Không Được Vãng Sinh

Chương 11: Cược hết gia sản




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Câu đầu tiên của Triệu Lỗi khi nhìn thấy Hứa Bán Hạ chính là: “Dù sao tôi vẫn còn đang cảm thấy lo lắng cho nên tôi không thể tươi cười được”.
Hứa Bán Hạ tỉ mỉ quan sát Triệu Lỗi, vẫn là dáng vẻ râu ria rậm rạp đó không hề thay đổi bao nhiêu. Tuy rằng khi trở về nhà bố của mình cô luôn thể hiện sự uy phong, nhưng trong lòng lại không hề cảm thấy thoải mái, muốn tươi cười cũng không được, cho nên cô chỉ có thể nhoẻn miệng mỉm cười, nói: “Vẻ mặt của sếp Triệu có hơi phờ phạc”.
Triệu Lỗi cười nói: “Trong khoảng thời gian những ngày Tết này, những người như chúng tôi không có ngày nào là không uống rượu cả? Lúc này có lẽ sắp trả nợ rượu rồi. Tiểu Hứa, tôi còn phải nhờ cô dạy bảo, uống thứ gì sẽ tốt hơn cho dạ dày vậy?”.
Hứa Bán Hạ miễn cưỡng mỉm cười nói: “Mỗi buổi sáng uống một bát cháo thịt cừu, thêm chút gừng nữa thì sẽ tốt hơn bất kỳ loại thuốc nào. Không phải sếp Triệu vừa mới xuống máy bay sao?”.
Triệu Lỗi nói: “Cũng không tính là vừa mới đáp xuống, thật ra buổi chiều tôi đã đến rồi. Tôi ăn tối cùng với bạn bè, sau đó bọn họ còn muốn đi hát nhưng tôi không còn chút sức lực nào để đi theo”.
Anh ta không có sức lực để ca hát nhưng lại có sức để nói chuyện với cô, điều này rõ ràng là bởi vì trong lòng anh ta rất muốn suy nghĩ về việc kinh doanh của Hứa Bán Hạ. Nghĩ đến đây, mặc kệ Triệu Lỗi trong lòng có lợi ích cá nhân nào khác hay không nhưng lúc này anh ta còn tự mình quấn lấy và chủ động đến tìm cô, chứng tỏ anh ta là người còn có lương tâm. So với Cầu Tất Chính và Ngũ Kiến Thiết hồi chiều, bố cô hồi tối, thì hai người Phùng Ngộ và Triệu Lỗi đối với Hứa Bán Hạ mà nói đều là người tốt trong những người tốt. Họ khiến cho Hứa Bán Hạ cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, cô nở một nụ cười tự nhiên trên gương mặt, nói: “Từ lúc này cho đến Tết, chắc chắn sẽ rất bận rộn. Không có những buổi tiệc ngày tiệc đêm liên tục cũng tính là đã may mắn lắm rồi, cảm ơn sếp Triệu đã đồng ý dành thời gian cho tôi. Tôi cũng đang đợi sếp Triệu trở về, cũng đã chuẩn bị thật tốt phương án của mình để báo cáo với anh”.
Triệu Lỗi tươi cười nói: “Được rồi, nói thử phương án của cô xem có giống của tôi không. Cô sẽ không hối hận khi lần đầu đã đưa vào miệng sư tử lớn của Lão Tống tới mười ngàn tấn chứ?”.
Hứa Bán Hạ không khỏi nở nụ cười, nói: “Có hối hận cũng vô ích, tôi không hề nghĩ tới chuyện đó. Tôi sẽ làm theo những thủ tục cần chuẩn bị như ban đầu, nhưng tôi không định ép buộc sếp Triệu mua hàng của tôi trong lúc này, tôi sẽ tự huy động tiền của mình để giải quyết tất cả số tiền cho Lão Tống. Lão Tống đã giúp tôi nhiều như vậy, không thể để cho ông ta bị liên lụy, ông ta đã có một năm không suôn sẻ rồi. Bản thân tôi có một kho chứa không nhỏ, hàng hóa được kéo từ nhà xưởng thép về và đặt trong kho chứa của tôi. Tôi không tin vào mùa xuân năm sau giá cả vẫn không tăng”.
Triệu Lỗi cười đắc ý rồi gật đầu nói: “Được, tốt lắm, ý của tôi chính là như vậy. Vốn dĩ tôi cảm thấy có hơi khó xử, sợ rằng khi nói ra sẽ khiến cho cô hiểu lầm rằng tôi không gánh nổi việc; rằng tôi đã nói là sẽ giúp cô giải quyết một nửa số lượng nguồn tiêu thụ mà đến phút chót lại thay đổi quyết định. Nếu như cô cũng có suy nghĩ đó vậy thì tốt quá rồi. Lần này tôi quay về là để đi một vòng xem tình hình như thế nào. Bây giờ một số nhà máy thép thuộc sở hữu của xí nghiệp tư nhân hoặc liên doanh đã ngừng sản xuất từ lâu, còn các nhà máy thép xí nghiệp quốc gia lớn vẫn chưa sản xuất hết công suất đều đang chờ được xem xét. Hàng tồn kho trong tay các đại lý về cơ bản đã được thanh lý, trước mắt trên thị trường còn rất ít nguyên liệu có thể lưu thông được. Nếu thị trường phương Bắc vẫn đóng băng sau mùa Xuân, mà thị trường xây dựng ở phía Nam đang được hồi phục thì thị trường sẽ nhanh chóng thiếu hụt nguồn cung cấp. Giá cả món hàng này vẫn còn ẩn chứa rất nhiều yếu tố tâm lý, chỉ cần nó vừa đi lên,và tình cờ hết hàng trên thị trường thì sẽ gây ra tâm lý hoang mang khi mua và đấu thầu. Cô hoàn toàn khác với những công ty buôn bán nhập nhằng kia. Cô có kho chứa riêng, có thiết bị nâng hạ riêng. Cô chỉ cần giữ lại những vật liệu này và kiên nhẫn chờ đợi, có thể chưa đầy một tháng sẽ thấy được kết quả. Vốn dĩ lúc đầu tôi tính là nếu như cô không có đủ tiền đầu tư thì tôi có thể giúp cô tiêu thụ một phần hàng hóa, nhưng tốt hơn là cô vẫn nên huy động một phần tiền và tự mình giải quyết một phần. Điều đó chỉ có lợi cho cô mà thôi”.
Sau khi Hứa Bán Hạ nghe xong những lời này cảm thấy thật sự đã đánh trúng trọng tâm, trong lòng cảm thấy rất rõ ràng những lời của Triệu Lỗi đều xuất phát từ tận đáy lòng anh ta, tất cả đều là lời nói thật lòng. Cô còn có thể yêu cầu Triệu Lỗi làm sao nữa đây? Khi anh ta nói ra những điều này, anh ta thực sự đã làm cô rất ngạc nhiên. Cô không nén được mà thở ra một hơi dài từ sâu thẳm trong đáy lòng mình, cũng không còn giả bộ tươi cười, nói: “Thật ra khoảng thời gian tôi làm về vật liệu thép chưa lâu, nhưng trước đây có làm thép phế liệu, nên cũng có hiểu biết một chút về thị trường. Năm nay thép phế liệu rớt giá đến mức phi lý, từ trước đến nay chưa bao giờ có giá thấp đến như vậy. Hiện nay nghe nói nhà nước vẫn chưa đưa ra các chính sách gì để kiểm soát vĩ mô. Hiện tại chỉ có việc gió tây bắc thổi ngày càng mạnh và việc kiểm tra quá tải trên đường vận chuyển đã nghiêm ngặt hơn, không có tin xấu nào khác nữa, vậy mà lại mức giá thấp đến gây hoang mang so với dự tính của tôi quá nhiều. Đã vậy, so với phế liệu thì giá thép thành phẩm còn rớt giá một cách vô lý hơn. Tôi ngờ rằng với mức giá bán này, nhà máy thép đã không có lợi nhuận, mà giá thép thành phẩm trừ đi giá thép phế liệu còn chẳng đủ trả chi phí gia công. Vì vậy, tôi cảm thấy điều này rất bất thường, thậm chí tôi còn ngờ rằng giá đã rơi tới đáy rồi, nó sẽ nhanh chóng tăng vọt lên thôi, lý do giống với những gì mà sếp Triệu anh vừa nói. Cho nên tôi chỉ có thể đánh cược một ván vậy. Tôi cũng không thể không cược, nếu tôi thắng, tôi sẽ kiếm rất nhiều tiền, còn nếu thua cũng là một mất mát lớn. Mà cho dù với mức giá hiện tại, tôi cũng sẽ không bị mất hết tất cả các khoản tiền, tôi vẫn có cơ hội trở mình”.
Triệu Lỗi trầm ngâm một lát, nói: “Lời cô nói không phải không có lý, nhưng tôi cảm thấy cô làm việc gì cũng nên an toàn một chút, tiền cược cô đặt vào quá lớn, cô nghĩ cô có thể chấp nhận hết mọi rủi ro không? Tôi vẫn kiến nghị để cho công ty của tôi giúp cô chia sẻ một phần nhỏ, tôi có thể quyết định việc công ty tôi mua một số hàng hóa từ chỗ của cô với giá cao hơn giá thị trường hiện tại một chút, như vậy cũng đồng thời có thể giảm bớt một phần thiếu hụt kinh phí cho cô, cô thấy sao?”.
Lúc này trong đầu Hứa Bán Hạ dường như có suy nghĩ giống như lúc với Phùng Ngộ, ước gì có thể quỳ xuống hô vạn tuế khắp trời đất, sự quan tâm thiết thực từ bất kỳ ai cũng đều rất đúng lúc và ấm áp vào lúc này. Tuy rằng Triệu Lỗi dùng tiền của ông chủ anh ta để làm chuyện nhân nghĩa, nhưng quyết định là do anh ta đưa ra, Hứa Bán Hạ vẫn vô cùng biết ơn anh ta. Tuy nhiên, lần này câu trả lời của Hứa Bán Hạ không giống với bên của Phùng Ngộ, cô nói lời từ chối: “Cảm ơn sếp Triệu, nhưng tôi vẫn nghĩ là không nên gây thêm rắc rối cho anh. Việc lỗ năm trăm nghìn và lỗ một triệu thì với tôi cũng như giữa năm mươi bước và một trăm bước mà thôi, về nguyên lý và tâm lý thì cũng không có gì khác nhau cả. Nói thật, lần này tôi đã đặt cược hết tất cả tiền của, tôi tin vào phán đoán của bản thân, bây giờ còn có lời khẳng định của sếp Triệu anh đây, tôi càng thêm tự tin hơn nữa”.
Triệu Lỗi nghĩ thầm một lúc, cũng phải, nếu hiện tại Hứa Bán Hạ bán hàng cho anh ta thì cũng đã lỗ. Thôi thì cứ nghiến răng giữ hàng lại, đợi mùa xuân năm sau hoa nở rộ, khi đó doanh thu chỉ có tăng thêm nhiều hơn mà thôi. Anh ta nói: “Vậy xem ra sự chênh lệch về kinh phí cũng không khó giải quyết đúng không? Tôi thấy cô đang rất tự tin”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Theo cách nhìn của trung y thì đây được gọi là âm hư hỏa vượng, từ phương diện văn học nghệ thuật mà nói thì nó được gọi là phấn khích, không liên quan gì đến sự tự tin. Chiều hôm nay tôi mới chỉ hạ quyết tâm thôi, tôi đang làm đà điểu từ nãy đến giờ. Một nửa lỗ hổng kinh phí đã được giải quyết, nhưng vẫn còn 3 trăm vạn, ngày mai tôi sẽ nghĩ cách để giải quyết, chắc còn khoảng ba bốn ngày nữa tàu mới cập bến”.
Triệu Lỗi thầm nghĩ: ‘Nếu trong một sớm một chiều có thể giải quyết được ba trăm vạn thì kỹ năng của cô béo này đúng là dữ dội. Nói chung việc huy động ba trăm nghìn thì có thể dễ dàng nhưng phải vay mượn lên đến hàng trăm vạn thì chỉ có nước tìm vay ở những ngân hàng ngầm có lãi suất cao. Ngược lại, nếu chỉ dựa vào tình nghĩa thì không biết Hứa Bán Hạ phải chạy vay bao nhiêu người bạn mới có thể mượn đủ ba trăm vạn còn lại. Hơn nữa những người khác có thể sẽ không giống với anh ta, người không biết rõ mọi chuyện về công việc kinh doanh của Hứa Bán Hạ cũng chỉ có thể phụ thuộc vào tình nghĩa và thể diện mà cô đã dành cho người khác trong quá khứ thôi. Trong xã hội ngày nay, ai cũng có thể nói câu “Anh em sòng phẳng rõ ràng”, một câu vui tai như vậy nói ra thì cũng đủ để chấm dứt mọi lời hỏi xin vay mượn. Có thể thấy rằng, danh tiếng của Hứa Bán Hạ trong xã hội phải tốt, trong trường hợp này, sếp Triệu cũng có thể chỉ là người thêu hoa trên gấm. Anh ta nói: “Mấy ngày này tôi sẽ gặp mặt nhiều người bạn, để hỏi giúp cô xem liệu họ có thể quyên góp được ít tiền hay không?”.
Hứa Bán Hạ sửng sốt: “Sếp Triệu, anh đây là đang tự chuốc lấy phiền phức lên người đó!”
Triệu Lôi cười nói: “Nếu không làm chuyện này, tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi. Tình hình hiện tại của cô có một nửa cũng là do tôi xúi giục. Làm người phải có trách nhiệm một chút. Đừng nói nữa, tôi sẽ nghĩ cách, tuy không biết bản thân có thể vay được hay không, bởi vì không có ai hoạt động vào thời điểm cuối năm cả”.
Hứa Bán Hạ qua một hồi lâu vẫn không nói tiếng nào, chỉ ngây ra nhìn cái bình thủy tinh. Bà nội tôi ơi, trên đời này không có lợi ích nào có thể ràng buộc Triệu Lỗi. Anh ta có thể vứt bỏ và phớt lờ Hứa Bán Hạ cô, ngoại trừ còn một chút đạo lý và lương tâm, Triệu Lỗi thật sự không có lý do gì để bị trói buộc cùng cô. Mà cũng chỉ có sự quan tâm không có lý do như vậy mới có thể thực sự động lòng người.
Có thể thấy, tuy rằng Triệu Lỗi là người sắc sảo, nhưng bản tính rất tốt bụng, ít ra cũng tốt bụng hơn Hứa Bán Hạ. Cô tự hỏi bản thân nếu gặp phải trường hợp như vậy, cô chắc chắn sẽ rút lui để tránh liên lụy. Cô nói: “Sếp Triệu, cám ơn anh rất nhiều, nhưng có điều này, anh không cần phải đi gặp Ngũ Kiến Thiết”.
Triệu Lỗi nhướng lông mày ngạc nhiên: “Tại sao? Mặc dù Ngũ Kiến Thiết nói chuyện thô tục, hành xử thô lỗ, nhưng làm người làm việc vẫn khá biết điều mà. Lời nói của ông ta tuy rất khó nghe, nhưng thật ra đối xử rất tốt với tôi.Dùng danh nghĩa của tôi đến hỏi mượn ông ta ít tiền, có lẽ sẽ không từ chối đâu”.
Hứa Bán Hạ rất không muốn trông thấy Triệu Lỗi bị sỉ nhục vì mình, đành phải tự nói ra tủi nhục của mình: “Hôm nay đã có một vị đại ca vì chuyện của tôi tự nhiên phải chịu bực dọc từ chỗ Ngũ Kiến Thiết. Bản thân tôi cảm thấy rất có lỗi với anh ta nên tôi không hi vọng sếp Triệu cũng bị một vố. Chỉ cần dính đến tiền, Ngũ Kiến Thiết đối với ai cũng sẽ trở mặt không quen biết”.
Triệu Lỗi không đồng ý, chỉ mỉm cười nói: “Dù sao khi vay tiền cũng phải da mặt dày một chút, những lời nói của người khác hãy coi như không nghe thấy. Chỉ cần đạt được mục đích là được, những thứ khác cô đừng quan tâm”.
Hứa Bán Hạ không nói nên lời. Cô đột nhiên phát hiện Triệu Lỗi có thể là vì luôn có một công ty to như thế làm hậu thuẫn cho nên anh ta không có cơ hội biết đến những khía cạnh xấu xí của bản chất con người. Bởi vì lợi ích thúc đẩy, người xấu xa nhất đứng trước mặt anh ta cũng sẽ ngụy trang nghiêm ngặt. Lần đầu diễn kịch có thể vẫn chưa được tin tưởng, nhưng lần nào cũng diễn, ngày nào cũng như vậy thì Triệu Lỗi không thể nào không tin. Ví dụ như Hứa Bán Hạ, cô ở trong mắt Triệu Lỗi có thể chỉ là một con cừu non nhiệt tình vui vẻ có chút thông minh mà thôi, bởi vì cô luôn thể hiện ra vẻ mặt như vậy cho Triệu Lỗi xem. Nếu như Triệu Lỗi biết tất cả mọi chuyện cô làm, anh ta sẽ không sợ đến rớt hàm sao? Triệu Lỗi muốn làm thì kệ để anh ta làm, có lẽ Ngũ Kiến Thiết sẽ thật sự nể tình anh ta, dù sao thì mặt mũi Triệu Lỗi cũng lớn hơn Phùng Ngộ một chút.
Kiếm tiền không dễ, Hứa Bán Hạ đã chuẩn bị tâm lý về việc từ lâu này nhưng sự giúp đỡ của bạn bè vẫn khiến cô cảm nhận được sự ấm áp của mùa đông. Tiểu Trần đã lấy hết số tiền mà cậu ta chuẩn bị mua nhà mới và trang trí nhà cửa ra, cùng với số tiền đó là vết máu trên cổ Tiểu Trần. Hỏi thì cậu ta không nói gì, nhưng Hứa Bán Hạ đoán rằng Chu Thiến không ý đưa tiền, vợ chồng trẻ cãi nhau rồi mới lấy tiền ra. Đồng Kiêu Kỵ thế mà lại lấy ra hai mươi vạn, theo như cậu ta nói thì là hỏi mượn của chị. Người cậu thiết kế thời trang của Hứa Bán Hạ quá biết rõ tính cách mạo hiểm của cô cháu gái này, muốn cho mượn lại còn ngại, bị Hứa Bán Hạ quằn đến một giờ sáng thì mới đồng ý đưa ra một trăm năm mươi vạn nhưng điều kiện lại cực kỳ khắt khe, số tiền lãi cậu muốn cũng không hề thấp. Đương nhiên Hứa Bán Hạ chỉ còn cách cắn răng chấp nhận. Phần còn lại, bên này hai mươi vạn và bên kìa mười vạn, những người Hứa Bán Hạ tiếp xúc đều là những người có chút tiền, không phải số tiền quá lớn nên mượn cũng không khó mấy.
Hiếm có là Triệu Lỗi lại đưa năm mươi vạn cho cô, nói là tiền tiết kiệm của bản thân, không nhiều nhưng sẽ giúp đỡ được. Hứa Bán Hạ đoán rằng anh gặp khó khăn ở chỗ Ngũ Kiến Thiết, nhưng dựa theo sự kiêu ngạo của anh ta, chắc chắn anh ta đã âm thầm nuốt vào trong bụng rồi.
Sau trận chiến này, Hứa Bán Hạ thấy rõ bộ mặt của rất nhiều người, nhưng cũng biết được rất nhiều bằng hữu đáng để liều mạng, ví dụ như Phùng Ngộ, bà Phùng, Triệu Lỗi. Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ với cô thì vốn đã là bạn bè định mệnh của nhau nên không cần phải nhiều lời. Nhưng vấn đề mà Hứa Bán Hạ không thể giải quyết là, nếu bà Phùng đối xử tốt với cô, sau này cô có nên bao che chuyện ngoại tình cho Phùng Ngộ nữa không? Điều này có vẻ hơi tội lỗi.
Mấy ngày nay thật giống như đi đánh trận, đi vay tiền, đến ngân hàng nhập sổ sách, liên lạc sà-lan, liên lạc nhà máy thép, chuẩn bị thư tín dụng. Cũng may có Cao Tân Di làm tài xế cho cô. Khi cô rời khỏi xe đi công chuyện thì mèo hoang nhỏ sẽ phơi nắng ngủ trong xe, cô lên xe ngủ thì mèo hoang nhỏ sẽ phấn chấn tinh thần lái xe chở cô. Cuối cùng cô ấy đưa thẳng Hứa Bán Hạ đến Thượng Hải lên máy bay. Không ngờ rằng cô gái lông bông như vậy lại có ích như thế, nhưng Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, chẳng phải lúc trước mình cũng là kiểu đó sao? Xem ra câu chuyện anh hùng dân gian của Lưu Bang và Chu Nguyên Chương vẫn có sức sống rất mãnh liệt.
Bây giờ cô đã gom đủ tiền, không cần phải đến nhà máy thép giao hàng nữa. Hứa Bán Hạ định bàn bạc với Lão Tống rằng sau khi dỡ đống thép phế liệu xong thì không trực tiếp đến nhà máy thép nữa, mà sẽ để cho Hứa Bán Hạ trực tiếp tiếp nhận.
Lão Tống vốn dĩ vẫn luôn lo lắng, mỗi ngày gọi một cú điện thoại hỏi Hứa Bán Hạ xem thị trường có xuống dốc không. Mà nếu đến lúc đó cô không nhận đống thép phế liệu kia mà lại chơi trò biến mất không ai tìm thấy được, vậy thì Lão ông đây sẽ chịu hết. Mặc dù trong điện thoại Hứa Bán Hạ luôn luôn vui tươi hớn hở cam đoan với ông ta là không có vấn đề gì, nhất định sẽ không thất hứa nhưng Lão Tống vẫn không yên tâm mấy. Đây là khoản lỗ hơn trăm vạn bạc lận, đó không phải là chuyện nhỏ, nếu như Hứa Bán Hạ lặng lẽ chuồn đi thì Lão Tống cũng không cảm thấy kỳ lạ tí nào. Cho nên chỉ cần mỗi ngày đều gọi được vào điện thoại di động của Hứa Bán Hạ, Lão Tống cũng phải thở dài một hơi, lúc này mới có thể buông xuống nỗi lo lắng tích tụ cả đêm. Lúc lịch trình của thuyền dần dần đến gần, tim của Lão Tống cũng đã nhảy lên tới cổ họng rồi. Hứa Bán Hạ có thể biến mất hay không, điều đó còn tùy thuộc vào mấy ngày này. Lãnh đạo của Lão Tống sáng suốt cảm thấy được sự vi diệu của chuyện này, gọi Lão Tống đến để nắm rõ tình huống một chút. Lão Tống biết gì nói nấy, nhưng tất cả mọi người cũng là người trưởng thành nên đều biết lòng người khó lường, ai mà biết trong thời khắc sống còn sẽ có biến cố gì xảy ra không?
Cho nên khi Hứa Bán Hạ gọi điện thoại thông báo cho Lão Tống rằng cô đã gom đủ tiền hàng để bay qua vào buổi trưa cùng với hóa đơn chuyển tiền, trong lòng Lão Tống thật sự rất vui. Ông ngay lập tức chạy đến văn phòng tổng giám đốc của bọn họ thông báo một tiếng, còn bị tổng giám đốc trêu chọc, nhưng tổng giám đốc vẫn đồng ý buổi tối mời khách để cảm ơn Hứa Bán Hạ. Tất cả mọi người đều cảm thấy người trẻ tuổi đây trong lúc này còn giữ chữ tín như thế là rất khó có được. Như Hứa Bán Hạ đã suy đoán, có lẽ cô sẽ bị lỗ trong cuộc làm ăn này, hoặc có lẽ sẽ bị lỗ rất nhiều trong cuộc làm ăn này, nhưng sợi dây giữa cô và công ty của Lão Tống có mối liên hệ bền chặt. Dù cho bị lỗ thì cô vẫn còn rất nhiều cơ hội để hoàn lại vốn. Cô đã tạo dựng được uy tín của mình trong công ty của Lão Tống, còn là loại vàng thật không sợ lửa, hoạn nạn có nhau nữa.
Lão Tống vui đến mức tự mình lái xe đến sân bay đón người.
Còn Hứa Bán Hạ thì lại ngủ được một giấc sâu. Mấy ngày nay loay hoay bận rộn như vậy, thật vất vả mới ngủ yên một giấc. Cho nên sau khi máy bay hạ cánh cô vẫn chưa tỉnh hoàn toàn mà còn mơ màng nên không nhìn thấy Lão Tống. Cuối cùng Lão Tống phải bước tới kéo cô lại. Lúc này cô mới chớp mắt, cười nói: “Ồ, Lão Tống à, không phải anh đến đón tôi đó chứ? Tôi cũng không mang theo tiền mặt. Không có chuyện gì lại hại anh đi một chuyến xa như vậy”.
Lão Tống thấy Hứa Bán Hạ không có ý giành công chút nào, vẫn ân cần tôn trọng với ông ta như vậy thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái, nhìn thấy Hứa Bán Hạ mang dáng vẻ dường như mở mắt không ra, không khỏi cảm thấy mệt mỏi thay cô: “Tiểu Hứa, chuyện chạy tiền mấy ngày nay, cô chạy rất vất vả đúng không? Làm khó cô quá mà”.
Đương nhiên Hứa Bán Hạ muốn bọn họ biết điều này, nên nói: “Đúng vậy, nếu không phải vì Tết sắp tới, số tiền này chắc có lẽ không phải là vấn đề lớn nhất. Chỉ là trước Tết tất cả mọi người đều phải kết toán số sách, tiền đều có mục đích sử dụng. Cho nên cuối cùng số tiền có thể cho mượn đều tiền nhàn rỗi của riêng người ta. May là chuyện này đã không làm chậm trễ công việc quan trọng của anh. Tôi thật sự sợ rằng nếu cuối cùng mà không gom đủ con số này sẽ làm khó anh khi ở công ty”. Vừa nói vừa mở túi giao hóa đơn chuyển tiền mới mở cho Lão Tống.
Lão Tống biết ơn. Nếu như Hứa Bán Hạ chỉ khoác lác miệng mà không có tấm hóa đơn chuyển tiền kia đi kèm thì người kinh nghiệm trên chiến trường như Lão Tống đương nhiên sẽ chỉ vào tai này ra tai kia mà thôi. Nhưng hiện tại thì khác, bây giờ Hứa Bán Hạ xuất hiện chẳng khác gì cứu Lão Tống một mạng. Lão Tống nói: “Tiểu Hứa, làm khổ cô quá, nhưng chúng tôi sẽ nhớ kỹ. Sếp chúng tôi nói buổi tối hôm nay ông ấy mời khách, nhất định phải cùng cô không say không về”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy vừa buồn vừa vui. Bữa cơm này chính là dùng nguy cơ tổn thất vốn liếng để đổi lấy, nói gì cũng phải ăn cho đủ. Nhưng mặt ngoài cô vẫn rất khiêm tốn nói: “Lão Tống, chắc chắn là anh đã giúp tôi nói chuyện trước mặt sếp các anh rồi. Nếu không với công ty lớn như vậy, làm sao sếp các anh biết Hứa Bán Hạ tôi là ai chứ. Cám ơn anh, anh đối xử tốt với như vậy, làm sao tôi có thể yêu sách với anh trong lúc anh đã giúp tôi rất nhiều, hơn nữa còn gặp nguy hiểm vì tôi nữa chứ? Điều này tôi vẫn hiểu được, Lão Tống, anh cứ yên tâm đi”.
Lão Tống ân cần nói: “Tôi yên tâm, tôi yên tâm một trăm lần lận. Lúc đầu trong công ty tôi còn có người nói ra nói vào, bây giờ thì tốt rồi. Gần đây những người khác vì rớt giá, không ai là không trở mặt, chỉ có Tiểu Hứa cô làm tôi nở mày nở mặt. Không phải chứ, bây giờ thì mọi người gió chiều nào theo chiều đó, nói chính sách hoạt động tài chính này không tồi và đáng để mở rộng. Tiểu Hứa, lần này cô chịu thiệt, chúng tôi biết cả, nhưng cô yên tâm, công ty của chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô, cô sẽ có thêm được nhiều sự ủng hộ vào đầu năm sau nhanh thôi”.
Hứa Bán Hạ vội vàng gật đầu lia lịa, nói: “Cảm ơn, cảm ơn Lão Tống, có câu nói này của anh, tôi có thể yên tâm ăn cái Tết này rồi. Nhưng tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ. Anh biết đấy, trong ngành thép phế liệu của chúng ta chiêu gian lận rất nhiều, bên đây trộn phế liệu nhẹ vào phế liệu nặng, bên kia thêm nước vào trong thùng xe vân vân, một tấn thì giá có thể chênh lệch không ít. Không sợ anh chê cười, lúc đầu tôi tính là giao hàng tại nhà máy thép, không mấy bây giờ các anh giao hàng cho tôi ngay tại bến tàu thì như thế nào? Để tôi gian lận một chút, cũng vớt về một ít tiền vốn, lỗ cũng lỗ ít hơn. Lão Tống, đây là ý đồ nhỏ của tôi, nếu như anh không tiện cứ nói thẳng. Tôi đang suy nghĩ, như vậy thật ra cũng tiện cho các anh, tránh cuối năm còn phải bay đến nhà máy thép giám sát giao hàng”.
Lão Tống vừa lái xe, vừa cười nói: “Cô nói sớm đi. Đây không phải là vấn đề lớn về nguyên tắc, hơn nữa tiền của cô cũng đã chuyển qua rồi, chúng tôi còn có lý do gì không thả hàng? Đợi lát nữa khi ăn cơm với sếp của chúng tôi thì nói một tiếng, sẽ không có vấn đề gì đâu”.
Tất nhiên Hứa Bán Hạ biết sẽ không có vấn đề gì. Nhưng cô luôn luôn cho rằng thái độ làm người phải thấp, vì mọi người đều chạy theo danh lợi, cô chỉ cần lợi là đủ, cái mũ cao danh tiếng thì cứ tặng cho người khác. Cho nên loại chuyện gần như được coi là đương nhiên này cũng được cô đưa ra với phương thức trưng cầu ý kiến với thái độ khiêm nhường, sau khi nghe thì bên kia sẽ cảm thấy được tôn trọng và có quyền lực, chỉ cần là người không quá ngông cuồng thì đương nhiên sẽ có lòng thương cảm với cấp dưới. Từ nay về sau, bọn họ sẽ không coi Hứa Bán Hạ là mối đe dọa, chỉ cảm thấy đứa trẻ này khá chân thành, làm việc vừa rõ ràng lại lưu loát, là người có thể nâng đỡ. Có yếu tố tình cảm vi diệu này làm nền, Hứa Bán Hạ có thể âm thầm vui vẻ kiếm được lợi nhuận lớn của mình.
Bữa tiệc tối của sếp thì không có gì để nói, tất nhiên tổng giám đốc của công ty cấp tỉnh này sẽ không hạ thấp bản thân mà cùng Hứa Bán Hạ không say không về, đối xử chân thành với nhau. Khung cảnh giống như lãnh đạo trung ương tiếp đãi sếp của một công ty nằm top 500 trên thế giới vậy. Đây chỉ là một nghi thức, trong hoàn cảnh này, cười nói cũng là những lời khách sáo, giao dịch thực sự đều ở trước bữa tiệc và sau bữa tiệc, được thực hiện bởi nhân viên được phân công cụ thể. Nhưng người ta lại không thể không cần cái nghi thức này, vì nó rất quan trọng, và ý tứ được thể hiện trong đó là Hứa Bán Hạ được tổng công ty công nhận, người này có thể tiếp tục hợp tác thậm chí là mở rộng hợp tác, tiếp nối và mở rộng tương lai. Sau này chỉ cần Hứa Bán Hạ không tự hủy tường thành thì nhất định sẽ hợp tác lâu dài. Bởi vậy nên sau khi tiệc tối kết thúc, Lão Tống và Hứa Bán Hạ đều rất vui vẻ mà tìm một nơi để uống rượu, đây mới là hai anh em tốt đối xử chân thành với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.