Khống Chế Tuyệt Đối - Đa Lê

Chương 39.3: Bánh kem (3)




Thư Dao cảm thấy hương trà xanh nồng đậm sắp tràn ra ngoài rồi.
Ánh mắt của Hứa Thế Sở lại dừng trên chiếc lắc tay anh đào trên cổ tay của Thư Dao, hỏi: “Đây là đại ca tặng cho em à?”
Thư Dao nói: “Không phải, là chị tôi tặng, chị ấy tự thiết kế.”
“Giỏi thật đấy, anh có vẻ hơi ngốc, không được thông minh như đại ca.” Hứa Thế Sở thầm thở dài, nói với Thư Dao: “Anh vốn cũng muốn tặng em một chiếc lắc tay độc nhất vô nhị cho em nên đã nghiêm túc vẽ phác họa mấy ngày nay rồi, cũng không biết là tay hay là mắt có vấn đề— ”
“Là đầu óc cậu có vấn đề.”
Giọng nói lạnh lùng của Lương Diễn ngắt lời anh ta.
Thư Dao giật mình một cái, quay đầu nhìn lại.
Lương Diễn mặc một bộ tây trang sẫm màu, cất bước đi tới, ánh mắt lướt qua trên người Hứa Thế Sở, chưa từng dừng lại, lãnh đạm quét mắt qua, nhìn về phía Thư Dao ở bên cạnh.
Thục Dao chột dạ, không dám nói lời nào.
Lương Diễn rũ mắt nhìn cô, trên mặt không nhìn ra vui giận: “Buổi biểu diễn rất hay?”
Thư Dao: “Ừ.”
Chỉ hai câu như vậy, trợ lý Lâm Tế đã nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiên sinh.”
Lương Diễn nhìn Thư Dao một cái thật sâu, không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thư Dao cúi đầu, nhìn người đàn ông rời khỏi tầm mắt của mình.
Không thể không ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Hứa Thế Sở ở bên cạnh thở dài: “Đại ca thật là chuyên nghiệp, ngay cả ngày sinh nhật cũng vẫn làm việc.”
Thư Dao sửng sốt: “Hôm nay là sinh nhật của Lương Diễn?”
“Đúng vậy,” Hứa Thế Sở ngạc nhiên hỏi Thư Dao: “Em không biết à? ”
Thư Dao không trả lời.
Cô thực sự không biết.
Vẻ mặt của Hứa Thế Sở rất là khó hiểu: “Chuyện này mà em cũng không biết sao?”
Hắn vừa hỏi một câu này, Thư Dao đột nhiên phát hiện, cô dường như không biết gì về Lương Diễn cả.
Không biết anh ấy thích ăn gì, cũng không biết sở thích của anh ấy.
Cô thậm chí còn không biết ngày sinh nhật của anh.
Mặc dù cô thích Lương Diễn nhưng cho tới nay, cô giống như chưa bao giờ chạm vào con người thật của anh.
Thư Dao không nhịn được nữa, cô nói với Ngải Lam ở bên cạnh một tiếng, lập tức đuổi theo hướng mà Lương Diễn vừa rời đi.
Hứa Thế Sở ở phía sau gọi cô: “Dao Dao?” Em đi đâu thế?”
Thư Dao không đáp.
Lên tầng hai, vòng qua hành lanh dài, Thư Dao đang lo lắng không biết nên đi tìm Lương Diễn ở phòng nào, liếc mắt một cái thì nhìn thấy trợ lý Lâm đang canh giữ ở cửa.
Trợ lý Lâm nhìn thấy Thư Dao tới, chủ động chào hỏi: “Cô Thư, cô đến tìm Lương tiên sinh à?”
Thư Dao gật đầu.
Trợ lý Lâm nói: “Ngài ấy đang nói chuyện với Mạnh đổng sự, cô đợi một lát, tôi sẽ lập tức—”
“Không cần,” Thư Dao ngắt lời anh ta: “Tôi đợi anh ấy ở bên ngoài là được.”
Trợ lý Lâm chỉ do dự một lát đã gật đầu: “Được rồi.”
Tiếng cười tiếp tục vang lên ở dưới tầng, tiếng nhạc hết bài này tới bài khác, nhưng chỉ có thể cảm nhận được một tràng ồn ào ở trên tầng hai.
Thư Dao ngồi ở một chiếc bàn vuông nhỏ trong phòng bên cạnh.
Có người mang đồ ngọt và sữa bò lên, Thư Dao không đụng đến, bây giờ cô không đói bụng, chỉ thành thật ngồi chờ.
Tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều, ngủ rất muộn khiến bây giờ Thư Dao không có tinh thần nổi, cô ngáp một cái, chống cằm lên cánh tay.
Một lúc sau, trợ lý Lâm nói với Thư Dao: “Cô Thư, tiên sinh và Mạnh đổng còn có việc cần bàn bạc, để tôi đưa cô về trước.”
Thư Dao ngẩn ra một chút: “Được rồi.”
Tạm dừng hai giây, cô hỏi: “Anh ấy có tức giận không?”
Trợ lý Lâm mỉm cười nói với cô: “Tiên sinh sẽ không bao giờ tức giận với cô.”
__________________________
Khi Lương Diễn về nhà, đồng hồ đã lặng lẽ chạy qua tám giờ.
Người làm cẩn thận nói với anh rằng Thư Dao không ăn tối, bây giờ đang ngủ.
Lương Diễn nói: “Tôi biết rồi.”
Anh cởi áo khoác, đưa cho cô ấy, hỏi: “Cô Thư có ăn gì không?
“Chưa ăn gì cả. Bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài----”
“Không cần.” Lương Diễn nới lỏng cà vạt, vẻ mặt có chút mệt mỏi: “Tôi ăn rồi.”
Anh cũng không đói, vừa rồi anh đã ăn qua rồi, cũng uống một ít rượu.
Người cao tuổi đều thích uống rượu mạnh, không thể từ chối được.
Lương Diễn bước đến cửa phòng của Thư Dao, gõ nhẹ hai cái, trầm giọng gọi cô: “Dao Dao.”
Đợi mấy phút.
Không ai đáp lại.
Chỉ có một mảnh yên tĩnh.
Có lẽ cô đã ngủ rồi.
Lương Diễn suy đoán, phần nhiều là Thư Dao đang tức giận với mình.
Anh chưa từng đối mặt với chuyện này bao giờ, Lương Diễn ấn huyệt thái dương, tự hỏi liệu mình có nên học hỏi kinh nghiệm từ một người đã kết hồn rồi hay không.
Đừng nhìn vẻ ngoài tùy tiện của Thư Dao, kỳ thật, cô ấy nhạy cảm và yếu ớt hơn bất kỳ ai khác.
Trước đây, anh vô tình làm cô khóc, chỉ cần ôm cô vào lòng, xoa xoa hôn hôn thì tốt rồi; nói chính xác là ngoại trừ một lần giằng co với Thư Minh Quân thì Thư Dao chưa bao giờ giận anh.
Đang tự hỏi, Lương Diễn đẩy cửa phòng của phòng ngủ chính ra.
Ngơ ngẩn.
Đèn trong phòng ngủ không bật.
Nhưng không phải là căn phòng tối tăm, trên tường, trên tủ, trên bàn, trên giường ….
Khắp nơi đều treo đèn nhỏ đầy màu sắc, ngôi sao hoặc là mặt trăng, rực rỡ vô cùng, có cái luôn luôn sáng, có cái nhấp nháy, cực kỳ đẹp.
Giữa phòng ngủ có một cái bàn vuông nhỏ, một cái bánh kem đặt ngay ngắn trên mặt bàn, nến được thắp sáng, ánh nến đung đưa không ngừng.
Thư Dao ngồi quỳ sau chiếc bàn vuông trong bộ váy ngủ màu trắng mềm mại và sạch sẽ, để chân trần, đeo một chiếc lắc chân xinh xắn trên cổ chân, bị làn váy che đi một phần.
Biểu cảm và dáng vẻ của cô lúc này giống y hệt như ba năm trước.
Nhưng không phải là chiếc lắc chân mà Lương Diễn tặng hồi đó.
Đột nhiên, Lương Diễn suýt chút nữa đã tưởng rằng thật ra, ba năm xa cách kia chỉ là một giấc mộng.
Dưới ánh nến, Thư Dao đứng dậy, chạy tới, mở rộng vòng tay, ôm Lương Diễn, gọi anh: “Anh zaii!”
Vùi mặt vào vòng tay anh, Thư Dao ôm cổ anh, kiễng chân lên, chủ động hôn môi anh.
Đáng tiếc người không đủ cao, chỉ có thể chạm vào cằm anh.
Giống như một con chuồn chuồn lướt trên mặt nước, chỉ giây lát đã lướt qua.
Thư Dao dùng đôi mắt sáng lấp lanh nhìn anh: “Anh zai, chúc mừng sinh nhật anh!”
Cô rõ ràng cảm thấy cơ thể của Lương Diễn cứng đờ.
Thư Dao rèn sắt khi còn nóng, có ý đồ làm nưũng để được Lương Diễn tha thứ: “Em xin lỗi, em không phải cố ý cao su với anh đâu, tại không ngờ sẽ có màn biểu diễn tuyệt vời như vậy, em nhịn không được mới nhìn nhiều một lúc, tất cả là lỗi của em. Em biết hôm nay là sinh nhật của anh zai, đặc biệt chuẩn bị bánh kem và quà tặng, anh zai có thể tha thứ cho em được không?”
Cái đầu nhỏ cọ đi cọ lại trên người Lương Diễn, Thư Dao hiểu rõ, Lương Diễn thích cô làm nũng như vậy.
Tối hôm qua làm như vậy, hô hấp của anh rõ ràng đã dồn dập hơn rất nhiều, cũng không thể khống chế sức lực mà làm mạnh hơn một chút.
Nhưng hôm nay dường như không có hiệu quả mạnh như vậy nữa.
Thật lâu sau, Thư Dao mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lương Diễn: “Cảm ơn, nhưng sinh nhật của anh là vào tháng sau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.