Dịch: Duật Lam
Khi ra khỏi quán bar, Thương Dữ nhớ đến anh mắt bạn tốt nhìn mình rời đi dường như nhìn thấy quái vật vậy, lặng lẽ thở dài.
Sau khi biết sự thật, anh ta đúng thật là có chút không giống chính mình nữa – Lúc này mà lại một lòng muốn trở về, mà quên rằng cái người kia, Thời Ôn lúc này có lẽ đang ở Viện Khoa học làm phẫu thuật.
Không biết phẫu thuật loại bỏ hormone tiến hành đến đâu rồi.
Phẫu thuật loại bỏ hormone thật ra đã hoàn thiện vài năm, chỉ là hormone giả hơi có chút đặc thù – Nhưng cũng sẽ không khó loại bỏ như hormone thật. Anh ta để Viện Khoa học nghiên cứu nhiều năm như vậy, cũng là vì đợi kĩ thuật này càng hoàn thiện, có thể xác nhận không một sai sót mà thôi.
Dù rằng anh ta luôn rất nghiêm khắc lạnh nhạt, nhưng không thể không thừa nhận rằng, anh ta đối xử với Thời Ôn đem ra so sánh với những người khác thì khoan dung quá nhiều.
Nếu không thì, khi vừa đánh dấu anh ta sẽ để người đi xóa dấu ấn bỏ hormone, thậm chí làm tổn hại đến mạng sống của Thời Ôn cùng với pháp luật Đế Quốc rồi.
Thương Dữ nghĩ đến cuộc điện thoại lúc sáng của Viện Khoa học, cùng với lời nhắc nhở giữa cuộc họp của thư kí Beta, không nhịn được mà lấy điện thoại gọi đi.
“…”
Điện thoại không ai bắt máy.
Cũng đúng, bây giờ đã là mười một mười hai giờ đêm, pháp luật của Đế Quốc quy định sau giờ làm việc AI sẽ tự động tắt liên lạc với số công việc, anh ta lại không nhớ bất kì số điện thoại cá nhân của thành viên nào trong Viện Khoa học, thậm chí số điện thoại cá nhân của thư kí Beta cũng lười ghi nhớ.
Anh ta do dự một lát, vẫn là muốn về căn nhà đó nhìn xem.
Sáng hôm sau nói chuyện với Viện Khoa học một chút, phẫu thuật xóa dấu ấn có thể hoãn lại, anh ta cần cùng với Thời Ôn nói chuyện rõ ràng cũng như mối quan hệ của hai người.
Có điều nếu thật sự xóa rồi, vậy cũng không sao… Phẫu thuật xóa bỏ dấu ấn dưới sự nghiên cứu của Viện Khoa học đã trở nên càng hoàn thiện, để cho hai bên đều có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, cũng không tồi.
Khi Thương Dữ về đến căn nhà đó, còn đang đứng ở cửa, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm kì lạ.
Tựa như… Trái tim từng chút một nặng đi, dần dần chìm sâu vào vũng nước lạnh buốt.
Loại dự cảm ấy khiến cho động tác mở cửa của anh ta chậm lại.
“Tách.” Đèn tự động mở bằng thao tác của AI, cả căn nhà không thêm quá nhiều đồ vật, điều đó làm cả phòng lộ rõ vẻ trống trải, càng thể hiện ra sự cô độc của chủ nhân.
Xoa mũi tiến về phía trước, không phải là mùi hương ấm áp quen thuộc của cái người kia, mà là mùi hương nồng nặc của thuốc khử trùng.
Giống như có người quét dẹp sạch cả nơi đây trong hai ngày nay.
Thương Dữ nghĩ đến là cái người kia, dù gì cái người kia cũng rất yêu sạch sẽ.
Nhưng luôn có cảm giác, có chỗ nào đó kì quái.
Dự cảm của anh ta trước giờ vẫn rất chuẩn, mà loại dự cảm này lại không ngừng thôi thúc anh ta tiến về phía trước.
— Cho đến khi đi đến trước cửa phòng của Thời Ôn.
Tại căn nhà này, anh ta chưa từng dè dặt như vậy, bởi vì cái người kia vĩnh viễn đều ở đây, thậm chí căn nhà này trước khi để cái người kia dọn đến anh ta cũng chẳng để ý nhiều. Vì vậy đây coi như là lần đầu tiên, dưới tình huống Thời Ôn không ở, anh ta bước vào nơi này.
Anh ta tất nhiên cũng chưa từng đến phòng của Thời Ôn.
Hai người lên giường đều là ở căn phòng lớn khác, kể cả ở thư phòng – Bởi vì ngày hôm sau tỉnh dậy sẽ trực tiếp đến thư phòng làm việc, anh ta làm việc trước giờ đều rất chuyên tâm, chán ghét người khác làm phiền, thậm chí ngay cả Thời Ôn đang nghỉ ngơi trên giường, anh ta cũng sẽ tỏ vẻ phiền toái mà để Thời Ôn rời giường.
Thời gian lâu dần, Thời Ôn lặng lẽ đem đồ dùng của mình dọn đến một căn phòng khác, cũng sẽ lập tức xoay người xuống giường ngay khi anh ta cau mày sắp tỉnh dậy, đi chuẩn bị đồ ăn sáng.
Anh ta thấy được điều đó, chỉ cảm thấy Thời Ôn biết điều, cũng chỉ có vậy mà thôi.
Phòng của Thời Ôn không lớn, nhưng lại rất có hơi người. Không biết cậu ấy kiếm đâu chăn ga hình hoạt hình, khiến cả căn phòng đều ấm áp hẳn, khác xa căn phòng lớn chỉ có màu sắc trung tính đen trắng xám mà anh ta thích.
Trên bàn sách của Thời Ôn có một chiếc máy tính, vẫn còn hắt ra ánh sáng, có vẻ người chủ chỉ tắt màn hình, nhưng lại chưa tắt cây máy.
Mang theo lòng hiếu kì không biết từ đâu, tầm mắt anh ta rất nhanh liền bị một vật khác trên bàn sách hấp dẫn.
Một cái… khung gỗ, nhìn có vẻ như là thứ chỉ có địa cầu cổ mới có. Thật ra, rất nhiều đồ dùng trong nhà hầu như đều được Thời Ôn mua từ chợ của địa cầu cổ, có lẽ cũng là nguyên nhân khiến căn phòng của cậu ấy tràn ngập khí người.
Trong khung có hai người.
Anh ta và… Thời Ôn.
Hai người bọn họ chưa từng chụp chung, tấm này nhìn như bị người ta cắt từ ảnh tập thể rồi cẩn thận ghép lại với nhau.
Anh ta trên tấm ảnh nhìn rất trẻ, nhưng vẫn nghiêm túc như thế, ánh mắt anh ta nhàn nhạt lướt qua chính mình, nhận ra đồ mình mặc trên người là bộ vest mặc vào đêm tốt nghiệp mười năm về trước.
Mà cái người kia.
Thời Ôn và hiện tại khác biệt rất lớn, năm đó tuy rằng cũng mang theo hormone Omega giả, nhưng giữa hàng lông mày vẫn là dáng vẻ phấn chấn vui tươi, mang theo cả sự tự tin mạnh mẽ của Alpha – Còn bây giờ thì, cậu ấy đã gầy rồi, cũng ít cười hẳn, cho dù có thật sự cười cũng mang theo vẻ gượng ép, làm cho anh ta chán ghét vô cùng.
Nhìn bức ảnh đỏ, Thương Dữ nhớ về thời cấp ba người kia như một làn gió mạnh mẽ ùa vào cuộc sống của anh ta, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, không hề ăn nhập một tí nào với những cậu chàng quý tộc bị gò bó trong trường cấp ba Đế Quốc, lại vừa khắc sâu vào trong trí nhớ người khác, khó có thể quên.
Bất giác, ánh mắt anh ta chìm sâu trong cảm giác hoài niệm, nhẹ nhàng đặt cái khung về chỗ cũ.