Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 28: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (10)




Thư Dao run rẩy nhận lấy chiếc điện thoại trong tay Lâm Chanh.
Tin nhắn của Lương Diễn cuối cùng cũng đến vào lúc này.
Lương Diễn: [Bình thường không thấy thể hiện]
Huhu!
Thư Dao cảm thấy mình giống con mèo nhỏ đang bị nướng trên đống lửa.
Nét mặt Lâm Chanh vẫn hồn nhiên như cũ, ngây thơ ngọt ngào hỏi: “Bạn cô trả lời cái gì vậy?”
Thư Dao không muốn dạy mấy thứ lung tung cho con nít, cô nâng điện thoại lên, dùng vẻ mặt thấy chết không sờn gởi tin nhắn cho Lương Diễn.
Thư Dao: [Em nói gần đây đều mất ngủ, muốn hẹn anh đi chạy bộ chung]
Tuy một người lớn như vậy mà không biết S, là cái gì thì có lẽ không hợp lý, nhưng so với việc bị Lương Diễn hiểu lầm là một người có có đời tư ph óng đãng không kềm chế được, Thư Dao thà rằng bị anh coi là một đứa thuần khiết ngốc bạch ngọt, dốt đặc mai cán còn hơn.
Ném chuột không sợ vỡ bình Thư Dao kiên quyết dứt khoát bắt đầu phản đòn, dũng mãnh đánh đòn phủ đầu.
Thư Dao: [Không phải anh nghĩ đến cái gì kỳ lạ đó chứ?]
Lương Diễn: [Anh chỉ nói là anh không nhìn ra em là người thích vận động]
Thư Dao cầm điện thoại, ngẩn người.
Lương Diễn: [Em cho rằng anh nói cái gì rất đúng cái gì?]
Thư Dao cảm thấy vừa rồi không phải mình phản đòn, mà là trực tiếp bị Lương Diễn đ è xuống đất.
Lương Diễn: [Không phải em nghĩ đến cái gì kỳ lạ đó chứ?]
Lương Diễn: [Em muốn đến đâu?]
Lương Diễn mang những lời cũ trả lại y nguyên cho Thư Dao, Thư Dao mặc kệ ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ của Lâm Chanh bên cạnh mà 1 lần ăn đến 5 viên kẹo.
Lâm Chanh mê mang nhìn vị người lớn kỳ lạ.
Tại sao lại lộ ra nét mặt như vậy khi đang nói chuyện chứ?
Lương Diễn: [Sau này mỗi ngày đều có thể cùng anh YP]
Lương Diễn: [Điều kiện tiên quyết là em phải có đủ thể lực]
Thư Dao nhìn rất lâu, sau đó yếu ớt gửi cho anh một khuôn mặt cười của một con thỏ trắng.
Thư Dao cảm thấy trong vòng một tuần tới có thể cô không muốn thấy… hai từ viết tắt này nữa.
Đầu bên kia điện thoại, Lương Diễn để điện thoại di động xuống.
Hương trà quẩn quanh
Triệu Ngữ Trúc kể khổ với chị gái Triệu Mạn Lan: "Tuổi Lương Diễn với Duy Cảnh không khác nhau mấy, bây giờ Duy Cảnh đã có bạn gái, nó vẫn còn ế."
Triệu Mạn Lan xua tay: "Đừng nhắc đến chuyện này, Duy Cảnh vừa bị bạn gái đá rồi."
Triệu Ngữ Trúc cạn lời, kinh ngạc: "Cái gì?"
Triệu Mạn Lan thở dài: "Cũng là do thằng nhóc đó không nhiệt tình giành giật."
Đường tình duyên của Tiêu Duy Cảnh hình như đã bị Nguyệt Lão lấy mang đi để chơi dây, tất cả khó khăn trắc trở đều rất khó tưởng tượng được. Lúc trước là sau khi lễ đính hôn bị hủy bỏ, còn bị chú cướp mất Dữu Dữu, bây giờ lúc tình nồng thì lại bị một cước đá bay, Triệu Mạn Lan hỏi Tiêu Duy Cảnh chuyện gì đã xảy ra, cậu sống chết đều không chịu nói, Triệu Mạn Lan tức giận oán hận mắng đáng đời cậu độc thân cả đời.
Triệu Ngữ Trúc liếc mắt nhìn Lương Diễn, nét mặt cũng buồn rầu không kém: "A Diễn cũng thế, ba năm trước chị muốn để nó tiếp xúc với những người khác phái cùng lứa tuổi, nó nói không cần, còn nói mình đã có ý định kết hôn, chỉ có điều tuổi đối phương còn nhỏ, muốn chờ một chút... Làm cho chị vui vẻ mãi, nhưng mà không nghĩ tới, một lần chờ đợi, cũng không có đoạn kết."
Triệu Hàm Thần mẹ Đặng Giới ở bên cạnh nghe, nhịn không được xen vào: "Không thể tìm người nhỏ tuổi, không chững chạc."
Bà là chị em họ với Triệu Mạn Lan và Triệu Ngữ Trúc, quan hệ không thân lắm, vẫn duy trì tình nghĩa không mặn không nhạt.
Đặng Giới ngồi bên cạnh Lương Diễn, cười hì hì xen vào: "Con chính là thích nhỏ tuổi."
Triệu Hàm Thần liếc anh ta một cái: "Đừng cho là mẹ không biết trong lòng con đang muốn gì, con kết hôn,.. phải tìm người nào chững chạc mới được. Tuổi Thư Dao còn quá nhỏ, mẹ không thích điểm này. Nhưng cha con cảm thấy con bé tốt, sau này cưới nó về để lôi kéo Thư Minh Quân, cũng được."
Đặng Giới nói: "Mẹ đừng quản, càng quản, việc này càng không thành."
Ấn tượng của Thư Dao với anh ta không tốt, Đặng Giới sờ cằm, nghĩ ngợi nên theo đuổi cô thế nào.
Từ sau đêm đó, Đặng Giới đã đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ với Lục Tuế Tuế.
Trải qua một lần như vậy, đột nhiên Đặng Giới thấy mình chơi đủ rồi, nên điềm tĩnh hơn.
Nhưng mà chuyện theo đuổi Thư Dao, chắc chắn không thể để người nhà nhúng tay vào.
Đặng Giới tin vào mị lực và thủ đoạn trêu ghẹo đàn em của mình, cũng chắc chắn Thư Dao sẽ không từ chối anh ta.
Triệu Ngữ Trúc bị câu này của Triệu Hàm Thần gợi nhớ lại, nhớ tới cô bạn gái nhỏ mà Lương Diễn giấu diếm, nhịn không được buồn rầu: "Đáng tiếc, A Giới nói đúng, tuổi Dao Dao quá nhỏ, không thể tìm người nhỏ tuổi như vậy -----"
"Không," Lương Diễn ngắt lời bà: "Năm nay Thư Dao 21 tuổi, đã trưởng thành từ lâu rồi. Đừng lúc nào cũng coi cô ấy như một đứa trẻ."
Triệu Ngữ Trúc nhìn anh một cái, chợt hiểu ra.
Lương Diễn sẽ không phải là… cũng thích người nhỏ tuổi chứ?
Bây giờ nó làm vậy là đang muốn ám chỉ?
Triệu Ngữ Trúc đột nhiên chìm vào trong cơn hoảng sợ "Lương Diễn vậy mà lại thích trâu già gặm cỏ non, thật sự không tưởng tượng nổi", lại vừa tự hỏi nên nhẹ nhàng nhắc nhở Lương Diễn thế nào rằng muốn ăn cỏ non cũng phải có giới hạn, không nên làm tổn thương đến mấy cô bé học sinh.
Triệu Mạn Lan đồng ý: "Chỉ cần nhân phẩm tốt, hai bên thích nhau, tuổi tác không phải là vấn đề gì lớn."
Triệu Hàm Thần như có điều suy nghĩ: "Cũng đúng."
Đặng Giới vui sướng nhìn về phía Lương Diễn.
Dù lần trước ở nhà họ Thư, anh cả mắng mình dừng lại, nhưng đến tột cùng, anh cả vẫn đứng về phía mình đó thôi…
Nhìn đi, bây giờ còn nói chuyện thay Thư Dao.
Thật tốt-
Vốn Thư Dao nên ăn cơm tối trong vui vẻ.
Ai ngờ chị dâu cô nghe điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng nói cho cô biết, anh họ cô uống nhiều rượu, trượt chân ngã từ lầu trên xuống dưới.
Chị ấy muốn đi chăm sóc cả đêm, cơ thể Lâm Chanh yếu ớt, sức đề kháng cũng yếu, không thể đến bệnh viện nên nhờ Thư Dao chăm sóc cô bé một ngày.
Ngải Lam mặt mày nghiêm túc tìm tới tận cửa, cô đến không vì chuyện gì khác, chính là vì những lời lập lờ nước đôi của Thư Minh Quân về Lương Diễn.
Lúc trước cô cổ vũ Thư Dao dũng cảm theo đuổi Lương Diễn, nhưng nếu đối tượng theo đuổi không phải là người tốt, vậy nếu có khi có tổn thất gì, không được để bản thân mình trả giá.
Lâm Chanh ngồi trong phòng khách say sưa coi một nhà heo hồng giẫm vào hố bùn, mà Ngải Lam và Thư Lam vào phòng ngủ, thảo luận sâu hơn về chủ đề này.
“Cậu hiểu Lương Diễn được bao nhiêu?” Ngải Lam đặt câu hỏi trước, “Cậu có biết anh ấy lúc trước thế nào không?”
Thư Dao thành thật trả lời “Đặng Giới nói, Lương Diễn từng có một bạn gái cũ, đối xử với cô ấy cũng tốt, nhưng cô ấy vứt bỏ Lương Diễn. Lúc Đặng Giới nói những câu này, từ ngữ không mấy tốt đẹp, là Lương Diễn ngăn không cho anh ta nói bậy.”
Ngải Lam trầm tư một lát: “Nhìn từ góc độ này, Lương Diễn vẫn có tố chất.”
Ngải Lam từng thấy không ít đàn ông coi thường bạn gái cũ sau khi chia tay, nhưng đối với một người yêu cũ đủ tiêu chuẩn, yêu cầu đầu tiên là phải giống như đã chết, điều thứ hai, dưới điều kiện người yêu cũ không làm gì ác, thì không được nói xấu về họ.
“Nếu muốn nói Lương Diễn là bi3n thái, tớ lại không thấy vậy,” Thư Dao bất lực nói với Ngải Lam, “Lý do lúc đầu chị tớ ngăn cản tớ, chính là sự cuồng khống chế của anh ấy, nói anh ấy không cho bạn gái cũ không ngoài.”
Ngải Lam khẽ thở phào “Tính cậu với chị cậu hoàn toàn khác nhau, từ góc độ của chị ấy, hành vi này bi3n thái cũng là bình thường--”
Nói tới đây, Ngải Lam nhìn về phía Thư Dao, yếu ớt mở miệng “Nhưng có lẽ chị cậu không nghĩ tới, từ một loại góc độ nào đó, cậu thật ra cũng là bi3n thái.”
Thư Dao ôm gối mèo, vùi mặt vào “Không sai.”
Thư Minh Quân giống như người lớn, Thư Dao với chị ấy đều là không có chuyện thì sẽ không nói gì, bởi vì giá trị quan và thế giới quan khác nhau nên Thư Dao sẽ không thảo luận với chị ấy những vấn đề quan trọng, để tránh Thư Minh Quân đánh giá cô là “Tam quan bất chính”.
Nhưng Ngải Lam thì không giống vậy, Ngải Lam biết khẩu vị và sự ‘dễ thương’ của Thư Dao.
Trong mắt người ngoài sự sủng ái và khống chế khiến người khác khó thở thì trong mắt Thư Dao là Cực kỳ! Hưởng thụ!
Hai tay Ngải Lam chống má, sử dụng đòn sát thủ “Vậy cậu có nghĩ tới, lỡ đâu Lương Diễn thích SM thật thì sao? Thông thường, người thoạt nhìn càng đứng đắn, cấm dục thì lúc đã muốn thì càng làm cho người khác không chống đỡ nổi, không biết có bao nhiêu kiểu lúc ở riêng nữa.”
Đột nhiên lại thảo luận vấn đề này, Thư Dao không khống chế nổi mà đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói “Chỉ cần không tổn thương cơ thể, có nhiều kiểu thật ra cũng rất k1ch thích mà.”
Ngải Lam nở nụ cười, trịnh trọng vỗ vai Thư Dao “Tớ tuyên bố, từ hôm nay trở đi, khóa hai người lại, chìa khóa tớ nuốt rồi.”
Ngải Lam dùng vẻ mặt của người mẹ cười “Dựa theo phân tích của chúng ta, hai người là một đôi trời đất tạo thành.”
Hai người nghiêm túc chăm chỉ thảo luận nên làm thế nào để tăng độ hảo cảm của Lương Diễn.
Thuận theo tự nhiên thì cuộc sống sinh hoạt của Lương Diễn với Thư Dao không giao nhau chỗ nào.
Đang lên kế hoạch, Lâm Chanh đột nhiên lạch cạch đẩy cửa đi vào, nghiêm túc nói với Thư Dao “Cô nhỏ ơi, cuối tuần con muốn tham gia trận đấu bơi lội ở trường, cô có biết ở đây có chỗ nào có bể bơi không? Ngày mai con muốn đi luyện tập."
Thư Dao và Ngải Lam nhìn nhau, hai mắt sáng lên.
Trong ánh mắt giật mình của Lâm Chanh, Thư Dao chạy nhanh đến trước mặt cô bé, ôm Lâm Chanh vừa hôn vừa cọ “Cô vừa mới thấy Chanh Chanh là một tiểu ác ma, bây giờ nhìn lại, Chanh Chanh quả thật chính là một tiểu thiên sứ.”
Lâm Chanh ngây người khi bị hôn, thắc mắc “Cái gì?”
"Không có gì, " Ngải Lam âu yếm sờ tóc Lâm Chanh, "Nói không chừng, mấy năm nữa, cô nhỏ của con có thể cho con thêm vài em gái xinh đẹp."
Dỗ Lâm Chanh ngủ, Thư Dao cẩn thận gởi tin nhắn cho Lương Diễn.
Thư Dao [Xin chào Lương tiên sinh]
Lương Diễn [Chạy khuya?]
Thư Dao “...”
Vì sao chuyện này còn chưa chịu trôi qua huhuhu.
Ngải Lam khó hiểu, “Buổi tối rồi mà hai người còn hẹn nhau chạy bộ sao?”
Thư Dao nói cho có lệ, “Có thể là anh ấy thích chạy bộ buổi tối để rèn luyện cơ thể, hahaha.”
Trước khi Lương Diễn nói thêm những lời kinh hãi thế tục, Thư Dao vội vàng thú nhận mục đích của mình.
Thư Dao: [Cháu gái của em cần bể bơi để tập luyện]
Thư Dao: [Hồ bơi trong công viên có thể mở cửa cho người ngoài không?]
Lương Diễn: [Không thể]
Thư Dao đã định tâng bốc cảm ơn không ngừng, không nghĩ tới lại thấy anh nói như vậy, trong nháy mắt há hốc mồm.
Quân sư Ngải Lam cũng sửng sốt hai giây, cẩn thận an ủi Thư Dao, “Chẳng lẽ là Lương Diễn đang định chơi chiêu lạt mềm buộc chặt?”
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai của Lương Diễn đến: [Nhưng em có thể tùy ý sử dụng.]
Thư Dao lại được hồi sinh.
Ngải Lam nhìn chằm chằm hai câu của Lương Diễn thật lâu, từ tận đáy lòng thốt lên: “Cao, thật sự quá cao.”
Thư Dao hỏi "Cái gì cao?"
"Thủ đoạn cao đó," Ngải Lam phân tích, "Lương Diễn với cậu từ đầu đã không cùng cấp bậc, cậu xem ý tứ của người ta này, đầu tiên là nói không mở cho người ngoài, sau lại nói tùy cậu sử dụng. Ẩn ý của nó, không phải là cậu không phải là người ngoài sao? Nhìn người ta đi, trêu ghẹo con gái lặng im không tiếng động, ẩn giấu sâu như vậy.”
Thư Dao chưa bao giờ yêu đương khâm phục không thôi, “Quả thật là rất sâu, nếu cậu không nói, tớ hoàn toàn không phát hiện ra."
Ngải Lam thở dài "Dao Dao, cậu có còn nhớ lúc học trung học giáo viên địa lý tặng cho cậu biệt danh gì không?”
Thư Dao trầm tư: “Cô gái xinh đẹp siêu nổi tiếng?”
“Đúng,” Ngải Lam nói, “Bây giờ cậu hoàn toàn có thể thay đổi nó, đổi thành Cô gái xinh đẹp chọc người khác tức giận.” -
Cuối cùng, Thư Dao và Lương Diễn hẹn nhau, ba giờ chiều mai sẽ dẫn Lâm Chanh đến bể bơi kia.
Buổi sáng, Thư Dao còn có việc cần xử lý ---
Đi cùng với luật sư Chung Khâm, Thư Dao muốn đến giải trí Hoa Lam để tiến hành chính thức hủy hợp đồng.
Thư Dao vẫn đeo khẩu trang như cũ, lo lắng Lâm Chanh ở nhà một mình không an toàn, nhân tiện đưa đứa bé đi theo luôn.
Vẻ mặt Thái Quát rất khó coi, gần đây cô ta gặp vận rủi, vốn tưởng rằng dựa vào đoàn luật sư công ty mời, có thể thuận lợi giữ lại tài khoản Dao Trụ Khuẩn, nào nghĩ đến việc Thư Dao vậy mà mời được Chung Khâm.
Đoàn luật sư thống nhất đề nghị không cần dây dưa với Thư Dao, nói rõ rằng bọn họ hoàn toàn không đấu lại Chung Khâm.
Đối đầu với anh ta quả thật là tự đào mồ chôn mình.
May mà còn Lục Tuế Tuế, Thái Quát chuẩn bị cho cô ta đi theo con đường hắc hồng của Dao Trụ Khuẩn, điều lo lắng duy nhất chính là tài năng của Tuế Tuế không đủ, giai đoạn đầu cần kinh phí đầu tư rất lớn.
Công việc không thuận lợi thì thôi, gần đây chồng cô ta sắp tại ngoại cũng xảy ra chuyện. Nóc nhà thủng còn gặp mưa suốt đêm, Thái Quát vẫn chưa nghĩ ra nên nhắc nhở Thôi Trại bớt phóng túng lại thế nào, sáng hôm nay, Thôi Trại đã bị giáng chức điều tra, Thái Quát nghe em trai Thôi Trại nói vài câu không rõ ràng, hình như là đang đắc tội cấp trên.
Một đống chuyện rắc rối chồng chất một chỗ, làm cả đêm qua Thái Quát không ngủ được, sáng nay đối diện với đủ loại yêu cầu của Chung Khâm, cô ta định phát hỏa, luật sư bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đều đồng ý hết đi, chúng ta không có lý.”
Đối với những người ở cái tầm như Chung Khâm, bạn bè đều là người có vai vế trong giới luật pháp, mối quan hệ rộng khắp, nếu thật sự tung hết sức, giải trí Hoa Lam không chịu nổi một kích.
Cũng không biết sao Thư Dao có thể mời được vị đại thần này.
Theo như luật sư biết, Chung Khâm hiếm khi nhận ủy thác cá nhân, còn là loại tranh chấp hợp đồng.
Thái Quát cắn răng ký tên.
Cạm bẫy làm sẵn lúc trước, một cái cũng không dám dùng.
Sắc mặt cô ta nhìn Thư Dao rất tệ, trong suốt quá trình, Thư Dao không nói một lời, bên cạnh cô còn dẫn theo một cái bánh bao nhỏ xinh đáng yêu, vóc dáng không cao, nhìn qua cũng chỉ khoảng bảy tám tuổi.
Cũng không biết cô gái nhỏ này là gì của Thư Dao, ánh mắt hai người như một khuôn đúc ra, ngập nước, tròng mắt hơi ánh lên màu xanh nhạt, cực kỳ sạch sẽ.
Sau khi ký xong, Thái Quát ném cây bút xuống bàn thật mạnh.
Chung Khâm mỉm cười chúc mừng Thư Dao: "Cô tự do rồi."
Thư Dao cũng không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy, bày tỏ sự cảm ơn với Chung Khâm.
Sau khi chia tay cô, Chung Khâm ngồi ở trong xe, rút một điếu thuốc ra, gọi điện thoại.
Anh nói: “Lương tiên sinh, chuyện anh dặn đã làm xong.”
Thư Dao giật mình không rõ, cuối cùng cô cũng đã lấy lại được tài khoản của mình, sau khi ngủ trưa với Lâm Chanh, cô dành thời gian thật dài, đầu tiên xóa sạch Weibo, hủy tất cả các tài khoản trên nền tảng mạng của giải trí Hoa Lam, mở trạm B ra, dựa vào trí nhớ cũ đăng nhập vào tài khoản trước đó của mình.
Tài khoản này là tài khoản cô sử dụng khi mới trở nên nổi tiếng, vì để chuyển hướng lưu lượng truy cập sang nền tảng mới nên giải trí Hoa Lam, trên cơ bản là chưa từng sử dụng tài khoản này. Vì e ngại hợp đồng, Thư Dao không thể xuất bản tác phẩm trên các nền tảng khác trong thời gian hợp đồng.
Bây giờ hợp đồng đã kết thúc, đương nhiên là không có vấn đề.
Thư Dao xem lại video đầu tiên mà cô đăng, lúc đó kỹ năng biên tập của cô còn chưa tốt, góc quay tương đối cố định, lúc trước nổi, đơn giản chỉ là do bài hát đang hot, cộng thêm kỹ xảo thành thạo, cô còn cố tình phô diễn kỹ năng của mình, người ngoài nghề mới thấy cực kỳ rung động.
Bây giờ làn đạn trên màn hình vẫn còn có người check-in, Thư Dao liếc nhìn xuống cuối thanh tiến trình video-
179 người đang xem.
Một đoạn video từ ba năm trước, bây giờ còn có nhiều người cùng xem như vậy, độ nổi tiếng thực sự không hề nhỏ.
Thái Quát không đem trạm B thành thị trường trọng điểm, cộng thêm nghi thức màn đạn, màn đạn ở đây rất thân thiện, ít ai tranh đấu cấu xé nhau. Thư Dao cẩn thận nhìn tất cả bình luận trên màn đạn rồi gởi một dòng bình luận bình thường.
[Tôi đã về rồi]
Cuối cùng cô cũng tự do rồi.
Thư Dao tìm chiếc máy tính cũ lúc trước cô đã tải video lên, khởi động máy.
Thư Dao không nhớ nổi mình đã mua cái máy tính này lúc nào, khác hoàn toàn với thẩm mỹ của cô, 17. 3 inch, màu trắng xám, vừa to vừa nặng.
Thật ra cô thích một chiếc máy tính mỏng hơn và nhẹ hơn, chiếc máy tính xách tay cô ấy thường sử dụng cũng đẹp và nhẹ, nhưng chiếc này trông khá ngầu và lạnh lùng.
Nó càng giống thứ mà người sốt cao mới chọn.
Máy tính này đã rất lâu chưa khởi động, Thư Dao mở máy ra, lần lượt lướt qua các thư mục, cố gắng tìm xem lúc trước lưu video ở đâu.
Cô tìm thấy một thư mục có tên "Nhất định không được quên" trong ổ F.
Thư Dao nhìn chằm chằm vào ngày truy cập cuối cùng của thư mục, đó là lần đầu tiên cô vừa khai giảng.
Trong thư mục chỉ có một video duy nhất.
Ma xui quỷ khiến, Thư Dao nhấn play.
Video đầu tiên cực kỳ bình thường, Thư Dao mặc váy, ngồi trước đàn tranh, nghiêm túc chơi bản. Chất lượng video không cao, nhưng cô chỉ cần liếc mắt đã thấy có gì đó không ổn.
Thư Dao rất ít khi mặc váy như vậy - -
Khác hẳn với chiếc váy ngủ rộng thùng thình ở nhà của cô, chiếc váy này cực kỳ tinh xảo, cổ vuông, thắt lưng, trên váy có thêu đầy quả anh đào nhỏ. Xuống chút nữa, trên cổ chân tinh tế, có đeo một cái vòng chân màu vàng, có quả anh đào nhỏ và quả chuông trên vòng chân.
Nghe xong một phút đồng hồ, Thư Dao nghe thấy âm thanh trong video không đúng, vặn to âm lượng, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng đàn piano ở phía sau.
Không phải là loại thêm vào hậu kỳ, mà là biểu diễn trực tiếp.
Có người đàn piano cùng đàn với cô bài.
Thư Dao phóng to video clip, nhìn thấy mình trong video, mỗi lần chơi đàn, đều mỉm cười nhìn về phía khác, có lẽ là nhìn người đang chơi đàn.
Cực kỳ vui vẻ.
Đoạn video dài bốn phút mười ba giây, đàn xong, Thư Dao nhìn mình đứng dậy, vui vẻ chạy sang chỗ khác.
Đến đây thì im bặt.
Sao cô không nhớ mình đã quay một đoạn video như vậy? Chẳng lẽ là sau khi quay xong cô đã quên mất?
Người đàn piano cùng đàn chung với cô là ai?
Thư Dao qua loa lược bỏ người đàn piano bên cạnh cô là ai một lần trong đầu.
Thư Thiển Thiển cũng biết chơi, nhưng cô sẽ không thừa nhận rằng bản thân mình sẽ cùng người chỉ biết chơi cùng hợp tấu.
Tần Dương cũng biết, nhưng Tần Dương có thể khiến piano có khí thế có thể giết heo, bài còn có thể đàn thành bài mà, pass (bỏ qua).ái>
Vậy có thể là ai?
Thư Dao hoàn toàn không nhớ rõ mình có một chiếc váy và vòng chân như vậy- - trái lại trong mơ từng thấy một lần.
Cô cẩn thận tìm kiếm tất cả các thư mục trong máy tính, không có bất kỳ thứ gì khác.
Chợt ngẩng đầu lên liếc nhìn thời gian, đã gần đến giờ hẹn với Lương Diễn, Thư Dao không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đánh thức Lâm Chanh, cùng Ngải Lam, đi đến khu vui chơi lần nữa.
Lần này cuối cùng có một nhân viên, thân thiện đã cung cấp phao cứu sinh và cái còi: “Để không làm phiền sự thích thú của ba vị, nhân viên cứu hộ của chúng tôi đang ở bên ngoài, nếu gặp trường hợp khẩn cấp, chỉ cần thổi còi là được.”
Thư Dao nhẹ nhàng thở ra, nói cảm ơn.
Nếu có đàn ông lạ ở đây, cô sẽ thất cực kỳ xấu hổ khi chỉ mặc đồ bơi ít vải thế này.
Không phải là cô quá bảo thủ mà chỉ đơn giản là không thích người lạ nhìn chằm chằm vào mình, dù là mặt hay những chỗ khác, cô đều sẽ cảm thấy bị xúc phạm.
Tay chân Lâm Chanh ngoan ngoãn ở vùng nước nông, Thư Dao đang ngâm mình ở khu vực nước sâu, mới vừa cùng Ngải Lam nói vài câu, Ngải Lam nhìn về phía sau Thư Dao, hai mắt sáng rực, kề sát vào tai Thư Dao vội vàng mở miệng: “Nhanh lên, làm bộ bị chuột rút đi! Lương Diễn đi đến rồi!”
Tại sao anh đến thì cô phải giả bộ bị chuột rút?
Thư Dao không kịp nghĩ nhiều, Ngải Lam nhỏ giọng nói xin lỗi rồi véo một cái vào đùi Thư Dao đang ở dưới nước, đau đến nỗi nước mắt Thư Dao sắp rơi xuống, vô thức cúi đầu mò xuống chỗ bị đau.
Nhắm đúng thời cơ, Ngải Lam lập tức “lo lắng, hoảng sợ” túm lấy Thư Dao, vội vàng nhìn về phía người ở xa kia xin giúp đỡ: “Lương tiên sinh! Dao Dao bị đuối nước rồi!”
Thư Dao bị giọng của Ngải Lam dọa sợ, ngạc nhiên vì khó thở, bong bóng phun ọc ọc.
Càng giống như bị đuối nước.
Bên kia, Lâm Chanh ngồi cạnh bờ cũng khóc lên: “Cô nhỏ, cô sao vậy? Đừng làm con sợ mà huhuhuhu.”
Ngải Lam nhỏ giọng nhắc nhở Thư Dao: “Giả bộ ngất đi, để anh ấy hô hấp nhân tạo cho cậu.”
Thư Dao: “?”
Còn có loại thao tác này à?
Cô không kịp đặt ra câu hỏi.
Chỉ nghe tiếng rơi xuống nước, cô nhắm chặt hai mắt, cái gì cũng không thấy, cảm giác có người ra sức ôm eo cô, dễ dàng nhấc cô lên bờ.
Thư Dao cảm thấy đây là lần đầu tiên cô và Lương Diễn thân mật không chút kẽ hở như vậy.
Hoàn toàn không dám mở to mắt.
Vòng eo mảnh khảnh được tay anh che phủ.
Người đàn ông ôm chặt eo cô, bàn tay to đè lên eo cô, sức lực suýt làm Thư Dao la đau. Cô chịu đựng, lặng lẽ kề sát Lương Diễn.
Anh mặc áo sơ mi nhảy xuống nước, ở trong nước lạnh lẽo, làn da của người đàn ông vừa ấm áp vừa cường tráng, làm cô nhịn không được mà sáp lại gần hơn.
Thật ấm.
Vừa rồi Thư Dao vẫn đang suy nghĩ lợi dụng chuyện hô hấp nhân tạo để “xơ múi” anh có phải là không tốt hay không, nhưng bây giờ ---
Quản nó làm gì.
Chính là muốn vụng trộm xơ múi đó.
Lương Diễn đưa Thư Dao lên bờ.
Thư Dao nín thở.
Lượng không khí trong phổi của cô không nhiều, chỉ hy vọng Lương Diễn có thể nhanh chóng hạ miệng.
Quân sư Ngải Lam cũng leo lên bờ.
Vừa rồi hơn nửa thời gian Thư Dao đều ngâm mình trong nước, cái gì cũng không thấy, nhưng Ngải Lam lại có thể thấy rõ ràng.
Lương Diễn vừa đi vào, nghe thấy tiếng kêu cứu của cô liền chạy tới, giày cũng chưa tháo mà đã nhảy xuống nước, lao đến chỗ Thư Dao.
Một câu vô nghĩa cũng không nói, ánh mắt lúc nào cũng đều đặt lên người Thư Dao.
Mà hiện tại, ánh mắt Lương Diễn nhìn Thư Dao có chút đáng sợ.
Nó không giống như sẽ xuất hiện trên người anh, không có sự ôn hòa của quá khứ, có phần… Khiến người khác sợ hãi.
Ngải Lam lo lắng bất an nghĩ, có phải lần này bọn họ đã chơi lớn quá rồi không?
Cả người Lương Diễn đều là nước, áo sơ mi dán chặt lên cơ thể, sắc mặt u ám, quỳ xuống bên cạnh Thư Dao, trước kiểm tra hô hấp của cô, sau lại cúi người, xem tim cô còn đập không.
Thư Dao cảm nhận được lỗ tai của người đàn ông áp vào lồ ng ngực mềm mại của mình.
Quá gần.
Bị Lương Diễn tiếp xúc gần như vậy, Thư Dao cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, không co quắp ngón chân.
Hu hu hu không có cách nào có thể khống chế nhịp tim được, đập càng lúc càng nhanh, càng ngày càng dồn dập, không biết có thể bị vạch trần hay không nữa.
Mau hô hấp nhân tạo đi, diễn thật sự mệt quá.
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Thư Dao đã cảm giác được bàn tay của người đàn ông chạm vào môi cô.
Sau đó, nhân trung bị ấn xuống!
Tuy người đàn ông đã khống chế sức lực lại, nhưng Thư Dao vẫn đau đến mức sụp đổ, muốn khóc lớn như cũ, lòng tự tôn khiến cô nhịn tiếng khóc lại, nhưng nước mắt vẫn vô thức chảy dài.
Không phải đuối nước cần hô hấp nhân tạo sao? Đâu có ai vừa lên đã ấn vào huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng chứ!
Cái này khác với bình thường!
May mà ngón tay người đàn ông dừng lại, chạm vào những giọt nước mắt cô không nhịn được mà rơi xuống.
Cô loáng thoáng nghe được Lương Diễn thở dài một hơi.
Ngón cái tay phải đè vành tai cô, ngón tay luồn sâu vào tóc cô, hơi nâng mặt cô lên, Lương Diễn cúi đầu, chặn đôi môi mềm mại của cô.
Cuối cùng cũng đợi được hô hấp nhân tạo của Lương Diễn, lần này Thư Dao thật sự muốn tắt thở.
Hóa ra cảm giác hôn là thế này!
Dù không có vị anh đào nhưng có thể cảm nhận rõ hơi thở cường thế của người đàn ông từng chút từng chút một xâm nhập vào, chiếm lĩnh.
Da thịt kề sát, mỗi nơi chạm vào đều khiến trái tim trong con gấu nhỏ của cô loạn cào cào, nhất là hiện tại, Lương Diễn hôn cánh môi cô, giống như bảo bối khó có được, không thỏa mãn với chuyện lướt qua thì ngừng nữa, biểu hiện dịu dàng giả dối ban đầu qua đi, một cuộc xâm lược mạnh mẽ bắt đầu.
Khác với vẻ lịch thiệp, nhã nhặn thường ngày, khi hôn Lương Diễn như dã thú, mà cô là con mồi, nằm trong lòng bàn tay anh. Tay trái Lương Diễn dời xuống, mạnh mẽ vuốt v e vòng eo mảnh khảnh, dùng sức bóp chặt ---
Đợi một chút.
Vì nụ hôn đầu mà Thư Dao hồi hộp đến muốn choáng váng, khi vòng eo mẫn cảm bị chạm vào cô càng khó thể khống chế được.
Cô chợt thấy khó hiểu.
Hô hấp nhân tạo không nên kéo dài như vậy, cũng sẽ không triền miên như vậy, xâm nhập như vậy - -
Hơn nữa, hô hấp nhân tạo cũng không cần ôm eo cô mò mẫm da thịt như vậy mà ahhhhhhhh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.