Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 29: Tiếp tục làm cá muối (1)




Thư Dao cảm thấy bây giờ cô sắp thở không nổi rồi.
Da thịt trên eo có chút đau, hình như Lương Diễn muốn cố ý trừng phạt cô.
Nhưng cảm giác đau cũng không rõ, không hề làm cô thấy khó chịu, vẫn nhận được một sự trách phạt nho nhỏ.
Giống như lúc trước cô ham chơi, đem một bức tranh cổ cha cẩn thận sưu tầm phá hỏng, dù cha cô nổi trận lôi đình, nhưng cuối cùng chỉ phạt cô luyện nhiều hơn vài chữ.
Thay vì nói là trừng phạt, hai chữ giáo dục hiển nhiên càng thích hợp hơn.
Mục đích là để cô nhìn lại sai lầm của mình, hy vọng cô thay đổi tốt hơn, mà không phải là một mực trút hết sự giận dữ.
Mặt trời trên không chói chang, trên mặt Lâm Chanh vẫn còn đọng những giọt nước mắt, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô bé hoảng sợ nấc cụt.
Ngải Lam quay lưng lại, thuận tiện lấy tay che mắt Lâm Chanh, hết sức nghiêm túc nói với cô bé: "Con nít không nên nhìn, chú ấy đang hô hấp nhân tạo cho cô con."
Lâm Chanh ngoan ngoãn đáp lại.
Thư Dao nghe thấy lời Ngải Lam nói, mặt đỏ rực, tay chân không biết nên đặt ở đâu.
Cô nhắm chặt hai mắt, lông mi sợ đến run rẩy.
Lương Diễn buông cô ra, bế cô lên, lập tức ôm cô đi đến phòng nghỉ.
Thư Dao không đoán được Lương Diễn sẽ làm gì tiếp theo, cô không dám mở mắt, mãi đến khi cô cảm thấy bàn tay của người đàn ông đặt trên ngực mình, không nặng không nhẹ ấn hai cái.
Thư Dao nhớ sương sương, trong khóa học sơ cứu ở trường, hình như có nhắc đến việc ép tim -
Nhưng chỉ có hai cái, môi anh lại phủ lên.
Chậm rãi, bắt đầu nhấm nháp từ khóe môi cô.
Anh hoàn toàn không che giấu động cơ của mình, tuyên bố muốn ăn cô sạch sành sanh.
Thư Dao ngộp rất khó chịu, cuối cùng không chịu được, thừa dịp anh tạm thời buông ra, khẽ thở ra.
Môi Lương Diễn dán vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: “Chơi đủ rồi?”
Thư Dao kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh.
Toàn thân trên dưới Lương Diễn đều ướt đẫm, cũng không khác cô là mấy, áo sơ mi dán trên người, mơ hồ lộ ra vài đường cơ bắp.
Dáng người anh còn hoàn mỹ hơn so với tưởng tượng của Thư Dao lúc trước.
Thư Dao nhìn thoáng qua, xuất phát từ lễ phép cơ bản, cô buộc mình không được xem nữa.
Lương Diễn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Thư Dao hoàn toàn không nhìn ra được anh đang suy nghĩ cái gì.
Lương Diễn chậm rãi nói: “Em muốn chơi cái gì cũng được, đừng lấy cái này ra làm anh sợ.”
Rõ ràng giọng nói cực kỳ dịu dàng, Thư Dao lại cảm thấy có vài phần đáng sợ.
Lương Diễn nở nụ cười, ngón tay chỉ chỉ mi tâm cô: "Ngoan nào."
Anh đỡ Thư Dao ngồi dậy, lúc ở trong bể bơi, bất ngờ bị uống vài ngụm nước, nước chảy xuống ướt đẫm, cô ho nhẹ hai tiếng, đáng tiếc không ho được cái gì.
Tay Lương Diễn vỗ vài cái lên lưng cô, kiên nhẫn hỏi: “Rất khó chịu?”
Thư Dao cố gắng làm lành: “Không sao, cảm ơn anh đã hô hấp nhân tạo.”
Mặc kệ anh có phát hiện hay không, Thư Dao vẫn sẽ tiếp tục nói dối.
Nước trên tóc lặng lẽ rơi xuống, tạo thành một vũng nước nho nhỏ trên ghế sofa.
Lương Diễn nhắc nhỏ: “Sau này xuống nước nhớ mang phao.”
Thư Dao cảm thấy lúc này chắc chắn mình rất nhếch nhác, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, lại nhịn không được đỏ mặt, cô che má, để mình duy trì được bình tĩnh.
Bình tĩnh, cô là người có rất nhiều người yêu trên mạng mà!
Đáng tiếc đời không như mong muốn, nàng càng muốn bình tĩnh thì càng mất bình tĩnh hơn.
Lương Diễn lấy khăn tắm mở ra, phủ lên người Thư Dao, quấn chặt lấy cô.
Động tác anh thuần thục, giống như đã từng làm chuyện tương tự, anh lại lấy một chiếc khăn lông nhỏ hơn, tỉ mỉ lau tóc cho cô.
Từ nhỏ đến lớn, Thư Dao chỉ thích dịch vụ lau tóc trong tiệm cắt tóc, nhưng cũng chỉ có một lần duy nhất-
Thư Dao rất sợ tiếp xúc với người lạ, sau này, cô kiên trì tự mình gội đầu, rồi mới đến tiệm cắt tóc để người ta bắt đầu cắt.
Một trong những nguy cơ cao của việc thức khuya là rụng tóc, Thư Dao sửa không được tật xấu thức đêm của mình, cô rất trân trọng số lượng tóc không đủ nhiều của mình, bình thường đều từ chối không cho ai đụng chạm.
Nhưng Lương Diễn không giống vậy.
Thư Dao có thể thư giãn và tận hưởng dịch vụ lau tóc của anh.
Động tác của Lương Diễn rất nhẹ nhàng, cực kỳ dịu dàng, nếu không phải vừa bị hôn một cách mãnh liệt, Thư Dao sẽ không bao giờ nghĩ rằng vừa rồi người như sói đói lại có một giây phút dịu dàng như vậy.
Sức chống cự của Thư Dao sắp toang rồi.
Đầu ngón tay dịu dàng vuốt v e da đầu, cuối cùng Thư Dao cũng cảm nhận được cảm giác khi mèo được gãi --
Nếu bây giờ cô là con mèo, cô sẽ vui vẻ ngửa cổ lên, híp mắt để Lương Diễn gãi từ tai tới đuôi.
Cô nhịn không được đưa mắt nhìn Lương Diễn, đúng lúc bị anh bắt được.
Thư Dao cứng đờ chắp vá lại lời nói dối lúc nãy: “Vừa rồi chân em tự dưng bị chuột rút, uống mấy ngụm nước --”
Lời chưa nói xong, Lương Diễn đã thả khăn lông xuống, ngồi bên cạnh cô: “Chân nào?”
Thư Dao duỗi chân phải ra.
Cô tưởng Lương Diễn chỉ định nhìn thôi, ai ngờ Lương Diễn lại bỏ khăn lông xuống, lập tức cầm cổ chân cô, kéo về phía anh. Lòng bàn tay ấm áp dính sát vào cổ chân, bất ngờ không kịp chuẩn bị, Thư Dao nhỏ giọng á một tiếng.
Lương Diễn đưa mắt nhìn cô, bình tĩnh mở miệng: "Dao Dao, không muốn chuyện trở nên hỏng bét thì đừng phát ra loại âm thanh như vậy.”
Hả?
Chuyện trở nên hỏng bét?
Trở thành thế nào?
Thư Dao cân nhắc lời cảnh cáo của anh rồi cúi đầu nhìn Lương Diễn, anh cầm cả bàn chân Thư Dao, bóp nhẹ: “Còn đau nhức không?”
Bàn chân cô nhỏ nhắn trắng nõn, mười ngón chân đầy đặn, móng chân gọn gàng, Thư Dao cực kỳ hài lòng với chân mình, nhưng gan bàn chân rất sợ ngứa, lúc này tiếp xúc với lòng bàn tay anh, Thư Dao muốn rút về, thăm dò hai lần, không rút lại được, vẫn bị Lương Diễn nắm chặt.
Gan bàn chân bỗng nhiên bị anh cố ý nhấn xuống, không đau nhưng cực kỳ ngứa, Thư Dao không thể khống chế được mà á một tiếng, lập tức che miệng lại.
Lương Diễn không nhanh không chậm siết chặt chân cô, không cho cô phản kháng, anh cầm lấy chiếc thắt lưng trên tay, cười nói: “Không nghe lời.”
Thư Dao muốn thoát khỏi trạng thái kỳ lạ này: “Chân em không còn đau nữa, ngài có thể buông ra không?”
Đã dùng tới cả kính ngữ.
Lương Diễn không nói lời nào, anh nhìn cổ chân trống không của Thư Dao rất lâu, mới buông tay ra.
Thư Dao như được đại xá, vội vàng rút chân về, cố gắng giấu trong khăn tắm.
Vừa rồi khi Lương Diễn xoa chân cho cô, Thư Dao đột nhiên nhớ tới chiếc vòng chân màu vàng nhìn thấy trong video.
Nếu đeo vào, thật ra trông cũng khá đẹp mà.
Quên đi suy nghĩ không đúng lúc này, Thư Dao quấn chặt khăn tắm, nhìn Lương Diễn rửa tay.
Lương Diễn nói: “Khu vực nước sâu của bể bơi là hai mét, đối với em quá nguy hiểm,” Tiếng Lương Diễn tiếp tục truyền đến, “Lần sau đi vào đó, kỹ thuật không tốt thì chơi với vịt vàng ở khu vực nước nông là được rồi.”
Khu vực nước nông cung cấp rất nhiều con vịt màu vàng, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, khi bóp sẽ phát ra âm thanh.
Thư Dao đỏ mặt, cố gắng cải thiện thanh danh của mình: “Kỹ thuật em tốt mà.”
“Nếu chân lại bị chuột rút nữa thì sao?” Lương Diễn chậm rãi lau tay, giọng nói không phân biệt được cảm xúc, “Lần sau chẳng lẽ muốn tìm người hô hấp nhân tạo cho em nữa sao?”
Thư Dao không hé răng.
Cô cực kỳ xấu hổ khi để Lương Diễn biết mình có tâm tư tà ác đối với anh, cúi đầu, đưa tay lấy khăn lông lau tóc qua loa.
Lương Diễn hờ hững mở miệng: “Kỹ thuật người khác không bằng anh.”
Kỹ thuật gì?
Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, thận trọng xác nhận: “Kỹ thuật hô hấp nhân tạo?”
Lương Diễn rất bình tĩnh: “Cái kia cũng vậy.”
Thư Dao không biết cái kia anh nói rốt cuộc là cái nào, trong đầu đột nhiên tràn ngập rất nhiều suy nghĩ kỳ quái.
Lương Diễn đi ra ngoài, kêu trợ lý mang quần áo qua.
Tốc độ Thư Dao rất nhanh.
Đơn giản chỉ cần cởi ra, nhanh chóng mặc quần áo mới vào.
Lúc Thư Dao đi, Lương Diễn vẫn đang tắm, Thư Dao giật mình khi nghe thấy tiếng nước, nghĩ sao Lương Diễn lại tắm rửa chậm như vậy.
Theo lẽ thường, không phải cần chút là xong rồi sao?
Hay là anh có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng?
Sau màn Ô Long hai người gây ra, khi Lâm Chanh xuống nước lần nữa, nhân viên cứu hộ luôn ở bên cạnh để phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi rời đi, Quân sư quạt mo Ngải Lam cũng có có hỏi Thư Dao, nụ hôn đầu tiên có cảm giác thế nào.
Không cần hỏi gì cả, Thư Dao ngồi trong xe, không nghịch điện thoại, cũng không làm gì khác, chìm trong suy nghĩ, hai má tự nhiên đỏ bừng.
Giống như một đóa hoa chớm nở.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết dáng vẻ của người đang rơi vào bể tình.
Ngải Lam quen biết Thư Dao lâu rồi, hồi trung học có nam sinh thổ lộ với Thư Dao, Thư Dao trả lời thẳng thắn: “Xin lỗi, tớ chỉ thích mấy nhân vật trong giấy, không chấp nhận được tình yêu thực tế.”
Các nam sinh đều cảm thấy lý do từ chối của Thư Dao trẻ trâu dã man, chỉ có mình Ngải Lam biết, những gì Thư Dao nói đều là sự thật.
Thư Dao là trạch nữ chính hiệu, thậm chí có một đoạn thời gian cô cực kỳ kháng cự giao tiếp với người lạ, không muốn ra cửa.
Lúc trước thành tích hai người na ná nhau, hẹn nhau cùng thi vào một trường đại học.
Nhưng kết thúc kỳ thi vào trường đại học không bao lâu, Thư Dao gọi điện thoại cho Ngải Lam, giọng nói run rẩy nói hình như mình đã phát hiện ra chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ, nói năng có chút lộn xộn, có đầu không có đuôi, giống như đã uống rượu rồi.
Ngải Lam lo lắng cho tình huống của Thư Dao, nhưng hỏi thế nào, Thư Dao cũng không chịu nói. Cuối cùng, Thư Dao nói với Ngải Lam: “Hai ngày nay tớ cần ở nhà để tĩnh tâm.”
Đoạn thời gian đó Ngải Lam đi theo anh trai ra nước ngoài chơi, lịch trình rất kín, không có cách nào trở về ngay được. Ngải Lam an ủi Thư Dao qua điện thoại rất lâu, lỡ nếu có việc gì thì Thư Dao có thể kịp thời liên lạc với mình.
Ngày hôm sau, Thư Dao gọi điện thoại cho Ngải Lam, giọng điệu đã thoải mái hơn trước: “Xin lỗi cậu nha, Lam Lam, bữa đó tới uống nhiều, đọc truyện Conan, bị mấy vụ án trong đó dọa sợ.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, Ngải Lam cũng cảm thấy may mắn vì đây cũng chỉ là giả.
Lúc nhập học, Ngải Lam không tìm được Thư Dao, gọi điện thoại nhắc thì không có người nhấc máy, khiến Ngải Lam gấp gáp.
Khó khăn lắm mới liên lạc được với Thư Minh Quân, giọng Thư Minh Quân cực kỳ mệt mỏi nói cho Ngải Lam biết, Thư Dao bị bệnh, cực kỳ nghiêm trọng, đã xin trường tạm nghỉ một thời gian.
Ngải Lam muốn đến thăm Thư Dao, cũng bị từ chối.
Thư Minh Quân nói: “Bây giờ Dao Dao không chịu gặp bất kỳ ai, nếu Dao Dao tỉnh táo chắc chắn cũng không muốn cho ai nhìn thấy dáng vẻ của con bé bây giờ đâu.”
May mà không lâu sau đợt huấn luyện quân sự, Thư Dao trở về trường, nhưng cô đối với những chuyện sau khi thi đại học đều không nhớ rõ.
Thư Dao chỉ cười giải thích Ngải Lam, ba tháng này cô vẫn ở nhà mãi, trước đó sốt cao, nóng não rồi nên có phần không nhớ rõ.
Nhưng Ngải Lam cảm giác, chắc chắn chuyện sốt cao không đơn giản như vậy.
Khi đó, tinh thần của Thư Dao cực kỳ yếu ớt, như một sợi chỉ, lúc nào cũng căng chặt, không biết lúc nào sẽ đứt.
Loại cảm giác này vẫn kéo dài đến tận bây giờ.
Ngải Lam nhìn Thư Dao ngồi ở ghế sau xe, Thư Dao vẫn đang ngẩn người, hai mắt sáng rực.
Từ khi gặp Lương Diễn, trạng thái của Thư Dao mỗi ngày một tốt hơn --
Từ sau khi Dao Trụ Khuẩn hủy hợp đồng với giải trí Hoa Lam, nhiều công ty mạng đa kênh MCN thông qua tin nhắn riêng và các phương thức khác ném cành ô liu cho cô.
Lúc trước bị vấp ngã quá nặng ở giải trí Hoa Lam, bây giờ Thư Dao đối với chuyện này vẫn còn tâm lý cảnh giác. Nhưng nếu không ký hợp đồng, với năng lực xã giao “tốt” của cô, muốn thực hiện hóa công việc kinh doanh vô cùng khó khăn-
Thư Dao cần một nhân viên quản lý có sở trường kinh doanh.
Chứng sợ xã hội của Thư Dao khó thích ứng nhất chính là công việc sáng chín chiều năm, mà Thư Dao sợ phải biểu diễn trước mặt mọi người, càng nghĩ, cũng chỉ có thể làm mấy công việc riêng tư này thôi.
Thời gian tự do, đa số thời gian đều ở nhà.
Chẳng qua khi ký hợp đồng mới, Thư Dao sẽ chuẩn bị mời luật sư, nhìn kỹ từng điều một.
Luật sư Chung Khâm sẽ không nhận những công việc nhỏ nhặt như vậy, Thư Dao cũng ngại khi làm phiền anh những việc như vậy. Cô thử liên hệ với luật sư Mạnh lúc trước, đúng lúc bây giờ đối phương đang rảnh, có thể nhận ủy thác của Thư Dao.
Sau khi xem từng hợp đồng một, cuối cùng, luật sư Mạnh đề cử cho cô công ty văn hoá Cảnh Ngộ.
Các điều khoản mà công ty này đưa ra là có lợi nhất, các điều kiện cũng được ghi rõ, công ty sẽ sắp xếp toàn bộ lịch trình, Thư Dao có quyền lựa chọn, cô có thể chọn nhận hay không.
Đồng thời, luật sư Mạnh cũng nhấn mạnh, bây giờ Diễn Mộ đang điều khiển các nghiệp vụ trong công ty công ty văn hoá Cảnh Ngộ.
Lương Diễn làm ở Diễn Mộ.
Sau khi liên hệ với công ty văn hoá Cảnh Ngộ, đối phương trả lời rất nhanh --
Họ hi vọng Thư Dao có thể tự đến để ký hợp đồng.
Công ty công ty văn hoá Cảnh Ngộ không nằm ở Tây Kinh, mà cách đây khoảng nửa ngày lái xe, thái độ đối phương rất thân thiện và hòa nhã, bày tỏ rằng họ có thể chi trả toàn bộ chi phí ăn ở.
Thư Dao đồng ý.
Dù sao cô không qua đó một mình, còn có luật sư mà.
Bên này vừa đồng ý xong, bên chỗ Lương Diễn đã gởi tin nhắn đến.
Lương Diễn: [Ngày mai trường em tổ chức Tiệc tối trung thu, cần anh đưa em đi không?]
Thư Dao nhìn thấy tin nhắn này, sửng sốt.
Mợ nó, dạo này nhiều chuyện tới tấp, cô đã quên chuyện này mất tiêu rồi.
Lúc ấy Lương Diễn tự mình ra mặt, giải quyết Triệu Thăng Bính. Thư Dao còn tưởng rằng việc này đã kết thúc từ đó rồi, không nghĩ tới Lương Diễn vậy mà còn nhớ rõ.
Thư Dao còn tưởng Lương Diễn đã từ chối lời mời rồi.
Huống hồ, trong kế hoạch của Thư Dao, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc tham gia tiệc tối. Nhà thi đấu thể thao của trường đông đúc, một đám người ngồi chung một chỗ, Thư Dao không thích hoạt động xã giao náo nhiệt như vậy.
Bình thường nếu không phải là yêu cầu bắt buộc của giáo viên, Thư Dao tuyệt đối sẽ không đến.
Thư Dao do dự.
Một bên là Lương Diễn đang bí mật theo đuổi, một bên là sự nghiệp của cô có thể muốn khởi đầu --
Thư Dao suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định nói thật với Lương Diễn.
Hoàn toàn không cần phải lừa dối anh trong những vấn đề như vậy.
Thư Dao: [Thật xin lỗi, ngày mai em phải đi ký hợp đồng với công ty đại diện QAQ]
Thư Dao: [Cả ngày đều ở ngoài, có thể không quay về được]
Cầm điện thoại di động, đợi một lúc lâu, Thư Dao nhận được tin nhắn đến từ Lương Diễn.
Lương Diễn: [Công ty nào?]
Thư Dao: [Công ty văn hoá Cảnh Ngộ]
Lần này, Thư Dao rất nhanh đã nhận được câu trả lời của anh.
Lương Diễn: [Không phải em không thích giao tiếp với người lạ sao?]
Thư Dao: [Đúng vậy nhưng mà em vẫn phải ăn cơm mà]
Thư Dao thành thật gõ chữ.
Thư Dao: [Em cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà không làm gì được]
Thư Dao: [Tuy cuộc sống như thế này nghe rất ổn, nhưng nếu lỡ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, nếu không có tiền ăn thì không xong luôn rồi]
Cô đối với quản lý kinh doanh công ty dốt đặc mai cán, lúc trước công ty cha mẹ để lại do bác cả xử lý. Mặc dù có lợi nhuận hoa hồng từ cổ phần được trả định kỳ, tài sản cũng không ít, nhưng Thư Dao cảm thấy mình nên tìm chuyện gì đó để làm.
Thư Dao không cần quá nhiều tiền, nhưng nếu cái gì cũng không làm, không có một mục tiêu nho nhỏ nào, hiển nhiên là cũng không tốt.
Âm nhạc là một trong những thiên phú của cô, Thư Dao cho rằng mình không thể lãng phí. Ba năm trước đã chứng minh rồi, cô hoàn toàn có thể dựa vào thiên phú để kiếm một khoản tiền nhỏ - đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không gặp công ty lươn lẹo như công ty giải trí Hoa Lam.
Lương Diễn vẫn chưa trả lời cô.
Mãi đến khi sắp chìm vào giấc ngủ, Thư Dao mới nhận được tin trả lời của Lương Diễn, có mấy chữ ít ỏi.
Lương Diễn: [Anh hiểu được]
Cơn buồn ngủ bùng nổ, Thư Dao không có thời gian suy nghĩ ý nghĩa trong câu trả lời của Lương Diễn.
Ngày hôm sau, cô và luật sư Mạnh đón xe cùng nhau đi đến công ty văn hoá Cảnh Ngộ, khi cô đến nơi thì trời đã xế chiều. Bọn họ trò chuyện cùng với người phụ trách rất lâu, trà cũng đã được đổi nhiều lần.
Mắt thấy sắp đến giờ tan làm, vẫn chưa nhắc tới hay hợp đồng.
Luật sư Mạnh cũng phát hiện ra khác thường, anh hỏi: "Ký hợp đồng---"
Chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, người phụ trách đứng lên, cung kính gọi: "Tổng giám đốc Đặng."
Thư Dao ngước mắt lên, nhìn thấy một người ngoài ý muốn.
Đặng Giới.
Lúc này tâm trạng anh ta khá tốt, mỉm cười bắt tay Thư Dao: "Dao Dao, em giấu kĩ quá nha…"
Thư Dao tự biết mình bại lộ trước mặt anh ta, cũng không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng đành phải lễ phép mỉm cười.
"Hợp đồng à, chuyện hợp đồng không gấp gáp," Đặng Giới ngồi trên ghế sô pha, cười tủm tỉm, tỏ ý, "Ăn cơm tối trước, ngày mai chúng ta sẽ ký, thế nào?"
Thư Dao không nghi ngờ gì, hơn nữa bên cạnh vẫn còn luật sư đi theo, gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Giữa chúng ta còn khách sáo làm gì?" Đặng Giới cười rộng lượng, "Tuy chuyện lúc trước của chúng ta không thành, nhưng vẫn còn tình nghĩa, đúng không? Sau này anh sẽ coi em như em gái."
Thư Dao cười gượng.
Không biết tại sao, Đặng Giới đối xử với cô rất nhiệt tình, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy sự nhiệt tình này làm cô không thoải mái.
Cô nhịn không được mà nhớ tới Lương Diễn.
Lúc ở cùng anh, hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Rất tự nhiên, tự nhiên giống như hai người đã từng ở chung rất lâu, anh luôn có thể quan tâm đ ến từng sở thích của cô rất chính xác.
Lần này, Đặng Giới cố ý "đùa" em gái, nơi đãi khách cũng lịch sự tao nhã.
Anh ta đã hỏi trước về khẩu vị của nhà họ Thư, sắp xếp món ăn thích hợp, định dùng đồ ăn làm lung lay Thư Dao.
Thư Dao ăn cũng không nhiều.
Thức ăn vô cùng thanh đạm, Quý Nam Thu rất thích, nhà họ Thư cũng làm thức ăn theo khẩu vị ông.
Nhưng Thư Dao có chút không chịu được, khẩu vị cô nặng hơn chút.
Đặng Giới đích thân rót cho cô một ly rượu đầy.
Thư Dao lịch sự từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không thể uống rượu."
Đặng Giới nhiệt tình mời mọc: "Đây chính là do anh lấy từ bên chỗ cha anh tới, là 9----"
"Thật xin lỗi," Thư Dao trực tiếp cắt lời anh ta, cứng nhắc lặp lại một lần, "Tôi đã nói rồi tôi không thể uống rượu."
Cô không thích nói chuyện nên sau khi bị khuyên tiếp thì giọng điệu cũng không còn mềm mỏng như vừa rồi nữa.
Đặng Giới không chút để ý, cười nói: "Vậy thật là có chút đáng tiếc."
Đang nói chuyện, một người giống trợ lý bước vào, cúi người nói nhỏ vào bên tai Đặng Giới vài câu.
Đặng Giới tức giận hỏi: "Cái gì? Loại chuyện này sao có thể nhầm lẫn? Bây giờ mấy người định làm sao?"
Thư Dao gắp một miếng cá vược, không kịp phòng bị bị tiếng la của Đặng Giới doạ, miếng cá trên đũa rơi xuống.
Đặng Giới lại mắng trợ lý vài câu, trông có vẻ rất tức giận.
Mà trợ lý thì cúi đầu, khúm núm đứng phía sau.
Tuy không phải là mắng mình nhưng Thư Dao cũng không thích hành động của Đặng Giới.
Lương Diễn sẽ không mắng người bên cạnh.
Anh nói chuyện với mọi người bằng thái độ hoà nhã, lịch sự, không kiêu căng, cũng sẽ không giống như Đặng Giới, ở trước mặt người khác mà tùy ý mắng người.
Thư Dao chợt phát hiện, hôm nay cô vẫn luôn so sánh Lương Diễn với Đặng Giới.
Như vậy không tốt.
Người như Đặng Giới, vốn không xứng để so sánh với Lương Diễn…!
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Đặng Giới nói: "Dao Dao, trợ lý của anh đã làm sai chuyện."
Thư Dao gắp miếng thịt cá vược thêm lần nữa, nghe thấy Đặng Giới nói vậy, không ăn thịt nữa, mà đặt vào dĩa nhỏ, hỏi: "Chuyện gì?"
Đặng Giới khó xử mở miệng: "Anh kêu cậu ta đi đặt phòng, cậu ta chỉ đặt hai phòng. Nhưng tối nay, có ảnh, em, luật sư Mạnh nữa là ba người."
Thư Dao: "..."
Cô nhẹ nhàng đặt ly xuống: "Không sao, bây giờ đặt thêm cũng được mà."
Trợ lý cúi đầu: "Khách sạn thích hợp đều đã được đặt hết."
Kiếm cớ.
Hoàn toàn là kiếm cớ.
Dù Thư Dao "ra đời" không lâu nhưng sẽ không ngốc mà tin loại chuyện ma quỷ như toàn thành phố mà không đặt nổi một phòng.
Luật sư Mạnh đẩy mắt kính, bất thình lình mở miệng: "Không sao, tôi có thể tự đặt."
Kế hoạch đột nhiên bị người khác cắt ngang, sắc mặt Đặng Giới âm u mà nhìn luật sư Mạnh, chỉ cảm thấy hình như người này hơi quen mắt.
Luật sư Mạnh nở nụ cười nhã nhặn.
Nhìn một lúc, Đặng Giới chợt nhớ lại, mình đã từng gặp anh ta.
Đoàn luật sư của tập đoàn Diễn Mộ do Chung Khâm dẫn đầu, mà luật sư Mạnh này, là người hay đi bên cạnh Chung Khâm.
Cơm nước xong xuôi, luật sư Mạnh khăng khăng đòi đưa Thư Dao và Đặng Giới về khách sạn trước, ai ngờ đến nơi, lại có mánh lới mới xuất hiện.
Sau khi kiểm tra nhân viên lễ tân của khách sạn, nói với Đặng Giới: "Thật xin lỗi, hệ thống báo ngài chỉ đặt một gian phòng."
Hiệu quả Đặng Giới muốn chính là như vậy, tay của anh ta đặt lên quầy lễ tân, đột nhiên đập mạnh một cái, quay người lạnh lùng chất vấn trợ lý: "Cậu đã làm cái gì? Ba người chỉ đặt hai phòng thì thôi đi, cậu chỉ đặt một phòng là có ý gì? Hồ đồ như vậy, cậu để quên não ở nhà à?
Trợ lý cúi đầu, cuống quít nói xin lỗi.
Mặt Thư Dao không đổi sắc nhìn Đặng Giới và trợ lý Song Hoàng làm trò.
Cô chỉ thấy buồn cười.
Với kỹ năng diễn xuất tệ hại của Đặng Giới, sao lúc trước anh ta có thể cua gái được nhỉ? Dựa vào việc vung tiền ư?
Mọi chuyện đã phát triển đến vậy, Thư Dao cũng không còn muốn ký hợp đồng với công ty giải trí văn hóa Cảnh Ngộ nữa.
Chuyện này hơn phân nửa là do Đặng Giới giả bộ, cô không có ngu mà bị mắc câu đâu.
Chưa ký hợp đồng mà đã làm ra nhiều mánh khoé như vậy, không biết sau này còn có thể làm ra chuyện rối loạn gì nữa.
Thư Dao quyết định, đêm nay tuyệt đối sẽ không ở lại đây, mà cùng luật sư Mạnh quay về Tây Kinh.
Đợi hai người này diễn trò xong, để xem Đặng Giới còn có thể nói ra lời ngu xuẩn nào nữa.
Bỗng nhiên, luật sư Mạnh nhìn về phía trước, cung kính mà gọi một tiếng: "Lương tiên sinh."
Thư Dao nhìn theo tiếng động, thấy Lương Diễn cất bước đi tới, áo sơ mi màu đen, cà vạt dài đến chỗ dây nịt, sạch sẽ chỉnh tề.
Dưới ánh đèn sáng chói, trên mặt anh không có chút ý cười nào, ánh mắt đảo qua trên người Đặng Giới, không dừng lại mà lại rơi vào trên người Thư Dao.
Anh mở miệng: "Dao Dao."
Thư Dao vẫn còn ở trong sự kinh ngạc khi nhìn thấy anh, vô thức gọi: "Lương tiên sinh."
Đặng Giới cực kỳ mừng rỡ, hỏi: "Anh cả, sao anh lại tới đây?"
Thư Dao sững sờ.
Không phải đêm nay Lương Diễn muốn tham gia tiệc tối Trung thu của trường bọn họ sao?
Làm sao lại chạy đến đây?
Lương Diễn lời ý nhiều: "Có việc đột xuất."
Thư Dao không biết có việc đột xuất trong mi3ng anh là có ý gì, nhưng mà nhìn sắc mặt của Lương Diễn, cô nhạy bén phát hiện giờ phút này anh rõ ràng không vui.
Lần trước thấy anh như vậy, chính là ở trên trường bắn.
Chẳng lẽ… Lương Diễn bị cô cho leo cây nên tức giận ư?
Thư Dao càng nghĩ càng thấy có thể.
Cô thầm quyết định, chờ một lát, nhất định phải chính miệng nói cho anh biết, cô không cố ý, chân thành xin lỗi anh.
Trợ lý Lâm bên cạnh Lương Diễn đang ở trước quầy tiếp tân đặt phòng, quả nhiên, đối phương nhìn nhìn Đặng Giới, mới dùng vẻ mặt khó xử nói, bây giờ không còn phòng trống.
- --- Đương nhiên là không còn phòng trống rồi.
Lúc này, Đặng Giới vì tạo cơ hội để ở chung với Thư Dao mà tốn nhiều công sức. Cách đây không lâu, đã cho người bao hết tất cả các phòng trống của các khách sạn 4 sao trở lên.
Để đảm bảo Thư Dao không tìm được phòng trống thứ hai nào để ở.
Tiểu khả ái thích sạch sẽ, bắt bẻ như vậy, sao có thể chịu đựng được những... khách sạn hoàn cảnh kém kia.
Tuy phòng có hai gian, nhưng mục đích của Đặng Giới cũng không phải là lăn giường.
Độ hảo cảm là thứ được tích lũy theo thời gian, mà điều này không thể thiếu sự ở chung thường xuyên được.
Đặng Giới muốn đảm bảo rằng mình và Thư Dao có đủ thời gian gần nhau hơn.
Chỉ là không nghĩ tới đêm nay Lương Diễn đột nhiên đến, hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của anh ta.
Nhưng mà cũng không sao cả, đợi lát nữa sau khi Thư Dao thành công mắc câu, Đặng Giới sẽ nói với quầy lễ tân, sắp xếp cho Lương Diễn phòng tốt nhất.
Lương Diễn mắc chứng nghiện sạch sẽ nhẹ, Đặng Giới cực kỳ hiểu điều này.
Đặng Giới nhìn về phía Lương Diễn nháy mắt với anh, liều mạng ám chỉ: “Anh cả, ở đây không còn phòng nào trống cả. Anh xem, hiện tại có hai người là em và Dao Dao, nhưng chỉ còn một phòng, bây giờ không biết phải làm thế nào mới ổn.”
Lương Diễn vẫn chưa nhìn Đặng Giới, lạnh nhạt nói: “Phòng có thể ở hai người, có một phòng ngủ thứ hai riêng biệt, nam nữ ở chung không phải là vấn đề gì lớn.”
Hai mắt Đặng Giới sáng lên: “Đúng vậy đó, anh cả nói rất đúng.”
Thư Dao ngơ ngác nhìn Lương Diễn.
Lương Diễn nói như vậy là có ý gì? Khuyên cô ở cùng một chỗ với Đặng Giới sao?
Bị Đặng Giới bày trò một hồi, Thư Dao không tức giận mấy, chỉ cảm thấy cách thức cũ này của Đặng Giới không thú vị thôi, lại cảm thấy người này có thể trêu ghẹo được nhiều cô gái như vậy, quả thật là ông trời có mắt như mù.
Nhưng những lời vừa rồi Lương Diễn nói, cô lập tức cảm thấy ngực vừa chua xót vừa đau đớn, cực kỳ khó chịu.
Còn hơi tức giận.
Bực bội làm cô có chút muốn đánh Lương Diễn.
Trong lòng Đặng Giới kềm chế kích động.
Hoạn nạn gặp chân tình, đây mới đúng là tình cảm anh em đó.
Tuy anh cả hạ thấp anh ta không đáng một đồng, trên miệng không đồng ý cho anh ta theo đuổi Thư Dao, nhưng lần này anh không ngại đường xá xa xôi vẫn chạy tới hỗ trợ anh ta!
Đặng Giới vô cùng biết ơn, nâng cánh tay lên, khoác lên vai Lương Diễn.
Anh ta thấp hơn Lương Diễn một chút.
Lương Diễn không chút lưu tình nào đẩy cánh tay trên vai mình xuống: “Cậu hiểu rõ nơi này, tự mình tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Sau khi đẩy Đặng Giới ra, Lương Diễn nhìn chằm chằm Thư Dao, dịu dàng hỏi: “Dao Dao, đêm nay em có thể chịu đựng một chút, ở chung với anh không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.