Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 16: Cá muối (16)




Edit: Chianti
Lương Diễn đè tay lên mái tóc lù xù của cô.
Thư Dao trơ mắt mà nhìn ánh mắt của bạn học từ lúc bắt đầu nghi hoặc đến mê mang rồi lại đến khiếp sợ.
Thư Dao từ bỏ giãy giụa.
Cô đi một vòng, muốn nhìn xem có cái cây nào thích hợp để cô treo cành hướng đông nam hay không.
Lương Diễn ở bên cạnh, bỗng nhiên cười: “Hết giận chưa, Dao Dao?”
Thư Dao không rõ trong lòng anh muốn làm cái gì.
Bạn học ở xung quanh với ngọn lửa bát quái cháy rực trong lòng, ánh mắt cũng tràn ngập hoang mang.
“Xin lỗi, mấy ngày nay anh nhiều việc quá, đã quên mất ngày kỷ niệm ba năm yêu đương của chúng ta,” Lương Diễn thân mật xoa xoa tóc Thư Dao, làm rối mái tóc nhỏ, giọng nói dịu dàng, “Lần này là anh sai, em đừng nóng giận, càng miễn bàn chia tay, có được không?”
Giọng nói ôn hòa, thật sự giống một người đàn ông vô ý phạm phải sai lầm nhỏ không ảnh hưởng tới toàn cục, kiên nhẫn dỗ bạn gái đang tức giận.
― bị ngộ nhận có quan hệ tình cảm, so với kim chủ dễ nghe hơn nhiều.
Thư Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ dụng ý của anh, liều mạng gật đầu.
Nhịn không được thầm đưa mắt quan sát xung quanh.
Lương Diễn nói xong hai câu như vậy, bạn học ở bên cạnh lập tức lộ ra vẻ mặt “Quần tôi cũng cởi rồi, cô còn cho tôi xem cái này”.
Đó là một loại cảm giác mất mát khi gặm phải hạt dưa giả.
Thư Dao căng dây thần kinh, mắt nhìn thẳng đi theo Lương Diễn, một đường đi đến bên cạnh xe của anh.
Mãi đến khi bên cạnh không còn ai, Thư Dao mới khom người cúi chào Lương Diễn, thẹn thùng không thôi: “Hôm nay cảm ơn anh, anh Lương.”
Lương Diễn nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”
Thư Dao nhìn chằm chằm trên mặt đất có một đám có dại tùy ý sinh trưởng.
Ngày mai là ngày cùng hoa hoa công tử Đặng Giới kia gặp mặt, thế nhưng Thư Dao vẫn chưa biết nên nói chuyện này cho Lương Diễn như thế nào.
Lúc trước ở trên sân bắn, Lương Diễn trực tiếp cầm lắc tay anh đào của cô, lại cho cô một cái đồng hồ, nói là cái gì mà “Tín vật”.
Hẳn anh sẽ không quên mất đâu.
Nhưng giờ anh lại không hề đề cập tới.
Mắt thấy Lương Diễn lên xe, Thư Dao mới nhịn không được gọi anh: “Anh Lương, chuyện gặp mặt ngày mai――”
“Xin lỗi, bây giờ tôi không có thời gian nói về chuyện này,” Lương Diễn sửa sang lại nút tay áo, ngón tay mảnh dài, Hắc Diệu Thạch lóe ánh sáng nhạt, anh không nhanh không chậm mà mở miệng, “Đêm nay 8 giờ 40, phòng 301 Nguyệt Minh Lâu, chúng ta tán gẫu kỹ càng một chút.”
Lại là hẹn vào buổi tối?
Thư Dao ngây người.
Cô mở miệng: “Không cần dùng quá nhiều thời gian của anh, không cần hẹn gặp riêng một ngày khác đâu, đúng không?”
“Tiếp đây tôi còn có một hội nghị,” Lương Diễn đan tay vào nhau, bình tĩnh mà nhìn cô chăm chú, “Em đã làm chậm mười phút của tôi.”
Thư Dao hiểu rõ, đối với người cuồng công việc mà nói, thời gian còn quý hơn cả vàng bạc.
Thư Minh đã từng cường điệu rất nhiều lần.
Cô không thể không tránh ra, rũ mắt xuống: “Xin lỗi, quấy rầy anh rồi.”
Lương Diễn gật đầu: “Bạn học Thư, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, khép lại, kín mít.
Xe cũng không dừng lại, lập tức lướt qua bên người cô.
Thư Dao nói không nên lời cảm giác trong lòng là gì.
Nếu thường qua lại, thí dụ như lần trước, Lương Diễn trực tiếp nhắn tin mời cô buổi tối tới bàn việc, tám chính phần mười Thư Dao sẽ trực tiếp cự tuyệt.
Nhưng trải qua chuyện say rượu ngày hôm qua, cộng thêm Lương Diễn vừa mới còn giúp đỡ cô――
Thế mà Thư Dao có hơi muốn đồng ý lời mời của anh.
Trong tiềm thức, Thư Dao cảm giác Lương Diễn cũng không phải người xấu.
Cô lo lắng cho mình nhất thời đầu não ngốc lên, quá mức xúc động, đơn giản tường thuật lại một lần nữa chuyện đã xảy ra hôm nay trên diễn đàn riêng của ba người, thuận tiện nhờNgải Lam và Tần Dương giúp đỡ.
Thư Dao: [ Tớ có nên đi hay không? ]
Ngải Lam trước sau như một trả lời: [ Đi ]
Ngải Lam: [ Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu oa ]
Thư Dao đỡ trán.
Tần Dương hiển nhiên lý trí hơn nhiều so với Ngải Lam: [ người này chỉ sợ đang giả bộ, sợ nhất chiêu lạt mềm buộc chặt ]
Tần Dương: [ Trực giác của một người đàn ông nhắc nhở tớ, Lương Diễn người này lòng dạ thâm sâu, không chừng còn có ý xấu với cậu ]
Tần Dương: [ Tối nay để tớ đưa cậu đi ]
Tần Dương: [ Chuyện làm quen, cậu cũng đừng quá sốt ruột ]
Tần Dương: [ Lỡ như Lương Diễn không muốn, tớ nguyện ý liều mình bồi quân tử, hy sinh chính mình, giả làm bạn trai của cậu ]
Thư Dao nhìn tin nhắn của Tần Dương, rất là cảm động.
Cô với Tần Dương cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người có giao tình cùng nhau leo cây cùng nhau bị đánh, không giống bình thường.
Cũng chính bởi vì vậy, Thư Dao mới không dám để Tần Dương làm “Bạn trai giả”. Giữa các trưởng bối quen biết cũng nhiều, “yêu đương” với Tần Dương thật sự là một chuyền rất phiền toái.
Nhưng Thư Dao chính xác là bị bạn gái cũ của Đặng Giới làm phiền.
Bằng không cũng sẽ không nghĩ ra biện pháp như thế.
WeChat đã sớm thiết lập từ chối người khác kết bạn với cô, nhưng di động vẫn lâu lâu mà nhận được tin nhắn lạ, cùng thông báo rác.
Hệ thống chống quấy rối cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn, người phụ nữ lần trước có ý đồ công kích Thư Dao, cũng khiến cho người ta đồn đãi vớ vẩn, thật lâu mới bình ổn xuống.
Ép Thư Dao thậm chí phải bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem có cần đổi số hay không
Lần này gặp mặt, Thư Dao đã quyết ý không để cho nó thành công.
Thư Dao: [ Tần Dương, được đấy. ]
-
Tối đó, 8 giờ 25 phút, Nguyệt Minh Lâu.
Đèn đuốc sáng trưng, hương thơm lan tỏa.
Dưới lầu của Nguyệt Minh Lâu có một xưởng làm bánh cực kỳ đặc biệt, chuyên cung cấp bánh và cả dịch vụ tự làm bánh. Nhờ Ngải Lam kiến nghị, Thư Dao thành thật mà đi nướng một chút cookie việt quất, chuẩn bị đưa cho Lương Diễn.
Ngải Lam thành thật dạy dỗ: “Càng là kẻ có tiền, càng không để bụng đến lễ vật cậu đưa sang quý bao nhiêu. Thứ bọn họ để ý, thường thường là có lòng hay không.”
Lúc nói lời này, Ngải Lam đưa hai cốc bánh quy bị nướng thành than cho nhân viên cửa hàng, nhờ bọn họ thay đóng gói.
Thư Dao nghi ngờ nhìn “thành quả vĩ đại” của Ngải Lam: “Cái này của cậu… Ăn xong có chết người không đấy?”
“Tấm lòng là được,” Ngải Lam nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Dù sao là do chính tay tớ nướng ra, tuy rằng bề ngoài không quá đẹp, nhưng tớ tin rằng nếu anh tớ ăn xong, nhất định có thể cảm nhận được ý tốt của tớ.”
Thư Dao nhìn bánh quy đen như than thảm không đỡ nổi.
Cô cực kỳ hoài nghi, anh trai của Ngải Lam có thể kiên cường mà sống quá ngày mai hay không.
So với Ngải Lam, tài nghệ nấu nướng của Thư Dao gần như không thể chê vào đâu được. Những chiếc bánh quy nhỏ xinh tinh xảo, hương vị hoàn mỹ ngoài dự đoán.
Ngay cả nhân viên phụ trách chỉ đạo cửa hàng cũng khen Thư Dao bốn phía, khen đến mức chạm phải chứng sợ xã hội của Thư Dao, khiến cô phải đứng ở phía sau Ngải Lam, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại xuống.
Nhân viên cửa hàng cẩn thận đưa cho hai người túi đã đóng gói sẵn, hộp giống nhau như đúc, chỉ có túi giấy là khác biệt. Hình của Thư Dao là mèo con, Ngải Lam là thỏ trắng nhỏ.
Lương Diễn hẹn vào lúc 8 giờ 40 phút, Thư Dao đến sớm nửa giờ như thói quen cũ.
Cô nghiêm khắc tuân thủ theo quy tắc “Không lãng phí thời gian của người khác”.
Thay vì đúng giờ, chi bằng nói đó là chứng sợ hãi trễ thời gian do chứng sợ xã hội gây ra. Theo bản năng, cô luôn nghĩ mình không thể gây phiền toái cho người khác, để ý người ánh mắt của xa lạ quá độ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng khiến cô mắc chứng sợ hãi xã hội.
Lương Diễn vẫn chưa tới, Tần Dương, Ngải Lam cùng Thư Dao cùng nhau lên mạng đánh 《 Hồng Hoang 》.
Này vẫn là Thư Dao đưa hai người cùng nhau lọt hố trò chơi, hai người Tần Dương và Ngải Lam phụ trách đánh quái, Thư Dao đảm đương nhân vật vú em, cũng ra dáng vẻ một đội ngũ nhỏ. Vốn dĩ chỉ định tùy tiện chơi chơi, ai biết cái phó bản này cực kỳ khó, ba người hợp lực đánh mấy lần vẫn như cũ không thể thành công vượt ải.
Trong lúc nhất thời lại gợi lên hứng thú của cả ba, càng đánh càng hăng.
Tần Dương nổi hứng, không cẩn thận chạm vào hai túi giấy đặt song song trên bàn, hai phần bánh quy cũng bị đổ ra.
Cậu vẫn nhớ tới trò chơi, đơn giản liếc mắt nhìn một cái, hai cái hộp đóng gói giống nhau như đúc, liền tùy tiện bỏ vào bên trong.
Thư Dao cùng Ngải Lam còn có Tần Dương dựa vào chỗ hiểm yếu để chống lại, hoàn toàn không để ý tới nốt nhạc đệm nhỏ nhỏ này.
Lúc Lương Diễn đẩy cửa tiến vào, thứ anh nhìn thấy chính là ba người thân mật ngồi cùng nhau, chống đầu chơi game.
Thư Dao đã hoàn toàn đắm chìm bên trong cốt truyện của trò chơi, đầu cũng chưa nâng, kêu lên kích động không thôi: “Lão Tần, tớ cho cậu một ngụm sữa, cậu nhất định phải kiên trì trụ vững nhá!”
Tần Dương đưa mắt nhìn về phía Lương Diễn.
Lương Diễn tháo bao tay, một đôi thon dài trắng nõn lộ ra, khớp xương rõ ràng.
Khuôn mặt anh cực kỳ bình tĩnh, chỉ khi Thư Dao nói bốn chữ “Cho cậu ngụm sữa”, ánh mắt nặng nề, cơ má hai bên hơi động.
Tần Dương không bỏ qua một chút vẻ mặt của Lương Diễn, cậu cố ý ngồi xuống bên cạnh Thư Dao, kéo gần khoảng cách: “Thêm mấy bình sữa đi, tớ sắp không được rồi.”
Lương Diễn đi tới.
Trái phải Thư Dao đều có người ngồi, anh ngồi ở cái bàn đối diện, đặt bao tay lên bàn.
Tần Dương coi như không có việc gì nói với Thư Dao: “Dao Dao, chúng ta đánh cược một tí đi, nếu ải chúng ta còn không qua được nói, ngày mai gặp mặt, tớ giả làm bạn trai cậu qua đó có được không?”
―― khẳng định không qua được.
Quá khó khăn, Tần Dương vừa rồi đã tra xét trên diễn đàn công lược, đến bây giờ, vẫn chưa có người nào có thể qua được ải này.
Đây là một Boss ở trạm kiểm soát, trong trạm kiểm soát có rất nhiều ám khí bị che giấu, nếu không cẩn thận sẽ phóng độc, yêu cầu qua ải cực kỳ cao.
Thư Dao điều khiển nhân vật của mình trong trò chơi chạy trên bản đồ, cô một lòng đánh quái, không nghe rõ Tần Dương nói gì: “Hả?”
Trò chơi đang chơi vui vẻ, một chữ này nghe vào tai lại mang theo một chút ý vị.
Lương Diễn ở một bên trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở: “Lúc vừa vào trạm kiểm soát, nhớ phải tránh đi cục đá bên phải trên mặt đất.”
Tần Dương nhìn chằm chằm Lương Diễn.
Tinh thần Thư Dao phấn chấn.
Cô quên mất, Lương Diễn đầu tư vào Studio Dung Quang.
Khẳng định anh có tin tức nội bộ.
Có Lương Diễn chỉ điểm, qua cửa ải này mảy may không hề lãng phí chúc sức nào, mãi đến sau khi đến bình nguyên, Ngải Lam mới kích động không thôi, hỏi: “Anh Lương, nghe nói trò chơi này có một cửa ải sau này có rất nhiều trứng màu, có cửa ải này không thế?”
Thư Dao thích nhất là cốt truyện bí mật, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Lương Diễn.
“Tiến vào đá cửa sau đó quẹo sang phải,” Lương Diễn không nhìn Ngải Lam, không chút gợn sóng chỉ dẫn cô, “Dừng lại ở vị trí đóa hoa tím thứ hai, chờ đợi ba giây sau, trên mặt đất sẽ xuất hiện một quả anh đào, nhặt anh đào lên, đi sang trái, sẽ xuất hiện một tòa nhà, ném anh đào vào trong đó.”
Thư Dao dựa theo chỉ dẫn của anh, vui vẻ mà điều khiển nhân vật đi qua ――
Đất bằng chợt xuất hiện một trận cuồng phong,
Hiệu quả âm thanh qua đi, một con rồng đen bay ra khỏi mặt đất từ vết nứt ở giữa, một ngụm ngậm lấy nhân vật của cô, chui sâu vào nền đất.
Bên trong là vực sâu vạn trượng, rồng đen chở nhân vật mặt đồ trắng, một đường đi xuống, mãi đến khi vào một sơn động bên trong.
Ánh đèn trong động như ban ngày, hoa tươi nở khắp nơi, rồng đen cẩn thận đặt nhân vật ở phía trên đài đá phủ kín tơ vàng nhung lụa, thân thể cuộn tròn, dáng vẻ muốn tiến lại gần nhân vật nhưng lại không dám động đậy.
Co ro ở trong góc, cách nhân vật rất xa, cả cái đuôi cũng cẩn thận thu lại, như đang lo lắng dọa đến cô.
Mà nhân vật lại chủ động tiến lên, tay mềm vươn ra ôm lấy rồng đen, hôn lên trán rồng đen.
Đồ họa đến đây bỗng dừng lại.
Ngay sau đó, lại trở lại trên mặt đất.
Một đoạn hình ảnh này được làm cực tinh xảo, thậm chí so với phần lớn manga anime trên thị trường còn tinh tế hơn. Dường như Thư Dao ngửi được mùi thơm của số tiền đốt vào cho nó.
Thư Dao kinh ngạc: “Vì sao trong hồ sơ của tôi lại không thấy đoạn cốt truyện này.”
Gần nhất là một đoạn ngắn, cô đã bổ não ra được thật nhiều nội dung đấy.
Lương Diễn nói: “Cốt truyện bí mật, đây chỉ là một đoạn trong đó.”
Thư Dao tự đáy lòng cảm thán: “Trò chơi trứng màu này của các người che giấu thật giỏi, người bình thường sao có thể tìm thấy.”
Điều kiện hoàn thành thật quá phức tạp.
Quả thực như là một bí mật.
Lương Diễn dùng giấy ăn khách sạn cung cấp, cẩn thận lau hết rượu trong lúc vô tình bị đổ trên bàn, lông mi hơi rũ: “Thiết kế chỉ dành cho một số người xem mà thôi.”
Tần Dương bên cạnh xem xong trận kỹ thuật đồ hòa này, đã nóng lòng muốn thử, cậu phi thường nghiêm khắc y theo lời chỉ dẫn của Lương Diễn đi thêm một lần, thế mà rồng đen thật sự bay ra, nhưng lại làm cho nhân vật của cậu ――
Một móng vuốt chụp thành bánh thịt, lại đơn giản thô bạo mà xé nhân vật thành một bức hình, hung hăng ném xuống vách đá bên cạnh.
Căn cứ bằng số mảnh vụn quần áo suy đoán, nội dung bị biến thành tranh, hẳn là ác long xé cậu thành mảnh nhỏ.
Tần Dương: “……”
Cậu là ai, cậu đang ở đâu, bây giờ cậu đang làm cái gì?
Lương Diễn không chút hoang mang nhìn về phía màn hình di động của cậu, giọng nói ôn hòa: “Xin lỗi, quên nhắc nhở cậu, người chơi nam đi bên này sẽ kích hoạt trừng phạt tử vong.”
Tạm dừng một lát, anh lại nói: “Thế nhưng cũng coi như là một cái chết có ý nghĩa, vùng giả lập này non xanh nước biếc, là khối phong thuỷ bảo địa[1].”
[1]khối phong thủy bảo địa: Lô đất có phong thủy tốt
―― Quả thật là khối phong thuỷ bảo địa.
Tần Dương đờ đẫn chờ đợi, nhìn thấy sau khi nhân vật bị chết có nhắc nhở xuất hiện.
Trang bị độ bền toàn bộ rơi xuống bằng không, kinh nghiệm chỉ còn lại một con số lẻ, cấp bậc giảm xuống năm cấp, còn lưng còn đeo một cái danh hiệu “Ác long nguyền rủa”, cứ cách mười phút liền rớt năm phần máu, hiệu ứng liên tục trong một tuần……
Tần Dương chết lặng mà rời khỏi giao diện trò chơi, xóa luôn 《 Hồng Hoang 》.
Cậu xoay người nói với Thư Dao: “Tiểu Thư, về sau vẫn nên để Ngải Lam chơi với cậu thôi.”
“Tớ bỏ game.”
“Ngày mai gặp mặt cũng đừng gọi tớ, tớ cần tĩnh lặng.”
Thư Dao sửng sốt.
Ngải Lam nhịn không được chọc chọc Thư Dao, thấp giọng nhắc nhở: “Hiện tại xem ra, chỉ có Lương Diễn có thể giúp cậu. Chờ lát nữa nói chuyện kiềm chế một chút, đừng làm bể.”
Thư Dao: “Hả?”
Ngải Lam nhìn cô đồng tình: “Đừng quên, Tần Dương vừa mới trêu chọc nói làm bạn trai giả của cậu, cậu không phản bác. Lương Diễn nghe được rành mạch, trong mắt anh ta, nói không chừng cậu chuẩn bị phóng bồ câu anh ta lần thứ hai đấy.”
Thư Dao giật mình một cái: “Nhưng mà tớ đâu có nghe rõ.”
Vừa nãy cô lạc vào trò chơi, vào tai này ra tai kia, hoàn toàn không chú ý Tần Dương đang nói gì đó.
Ngải Lam nói: “Cho dù là sự thật, người cũng không tin mà.”
Thư Dao nơm nớp lo sợ giương mắt nhìn Lương Diễn, thấy người này đang thong thả ung dung rót rượu cho chính mình.
Chất lỏng màu nâu làm nền cho ngón tay thon dài của anh, lộ ra lòng bàn tay có nửa vết chai mỏng ở bên trên.
Ngải Lam nhỏ giọng chỉ đạo: “…… Nhanh chóng đưa bánh quy cậu làm cho anh ta, lại thuận tiện rải chút thính.”
Ở dưới sự cổ động của Ngải Lam, Thư Dao không thể không căng da đầu, cầm hộp bánh quy nhỏ kia, đi đến bên người Lương Diễn.
Lương Diễn giương mắt nhìn cô: “Như thế nào?”
Thư Dao thật cẩn thận hỏi: “Lương tiên sinh, thứ bảy này ngài có thời gian không?”
Lương Diễn không có lập tức trả lời: “Chuyện gì?”
“Chính là kế hoạch lúc trước của chúng ta ――”
Lương Diễn đánh gãy lời cô: “Đã bàn kế hoạch gì cơ? Xin lỗi, tôi nhớ không rõ.”
Anh cố ý.
Làm gì có khả năng anh không nhớ rõ, còn cố tình muốn cô nói ra.
Thư Dao cắn răng, mở túi xách, lấy cái đồng hồ lần trước Lương Diễn cho cô ở sân bắn. KHÔNG Q𝗨ẢNG CÁO, đọc t𝑟𝐮𝗒ệ𝓃 tại ﹟ T𝚁𝗨𝐌T𝚁𝗨Y ỆN.VN ﹟
Cô giơ đồng hồ lên, đôi mắt cũng không nháy một chút nào: “Lần trước anh đưa cái này cho em, nói rằng coi nó như tín vật, đồng ý giả làm bạn trai em, giúp em ứng phó với buổi gặp mặt.”
Lương Diễn không nói chuyện.
Ánh đèn ôn dịu, mà trong đáy mắt anh lại là đen tối không cách nào nhìn rõ.
Thư Dao cất đồng hồ cẩn thậnn: “Ngày mai với em mà nói thật sự rất quan trọng…… Làm ơn.”
Lương Diễn nhìn cô đầy thâm ý: “Xác nhận muốn tôi giúp em?”
Thư Dao gật đầu như giã tỏi.
Lương Diễn vuốt v e đồng hồ: “Không hối hận?”
Thư Dao kiên định không thay lòng: “Không hối hận!”
Lương Diễn cười: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Giải quyết một cọc tâm sự, Thư Dao cực kỳ khát nước, thuận tay rót cho mình một ly trà, ở trong đầu yên lặng lướt qua đoạn đối thoại vừa rồi thêm một lần nữa ――
Càng suy nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, có cảm giác bị mắc mưu.
Thư Dao lắc đầu.
Giả làm người yêu mà thôi, Lương Diễn không thể chiếm được chỗ tốt gì, cô cũng sẽ không tổn thất cái gì.
Lương Diễn cũng không ở lại lâu, trợ lý bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, thấp giọng nhắc nhở: “Tiên sinh, đã đến giờ hẹn của ngàì và Tiêu tiên sinh rồi ạ.”
Tần Dương vẫn đang ở trong trạng thái tự kỷ như cũ.
Ngải Lam ôm di động chơi game, thường thường đưa mắt liếc trộm Thư Dao một cái.
Khác với trước đây, Thư Dao đưa hộp bánh quy hình mèo con cho Lương Diễn, cõi lòng đầy cảm kích mở miệng: “Đây là do tôi tự tay làm, ngài cần phải nhận lấy.”
-
Trong chuyện xã giao, còn chưa có mấy người có thể cẩn thận chặt chẽ hơn so với Lương Diễn.
Đêm nay Đặng Giới bố trí sẵn sàng, mở tiệc chiêu đãi đám người Tiêu Duy Cảnh. Ban đầu còn định mời Tiêu Tắc Hành tới, nhưng người ta đang đưa vợ đi du lịch Châu Âu, hoàn toàn mời không được.
Lúc rời đi, Đặng Giác uống nhiều rượu, đắc ý nói với Lương Diễn: “…… Em vừa mới nuôi một cô gái nhỏ, thích đánh đàn cổ tranh, ài, lại nói tiếp anh cũng biết đó, chính cái người Dao Trụ Khuẩn kia ấy.”
Một năm trước, Đặng Giới ngẫu nhiên nhìn thấy Lương Diễn xem video của Dao Trụ Khuẩn.
Lương Diễn yêu thích đàn tranh, mà Đặng Giới từng khịt mũi coi thường sở thích này, cho rằng Lương Diễn quá mức lão thổ[2]; nhưng gần hai năm, Đặng Giới phát giác bản thân thế mà cũng yêu luôn âm sắc độc đáo của đàn tranh.
[2] Lão thổ: Người chưa nhìn thấy thế giới, chỉ những người không bắt kịp thời đại
Cũng chính vì nguyên nhân này, anh ta cũng mới chú ý tới Dao Trụ Khuẩn.
Sau đó tìm được Lục Tuế Tuế.
Sinh hoạt riêng tư của Đặng Giới là một chuyện khó nắm bắt, anh ta mười phần tán thành một câu của người xưa ―― thê không bằng thiếp.
Trong mắt anh ta, Thư Thế Minh đẩy anh ta ra liên hôn với Thư Dao thuộc về thê, mà Lục Tuế Tuế là mỹ thiếp của anh ta.
Yêu thương Lục Tuế Tuế vô hạn, là bản năng tuần hoàn của anh ta.
Huống hồ, Lục Tuế Tuế con người sạch sẽ, thích đánh đàn cổ tranh, cùng anh ta cũng không uất ức
Lương Diễn không nói chuyện.
Đặng Giới lấy ra một cây thuốc, định đưa cho Lương Diễn, bị Lương Diễn đẩy ra: “Tôi cai rồi.”
Đặng Giới vỗ vỗ cái đầu bị rượu ngâm cho hồ đồ, cuối cùng cũng nhớ lại, Lương Diễn bỏ thuốc đã ba năm.
Trước kia Lương Diễn nghiện thuốc lá nặng, đặc biệt là khi vừa mới tiếp quản tập đoàn Diễn Mộ, gặp nhiều trở ngại. Không ít tên già trong hội đồng quản trị ỷ vào tư cách lai lịch cùng bối phận, quyết tâm làm trái Lương Diễn.
Tuy Lương Diễn làm việc sấm rền gió cuốn, nhưng vẫn phải mất thời gian một năm mới có thể dọn sạch đống bùn ú này.
Cũng từ những việc này mới làm người ta biết tới thủ đoạn tàn nhẫn của Lương Diễn ―― chẳng sợ hiện giờ đã qua mấy năm, Lương Diễn lại chưa hề ra tay quá tàn nhẫn, nhưng vẫn có người sợ hãi anh.
Những người đó hình dung Lương Diễn là một con sư tử đang vồ mồi giữa cánh đồng hoang.
To lớn mạnh mẽ mà tàn nhẫn.
Lương Diễn hỏi: “Giờ cậu nuôi một người, buổi gặp ngày mai làm sao bây giờ? Định làm thế nào đòi lại công đạo cho cô gái nhà cậu?”
Đặng Giới chẳng hề để ý: “Còn cần đến công đạo sao? Thương nghiệp liên hôn, ai chơi theo ý người nấy, chỉ cần đừng loạn tới chuyện sống chết là được. Loại chuyện này, trưởng bối của cô ta hẳn phải nói với cô ta…… Ái, đại ca, anh cười cái gì?”
Đặng Giới kinh ngạc phát hiện, Lương Diễn nhẹ nhàng mà cười một chút.
“Không có gì,” Lương Diễn vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Tôi rất vui, cậu có thể nghĩ như vậy.”
Đặng Giới: “?”
Dưới ánh mắt mê man của Đặng Giới, Lương Diễn lên xe.
Anh ngồi phía sau, thong thả ung dung mở lễ vật Thư Dao đưa cho anh.
Bánh cookie làm hộp đóng gói thập phần tinh mỹ, cẩn thận mà đánh hảo lụa mang nơ con bướm, Lương Diễn nhẹ nhàng kéo ra nơ con bướm, mở ra cái nắp.
Bên trong cái hộp màu hồng phấn có mấy cái bánh quy hình thù kỳ quái đang lẳng lặng nằm trong đó.
Mà tình trạng của mấy cái bánh này, giống như mới đón máy bay qua châu Phi phơi nắm ba tháng về.
Tích.
Thư Dao gửi tới WeChat: [ Bánh quy em làm có ngon không? ]
Thư Dao: [ Mong anh sớm trả lời. ]
Lương Diễn lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cái bánh quy kia hồi lâu, vươn tay, lấy một miếng, đặt bên miệng, nhẹ nhàng cắn một chút.
Thân hình hơi hơi chấn động.
Anh nhíu mày.
Mặt không cảm xúc nhổ ra khăn giấy, lau miệng.
Một bên khác, Thư Dao thấp thỏm bất an chờ Lương Diễn trả lời.
Lương Diễn: [ Cắn thử một cái, mùi vị đúng là rất độc đáo ]
Tâm trạng của Thư Dao nhộn nhạo không thôi.
Cô nói rồi mà, tài nghệ nấu ăn xuất thần của cô, khẳng định có thể được lấy được sự đồng ý của Lương Diễn.
Hương vị tuyệt vời như thế cũng chỉ có cô với tài nghệ nấu ăn thiên tài mới có thể làm ra ――
Cô hưng phấn gõ chữ, mới gõ được một nửa, Lương Diễn gửi liền hai tin WeChat tới.
Lương Diễn: [ Hình như tôi vừa thấy bà ngoại đã qua đời nhiều năm đang vẫy tay với tôi ]
Lương Diễn: [ Bánh quy này nướng theo kiểu hỏa táng sao? ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.