm tay bạn học Thẩm rõ ràng lúc đó bạn học Phó cũng có vẻ không vui.
- Cái đó tôi cũng không để ý nhưng sao cậu biết nhiều vậy?
Cô ấy mỉm cười có lệ.
- Lúc đó chỉ đi ngang qua vô tình thấy thôi.
Giờ nhìn lại cô đúng là một con ngốc không nhận ra nhiều ẩn ý như vậy, nói vậy không chỉ có một mình cô đơn phương, suy nghĩ này càng làm cô có thêm động lực.
Anh ở trong lớp chăm chú làm bài nhưng thỉnh thoảng lại nghĩ đến cô, nghĩ đến hình ảnh tối qua cảm xúc rung động như con sóng không ngừng dâng lên, không có cách nào áp chế, làm anh không thể tập trung hoàn toàn.
Lúc này Dương Mộ lại đi đến bàn anh thảo luận với anh về bài kiểm tra sáng nay.
- Trong bài kiểm tra sáng nay có vài câu thuộc toán nâng cao, cậu có làm được hết không?
- Đúng là có hơi khó nhưng vẫn nằm trong tầm với của tôi.
- Đúng là ghen tị thật, người khác thì luôn có điểm mạnh điểm yếu nhưng cậu thì giỏi tất cả, một người quá hoàn hảo như cậu thì ai có thể xứng đôi đứng bên cạnh được chứ.
Anh nghĩ một chút, chắc không đến mức đó.
- Vậy là cậu không làm được sao?
- Đương nhiên là có, chỉ là lúc sử dụng phương trình cảm thấy nó cũng chưa chính xác, không thể đạt điểm tuyệt đối.
- Cậu cũng là học sinh xuất sắc, luôn luôn đứng hạng nhất, đừng tự hạ thấp mình.
- Đó là trước khi cậu tới đây.
Động tác anh cứng đờ, khóe môi vẫn nhếch lên cười, tính tình anh lạnh nhạt trước giờ không giỏi kết bạn, nhưng anh lại cảm thấy tính cách lớp trưởng cũng khá giống mình, dù lâu lâu hơi kỳ quặc, cậu ấy cũng là người nhiệt tình không bao giờ từ chối sự nhờ vả của người khác.
- Cậu có muốn trao đổi thông tin cá nhân để sau này dễ bàn chuyện học không? - Dương Mộ nghiêm túc nhìn anh.
Thật ra ban đầu Dương Mộ cũng không quá yêu thích Phó Thành Nghị vì anh là người đã dành mất hạng nhất của mình, nhưng nghĩ lại thì hai người đều là những người quan tâm việc học hàng đầu, về mặt này thì hai người khá hợp, qua việc chung nhóm lần trước, anh đã biết Phó Thành Nghị là một người nghiêm túc hơn bất cứ ai khi làm một việc gì đó, anh cũng muốn hiểu nhiều hơn về người bạn học thần này.
Anh không nghĩ Dương Mộ sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng cũng không từ chối, cho nhau số điện thoại và WeChat.
- Được rồi, à mà còn một chuyện nữa, tháng sau sẽ có một kỳ thi liên trường, đến lúc đó trường sẽ chọn ra bốn người có thành tích tốt nhất để đại diện trường đi thi, trường chúng ta những năm trước kia luôn đứng hạng nhất, nên thầy chủ nhiệm rất mong năm nay lớp chúng ta sẽ giữ vững thành tích đó, năm nay trường đã có cậu nên có thể yên tâm rồi.
- Vậy đã chọn được người rồi sao? - anh cũng biết về cuộc thi này, cuộc thi này mở ra là để xem thành tích hiệu quả trong việc học của các trường, và trường luôn đứng nhất bốn năm nay là trường cao trung Thanh Hoa.
- Cậu được chọn là chắc chắn rồi, còn ba vị trí còn lại phải qua thi cử mới được chọn, nói ra thì hơi tự cao nhưng những năm trước, trong danh sách đều luôn có tôi, nên cậu yên tâm đi.
Anh gật đầu như đã hiểu.
- Tôi biết rồi.
Dương Mộ đã đứng dậy quay đi nhưng chợt khựng lại quay người nhìn anh.
- À mà cậu thích bạn học Tống hả?
Anh có chút ngẩn người trước câu hỏi của cậu ấy, anh nhíu mày.
- Sao cậu lại hỏi vậy?
- Cũng không có gì chỉ là tôi tưởng cậu chỉ quan tâm mỗi việc học, không ngờ cũng có ngoại lệ.
- Tôi không hiểu cậu nói gì. - anh không cảm thấy hành động của mình quá phô trương đến mức người khác cũng biết chuyện anh thích cô.
- Ngày hôm đó trong phòng giải phẫu, hành động của cậu rất rõ ràng còn gì? Có ai sẽ tự nhiên nắm lấy tay bạn mình tách ra khỏi một người bạn khác sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.