Khóe Miệng Của Cậu Thật Ngọt

Chương 1: Lâm ca




"Hôm nay ánh nắng tươi sáng, làn gió mát dễ chịu, thời tiết đẹp như vậy sao có thể dùng để ngủ chứ? Lâm ca, ổ chăn chính là phần mộ của thanh xuân! Mau dậy cùng tụi này bắt lấy cái đuôi thanh xuân đi! Cảm nhận...."
"Nếu cậu còn nói năng kiểu không đàng hoàng thì hôm nay tôi sẽ cho cậu không bắt được cái đuôi của sinh mệnh đấy." Lâm Như Hứa nóng nảy ngắt lời.
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một giây rồi thần tốc nói, "Lâm gia gia cháu sai rồi, đi ra ngoài đá banh không?"
Vừa nghe hắn nói phải qua nhà ông ngoại xong bên kia không nhiều lời nữa, tính lên tiếng thì điện thoại đã tắt, Lâm Như Hứa nghiêng đầu híp mắt nhìn màn hình điện thoại — 08:27.
Má nó! Còn sớm như vậy?
Hắn bực bội ngồi dậy, đổi nhật ký cuộc gọi từ "Tôn Tôn" thành "Tôn tử"*, ngẫm lại vẫn còn tức giận không thôi, lại gửi thêm một cái tin nhắn nữa.
*Tôn Tôn là họ của Tôn Bình Khang, còn Tôn tử thì hiểu là "cháu trai".
— Dám phá giấc ngủ của ông nội, có phải cậu đã nhớ mùi hương của thuốc khử trùng rồi đúng không?
Đối phương chắc là còn chưa bắt đầu trận bóng, rất nhanh đã nhắn tin lại — Ông nội ơi đừng giận, tớ chỉ muốn cậu bắt được cái đuôi của tuổi trẻ mà thôi! Kèm theo sau câu nói là icon lệ rơi hai hàng.
—- Ông nội của cậu là tôi đây mãi luôn trẻ.
Lâm Như Hứa gửi tin nhắn xong liền tắt di động, xốc chăn lên rời giường, ba bước chỉ cần hai bước đi tới cửa sổ kéo rèm che ra, ánh nắng nhỏ vụn xuyên qua kính thủy tinh chiếu vào người hắn, Lâm Như Hứa nhịn không được muốn duỗi thẳng lưng.
Thoải mái quá đi!
Tuy rằng sáng sớm đã bị đánh thức nhưng tâm tình của Lâm Như Hứa xem như không tồi. Lúc đến nhà ông ngoại mới chín giờ kém thôi, bà ngoại thấy hắn thì ngạc nhiên, "Hôm nay sao tới sớm vậy?"
"Chính xác!" Lâm Như Hứa bước lên ôm lấy bà, "Nghĩ tới việc hôm nay đến thăm bà mà con ngủ không được!"
Ngoan ngoãn đến mức không giống với cái tên giáo bá hắn đang nắm giữ.
"Mồm miệng này của con!" Bà ngoại xoa mặt hắn, Lâm Như Hứa cướp lời, "Ngọt quá hả?"
Không biết bà ngoại Lâm vô tình hay cố ý quơ hai cái trước mặt Lâm Như Hứa, cuối cùng cũng không đề cập đến, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy kiêu ngạo của hắn, bà nhịn không được nở nụ cười, chậm chạp nói hết nửa câu, "Giống thằng tra nam." Nói xong thì quay đi vào phòng bếp, Lâm Như Hứa bật cười đi theo hỏi, "Bà lại xem phim gì đó?"
"Xem hơi nhiều!" Bà cụ mở túi bột mì, "Tra nam hôm nay muốn ăn mì sợi dày hay mì sợi mỏng?"
Lâm Như Hứa vừa tra vừa không tra nói, "Mì sợi dày! Con biết công chúa Miên Miên thương con mà!"
Lâm Như Hứa vừa dứt lời thì sau lưng bị đánh một cái bốp, ngay sau đó là tiếng của ông ngoại Lâm mạnh mẽ nói, "Thằng nhóc nói chuyện đàng hoàng cho ông! Không biết lớn nhỏ!"
Lâm Như Hứa cho rằng Miên Miên là tên chỉ có ông được gọi, vì thế quay đầu ủy khuất cáo trạng với bà của hắn, "Bà ngoại, người đàn ông của bà bắt nạt con, sau lưng nhất định bầm tím rồi!"
Bà ngoại từ trước đến nay chả thiên vị ai cả, liếc mắt nhìn hai người kia cũng không tốt lành gì, bà bình đẳng bảo, "Đi ra ngoài hết cho tôi!"
Từ nhà ông bà ngoại đi về thì trời cũng sập tối rồi, tâm tình của Lâm Như Hứa tốt lắm, nhìn cái gì cũng thấy vui cả, ngay cả con mèo nhỏ xấu xí lang thang trên phố cổ cũng thấy thuận mắt, còn chạy tới siêu thị mua cái chân giò hun khói đút nó ăn. Con mèo nhỏ chắc vì xấu nên không được người khác đối xử tốt, nó sợ người lạ vô cùng, mà cũng dễ dụ thật sự, đút cho ăn chân giò hun khói liền không sợ nữa, quấn lấy chân Lâm Như Hứa kêu meo meo.
"Mèo ngốc." Lâm Như Hứa vỗ cái đầu bẩn của con mèo nhỏ, sau đó xoay người đạp xe rời đi.
Đang đi trên đường thì di động vang, Lâm Như Hứa lo chạy không bắt máy, về đến nhà rồi mới lấy di động ra xem, là cuộc gọi của Triệu Nhất Xuyên, thấy hắn không nhận điện thoại nên gửi một tin nhắn, hỏi hắn có về chưa, buổi tối cùng quẩy một trận.
Lâm Như Hứa ăn rất no nên vốn không tính đi, nhưng nhìn căn phòng trống trải thì do dự một chút vẫn là gửi lại tin nhắn — địa chỉ.
— Bên Phố Bắc, tụi này đang ở trong Game City.
Đối phương trả lời tin nhắn rất nhanh, Lâm Như Hứa sửa soạn rồi đi ra ngoài, Phố Bắc đối với hắn rất quen thuộc, coi như là nơi bọn họ đã lớn lên, con phố này nhìn bọn họ lớn thì bọn họ cũng chứng kiến con phố từ hoang sơ đến phồn hoa.
Không vì cái gì cả, trường trung học Thủ Minh xuất hiện trong vòng chục năm đổ lại khiến khu đất ở đây càng trở nên quý giá.
Game City có quy mô không hề nhỏ, sau hai năm xây dựng thì Lâm Như Hứa chuyển đến. Bọn họ khi còn nhỏ từng bị phụ huynh đến đây bắt về không ít lần, hắn thì không sao, Đại Tráng và thầy Hứa mềm mỏng giáo huấn, không giống như nhà của Triệu Nhất Xuyên, hán tử phương Bắc chẳng bao giờ mập mờ trong việc đánh con, đôi khi có những pha đánh đôi từ hai ông bà già. Mới đầu Lâm Như Hứa còn chạy ra cứu, mà cha mẹ của Triệu Nhất Xuyên cũng rất thích hắn, sau này thì hắn có chạy đi cầu cứu cũng vô dụng, ngược lại còn sợ bị vạ lây nên không dám đi nữa. Tôn Bình Khang đi cùng bọn họ thì không giống, mỗi lần về nhà là bị nhốt luôn, người nhà còn nấu một bữa ăn đầy thịnh soạn cho cậu ta, còn hỏi có mệt không.
Nhớ tới những chuyện trước đây là Lâm Như Hứa có chút hoài niệm, tuy rằng khi ấy chơi những pha phiêu lưu, nhưng đều là thời gian vui vẻ nhất, hết thảy đều toàn vẹn.
"Lâm ca, bên này! Bên này!"
Game City lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, muốn gọi người là phải dùng hết hơi sức, Lâm Như Hứa giương mắt nhìn, một tên béo đang dùng lực vẫy tay với hắn, cậu ta quát to đến phát bực, thấy hắn đi về hướng này thì giọng cũng từ từ im bặt. Lâm Như Hứa đi tới thì thấy Triệu Nhất Xuyên, tên kia đang ôm một con búp bê, thân trai cao mét tám mặt mày nghiêm túc nhìn ngôi sao lớn màu hồng trong tủ kính thủy tinh, nhìn sao cũng thấy đối lập, Lâm Như Hứa cười nói — "Chà, không phải Triệu thiếu gia của tôi đây ư? Sao hôm nay có thời gian ra đây vậy?"
Vừa dứt lời thì cánh tay máy móc run lên, ngôi sao lớn rơi xuống lăn hai vòng, Triệu Nhất Xuyên quay đầu lại liếc mắt một cái, "Lâm thiếu gia còn có thời gian thì làm sao tôi không dám đến chứ?"
Thấy tâm trạng người nọ không được tốt lắm, Lâm Như Hứa cũng mặc kệ, hắn xoay qua nhìn Tôn Bình Khang hỏi, "Tôn tử hôm nay ăn □□ à?"
Tôn Bình Khang liếc nhìn cái tên Triệu Nhất Xuyên mặt thối kia, đi tới nói nhỏ với Lâm Như Hứa, "Chị Gia Gia có bạn trai." Nói xong cậu ta cầm cái giỏ đầy xu đi chỗ khác chơi, hiển nhiên là muốn để lại cục diện rối rắm này cho hắn mà.
Lâm Như Hứa làm gì mà an ủi được người khác, câu đầu tiên mở miệng chính là, "Cậu rất xứng đáng!"
Tôn Bình Khang lén lút trốn phía sau quan sát tình hình nghe được câu này mà lạnh tanh, nhỏ giọng bảo, "Ông nội của tôi ơi, ông đang nói cái gì vậy!"
Quả nhiên, Lâm Như Hứa vừa nói xong câu đó thì Triệu Nhất Xuyên liền ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt đầy tức giận, cậu ta không nói nhưng cứ đứng im không nhúc nhích giống như muốn ăn thịt người vậy. Lâm Như Hứa thấy thế cũng không bực, ý của hắn vốn chính là như vậy, trong tình huống này hắn nói cũng chả là gì, còn không bằng trực tiếp đánh nhau một trận, đánh xong thì để Triệu Nhất Xuyên tỉnh táo suy nghĩ cho thông.
Nhưng mà Triệu Nhất Xuyên chỉ nhìn mà không động làm hắn chờ tới sốt ruột, đang chuẩn bị liều mạng thì đột nhiên có một cô gái đi tới, thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một chiếc đầm màu trắng, mở to mắt nhìn Lâm Như Hứa, "Anh trai à, có thể kết bạn wechat không?"
Lâm Như Hứa có chút mệt mỏi, đang phải chống đỡ ở bên này tự dưng cô gái kia từ đâu chạy tới vậy?
Chờ cô bạn rời đi Tôn Bình Khang liền cười chạy tới, "Sao mấy em gái bây giờ bạo thế nhờ?"
Triệu Nhất Xuyên dồn nén cơn tức, "Cậu cũng chỉ lớn hơn người ta một hai tuổi."
Một hai tuổi cũng là lớn nha, chị Gia Gia lớn hơn cậu ba tuổi sao cậu không nói? Tôn Bình Khang đã quen với miệng lưỡi cay độc của Lâm Như Hứa rồi, lời tới bên miệng cũng không nói ra, nếu không thì cậu ta không đánh bại được Triệu Nhất Xuyên đâu.
Tư thế này không đánh không được mà, Lâm Như Hứa nhìn Triệu Nhất Xuyên tức giận mà không có cách để phát tiết, cuối cùng không để ý đến người nọ nữa, tự mình kiềm nén cho chết luôn đi, bao nhiêu năm rồi không chịu nói, bây giờ để người khác cướp đi rồi thì còn trách được ai?
Sau khi rời khỏi Game City cả ba không ai lên tiếng nói chuyện, bầu không khí kém cực kỳ, cuối cùng vẫn là Tôn Bình Khang không chịu được nữa, lấy giọng thật thoải mái, "Nghe nói lớp sắp có một học sinh chuyển đến, mấy cậu biết chuyện này chưa?"
Lời nói vừa dứt, cả hai người kia đều có chút kinh ngạc, trường Thủ Minh của bọn họ được xếp vào top ba trường trung học của tỉnh, hơn nữa ba người bọn họ đều ở lớp 1, khái niệm lớp 1 trường Thủ Minh là gì, chính là lớp học bá có tỉ lệ đạt trường trọng điểm đến 86%. Dựa theo tỉ lệ thì có lẽ chỉ có hai học sinh không vượt qua kì thi mỗi năm, hơn nữa hai người kia tính ra là con nhà thiếu gia, trong nhà cũng đã sớm sắp xếp ổn thỏa rồi. Bởi vị địa vì lớp 1 của trung học Thủ Minh nên hầu như từ trước đến nay chưa có sự thay đổi người nào cả, kể cả phân khoa văn lý cũng không ảnh hưởng gì.
Thật ra không phải học sinh trong lớp trùng hợp đều chọn khoa học tự nhiên, chỉ là nhà trường chú trọng hơn là văn lý, khiến cho những học sinh lớp 1 dường như đều đi lạc đường, khi phát hiện có điều gì đó không ổn thì đã bị kiềm chế rồi.
"Cậu biết ở đâu vậy?" Triệu Nhất Xuyên có vẻ không tin.
"Thật, lần trước tớ đi nộp bài tập nghe được thầy Diệp nói chuyện với chủ nhiệm Tam Kim, nói lớp tụi mình sắp có học sinh chuyển đến."
"Bối cảnh của người nọ lớn cỡ nào nhỉ."
Cũng không cảm thấy kỳ lạ khi Triệu Nhất Xuyên có suy nghĩ này, bây giờ đang là học kỳ 1 của lớp 11, sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi mà còn có người chuyển tới, chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy không có khả năng.
Đi một hồi đã tới quán thịt nướng thường tới, quán không lớn, xem ra mở được vài ba năm rồi, ba người với ông chủ cũng quen biết nhau, chào hỏi ở cửa rồi đi thẳng vào quán luôn, ông chủ cũng đã quá quen rồi nên để bọn họ cầm xiên nướng.
Minh Thành vào tháng mười một dần trở lạnh, khách đến ăn xiên nướng cũng nhiều hơn, việc buôn bán của quán thuận lợi không ít, ba người không vội, cùng Triệu Nhất Xuyên uống chút bia giải sầu, tuy rằng uống càng nhiều thì sẽ càng sầu.
Một lúc sau ông chủ bưng lên hai đĩa thịt xiên, Lâm Như Hứa rất thích ăn cay, Tôn Bình Khang với Triệu Nhất Xuyên ăn cùng đã nhiều năm nên khẩu vị cũng thay đổi một ít, mặc dù không thích cay như Lâm Như Hứa nhưng có thể chấp nhận được, ông chủ cũng biết khẩu vị của bọn họ, hai vỉ nướng bóng loáng, bên trên rắc ớt và thì là khiến người khác thèm ăn.
Ba người cắn chưa được hai miếng thì nghe người cạnh bàn ngồi dựa tường nói bóng gió, gì mà tên béo bên kia miệng nhét đầy đồ ăn, Tôn Bình Khang giả vờ như không nghe thấy cúi đầu ăn xiên nướng, Triệu Nhất Xuyên nghe xong hai câu liền nhịn không được đứng dậy đi qua đạp một cước, người vừa rồi lên tiếng chưa kịp phản ứng đã bị đá văng ra khỏi ghế.
Trông thấy mấy đứa đầu đường xó chợ, là cái loại không lên mặt được, dù sao trên con phố này ba người họ đánh lộn khá nhiều, không ai là không biết tới bọn họ. Nhưng cũng nhờ gia thế của cả ba mới không xảy ra bất cứ rắc rối nào.
Bên kia thấy anh em của mình bị đạp trúng thì đứng lên kéo ghế tính đập, Lâm Như Hứa tay nhanh với lấy chai bia đập rầm một tiếng bể nát, xung quanh liền im phăng phắc, chỉ nghe được giọng nói không cảm xúc của Lâm Như Hứa vang lên, "Muốn động tay thì tìm chỗ rộng rãi hơn."
Nói xong liền dẫn đầu đi ra ngoài, đối phương xem ra không nghĩ tới ba học sinh trắng trẻo sạch sẽ không ngờ ra tay ác như vậy, nhưng mà mọi người trong quán ai cũng thấy, không đi thì không còn mặt mũi nào nữa, vì thế mắng vài câu liền đi theo.
Đánh lộn nhiều năm như vậy, Lâm Như Hứa rất nhanh đã tìm được một bãi đất trống, xung quanh không có ai hết, đứng lại rồi xoay người, nhướn mày nhìn bảy tám người đứng thưa thớt đối diện, "Cùng lên đi."
Tên đầu đàn mặc áo sơ mi hoa, vốn đang giả bộ đốt thuốc nghe được lời này thì liền nổi giận, điếu thuốc trong tay ném mạnh xuống đất, "Đ*t mẹ chúng mày!"
Lời vừa nói ra làm bầu không khí trầm xuống, Triệu Nhất Xuyên và Tôn Bình Khang theo bản năng liền quay qua nhìn Lâm Như Hứa, trong lòng thầm nói thằng kia mày chết chắc rồi. Vận khí hôm nay của bọn họ vốn không tốt, đúng lúc tìm tới cửa đã khiến Triệu Nhất Xuyên nổi điên rồi, nhưng mà thằng kia mắng mẹ Lâm Như Hứa, vấn đề càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Lâm Như Hứa sải bước tới, hai tay bấu lấy vai tên áo sơ mi hoa vật xuống, dùng sức đầu gối thụi vào bụng gã, mấy tên khác còn chưa phản ứng kịp đã thấy áo sơ mi hoa quỳ trước Lâm Như Thế.
Hành động trên làm người chứng kiến sợ hãi trong lòng, Lâm Như Hứa đè gã xuống nhưng không tính sẽ buông tha, lại dùng lực túm tóc áo sơ mi hoa đập xuống, trên mặt đất đã dính máu, cuộc chiến cứ như vậy mà bắt đầu. Triệu Nhất Xuyên xuống tay cũng rất ác, thấy Tôn Bình Khang có chút lo lắng, cậu ta luôn kém hai người bọn họ trong khoảng đánh nhau, từ khoảng năm lớp bảy lớp tám đã là chân sau bám bọn họ không buông, tận chức tận trách đứng phía sau hai người kia.
Trận đánh nhau này gây động tĩnh không nhỏ, thế nhưng chỗ này vốn có ít người đi qua, cuối cùng chỉ còn Lâm Như Hứa và Tôn Bình Khang đứng vững, Triệu Nhất Xuyên bởi vì đánh quá ác nên cậu ta cũng nhếch nhác không kém, chờ đối phương đều nằm xuống hết rồi thì cậu ta cũng gục người, Lâm Như Hứa giải quyết hết phiền phức liền tiếp tục nhìn tên áo sơ mi hoa kia, trên mặt tên kia gần như là đầy máu, dính cả bụi cát trên đất nên càng kinh khủng hơn.
Lâm Như Hứa nắm lấy tóc gã bắt phải ngẩng mặt lên, mặt không chút cảm xúc hỏi gã, "Mày vừa mới nói mày muốn đ*t ai?"
Giọng nói lạnh như băng khiến người khác không khỏi run lên trong thời tiết trở lạnh lúc này.
Áo sơ mi hoa muốn mở miệng nhưng cuối cùng chỉ phun ra một búng máu, đau đớn không nói được lời nào, Lâm Như Hứa chờ nửa phút thấy gã chưa biết điều, hắn không kiên nhẫn nữa liền buông tay ra, đầu người nọ bởi vì không có lực giữ lại liền đập xuống đất, hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
Lâm Như Hứa đứng dậy duỗi thẳng chân, vóc dáng một mét tám ba ngồi chồm hổm có chút thôi đã mỏi nhừ rồi, không ngờ lại phát hiện còn có người, người kia trông thấy bên này đánh nhau mà cũng không bỏ đi, đứng cách đó không xa quan sát, miệng còn ngậm cây kẹo mút. Ánh sáng của khu phố nhỏ lúc chín giờ có hơi tối, nhưng trùng hợp người nọ lại đứng dưới đèn đường bên cạnh, Lâm Như Hứa không thể không chú ý đến cái người trắng trẻo kia, thậm chí hắn còn cảm giác mình nhìn thấy được nốt ruồi nhỏ dưới mắt phải của người nọ, khóe miệng mang theo nụ cười trông rất điềm đạm, cộng với dáng người cao khoảng mét tám, Lâm Như Hứa không thể không thừa nhận bộ dáng của người nọ rất ưa nhìn.
Chân dài cũng phát hiện Lâm Như Hứa đang nhìn chằm chằm, ném cây kẹo vào thùng rác kế bên rồi xoay người rời đi, bước đi không nhanh không chậm, rất thong dong, cứ như vậy đi qua con phố cổ, rời khỏi tầm mắt của Lâm Như Hứa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.