Khôn Ninh

Chương 194: Mạo hiểm




Từ Kim Lăng đi biên quan, Tạ Nguy đi cùng nàng, lấy cớ là giúp Khương Bá Du đón nàng quay về kinh thành. Mà vừa nãy xe đi qua ngã rẽ là xe của Tạ Nguy, bản thân Tạ Nguy lại không nói không rằng trốn vào xe của nàng.
Chỉ trong khoảnh khắc, Khương Tuyết Ninh có thể phán đoán được…
Bất kể người trong bóng tối là ai, dường như đều đến vì Tạ Nguy.
Trong xe cực kỳ an tĩnh.
Một nửa số ngựa đi theo chiếc xe kia của Tạ Nguy, ngay cả Kiếm Thư đánh xe cũng không hề xuống.
Bên ngoài là âm thanh móng ngựa đi trên đường như thường, còn có tiếng mấy tên thị vệ đi cùng nhỏ giọng nói chuyện, cũng có thể nghe thấy tiếng bánh xe lạo xạo khi băng qua đám cỏ dại, thậm chí cả tiếng hít thở của Tạ Nguy ở khoảng cách rất gần nàng, đang cẩn thận hạ xuống thật khẽ, thật nhẹ…
Cùng với nhịp tim của nàng!
Thời gian chìm trong sự yên lặng căng thẳng cực độ thế này, tựa như bị kéo dài hơn.
Thậm chí Khương Tuyết Ninh khó mà nói rõ rốt cuộc đã qua bao lâu.
Chỉ thấy cả người mình đều tê dại hết rồi, mới nghe thấy Đao Cầm bên ngoài lặng lẽ đến gần thùng xe, nói khẽ một câu: “Dường như bị dẫn qua đó rồi, tạm thời không ai đuổi theo.”
Lông mày nhíu chặt, cơ thể căng thẳng của Tạ Nguy lại không hề thả lỏng.
Môi Khương Tuyết Ninh động đậy muốn nói chuyện.
Nhưng trong tình huống khẩn cấp ban nãy, Tạ Nguy sợ nàng nhất thời hoảng loạn kinh hô lên, lộ ra sơ hở, nên lúc đưa tay che miệng nàng lại, vô cùng chặt chẽ, lòng bàn tay đặt ngay môi nàng. Lúc này nàng muốn nói chuyện, bờ môi khẽ động, liền dán vào lòng bàn tay hắn.
Đó là một loại xúc cảm mềm mại.
Áp vào lòng bàn tay mẫn cảm, càng tăng thêm chút trơn ướt ám muội.
Tạ Nguy chỉ cảm thấy giống như dòng điện chạy qua lòng bàn tay, hơi tê dại.
Hắn quay lại nhìn nàng chằm chằm, chầm chậm rút tay lại.
Lúc này Khương Tuyết Ninh hít một hơi thật sâu, vội vàng dựa vào vách xe ngồi dậy, tay xoa lồng ngực mình đang phập phồng vì nhịp tim đập nhanh, vội vàng nói khẽ: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Xe ngựa vốn cho một người, lúc này thành hai người, nhất là Tạ Nguy cao lớn, ở cùng nàng, càng thấy thùng xe nhỏ hẹp, lại lộ ra một chút chật chội.
Hắn ngồi xếp bằng trong thùng xe.
Chỉ trả lời: “Điệu hổ ly sơn.”
Nàng suýt chút nữa trợn trắng mắt với hắn.
Ai chẳng biết đây là kế điệu hổ ly sơn?
Nhưng vấn đề là hổ nào, đến từ đâu!
Nàng hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại những manh mối mấy ngày gần đây, chợt nhớ đến chuyện nghe được trong quán trọ ở Thái An phủ, đột nhiên thông suốt: “Thiên Giáo?”
Trong lòng bàn tay lưu lại một ít vết tích ẩm ướt, là một vòng màu hồng anh đào nhạt.
Trong không gian chật hẹp, phảng phất có mùi son phấn thơm ngọt ngào.
Ngón tay Tạ Nguy nhẹ nhàng run rẩy, mí mắt cũng nháy lên, lấy khăn gấm bên cạnh chậm rãi lau đi, nhưng lông mày cau chặt, nói: “Gần như vậy.”
Khương Tuyết Ninh theo bản năng lại muốn hỏi, tại sao Thiên Giáo lại muốn truy sát hắn?
Nhưng ngước lên, tầm mắt chạm tới Tạ Nguy ở bên cạnh, chỉ cảm thấy tư thế đang cúi đầu của hắn có một loại thâm trầm cùng nguy hiểm ngưng đọng lại, thế là nàng chợt nhớ lại kiếp trước. Thời điểm đó Thiên Giáo còn dám ám sát cả Hoàng đế!
Ra tay với một cận thần thiên tử như Tạ Nguy thế này, thì tính là gì?
Thật sự quá bình thường.
Nàng thở dài nói: “Đám giang hồ trộm cướp này, dũng khí lại lớn bằng trời, có điều trên con đường này, đoán rằng bọn họ cũng không dám quá trắng trợn, nhân số cũng sẽ không quá đông. Tiên sinh đoán trước được kẻ địch, bày mưu tính kế, nên không cần lo lắng bọn họ nữa.”
Khương Tuyết Ninh có lòng tin với Tạ Nguy.
Nhưng khuôn mặt Tạ Nguy lại mang vẻ nặng nề, không nói gì.
Thế là, trong lòng Khương Tuyết Ninh lộp bộp một tiếng, lờ mờ cảm thấy e rằng chuyện lần này không đơn giản.
Quả nhiên, hai người yên lặng ngồi trong xe này chưa đầy hai khắc, Đao Cầm bên ngoài đột nhiên quát một tiếng: “Dừng lại.”
Mọi người vội vàng ghìm cương ngựa.
Xe ngựa cũng dừng lại.
Bốn bề đều im lìm.
Con đường này đã cách Thái An phủ rất xa, đến gần một khe núi, hai phía đông tây đều là núi cao nối tiếp nhau, gần như không còn bóng dáng con người nữa, an tĩnh đến mức tiếng gió thổi qua rừng cây cũng có thể nghe rõ.
Mà nhìn xa xa về hướng bọn họ đến…
Giữa rừng cây chợt có đàn quạ bị kinh động bay lên, loáng thoáng tiếng vó ngựa đến gần!
Con ngươi Đao Cầm kịch liệt co lại, gần như ngay tức khắc hắn rút trường đao buộc trên yên ngựa ra, nhỏ giọng mắng câu gì đó, nói với xa phu đằng trước: “Đuổi kịp rồi, đi mau!”
Xa phu vung roi da “bộp” một tiếng lên thân ngựa.
Ngựa tung bốn vó lập tức hung hãn lao về phía trước!
Xóc nảy này còn hơn lúc trước rất nhiều.
Khương Tuyết Ninh vừa không cẩn thận, đã ngã ra phía trước.
May mà Tạ Nguy nhanh tay nhanh mắt, sớm có chuẩn bị, vừa vặn đỡ lấy trán nàng, mới giúp đầu nàng không đập vào bệ cửa sổ, dẫn tới hủy dung.
Nhưng Khương Tuyết Ninh lại không còn tâm tư kêu đau, ôm đầu nói: “Lẽ nào phía Kiếm Thư bị lộ rồi?”
Giọng nói Tạ Nguy vô cùng trầm: “Không thể nhanh như vậy.”
Bên Kiếm Thư được phân một nửa nhân số, nhìn như không nhiều, nhưng ai nấy đều là cao thủ lấy một địch mười, cho dù bị phát hiện mà động thủ, người đuổi theo bọn họ cũng không thể giải quyết trong thời gian ngắn như thế, còn có thể quay ngược lại đuổi kịp bọn họ!
Trong lúc tâm tư thoáng chuyển dời, một loại dự cảm chẳng lành khác chợt dâng lên.
Tạ Nguy xốc rèm xe đi ra, lạnh giọng quát: “Đao Cầm, ngựa!”
Đao Cầm thầm giật mình, nhưng dựa vào kinh nghiệm và sự ăn ý sau bao năm đi theo Tạ Nguy, hắn không chần chừ vỗ xuống yên ngựa, phi cả người lên, thẳng thừng nhường con ngựa đang cưỡi, bản thân thì đáp xuống càng xe ngựa.
Trong khi đó Tạ Nguy lập tức xoay mình lên ngựa.
Sau đó hướng vào trong xe quát một tiếng: “Ninh nhị ra đây!”
Khương Tuyết Ninh hãi hùng khiếp sợ, từ đầu đến cuối không kịp nghĩ xem rốt cuộc lại xảy ra biến cố gì, vội vàng chui ra khỏi xe.
Người còn chưa đứng vững, bên hông đã bị xiết chặt.
Trước mắt mờ đi, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đều bị Tạ Nguy thuận thế kéo lên ngựa, ngồi phía trước hắn, bị hắn ôm trọn vào lòng!
Gần như đồng thời, tiếng vó ngựa phía sau đã trở nên rõ ràng hơn.
Loáng thoáng hình như có người hét lên.
Ngay sau đó là tiếng “vù vù vù vù” vang lên, hơn chục mũi tên lông đại bàng xé gió lao tới.
“Phập phập!”
Phần thùng xe ngựa phía sau gần như lập tức biến thành con nhím!
Đao Cầm vung đao chém đi hai mũi tên, vậy mà bàn tay lại bị chấn động đến nỗi hơi tê dại, lập tức nói với Tạ Nguy mang mấy phần e sợ cùng kinh hãi: “Trong Giáo tuyệt đối không thể có người bắn cung giỏi thế này!”
Mũi tên bay tán loạn, trong đêm tối nhìn không rõ.
Tàn ác dưới đáy lòng Tạ Nguy đột nhiên sinh sôi.
Bên tai có tiếng xé gió, đầu lông mày hắn lạnh như băng, trong tích tắc, chỉ búng ngón tay một cái về phía người ẩn trong bóng tối.
“Bộp!”
Mũi tên lao tới trong bóng tối, tức thì bị đánh bay.
Khương Tuyết Ninh chỉ cảm thấy khí lạnh vụt qua trước gò má, chính là mũi tên kia lướt ngang vành tai, vô cùng nguy hiểm!
Truy binh chưa xuất hiện, mưa tên đã đến trước!
Không cần nghĩ cũng biết phía sau có bao nhiêu người.
Ngón tay Tạ Nguy khóa chặt dây cương, nhìn sang hướng rừng rậm phía Tây, nhanh chóng tính toán, giọng nói gần như đóng băng, quyết đoán nói: “Các ngươi tiếp tục đi về phía trước!”
Đao Cầm lập tức trả lời: “Vâng!”
Khương Tuyết Ninh vừa mới ổn định, còn chưa nghĩ ra lời này của Tạ Nguy có ý nghĩa gì, đã thấy hắn đưa nàng theo, quay đầu ngựa, phi nước đại về hướng rừng sâu tĩnh mịch!
Lớp lớp bóng cây, ở trong màn trời sơn dã, u ám trùng điệp.
Con ngựa hoảng sợ, phi nhanh như bay.
Không giống như đưa bọn họ thâm nhập vào rừng, ngược lại giống như rừng sâu im lìm tĩnh mịch này bổ nhào về phía họ, gió lạnh thổi vào mặt, át đi lời nói của Khương Tuyết Ninh, khiến nàng không thể không co rúm lại giữa hai cánh tay Tạ Nguy, nhắm chặt mắt.
Đằng sau rất nhanh truyền đến âm thanh đánh nhau trực diện.
Đôi khi xen lẫn tiếng người với người gào thét, kêu thảm thiết.
Chỉ là quá hỗn loạn, rất khó phán đoán tình thế.
Tạ Nguy hoàn toàn không ngoảnh lại.
Bình tĩnh của hắn, gần như lạnh lùng tàn nhẫn.
Con ngựa phi thẳng một mạch hướng núi rừng sâu thẳm.
Dù mũi tên của những thích khách tập kích ban nãy đã đến, nhưng còn cách bọn họ một đoạn, trong bóng tối không thể phán đoán ra ngay lập tức bọn họ đã ra khỏi xe ngựa, cũng không thể xác định liệu trong đám người có thiếu con ngựa nào không…
Đây là cơ hội sống lớn nhất!
Cũng không biết chạy về phía trước bao lâu, rừng cây trước mặt trở nên càng lúc càng dày, trên mặt đất cũng bắt đầu xuất hiện bụi cây gai thấp bé, thế núi đi xuống, con ngựa xuống dốc khó khăn, dần dần không chịu đi tiếp nữa.
Tạ Nguy bèn xoay người xuống ngựa, chìa tay ra với Khương Tuyết Ninh: “Xuống đây.”
Khương Tuyết Ninh theo bản năng đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Hắn dùng lực, bàn tay còn lại đặt ở thắt lưng nàng, đỡ nàng xuống ngựa. Đợi sau khi nàng đứng vững, cũng không kịp nói gì, chỉ lấy túi tên treo trên yên ngựa xuống, đeo lên người, sau đó cầm cung tên dùng lực quất vào mông ngựa.
Con ngựa ăn đau, hí vang một tiếng, vó trước nâng lên, phi thẳng ra khỏi rừng.
Một mạch đâm gãy cành cây, giẫm đạp lên lá mục.
Ở phía sau nó, lưu lại vết tích rõ ràng.
Nhưng Tạ Nguy không đi về hướng đó, ngược lại đi xuống dọc theo sườn núi.
Tâm trí Khương Tuyết Ninh mờ mịt: “Chúng ta chạy trốn rồi, Đao Cầm bên kia làm thế nào? Còn có Kiếm Thư nữa?”
Tạ Nguy không quay đầu lại: “Không chết được.”
Khương Tuyết Ninh run sợ không thôi, có phần khó khăn cố hết sức đi theo hắn, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này có loại quen thuộc nói không nên lời, thế là cười một tiếng, hơi tự giễu: “Xem như ta đã nhận ra, đi theo tiên sinh ấy à, không có ngày nào yên ổn. Đồng hành tổng cộng ba lần, lần nào cũng xui xẻo. Năm đó bị phục kích, bây giờ bị ám sát, cái mạng nhỏ luôn buộc trên mũi đao!”
“…”
Bước chân Tạ Nguy đột ngột dừng lại.
Khương Tuyết Ninh không chú ý đã va phải, vừa vặn va vào sống lưng thẳng tắp của hắn, không khỏi đau đến nỗi nhe răng, ngẩng đầu: “Tiên sinh?”
Tạ Nguy quay đầu lại nhìn nàng, trong rừng núi chỉ có chút ánh sao lấp lánh từ giữa kẽ lá chiếu xuống, đáp trên vai hắn, hình bóng hắn lặng yên như hòa thành một khối với rừng núi u tối này.
Lập tức Khương Tuyết Ninh hơi căng thẳng: “Ta không…”
Tạ Nguy trầm mặc quay đi, chỉ nói: “Ngươi nói rất đúng.”
Đi theo ta không có kết cục tốt đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.