Không Được Vãng Sinh

Chương 10: Cửa ải khó khăn cuối năm




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Đối với phường lưu manh như Hứa Bán Hạ, thực sự Quách Khải Đông vừa hận vừa sợ, chỉ sợ một khi cô tuồn chuyện của công ty ra ngoài thì cơ quan tư pháp sẽ nhúng tay vào điều tra, đến lúc đó thì uy hiếp lợi dụng Cầu Tất Chính cũng chẳng có tác dụng gì; trừ khi bản thân anh ta có bản lĩnh thu xếp phía cơ quan tư pháp, nhưng đáng tiếc anh ta lại không có khả năng này.
Việc vận chuyển của công ty mình bị Hứa Bán Hạ nắm chặt đã không có cách nào thoát khỏi, nhưng nghĩ đến công ty của Triệu Lỗi cũng có nhiều mối vận chuyển cho Hứa Bán Hạ làm thì trong lòng anh ta thấy khó chịu, muốn tìm Triệu Lỗi để nói xấu Hứa Bán Hạ. Nhưng phải nói cái gì đây?
Mắt anh ta luôn cao hơn đầu, từ trước đến nay anh ta luôn khinh thường mấy cái công ty gia đình này, cho nên anh ta chưa hiểu rõ con người của Hứa Bán Hạ. Anh ta biết Triệu Lỗi không phải là người dễ lừa, nhất định sẽ cân nhắc những lời kêu than vừa qua của Cầu Tất Chính. Nếu không đưa ra được bằng chứng xác đáng thì anh ta vẫn rất mất mặt. Vì lý do này mà Quách Khải Đông đã buồn bực trong một thời gian dài, khi gặp Triệu Lỗi thì muốn nói nhưng lại thôi, rất là đau khổ.
Điều mà anh ta không biết là Triệu Lỗi cũng đang trong thời gian thử thách Hứa Bán Hạ, ​​anh ta hứa sẽ đồng ý hoạt động kinh doanh nhập khẩu thép phế liệu từ Nga của Hứa Bán Hạ. Anh ta chỉ đảm bảo bằng một lời hứa, không mạo hiểm gì nhiều. Hơn nữa sắp xếp của Hứa Bán Hạ cũng vô cùng vừa lòng người, không để cho cô một chút cơ hội nào để giở trò, mọi thứ đều nằm dưới sự giám sát nghiêm ngặt của công ty Lão Tống. Nhưng sau khi nhận hàng rồi thì Hứa Bán Hạ sẽ đưa ra bảng báo giá cho công ty của Triệu Lỗi như thế nào đây?
Có khi nào là bởi vì lời hứa hẹn lúc trước – mà anh ta lại là người có địa vị nên lời nói ra như đinh đóng cột- rồi Hứa Bán Hạ sẽ lợi dụng điểm yếu này mà tùy tiện báo giá không? Mục đích của Hứa Bán Hạ là muốn làm một cú hay hợp tác lâu dài? Còn có chuyện nào mà anh ta nghĩ chưa ra nữa? Giờ phút này, nếu như Quách Khải Đông không có quá nhiều lo lắng, không chột dạ như vậy mà ở trước mặt Triệu Lỗi để châm ngòi thổi gió, thì nhất định anh ta đã có thể khuấy động được mấy phần trong lòng Triệu Lỗi. Có điều Triệu Lỗi sẽ không đời nào vì chuyện tình nghĩa mà đem việc tiền nong mua bán trong ngành sản xuất mà anh ta đã dốc sức làm kể cho Quách Khải Đông nghe. Vì vậy, Quách Khải Đông đã không biết mà bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này.
Mà Hứa Bán Hạ còn lo lắng hơn. Thép phế liệu nhập khẩu đang trong quá trình xử lý, thư tín dụng đã được phát hành, đối tác đã xuất hàng và sẽ sớm được vận chuyển. Đây là một chuyện đáng mừng. Nhưng mọi chuyện lại đổ bể, thị trường thép trong nước bắt đầu rớt giá từng ngày. Thị trường xơ xác tiêu điều giống như mùa đông giá rét tiêu điều của năm nay. Gió lạnh đến rất nhanh, rất dữ dội và rất sớm dẫn đến suy thoái trong thị trường Hoa Bắc và Đông Bắc.
Bên cạnh đó, nhà nước kiểm tra việc vận chuyển xe tải quá gắt gao. Xe mà không quá tải thì không thể kiếm lời. Không còn cách nào khác, hầu hết xe có tải trọng lớn chuyên chở thép đều tự động giao cho quản lý để cất vào kho, tiết kiệm được nhiều chi phí trong hai tháng trước tết âm lịch. Trước tết âm lịch là giai đoạn thị trường trầm lắng nhất, bị hai thông tin xấu nhạy cảm chèn ép, thị trường càng giống như một trận tuyết lở.
Trước đây người trong xưởng thép vẫn luôn vểnh đuôi vênh váo, giờ thì họ cũng phải buông xuống lòng kiêu ngạo của mình, huy động nhân viên bán hàng chạy về phía Nam. Hy vọng các công ty ở phía Nam đó có thể giúp họ tiêu thụ một phần hàng hóa tồn đọng trong kho.
Giáng sinh là gì, Tết là gì, Hứa Bán Hạ đã luôn trải qua những thứ đó một cách tẻ nhạt. Nay lại thấy khoản lãi hợp lý trong dự tính ban đầu cứ theo gió mà bay đi, dần dần không còn lãi, thậm chí còn bắt đầu lỗ, tiền mất tật mang thì cô càng chẳng còn tâm trạng nào để lễ lộc gì nữa. Người mà nếu 4 giờ chiều không được ăn uống thì sẽ tay chân lúng túng, rồi bắt đầu gọi điện tứ tung rủ mọi người đi ăn cơm như Hứa Bán Hạ mà vừa đến chiều đã tới công ty của Phùng Ngộ chơi mạt chược, nào ngờ vận may bài bạc hôm nay cũng thật tốt, coi như lấy chỗ này bù chỗ kia vậy.
Lão Tô nhanh chóng nhận ra Hứa Bán Hạ có chuyện gì không vui trong lòng, nhưng mới mở miệng hỏi một câu thì Hứa Bán Hạ đã nói “Không sao” nên cũng không tiện hỏi lại.
Đúng vậy, anh ta thậm chí còn không biết cô béo này làm công việc gì, trong nhà có mấy người, thành phần gia đình thế nào cũng không rõ, vậy anh ta có thể hỏi gì? Điều duy nhất anh ta có thể làm là đồng hành cùng cô béo chạy suốt chặng đường. Gần đây, Hứa Bán Hạ cảm thấy rõ ràng Lão Tô luôn cố ý hay vô tình chờ cô, chờ cô cùng xuất phát, cùng nhau về nhà. Không giống như trước đây, thường là cô hoặc anh ta đến sớm hơn cho nên không chạy cùng nhau hết quãng đường được.
Đương nhiên Hứa Bán Hạ biết Lão Tô đang làm gì, cảm thấy anh ta làm được chuyện này cũng không dễ dàng. Cô rất biết ơn anh ta, nhưng hiện tại cô không có hứng thú để nói chuyện. Trước mặt người khác còn phải gượng cười rồi đối đáp mấy câu, nhưng với Lão Tô thì cô lại không cần phải mất công như vậy. Lão Tô là người khoan dung, tuy già nhưng tốt bụng, có lẽ sẽ không so đo thái độ của cô bây giờ, chỉ vui vẻ mà hưởng thụ thời gian rảnh rỗi với bạn bè, tạm thời quên đi thế giới ồn ào ầm ĩ ngoài kia.
Thị trường là chính là nơi thử thách lòng người, lúc vừa xuống giá, mọi người đều sẽ ôm tâm lý nín thở quan sát; nhưng giá càng ngày càng thấp thì sẽ nảy sinh rất nhiều thông tin ngược xuôi này khác khiến người ta hoảng loạn.Vì thế, những người có nguồn vốn eo hẹp, tâm lý yếu kém đều không cầm lòng được mà phải thanh lý, chỉ mong nhanh chóng tuồn đi nốt chỗ hàng tồn để giảm tổn thất đến mức thấp nhất. Vì thế, thị trường cứ mãi trong cái vòng luẩn quẩn như vậy, vật lộn ngụp lặn trong đám mây đen khủng hoảng và tiếng gào thét hoảng loạn của những người nhanh tay thanh lý, còn giá cả thì liên tục chạm đáy.
Công ty của Phùng Ngộ chỉ đơn giản là tạm dừng công việc trước thời hạn sau khi đã hoàn thành giai đoạn nguyên liệu thô, cho toàn bộ nhân viên về nhà sớm để ăn tết. Vì hôm nay mua nguyên liệu về làm, thành phẩm làm ra ngày mai có thể đã rớt giá bằng nguyên liệu mua hôm qua, nếu lỗ thì ai chịu làm? Thế nên cho các công nhân về nhà nghỉ ngơi, còn vợ chồng Phùng Ngộ thì ở công ty lấy bàn mạt chược ra chém giết khắp nơi. Theo sau đó, công ty của Cầu Tất Chính nhìn thấy ​​thị trường tụt dốc nên ngừng hoạt động nghỉ luôn. Cầu Tất Chính cũng góp một tay vào bàn mạt chược này.
Cửa sắt dưới lầu mở ra rồi đóng lại làm tiếng xe truyền tới. Phùng Ngộ đang ngồi cạnh cửa sổ liếc mắt nhìn, sau đó nở nụ cười nói: “Lão Đại đến rồi”.
Bà Phùng cũng nhìn qua rồi cười nói: “Quả nhiên là lão già sính ngoại từng quanh quẩn ở miếu Thành hoàng Thượng Hải, ngày tuyết rơi mà vẫn mặc sơ mi âu phục, không thèm mặc áo lông, kiểu cách thấy mẹ. Đừng khách sáo, tôi hạ điều hòa xuống một chút…”.Mọi người nghe xong đều cười.
Cao Tân Di đi theo Hứa Bán Hạ đảo mắt nói: “Hoặc người ta đang mặc áo len trong áo sơ mi thì sao?”.
Bà Phùng nói: “Mặc áo len trong áo sơ mi là yếu ớt. Năm ngoái, Phùng Ngộ nhà tôi đã bị Lão Đại cười nhạo. Mèo hoang nhỏ, tôi có thể cược với cô một bàn. Nếu lão Đại mà mặc áo sơ mi bên trong áo sơ mi và âu phục thì tiền tôi thắng ngày hôm nay là của cô tất”.
Vừa nói xong đã nghe tiếng giày da vang lên ở bên ngoài hành lang, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói nữa, nhìn về phía cửa. Cầu Tất Chính mở cửa, đang thở phì phò ra một hơi lạnh, mặc một cái áo sơ mi trắng với một bộ âu phục thường ngày. Trông cái thân thể gầy teo này thì chắc có lẽ là không có mặc áo len bên trong. Cao Tân Di “ồ” một tiếng, nhào vào ngực bà Phùng cười lớn. Người bình thường đâu có ai có phản ứng mạnh như vậy, khiến Hứa Bán Hạ dạo gần đây đang không vui cũng cười ra mặt.
Bởi vì chuyện của Quách Khải Đông nên gần đây Cầu Tất Chính và Hứa Bán Hạ rất thân thiết. Ngay khi bước vào, nhìn thấy Hứa Bán Hạ, ​​ông ta liền nói: “Tiểu Hứa, tôi biết hôm nay cô sẽ rất vui đây. Tôi nghe tin từ công ty hàng hải nói rằng gần đây có đợt không khí lạnh mạnh tràn xuống. Gió trên biển quá mạnh nên tàu không thể rời bến được, nếu kéo được đến Tết mà giá cả tăng lên một chút thì có lẽ thiệt hại của cô sẽ giảm đi rất nhiều”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười: “Trừ khi là mỗi ngày Siberia đều thổi không khí lạnh, nếu không thì cuối cùng cũng tới. Nói thế nào cũng vô ích thôi”.
Cầu Tất Chính nói: “Đừng nản lòng. Còn nửa tháng nữa mới đến tết âm lịch. Dù tàu có đến, cứ mang đống thép phế liệu đó đi nói chuyện với mấy nhà máy thép xem sao. Mà cũng có thể sau tết âm lịch sẽ nhận được đơn hàng thôi. Mọi chuyện đều có thể thương lượng mà!”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ “Nhảm nhí!”, nhưng cô không nói ra mà chỉ cười. Nói những lời quan tâm rỗng tuếch như Cầu Tất Chính thì ai chẳng nói được, Hứa Bán Hạ nói còn hay hơn ông ta, đảm bảo không thua một chữ nào.
Thay vì những lời đó, Phùng Ngộ lại nói: “Béo, cô còn không quyết định nhanh đi. Cũng không phải là bão, có thể kéo dài được mấy chuyến tàu đây? Sau khi tàu đến thì cô sẽ làm gì? Đưa ra quyết định nhanh đi, không thì anh em có muốn giúp cô cũng không biết giúp thế nào”.
Hứa Bán Hạ nói: “Tôi còn có thể làm gì nữa? Theo thỏa thuận, sau khi tàu lớn đến sẽ trực tiếp chuyển đến nhà máy thép bằng thuyền nhỏ mà không cần vào bãi. Không phải anh nói rằng nhà máy thép chỉ mong mau thanh lý hàng tồn kho sao, làm sao tôi có thể quyết định kéo dài thời gian giao hàng tới sau tết âm lịch? Tôi không thể hoãn thanh toán cho đến sau tết để đến công ty cung cấp tiền cho tôi đi thanh toán rồi sau đó mới lấy hàng tại nhà máy thép. Phải nói, dù có vi phạm hợp đồng thì họ cũng sẽ không quốc hữu hóa công ty tôi, cũng sẽ không lựa lúc tết mà cho người tới công ty để kiện cáo niêm phong; chỉ là tôi đã vất vả xây dựng đường dây này nên không muốn nó mất đi dễ dàng như vậy. Thà rằng tôi chịu thiệt một chút cũng phải làm cho xong đơn hàng đầu tiên này. Chờ sau này làm việc với họ rồi tôi sẽ gỡ lại bàn thua này”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ rất đau đầu, muốn bạn bè ở đây giúp đỡ, nhưng vẫn không chịu nói ra tên công ty của Lão Tống. Những người có mặt ở đây ai cũng có tư cách để hợp tác với công ty của Lão Tống hơn cô, nếu mà họ hợp tác với công ty của Lão tống thì Hứa Bán Hạ sẽ phải đứng qua một bên. Nguyên tắc của vấn đề là dao kề trên cổ cô cũng không nói ra.
Cầu Tất Chính cười nói: “Vậy thì không phải cũng chấm hết rồi sao? Cơ hội hợp tác với người khác sau này vẫn có thể tìm được. Mối này đúng là ngàn lần không thể để mất được, nhưng mà thiệt hại cũng quá lớn, mấy năm nữa chưa chắc bù lại được. Tiểu Hứa, tiền phải kiếm từng đồng từng cắc thì đừng mất oan. Nói gì thì nói cũng phải chờ tới sau tết đã”.
Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ đều nhìn ông ta, gần như suy nghĩ cùng một lúc: tại sao Cầu Tất Chính không thể thoát được lối kinh doanh vỉa hè này vậy? Tuy nhiên, nói cho cùng thì bọn họ cũng đang ở chỗ Phùng Ngộ, mà Phùng Ngộ cũng không phải là người thích làm ông lớn đi giảng giải đạo lý này nọ, anh ta chỉ cười nhẹ nói với Hứa Bán Hạ: “Nói chung là sau tết, ngay lập tức thị trường phía bắc sẽ bắt đầu hoạt động, giá cả thép cũng không rớt như bây giờ. Chỉ cần tài chính của cô không có vấn đề gì thì có thể kéo hàng tới bãi mà để đó, đợi sau tết âm lịch thì đẩy hàng ra, chắc là sẽ không mất quá nhiều”.
Hứa Bán Hạ cười khổ: “Vấn đề mấu chốt chính là nằm ở vốn. Tôi mới có đủ một nửa tiền, khoảng sáu trăm vạn. Ban đầu thì tôi tính sẽ kiếm mối mua hàng trước khi hàng tới, dùng tiền cọc của họ để giải quyết số tiền còn thiếu chưa tới sáu trăm vạn kia. Nhưng anh thấy đấy, các công ty thương mại đang thanh lý hàng tồn kho còn các nhà máy thì đang đóng cửa. Ai muốn mua hàng của tôi nữa? Ngay cả khi họ muốn mua, giá cả cũng không có lợi cho tôi, vậy không phải là tôi cắt thịt quăng đi à. Mấy ngày nay tôi đi vay tiền khắp nơi, toàn phải dựa vào tiền vay để trả hóa đơn nhận hàng”.
Đều là người làm ăn, điện thoại của mọi người lần lượt đổ chuông, lúc này Cầu Tất Chính vừa nhận được một cuộc gọi, “ừ” vài tiếng rồi ông ta nói: “Tôi đến ngay”. Sau đó ông ta cúp điện thoại, giải thích một chút rồi đi ngay.
Sau khi Hứa Bán Hạ nhìn thấy ông ta rời khỏi đây thì nói: “Cần gì phải làm vậy, sợ tôi vay tiền à, tôi có ép ông ta phải cho tôi mượn đâu? Còn nói vô cùng biết ơn vì tôi giúp ông ta thuyết phục Quách Khải Đông, sao bây giờ không biết ơn đi?”. Cô vốn dĩ luôn xem thường Cầu Tất Chính, bây giờ càng xem thường hơn.
Phùng Ngộ cười nói: “Tiểu Hứa, cô đã quyết chưa? Nếu như đã quyết định ém hàng từ trước tết tới sau tết chờ giá lên, tôi có thể giúp cô hai trăm triệu. Đây là tiền mặt trong nhà không đem đến nhà máy thép để thế chấp, bốn trăm triệu còn lại để tôi tìm mấy người bạn khác xem. Cô cũng nên nghĩ cách để giải quyết một ít đi, có lẽ không phải là vấn đề lớn. Ngày mai tôi giúp cô tìm Ngũ Kiến Thiết, tôi nghe mấy ngày trước anh ta khoe khoang với tôi, nói trong nhà có hai trăm triệu đang chờ xài, tôi đảm bảo ông ta sẽ cho cô vay. “
Hứa Bán Hạ sững sờ, vốn dĩ cô định hỏi mượn tiền Phùng Ngộ, cô cũng đã chuẩn bị đầy đủ bản thảo trong bụng, làm sao để lấy tình cảm mời Phùng Ngộ giúp đỡ. Nhưng không ngờ không cần phải nói ra, Phùng Ngộ đã tự động đề cập tới, còn muốn chủ động tìm Ngũ Kiến Thiết để giúp đỡ cô. Chuyện này làm Hứa Bán Hạ không ngờ tới được, trong lòng cô vô cùng cảm động. Nếu là ở thời cổ đại, e rằng đã quỳ xuống dập đầu rồi. Chỉ trong chốc lát, một người là Phùng Ngộ và một người là Cầu Tất Chính đã khác xa nhau. Hứa Bán Hạ cảm động đến không nói nên lời, một hồi mới nói: “Đại ca, làm sao để cám ơn anh đây, anh thật sự đã cứu tôi một mạng rồi. Chị dâu, cảm ơn hai người”. Từ nay về sau Hứa Bán Hạ đã thầm nhận Phùng Ngộ làm đại ca.
Phùng Ngộ chỉ thản nhiên cười: “Cô béo, cô khách sáo quá rồi? Sao cô không nghĩ tới cái bãi kia với mấy chiếc xe đều là tiền đó. Nếu chuyện này thua lỗ rồi cũng không mất hết, cô cũng còn vài thứ mà, tôi còn phải lo lắng tiền của tôi bị mất trắng sao? Hơn nữa, nếu tiền để ở nhà ăn Tết thì cũng không sinh lời, không bằng cho cô mượn đi, cũng không phải cô không trả lãi cho tôi đâu”.
Hứa Bán Hạ không nói nên lời, chỉ liên tục nói “vâng, vâng”. Lần đầu tiên cô hiểu rằng có đôi khi miệng cũng không nghe theo sự chỉ huy của não.
Chị Phùng cười nói: “Cô béo, chưa bao giờ tôi thấy cô thật thà như vậy đấy, thật không giống cô chút nào. Tôi nghĩ hôm nay chúng ta đừng đánh mạt chược nữa, tôi trông coi nhà máy. Còn hai người gặp Ngũ Kiến Thiết đi, giải quyết vấn đề sớm thì mới yên tâm được”.
Hứa Bán Hạ thật sự rất biết ơn, để Cao Tân Di đi tới nhà máy với bà Phùng, còn mình thì đi ra ngoài với Phùng Ngộ, lên xe Phùng Ngộ tới chỗ của Ngũ Kiến Thiết. Trên đường đi, Phùng Ngộ an ủi Hứa Bán Hạ, nói rằng đã nói với Ngũ Kiến Thiết, chỉ cần Phùng Ngộ mở miệng thì hai trăm vạn sẽ được đưa tới tay, đây không phải là vấn đề lớn.
Cả hai đến nhà Ngũ Kiến Thiết với đầy hy vọng, được Ngũ Kiến Thiết đón tiếp nồng hậu. Phùng Ngộ nháy mắt với Hứa Bán Hạ một cái, ý là “Nhìn xem, Ngũ Kiến Thiết vẫn rất nể mặt tôi”. Sau khi chào hỏi, mọi người ngồi xuống và nói về sự suy thoái hiện tại của thị trường, Phùng Ngộ thuận thế nói chuyện của Hứa Bán Hạ, ​​sau đó anh ta thẳng thừng nhờ Ngũ Kiến Thiết giúp đỡ, giấy nợ có Phùng Ngộ làm chứng ký tên.
Bất ngờ Ngũ Kiến Thiết nhấn điếu thuốc vào gạt tàn, cũng không thèm nhìn Hứa Bán Hạ mà chỉ nói với Phùng Ngộ: “Sếp Phùng, nếu chỉ có anh mượn hai trăm vạn, tôi sẽ đến ngân hàng đưa cho anh ngay lập tức. Nhưng người khác, tôi biết họ là ai?”
Vào lúc này, Hứa Bán Hạ cảm thấy Ngũ Kiến Thiết xem cô như không khí, thậm chí còn không muốn nhắc đến tên của cô, chỉ có thể dùng từ “người khác”. Từ chối thì nói, từ chối thế này thì chẳng khác gì là cái tát làm người ta nhớ kỹ. Rõ ràng là Ngũ Kiến Thiết khinh thường Hứa Bán Hạ và cũng không ngại cho cô biết.
Mặc dù Ngũ Kiến Thiết rất khách sáo với Phùng Ngộ nhưng Phùng Ngộ lại thấy ngượng nghịu vì cảm thấy có lỗi với Hứa Bán Hạ, ​​khi không mang cô đến đây để cô chịu nhục. Anh ta không ngồi nữa, đứng dậy nói: “Vậy thôi, chúng ta đi chỗ khác”. Hứa Bán Hạ im lặng đi theo sau.
Khi lên xe, Phùng Ngộ và Hứa Bán Hạ cũng không nói lời nào, mặt mày tái mét. Mặc dù Ngũ Kiến Thiết đang nhắm vào Hứa Bán Hạ, nhưng thực ra ông ta cũng không nể mặt Phùng Ngộ, câu nói mà Ngũ Kiến Thiết nói ra chắc chắn không thể nghi ngờ là một cái tát cho Phùng Ngộ: Phùng Ngộ anh là ai, làm sao tôi phải nể mặt anh chứ?
Lúc gần đến công ty của Phùng Ngộ thì Hứa Bán Hạ mới thốt ra một câu: “Đại ca, rất xin lỗi, làm phiền anh rồi”.
Phùng Ngộ cũng không khách sáo, trầm giọng nói: “Người anh em, có gì đâu mà”.
Hứa Bán Hạ cũng không thèm trả lời lại, rầu rĩ tới khi về đến nhà ăn cơm cũng chưa nói được mười câu. Hiếm khi năm giờ rưỡi mới ăn cơm, năm giờ bốn lăm phút đã ăn cơm xong, đài truyền hình thì cũng chỉ có mấy chương trình thiếu nhi, bỗng chốc cô không biết nên làm gì. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô thu dọn đồ đạc ra khỏi nhà đi gặp người cha đã lâu không gặp của cô.
Gia đình bố cô có ba người, vợ hiền con ngoan, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến Hứa Bán Hạ, ​​không có chỗ cho người thứ tư. Từ khi còn nhỏ thì Hứa Bán Hạ đã có khi ở nhà nội có khi ở nhà ngoại. Lúc bố cô chưa tái hôn, ông là một người đàn ông không biết chăm sóc con nhỏ, lúc tái hôn rồi thì vợ ông không muốn làm mẹ kế nên Hứa Bán Hạ không được về nhà. Trong lòng của ông vẫn căm hận đứa con gái đã “giết chết” vợ cũ của mình.
Vì vậy khi Hứa Bán Hạ gõ cửa bước vào, ba người trong nhà ai cũng rất ngạc nhiên, nhưng chỉ có người em cùng cha khác mẹ đến chào hỏi. Hứa Bán Hạ cũng không nói nhảm, chỉ đứng trước cha mình lạnh lùng nói: “Tôi muốn nói với ông mấy câu, nói ở đâu đây?”
Mẹ kế đang rửa bát nghe thấy thì lên tiếng: “Ngồi trên sô pha phòng khách nói chuyện đi”.
Hứa Bán Hạ biết mẹ kế từ lâu đã không muốn hai bố con cô vào phòng làm việc đóng cửa nói chuyện riêng. Bố cô nghe xong cũng không thèm nhìn cô mà đi thẳng vào phòng làm việc ngồi xuống. Bố cô không muốn làm mất lòng vợ, cũng không dám xúc phạm tới cô con gái xã hội đen này nên đi thẳng vào, nhưng ông cũng không dám đóng cửa, để vợ mình có thể nghe ngóng được.
Hứa Bán Hạ biết bố mình sẽ không bao giờ mở miệng nói trước, vì vậy cô nói: “Sao ông không hỏi tôi ăn cơm chiều chưa?”.
Ông biết mình sai, nhưng vẫn gắng gượng nói: “Con bước vào cũng đâu có chào bố”.
Hứa Bán Hạ mỉa mai nói: “Ông vẫn không có gì thay đổi sau những lần dạy dỗ nhỉ. Tôi có hai câu này, một là ông không xứng, hai là ông muốn Bán Hạ đầu độc ông sao?”.
Tay nghề y của bố cô rất tốt, nhưng miệng lưỡi ông thì không nói lại con gái mình, hơn nữa ông còn cắn rứt lương tâm nên chỉ biết cúi đầu im lặng. Người em cùng cha khác mẹ nhìn về phía cửa một hồi, khi thấy ánh mắt sắc như dao của Hứa Bán Hạ thì cậu ta sợ tới mức lập tức quay người bước đi.
Hứa Bán Hạ im lặng một lúc, thấy bố mình đang đuối lý và đã đạt được mục đích chiếm thế chủ động, cô nói thẳng vào vấn đề ngay: “Bây giờ tôi đang thiếu thốn và cần hai trăm vạn nhân dân tệ. Trong vòng hai tháng tôi sẽ trả lại cho ông. Ngày mai ông xoay xở đi, ngày mốt tôi tới lấy”.
Bố cô sửng sốt một lúc rồi nói: “Bố không có nhiều tiền như vậy”.
Hứa Bán Hạ biết bố mình chắc chắn sẽ nói ra những lời này, cô lạnh lùng nói: “Cho tôi một cái hẹn đi”. Bây giờ hận mới có bố mình, thù cũ có Cầu Tất Chính và Ngũ Kiến Thiết cộng lại làm sự tức giận cứ cuồn cuộn lên trong lòng cô.
Ông biết chuyện con gái đang làm, ngoài ra ông còn nợ con gái mình nên thì thầm: “Bố chỉ có thể lấy ra…”. Không ngờ, mẹ kế nghe lén chạy sòng tới cửa, lớn tiếng nói: “Chúng tôi không có tiền, tất cả nằm trong cổ phiếu hết rồi”.
Hứa Bán Hạ nhấc chân đạp đổ chậu hoa gốc cổ thụ bên cạnh tường, chậu hoa sứ trắng xanh rơi xuống từng mảnh. Hứa Bán Hạ cũng không khỏi lạnh lùng nhìn chằm chằm người phụ nữ kia rồi nói: “Chuyện gì cũng có trước có sau. Không có chỗ cho bà nói chuyện đâu, cút”.
Mặc dù mẹ kế biết Hứa Bán Hạ có sức mạnh thế nào, bị cú đá của cô làm cho hoảng sợ, nhưng khi nghĩ rằng đây là nhà riêng của mình, một người như cô lại dám ở đây thách thức. Sao bà lại để cô lên mặt được, còn chưa nói gì hai trăm vạn, lỡ cô không trả thì làm sao bây giờ? Bà ta vỗ vào cửa nói: “Đây là nhà của tôi, người nên cút là cô mới đúng. Tôi đã nói không có tiền là không có tiền”. Nói vậy nhưng bà ta cũng không dám bước vào phòng làm việc.
Phía trước thì Hứa Bán Hạ cũng không đá văng cái gì nữa, phía sau thì cũng lười quay lưng nhìn người đàn bà kia, cô chỉ nhìn chằm chằm vào bố mình mỉa mai: “Đấu với tôi? Có tư cách không? Vài năm trước tôi đã thiến một người, vài năm sau dao của tôi cũng còn bén lắm”.
Mẹ kế không nói được nữa, làm sao bà ta có thể quên được lịch sử Hứa Bán Hạ thiến bạn trai chứ? Bố cô đành cắn răng chịu đựng: “Bán Hạ, nói chuyện lễ phép”.
Hứa Bán Hạ “hừ” một tiếng rồi nói: “Ông đặt cho tôi cái tên, không phải ông muốn tôi vừa cay vừa độc sao? Nói đi, ông lấy ra được bao nhiêu? Cho dù là cổ phiếu, ông cũng phải lấy ra đưa tôi”.
Bố cô im lặng một lúc rồi nói: “Bố đưa con một trăm vạn, bố cho con mượn”.
Hứa Bán Hạ vốn dĩ cũng chỉ định mượn một trăm vạn nên đứng dậy nói: “Nói sớm có phải tốt không? Nếu chỉ có một trăm vạn, tối mai tôi sẽ qua lấy. Ông viết giấy nợ đi rồi tôi ký. Không có lãi đâu. Là ông nợ tôi”.
Ông Hứa khúm núm, mẹ kế cũng không dám nói, Hứa Bán Hạ vênh váo mở cửa bước ra ngoài. Chờ cô đi rồi, sẽ có sóng to gió lớn trong gia đình ba người này, nhưng không sao cả, dám cá không có ai dám lên tiếng nói là không cho mượn tiền.
Lúc cô ra ngoài lên xe thì Triệu Lỗi gọi điện tới nói rằng anh ta vừa mới trở về, muốn mời Hứa Bán Hạ ra ngoài uống trà nói chuyện gì đó. Lúc này Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy trong lòng mệt mỏi, điều cô muốn nhất chính là ngủ một giấc thật ngon trong chăn bông mềm mại. Nhưng không được, làm sao cô có thể từ chối Triệu Lỗi được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.