Dì Hoa tất bật dọn dẹp lại phòng ốc, Nam Tân thì miễn cưỡng ăn chút cơm. Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong không có việc gì để làm, cậu lại nằm ườn trên giường, đeo tai nghe, cứ vừa nằm vừa nghe đến ngây người.
“Dì đi xuống đổ rác nhé!”, Dì Hoa biết là cậu chưa ngủ, gõ nhẹ cửa phòng báo cho cậu hay rồi mới đi.
Dưới lầu có thùng rác lớn. Dì Hoa vứt rác xong lại không đi lên ngay mà đi một vòng tới trước một chiếc xe màu đen, thong thả mở cửa xe ngồi vào vị trí phó lái.
Trong xe là Cảnh Giới, gương mặt mệt mỏi, “Sao rồi?”
Buồng xe sặc mùi thuốc lá. Đã lâu rồi hắn không hút thuốc nữa. Trước mặt Nam Tân, dì Hoa bình tĩnh bao nhiêu thì bây giờ lại không kìm được ứa nước mắt bấy nhiêu, “Đang làm cái gì thế này…”
Cảnh Giới không nói lời nào. Dì Hoa nghẹn ngào chốc lát mới lau nước mắt cho khô, bảo, “Vừa ăn một chút. Trong phòng ngổn ngang lắm, như không phải chỗ cho người ở. Cậu ấy vốn đâu phải đứa trẻ như vậy.”
Cảnh Giới “Ừ” một tiếng. Lúc hắn đi vào nhà thấy vẫn ngăn nắp sạch sẽ lắm, xem ra là cậu tỉnh lại rồi mới bộc phát như thế. Hắn chỉ bảo, “Em ấy phát bệnh, tính tình không được tốt. Em ấy muốn sao thì cứ để vậy đi.” Ngừng một lát, nói thêm, “Dì chăm sóc em ấy thật tốt.”
“Còn cậu thì sao?” Hiếm có khi nào như hôm nay, dì Hoa lại thấy hơi thương cho Cảnh Giới, “Từ ngày đầu tiên bước vào nhà họ Cảnh tôi đã biết mình phải làm gì rồi. Tôi thấy bản thân chăm sóc cậu ấy rất tốt, nhưng cậu ấy lại càng ngày càng phiền lòng. Thân thể thì tôi chăm sóc được, trái tim thì tôi chăm không nổi đâu, không có bản lĩnh đó.”
“Dì Hoa.”
Cảnh Giới vừa lên tiếng, dì Hoa liền nín bặt.
“Hôm nay lúc tôi xông vào phòng, thấy em ấy nằm ở đó, vẫn khỏe mạnh, vẫn còn thở. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là, vậy là tốt lắm rồi, vẫn còn kịp. Tôi vẫn có thể giữ em ấy lại, trói tay trói chân lại cũng được, sẽ không…sẽ không để em ấy đi mất nữa.” Lúc ấy, hắn đếm đi đếm lại chỗ thuốc ngủ lăn lóc trên sàn cả chục lần mới dám xác nhận rằng Nam Tân vẫn chưa uống thuốc. Chính hắn cũng chẳng biết khi hắn đặt lại từng viên thuốc về vị trí cũ, rốt cuộc là bản thân ôm tâm trạng gì.
Chỉ nhớ bên tai khi ấy cứ văng vẳng những lời Hà Giản nói với hắn, và cả tiếng chỉ trích của Chung Đồng Văn.
Trước đây hắn chẳng qua để ý rằng tình yêu của mình dành cho Nam Tân có vấn đề gì không, không hiểu vì sao mọi người lại cứ muốn hắn phải cách xa Nam Tân một chút. Rõ ràng hắn thương người đó như vậy, ai cũng không thương người ấy nhiều bằng hắn được. Thiếu điều đặt vào lòng bàn tay nâng niu, đặt người ấy trong tim vẫn còn sợ người ấy ngồi chưa được thoải mái.
Cho đến tận khoảnh khắc kia, Cảnh Giới cuối cùng mới thực sự cảnh giác với chính mình.
Từng dấu vết của bản thân đều bị hắn xóa đi sạch sẽ, sau đó lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi ở của Nam Tân, chỉ là gọi cho dì Hoa một cuộc điện thoại bảo bà tới đây.
“Tôi có thể làm mọi thứ, chỉ cần em ấy ở lại bên mình là được,” Giọng hắn bình tĩnh, “Dì Hoa, dì hẳn là người hiểu rõ nhất.”
Dì Hoa tự nhiên không tự chủ được lạnh run. Bà đã thay Cảnh Giới chăm sóc Nam Tân nhiều năm rồi, dĩ nhiên biết hắn đối xử với người kia thế nào, phải nói là tỉ mỉ chi tiết khủng khiếp. Chỉ là Nam Tân luôn nghe lời hắn răm rắp. Hồi mới tới nhà họ Cảnh, tình trạng còn tệ hơn bây giờ nhiều lắm. Dì Hoa thấy đã quen, cũng chẳng phát hiện ra có gì sai.
“Nhưng…” Dì Hoa, với tư cách là cánh tay đắc lực chăm sóc Nam Tân của hắn, có điều gì muốn nói mà lại nói không ra được.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, em ấy chưa từng có yêu cầu gì với tôi cả. Tới tận bây giờ, tôi nói cái gì thì chính là cái đó, ngoan ngoãn lắm. Vất vả lắm em ấy mới có một nguyện vọng của riêng mình,” Cảnh Giới ngừng một lát, giọng nhẹ bẫng, “Tôi phải hoàn thành tâm nguyện đó cho em ấy.”
Dì Hoa liếc nhìn Cảnh Giới, chung quy vẫn cảm thấy mấy chữ nhẹ tênh cuối cùng mà hắn nói ra ấy đều là tận cùng đau đớn, chẳng biết phải làm sao chỉ đành lầm bầm nói, “Tôi không hiểu, thật sự không hiểu nổi.”
“Coi như tôi xin dì, xin hãy chăm sóc em ấy thật tốt giúp tôi.” Hắn bảo.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Giới nói năng lễ phép với dì Hoa.
Bà vội vã trở về nhà, đã thấy Nam Tân dậy từ bao giờ, đang ngồi trên sofa phòng khách đợi mình. Đeo tai nghe nằm một lúc xem ra đã khiến tinh thần cậu tốt hơn chút ít. Nhưng chỉ là người cậu gầy tong teo, nhìn qua vẫn có vẻ tiều tụy không có sức sống.
“Ôi, sao không ngủ à?” Dì Hoa lo lắng hỏi han.
“Buổi chiều ngủ hơi nhiều, giờ không buồn ngủ ạ.” Nam Tân vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Dì qua đây ngồi đi.”
Bà vừa ngồi xuống đã nghe cậu nói, “Anh ấy yên tâm rồi, dì về đi thôi.”
Trước mặt Nam Tân, dì Hoa vẫn luôn biết phải ứng xử thế nào. Bà không để ý đến lời ám chỉ của cậu, trách cứ, “Trước thì nói hay lắm, bảo là sẽ chăm sóc dì khi về già. Giờ thì ghét bỏ đuổi đi hả?”
Nam Tân cười cười, không nói lời dỗ ngọt nào mà lại bảo, “Anh ấy một mình.”
“Một mình làm sao?”
Nam Tân giữ nguyên nét cười trên mặt, khiến cậu thoạt trông cực kì dịu dàng, “Vẫn cần một người ở bên cạnh chăm sóc thì hơn.”
Hai cái người này thật là… Trong lòng dì Hoa khó chịu. Bà đứng lên, buột miệng cả giận nói, “Lúc cậu không ở nhà, ngay cả nhà cậu Cảnh cũng không buồn về nữa kìa, tôi chăm ai mà chăm? Còn nói nữa, bên đó một mình, chứ cậu thì hai mình chắc? Cậu còn đang bệnh đó.”
“Lúc tôi đi dì đã đồng ý với tôi rồi, để cho tôi yên tâm.”
Lúc này Nam Tân lại lộ ra cái vẻ cố chấp đến tận xương tủy của mình ra. Tuy rằng cậu luôn một vẻ ngoan ngoãn vâng lời thì cũng có lúc cá tính bộc phát.
Dì Hoa cuối cùng cũng nhìn ra hai người họ ai cũng không nói dối, chỉ là cứ thay nhau bắt nạt người ngoài cuộc là bà. Bị kẹp giữa hai người này, bà cũng thấy bực mình, dứt khoát xua tay, “Được được được, hai người các cậu ai cũng biết cách làm khó tôi. Cậu ta ở dưới lầu đó, cậu đi tìm đi. Xem xem ai thuyết phục được ai.”
Nam Tân không nói, ngồi im.
Dì Hoa lại mềm lòng, nắm tay cậu, “Hai người…”
“Dì luôn nghe theo anh ấy,” Nam Tân nhẹ giọng đáp, “Tôi biết.”
Trong chốc lát, Nam Tân chợt cảm thấy mình sắp không chống đỡ nổi nữa. Cậu muốn nói ra sợ hãi trong lòng, muốn chạy đi gặp người kia. Nhưng nói câu này xong, cậu lại tàn nhẫn kéo ý chí đang run lẩy bẩy của mình lên. Cho dù đau lòng như thế nào, cho dù là rỉ máu, dù có chật vật như chết đi sống lại, thì thoạt trông vẫn bình thản như không.
Bàn tay của Nam Tân lạnh như băng, còn rất gầy nữa. Dì Hoa nắm bàn tay đó chẳng khác gì đang nằm một bộ xương không có sức sống, ngay cả động mạnh cũng không dám. Bà chỉ đành cẩn trọng thăm dò, “Cậu không đi tìm à? Nếu không đi chắc cậu chủ đi về đấy. Lúc tôi lên lầu cậu ấy còn châm một điếu thuốc.”
Lời cuối cùng dì Hoa nói cũng có tính toán cả. Không chỉ là nhắc Nam Tân rằng người kia hút thuốc xong sẽ đi, mà còn đang tố cáo chuyện người kia hút thuốc. Dù sao cũng chỉ có một mình Nam Tân là quản được chuyện Cảnh Giới không được hút thuốc.
Nam Tân lại bảo, “Dì đi nghỉ đi. Hôm nay tôi không cẩn thận làm đổ thuốc rồi, ngày mai sẽ phải quay lại gặp bác sĩ.”
Cậu đứng lên khỏi ghế sofa, từ trên cao nhìn xuống dì Hoa đang ngồi. Trong vô thức, lộ ra vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn của một người luôn được kẻ khác nâng niu trong tay mà cưng chiều, cho dù cậu chẳng hề chủ đích làm thế.
Nhưng liền sau đó, cậu đã cúi người xuống, dịu dàng hôn một cái lên trán dì Hoa. Giống như một nụ hôn chúc ngủ ngon bình thường. Nhưng cũng lại giống như một người vừa tai qua nạn khỏi đang thầm bày tỏ sự kính trọng của mình.