Không khí lập tức ngưng đọng.
Thìa kem trong tay Thư Dao không hề phát ra một tiếng cạch khiến ta vui vẻ.
Giằng co ba giây, Thư Dao run rẩy mở miệng: “....Xin hỏi anh có khăn giấy không?”
Lương Diễn bình tĩnh đưa cho cô.
“Cảm ơn.”
Thư Dao đặt kem lên ghế, lặng lẽ quay người lại, cúi đầu, lấy khăn giấy liều mạng chà lau một mảng bị làm bẩn kia.
….Cô sẽ không bao giờ lấy kem làm mấy chuyện kì quái nữa!
Cho dù có lau đi phần kem dính trên bề mặt quần áo thì bơ kem cũng đã thấm vào bên trong quần áo, một mảng lớn cực kỳ bắt mắt, khiến người khác muốn làm ngơ cũng không làm ngơ được.
Gương mặt Thư Dao ủ rũ, vứt khăn giấy đã bẩn vào thùng rác, bưng ly kem, một miếng cũng ăn không nổi nữa.
Trong tai nghe, Đặng Giới vẫn châm chọc hỏi: “Sao hả? Cô ta làm bẩn ở đâu vậy? Anh có giúp người ta không thế?”
Lương Diễn nâng tay, kết thúc cuộc gọi, lấy tai nghe xuống.
“Hôm nay còn sắp xếp hoạt động thi chơi trò chơi.” Lương Diễn liếc mắt nhìn cô: “Em có tham gia không?”
Thư Dao lắc đầu, đầu càng cúi thấp hơn: “Tôi chơi game không giỏi, xem tình hình vậy.”
Đối chiến trong có thể chọn hai người hoặc ba người một đội, Thư Dao và Ngải Lam đều là người chơi hệ phật, bình thường chơi game chỉ đánh quái nhỏ, trước giờ không hề so đấu với người khác.
Lương Diễn không nói gì.
Buổi trình diễn pháo hoa nửa tiếng đã sắp kết thúc, kem bắt đầu tan ra, Thư Dao nhìn chăm chú pháo hoa đang dần dần tan biến, ăn không biết vị ăn nốt chỗ kem còn lại.
Cô nghiêm trọng nghi ngờ cô và Lương Diễn có bát tự không hợp, nếu không tại sao lần nào cũng chuẩn xác lật xe trước mặt anh.
Đang phiền muộn, đột nhiên Lương Diễn gọi cô: “Dao Dao.”
“Vâng?”
Thư Dao mờ mịt ngẩng đầu, vẫn chưa nhìn rõ mặt anh, người đàn ông cúi người, cầm khăn giấy, tỉ mỉ lau khoé môi cô.
Giống như bị người khác hạ chú định thân, Thư Dao không cử động được.
Nhiệt độ truyền đến xuyên qua lớp khăn giấy mỏng, đôi mắt cô tròn xoe, kinh ngạc nhìn chằm chằm Lương Diễn, không dám động lấy một cái.
Khoảng cách này... có chút phạm quy rồi nha!
Quá gần rồi.
Gần đến mức cô có chút không thở nổi.
Lương Diễn rất có kiên nhẫn, chỗ kem vô tình hay cố ý dính lên đều bị anh nghiêm túc tỉ mỉ lau sạch sẽ.
Sau đó, di chuyển đến trên cánh môi của cô.
Nhẹ nhàng chà sát.
Ngón tay mang vết chai mỏng.
Đôi môi mềm mại.
Chậm rãi từ tốn, dịu dàng lau cọ.
Không đúng, môi không cần lau lâu như vậy đi…
Thư Dao không biết phấn đấu phân tâm một chút.
Âm thầm chúc mừng bản thân hôm nay không tô son.
Nếu không thì hôm nay đúng là toang rồi.
Ngón tay Lương Diễn không có rời đi, nhẹ nhàng ấn xuống dưới, Thư Dao muốn duy trì sự bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía khác, thử duy trì tỉnh táo…
Đúng lúc nhìn thấy bên trong áo sơ mi mở một nửa của Lương Diễn, xương quai xanh vô cùng rõ ràng, không giống với cô, khung xương đàn ông hiển nhiên to hơn, chắc chắn hơn nhiều.
Xuống chút nữa, da thịt cơ bắp rõ ràng như ẩn như hiện.
Thư Dao kịp thời thu lại ánh mắt, lặng lẽ gõ cho tính tò mò của mình một trận.
Không được tiếp tục nhìn xuống dưới nữa, không thể nhìn nhiều như vậy.
Dừng ngay hành vi mê trai lại!
Tầm nhìn chuyển lên trên, lại là yết hầu khiến cô nhìn thèm thuồng muốn chạm vào kia.
Gió nhẹ từng cơn, đưa mùi hương Linh Sam nhàn nhạt trên cơ thể anh đến, Thư Dao nắm tay thành nắm đấm, hai chân móc vào nhau, ngón chân co lại thành một nắm, đến hô hấp cũng chậm lại.
Cuối cùng Lương Diễn cũng thu tay lại, anh xoa đầu Thư Dao: “Sao vẫn như trẻ con vậy? Ăn đồ ăn dính lên khắp nơi.”
Đương nhiên Thư Dao không thể nói cô cố ý được.
Cô trả lời: “Vâng.”
Ánh mắt Lương Diễn rơi lên cốc kem, quả cầu nhỏ bị Thư Dao múc một phần, phần thừa lại đang dần dần tan chảy.
Lương Diễn hỏi: “Có ngon không?”
Thư Dao không biết nên trả lời như thế nào, máy móc gật đầu.
Chắc là... ngon?
Vừa rồi cô quá căng thẳng, lực chú ý hoàn toàn đặt ở chỗ khác.
Đang bất an, Lương Diễn giơ tay, dưới cái nhìn của cô, thản nhiên lấy kem đi: “Tôi thử xem.”
Thư Dao nhìn chằm chằm vào đôi tay anh sững sờ.
Có phải cô nghe sai không?
Thử?
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Thư Dao, Lương Diễn thản nhiên cầm thìa của cô, làm như không có chuyện gì múc một thìa kem, bỏ vào miệng.
Thư Dao sững người.
Trong ấn tượng ít ỏi của cô, hình như Lương Diễn không thích ăn đồ ngọt thì phải...lần trước mua kem ốc quế cho anh, anh không động một miếng, vứt vào thùng rác.
Cô cẩn thận hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?”
“Khá ngọt,” Lương Diễn nhìn cô: “Có vị ngọt của anh đào.”
Thư Dao nghĩ, anh đào mà anh nói rốt cuộc là loại nào a a a a.
Rõ ràng cô mua là vị xoài mà!
Vấn đề này kéo dài mãi đến khi Thư Dao hoảng hốt mở cửa phòng mình.
Ngải Lam đã đắp xong mặt nạ ngủ, ánh mắt cô lập tức bị vết ẩm ướt trên ngực Thư Dao thu hút, biểu cảm kinh sợ, lấy tay giữ lấy mép mặt nạ, thốt lên: “Trời, tiến độ của hai người nhanh như vậy sao?”
Thư Dao cúi đầu ủ rũ: “Mời tạm thời thanh lý chỗ phế liệu màu vàng trước ngực cậu trước.”
Cô đi thay quần áo...nhân viên chu đáo chuẩn bị những mấy bộ váy, không ngờ trong đó đến cả số đo nội y phù hợp cũng có.
Phục vụ chu đáo kỹ càng tỉ mỉ như vậy, Thư Dao cảm thấy công viên giải trí này có thể làm thành công viên hiếm có khó tìm trong giới công viên giải trí.
Vận may của Ngải Lam không tốt như vậy, mặc dù số đo nội y to nhỏ đều có, nhưng không có cái nào vừa người, cô cẩn thận bóc xuống mặt nạ ở trên mặt, sau khi rửa sạch sẽ, mở đủ các loại chai lọ, bắt đầu nghiêm túc bôi tinh dầu, kem dưỡng: “Vừa rồi nhân viên đến gõ cửa, nói chút nữa đến tầng hai, có hoạt động.”
Thư Dao nằm bò trên giường, vùi mặt vào giường, trong đầu toàn là dáng vẻ Lương Diễn ăn kem, còn cả câu nói ‘vị ngọt thơm của anh đào.”
Hu.
Thật sự là quá dày vò rồi.
Ngải Lam tưng bừng hứng khởi hỏi: “Mặc dù có chút mạo phạm nhưng tớ vẫn muốn hỏi một câu, vừa rồi tiến triển thế nào hả?”
Thư Dao ôm gối, khẽ ô một tiếng: “...Nói chuyện về cuộc đời.”
Ngải Lam lộ ra vẻ mặt không đồng ý: “Nói chuyện về cuộc đời? Tớ kiến nghị hai người nên quay lại nói tiếp đi.”. Truyện Huyền Huyễn
Dừng lại một chút, Ngải Lam hỏi: “Vậy vừa rồi cậu có tiến triển gì không? Ví dụ như, hiểu rõ sở thích của đối phương?”
Thư Dao cuộn người lại: “....Không có.”
Cô phát hiện bản thân hoàn toàn không nắm bắt được suy nghĩ của Lương Diễn.
Cảm xúc của người này giấu quá sâu, đừng nói nhìn thấu, đến bây giờ Thư Dao vẫn không đoán được sở thích của Lương Diễn là gì. Đến thứ là anh thích ăn, thứ mà anh thích xem vân vân, hoàn toàn không biết gì.
Ngải Lam cả mặt hận rèn sắt không thành thép, không thể tin được nói: “Dao Dao, cậu mang gương mặt hại nước hại dân như thế này, chạy đến chỉ để cùng anh ta ăn kem xem pháo hoa thôi sao?”
Thư Dao nói: “Trước đây tớ nghe Thư Minh Quân nhắc đến một lần, nói d*c vọng khống chế của Lương Diễn vô cùng mạnh.”
Ngải Lam trầm mặc trong giây lát, cùng cô phân tích: “Bình thường mà nói, người như vậy định lực đều tương đối mạnh, cũng là khó tán tỉnh nhất.”
Thư Dao ngồi dậy, ôm gối ôm.
“Nhưng cũng không phải là không có cách nào,” Ngải Lam ngồi bên cạnh giường: “Lại nói, đàn ông có lực kiềm chế càng mạnh thì cậu càng phải hiểu rõ sở thích của anh ta, chuyên công kích vào điểm yêu thích của anh ta, tớ không tin anh ta có thể kiên trì giữ vững.”
Thư Dao nhớ lại sơ qua.
Trống rỗng.
À, anh từng nói anh thích ăn anh đào.
Trước đây còn mua nhạc cụ, vừa hay đều là sở trường của cô, vậy liệu có phải nói lên anh cũng thích đàn tranh?
Thư Dao to gan phỏng đoán, có thể cô cũng đã đạp trúng một hai sở thích của Lương Diễn?
Suy luận như vậy, Thư Dao ngại nói với Ngải Lam, cô chuyển sang ngồi quỳ, hỏi Ngải Lam: “Cậu nói xem, tớ có thể dựa vào ánh mắt để thu hút anh ấy không?”
Cô đã thử mấy lần.
Ngải Lam trầm mặc nửa ngày, xoa đầu cô yêu thương: “Bạn nhỏ dễ thương, áo len mùa đông còn biết phóng điện hơn cậu.”
Thư Dao: “........”
Từ bỏ.
Sau khi trình diễn pháo hoa ánh sáng kết thúc, chẳng mấy chốc, nhân viên lại đến gõ của phòng, ôn hoà nhắc nhở, thi đấu trò chơi ở tầng hai đã sắp bắt đầu.
Thư Dao và Ngải Lam không nghĩ đến chuyện chiến thắng, nhưng Ngải Lam muốn xem xem giải thưởng dành cho người thắng cuộc là gì…
Chỉ viết là phần quà lớn thần bí chứ không viết rõ phần quà lớn là thứ gì.
Thư Dao đành đi cùng cô xuống dưới.
Ai biết đến nơi mới phát hiện, tất cả khách du lịch đều phải tham gia trò chơi, sau khi ba người tổ đội sẽ kết hợp ngẫu nhiên.
Hình ảnh trò chơi cũng sẽ tiến hành phát trực tiếp trên diễn đàn.
Phá huỷ Doughnut chủ động gửi lời mời gia nhập đội cho cô: “Các cô không phải vẫn thiếu một người sao? Tôi đến thì thế nào?”
Thư Dao đeo khẩu trang, không nói chuyện.
Ngải Lam khéo léo từ chối: “Chúng tôi kỹ thuật kém, không kéo chân sau của cậu nữa.”
Phá huỷ Doughnut không hề từ bỏ, kiên trì như cũ: “Không sao, trò chơi thôi mà, tôi không quan trọng thắng thua.”
Thư Dao không nhìn cậu ta, nói: “Bố đứa nhỏ không cho tôi chơi trò chơi với người đàn ông khác.”
Phá huỷ Doughnut: “......”
Thư Dao nói: “Anh ấy dễ ghen.”
Phá huỷ Doughnut: “......”
Cậu ta không cam tâm không tình nguyện mà đi ra chỗ khác.
Được lựa chọn để thi đấu là phụ bản mới chuẩn bị ra mắt của trò chơi….bản đồ tàng kho báu, đội hai hoặc ba người đi vào, tìm châu báu mất tích trong hầm hoặc rừng sâu. Cuối cùng đội nào lấy được nhiều châu báu nhất thì quyết định đội đó giành chiến thắng.
Hai người Ngải Lam và Thư Dao chính là người dưng qua đường, so với việc tìm châu báu, Thư Dao càng thích tìm kiếm đồ vật trong đường hầm hơn, nhổ hoa cỏ xinh đẹp ven đường, chuẩn bị trồng vào trong khu vườn nhỏ của mình trong trò chơi.
Đang vui vẻ nhổ, đột nhiên hệ thống thông báo bị công kích, Thư Dao giật mình, luống cuống làm một loạt thao tác, mới kịp thêm máu cho Ngải Lam, bản thân cô đã nằm phơi thây rồi.
Người mang id ‘Huỷ diệt Doughnut’ chạy đến, mấy đao chém chết Ngải Lam, cướp châu báu, nghênh ngang bỏ đi.
Thư Dao: “........”
Ngải Lam nghiến răng nghiến lợi: “Kẻ trộm chó má!”
Hồi sinh cần thời gian, Thư Dao nhìn hai người nhỏ nằm trên đất.
Lúc đầu đặt id, Thư Dao theo bản năng gõ hai chữ ‘Thành Xuân" lên, mà Ngải Lam và Tần Dương cũng theo đó mà đặt ‘Thành Hạ" và ‘Thành Thu".
Ngải Lam tức giận nhìn Phá huỷ Doughnut.
“Rác rưởi,” Ngải Lam mắng: “Giết con gái để cướp đồ, đúng là không có đạo đức chơi trò chơi.”
Đang oán thán, trên màn hình, hai hình người nhỏ đang nằm phơi thây được người khác hồi sinh lại….trong trò chơi có đan hồi hồn, có thể hồi sinh nhân vật full máu full trạng thái, còn có thể giành được thành tựu nhất định, nhưng bởi vì giá cả đắt đỏ, bình thường mua dùng khi giết boss.
Ngải Lam sửng sốt: “Đây là Thần Tài nhà nào mỗi ngày làm một việc tốt vậy?”
Thư Dao nhìn rõ id của người đó.
Mộc Thâm.
Thư Dao: “Sao tớ cứ thấy cái id này kỳ quái thế nào ấy.”
Ngải Lam ngược lại không để ý, cô click mở cột thông tin của đối phương, xác định: “Đây là lão đại khắc kim.”
Cấp bậc không được coi là cao, phương diện trang bị cộng thêm phù văn, trên cơ bản là gần full cấp. Mộc Thâm không nói hai lời, mấy cái đã chém chết Phá huỷ Doughnut, thuận tiện ra bùa chú quất xác, khiến nhân vật này nửa tiếng không thể hồi sinh, cướp tất cả châu báu của cậu ta, giẫm lên xác cậu ta, nghênh ngang mà ra.
Ngải Lam cảm thán: “Cùng là cướp đoạt, nhưng bóng dáng của vị này cao to hơn nhiều.”
Thư Dao rơi vào suy nghĩ khác: “...Thì ra trò chơi cũng mời lão đại khắc kim sao? Là mời lão đại khắc kim nhiều nhất sao?”
Ngải Lam không nói gì, hai người nhỏ theo thi thể Phá huỷ Doughnut đi ra khỏi đường hầm, phát hiện vị lão đại kia đặt tất cả châu báu cướp được ở cửa động.
Ngải Lam nhanh chóng quyết định, mang theo Thư Dao nhấn thu lại tất cả châu báu.
“Vẫn là người tốt cướp của người giàu chia cho người nghèo,” Ngải Lam cảm thán với Thư Dao: “Đúng là con mẹ nó ngầu.”
Thư Dao tán đồng: “Hiệp sĩ chính nghĩa.”
Mãi đến lúc kết thúc trò chơi, Phá huỷ Doughnut vẫn chưa thể hồi sinh.
Trong phòng, Thư Dao và Ngải Lam thấy cậu ta bực dọc không thôi, vứt điện thoại sang một bên, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt.
Trong giải thưởng cho đội giành giải nhất có tranh bị trò chơi hiếm có, đoán chừng cậu ta muốn lấy được những thứ đó, nếu không cũng sẽ không dùng phương pháp xông ra giết những thành viên của đội khác để cướp châu báu.
Hiện tại nhìn dáng vẻ này của cậu ta, Thư Dao cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Công thêm số châu báu được vị lão đại Mộc Thâm này tặng, mặc dù Thư Dao và Ngải Lam không lấy được giải nhất nhưng cũng lăn lộn được giải ba.
Giải thưởng là thẻ khách quý trải nghiệm khu vui chơi giải trí vô thời hạn, cùng với trọn bộ nhân vật trò chơi được làm thủ công.
Bản giới hạn.
Ba chữ này đủ khiến Thư Dao kích động đến mất ngủ.
Fans cuồng thu thập đồ thủ công Thư Dao vui mừng suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên.
Mãi đến khi đi trên hành lang trở về phòng, Thư Dao đều vẫn ôm cánh tay của Ngải Lam, vui mừng không thôi: “Là bản giới hạn đó! Trọn bộ!”
Ngải Lam thì vẫn đang nghiên cứu cái id vừa rồi, trầm tư: “Dao Dao, cậu và tên người vừa nãy giống một cặp thật đấy.”
Thư Dao chưa phản ứng lại: “Cái gì chứ?”
“Thành Xuân, Mộc Thâm,” Ngải Lam nhìn cô, “Xuân đến cỏ cây xanh tốt! Cỏ!”
Bất ngờ không kịp phòng bị bánh xe đè vào mặt, Thư Dao ngây người ba giây, cảm thán từ trong lòng: “Ngải Lam, không ngờ con đường nát này cậu cũng đi được, cậu đúng là bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể lái xe được.”
Ngải Lam đáp lễ: “Cậu thì gặp xe liền lên.”
Thư Dao biện bạch: “Không không không, cũng phải phân chủng loại, có xe tớ thích, có xe không thể.”
“Tớ hiểu,” Ngải Lam quá quen thuộc tính cách của bạn mình: “Cậu chính là thích những thứ k1ch thích, hắc hoá play, kiểu xe vừa dịu dàng vừa bá đạo.”
Một câu đã chọc trúng sở thích, Thư Dao ôm Ngải Lam, cọ lại cọ, mắt lấp lánh: “Loại xe này tớ có thể lên!”
Giọng đàn ông nhàn nhạt vang lên: “Lên xe gì?”
Doạ Ngải Lam buột miệng thốt lên một tiếng vãi chưởng.
Thư Dao bất giác buông Ngải Lam ra, kinh ngạc nhìn phía trước, Lương Diễn vừa mới mở cửa phòng.
Anh vừa mới tắm xong, ngọn tóc vẫn còn chút ẩm, thay sang một chiếc áo sơ mi đen tuyền.
Lúc này, đang mỉm cười nhìn Thư Dao chăm chú.
Thư Dao nhanh chóng trả lời: “Lên bảo vệ tình yêu và hoà bình, vì sự sinh sôi nảy nở của nhân loại, xe thực hiện sinh mệnh hài hòa vĩ đại mà phấn đấu, gọi tắt là lên xe.”
Lương Diễn gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Anh gọi đích danh cô, giọng nói lãnh đạm: “Dao Dao, có thể giúp tôi một chuyện không?”
Thư Dao: “Làm việc gì?”
Lương Diễn nhìn cô, cười: “Lên xe.”
Thư Dao: “......”
Lên... lên xe gì chứ?!
Thư Dao bị doạ suýt chút nữa đi dính vào tường.
Ngải Lam hồi thần lại, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Nắm bắt lấy cơ hội đi người chị em bé nhỏ à! Chắc chắn là nói đùa với cậu, ở đâu có người ra ngoài lên xe chứ? Cậu nên biết, buổi tối đi dạo nói chuyện dễ xúc tiến tình cảm nhất đấy, đối phương chủ động mời thì cậu cũng phải cũng cảm lên!”
Thư Dao run rẩy thử dùng bàn tay nhỏ bé nắm chắc cơ hội.
Theo Lương Diễn đi xuống lầu Thư Dao mới phát hiện xe trong miệng Lương Diễn nói thì ra là xe thật.
Một chiếc xe ngựa xinh đẹp.
Bối cảnh trò chơi là võ hiệp, cộng thêm một chút nhân tố huyền ảo.
Thân là đảng tình tiết trò chơi, Thư Dao vừa nhìn thấy xe ngựa liền nhận ra, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Đây là cỗ xe ngựa của Hắc Long Uyên sao?”
Trong thiết kế trò chơi, chỉ cần sáng sớm đi Hắc Long Uyên, thì tùy lúc có thể nhìn thấy một cỗ xe ngựa màu táo đỏ xuất hiện.Nếu may mắn, còn có thể nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen đang hôn một cô gái áo xanh trên xe thông qua rèm cửa bị bị gió thổi tung bay.
Cho đến tận bây giờ vẫn không có ai biết thân phận của hai người trên xe là gì.
Mà trên diễn đàn trò chơi, phán đoán liên quan đến thân phận của hai người đã chất đống thành tòa nhà cao tầng, sản lượng văn đồng nhân cũng tương đối phong phú.
Thư Dao may mắn nhìn thấy Hắc Long Uyên một lần, từ xa nhìn rèm cửa xe bị vén lên, lộ ra cái chân mảnh khảnh mịn màng của thiếu nữ, đeo một chiếc lắc chân tinh xảo hoa lệ màu vàng trên cổ chân.
Một giây sau, một bàn tay to vuốt v e đôi chân trắng trẻo mềm mại của thiếu nữ, túm lấy cổ chân lôi vào, rèm cửa buông xuống, xe ngựa rung lắc nhè nhẹ.
Fans cuồng phòng tối nhỏ Thư Dao khi nhìn thấy một màn này, lập tức ôm điện thoại nằm trên giường kêu gào vặn vẹo thành cái quẩy.
Hiện trường gây án hư hư thực thực ở ngay trước mắt, do dự hồi lâu, cô hỏi: “Cái này là để co du khách ngồi sao? Nếu như lượng người nhiều thì có được coi là ngược đãi động vật không?”
Thư Dao không phải là có trái tim thánh mẫu, trước đây cô cùng chị gái ra ngoài giải sầu, một số điểm du lịch trong nước, cũng có hạng mục ngồi xe ngựa.
Đặc biệt là trên một số ngọn núi thấp nhỏ.
Những con ngựa đó phải làm việc trong khoảng thời gian dài, đồng nghĩa với việc phải trở nặng trường kì, lông con nào con nấy đều mất đi độ bóng mượt, có con khoé mắt còn không ngừng ch ảy nước mắt.
Thư Dao không thể đánh giá loại chuyện này ai đúng ai sai, dù sao thì chủ nhân của con ngựa cũng cần phải dựa vào cách thức này để kiếm tiền nuôi gia đình.
Cô chỉ thương xót con ngựa làm công việc vô cùng khắc nghiệt này, đôi mắt nhìn Lương Diễn cũng mang nhiều thêm vài phần chờ đợi.
Nếu như có thể lựa chọn, cô hy vọng loại chuyện này sẽ không xảy ra.
“Yên tâm,” Lương Diễn vuốt v e lông mao ngựa, mỉm cười nói với cô: “Con ngựa này mỗi ngày chỉ cần làm việc một tiếng đồng hồ, nó chỉ xuất hiện khi có khách du lịch đi ngang qua, nhân viên sẽ xem xét tình hình để mời du khách lên xe.”
Mắt Thư Dao sáng lên.
“Nhưng có điều diễn viên vốn dĩ được định sẵn bị ốm không đến được, ngày mai trong tua thăm quan không có chiếc xe này,” Lương Diễn cúi mắt nhìn cô: “Có muốn lên trải nghiệm một chút không?”
Thư Dao gật mạnh đầu: “Muốn!”
Cô thật sự muốn biết bên trong xe ngựa mình vẫn luôn háo hức chờ đợi rốt cuộc trông như thế nào.
Nhân viên cung cấp ghế lên ngựa, Thư Dao nhanh nhẹn trèo lên xe.
Lương Diễn bảo hộ phía sau cô, giơ cánh tay đặt phía sau cô, không tiếp xúc chân tay nào với cô.
Thư Dao không quay đầu lại nhìn, cô cẩn thận kéo rèm cửa ra, ánh đèn bên trong mờ nhạt, rất có hơi thở cổ trang, hai phút ngắn ngủi trôi qua, mắt cô mới có thể miễn cưỡng thích ứng bóng tối.
Không gian trong xe ngựa không được coi là nhỏ, mềm sụt, trải một lớp thảm lông dày dặn, đặt một chiếc gối xinh đẹp, chính giữa có một chiếc bàn vuông nhỏ, đốt một chén lư hương, hương thơm nhàn nhạt, còn có một đ ĩa kẹo.
Lương Diễn theo sau Thư Dao lên xe.
Dáng người anh cao, thể hình to, vừa tiến vào, không gian bên trong xe ngựa lập tức cảm giác chật chội đi không ít.
Thư Dao không nhịn được nghĩ, đây đúng thật là làm khó nhân vật trong trò chơi rồi.
Nếu như thể hình xấp xỉ cô và Lương Diễn, muốn động mấy cái trong không gian nhỏ hẹp này dường như có chút khó khăn.
Không cử động nổi chân tay.
Đợi chút, sao cô lại nghĩ muốn này nọ trong xe chứ?
Hơn nữa tại sao lại muốn thay mình và Lương Diễn?
Bên trong xe ngựa, thứ này chỉ có thể tồn tại trên trang web màu hồng* đi? Trang web màu xanh có lẽ sẽ trực tiếp khoá lại đi?
*trang web màu hồng giống như trang po18, chuyên đăng truyện 18+, trang web màu xanh giống như trang Tấn Giang, đăng truyện thanh thủy văn.
Lương Diễn lại đúng lúc hỏi một câu: “Mặt đỏ như vậy? Em rất nóng sao?”
Không phải nóng, là tư tưởng của cô không chịu khống chế, đột nhiên nghĩ đến mấy thứ kỳ quái lại vặn vẹo.
Thư Dao che giấu: “Có lẽ có chút nóng.”
Lương Diễn vén rèm cửa sổ lên để không khí lưu thông.
Làn gió mát đêm khuya lập tức thổi vào, hai bên đường cành lá tươi tốt sum suê, hương cỏ cây tự nhiên sạch sẽ bay vào, hoà tan một phần thơm ngọt ám muội nồng đậm trong xe.
Lương Diễn mở nắp, dập tắt lư hương.
“Lần sau sẽ loại bỏ lư hương,” Lương Diễn nói, “Không gian nhỏ hẹp như vậy không thích hợp dùng mùi hương nồng đậm như vậy.”
Thư Dao không nói chuyện.
Trong xe ngựa phiêu đãng mùi hương này thật sự quá quá quá ngọt rồi, ngọt đến mức làm cho người ta không nhịn được muốn yêu đương.
Mùi hương của cafe, hương thảo, bơ và caramen trộn lẫn vào nhau, quện lẫn mùi hoắc hương nhàn nhạt dụ hoặc lòng người, hương thơm ngọt ngào, ngọt đến mức Thư Dao có chút thèm thuồng, nhìn Lương Diễn cũng đặc biệt thấy ngon miệng.
Vì để che giấu sự bất thường của mình, Thư Dao tiện tay lấy một cái kẹo trên bàn.
Cô nhìn không hiểu chữ viết bên ngoài vỏ bọc, bóc ra, bỏ vào miệng.
Khi cắn miếng đầu tiên, Thư Dao sững người.
Cái kẹo chocolate này thế mà lại là nhân rượu.
Cô ăn quá nhanh, lúc phản ứng lại, kẹo chocolate nhân rượu đã trôi xuống yết hầu.
Che miệng lại, không thể nôn ra xe được, Thư Dao gọi nhân viên: “Làm phiền dừng xe lại, dừng xe!”
Nhân viên bị cô dọa giật mình, lập tức dừng xe, Lương Diễn giơ tay kéo cô: “Làm sao vậy?”
Thư Dao không trả lời, căng mặt, muốn nhảy xuống lại bị Lương Diễn kịp thời giữ eo lại, ngăn cản hành động nguy hiểm này của cô.
Bàn tay to lớn dán vào chiếc eo thon nhỏ của cô, bởi vì quán tính, có thể Thư Dao ngã về phía sau, rơi vào trong lòng Lương Diễn.
Mặt cô dám vào lồ ng ngực anh, cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, Thư Dao có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc và căng chặt một cách rõ ràng.
Còn cả tay của Lương Diễn đang giữ chặt lấy eo cô, gắt gao trói chặt, hoàn toàn không có điệu bộ thân sĩ trước đây.
Lực đạo lớn hơn trước đây nhiều, nếu không phải ở hoàn cảnh này, Thư Dao thật sự hoài nghi người này muốn bắt nạt cô.
Lương Diễn hỏi: “Say xe?”
Không phải say xe.
Là say người.
Tình hình hiện tại có vẻ không ổn.
Tay Lương Diễn lại ôm lại hơn.
Thư Dao đẩy anh ra, thử ngồi ngay ngắn lại. May mà cô vừa dùng lực đẩy Lương Diễn liền thu lại lực đạo, buông cô ra.
Thư Dao run rẩy đưa tay ra chống vào vách tường gỗ bên cạnh, dĩ nhiên có chút chếnh choáng, nhưng lý trí của cô vẫn còn, kiên định nhắc nhở bản thân không được làm chuyện xấu gì.
Nhưng hiện tại tim đập nhanh quá đi.
Lượng cồn ở trong máu nhanh chóng chảy khắp các huyết quản, làm tê liệt thần kinh của cô, tan giã lực ý chí của cô.
Một ngụm liền say, một ly liền đổ.
Thư Dao cảm thấy lý chí của mình sắp sửa đầu hàng rồi.
Bời vì không gian trong xe ngựa không lớn, Lương Diễn cũng không ngồi nghiêm chỉnh được như bình thường.
Áo sơ mi đen tuyền, màu sắc này rất làm nổi bật anh, nghiêm cẩn nhưng lại ôn hoà, hai loại tính chất đặc biệt này dung hoà hoàn mỹ trên người anh.
Thư Dao cúi đầu, lại nhìn thấy một bàn tay anh đặt trên đầu gối.
Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, trên mu bàn tay gân xanh hơi nổi lên, một loại cảm giác quyến rũ có lực mà lại khắc chế.
Thư Dao nhịn xuống cảm giác xung động muốn hôn một cái.
Nhưng...đẹp quá đi.
Anh ấy thật sự rất đẹp trai.
Lương Diễn nói: “Nếu say xe thì để tôi bế em xuống xe.”
Thư Dao nhìn chằm chằm vào yết hầu anh: “Không, tôi muốn lên xe.”
Lương Diễn hơi dừng lại, nghe theo cô: “Được.”
Ma xui quỷ khiến, lý trí của Thư Dao yếu ớt không đè ép được bản năng, giơ tay phủ lên mu bàn tay anh, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng cọ sát gân xanh hơi nổi lên, nhìn thấy khớp ngón tay anh trắng bệch vì dùng lực, ngập ngừng mở miệng: “Thật ra không phải tôi nói chiếc xe này, vừa nãy anh bị tôi lừa rồi.”
Hai má cô đỏ hồng, trong mắt như xẹt qua những tia sáng nhỏ, ngẩng mặt, tự đắc nói: “Tôi nói đến là kiểu xe sau khi lên sẽ ting ting tang tang lạch cạch, sau đó ưm ưm a a, cuối cùng là hức hức và r3n rỉ.”