Không Buông Bỏ Được

Chương 4:




Ngày hôm sau, Cảnh Giới thật sự không đến công ty làm mà ở nhà cùng Nam Tân nguyên một ngày. Chiều hôm đó, chờ khi mặt trời dịu đi, hắn mới cùng Nam Tân rời khỏi nhà. Trước khi đi, hắn gọi cho Lý Tinh Dương để báo chuẩn bị cho một gian phòng cá nhân, một mình một khu để tránh bị người khác quấy rầy. Lúc này trời còn chưa vào thu. Trong khu vườn nhỏ, nước in trời mây, vài chú cá chép đuôi hồng bơi qua bơi lại. Khung cảnh tao nhã, sang trọng. Nếu như tới vào mùa khác thì cảnh sắc lại không như vậy nữa.
Lý Tinh Dương đích thân ra cửa đón khách, chào hỏi mấy câu xã giao, nói rằng mình đang chơi bài với mấy người bạn ở trên lầu. Nam Tân đi theo bên cạnh Cảnh Giới, chỉ im lặng nghe hai người kia nói chuyện. Lúc Lý Tinh Dương hỏi chuyện, cậu cũng không đáp, chỉ hờ hững nhìn người ta coi như đáp lễ mà thôi.
Tính tình Nam Tân kì lạ, Lý Tính Dương cũng đã nghe qua. Gã bèn chuyển sang chuyện khác “Tần Liệt bảo tan làm sẽ qua đấy. Cậu thì hay rồi, đi làm cũng không đi luôn hả?”
Cảnh Giới cười bảo “Lâu lâu lại nghỉ ngơi chút.”
Lý Tinh Dương vỗ vai Cảnh Giới vài cái rồi không nói thêm gì nữa.
Đợi tới khi Tần Liệt tới, còn đưa thêm một người đàn ông lạ hoắc theo cùng, tiến vào phòng ăn, Nam Tân mới hiểu lúc nãy hai người kia nói chuyện qua lại là có ý gì.
Cảnh Giới giới thiệu hai người với nhau, “Đây là Hà Giản, là bác sĩ tâm lý rất có tiếng. Đây là người yêu tôi.”
Sắc mặt Nam Tân lập tức lạnh đi “Em đã có bác sĩ cá nhân rồi.”
“Cô ta không đủ chuyên nghiệp, bị sa thải rồi.”
“Nhưng em chỉ tin tưởng chị ấy.”
Cảnh Giới dỗ dành “Không phải anh muốn em làm gì đâu. Không cần phải thăm khám gì cả, nói chuyện với anh ấy chút, coi như là bạn bè thôi.”
“Cảnh Mộ Tiên!” Nam Tân tức giận nhìn hắn. Bởi vì xúc động mạnh mẽ trào dâng nên lồng ngực cũng phập phồng dồn dập theo.
Cảnh Giới cũng cứng rắn không kém “Em đừng có tùy tiện thế, tình trạng bản thân thế nào em cũng tự biết rồi. Chung Đồng Văn trị liệu cho em đã lâu như thế rồi, có tác dụng gì không? Chẳng những không khiến tình trạng tốt lên, cô ta còn làm mọi thứ ngày càng tệ hơn. Hà Giản là chuyên gia nổi danh trong lĩnh vực này…”
Thường ngày Nam Tân vốn đã kiệm lời ít nói. Lúc này lại càng không biết phải nói làm sao, chỉ cắt ngang “Lúc này em không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Cảnh Giới hỏi “Chẳng lẽ anh lại làm gì có hại cho em à?”
Một bước Nam Tân cũng không nhường: “Nhưng anh cũng chưa bao giờ để ý tới cảm xúc suy nghĩ của em hết!”
Cảnh Giới nhìn sang hướng khác, cố gắng dằn lại cảm xúc nóng giận trong mình. Sau đấy mới tận lực khuyên nhủ Nam Tân, “A Tân, nếu như anh không để ý tới cảm xúc của em thì đã mang em tới thẳng bệnh viện rồi. Hiện tại chính là vì để ý đến em nên mới đặc biệt mời bác sĩ tới một chuyến. Anh mong là hai người trước hết hãy…”
“Nhưng đến quyền nói không em cũng không có.” Nam Tân hỏi ngược lại hắn, “Không phải sao?”
“Nam Tân!”
Hà Giản kịp thời túm lấy cánh tay của Cảnh Giới, ý bảo hắn cố gắng giữ tỉnh táo. Bản thân anh liền tiếp lời “Tất nhiên là cậu có quyền nói không chứ.” Anh mỉm cười, vừa dịu dàng lại vừa ấm áp. Còn Cảnh Giới thì đang cực kì tức giận.
Nam Tân không thể nào khống chế được tâm trạng của mình, buột miệng nói “Anh tin tưởng người ta như thế, vậy bảo anh ta tới mà xem anh phát bệnh đi!”
Lời nói ra rồi, cậu mới ý thức được mình vừa nói gì. Sức lực cả người liền bị rút sạch. Thái độ cứng đầu phòng bị cũng chẳng còn đâu nữa, chỉ còn lại vẻ mặt đầy mệt mỏi “Xin lỗi, em hơi… hơi…”
“Mộ Tiên, có thể cho em thêm chút thời gian không?” Nam Tân cầu khẩn.
Cảnh Giới chớp chớp mắt, đoạn mới nói:“Được… được…”
Chuyện này thế là chấm dứt ở đây.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hà Giản bắt tay với Cảnh Giới, dùng ánh mắt trấn an hắn. Dẫu sao hắn cũng là người đã có kinh nghiệm dày dặn phong phú, chỉ bảo “Đã làm phiền anh phí công đến đây rồi.”
“Đâu có, cũng không phí hoài gì đâu.” Hà Giản vẫn giữ nguyên vẻ mặt hòa thuận vui vẻ, “Có cơ hội sẽ liên lạc lại.”
Cảnh Giới không muốn bỏ Nam Tân lại một mình nên nhờ Tần Liệt tiễn Hà Giản về.
Tần Liệt trước khi đi còn nhìn hắn một lần. Cảnh Giới biết ánh mắt đó là có ý gì. Mỗi lần hắn vì Nam Tân mà rơi vào tình huống chật vật không chịu nổi, Tần Liệt đều dùng vẻ mặt nín cười đó nhìn hắn. Sau này thì dứt khoát không cần phải nói, hắn chỉ cần nhìn thôi cũng đã hiểu.
Mối quan hệ buồn cười của hắn và Nam Tân, Tần Liệt nhìn đã sắp mười năm rồi, những nhìn mãi vẫn không đủ.
Chuyện cười này bắt đầu từ lúc Cảnh Giới chính thức rời nhà lớn “Vì một đứa nhóc mà anh cũng không thèm mang họ Cảnh nữa hả?”
Từ nhỏ Cảnh Giới đã do Cảnh lão gia đích thân dạy dỗ. Theo tiêu chuẩn để bồi dưỡng ra một người thừa kế chuẩn chỉ của Cảnh gia. Một ngày nọ, có người mới đem chuyện Cảnh Giới ở ngoài lén nuôi một thằng nhóc làm tình nhân mang tới bên tai Cảnh lão gia. Lão gia đã chừng đó tuổi rồi, tính tình cổ hủ, làm sao có thể chấp nhận trưởng tôn mình nuôi lớn làm ra việc như thế.
Ông yêu cầu Cảnh Giới tự giải quyết chuyện này bởi nghĩ rằng hắn sẽ biết phải lựa chọn thế nào. Chính bản thân hắn, cho tới bây giờ, cũng không ngờ mình thực sự vì một người con trai mà từ bỏ tất cả mọi thứ. Thế nhưng lúc ấy tinh thần của Nam Tân thật sự rất tệ, không thể nào sống thiếu Cảnh Giới được. Cứ kéo dài mãi, cuối cùng Cảnh lão gia qua đời, Cảnh Giới cũng rời khỏi Cảnh gia. Mặc dù chuyện không hẳn là Cảnh Giới vì Nam Tân mà quyết định rời đi, nhưng hắn thật lòng muốn ở cả đời bên cạnh cậu.
Vậy mà còn chưa tới mười năm, hắn còn chưa chán ghét vứt bỏ Nam Tân, ngược lại, Nam Tân đã muốn chia tay hắn rồi.
Nghĩ lại lúc ấy Cảnh Giới chỉ biết trưng ra vẻ măt bất đắc dĩ, rồi mỉm cười chịu đựng, cứ thế để mặc cho Tần Liệt cười mình.
Lúc đấy hắn nói cái gì mà — chịu thôi, không buông bỏ được.
Tối hôm đó, Tần Liệt đánh điện thoại tới thăm hỏi, “Sao rồi hả, Cảnh tổng? Ngày mai có thể quay lại làm việc bình thường được chưa? Tôi bảo này, phiền phức nhà cậu cũng ghê gớm thật đó, đã dỗ xong chưa?”
Đầu dây bên kia đáp “Tôi là Nam Tân.”
Tần Liệt lập tức im bặt, một hồi mới khách khí hỏi: “À Nam Tân đấy à, khụ khụ, cậu… cậu khỏe không?”
“Ừm.”
Tần Liệt và Cảnh Giới là bạn chơi với nhau từ bé. Sau này hai người lại cùng nhau xông pha lập nghiệp, cũng đã tận mắt thấy Nam Tân ngã bệnh thế nào. Anh vẫn luôn cảm thấy hơi sợ Nam Tân, nhìn chung vì cậu bình thường an tĩnh quá. Một gợn sóng cũng không có, cho nên lại thành kiểu khó hiểu khó đọc vị nhất.
Một người mong manh như thế, lại được nâng niu như bảo bối, lại càng trở nên đắt giá hơn. Tần Liệt đã bôn ba khắp nơi gặp đủ loại người, dù gặp phải tai to mặt lớn hay côn đồ lưu manh gì cũng không sợ. Chỉ có Nam Tân, nói vài câu liền khiến anh cảm thấy khó thở. Trong lòng sâu sắc nghi ngờ có phải Cảnh Giới bảo Nam Tân tiếp điện thoại hù mình không.
“Cảnh Giới đâu rồi?”
Nam Tân không đáp, trực tiếp hỏi: “Anh tìm anh ấy có việc gì không?”
“Không có chuyện gì, chỉ là hỏi xem mai có tới công ty không thôi.”
Đầu dây bên kia, Nam Tân yên lặng một lát, rồi bảo “Ngày mai anh ấy sẽ đi làm.”
Trong lòng Tần Liệt thầm than thở, không biết ông trời này hôm nay lại làm sao rồi đấy, ngoài miệng lại đáp nhanh “Ây, cậu đừng hiểu lầm, tôi không có thúc giục gì đâu. Cậu không khỏe, để cậu ta ở nhà với cậu nhiều hơn chút ha, bên này không có việc gì quan trọng đâu. Thật đó!” Anh dùng giọng chân thành tha thiết nhất để nói với Nam Tân, chỉ nhận lại được một câu “Không cần đâu.”
“Tôi…” Tần Liệt còn đang muốn nói thêm mấy câu, Nam Tân đã cúp máy. Lời dịu dàng định nói tới khóe miệng liền buột ra thành câu chửi thề “…Đù má!”.
Cái tính vừa lầm lì vừa quái gở như thế, từ trái sang phải đều không thể hòa hợp với nhóm người bọn họ. Thế mà Cảnh Giới lại giữ ở bên cạnh lâu như thế, xem ra tính ở cùng nhau cả đời luôn đó. Thành thật thì Tần Liệt vẫn luôn có chút tò mò về Nam Tân. Anh cũng không biết Nam Tân quá rõ, vậy nên cảm thấy rất khó hiểu. Ngoại trừ ngoại hình có thể tính là một trang tuyệt sắc ra, thì rốt cuộc người này hấp dẫn Cảnh Giới ở điểm nào nhỉ?
Ví dụ như bây giờ mà Tần Liệt đem chuyện này đi hỏi Cảnh Giới thì chắc hắn cũng chẳng đáp được bao nhiêu đâu. Trước Nam Tân, Cảnh Giới cũng không phải là chưa từng hẹn hò với ai. Những người hắn qua lại cùng cũng đủ kiểu từ béo tới gầy muôn hình muôn vẻ. Thế nhưng về cơ bản thì đều chỉ là ham vui nhất thời, nhân duyên ngắn ngủi, chẳng có ai là đáng bàn tới. Chỉ có duy nhất Nam Tân, ồn ào huyên náo người người đều biết. Cứ như là rơi vào mê cung, vào rồi là không thể nào thoát ra được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.