Lời lẽ Bùi Tiêu hùng hồn, Đàm Thanh Tuyền liếc hắn một cái, thản nhiên nói: “Được, có tiến bộ, ít nhất cũng không phải làm bà mối nữa rồi.”
“Tôi tự nguyện làm bà mối.” Bùi Tiêu nói ra câu này mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, còn rất có mùi vị của một kẻ đầu bảng Ly Dạ cuối cùng cũng chịu hoàn lương.
Đàm Thanh Tuyền vỗ vỗ đầu Tiểu Hồng, thuận miệng hỏi: “Ai mà xui xẻo bị anh coi trọng vậy, đoạn tử tuyệt tôn.”
“Này.” Bùi Tiêu không vui, “Cậu đừng độc miệng như vậy a.”
Đàm Thanh Tuyền cười cười đùa cợt: “Nếu không thì anh đẻ? Hay là tìm một người phụ nữ đẻ thay?”
Bùi Tiêu đột nhiên nghiêm mặt, một lúc sau mới nói: “Chủ ý này cũng được, chỉ cần hắn ở bên cạnh tôi là được rồi.”
Đàm Thanh Tuyền trừng mắt nhìn hắn: “Anh đúng là điên rồi.”
Bùi Tiêu cười hì hì nói: “Không sao, tôi vừa nhìn thấy cậu, niềm tin liền tăng gấp đôi. Cậu như vậy mà Chu Hồng còn theo đuổi được, tôi sợ cái gì chứ?”
Đàm Thanh Tuyền bật cười: “Anh ví von cái gì thế? Tôi làm sao?”
Bùi Tiêu nhún vai: “Không có, chỉ cảm thấy cậu và cậu ta rất giống nhau. Một mặt thì rõ ràng là hưởng thụ tình yêu ấm áp, một mặt khác lại hết lần này tới lần khác bày ra bộ dáng không quan tâm, điển hình của mấy kẻ được tiện nghi còn ra vẻ. Nói thật, trước kia tôi thật sự không chịu được, đã nghĩ đến sẽ buông tay, nếu không thì cũng sẽ không đi xa như thế. Nhưng mà chỉ cần nhìn Chu Hồng, tôi lại bình tĩnh lại.” Hắn mỉm cười, ánh mắt lóe sáng, “Chỉ có điều, đó là chút nhẫn nại thôi, bây giờ tôi sẽ phụng bồi đến cùng.”
Bàn tay Đàm Thanh Tuyền đang vuốt ve Tiểu Hồng chợt dùng một chút, hỏi: “Người kia là ai?”
“Ha.” Bùi Tiêu nhìn y, cố ý cười to, “Khó có khi cậu quan tâm tôi thế này a.”
“Không phải, chủ yếu là muốn biết người nào lại oan gia ngõ hẹp với anh như vậy.”
“Ha ha, gọi là duyên phận được không?”
“Đúng, nghiệt duyên.”
“Này!…” Bùi Tiêu vừa muốn cãi lại chợt thấy Khúc Sảng ở ngoài cửa vừa mừng vừa sợ chạy vào, “Đàm ca, Chu ca đến rồi!”
Bùi Tiêu hai mắt tỏa sáng, khoa trương huýt sáo một tiếng: “Ngàn dặm tìm chồng? Thật sự là tình nồng ý thiết, cảm động lòng người a.” Đàm Thanh Tuyền cũng không nâng mắt lên một chút, đứng dậy đi lên lầu.
Chờ khi Chu Hồng vào biệt thự, trong phòng khách chỉ còn lại mình Bùi Tiêu, hai tay đút túi quần, vẻ mặt hả hê nhìn hắn: “Tiểu tình nhân nhà cậu lên lầu rồi, có vẻ không thèm quan tâm cậu a.”
Chu Hồng trên mặt vẫn không chút biểu tình: “Anh có thể đi rồi.”
“Không được, tối nay tôi muốn ở đây ăn cơm, Ly Dạ còn chưa khai trương, tôi không có chỗ nào để đi.”
Chu Hồng vừa đi lên lầu vừa nói: “Tùy anh, nhưng mà Cố Đông Tắc đã về rồi.” Vừa dứt lời đã thấy Bùi Tiêu xoay người lao ra ngoài, một câu chào hỏi cũng không kịp nói.
Chu Hồng không quan tâm, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, Đàm Thanh Tuyền đang ngồi trước máy tính chơi game. Chu Hồng chậm rãi bước đến: “Vẫn thích chơi game vậy sao?”
Đàm Thanh Tuyền không nói gì, chăm chú dò mìn.
“Hôm đó nói chuyện với David xong, sao không gọi điện cho tôi?”
Đàm Thanh Tuyền vẫn không trả lời, bấm chuột một cái, chính là dẫm phải mìn, màn hình đầy điểm đen.
Chu Hồng khẽ cười, vuốt tóc y: “Tức giận?”
“Bị một kẻ mạnh như vậy cưỡng bức, ai có thể không tức giận?” Đàm Thanh Tuyền lạnh mặt, ngữ khí cứng nhắc. Chu Hồng bật cười, một lúc sau lại thở dài, xoay ghế lại, để y đối mặt với chính mình: “Đây là lần đầu tiên em vì chính mình mà tức giận với tôi.”
Đàm Thanh Tuyền xì mũi coi thường: “Nhàm chán.” Rồi đứng dậy bỏ đi. Chưa đi được hai bước thì eo đã bị xiết chặt, Chu Hồng ôm lấy y từ phía sau. Ngực hắn dán sát sau lưng Đàm Thanh Tuyền, cằm gác lên đầu vai y.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Chu Hồng nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài. Xa cách người kia đã bốn tháng, loại khí tức quen thuộc này vẫn không sao quên được, như một thứ độc dược, từng chút xâm nhập vào xương tủy, không có cách nào loại bỏ. Hắn chôn mặt vào cổ người kia, thấp giọng nói: “Đàm Thanh Tuyền, tôi rất mệt.”
Đàm Thanh Tuyền không động đậy, y cảm giác được hơi thở của Chu Hồng phun lên da thịt, có chút ngứa nhưng cũng thật ấm áp. Giống như quãng thời gian trước kia mỗi lần y tỉnh giấc từ ác mộng, vẫn là cảm giác ấm áp như thế vây quanh mình.
Y chậm rãi xoay người, để mặc cho Chu Hồng hôn môi. Mới đầu chỉ là chạm nhẹ một cái rồi tách ra, sau đó là nhẹ nhàng liếm láp, dùng đầu lưỡi phác họa theo hình dáng đôi môi nhạt màu, rồi rất nhanh xâm nhập, liếm mút.
Cánh tay mạnh mẽ ôm siết, bàn tay càn rỡ lần tìm vào trong quần áo nhẹ nhàng vuốt ve. Tình triều trong nháy mắt vọt lên khiến cả hai người đều trở tay không kịp. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy dục vọng cùng khao khát ngập tràn trong mắt đối phương. Chu Hồng tùy tiện giật tung khóa quần Đàm Thanh Tuyền. Bàn tay thô ráp chụp lên phân thân nóng rực thẳng cứng của y. Kích thích bất ngờ khiến cho toàn thân Đàm Thanh Tuyền run rẩy, nhịn không được bật ra một tiếng rên rỉ, một giây sau đã bị Chu Hồng đẩy ngã xuống đệm.
Ngày đó hai người đều không xuống lầu, cơm tối cũng là Khúc Sảng bưng lên phòng, tắm rửa xong ăn qua loa một chút rồi đi ngủ luôn.
Gần đây Chu Hồng bề bộn việc công ty, âm thầm cùng Hưng Thuận đường liên kết làm ăn, rất bận rộn, quả thực đã vài ngày không được nghỉ ngơi, vì vậy ngủ thẳng đến sáng này thứ hai.
Chợt nghe thấy tiếng cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Chu Hồng bừng tỉnh. Ở đây chỉ có thủ hạ thân cận bên cạnh Chu Hồng, toàn bộ đều biết rõ tính khí của hắn và Đàm Thanh Tuyền, nếu không phân phó, cho dù thế nào cũng không có khả năng đi lên, lại càng không nói đến việc trực tiếp đi vào phòng. Cơ bắp toàn thân Chu Hồng lập tức căng cứng, đầu óc cũng hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn cố gắng bình ổn hô hấp, nhắm mắt lại, giả bộ vẫn đang ngủ, tay phải vươn ra sờ sờ gối đầu tìm kiếm. Nắm lấy khẩu “Desert Eagle” trong tay, lẳng lặng chờ.
Sàn trong phòng được trải thảm lông dày, hầu như không nghe được âm thanh gì, hoàn toàn chỉ dựa vào trực giác. Chu Hồng thầm đếm trong lòng: 1-2-ngay lúc này! Hắn bỗng xoay người, tay trái chống đỡ, tay phải cầm súng giương lên, nhắm thẳng vào trán kẻ kia!
“Gâu…” Con chó Eskimo bị sát khí trên người Chu Hồng khiến cho hoảng sợ, vội vàng nhảy xuống giường. Chu Hồng nhìn thấy con chó lớn màu xám trắng thì trợn mắt há mồm.
Đàm Thanh Tuyền mơ màng mở mắt, nhìn thấy Chu Hồng ngồi thẳng người cùng với con chó đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau, nhíu mày: “Làm gì vậy?” rồi chỉ tay ra cửa: “Tiểu Hồng, đi ra.” Con chó lớn liền cụp đuôi chạy ra ngoài.
Chu Hồng cất súng đi, cảm thấy có gì đó không đúng, một lúc sau mới kịp phản ứng: “Em gọi nó là gì?”
“Tiểu Hồng.” Đàm Thanh Tuyền ngáp một cái, đừng dậy đi vào nhà tắm.
“Tiểu – Hồng?” Đây là cái tên quái gì đây.
“Đúng.” Đàm Thanh Tuyền vừa đánh răng vừa nói, “Là Hồng của anh.”
Sắc mặt Chu Hồng xám xịt: “Ai đặt tên cho nó như vậy?”
Đàm Thanh Tuyền kinh ngạc liếc hắn một cái: “Không phải là anh sao?”
Trong bữa sáng, tất cả mọi người đều phát hiện ra khuôn mặt Chu ca rất lạnh lùng, hình như đang rất tức giận. Nhìn sang Đàm ca, vẫn như thế, lãnh lãnh đạm đạm, không có vấn đề gì. Mọi người chỉ biết nhìn nhau, không ai dám nói chuyện.
Đặng Tiểu Song lặng lẽ đẩy đẩy Quách Mạn: “Ai, Chu ca giống như…”
“Ừ.” Quách Mạn cúi đầu khuấy khuấy chén cháo.
“Chia tay rồi hả?” Đặng Tiểu Song suy đoán.
Quách Mạn trừng mắt liếc nàng: “Em nói cái gì đó. Chuyện đàn ông, đàn bà con gái quản cái gì, ăn cơm.”
Đặng Tiểu Song bĩu môi, nhịn không được quay sang Đỗ Diễm hỏi: “Chị nhìn xem, hai người họ có phải có chút vấn đề không?”
“Ừ.” Đỗ Diễm đang uống sữa, khuôn mặt trắng trắng mập mập, chiều hôm qua nàng mới đi siêu âm, là con trai.
“Ai, chị nói xem, có phải đêm qua Chu ca bị Đàm ca cự tuyệt, chưa thỏa mãn dục vọng không?” Đặng Tiểu Song không ngừng cố gắng.
Đỗ Diễm lén quan sát một chút, lắc đầu: “Không giống.”
“Vậy…” Đăng Tiểu Song cắn môi, nhíu mày, đột nhiên “A” một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, “Chu ca bị phản công rồi!”
Đỗ Diễm phun ra ngụm sữa vừa uống, lập tức trở thành tiêu điểm trên bàn. Khúc Sảng vừa lau vừa lúng túng xin lỗi: “Cái kia, phụ nữ có thai, phụ nữ có thai, xấu hổ.”
Chu Hồng lau miệng, điềm nhiên như không có việc gì, hỏi một câu: “Con chó kia là ai đặt tên?”
Đặng Tiểu Song lập tức giơ tay: “Là em, rất êm tai đúng không Chu ca, lại có ý nghĩa nữa, Đàm ca vừa nhìn thấy nó sẽ lập tức nghĩ đến anh.” Chu Hồng lạnh lùng “Ừ” một tiếng, nói: “Đem tôi ra đặt cạnh một con chó, thật có ý nghĩa a.”
Đặng Tiểu Song thấy sắc mặt hắn không tốt, cuối cùng cũng biết điều, chờ mong nói: “Thật ra, cũng không phải hay lắm. Có chút tầm thường, hay kêu là Hồng Hồng, A Hồng, Tiểu Hồng Hồng…” Nàng càng nói, thanh âm càng nhỏ, bị Quách Mạn đá một cái, rốt cuộc ngậm miệng lại.
“Ừ.” Chu Hồng gật gật đầu, lại hỏi, “Con mèo kia tên gì? Tiểu Chu?”
“Không phải…” Đặng Tiểu Song lấy lại dũng khí, thấp giọng nói, “Gọi là Tiểu Thanh, chính là tên Đàm Ca, Đàm ca cũng không nói gì…” Còn chưa nói xong lại bị đá một cước, ủy khuất bĩu môi.
Chu Hồng khẽ giật mình, lập tức nở nụ cười, nói: “Rất hay, tên rất hay, cứ gọi như vậy đi.” Nhìn con mèo nằm trên vai Đàm Thanh Tuyền cùng con chó đang nằm bên chân mình, ừ, quả thực cũng không tệ. Sau đó đứng lên nói: “Đi, hôm nay ra ngoài chơi.”
Đỗ Diễm sắp sinh, không thể ra ngoài, vì vậy Khúc Sảng ở nhà cùng nàng. Còn lại mọi người đều đi, cùng Chu Hồng và Đàm Thanh Tuyền lái xe đến “Vương quốc mới.”
Từ trước đến giờ Đàm Thanh Tuyền chưa từng đến những nơi như thế này, nhìn mọi người sếp thành một hàng dài, chờ đợi hơn một tiếng đồng hồ, chỉ để thưởng thức cái trò rơi tự do từ độ cao 50m xuống vô cùng kích thích. Y cười nhạo, không biết là nếu thật sự nhảy xuống từ tòa nhà cao tầng mà không có thiết bị bảo hộ thì còn có thể hứng thú như vậy nữa không.
Đặng Tiểu Song, Quách Mạn còn chơi tàu lượn trên không, chạy nhanh như gió, hưng phấn la hét ầm ĩ.
Chu Hồng không quản bọn họ chơi cái gì, mang theo Đàm Thanh Tuyền trực tiếp đi vào viện hải dương học, nằm sâu nhất trong “Vương Quốc mới”, nơi trình diễn của các loài động vật dưới biển.
Vừa kịp mười phút nữa là biểu diễn cá heo, hai người cầm vé, theo thứ tự xếp hàng đi vào. Ở đây có một sân khấu nhỏ, đặt phía trên cách mặt nước ba bốn mét. Khán đài là những tấm gỗ dựng lên thành bậc thang, hình vòng cung vây xung quanh hồ nước, đại khái có thể ngồi ba bốn trăm người. Không có đánh số, người đến trước ngồi trước, người đến sau ngồi sau.
Hai người bọn họ đều đã quen cuộc sống trong bóng tối, không tự chủ được liền ngồi vào mấy chỗ ngồi phía trong cùng, xa xa nhìn ba con cá heo và một con sư tử biển, dưới sự chỉ huy người huấn luyện, làm ra đủ mọi động tác.
Đàm Thanh Tuyền cũng chưa từng xem cái này. Thời mẹ y, Trung Quốc còn chưa có loại biển diễn này. Sau này có rồi thì y lại lăn lộn trong mưa bom bão đạn, đánh đánh giết giết, căn bản không nghĩ tới những thứ này. Cảm giác như vậy rất kỳ diệu, ngồi giữa một đám người xa lạ cũng không cần phải lo lắng, không cần phải cẩn thận từng giây từng phút lo sợ súng đạn bắn lén bắn tỉa. Mọi người xung quanh đều cao hứng, cười nói vui vẻ. Ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu lên mỗi khuôn mặt rạng rỡ, ánh lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Cô gái huấn luyện thú mặc áo tắm màu vàng xinh đẹp, mỉm cười chỉ huy mấy con cá heo nhảy qua vòng lửa, tung hứng bóng thậm chí còn hôn lên mặt một đứa bé đáng yêu. Con sư tử biển vừa nghe thấy sẽ có một nữ du khách lên sân khấu phối hợp chơi trò chơi thì thẹn thùng dùng vây trước che mắt, khiến mọi người đều bật cười.
Lại nghe thấy người chủ trì lớn tiếng nói: “Hôm nay là một ngày rất đặc biệt, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của một vị khán giả đang ngồi ở đây. Theo yêu cầu của anh ấy, những bạn bè dưới đại dương của chúng tôi cũng muốn chúc phúc cho anh ấy a.” Sau đó vỗ tay một tiếng, con sư tử biển kia liền uốn éo bò lên đài cao, bên trên có treo một quả cầu lớn.
Con sư tử biển dùng miệng đẩy đẩy quả cầu vài cái, quả cầu lập tức bung ra, vô số mảnh giấy màu vàng lấp lánh rơi xuống. Ba con cá heo trong hồ đồng thời nhảy lên, tạo thành một đường cung hoàn mỹ trên không trung. Một bức tranh màu đỏ mở ra, phía trên là bảy chữ màu vàng nổi bật: Đàm Thanh Tuyền, sinh nhật vui vẻ!
Hội trường lập tức xôn xao, những cô gái vừa hâm mộ vừa kinh ngạc thét lên chói tai. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ngừng bàn luận và tìm kiếm người may mắn “Đàm Thanh Tuyền” đến tột cùng là người nào.
Người chủ trì nói tiếp: “Hôm nay là sinh nhật của vị bằng hữu này, chúng ta hãy cùng chúc cho anh ấy sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn bình an hạnh phúc!”
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt. Đàm Thanh Tuyền bất động, dường như lúc này y mới nhớ ra, hôm nay là sinh nhật của mình. Càng không thể tưởng tượng, nhiều người như vậy, trong một ngày xuân ấm áp thế này, vì y mà chúc phúc, y không đứng ở chính giữa, không trở thành tiêu điểm, không ai biết y là người nào, càng không ai biết y chính là “Đàm Thanh Tuyền”. Y ngồi giữa bọn họ, nhận lấy lời chúc phúc của bọn họ, nhìn nét hưng phấn trên khuôn mặt mỗi người.
Đàm Thanh Tuyền đột nhiên cảm thấy ấm áp từ bàn tay truyền đến, Chu Hồng đang nắm chặt tay y. Y không quay sang nhìn người bên cạnh, Chu Hồng cũng không nhìn y. Hai người lẳng lặng ngồi yên giữa đám đông ồn ào, tựa như hai người xa lạ, nhưng hai bàn tay lại lén lút đan chặt vào nhau. Cảm giác nhiệt độ trong lòng bàn tay chậm rãi thấm vào tận xương tủy, rồi lưu luyến hòa tan nơi đáy lòng.