Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Chương 3: Không chia ly 3




Ngày ngày đã quen với việc đi thang máy, vậy mà đột nhiên lại giống như không còn chút sức nào để đi lên, tay giơ lên bất động nhấn vào nút bấm trên tường. Diệp Tiểu Du nhìn từng con số màu đỏ sáng lên cho đến khi tới vị trí tầng trệt, cửa mở ra, những gương mặt quen biết mỉm cười gật đầu với cô, sau khi đi qua, còn quay đầu lại nhìn cô bằng ánh mắt quái lạ, không hiểu vì sao cô cứ đứng ở cửa thang máy không bước vào?
Sao lại như vậy? Chỉ vì cô cảm thấy sợ, sợ phải nhìn thấy phải cảnh tượng nào đó, sợ phải nghe thấy điều không nên nghe.
“Cô có lên không?” Một người đàn ông không biết ở tầng mấy, đang vội đi lên, đứng giữ cửa thang máy, dựa vào cạnh cửa chờ đợi, nhìn cô mất kiên nhẫn.
Cô gật đầu trong vô thức, vuốt lại mớ tóc lộn xộn, ôm túi giấy bước vào.
Trong thang máy chỉ có hai người, bầu không khí có chút trầm lặng, người đàn ông không tìm được gì để nói, vì sắc mặt của cô khiến bất kỳ ai cũng phải rút lui có trật tự, nó tái nhợt bất lực nhưng rất kiên cường. May là rất nhanh đã tới tầng lầu nhà cô, người đàn ông khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nhà ở ngay trước mặt, cô nhắm mắt lại, cố gom hết sức lực, đứng một hồi mới lấy chìa khoá ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, một tràng cười giòn tan vọng ra. Cô nhìn sang chỗ sô pha trong phòng khách, Kỷ Dược Phi và Viện Viện đang ngồi nói chuyện rôm rả, ánh mắt anh dịu dàng thân thiết, trên bàn trà đầy đủ các loại trái cây, máy điều hòa mở nhiệt độ vừa phải. Mặt Viện Viện giống như hoa nở tươi rói dưới ánh mặt trời, bao nhiêu ấm ức lúc nãy đã biến mất sạch sành sanh, xem ra bản lĩnh dỗ dành người khác của Kỷ Dược Phi là hạng nhất.
Cô không hiểu lầm, chỉ đột nhiên sượng người một chút mà thôi. Cảnh tượng này quả nhiên giống như tưởng tượng, nói mờ ám không bằng nói anh anh em em thân mật.
Có điều, không phải như vậy.
Viện Viện là người đầu tiên quay lại nhìn thấy cô, tay đỡ bụng bầu bước ra đón, “Tiểu Du, túi xách của bạn bỏ trên xe, bạn không gặp phải phiền phức gì chứ?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, quay người đóng cửa, “Không có, trên người mình có mang tiền.” Người cũng đã về tới đây rồi, còn có thể gặp phiền phức gì nữa, có một số lời không nói ra vẫn hơn, cô lặng lẽ tiêu hóa nỗi đau đớn mãnh liệt trong lòng.
“Vậy là tốt rồi, mình cứ lo mãi, ngoài trời rất nóng, đứng lâu ngoài đường sẽ bị cảm nắng.” Viện Viện nhìn cô đầy quan tâm, sắc mặt cô hơi tái.
Kỷ Dược Phi cũng đã bước tới, đón lấy túi giấy trong tay cô, “Lớn đầu như thế rồi mà làm việc vẫn quên trước quên sau như vậy.”
Cô “ừ” một tiếng, trên mặt không có biểu cảm gì, trực giác muốn né tránh ánh mắt anh. Ngày hôm nay, trong lòng cô luôn ngập tràn một cảm giác hoảng loạn và bất lực, một cái gì đó vô hình đang chầm chậm dâng lên trong lòng cô, tạm thời cô không muốn suy nghĩ quá nhiều, cũng không dám đối mặt với nó. Quay đầu nhìn Viện Viện chỉ chỉ về phía phòng tắm, “Mình đi tắm cái đã, cả người mồ hôi không à.”
“Ừ, đi đi!” Viện Viện gật đầu, “Muốn mình lấy giúp quần áo không?”
“Thôi khỏi.”
Kỷ Dược Phi nhìn hai cô một cái, rồi quay đi mang đồ vào bếp nấu nướng. Tay nghề nấu ăn của anh giỏi hơn cô rất nhiều, nhưng anh không nấu, trừ khi có bạn thân nhất của anh tới chơi, hoặc là nấu cho Viện Viện.
Đóng cửa phòng tắm lại, Tiểu Du mở vòi sen, những giọt nước mắt không tên hòa lẫn giữa dòng nước đang tuôn xối xả. Cuộc sống không giống như bài toán – dù khó đến đâu cũng luôn có một cách giải, luôn có một đáp án chính xác. Cuộc sống thì khác, rất nhiều tình huống cả mong muốn lẫn không mong muốn đồng loạt xuất hiện, chỉ số thông minh dù cao tới đâu, thì khi đứng trước những vấn đề khó khăn trong cuộc sống, người ta cũng chỉ như một đứa trẻ kém phát triển mà thôi.
Kết hôn rồi thì không thế giống như lúc đang yêu, muốn biến mất là biến mất, nếu không thì giận dỗi mấy ngày không gặp, dùng xa cách để nhận ra nỗi tương tư trong lòng. Nhưng cô không thể, sống chung dưới một mái nhà, cho dù có ấm ức đến đâu, vẫn phải về nhà, còn phải nhìn gương mặt mà mình không muốn nhìn thấy nhất lúc này.
Anh quả thật là cao thủ, trong lúc cô tắm, trên bàn đã dọn đầy những món ăn đủ sắc hương vị. Ba người ngồi ba ghế, việc đầu tiên Kỷ Dược Phi làm là múc cho Viện Viện một chén canh củ sen đầy ắp xương sườn, nhìn cô uống hết với vẻ mặt đầy yêu thương. Viện Viện từ nhỏ đã được anh chăm sóc, đến khi đi học, Tiểu Du lại luôn quan tâm cô. Ở trước mặt hai người, Viện Viện cho rằng việc mình được cưng chiều là lẽ đương nhiên, không bận tâm tới việc mình còn lớn hơn Tiểu Du tới hai tuổi.
Diệp Tiểu Du vẫn vùi đầu ăn cơm, cơm khô khốc, cô nhai cơm bằng hết sức bình sinh, vậy mà cũng không nuốt trôi được.
“Tiểu Du, sao bạn không gắp thức ăn?” Viện Viện hai má căng phồng, cả miệng đều là thịt sườn, cô ăn vô cùng ngon miệng.
Tiểu Du mỉm cười, “Chắc tại mùa hè, ăn cái gì cũng không thấy ngon.”
“Nhưng bây giờ sang thu rồi mà!” Viện Viện tròn xoe hai mắt, khó hiểu hỏi lại.
“À, đó là tại mùa hè của mình tương đối dài.” Cô đùa lại trả lời, chọc cười Viện Viện khiến cô ấy sơ ý làm cơm vãi ra ngoài.
Kỷ Dược Phi nhặt hết mấy hạt cơm rơi trên bàn rất tự nhiên, giống như đã quá quen thuộc. Cô liếc mắt, làm như không có việc gì ngửa đầu uống mấy ngụm nước, cơm trong miệng rốt cục cũng nuốt xuống được. Món canh thanh đạm mà lại dinh dưỡng kia, từ đầu tới cuối, cô không đụng tới một giọt. Kỷ Dược Phi và Viện Viện nói về những người mà họ quen biết, hai gia đình bọn họ quen nhau nhiều đời, có rất nhiều chuyện có thể nói với nhau. Cô là người ngoài, không nên xen vào làm gì, như vậy cũng tốt, cô có thể tập trung vào việc ăn cơm.
Canh trong tô, từng vá từng vá chuyển vào trong chén Viện Viện, không bao lâu đã cạn tới đáy.
“No quá đi.” Viện Viện vuốt bụng, vẻ mặt thỏa mãn, “Như Hải nấu cơm khó ăn muốn chết, anh Phi của em vẫn là nhất.”
Thế mà cô ấy lại vứt bỏ Kỷ Dược Phi để gả cho Phùng Như Hải. Diệp Tiểu Du thấy mắc cười, con người thật thú vị, thứ mất đi luôn là thứ tốt nhất. “Không phải hối hận đã gả cho Phùng Như Hải rồi đó chứ?” Cô nhịn không được buột miệng hỏi, Kỷ Dược Phi bên cạnh hơi tái mặt đi, cô làm như không thấy.
Viện Viện dẩu dẩu môi, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu, “Không hối hận. Tuy rằng bây giờ mình rất giận ảnh, nhưng ở Như Hải có một sức mạnh bất khuất không chùn bước, mình rất kính nể, cũng rất rung động.”
“Đó có lẽ là sự ngưỡng mộ, không phải tình yêu thì sao?” Cô nhắc nhở Viện Viện.
Viện Viện cười thô thiển, “Mình học hành thì kém, chứ ngưỡng mộ và yêu mình vẫn biết phân biệt rõ ràng. Giống như anh Phi, mình cũng rất khâm phục, cũng ngưỡng mộ nữa, nhưng mình chỉ xem là anh trai thôi, không có tình cảm nam nữ trong đó, nhưng Như Hải thì khác, ở trước mặt anh ấy mình sẽ cuống quít lên, sẽ tính cách này cách nọ để gây chú ý với ảnh, ai da, không nói nữa đâu, dù gì cũng không giống nhau!” Viện Viện đỏ mặt, hai mắt long lanh, dáng vẻ ngượng ngùng như một cô bé.
Trái tim mạnh mẽ của Kỷ Dược Phi lại một lần nữa bị đả kích dữ dội, anh biết Viện Viện thật thà, không giả dối, nhưng cũng nên quan tâm tới sức hút đàn ông của anh chứ, tốt xấu gì anh cũng quan tâm yêu thương cô hơn hai mươi năm. Aishh, nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý, người đa tình luôn phiền não bởi kẻ vô tình.
“Yêu anh ấy như vậy, sao còn giận anh ấy, ầm ĩ bỏ nhà trốn đi?” Diệp Tiểu Du nhẹ giọng hỏi.
Viện Viện kinh ngạc, mở to hai mắt, bỗng nhiên “phì” một tiếng cười phá lên.
“Ta nói~ Tiểu Du, ” cô vừa cười vừa thở, “Có bạn ở đây, mình muốn chìm đắm trong lãng mạn một lúc cũng không được, sao bạn luôn luôn thực tế đến vậy?”
Diệp Tiểu Du cũng cười, “Đây là sự thật rành rành, bạn có thể giả bộ như không có gì sao? Thỉnh thoảng nằm mơ thì được, nhưng không thể sống trong giấc mộng, dù sao bạn cũng đang bước đi trên con đường đời đầy bụi bặm này.”
Kỷ Dược Phi nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Du không chớp mắt, người học toán như cô không phải chỉ biết toàn công thức thôi sao, nói đến đạo lý không ngờ cũng có lớp có lang như vậy.
“Cũng phải!” Viện Viện gật gù, hơi lúng túng, “Thực ra cũng không có chuyện gì to tát? Chỉ tại ảnh lúc nào cũng bận rộn, rất ít ở bên cạnh mình, sau khi mang thai, con người ta hình như trở nên đặc biệt mẫn cảm và cô đơn, mình nói ảnh buổi tối bớt đi ra ngoài, ảnh không chịu, mình giận quá nên mới chạy tới đây.”
“Chẳng phải Phùng Như Hải là công chức nhà nước sao? Lẽ nào phải đi xã giao quá nhiều?”
“Aisssh, công việc của công chức thì cũng không có gì nhiều, thỉnh thoảng mới phải xã giao, không thường xuyên ra ngoài. Nhưng mà hiện tại ảnh lại đi làm giáo viên dạy thêm lớp buổi tối, ngày nào cũng phải đi.”
“Làm thêm?”
“Ừ, anh ấy nói trong nhà sắp có thêm một người, tiêu tiền sẽ nhiều hơn, trước khi đứa bé ra đời, tranh thủ kiếm thêm chút tiền. Nhưng mà, Tiểu Du, bạn cũng biết ba mẹ mình đã nói, sinh con không phải là chuyện riêng của tụi mình, tất cả mọi phí tổn ba mẹ sẽ chi, nhưng ảnh không chịu, một mực khăng khăng tự kiếm tiền, chẳng phải anh ấy cố ý không chịu ở nhà với mình sao?”
Bầu không khí đột nhiên có chút lạnh đi, không ai trả lời câu nói của Viện Viện, cô ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trách cứ của Diệp Tiểu Du, Kỷ Dược Phi cũng có vẻ mất tự nhiên.
“Sao vậy?”
“Viện Viện.” Diệp Tiểu Du nắm tay cô, dịu giọng nói: “Lúc nào cũng vậy! Một người cả ngày nhìn chằm chằm viên đá quý, nhưng lại không biết sự quý giá của nó, dùng cổ ngữ của Trung Quốc để nói thì cái này gọi là “đắc phúc bất tri” (có phúc mà không biết hưởng). Không sai, bạn là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ, có cả đống tiền, nhưng nếu như một người đàn ông cưới bạn vì tiền, mà không phải bởi vì yêu bạn, bạn có vui không?”
Viện Viện nhíu mày, kiên quyết lắc đầu.
“Đúng vậy, Phùng Như Hải không phải thế, tuy gia cảnh của anh ấy thiếu thốn, nhưng nếu ảnh đã cưới bạn làm vợ, vậy thì bạn chính là trách nhiệm của ảnh. Ảnh chỉ xem bạn là vợ, chứ không phải là thiên kim tiểu thư nào hết, đứa con trong bụng bạn, cũng là trách nhiệm của anh ấy. Anh ấy là một người đàn ông mạnh mẽ, giống như một ngọn núi lớn để bạn dựa vào, không trông chờ vào bất cứ ai khác. Có một người chồng quý trọng mình như vậy, bạn không cảm thấy hạnh phúc sao?” Diệp Tiểu Du nói thống thiết một mạch, hai mắt đã ửng đỏ, “Đừng để người ta quá đắm đuối vì mình, Viện Viện, tình yêu là sự quý trọng lẫn nhau, đừng quá tham lam, chỉ lo hưởng thụ mà không đáp lại, như vậy cho dù có yêu sâu đậm đến mấy thì cũng sẽ từ từ nhạt phai.”
Những lời Tiểu Du nói dường như rất đúng, Viện Viện bắt đầu thấy hối hận vì hành vi tùy hứng của mình. Kỷ Dược Phi ngồi bên cạnh, lại có chút sững sờ, anh chưa thấy hình ảnh cô thao thao bất tuyệt như vậy, càng chưa từng thấy cô cảm tính mãnh liệt như thế, Diệp Tiểu Du này không phải người anh biết, cô trước đây rất ít có suy nghĩ của riêng mình, luôn thuận theo ý kiến của anh, chưa từng trái ý.
“Mình quyết định rồi,” Viện Viện ngẩng đầu, “Mình chỉ giận hai ngày thôi, sau đó sẽ trở về Đường Sơn.”
Vẫn là giọng điệu giận dỗi trẻ con, Diệp Tiểu Du buồn cười lắc đầu, “Ừ, có điều gọi điện thoại báo cho Phùng Như Hải một tiếng, để người ta khỏi sốt ruột.”
“Ờ!” Viện Viện trả lời phụng phịu. Diệp Tiểu Du thở dài, bạn bè cũng chỉ có thể khuyên giải tới mức này, những cái khác phải xem nỗ lực của bản thân mỗi người. Viện Viện là cục cưng trong nhà, quen được chiều chuộng, ít nhiều cũng chẳng cần bận tâm, ngược lại là mình, giống như một con diều đứt dây, làm gì có ai để ý?
“Sao em lại nói với Viện Viện những câu đó?” Trong phòng ngủ, Kỷ Dược Phi đang lau tóc ướt, vừa mới tắm xong, anh chỉ mặc một chiếc quần thun dài trong nhà.
“Câu nào?” Đang thu gom áo sơmi của anh, Diệp Tiểu Du cũng không ngước mắt lên. Cơ thể đó hôm nay không còn khiến cô đỏ mặt hét lên như ngày trước nữa.
“Cái gì mà hối hận hay không hối hận, Tiểu Du,” anh kéo cô lại, để cô nhìn thẳng vào mắt anh, “Đều đã là chuyện quá khứ rồi, vì sao em cứ giữ mãi trong lòng vậy? Người anh kết hôn cùng là em, em không biến mình thành một người ngoài cuộc thì không chịu được hay sao?”
Ồ, thì ra anh cũng biết người kết hôn với anh là cô. Kết hôn thì đã làm sao, chỉ là một tờ giấy mà thôi, có thể nói lên cái gì, quan hệ về mặt pháp luật, còn những cái khác thì sao, trong lòng mỗi người có một mảnh trời riêng à?
Cô nhìn khuôn mặt nghiêng góc cạnh của anh, cười chua chát, “Ngày xưa, có hai nhà sư một béo một gầy rời chùa đi khất thực, đi tới một dòng sông nước chảy xiết vô cùng, nhìn thấy một cô gái trẻ quanh quẩn bên bờ sông, nhà sư gầy mới bước tới, bế cô gái nhảy qua con sông kia. Sau đó, hai nhà sư lại tiếp tục lên đường, đi rất lâu, nhà sư béo rốt cục nhịn không được hỏi: thầy thân là đệ tử phật gia, sao lại đi bế phụ nữ? Nhà sư gầy mỉm cười: ta đã thả cô ta xuống từ lâu rồi, mà thầy vẫn cứ ôm khư khư chuyện đó ở trong lòng.” Nói xong, cô đẩy tay anh ra, cầm quần áo dơ đi ra ngoài.
Cánh cửa đã che khuất thân thể mảnh mai của cô, mà Kỷ Dược Phi vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, cô không học toán nữa, chuyển sang tu Phật rồi sao? Ngày hôm nay cô càng lúc càng khác lạ, khiến anh không hiểu nổi, anh cảm thấy hình như mình càng ngày càng không hiểu được cô.
Cô không phải là một cô gái hẹp hòi bốc đồng, cô đầm tính hiểu chuyện, đối xử với mọi người luôn luôn lễ độ rộng lượng, thông minh, chăm chỉ, vẻ thanh tú nhu mì của cô, khiến cô luôn là một ngôi sao lấp lánh giữa chốn đông người, dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác. Cưới được một phụ nữ như cô, anh cũng có phần hãnh diện, mà cũng không phải lo lắng nhiều.
Nếu như không thể cưới được người mình yêu, nhưng vẫn phải kết hôn, vậy thì còn có sự chọn lựa nào tốt hơn ngoài cô ra? Cho nên anh từ bỏ sự tự do quý giá của kiếp đời độc thân, cầu hôn cô.
Một người chồng như anh không có chỗ nào bắt bẻ được, có nhiều tiền, có địa vị, có bằng cấp, xuất thân gia đình trí thức, ngoại hình cũng tốt.
Trong lòng cô chắc chắn phải rất thỏa mãn chứ! Nhưng hôm nay cô nói mấy câu đó là có ý gì? Trong đầu cô rốt cuộc đang suy nghĩ những gì?
Quá nhiều câu hỏi, nhưng anh hoàn toàn không có câu trả lời. Lúc này, toàn bộ tâm trí anh đều là khuôn mặt mỉm cười nhưng không hề vui vẻ của cô, chưa bao giờ lại kỳ lạ như thế.
Viện Viện là phụ nữ đang mang thai, thèm ngủ, nên đi ngủ từ sớm, Diệp Tiểu Du ngồi trong phòng sách, nói là phải viết một bài luận văn, cần thức đêm. Kỷ Dược Phi buồn bực ngồi trong phòng ngủ tiếp tục trầm tư nghĩ ngợi. Ba người ba nơi, đêm càng lúc càng khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.