- Trừng phạt
Thu lạnh sương mờ.
Hai bức tường thành màu đỏ chu sa bị kẹp giữa con đường dài chật hẹp, hơn một nghìn người tập trung cao độ, không dám phát ra chút âm thành nào, cho dù sương giá đọng trên hàng tóc đuôi mày, họ cũng không đưa tay lên lau.
Tạ Nguy đứng thật lâu, cả người lạnh lẽo.
Sắc trời u ám đi vào trong đáy mắt sâu lắng của hắn, giống như chìm vào một đầm nước sâu, không gợn chút bọt sóng.
Yến Lâm đi từ trong Khôn Ninh Cung ra, trên người vẫn còn mùi rượu nhưng đã hoàn toàn tỉnh táo.
Đại thù đã báo, tay nắm binh quyền.
Tướng quân thiếu niên vốn nên đắc chí mãn nguyện, nhưng bây giờ nhìn vào lại chỉ thấy sự suy sụp gần như chán nản, sự lạc lõng gần như vô định, tà áo tán loạn. Đến gần còn có thể nhìn thấy vết cào đã khô vệt máu trên gò má hắn.
Tối qua hắn rốt cuộc đã làm gì.
Đôi mắt bi ai đau đớn, ầng ậng nước mắt ấy đột nhiên lướt qua trong đầu hắn.
Bước chân Yến Lâm lảo đảo.
Trên mặt hắn không còn bao nhiêu huyết sắc.
Một tên thống soái phản tặc, sau khi mưu phản giam lỏng hoàng hậu tiền triều, quần áo xộc xệch đi ra từ Khôn Ninh Cung khi trời còn chưa sáng, rốt cuộc có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Khi Tạ nguy nhìn thấy hắn, khóe mắt hơi giật giật.
Lúc này không rõ là thất vọng nhiều hơn hay là phẫn nộ nhiều hơn.
Đợi hắn lại gần, đứng trước cửa cung bị bao phủ bởi sương sớm, Tạ Nguy giật lấy trường côn trong tay người bên cạnh, mạnh mẽ đánh lên lưng hắn!
Lực của cú đánh này rất mạnh.
Yến Lâm không tránh né, hắn loạng choạng, cổ họng trào lên vị máu tanh.
Hắn nhìn Tạ Nguy: “Huynh trưởng…”
Trên mặt Tạ Nguy không có lấy một biểu cảm, chỉ nói: “Quỳ xuống.”
Yến Lâm cắn chặt răng, đáy mắt đỏ lên toát ra sự ngang bướng, lớn tiếng nói: “Là nàng ấy phụ ta trước! Ta có gì sai? Để đến như ngày hôm nay tất cả đều do nàng tự làm tự chịu!”
Đôi mắt của Tạ Nguy cuối cùng cũng trở nên lạnh lẽo.
Hắn không chút lưu tình, lần này đánh thẳng vào hông hắn, ngang tàn nói: “Quỳ xuống!”
Hai người đứng đối diện nhau trên đường trong cung.
Gần như không ai chịu nhường ai.
Binh sĩ đứng xung quanh không dám liếc nhìn, kinh hãi không thôi với cảnh tượng đã có thể dự đoán từ trước này.
Mấy năm nay, khuynh đảo Hân Châu, tắm máu biên quan đều là hắn ở phía sau chèo chống.
Huynh trưởng như cha.
Yến Lâm nhìn Tạ Nguy thật lâu, rốt cuộc không thể làm ngơ sự hoảng loạn và mê mang khi bước ra từ tẩm cung kia, như thể người làm sai chuyện không phải nàng mà là mình vậy, hắn quỳ gối xuống đất.
Dáng người cao lớn được chiến tranh và khổ ải rèn giũa, khuôn mặt mài gió mài sương cũng không còn nét ngây ngô mà trở nên cứng cỏi.
Quỳ trên phiến đá thấm đẫm sương đêm như một pho tượng.
Nhưng Tạ Nguy không động đậy, chỉ ném thanh trường côn xuống đất nói: “Dẫu sao nàng ấy là hoàng hậu! Giáo huấn gia truyền, lệnh của thánh nhân là để ngươi làm ra chuyện ngày hôm nay sao? Miệng đời hiểm ác, trên triều không vững, nếu ngươi thực sự muốn hại chết nàng thì cứ việc.”
Yến Lâm không trả lời.
Tạ Nguy ra lệnh: “Đánh. Ba mươi quân côn, để hắn tự chịu.”
Nói xong quay người, phất tay áo rời đi.
Hơn mười ngày trước, thủ cấp của Chu Dần Chi còn bị chiếc đinh dài đóng lên trên cửa cung.
Bây giờ vết máu trên đó còn chưa được lau sạch sẽ.
Yến Lâm quỳ thẳng người.
Người đứng hai bên trái phải nhìn nhau, qua một lúc lâu mới có người khẽ nói “xin đắc tội tướng quân”, sau đó ra tay bắt đầu thi hình, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng côn đánh xuống, vị tướng quân trẻ tuổi cuộn chặt nắm đấm, từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh nào.
- Sát ý
Tạ Nguy không lật xem lấy một trang.
Lữ Hiển đến, nhìn thấy hắn đang cầm cây cung dài, lên dây, kéo căng. Khi Lữ Hiển đặt chân vào cửa, ngón tay thon dài buông dây, “vút” một tiếng, mũi tên lông đại bàng bay vụt khỏi dây cung, cắm sâu vào một vách ngăn bằng gỗ trên giá sách, mạnh đến nỗi sách vở bày trên đó lung lay đổ xuống.
Người xung quanh không dám thông truyền bừa, chỉ sợ mất đầu, nhưng dù sao Lữ Hiển cũng khác, hắn đã nghe hạ nhân nói chuyện Yến Lâm bị phạt, lại nhìn thấy Tạ Nguy như vậy, liền cảm thấy tâm trạng hắn hình như không tốt.
Lời định nói xoay vòng trong lòng Lữ HIển.
Hắn đắn đo một lúc lâu mới mở miệng: “Tâm tư của thế tử, ai cũng có thể nhìn ra. Tuy ngươi là huynh trưởng, nhưng hôm nay phạt hắn, khó tránh khỏi sinh ra hiềm khích.”
Tạ Nguy thu cung, nhìn mũi tên vẫn còn đang rung lên, thản nhiên đáp: “Nếu không phải hắn họ Yến, với sự hoang đường này, hôm nay ta đã giết hắn rồi.”
- Hồi ức
Rất nhiều việc cần phải xử lý, mỗi ngày đều có người gặp tai vạ.
Chuyện Yến Lâm bị phạt trong cung chỉ một số ít người biết, chứ không được truyền ra ngoài. Dường như hắn cũng biết mình làm vậy không thỏa đáng nên mười mấy ngày sau đều không đặt chân đến Khôn Ninh Cung nữa.
Chỉ là không ngờ, trên triều có một tên ngốc là Vệ Lương, vượt ngàn dặm xa xôi về kinh thành, luôn miệng nói bọn hắn phạm tội mưu nghịch, giam lỏng hoàng hậu, bắt bọn hắn phải thả người ra, thỉnh hoàng hậu tuyên đọc di chiếu của Thẩm Giới, lập trữ quân.
Khắp trong ngoài triều có ai không mắng Khương Tuyết Ninh một câu “hồng nhan họa thủy”?
Vị thám hoa lang ngày xưa này, rõ nàng bị nàng biếm chức về châu phủ, lại một mực trung thành với nàng, đến nỗi ngay cả con chó dưới tay nàng là Chu Dần Chi, trông có vẻ trung thành cũng đã phản bội rồi, hắn vẫn cứng đầu cứng cổ, muốn đối chất với cả triều đình.
Nếu có người mắng hắn, hắn vốn không giỏi ăn nói nên sẽ giận đỏ cả mặt, lúc nào cũng chỉ có thể lớn tiếng lặp lại một câu: “Nương nương không phải như các ngươi nói! Nàng không phải người xấu!”
Đó thực là sự cố chấp khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Thậm chí còn khiến người khác sinh ra hoài nghi.
Rốt cuộc Yến Lâm vẫn bị kích thích lên lòng đố kỵ, mượn rượu giải sầu, nhưng rượu chỉ khiến người ta nhớ về quá khứ, nhớ về nàng. Lục phủ ngũ tạng không chỗ nào không đau, trong cơn thiêu đốt, yêu hận dâng đến tận cùng, hắn lại đi tìm nàng.
Chẳng bao lâu, những lời đồn đại vốn chỉ được lan truyền kín đáo giờ như cưỡi gió mà lan khắp triều đình.
“Xem nàng ta đi, khuôn mặt lẳng lơ dụ hoặc, nếu không phải nàng ta câu dẫn trước, Yến tướng quân tốt như vậy sao có thể coi trọng nàng ta?”
“Mấy năm trước ta đã cảm thấy người như này mà cũng xứng làm mẫu nghi thiên hạ à…”
“Không có quy củ!”
“Ai mà không biết nàng ta vốn là nha đầu không có giáo dưỡng, cũng nhờ thánh thượng năm đó yêu thích, cưng chiều, khiến cả triều được xem trò cười. Đáng tiếc, người không có mệnh, có được vị trí này cũng không áp nổi, chẳng phải là đen đủi rồi sao?”
“Theo ta thấy, thanh mai trúc mã trước kia, bây giờ cũng chỉ là nối lại tình xưa thôi.”
“Nàng ta không thiếu thủ đoạn đâu, đừng xem thường nàng ta.”
“Biết Chu Dần Chi – Cẩm Y Vệ chỉ huy sứ lúc trước không? Cũng bị nàng ta mê hoặc đó.”
“Còn cả Trương đại nhân thượng thư Hình bộ…”
“Yêu tinh hại người!”
…
Cuối cùng những lời này vẫn truyền đến tai Tạ Nguy. Yến Lâm lại làm gì, hắn cũng biết rõ. Chỉ là đột nhiên hắn nhớ lại vào một ngày rất lâu về trước, quần thần nghị sự, nhưng lại đều đợi ở thiên điện, Khương Tuyết Ninh một thân hoa phục đi ra, bọn hắn bước vào, ngước mắt lên thấy ngón tay của vị hoàng đế trẻ tuổi dính vệt son kiều diễm, Trương đại nhân của Hình bộ thường ngày thanh liêm chính trực cũng nói ít hơn mọi khi rất nhiều. Lại nhớ đến cách đây không lâu, hắn và Trương Già cùng xuất cung, đi được nửa đường thì gặp vị hoàng hậu nương nương đó đứng đợi, hắn suy xét một lúc rồi tìm một cái cớ quay lại, để hai người ở đó ôn chuyện.
Rốt cuộc Yến Lâm vẫn là huyết mạch Hầu phủ.
Tạ Nguy nghĩ, hắn thực sự không thể động tay động chân với Yến Lâm nữa.
- Ngũ thạch tán
Hắn đau đầu, đã mấy ngày rồi không được ngủ ngon.
Vị thái giám tay chân nhanh nhẹn làm việc khéo léo kia gấp rút sai người dâng ngũ thạch tán và rượu lên hầu hạ hắn.
Thẩm Lang vì dùng thuốc mà chết.
Ngũ thạch tán cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Tạ Nguy biết cả.
Có điều khi hắn dùng ngũ thạch tán, dược tính không phát tác điên cuồng như người khác, tuy toàn thân nóng như phải bỏng nhưng lại chỉ cảm thấy bình tĩnh, thanh tỉnh, thậm chí có thể phê duyệt tấu chương, bày mưu tính kế như bình thường.
Thống khổ nhất của con người là thanh tỉnh.
Chu sa nghiền nát, nghiên mực như máu.
Hắn chấm bút vào chu sa, trong mắt hắn lại giống như chấm vào máu, vẽ lên giấy đều là những nét đè ép nặng nề lên sinh mệnh.
Những con chữ ngay ngắn bên trên dần dần lay động trong ánh sáng.
Đêm khuya tịch mịch chốn thâm cung, lồng đèn đột nhiên nổ lốp đốp, một mùi hương dây dưa phiêu đãng trong không khí.
Tạ Nguy ngước mắt, nhìn thấy nàng tiến vào.
Váy áo màu vàng tơ, điệu bộ quyết tâm, kim bộ dao đong đưa được cài trên mái tóc đen nhánh, đi một bước liền rung lên một bước, trong đôi mắt lúng liếng của nàng có sự sợ hãi đắn đo mờ nhạt, đôi môi hé mở bao phủ lên sự mượt mà và đáng thương bị ánh đèn bao phủ.
Kinh Phật nói, khi ngàn vạn ý niệm vướng bận giằng co khó giải, sẽ dễ bị tà ma xâm chiếm.
Tạ Nguy yên lặng nhìn “nàng”.
Nàng còn cầm một hộp đồ ăn, tới trước mặt hắn, cẩn thận đặt một bát canh sâm hầm lên ngự án, giọng nói dịu dàng nhu mì đến nỗi có thể vắt ra nước, không còn vẻ thấp thỏm: “Đêm khuya lạnh giá, Tạ, Tạ thiếu sư, mời dùng…”
Tạ Nguy nghĩ, giấc ảo mộng này thật kỳ quái.
Hắn nhìn bát canh sâm, khẽ cười chế giễu: “Hoàng hậu cũng mê hoặc Trương Già như vậy sao?”
Trên gương mặt xinh đẹp lóa mắt đó chợt thoáng qua nét bồn chồn, dần trở nên tái nhợt.
Như thể bị người khác đâm một nhát dao.
Bàn tay trắng nõn của nàng thậm chí còn chưa rời khỏi bát canh đã run lên, lộ ra sự hổ thẹn và hốt hoảng không biết phải làm sao.
Dáng vẻ này khiến Tạ Nguy dễ dàng nhớ đến cảnh diễm lệ mình từng thấy, những thân thể cuốn lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại, quyến rũ không ngừng, ỡm ờ đưa đẩy.
Lại thực sự có thể khơi lên những ham muốn không thể để người khác biết.
Hắn đột nhiên cất tiếng cười, nhìn cổ tay đặt trên thư án của nàng, bỗng nhiên hắn đưa tay ra nắm lấy, ngón tay nóng bỏng chậm rãi sờ lên làn da đáng lẽ nên có một vết sẹo mờ nhưng bây giờ lại trắng như ngọc không chút tì vết, sự tàn bạo dần dần bùng lên.
Trong ảo mộng do hiệu lực phát tán tạo ra, nàng dường như vô cùng sợ hãi, hối hận, không còn nguyện ý, muốn cố sức rút tay về, chỉ nói với hắn bằng giọng pha chút nghẹn ngào: “Thần thiếp chẳng qua nhớ lại lúc trước từng đi chung đường với thái sư đại nhân, bây giờ rơi vào cảnh khốn cùng, không dám mong tiên sinh tha tội, chỉ, chỉ cầu được an thân, xin tiên sinh, xin tiên sinh thương, thương…”
Chữ “xót” kia rõ ràng đã đến bên miệng.
Nhưng làm thế nào nàng cũng không nói ra được.
Ngón tay Tạ Nguy đè cổ tay nàng, chầm chậm dùng sức lấy móng tay cào tạo nên một vết máu mảnh.
Nàng đau đến nỗi rơi nước mắt.
Tạ Nguy cười lạnh trong lòng, cũng không biết cảm thấy nàng đường đường là một hoàng hậu lại tự mình dâng lên gối quá đỗi đê tiện, hay là cảm thấy nàng mãi không thể nói ra hai chữ “thương xót” khiến người ta chán ghét kia, bèn túm nàng đến trước mặt mình, cười như không cười: “Nương nương, người không biết tự trọng đến thế sao?”
Nàng sợ hãi.
Muốn giãy giụa.
Nhưng nàng vắt sức khống chế sự sợ hãi đó, không giằng co, chỉ có thân thể là căng cứng, giương mắt nhìn hắn.
Trong kinh phật nói, nếu tà ma tới, không được sa vào, không được lún sâu, lòng dạ trong sáng ắt sẽ tự tan đi.
Thế là hắn khựng lại trong giây lát, đảo mắt cầm ngự bút vừa lăn trên bàn lên, chấm vào chu sa đỏ thẫm, sau đó giữ chặt nàng, chậm rãi vẽ một đường trên làn da trắng mịn không tì vết của nàng từ bên phải gáy đến cổ họng, xương quai xanh, chéo xuống vùng ngực trái.
Giống như một vết máu đầm đìa.
Cũng tựa như một đường bén nhọn, cắt nàng ra, tạo nên nét diễm lệ tàn độc.
Chu sa trừ tà.
Nàng vừa kinh vừa sợ nhìn hắn.
Mà Tạ Nguy lại cực kỳ căm hận vẻ mặt như vậy.
Trong lòng hắn chứa đầy ác ý, lạnh nhạt cụp mắt, kề môi cạnh tai nàng, đầu lưỡi nâng lên, nói một cách chậm rãi mà rõ ràng: “Cút.”
Tà ma cuối cùng cũng bị hắn dọa cho lui.
Nàng như phải chịu sự khuất nhục nặng nề, vào giây phút được hắn thả ra, nàng chật vật lùi về phía sau, đến cả bát canh bê tới cũng quên lấy đi, vội vã thoát thân.
Tạ Nguy ngồi trở lại.
Hắn tựa vào ghế, chớp mắt, nhìn tây noãn các khôi phục lại sự tịch mịch vốn có, buông thõng tay xuống, ngự bút chấm đầy chu sa liền tự nhiên rơi từ giữa ngón tay hắn xuống mặt đất.
Có một sự trống rỗng mênh mang bao vây ập đến.
Tạ Nguy nhắm mắt ngủ.
Có điều dù đã mượn dược lực của ngũ thạch tán và hương an thần thì giấc ngủ này vẫn quá nông.
Khi tỉnh lại, ám hương đã tan.
Nhìn chồng công văn chất cao hắn mới nhớ ra còn nhiều việc chưa xử lý, khi định đưa tay lấy chiếc bút mới treo trên giá bút, ngước mắt nhìn thì thấy một bát canh sâm nguội lạnh nằm im lìm trên án.
Các thái giám luân phiên trực trước cửa điện.
Qua một lúc lâu, bỗng nhiên có tiếng gọi từ bên trong: “Người đâu.”
Bọn họ lập tức bị dọa sợ, vâng vâng dạ dạ đi vào nghe lệnh.
Tạ Nguy ngồi sau thư án cất tiếng hỏi: “Đêm qua ai đến đây?”
Đa số đều nhìn nhau, mù mờ lắc đầu.
Tạ Nguy chầm chậm nhắm mắt, đổi câu hỏi: “Đêm qua ai đứng gác?”
Lúc này, trong đám người có một tiểu thái giám chân nhũn ra quỳ sụp xuống, cuống quýt dập đầu với hắn, khóc van, tự biết chuyện đã bất thành: “Thái sư đại nhân tha mạng, thái sư đại nhân tha mạng! Thực sự là hoàng hậu nương nương nhờ cậy, nô tài nhất thời bị ma quỷ câu mất hồn, mới đồng ý cho nàng, thái sư đại nhân tha mạng…”
“…”
Ngón tay thả bên người của Tạ Nguy cuộn chặt, như có một cơn đau chậm chạp đến muộn xuyên qua người khiến hắn bỗng chốc ngẩn ra.
Ngoài cửa, trời đã sang canh tư, đêm sắp tàn.
- Ngoài cửa
Càng vào đông lạnh, càng thấy tiêu điều.
Cung nhân đã giảm đi nhiều, bình thường không ra ngoài, nếu có cũng không dám đưa mắt nhìn loạn, coi như trên đường không có ai, đến cả Khôn Ninh Cung lúc trước náo loạn cũng như một cái lồng giam vây khốn chết người.
Khi trời còn chưa sáng, Tạ Nguy đã đứng bên ngoài cửa cung nhìn thật lâu.
Chu sa đêm qua trên ngón tay hắn vẫn chưa lau sạch.
Hắn cụp mắt nhìn, bước một bước lên, chậm rãi tiến vào cửa cung.
Thái giám đứng hai bên nhìn thấy cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, quỳ gối dập đầu với hắn.
Tạ nguy chỉ phẩy nhẹ tay.
Tiếng thỉnh an bọn họ định nói ra trở thành im lặng, không dám ngẩng đầu cao hơn chút nào, cho đến khi Tạ Nguy đi qua rồi cũng vẫn không dám đứng dậy.
Tòa cung điện nguy nga ngày xưa, bày trí vẫn như vậy nhưng đã vắng đi hơi người, phủ lên sự quạnh quẽ sau những biến đổi của sự đời.
Trên khung cửa trang trí dán những tấm giấy chắn trắng như tuyết.
Hắn đến trước cửa cung đóng chặt, đứng hồi lâu, đưa tay lên cũng không biết là định gõ cửa hay là đẩy ra.
Nhưng bên trong vào đúng lúc này có tiếng nói chuyện lâm râm vọng ra.
Là hai nữ tử.
Có lẽ vốn đã có rồi chỉ là lúc hắn đứng ngoài cửa cung, không đặt tâm tư vào nên không để ý.
“Nương nương…”
“Tạ Cư An chẳng qua là tên ác ma đội lốt thánh nhân, Tiêu Xu chết rồi, Chu Dần Chi chết rồi, Thẩm Giới cũng chết rồi, ta còn có thể làm gì nữa? Người trong cảnh khó, kiểu gì cũng phải lá mặt lá trái. Nghĩ lại, ủy thân cho Yến Lâm không có gì là xấu, biết đâu ta còn được làm hoàng hậu tân triều.”
…
Giọng nói của nàng, không còn sự hoảng loạn và thấp thỏm của đêm qua.
Chỉ có bình tĩnh đến nỗi lạnh nhạt.
Khiến người nghe trở nên lạnh lẽo.
Bàn tay chưa chạm vào cánh cửa của Tạ Nguy sững lại hồi lâu, cuối cùng từ từ nắm chặt, hạ xuống bên người.
Ngươi cơn thịnh nộ lúc sáng sớm vốn đã được đè nén lại lần nữa cuộn lên mãnh liệt.
Hắn cụp mặt xuống, khi ngước lên lại đã không còn vẻ khác lạ, quay người rời đi. Đến khi bóng người hắn hoàn toàn biến mất khỏi cửa cung, các cung nhân phía sau mới dám đứng dậy.
Cửa điện đóng chặt chưa từng được mở ra.
Trong thâm cung có lời trò chuyện của hai nữ tử.
Vị hội trưởng Vưu làm ăn mở rộng khắp đại giang nam bắc nhưng lại là nữ nhân ấy khẽ than một tiếng, chỉ nói: “Chuyện gì cũng có lý do của nó, nếu ta đoán không nhầm, Tạ Nguy ngày cũng là người rất đáng thương…”
- Chủy thủ
Một tiểu thái giám tiến đến nói: “Người đêm qua đã đưa đi xử lý rồi.”
Tạ Nguy im lặng trong chốc lát, bỗng nói: “Đi lấy cho ta một thanh đao qua đây.”
Tiểu thái giám chợt ngây người.
Tuy nhiên cũng không dám hỏi nhiều, cúi đầu nói một tiếng “vâng” rồi đến kho phủ Nội Vụ tìm, có điều không biết Tạ Nguy rốt cuộc muốn loại đao nào nên chỉ đành mỗi loại kiểu dáng hình dạng lại chọn một thanh tốt, thậm chí còn có lẫn hai thanh chủy thủ, sau đó mới nơm nớp lo sợ trình lên trước mặt hắn.
Tạ Nguy nhìn qua một lượt.
Cuối cùng, ngón tay hắn dừng trên một thanh chủy thủ.
Đó quả là một thanh chủy thủ đẹp.
Trên vỏ bạc chạm rất nhiều bảo thạch tròn mượt mà, giống như một món đồ chơi vậy.
Sau đó hắn rút ra, hàn quang trên lưỡi dao lóe lên.
Đầu ngón tay khẽ chạm vào liền rỉ máu, vô cùng sắc bén.
Cho lại vào vỏ, hắn ném trở về chiếc mâm son.
Hắn nói: “Chủy thù này, đưa đến cho hoàng hậu nương nương.”
Tiểu thái giám bước lên, đợi một lúc vẫn chưa thấy hắn nói gì thêm liền tỉnh ngộ, lập tức mang thanh chủy thủ đặt trên khay đỏ xuống, đưa đến Khôn Ninh Cung.
- Ép chết
Lại một tháng, hai tháng trôi qua…
Không có chuyện gì xảy ra.
Yến Lâm lại mấy lần nhân đêm tối ra vào Khôn Ninh Cung, lời chỉ trích trong cung cuối cùng truyền đến triều đình.
Ai có thể chấp nhận hoàng hậu hậu tiền triều dễ dãi hai lòng như vậy được?
Tấu chương can gián như tuyết bay đầy trời, nhiều người muốn nàng phải tuẫn táng theo Thẩm Giới, đúng với đạo nghĩa toàn thiên hạ phu thê đồng sinh cộng tử. Cùng lúc đó thế lực cựu triều nổi dậy, dựa vào di chiếu của Thẩm Giới bắt nàng phải chọn ra một người trong số con cháu hoàng tộc đến kinh thành lập làm trữ quân.
Khi mùa đông sắp qua đi, Tạ Nguy vẫn không chịu ra ngoài, chỉ đứng trước cửa rổ treo mành đen, hỏi Lữ Hiển: “Đứa trẻ đó mấy tuổi rồi?”
Lữ Hiển nói: “Bảy, tám tuổi.”
Tạ Nguy nói: “Vẫn còn nhỏ.”
Tốn mọi tâm sức để tạo phản, hoàng tộc giết rồi, Tiêu thị cũng diệt rồi, có ai mà không cho rằng tương lai một trong hai người Tạ Nguy và Yến Lâm sẽ đăng cơ làm hoàng đế chứ?
Lữ Hiển hi vọng là Tạ Nguy.
Nếu là Yến Lâm cũng không sao.
Nhưng nghe cách Tạ Nguy nói lúc này, lòng hắn rung lên một điềm báo, hắn chợt hỏi: “Lẽ nào ngươi muốn lập nó làm trữ quân?”
Tạ Nguy không trả lời.
Cũng chưa từng có động thái gì đối với cựu đảng muốn phò tá tông thất đệ tử tới kinh thành.
Có điều chưa chờ đến đông qua xuân tới, bên ngoài đã truyền ra tin tức: Đứa trẻ đó đã chết thảm dọc đường, là do Yến Lâm sai người ra tay.
Tạ Nguy gọi Yến Lâm đến hỏi.
Yến Lâm như bị chọc giận, lạnh lẽo nói: “Đã giết cả trăm nghìn người rồi, một đứa trẻ thì có gì ghê gớm? Thiên hạ này do chúng ta chiếm được, lẽ nào phải phò tá một đứa nhóc chẳng viết được mấy con chữ lên làm hoàng đế?”
Tạ Nguy lặng nhìn hắn: “Ngươi muốn làm hoàng đế?”
Yến Lâm đáp: “Sao ta lại không được muốn? Để đứa trẻ đó làm hoàng đế, chẳng phải khiến nàng làm thái hậu ư? Sao nàng có thể làm thái hậu được! Nàng nên là hoàng hậu của ta!”
“Chát!”
Tạ Nguy thấy hắn hỗn xược như vậy, cuối cùng không nhịn được nữa, cho hắn một bạt tai.
Hắn bị Tạ Nguy tát đến nỗi nghiêng đầu đi.
Lúc này, kẽ hở từ vài tháng trước trở thành vết rạn nứt, xé rách sự bình tĩnh vốn có trên khuôn mặt Yến Lâm, hắn nói: “Từ trước đến nay ngươi chưa từng nhìn nàng vừa mắt, thậm chí còn dung túng cho triều thần khuyên gián, muốn dồn nàng vào chỗ chết! Nhưng ta yêu nàng ấy! Nếu ai muốn hại nàng, bắt nàng tuẫn táng, ta sẽ giết từng kẻ một! Xem chúng còn dám nói gì nữa không!”
Tạ Nguy sa sầm mặt lại: “Ai muốn hại nàng, ai muốn nàng tuẫn táng ngươi liền giết kẻ đó đúng không?”
Hắn bỗng gọi Đao Cầm, Kiếm Thư đến.
Còn chưa đến gần Yến Lâm đã động thủ.
Nhưng một sao địch được nhiều, cuối cùng Yến Lâm vẫn bị hung hãn ấn xuống đất, giọng nói hắn đã chất chứa phẫn nộ kịch liệt, nhất thời ánh mắt như muốn cào xé: “Ngươi định làm gì?”
Tạ Nguy nhặt thanh trường kiếm từ dưới đất lên, chỉ nói: “Vậy ta giết cho ngươi xem.”
Hắn truyền lệnh ra ngoài: “Mệnh cho cấm quân bao vây Khôn Ninh Cung.”
Sau đó sai người bịt chặt miệng Yến Lâm, trói lại, đẩy đến bên ngoài Khôn Ninh Cung.
Cấm quân mang giáp nặng nề, lúc hành quân tạo nên âm thanh chỉnh tề, vừa mới bao vây tòa cung điện, cung nữ và thái giám không còn lại bao nhiêu trong cung đã kinh hãi kêu loạn tìm cách trốn chạy.
Cấm quân vung tay hạ đao, giết sạch sẽ.
Khoé mắt Yến Lâm đỏ lên, cố gắng giãy giụa, gần như van nài nhìn hắn.
Nhưng Tạ Nguy chỉ đứng yên bên ngoài cửa cung, cầm kiếm trong tay, đạo bào trắng như tuyết không nhuốm bụi trần, thêm vào sự lạnh lẽo cay nghiệt, nói vọng vào bên trong: “Hoàng hậu nương nương, người đã chết hết, có thể ra ngoài rồi.”
Bên trong phảng phất có âm thanh nói chuyện.
Rồi lại im lặng.
Qua một lúc lâu, bên trong bỗng có tiếng kêu: “Tạ đại nhân!”
Tạ Nguy không nói gì.
Giọng nói của nàng bình tĩnh trở lại, như thể tuyết trắng phủ khắp mặt đất, dồn nén rất chặt, cũng lạnh lẽo, mang cảm giác thấm vào lòng người: “Ngài giết hoàng tộc, diệt Tiêu thị, diệt Thiên Giáo, là người nắm quyền hành cũng nắm giữ tính mạng của ta, theo lý, ta không có tư cách bàn điều kiện cùng ngài. Cả đời này, ta từng lợi dụng rất nhiều người, nhưng cẩn thận tính ra, ta phụ Yến Lâm, Yến Lâm cũng trả thù ta. Ta dùng Tiêu Định Phi, Chu Dần Chi, bọn họ cũng giẫm đạp lên ta mà thượng vị. Ta tính toán Thẩm Giới, bây giờ cũng phải tuẫn táng theo hắn, cùng xuống hoàng tuyền. Ta không nợ bọn họ…”
Yến Lâm đằng sau như đang nghẹn ngào.
Giọng nói Khương Tuyết Ninh ngừng lại trong giây lát, đã nhuốm thêm chút run rẩy: “Nhưng chỉ duy nhất một người, cả đời thanh liêm chính trực, vốn nghiêm cẩn theo luật, là ta uy hiếp bức bách, hại hắn lạc lối, hại hắn ô nhơ danh dự nửa đời. Hắn là một vị quan tốt. Chân thành mong Tạ đại nhân nhớ năm đó trên đường lên kinh, Tuyết Ninh từng có ân dùng máu mình cứu ngài, nay dùng một mạng của ta, đổi lấy một mạng của hắn, cho hắn một con đường sống…”
Vào khoảnh khắc đó, Tạ Nguy ngây người.
Nhưng đợi đến khi nàng nói xong, cái tên đó liền xuất hiện trong đầu hắn…
Trương Già.
Một khuôn mặt trầm lặng ít nói trong triều, một con người nhạt nhẽo vô vị…
Hắn im lặng nhếch môi, lạnh lẽo cười.
Chỉ có điều Khương Tuyết Ninh không nhìn thấy.
Trong lòng như có ngọn lửa rừng rực thiêu đốt nội tạng hắn, nhưng giọng nói của hắn vẫn bình thản tàn nhẫn thờ ơ như vậy: “Được.”
Một khắc đó như kéo dài đến vô cùng.
Nhưng thực ra cũng chỉ là một cái chớp mắt.
Cửa cung vốn không có tiếng động, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng “leng keng” vang lên, như tiếng thanh chủy thủ sắc bén rơi từ trong tay người xuống đất.
Yến Lâm như đang mơ, qua một lúc lâu mới phản ứng lại.
Ngay cả Đao Cầm Kiếm Thư cũng sững sờ.
Mắt hắn đỏ lên, như một con thú bị giam cầm, toàn thân phát ra sức mạnh không ai địch nổi, đột nhiên vùng vẫy, loạng choạng chạy vào trong cung điện, hét lớn: “Ninh Ninh, Ninh Ninh…”
Máu tươi từ trong nội điện chảy ra.
Cô nương sợ đau, sợ chết, hèn nhát cả đời ấy, vừa kiên quyết vừa yên lặng ngã vào vũng máu.
Trâm vàng chạm đất, bộ dao rơi xuống.
Yến Lâm xông đến ôm lấy nàng, con người từng thống soái ba quân, đánh bại Thát Đát ấy giờ đây hoảng loạn đến nỗi luống cuống tay chân, khóc lên như thiếu niên năm xưa, tuyệt vọng gào thét: “Thái y, thái y! Gọi thái y đi…”
Tay hắn dính đầy máu.
Lại bất lực đến thế.
Không biết từ khi nào kiếm đã rơi xuống đất, Tạ Nguy đứng yên bất động bên ngoài nhìn hồi lâu, không tiến vào bên trong.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng cũng đã chết.
- Lục mai
Linh cữu đặt ở Khôn Ninh Cung, triều thần đều không tới bái, hoặc là vì không dám, hoặc là vì khinh thường.
Chỉ có hắn suốt ngày ngồi uống rượu trước quan tài.
Hắn say khướt, sẽ sám hối với nàng. Thỉnh thoảng được lúc tỉnh táo, hắn lại từng câu oán giận, căm hận, trách cứ nàng, như thể nàng vẫn còn ở thế gian này vậy…
Cũng không biết là ai bỗng nhắc đến vị Trương đại nhân của Hình bộ lại viết sớ vạch tội mình. Một trang giấy thật dài, tam tư hội thẩm rất nhiều triều thần, nhưng không một ai nỡ định tội.
Thế là Yến Lâm bỗng nhiên phát điên.
Xách kiếm đi đến đại lao Hình bộ, muốn giết Trương Già.
Cấp dưới đến báo Tạ Nguy mới nhớ ra quả thực còn có một Trương Già bị bắt giam vào đại lao Hình bộ đã rất lâu.
Yến Lâm, đương nhiên có người cản lại.
Tạ Nguy thoáng suy nghĩ giây lát, chỉ nói: “Lấy thanh kiếm vài ngày trước tìm được khi tịch biên Khương phủ, đưa cho hắn.”
Đó hẳn đã là món đồ từ rất lâu trước kia. Khương Bá Du bị cách chức, Khương phủ bị tịch biên, người ta mới tìm được nó từ trong kho đã phủ đầy tro bụi.
Mở hộp kiếm ra, bên trong lại còn mới nguyên.
Là một thanh kiếm tốt được rèn đúc công phu.
Bên trong hộp kiếm còn khắc những lời chúc sinh thần, từng nét bút còn mang chút vụng về trẻ dại, nhưng khắc rất sâu, nhiều năm qua vẫn còn.
Người đi đưa kiếm trở về nói, Yến tướng quân nhìn thanh kiếm kia, không uống ngụm rượu nào nữa, chỉ ngồi thất thần cả đêm trước Khôn Ninh Cung.
Tạ Nguy cũng lười để ý đến hắn.
Chỉ là đêm đến, lúc đọc sách, nhìn thấy chữ “ghen tị” trên một trang của “Thuyết Văn”, sau đó chú thích phân tích: Có hại.
Hắn liền ném quyển sách này vào chậu than.
Hửng sáng hôm sau, tuyết tan, hắn nhớ tới Trương Già – người tự định đoạt mình qua thu sẽ bị xử trảm, nên đi một chuyến đến đại lao Hình bộ.
Có điều, lời hắn nói ra lại là: Ninh Nhị đi rồi.
Sau đó mới nói thêm: Nương nương của ngươi đi rồi.
Thời khắc đó, Tạ Nguy chỉ cảm thấy một sự châm chọc chẳng biết từ đâu, như thể từ trong hư không tăm tối có người nhìn hắn như xem một trò cười vậy.
Tiếp theo đó còn nói gì nữa, hắn lại không hề có ấn tượng.
Từ đại lao Hình bộ đi ra, lúc sắp rời khỏi, hắn thấy một người đứng ngoài cửa, đang tranh chấp không ngừng với binh sĩ canh ngục.
Người này cũng mặc quan phục.
Chỉ là trông dáng vẻ lạ mặt, trên tay cầm một nhánh lục mai nở muộn. Cánh hoa ngọc bích nở trên cành khẳng khiu, dường như là dị chủng của cây trong cung kia.
Tạ Nguy nghĩ lại, mới nhớ ra: “Là Vệ Lương?”
Đao Cầm ở bên cạnh, nói: “Vâng.”
Tạ Nguy hỏi: “Hắn tới làm gì?”
Kiếm Thư liền tiến đến, chưa đầy một lát đã trở về, nhỏ giọng nói: “Dường như, khi còn sống Hoàng hậu nương nương đã từng dặn, nhờ hắn ngắt một cành mai đưa cho Trương đại nhân.”
Tạ Nguy trầm mặc hồi lâu, nói: “Để hắn đi đi.”
Kiếm Thư lại lần nữa bước đến.
Những người kia mới thả Vệ Lương đi.
Vệ Lương cũng nhìn thấy Tạ Nguy từ xa xa, chỉ là trên mặt có phần không vui, không những không đến gần, thậm chí còn không hề biểu lộ chút ý tứ cảm kích, đi thẳng vào trong đại lao.
Tạ Nguy đứng yên tại đó.
Một thoáng đã không thấy bóng dáng Vệ Lương nữa.
Đao Cầm Kiếm Thư đều tưởng là sắp rời khỏi đây.
Nhưng ngay lúc đó, đáy mắt hắn lạnh đi, cũng không biết đã bị sờ vào chiếc vảy ngược nào, lại nói: “Đi bắt hắn, cành mai kia cũng đừng đưa cho ai!”
Đây rõ ràng là sự tàn ác sâu nặng.
Đao Cầm Kiếm Thư gần đây càng khó đoán tâm tư vui buồn giận dữ của hắn, đành phải đi bắt Vệ Lương đã đi vào đại lao kia, ngay cả cành hàn mai màu ngọc bích hắn mang theo vào, cũng mang ra, dâng lên cho Tạ Nguy.
Tạ Nguy ngón tay thon dài cầm lên, nhìn trong giây lát, đã ném cành mai xuống đất, từ từ giẫm nát.
- Đoạn nghĩa
Cũng có bách tính trôi dạt nay đây mai đó ăn xin dọc đường.
Một đứa trẻ ăn mày đi chân đất đang đánh nhau với người ta cuốn thành một đám, chắn ngang đường đi trước mặt.
Tạ Nguy ngồi trong xe ngựa, cũng không hỏi gì.
Kiếm Thư liền tới nói: “Vài tên ăn mày đánh nhau, đã đi khuyên giải rồi ạ.”
Tạ Nguy vén một góc rèm xe lên nhìn.
Đứa trẻ ăn mày kia đầu thì chảy máu, khóc sướt mướt, đôi mắt lại đang trợn to, hung tợn nhìn người lớn vừa đánh nhau với mình lúc nãy, cắn răng không nói lời nào.
Ánh mắt y hệt lũ sói con, lại mang sức sống rất linh hoạt, còn tràn đầy sự không cam lòng, không mong muốn, không khuất phục…
Hắn bỗng nói: “Đưa nó đến đây.”
Đao Cầm đưa người đến trước xe.
Tiểu tử ăn mày kia cũng không biết sâu dày gì, càng không biết Tạ Nguy là ai.
Tạ Nguy hỏi: “Mấy tuổi rồi?”
Đứa trẻ ăn mày lau lau máu trên đầu, nói: “Bảy tuổi.”
Tạ Nguy lại hỏi: “Có tên không?”
Đứa trẻ ăn mày đáp: “Không có.”
Tạ Nguy liền từ từ hạ màn xe xuống, nói với Kiếm Thư: “Đưa nó trở về.”
Nhưng không phải đi hoàng cung.
Mà là Tạ phủ.
Chẳng qua, lúc Tạ Nguy đi vào Bích Độc Đường, trước bức tường trống không kia, lại có một người đang đứng.
Là Yến Lâm.
Trang phục gọn nhẹ đen tuyền, khiến hắn trông rất cao lớn, rắn rỏi.
Chỉ là nghe thấy tiếng bước chân, xoay người lại, trong đôi mắt hắn thấm đẫm vẻ nguội lạnh nặng nề, còn mang cả sự trào phúng gay gắt.
Một thanh chủy thủ đẹp đẽ khảm nạm bảo thạch, bị hắn lấy ra từ trong tay áo, ném trên bàn.
Hắn hỏi Tạ Nguy: “Là ngươi sai người đưa đao cho nàng?”
Tạ Nguy không phủ nhận: “Cho nên?”
Trong nháy mắt đó, Yến Lâm tưởng chừng như đã nổi lên sát tâm rừng rực, thanh kiếm bên hông rút ra rất nhanh góc trên cổ Tạ Nguy!
Yến Lâm quả thực không dám nghĩ người này đã làm gì!
Bên trong Khôn Ninh Cung trước giờ vẫn không dám để lại vật gì sắc bén, kẻ cả trâm vàng hắn cũng sai người mài cùn đi.
Nhưng người này lại đưa một cây chủy thủ vào!
Mũi kiếm kề bên cổ hắn đã khiến máu chảy ra.
Yến Lâm cắn chặt răng chất vấn: “Sao ngươi dám, sao ngươi dám làm ra chuyện như thế? Nàng ấy sống có ánh hưởng gì đến thiên hạ này? Nàng chưa từng hại ngươi, ngươi có tư cách gì ép nàng phải chết?”
Tạ Nguy đáp: “Sao ngươi biết ta đưa đao cho nàng là bắt nàng phải chết?”
Yến Lâm ngẩn ra.
Đôi mắt bình tĩnh lạnh nhạt của Tạ Nguy nhìn chằm chằm hắn, rõ ràng ôn hoà không gợn sóng, lại làm cho khiến người ta cảm nhận được sự điên cuồng tích tụ bên trong vẻ yếu ớt, thậm chí làm cho toàn thân người ta phát lạnh: “Đã là đao, nghĩa là ai ai cũng giết được.”
Hắn cảm thấy Tạ Nguy điên rồi.
Tạ Nguy mỉm cười: “Chỉ tiếc, nàng là kẻ hèn nhát, không dám giết ngươi, chỉ dám chĩa mũi đao về phía mình! Người như thế, dù chết ngàn vạn lần cũng có gì đáng tiếc!”
Đây là huynh trưởng của hắn.
Cũng là tiên sinh hắn quen biết gần mười năm, cộng sự đã năm năm!
Tạ Nguy đưa đao cho Khương Tuyết Ninh, hoá ra là muốn nàng giết hắn!
Giờ khắc này, Yến Lâm chỉ cảm thấy một sự hoang đường to lớn, gần như muốn vung kiếm một nhát chém chết hắn ngay tại đây!
Nhưng lời căn dặn của Yến Mục lúc lâm chung rốt cuộc vẫn hiện hữu.
Mũi kiếm chuyển đi, cuối cùng lướt qua bên cạnh thân người Tạ Nguy, hạ xuống trên thư án, chém nó thành hai nửa: “Ngươi và ta từ đây cũng như thư án này. Là xưa nay ta chưa từng nhìn thấu ngươi, ngươi là tên điên phát rồ mất trí!”
Yến Lâm rời đi, dường như đối với Tạ Nguy cũng không sao cả.
- Thiên hạ
Đôi mắt nó nhìn người khác cũng mang vẻ cảnh giác nồng đậm.
Phảng phất bất cứ lúc nào nó cũng có thể vứt bỏ hết mọi thứ, bỏ chạy giữ mạng.
Tạ Nguy hỏi nó: “Ngươi muốn làm hoàng đế không?”
Đứa trẻ kia đại khái đã biết thân phận của hắn, có chút e ngại, nhưng lại có cảm giác khát vọng không nói nên lời, ngay thẳng lưu loát không hề che giấu chút nào, đáp: “Muốn!”
Tạ Nguy đột nhiên mỉm cười.
Hắn dắt đứa trẻ ăn mày đi lên cổng thành cao cao.
Đứa trẻ kia hỏi: “Ta phải đặt một cái tên đúng không?”
Tạ Nguy nói: “Về sau ngươi có thể đặt tên cho mình.”
Đứa trẻ kia nói: “Muốn tên gì thì là tên đó sao?”
Tạ Nguy đáp: “Muốn tên gì thì lấy tên đó.”
Chiều tà u ám, cỏ tàn mùa đông còn chưa tươi xanh lại, bình nguyên hoang vu ngoài thành thẳng tắp kéo dài đến tận chân trời.
Tạ Nguy đứng ở trên cao.
Đứa trẻ kia nắm góc áo hắn, đứng bên cạnh, cũng nhìn xuống dưới.
Tạ Nguy hỏi: “Ngươi nhìn thấy được gì rồi?”
Đứa trẻ kia đáp: “Đất đai trơ trọi.”
Tạ Nguy nói: “Là thiên hạ.”
Thế là nó bắt đầu vui mừng: “Ta làm hoàng đế, vậy thiên hạ là của ta rồi!”
Tạ Nguy lại lắc đầu: “Không, nó không phải của ngươi.”
Đứa trẻ kia hoang mang.
Tạ Nguy liền nâng tay lên, chỉ xuống bên dưới: “Ngươi nhìn giang sơn này đi, nó kéo dài vạn dặm không thấy tận cùng, nhưng cả thiên hạ không một ai là chủ nhân chân chính của nó. Ngươi là Cửu Ngũ Chí Tôn cao quý, cũng chỉ có thể khiến hàng vạn người trong thiên hạ phủ phục dưới chân ngươi, nhưng không thể khiến đất trời này biến đổi vì ngươi. Thậm chí hàng vạn người quỳ dưới chân ngươi cũng không hề thấp hèn hơn ngươi. Ngươi là một tên ăn mày, có thể làm hoàng đế. Ngày nào đó nếu ngươi không xứng chức, bên trong hàng vạn người này ắt sẽ có người đứng lên liều chết cũng phải kéo ngươi từ trên long ỷ xuống, giảng cho thế nhân si ngu này một đạo lý mà e rằng cả đời này bọn họ cũng không hiểu được.”
Đạo lý đó rốt cuộc là gì?
Rất nhiều năm về sau, khi đã thành hoàng đế – hiền quân một thời đại, nó thỉnh thoảng vẫn còn bừng tỉnh từ ác mộng, hồi tưởng lại lời nói mà con người như một ẩn số kia để lại.
Nhưng giờ phút này, nó lại quên phải truy vấn.
Chỉ là lúc trở về, nó vô cùng vui mừng: “Vậy tương lai ta có người mình yêu, có thể phong nàng làm hoàng hậu, còn thích ai nữa cũng có thể phong làm phi tử.”
Tạ Nguy im lặng không nói.
Nó mới nhìn Tạ Nguy với vẻ khó hiểu: “Tiên sinh không có người mình yêu sao?”
Hầu kết Tạ Nguy thoáng dao động, phảng phất như đang đè nén gì đó, cuối cùng vẫn không hề nói gì.
Mãi sau này, vị hiền quân thỉnh thoảng nhớ lại cảnh này, vẫn cảm thấy khó hiểu: Thần sắc như thế, thật sự không có người mình yêu sao? Hoặc có lẽ, một người cực kỳ đặc biệt nào đó đã để lại một vết sẹo sâu cho hắn rồi.
- Tuyết tận
Hắn ở Bạch Tháp Tự.
Phương trượng trụ trì thì đang tu hành ở ngọn núi gần đó.
Một ngày trước khi xuân đến, Tạ Nguy lên núi thăm viếng.
Trong núi xuân đến muộn, càng lên cao càng lạnh, trước gian nhà tranh còn có tuyết bay bay.
Phương trượng Vong Trần đang pha trà.
Hắn ngồi xuống uống vài chén, nhìn tuyết trước đình phủ đầy bình nước nho nhỏ dưới mái hiên.
Phương trượng Vong Trần nói: “Chuyện thế gian, có lúc không nhìn thấu lại tốt, người sống trên đời chỉ có một mạng, rất nhiều người cứ thế tầm thường hèn hạ trôi qua một đời.”
Tạ Nguy lại nói: “Vậy có ý nghĩa gì chứ?”
Phương trượng Vong Trần khẽ thở dài, cất giọng niệm phật, nói: “Ngươi tội gì phải thế?”
Tạ Nguy ngồi ngây ra thật lâu, rũ mắt, nói: “Mệt rồi.”
Sau đó không ai nói gì nữa.
Uống xong chén trà nhỏ này, hắn cáo từ.
Lúc gần đi, lại nhìn thấy bình tuyết dưới mái hiên kia, thế là hắn xin phương trượng Vong Trần, mang theo xuống núi.
Phương trượng Vong Trần nói: “Tuyết xuống núi sẽ tan thôi.”
Tạ Nguy không đáp.
Đến chân núi, hắn đặt chiếc bình kia trên hương án trong Triều Âm Đình, tuyết bên trong đã bắt đầu tan.
Sách kinh của Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo đều bị hắn chất đống trong đình.
Một mồi lửa đốt, đốt hết sạch.
Mạng mắc nợ, phải đền.
Tạ Nguy khoanh chân ngồi trước hương án, nhìn bình tuyết kia chầm chậm tan đi, cũng đợi những quyển kinh kia dần dần cháy hết, trâm cài không lau sạch hết vết máu đặt ở chính giữa, bên cạnh là chiếc khăn lụa sạch.
Hắn rũ mắt tháo đao trên cổ tay xuống.
Lưỡi đao mỏng manh phản chiếu một thoáng sắc trời sáng tỏ, rọi vào đáy mắt hắn, nhưng lại không hề kinh động dù là một hạt bụi chung quanh.
Buổi chiều, sa di nhỏ phụ trách đốt hương cho rừng bia đi đến. Bên trong rừng bia ba trăm mộ nghĩa đồng, phía sau tấm bia đá bị người ta gạch bỏ tên kia, chẳng biết từ lúc nào đã đào một chiếc hố mới.
Tới trước Triều Âm Đình, hắn chỉ thấy rất nhiều máu từ bên trên chảy uốn lượn xuống men theo bậc thang.
Đạo bào trắng như tuyết đã nhuốm đỏ một nửa.
Thanh đao ngắn trên hương án, sau khi dùng xong, lưỡi đao mỏng đã được lau sạch sẽ, đặt cùng với trâm cài tóc kia.
Trong bình không còn tuyết, chỉ còn nửa bình nước trong veo.
Nam nhân từng như bóng ma bao phủ bầu trời bên trên vương triều mới, vào một buổi chiều xuân sắp đến tuyết đã tận như thế, rời đi lạ lùng mà bình thản, không hề để lại cho thế gian một câu từ nào.