Dịch: Duật Lam
Nơi lần này bạn tốt chọn là một quán bar cao cấp của Đế Quốc, chỉ dành riêng cho hội viên, mỗi tuần đều sẽ mời một người ca sĩ nổi tiếng của Đế Quốc đến – Không phải là bản phòng thu, mà là concert người thật, cũng sẽ có hoạt động giao lưu cùng mọi người – Nhưng bởi vì đến được đây đều là quý tộc, đối mặt với những người ca sĩ này cũng chẳng có chút thái độ cuồng nhiệt nào, dường như chỉ là nhớ nhung cái không khí giao lưu xưa cũ mà thôi.
Quan hệ của Thương Dữ và người bạn này vô cùng tốt, biết rằng bạn tốt của mình luôn được coi là một kẻ đào hoa ong bướm, chuyên môn chọn những nơi thế này, đúng những ngày như vậy, chắc là có ý gì đó với ca sĩ lần này.
Bạn tốt quả nhiên hiểu rõ lẫn nhau, anh ta oán thầm trong lòng cái tên ra vẻ đạo mạo này, ngoài mặt chẳng bộc lộ gì, làm đúng việc của bạn tốt lôi cậu ta vào một góc.
“Cậu bày cái bộ mặt cứng như chết này làm gì?” Bạn tốt vừa nhìn là biết anh ta muốn làm gì, giả vờ giận dữ đập lên vai anh ta, “Lần này không giống vậy, tôi nghiêm túc đấy.”
Thương Dữ vuốt lại phần áo bị nhăn, nói: “Không hứng thú, tôi chỉ muốn uống một chút.”
“Cậu ấy trước kia từng theo đuổi cậu, là một Omega…” Bạn tốt lộ ra nụ cười trêu nghẹo, “Không quan tâm cậu có ý gì với cậu ấy không, tôi cũng muốn xem xem cậu ấy sau khi thành ca sĩ nổi tiếng có gì khác với lúc trước, lỡ như mà xinh đẹp hơn ấy, thì tôi cũng muốn thả thính một tí.”
Thương Dữ nghĩ, làm gì có lỡ như, hôm nay cho dù đi ngang qua poster của ca sĩ lần này anh ta cũng chẳng có chút ấn tượng gì, bạn tốt chỉ muốn kiếm bừa cái lí do thôi.
Hai người gọi rượu, ngồi xuống bàn đá cẩm thạnh cạnh quầy bar, trừ hai người họ còn có vài người ăn mặc mang vẻ giàu có ngồi tụm một chỗ uống rượu, không bao lâu sau, cậu ca sĩ kia đúng giờ lên sân khấu.
Dưới tiếng vỗ tay của bạn tốt, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn, đối phương trang điểm kĩ lưỡng, gương mặt đấy với anh ta vẫn xa lạ như cũ. Cuộc vận động bình đẳng về quyền lợi khiến cho mỗi giới tính có thể ở nơi công cộng đều phải mang theo chất ức chế, anh ta nhìn vào chỉ cảm thấy tâm trạng bình thường, không có một chút kích động gì.
“Không phải cậu có hứng thú với Omega hả? Sao đến tận đây rồi còn chẳng tìm nổi người mình vừa ý vậy?” Bạn tốt thấy anh ta phản ứng lạnh nhạt, thất vọng huých anh ta một phát.
Nói đến Omega hợp ý, trong đầu Thương Dữ hiện lên hình ảnh một đôi mắt biết cười thâm tình mà ôn nhu lúc nào cùng nhìn mình trong mỗi buổi họp. Anh ta không biểu hiện ra ngoài, chỉ cúi đầu uống ngụm rượu.
Bạn tốt bất lực nói: “Ha, không lẽ cậu thật sự muốn cùng… cái người kia ở với nhau cả đời đấy chứ.”
Buổi cảm của Thương Dữ cuối cùng cũng có chút gợn sóng.
Anh ta vừa lộ ra vẻ mặt không nhẫn nại, bạn tốt liền tranh thủ chặn miệng: “Được rồi, tôi không nói về cái người đó nữa, đỡ phá hoại tâm tình cậu… Nào, uống rượu thôi.”
Thương Dữ uống một hơi cạn sạch, cậu ca sĩ trên sân khấu cũng vừa kết thúc một bài hát, trong giây lát tĩnh lặng ấy, anh ta nói với bạn tốt: “Tôi đi vào nhà vệ sinh chút.”
Lúc anh ta rửa tay xong đứng trước lối vào, phát hiện có một người cũng đang ở đó, nhìn có vẻ như đang đợi anh ta.
Là cậu ca sĩ ngày hôm nay.
Thương Dữ nhếch mày, cất giọng nhàn nhạt: “Có việc?”
Ca sĩ nhỏ đỏ mặt: “…. Thật không ngờ rằng sẽ gặp được ngài.”
Đúng rồi, bạn tốt nói rằng cậu chàng trước kia cũng ở trường cấp ba Đế Quốc.
Anh ta nói thẳng: “Xin lỗi, tôi không có ấn tượng với cậu.” Muốn kết thúc luôn cuộc trò chuyện, đi về chỗ ngồi – Dù sao thì kiểu bắt chuyện này anh ta cũng đã gặp phải quá nhiều.
“Xin hãy đợi một lát!” Ca sĩ nhỏ vội vã, nhẹ nhàng níu lấy góc áo anh ta, nhìn thấy Thương Dữ dừng lại, không nói gì mới rụt bàn tay đang run rẩy của mình về, “Em, em… có chuyện muốn nói.”
Anh ta và ca sĩ nhỏ đến một nơi yên tĩnh không người, hơi nâng cằm: “Có chuyện nói nhanh.”
“…”
Ca sĩ nhỏ đỏ mặt rồi, không biết là xấu hổ hay khẩn trưởng, ấp úng nói không lên lời.
Thương Dữ vốn chẳng cần nhẫn nại, ca sĩ nhỏ như đang do dự đấu tranh gì đó, cuối cùng cũng nhẹ giọng nói một câu: “Đàn anh Thương… Em xin lỗi.”
Thấy dáng vẻ Thương Dữ như đang đợi mình, cậu chàng cắn môi dưới, tiếp tục: “Em biết ấn tượng của ngài về em chẳng còn lại gì… Lúc còn học cấp ba em rất thích ngài, thích đến nỗi bước đến bước đường lúc này em nghĩ lại cũng thấy có chút khoa trương và quá đáng.”
Thương Dữ nhếch mày, có chuyện như vậy?
Trong trí nhớ, kẻ theo đuổi duy nhất anh ta còn nhớ trong đầu chỉ có… cái người kia.
“Có lẽ là ngài không nhớ nữa rồi, nhưng em thật sự cảm thấy em rất quá đáng, là cái loại khiến lương tâm vô cùng cắn dứt ấy… Nhưng mãi chẳng gặp mặt được với ngài, hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội thấy ngài, em vẫn muốn ngài sẽ tha thứ cho em… May ra là thế.”
Ca sĩ nói nói chuyện đã không còn rõ ràng sau trước nữa, Thương Dữ ghét nhất là kiểu người nói chuyện không lưu loát, mất nhẫn nại, lúc đang muốn rời đi, ca sĩ nhỏ bổ sung thêm một câu: “Vào lúc ngài tham dự buổi khiêu vũ trong lễ tốt nghiệp, em, em đã bỏ thuốc… cho ngài, em biết ngài thích Omega, kết quả không ngờ rằng… cái, cái người kia đến giật ngài lại, hại cho bây giờ ngài không thể không cùng hắn ta ở bên nhau…”
“…”
Thương Dữ không hề có chuẩn bị mà đón nhận một lượng lớn thông tin như vậy, ngây người tại chỗ.
Dường như ai cũng biết Thương Dữ chỉ thích những Omega xinh đẹp dịu dàng, ca sĩ nhỏ cũng không phải ngoại lệ, thật lòng mà nói nếu không phải vì cái người kia ở giữa phá đám, cậu chàng với Thương Dữ có lẽ sẽ vui vẻ mà ở bên nhau.
Từ sâu trong lòng cậu chàng cảm giác, là do mình hại cả đời người mà mình thích.
Nếu như có thể trở về lúc ban đầu, cậu chàng sẽ dũng cảm từ chối hormone Alpha của cái người kia, kiên định giữ lại Thương Dữ.
Dù sao thì bây giờ nhìn lại, mười năm rồi, Thương Dữ vẫn còn vì trách nhiệm mà cùng người kia ở bên nhau, cậu chàng tất nhiên cũng có thể.
Gần đây nghe nói quan hệ của hai người họ càng ngày càng nhạt rồi, cậu chàng cảm thấy bản thân mình không những trẻ trung xinh đẹp, lại còn là ca sĩ nổi tiếng thế giới, đã đến lúc khiến Thương Dữ biết rằng bạn đời dù thế nào cũng nên là một Omega.
Hoặc là nói, coi như là nói thật ra, cũng có thể khiến cho Thương Dữ có chút ấn tượng về cậu chàng.
Lại không ngờ rằng, Thương Dữ đột nhiên cười lạnh, khiến cậu chàng không rét mà run.
“Hóa ra là cậu.” Giọng anh ta trầm xuống.
Lúc ca sĩ nhỏ bị đuổi ra khỏi quán bar, mặt vẫn còn mờ mịt, không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó liền có người đại diện đến thông báo với cậu chàng, phía cấp trên công ty muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng, thậm chí còn không nguyện ý trả tiền bồi thường, từ xã hội đến truyền thông ngay lúc đó cũng ùn ùn bạo lộ hết những tin xấu từ nhỏ đến lớn của cậu chàng, kể cả chứng cứ chuyện gia tộc lúc nằm dưới đáy đã sử dụng thân phận Omega để dụ dỗ Alpha quý tộc chiếm lấy tài nguyên – Một Đế Quốc đang khơi mào quyền lợi bình đẳng, đặc biệt là nhóm người Omega, đều không thể chấp nhận nổi những việc xấu chồng chất này. Gia tộc được cậu chàng cứu giúp khi xưa giờ đây chẳng thể gánh nổi những tin tức mất mặt ấy, muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu chàng, bèn đồng ý đảm bảo với truyền thông giao ra chứng cứ.
Đầu óc cậu chàng mơ màng, mọi thứ vỗn dĩ nên xảy ra theo đúng những gì cậu chàng dự tính, vì cớ gì Thương Dữ lại đột nhiên tức giận như thế?
Không phải đều nói rằng, Thương Dữ muốn rời bỏ cái người kia từ rất lâu rồi sao? Nếu như sớm biết người anh ấy phải chịu trách nhiệm là người khác, anh ấy không phải là càng vui mừng ư?
Thương Dữ mặt mày dường như là xanh ngắt mà xử lí hết mọi việc mới quay trở lại chỗ ngồi cạnh quầy bar.
“… Ấy, cậu làm gì đấy?” Bạn tốt kinh ngạc nói, chỉ có thời gian ngắn ngủi nửa tiếng, chủ quán bar vừa chạy đến xin lỗi nói ca sĩ gặp phải thông tin vô cùng tiêu cực, đã bị yêu cầu rời khỏi quán bar, nguyện ý miễn đơn cho tất cả mọi người để biểu đạt xin lỗi.
Thương Dữ trầm mặc chốc lát, ngồi xuống uống ngụm rượu, đột nhiên lộ ra dáng vẻ mơ hồ hiếm có.
“Cậu có còn nhớ… cái người kia tên gọi là gì không?”
Bạn tốt không hiểu Thương Dữ đang chơi trò úp mở gì, nhưng cũng biết bầu không khí trở nên kì dị, bèn ngẫm nghĩ một lát, vẫn thật sự không có chút manh mối nào.
Cái người đó, ngoại trừ cái người đó, còn có ai nữa.
“Cậu ta tên gì, nói thật cũng nhớ không ra nữa,” Bạn tốt nghĩ nghĩ, rồi ngừng lại, ung dung cười, “Có điều cậu ta đã rời khỏi gia tộc rồi, tên là gì chẳng còn quan trọng nữa… Tôi nhớ là cậu muốn người đó đi xóa bỏ dấu ấn cùng với hormone, đến khi đó hai người chẳng còn quan hệ gì nữa. Hầy, cũng chỉ có cái người đó mới điên đến vậy, lúc đầu còn bỏ thuốc cậu.”
Đúng thế.
Thương Dữ hơi nghiêng đầu nhìn dáng vẻ sao cũng được của bạn tốt, không chỉ là người bạn tốt này, dường như tất cả những người xung quanh anh ta, kể cả nhân viên công ty, người nhà, gia tộc của cái người đó, thậm chí… cả Đế Quốc.
Đều có thái độ như thế với cái người đó.
Không xứng, khinh thường, thậm chí chẳng muốn dính dáng.
Anh ta cũng vừa mới phát hiện, nguyên nhân khiến người anh ta căm tức và chán ghét bấy lâu, cũng như gánh chịu hết những thái độ của những người xung quanh do bị anh ta ảnh hưởng hoá ra… lại là một sai lầm.