Khôn Ninh

Chương 41: Mùi rượu




“Năm đó tính tình cô mẫu ngươi bực nào mạnh mẽ? Nhưng trước khi đi cứ kéo ta tay, bệnh đến nói không ra lời, chỉ nhìn ta, liên tục rơi nước mắt... ”
Đến tận lúc trút hơi cuối cùng vẫn không nhắm mắt.
“Một triều đại Đại Càn to lớn lại để một hài đồng sáu tuổi đứng ra, đối mặt với thiên hạ đầy đao kiếm tàn nhẫn này! Chung quy vẫn là ta có lỗi với cô mẫu con, càng có lỗi với đứa bé kia!”...
Hình ảnh phụ thân trong Thừa Khánh đường vẻ mặt rưng rưng mà bi phẫn vẫn như cũ hiện lên trong đầu, còn có giọng nói khàn khàn không cam lòng cất giấu oán hận. Gần hai mươi năm qua, Yến Lâm chưa bao giờ thấy ông ấy như thế. Phảng phất như mọi cảm xúc chôn giấu trong lòng đều phóng ra, muốn hóa thành nham thạch hừng hực thiêu huỷ hết thảy.
Mưa to như muốn trút hết nước trong Thiên Hà xuống, bao phủ nhân thế. Kinh thành lớn như vậy, giờ phút này chỉ như một con thuyền cô độc. Hắn ngẩng đầu nhìn bên ngoài mái hiên đen như mực, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, đi thẳng vào màn mưa!
Thanh Phong sau lưng hắn vốn định theo hắn trở về phòng liền sợ ngây người, sửng sốt một chút mới vội vàng bung ô đuổi theo, vội hỏi: “Thế tử, ngài muốn đi đâu?”
Giọng Yến Lâm trong mưa có chút mơ hồ: “Chuẩn bị xe, đi Tầng Tiêu lâu.”
Lúc này Thanh Phong mới kịp phản ứng, hẳn là muốn đi gặp Khương nhị cô nương. Nhưng... Hạt mưa rơi xuống trên tán ô, nặng như hạt châu rơi xuống muốn chọc thủng qua. Thanh Phong nhịn không được khuyên nhủ: “Đã trễ như vậy rồi, giờ hẹn cũng qua lâu, mà tối nay lại còn mưa lớn như vậy, Khương nhị cô nương đợi ngài không đến, hẳn là đã sớm trở về a? Ngài đi chỉ sợ cũng phí công, nếu lo lắng, chi bằng phái một người trong phủ đi xem một chút làm được.”
Yến Lâm không quay đầu lại: “Cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, ta cũng không muốn để nàng đợi uổng công.”
*
Ước chừng là mưa bên ngoài quá ồn ào náo động, sau khi Khương Tuyết Ninh nhắm mắt lại, tiếng mưa rơi này liền chui vào trong mộng của nàng, kéo nàng về một trận mưa to sau giờ ngọ của ngày mùa hè chói chang. Nàng cùng cung nhân vội vàng đi tới hồ sen. Đình tránh mưa ngay trước mắt. Nhưng lúc các nàng chạy đến, bên trong đã có một người ngồi. Thế là đình nghỉ chân cùng hồ sen hoa nở đầy trở thành vật làm nền cho người đó. Trên người nàng dính mưa, từ ngoài đình đi vào. Đột nhiên khung cảnh như tranh thủy mặc tan vỡ.
Một lần nữa ngưng kết lại là nhà tranh ở thôn trên núi, nàng ngồi ở cái bàn duy nhất còn khô ráo, cuộn tròn hai chân, ôm lấy hai đầu gối, nháy mắt nhìn Trương Già trầm lãnh đứng trong góc, nhịp tim không biết vì sao nhanh hơn. Sau đó nàng nghe giọng mình có chút không lưu loát lại ẩn giấu một điểm khẩn trương: “Ngươi, ngươi hay là cũng tới đây ngồi đi?” Trương Già quay đầu nhìn lại. Đôi mắt trong suốt lạnh nhạt kia, chỉ nhìn đã khiến nàng ngơ ngẩn. Giờ khắc này nàng muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt đó, nhưng không khí quanh mình tràn đầy hương vị bùn đất cùng cỏ xanh, không biết tại sao, bỗng nhiên lẫn vào một chút mùi rượu, từ xa đến gần, dần dần nồng đậm lên. Rõ ràng là mùi vị vô hại, lại giống như đao kiếm xuyên phá màn mưa.
Khương Tuyết Ninh rơi vào ác mộng. Hồ sen ở sơn trang cùng đình trú mưa không có. Nhà tranh trên đường gặp chuyện chạy thoát cũng mất. Nàng đi chân trần đứng trên mặt đất tại tẩm điện băng lãnh của Khôn Ninh cung, đang dùng đũa hương gạt hương tàn trong lò hương, suy nghĩ xuất thần. Trong cung lại không có cung nhân khác. Nàng cảm giác được lạnh lẽo, bàng hoàng, cùng sợ hãi.
Quả nhiên, không lâu sau, ngoài điện có tiếng bước chân. Chỉ là lần này khác với dĩ vãng. Tiếng bước chân có chút lộn xộn, có chút bất ổn. Lúc bóng dáng kia xuất hiện ở ngoài cửa, dùng sức đẩy cửa điện ra, gió bên ngoài lập tức mang theo mùi rượu nồng đậm quét vào, tay Khương Tuyết Ninh run rẩy một cái, đũa hương trên tay rơi xuống đất. Một tiếng chói tai vang lên. Gương mặt Yến Lâm đã mất đi ngây ngô thời niên thiếu, mang theo mấy phần men say hỗn độn, lại khiến đôi mắt so với ngày xưa thì sáng tỏ hơn, giống như trở lại thời niên thiếu xuân phong đắc ý. Hắn hướng nàng cười: “Ninh Ninh, đừng sợ...” Mà nàng lại nhận ra nguy hiểm trước nay chưa từng có, từng chút từng chút lùi lại. Nhưng Khôn Ninh cung cũng không lớn, huống chi là tẩm điện nho nhỏ này? Hắn từng bước tới gần, rốt cục vẫn bắt được nàng. Mùi rượu nồng đậm lập tức tới gần nàng, bao phủ mũi miệng nàng, như lao tù vây khốn, xâm chiếm nàng...
Trong hoảng hốt, có ngón tay ai mơn trớn trên gò má nàng. Xúc cảm băng lãnh kia khiến nàng rùng mình. Lúc Khương Tuyết Ninh tựa trên ghế quý phi bừng tỉnh dậy mở mắt ra mang theo nỗi khiếp sợ từ trong mộng, một bóng dáng người ngồi trước mặt, có chút quen thuộc, lại có chút lạ lẫm. Cho dù bị mưa lạnh thấm ướt, từ người hắn vẫn loáng thoáng ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, lại quanh quẩn không dứt. Nàng chợt sợ hãi. Hoàn toàn vô thức lui lại. Sau một khắc mới phân biệt rõ ràng, thiếu niên trước mắt còn chưa có vết tích gian nan vất vả, cũng không có thâm trầm đè nén, chỉ có chút trầm mặc hiếm thấy, không giống với Yến Lâm kiếp trước.
Yến Lâm đã đến từ nửa khắc trước. Mưa ngoài cửa sổ vẫn chưa nhỏ đi chút nào. Hắn tới Tầng Tiêu lâu lúc nàng đã tựa trên ghế quý phi mà ngủ thiếp đi, khuôn mặt nhỏ nhắn chừng bằng bàn tay lộ ra từ trong mền nhung, càng xinh xắn đáng yêu, tại thời điểm đặc biệt thế này, khiến hắn cảm thấy đau lòng. Chắc là đợi đã lâu a? Yến Lâm cho rằng tay mình quá lạnh làm nàng tỉnh, nên nói khẽ: “Dọa ngươi rồi?”
Khương Tuyết Ninh trừng mắt nhìn: “Ngươi uống rượu?”
Yến Lâm lúc này mới ý thức được mình đầy mùi rượu, trong một ý niệm này lại nhớ lại lúc nói chuyện cùng phụ thân, trầm mặc thật lâu, mới nói: “Mới cùng phụ thân nói chút chuyện, uống mấy chén.”
Chu Dần Chi đã lên được thiên hộ, trời lại mưa gió, hắn cùng Dũng Nghị hầu nói những gì? Khương Tuyết Ninh có thể đoán đại khái. Nàng hôm nay vốn muốn tìm Yến Lâm nói rõ ràng, nhưng giờ phút này nhìn hắn, lại không biết vì sao, một câu cũng không nói ra được.
Trong phòng không có người ngoài. Nha hoàn đều đã lui ra. Nhất thời yên tĩnh cực kỳ. Tâm tư Yến Lâm cũng đang không ngừng cuồn cuộn, khiến hắn cảm giác mình như trên một khối đá ngầm mà ngay tiếp theo sóng sẽ đánh tới, nhưng hắn không thể tránh né, chỉ có thể đứng tại chỗ, nhận lấy, chịu đựng. Nếu không có tối nay, nếu không có Chu Dần Chi, nếu không có trò chuyện cùng phụ thân lúc nãy, sợ đến một ngày đứng trước cảnh khám nhà diệt tộc, vạn kiếp bất phục, hắn mới thắc mắc mình rốt cuộc đã làm sai điều gì.
Còn nhớ buổi tối hội đèn lồng trùng dương đó. Ninh Ninh xoay đầu lại hỏi hắn: “Yến Lâm, ngươi luôn sủng ái ta, che chở ta như vậy, nhưng ngươi có từng nghĩ. Nếu một ngày, ta không có ngươi, sẽ ra sao, phải làm gì không?”
Hắn là thế tử Dũng Nghị hầu phủ, trong nhà được sủng ái, hoàng thượng yêu thích, văn võ đều không kém, thậm chí lúc đám hoàn khố đệ tử trong kinh mê đá gà đấu chó an tâm hưởng thụ bậc cha chú ban cho, hắn đã theo phụ thân đi qua rất nhiều nơi, cũng đã gặp rất nhiều khó khăn, nhìn xa hiểu rộng, cũng thừa kế hùng tâm tráng chí từ bậc cha chú. Gian nan khốn khổ, xưa nay hắn không coi là gì. Cho nên hắn cảm thấy mình có hết thảy đều là đương nhiên, sẽ không thay đổi. Tựa như hắn từng nói với Thẩm Giới, “Ta sủng, ta cưới nàng”. Cho tới hôm nay, hắn mới biết được, có nhiều thứ sinh ra có được, chưa hẳn là mãi mãi.
Hắn sủng ái nàng. Hắn che chở nàng. Hắn không giấu tâm tư, muốn trước mặt người khác thể hiện sự tồn tại đặc thù của nàng, ước gì toàn kinh thành đều biết, Khương Tuyết Ninh sẽ là thê tử tương lai của hắn. Nhưng lại quên, thế sự biến ảo, ai cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh cái gì.
Bây giờ, hắn chỉ hận mình cân nhắc không đủ chu toàn, xử sự còn quá lỗ mãng. Yến Lâm không dám nghĩ —— Nàng yếu ớt như vậy, nếu không có hắn, làm sao đối phó nổi với trong phủ làm khó dễ? Nàng vốn không nhất định vào cung làm thư đồng, nhưng lại bị hắn đưa vào, tương lai làm sao đối mặt với từng bước hiểm ác kia? Người người đều biết nàng cùng hắn là thanh mai trúc mã, quan hệ không tệ, nhưng biến cố nảy sinh, hôn sự không thành, nàng phải làm sao?
Đại cục đã định, mưa gió sắp nổi lên, hắn hối hận mình nhất thời ngây thơ non nớt không đủ thành thục, càng đau lòng thiếu nữ hắn nâng trong lòng bàn tay mấy năm nay, Yến Lâm chỉ cảm thấy yết hầu như bị thứ gì chặn lại, rất khó nói được thành lời. Hắn ôm nàng vào lòng thật chặt. Giọng khàn khàn có chút run rẩy: “Ninh Ninh...”
Trong vòng tay mạnh mẽ của thiếu niên, thân thể Khương Tuyết Ninh cứng ngắc: “Yến Lâm —— ”
Khuôn mặt của hắn nơi cổ nàng, có kìm lại run rẩy, khẩn cầu: “Đừng nói, Ninh Ninh, đừng nói nói, nhân từ với ta một chút. Đừng nói...”
Giờ khắc này, thiếu niên trở nên mềm yếu hiếm thấy. Giống như sợ nàng nói ra cái gì. Khương Tuyết Ninh cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai hắn, lại nhìn trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ, chỉ có gian phòng này có chút ánh sáng ấm áp. Trong lòng dần mềm nhũn. Nàng gồng mình chậm rãi trầm tĩnh lại, vươn tay ra, phủ lên bả vai của thiếu niên, nói: “Không sao, sẽ không sao đâu.”
Yến Lâm đoán ra nàng hôm nay hẹn hắn để nói gì sao? Khương Tuyết Ninh không rõ ràng. Nàng chỉ trong đêm mưa tĩnh lặng thâm trầm này, nhớ tới ích kỷ cùng hèn hạ của bản thân—— Ở nội trạch, nàng đếm tới đếm lui cũng không có người có thể sử dụng, mà chuyện Dũng Nghị hầu phủ cho dù không có Chu Dần Chi, cũng sẽ có người khác. Đã vậy, dùng Chu Dần Chi dù sao vẫn tốt hơn, biết rõ hoàn cảnh, còn có thể mật báo cho Dũng Nghị hầu phủ, để Yến thị có thể chuẩn bị.
Về vấn đề nàng làm thế nào biết Dũng Nghị hầu phủ sẽ xảy ra chuyện, thì không cần lo lắng. Chu Dần Chi là “Người thông minh” tâm cơ thâm trầm, sẽ suy đoán nàng là từ phụ thân hoặc chỗ người quyền quý khác biết tin, bởi vì thiên hạ không có tường nào gió không thổi qua được; tuổi Yến Lâm dù không lớn, nhưng cũng am hiểu sâu một ít chuyện trong quan trường, cho dù biết nàng sớm biết hầu phủ sẽ xảy ra chuyện, cũng sẽ chỉ cho là nàng là từ chỗ Chu Dần Chi biết được, sau đó mới để Chu Dần Chi tới nói ra. Người thông minh đều không thích nói rõ. Huống chi đó cũng không phải chuyện không thể lý giải, chính bọn hắn sẽ tạo ra lý do hợp lý nhất để giải thích, như thế, nàng sẽ ẩn mình được.
Giọng của nàng nhẹ nhàng chậm rãi, không hiểu sao lại khiến lòng khẽ yên ổn. Yến Lâm nghe chăm chú, nhắm mắt lại. Qua rất lâu, hắn mới buông nàng ra, mắt có chút ẩm ướt, cười một tiếng: “Đợi ta thật lâu a? Đều tại ta, lại quên sớm để người đến báo ngươi một tiếng. Lúc ta tới chỉ mong, ngươi đã về rồi, để trong lòng ta đỡ áy náy. Nhưng đến nơi này, thấy ngươi vẫn chờ, ngoài áy náy, trong lòng còn có chút vui vẻ. Ninh Ninh, nhìn ta rất buồn cười a?”
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, không biết nói gì.
Yến Lâm lại giống như ảo thuật từ trong ngực áo móc ra một vật, kéo tay nàng, xỏ vào cổ tay, chỉ nói: “Trên đường tới nhìn thấy có bà bà bán hoa dưới mái hiên tránh mưa, ta nhìn thấy hoa này, không biết sao lại thấy rất giống ngươi. Thế là nghĩ, nếu ngươi ở đây, ta đến trễ như vậy, nên có thứ gì bồi tội với ngươi. Nhận hoa của ta rồi, đừng tức giận nữa nha.”
Giọng thiếu niên ôn hòa như gió xuân. Hắn thắt trên cổ tay Khương Tuyết Ninh một chuỗi hoa nhài tuyết trắng, từng đoá từng đoá mềm mại nở ra trên dây chỉ, còn có hai phiến lá xanh mướt trang trí, buộc lại liền giống như hai khối ngọc bích rũ xuống dưới cổ tay nàng. Đêm mưa lạnh lẽo, yên ắng, bỗng nhiên có hương thầm lan tỏa. Mùi hương tươi mát, thấm vào ruột gan.
Ít người biết, hoa nhài chỉ nở ba quý. Đó là nhất định phải chăm sóc rất khá. Cuối thu đầu đông, hoa nhài càng hiếm thấy, giống như tâm ý thiếu niên, thật trân quý. Khương Tuyết Ninh đột nhiên có chút hận bản thân. Yến Lâm thấy nàng trầm mặc, chỉ nâng mặt nàng lên xem xét, nói: “Chẳng lẽ thật đúng là tức giận rồi?” Khương Tuyết Ninh lắc đầu.
Trời đã quá muộn. Yến Lâm dù rất muốn ở cùng nàng, nhưng không dám để nàng trở về quá muộn, càng sợ bây giờ thời buổi rối loạn, lại ảnh hưởng xấu danh tiết nàng, nên đưa nàng trở về. Hai người cùng nhau từ Tầng Tiêu lâu đi ra. Yến Lâm che ô, dìu nàng lên xe ngựa.
Lúc này, Khương Tuyết Ninh đứng dưới ô, ngẩng đầu nhìn hắn, mi mắt mơ hồ rung động trong bóng tối, nói khẽ: “Yến Lâm, về sau đừng uống rượu được không? Ta sợ.”
Đừng uống rượu? Yến Lâm không rõ ràng lắm, muốn nói nam nhi chí khí có mấy ai không uống rượu? Nhưng rủ mắt xuống chạm đến lại là ánh mắt nàng mềm mại ẩn giấu mấy phần yếu ớt, không biết vì sao đáy lòng phảng phất có chút đau xót, thế là chiều theo mà cười sủng nịch, hứa hẹn với nàng: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.