Khoảnh Khắc Anh Bắt Đầu Động Tâm

Chương 17:




Cũng may là lúc này không có nhiều sinh viên mới lại đây báo cáo nên Cố Thanh Thức đi toilet cô cũng có thể một mình xử lý.
Có mấy lớp đã báo cáo xong, nhóm Trợ Ban dọn dẹp một chút mấy giấy tờ để trên bàn và dự định rời khỏi địa điểm.
Tống Lâm Ấu đứng bên cạnh Chử Dạng cùng cô nói chuyện phiếm “Tối nay lúc bảy giờ nhóm Trợ Ban có buổi liên hoan. Tớ tính đợi một lát nữa sẽ quay lại phòng ngủ ký túc xá tắm rửa một cái. Cậu có muốn tớ đợi cậu cùng đi không?”
“Cậu về trước đi. Khi tớ về cũng có thể tắm.” Chử Dạng tiếp tục vùi đầu kiểm tra và đối chiếu danh sách sinh viên mới.
“Tối nay có buổi nhạc đêm, cậu có đến không?” Tống Lâm Ấu bỗng nhiên cuối người kề sát bên tai cô nói nhỏ “Chỗ cũ, học trưởng cũng sẽ đến.”
Chử Dạng đầu cũng không nâng lên: “Không đi.”
Tống Lâm Ấu hoàn toàn thất vọng: “Tại sao vậy?”
“Về phòng sớm một chút để ngủ sớm dưỡng sắc*.”
(Trong bản raw để là 美容觉 có nghĩa là “beauty sleep”. Đấy chính là 10h đêm đến 2h sáng hôm sau. Bởi vì: thời gian này là thời gian trao đổi chất nhiều nhất và là thời gian tốt nhất để điều chỉnh bên trong cơ thể.)
“Cả đêm không ngủ cũng ảnh hưởng đến sắc đẹp của hoa khôi của Khoa chúng ta sao? Không phải là trước kia cậu thích nhất là đi chơi qua đêm sao?”
Chử Dạng chống cằm nhìn cô nàng, thanh âm ngả ngớn: ”Tớ sợ tớ mà đi, các cậu mấy người phụ nữ đáng thương lại không có đàn ông để trêu chọc nha.”
“Xííííí,” Tống Lâm Ấu bĩu môi, “Có học trưởng ở đó để xem cậu còn có thể trêu chọc ai nha.”
Chử Dạng cười khổ: “Tớ phát hiện các cậu đều thích ghép đôi tớ cùng Cố Thanh Thức nha. Cậu cùng Thư Mạt y như nhau.”
Tống Lâm Ấu nhún nhún vai, tròng mắt tròn xoe đảo hai vòng bên trong đôi mắt.
Cô nàng lớn lên có dáng người nhỏ xinh cộng thêm âm thanh mềm mại. Bởi vậy, mấy lời nói thiếu đánh cũng không chọc người ngứa tay như là Thư Mạt.
“Người khác không biết chứ chúng ta chung phòng ngủ ký túc xá với nhau đều biết cậu và học trưởng có một quá khứ nha,” Tống Lâm Ấu kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn cô nhướng mày, “Nếu cậu không muốn bị gia đình quản lý, tại sao lúc trước thời điểm đăng ký nguyện vọng còn chọn trường đại học tại địa phương? Hơn nữa còn là trường đại học Thanh Hoa nơi Chử giáo sư đang giảng dạy. Năm nhất cậu còn mặc một cái váy ngắn cẩn thận muốn đi một vòng xung quanh toà nhà khoa Ngoại Ngữ nha. Còn không phải là vì học trưởng cũng học ở đại học Thanh Hoa?”
Cũng không thể trách Tống Lâm Ấu biết được rõ ràng như vậy. Đây đều là do thời điểm năm nhất Chử Dạng uống quá nhiều nên tự mình nói ra khi cả đám nói chuyện cả đêm trong phòng ngủ ký túc xá.
Năm Chử Dạng mới vừa vào trung học, Cố Thanh Thức đã là học sinh năm cuối. Trên bản thành tích năm của trường luôn có tên của anh ta đứng sừng sững chắc như đinh đóng cột nơi vị trí đầu bảng.
Thời điểm Cố Thanh Thức học năm nhất có quay về trường để có một bài phát biểu, không ít đàn em thành fan cuồng hỏi có thể cùng anh ta học chung một trường đại học hay không.
Lúc đó anh ta đứng ở trên khán đài, sự ngây ngô cùng non nớt chưa hoàn toàn mất đi. Trong chiếc áo trắng ngắn tay cùng quần jeans màu sáng đơn giản, giọng nói trong trẻo phát ra từ microphone.
“Hoan nghênh.”
Cái ao nhỏ phía trước trường quanh năm được bao phủ bởi cây cối xanh tươi, hương thơm cỏ xanh tràn ngập.
Ở giữa những tiếng hò hét ồn ào, Chử Dạng đang trốn ở bên trong để ăn vụng đồ ăn vặt bị Cố Thanh Thức trùng hợp bắt được.
“Em có định đi đại học Thanh Hoa không?”
Thời điểm buổi chiều, anh ta còn ở trên khán đài, bị học sinh năm ba trái một bên, phải một bên bao xung quanh vây anh ta ở giữa.
Vào tiết tự học buổi tối trong màn đêm yên tĩnh, anh ta không đi đến các lớp để hướng dẫn cách học mà lại đến nơi này thư giãn cũng không sợ muỗi cắn nha.
Chử Dạng lau vụn khoai tây chiên dính bên miệng bĩu môi hỏi: “Đàn anh, anh hoan nghênh em đi sao?”
Cố Thanh Thức không nhìn cô mà lại phát ngốc nhìn vài phiến lá sen trôi lơ lửng trên mặt hồ nước.
Bỗng nhiên có ánh đèn xe chiếu qua, chiếu sáng lên khuôn mặt thanh tú của anh ta.
Cũng không biết đợi bao lâu, anh ta mới dùng tiếng nói trầm thấp gần như là cùng tần số với tiếng nước nhỏ giọt trả lời “Anh rất hoan nghênh.”
Sau khi thư thông báo trúng tuyển gửi đến, chị gái cô hết sức thông cảm với cô cùng cô gối đầu nói chuyện cả đêm.
Chị đây là hết khổ rồi, em gái còn phải bị lão ba quản lý thêm bốn năm nữa, em gái đáng thương của chị.
“Học trưởng đến kìa, tớ không quấy rầy hai người, tớ về phòng ngủ trước đây.”
Tống Lâm Ấu vỗ vỗ vai cô, cười chạy đi.
Cố Thanh Thức đi toilet đã trở lại. Nhìn tư thế cùng biểu tình bình tĩnh của anh ta làm Chử Dạng nhịn không được mà suy nghĩ không biết thời điểm người này mắc tiểu có phải cũng bình tĩnh như vậy hay không.
Cuối cùng mấy lớp của bọn họ cũng báo cáo xong.
Từ sáng tinh mơ đến lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn màu đỏ cam rải rác trên quảng trường nhộn nhịp của khuôn viên trường vẫn còn có những sinh viên mới kéo rương hành lý ra ra vào vào.
Đã có lão bánh quẩy* tắm rửa xong mang dép lào chuẩn bị đi sang phía đối diện đường để chơi điện tử.
(*lão bánh quẩy (老油条)= là một thành ngữ mang ý xúc phạm chỉ những sinh viên cũ thường là những sinh viên lười biếng, không đáng tin, giao xảo, nịnh)
Chử Dạng nói mình có việc phải ghé qua toà nhà khoa Ngoại Ngữ, nên sau khi cùng Cố Thanh Thức dọn dẹp xong đồ đạc liền hướng một hướng khác mà đi.
Cố Thanh Thức cũng không ngăn cản cô mà chỉ dặn cô buổi tối đừng đến buổi liên hoan trễ.
Cô vẫy tay tạm biệt “Nếu tôi đến muộn mọi người không cần chờ tôi cứ ăn trước. Lúc tôi đến sẽ tự phạt mình ba ly.”
Tin nhắn của Từ Nam Diệp vừa gửi đến di động không lâu trước đó.
【Anh đang ở bên ngoài tòa nhà khoa Ngoại Ngữ chờ em. 】
Toà nhà khoa Ngoại Ngữ là khu dạy học cũ, vẻ ngăn nắp và hào nhoáng không so được với những tòa nhà thí nghiệm được xây dựng lên mấy năm gần đây. Ba của Chử Dạng làm việc ở đây cũng đã vài chục năm.
Thời điểm Chử Dạng vội vàng chạy đến, bên trong đã không còn sinh viên. Mới vừa được tan học không bao lâu, phần lớn mọi người đều vội vàng đến nhà ăn để ăn cơm.
Bước qua cửa kính sẽ đối diện với danh sách vinh danh cựu sinh viên mới vừa được treo lên.
Trong số đó, Từ Nam Diệp được nhắc đến một cách khá ấn tượng.
Ảnh này của anh được chụp từ rất lâu rồi, là được chụp vào lúc vừa mới tiến vào Bộ Ngoại Giao, khuôn mặt như quan ngọc*, đẹp trai, lịch lãm.
(*khuôn mặt như quan ngọc (面如冠玉)= khuôn mặt giống như một miếng ngọc trên vương miện = có nghĩa là ẩn dụ về tướng mạo của một người đàn ông, và nó cũng được dùng để miêu tả vẻ đẹp của một người đàn ông tướng mạo phi thường, tài năng, nổi bật.)
Phía dưới viết những thành tích học tập và trình độ làm việc của anh ta.
Lúc ấy, Chử Dạng chính là bị tấm hình này hấp dẫn, cảm thán từ lâu rồi khoa Ngoại Ngữ đều toàn người đẹp, mặc kệ là nam hay nữ đều có một túi da tốt.
Phải nói rằng Từ Nam Diệp cũng xuất thân từ khoa Ngoại Ngữ. Tuy nhiên do chuyên ngành của anh khác với chuyên ngành của ba Chử Dạng nên trước khi kết hôn, hai người bọn họ chỉ nghe nói về đối phương.
Từ Nam Diệp biết có một lão giáo sư bên chuyên ngành tiếng Anh thương mại ít nói ít cười, tỷ lệ đậu của các khoá học của ông cực thấp. Ba cô lại biết bên chuyên ngành tiếng Tây Ban Nha có một sinh viên có thiên phú cực cao, hầu như nói và viết đều không có khuyết điểm.
Cậu sinh viên đạt thành tích cao này lúc đầu đã muốn chuyển sang học thông dịch. Kết quả bởi vì gia đình can thiệp lại giúp cậu ta mở ra một con đường tốt. Vì giáo sư không có quyền can thiệp nên sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp thi đậu vào Bộ Ngoại Giao.
Đơn cử như Từ Nam Diệp, có lẽ không ai cảm thấy có vấn đề gì nếu anh ta tham gia vào chính trị, ai lại không nghĩ ở trên cao thì lo lắng cho thiên hạ, còn ở xa sông hồ thì lo lắng cho vua*.
(*ở trên cao thì lo lắng cho thiên hạ, còn ở xa sông hồ thì lo lắng cho vua = câu này thể hiện hoài bão chính trị của một người.)
Nếu biết về gia đình họ Từ, không cần nói nhiều cũng có thể hiểu, anh chỉ có thể đi con đường Bộ Ngoại Giao vì có nền tảng ngoại ngữ đa dạng như vậy.
Gia tộc của anh đóng vai trò quan trọng trong việc này.
Từ Nam Diệp đảm nhận vị trí hiện tại khi còn trẻ, năng lực cá nhân và ảnh hưởng của gia tộc đã chiếm hết một nửa nguyên nhân.
Năm đó, ba của Chử Dạng còn thổn thức một trận.
Sau đó, khi Chử Dạng đưa Từ Nam Diệp về nhà đã khiến cho tình cảm của lão ba đối với người con rể này thập phần phức tạp.
Chử Dạng nhìn ảnh chụp phát ngốc nên không biết Từ Nam Diệp đến đây lúc nào.
“Nhìn vật nhớ người?”
Chử Dạng quay đầu lại, không hề phòng bị, bị khuôn mặt tuấn tú trong ảnh chụp phóng đại đến ngay trước mắt cô.
So với ảnh chụp, Từ Nam Diệp trông càng trưởng thành và dịu dàng hơn nhìn cô cười.
Chử Dạng mím môi, không để ý đến lời trêu chọc, hỏi anh: “Hôm nay sao anh lại đến đây?”
Hôm nay anh không ăn mặc trang trọng, cổ áo cũng không có cài kín đến không để chừa một chút không gian nào, khí chất tùy ý, cứ như là thuận tiện trên đường đi làm về nên ghé lại đây xem.
“Liên quan đến Quỹ*, anh đến dự cuộc họp nhỏ.”
(*Mình nghĩ là Quỹ Hội Cựu Sinh Viên đề cập ở mấy chương đầu)
Thì ra là không phải là đặc biệt cố ý đến tìm cô. Chử Dạng liền cảm thấy kỳ quái, làm sao anh có thể đến trường gặp cô trong giờ làm việc.
Chử Dạng giang tay:”Tốt, anh cũng xem xong rồi, tôi đi đây.”
Cô đang định xoay người rời đi, Từ Nam Diệp bắt lấy cánh tay cô từ phía sau lưng, nghiêng người nghiêng đầu hướng cô nháy mắt “Em nhìn vật nhớ người lâu như vậy, hiện tại anh đang đứng ở bên cạnh em, em còn không chịu tranh thủ thời gian cùng anh ăn một bữa cơm?”
Chử Dạng hừ hừ, chống nạnh: “Ai gia* đợi lát nữa sẽ đi ăn liên hoan, tiểu diệp tử* ngươi về đi.”
(*Ai gia (哀家) cách xưng hô của Thái hậu, tiểu diệp tử (小烨子) cách gọi thái giám/ người hầu trong cung)
Từ Nam Diệp có chút buồn cười: “Vậy ngài có thể hay không tiện tay thay tôi tính toán?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.