Không Được Vãng Sinh

Chương 12: Họa lao tù




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Hứa Bán Hạ ở lại trong kho chứa hàng của một người bạn cũng làm kinh doanh phế liệu gần nhà máy thép chơi mấy ngày. Hứa Bán Hạ sống ở trong kho chứa hàng vì để tiết kiệm chi tiêu nhưng cô luôn chú trọng việc hưởng thụ. Kho chứa đồ của người anh em đã bị bỏ trống từ lâu do thị trường bị suy thoái, cho nên Hứa Bán Hạ mới có thể sử dụng cả người và đất đai mà không cần dùng đến tiền để mướn, quá tốt. Đều là người trong ngành, thường xuyên trao đổi kinh nghiệm với nhau cho nên cách thức làm việc cũng gần như giống nhau. Đợi sau khi Đồng Kiêu Kỵ kéo ba chiếc xe chở đống thép phế liệu từ chỗ của Tiểu Trần đến đây, mọi người có thể đóng gói và chất hàng lên xe của Đồng Kiêu Kỵ để cho anh ta vận chuyển vào nhà máy thép ngay lập tức. Thao tác cũng không hề chậm hơn so với ở chỗ của chính Hứa Bán Hạ.
Vận chuyển thép thì không cần dùng đến ba chiếc xe tải lớn được cải tiến đặc biệt của Đồng Kiêu Kỵ. Hơn nữa Đồng Kiêu Kỵ lại quá bận, không thể đến kéo thép phế liệu kịp, cho nên đành phải gọi công ty khác đến vận chuyển. May mắn thay chỉ là một sà lan ngắn, còn tiền cước của công ty vận chuyển đường thủy phải ghi nợ trước. Nợ tiền cũng là chuyện hiển nhiên, có ngu mới trả tiền trong tâm trạng lo lắng.
Còn hai ngày nữa là đến đêm giao thừa, nhà ga và bến xe đã chật kín người. Vậy nên tốt hơn hết là ngồi xe tải lớn của Đồng Kiêu Kỵ thong thả trở về nhà. Phía trước của chiếc xe rất rộng rãi cho nên Đồng Kiêu Kỵ ngồi lái xe cùng với Cao Tân Di, cô ta như một cái loa phát thanh nói chuyện không ngừng nghỉ. Nhờ có cô ta trò chuyện cùng nên Đồng Kiêu Kỵ dù đã mệt mỏi mấy ngày nay nhưng vẫn không thể nào ngủ được. Còn Hứa Bán Hạ thì cạn kiệt về thể xác lẫn tinh thần. Lòng cô vẫn đang cảm thấy nặng nề bởi đống thép lớn này. Có trời mới biết đầu xuân năm sau giá cả có tăng lên hay không. Vì lạnh quá không thể nằm xuống ngủ được, nên cô chỉ quấn chặt lấy chiếc áo lông ấm, hai tay luồn vào trong ống tay áo ấm mà ngủ ngồi một cách khó nhọc. Nhưng dù sao đối với Hứa Bán Hạ mà nói thì việc chìm vào giấc ngủ vẫn rất dễ dàng, đứng một hồi cô cũng có thể ngủ được.
Buổi sáng trực tiếp đi ra khỏi cửa nhà máy thép rồi khởi hành, trên đường đi cũng không hề xuống xe lần nào, ở trên xe cũng chỉ ăn tạm vài miếng bánh mì với uống nước khoáng, đến chiều mới quay trở lại kho hằng mong chờ. Hứa Bán Hạ nhảy xuống xe, duỗi tay duỗi chân, nhưng ánh mắt lại nhìn u ám về phía nhà kho đã được dọn sạch sẽ, thép ở đó đã được chất lên đầy cả tàu. Lòng cô không hề cảm thấy vui vẻ, không biết nên gọi đó là hàng hóa hay là hàng bị thua lỗ nữa đây. Mặc dù cô ở trước mặt Triệu Lỗi phân tích đủ thứ, nhưng thị trường đang thay đổi thất thường, vẫn còn quá sớm để nói bất cứ điều gì trước khi những hàng hóa này được bán ra.
Nghĩ đến nhân viên kế toán được dặn dò là cho dù có muộn như thế nào đi nữa cũng phải đợi cô trở về. Mùa đông ngày ngắn, chưa đến năm giờ thì trời đã tối rồi, không biết cảm giác của nhân viên kế toán khi chờ đợi sẽ như thế nào? Cô nên mau chóng kết thúc và trở về sớm thôi, nói chuyện với nhân viên kế toán xong thì là lúc công việc trong năm nay cũng đã kết thúc. Đồng Kiêu Kỵ đích thân chuyển hàng trên xe xuống, còn Cao Tân Di đi theo Hứa Bán Hạ vào văn phòng.
Vừa bước vào văn phòng, dưới ánh đèn chiếu sáng ấm áp, Hứa Bán Hạ lóa cả mắt. Ở trong, bốn người đội mũ kê-pi ngồi ngay ngắn. Tuy nhiên, căn cứ vào màu sắc quần áo khác nhau thì có thể nhìn ra là hai người trong cục công an và hai người trong cục thuế. Hứa Bán Hạ nhận ra một trong hai người ở cục thuế là Phó Khoa – nhân viên thuộc bộ phận kiểm toán của thanh tra sở thuế vụ quốc gia. Đương nhiên Hứa Bán Hạ không phải là một đối tượng thành thật nộp đủ các loại thuế, nhưng nhờ ghi nhớ đến mức thuộc lòng những cuốn sách liên quan đến kiến thức về thuế của mình, cô rất tự tin rằng ngay cả những người trong văn phòng kế toán thuế cũng sẽ không là đối thủ của cô. Hóa đơn từ công ty của cô trừ khi là cục thuế cố tình tìm ra chỗ sai, nếu không thì không thể nào có vấn đề gì được. Và dựa trên mối quan hệ của cô với cục thuế, thường thì cũng sẽ không có ai cố tình làm khó làm dễ cô. Vậy điều gì xảy ra mà người của bộ phận thanh tra lại kéo theo cả người của cảnh sát đến? Không thể là hợp tác phối hợp điều tra chứ, nếu không thì đã không cần huy động người của cục cảnh sát. Thật là, vừa mới có một đống hàng lỗ, bây giờ lại có thêm người của tư pháp ập tới cửa. Phía trước là sói, đằng sau là hổ, tình hình đã tệ còn tệ hơn.
Hứa Bán Hạ gượng cười nói: “Phó Khoa, sao anh rảnh rỗi đến đây vậy? Thật ngại quá, tôi mới trở về, để anh phải đợi lâu rồi”.
Phó Khoa trả lời kèm một nụ cười rõ ràng giữa việc công và tư: “Tôi đã ở đây chờ cô được hai ngày rồi. Cô cũng hay đấy, ở đây ngoại trừ kế toán và người gác cổng ra thì không thấy có người người phụ trách. Cô ngồi xuống đi, tôi muốn hỏi cô một chút chuyện”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên hỏi người nhân viên kế toán: “Tiểu Trần đâu? Cậu ta không có ở đây sao?”.
Nhân viên kế toán nói: “Mấy ngày nay Tiểu Trần muốn tăng cân cho nên cậu ta đã luyện tập thể dục quá sức, kết quả bị sốt nhẹ. Sáng hôm qua cậu ta đã gọi điện và nói rằng khi nào thuyền đến hoặc là cô quay lại thì hãy gọi lại cho cậu ta”.
Hứa Bán Hạ trong lòng thầm mắng một câu “tẻ nhạt”. Tiểu Trần luôn tập luyện nhưng không béo nổi, còn cô luôn tập luyện nhưng không thể gầy được. Người dù gầy hay béo đều khổ mà.
Phó Khoa mang một xấp chứng từ kế toán từ đầu năm nay đến cho Hứa Bán Hạ, nghiêm túc nói: “Tiểu Hứa, cô xem hóa đơn thu vào của tháng đó đi, có một hóa đơn một một trăm vạn của một công ty thương mại ở Sán Đầu, cô nhớ lại xem, có gì không ổn không?”
Hứa Bán Hạ cố nhớ lại nó nhưng không có ấn tượng gì. Cô mở chứng từ và tìm nó, sau đó mỉm cười nói: “Phó Khoa, không thể có sai lầm nào đâu, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ làm bất cứ điều gì bất hợp pháp và không có kỷ luật”. Ngay sau đó, Hứa Bán Hạ lật tờ hóa đơn thanh toán mà Phó Khoa đã đưa ra, cô vừa nhìn nó thì đã nhớ. Liền đó, cô nói với nhân viên kế toán: “Tôi nhớ rằng khoản thanh toán cho doanh nghiệp này đã trả ngay sau Tết, sử dụng phương thức chuyển khoản. Bởi vì quá trình lâu quá nên bọn họ cũng không tin vào fax chúng ta gửi. Sau đó chúng tôi đã cãi nhau một trận, cô mau tìm xem, danh sách chuyển khoản có thể vẫn còn”.
Kế toán nghe lời tìm kiếm trong cái tủ thiếc đựng tài liệu mấy tờ chi phiếu chi cho tháng Tết. Quả nhiên Hứa Bán Hạ nhớ không sai. Kế toán đối chiếu với tài khoản ngân hàng và nhanh chóng tìm được hóa đơn chuyển khoản. Trong lúc này, hai cảnh sát nhìn Hứa Bán Hạ bằng ánh mắt tia điện, có thể là đang điều trang chứng cứ của cô. Hai nhân viên thanh tra thuế lật qua lại chứng từ này, xem lại chứng từ kia. Hứa Bán Hạ cho rằng họ chỉ lục lọi một cách tùy tiện, không có chuyện gì cũng tìm cho có. Bởi vì biết rõ về chuyện của những tờ hóa đơn này, tim Hứa Bán Hạ buông lỏng, từ đầu cô đã làm ăn rõ ràng phân minh nên không có gì kết tội được cả.
Phó Khoa và đồng nghiệp của anh ta lấy chứng từ mà nhân viên kế toán tìm được ra và đối chiếu với hóa đơn, thực sự là cùng một công ty thương mại. Phó Khoa và đồng nghiệp nhìn nhau, nói: “Cô nhớ lại một lần nữa xem, lô hàng này cô đã bán cho ai?”. Hã𝔂‎ 𝑡ìm‎ đọc‎ 𝑡𝗋ang‎ chính‎ ở‎ ﹏‎ T𝗋ùmT𝗋‎ u𝔂ện.vn‎ ﹏
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi, sau đó cầm lấy bản sao kê hóa đơn của công ty thương mại ở Sán Đầu trong tay Phó Khoa xem, tự nhủ: “Không phải tháng này thì chính là tháng sau, chỉ có thể là một trong hai”. Sau khi đọc một vài lần, quả thật chính là trong tháng này. Hứa Bán Hạ chỉ đủ điều kiện để xuất hóa đơn hạn mức mười nghìn, vì vậy có đến mười mấy tờ hoá đơn bán hàng dày đặc.
Phó Khoa khẽ cười nói: “Tiểu Hứa, trí nhớ của cô cũng không tệ”.
Hứa bán Hạ vội vàng cười nói: “Trong vòng một hai năm tôi đều nhớ rất rõ. Nếu để lâu thì sẽ khó tìm được”.
Phó Khoa nhìn sơ cũng không thấy gì nghi ngờ. Sau khi thảo luận với đồng nghiệp bằng giọng nhẹ nhàng, anh ta hắng giọng nghiêm nghị nói: “Tiểu Hứa, cô phải biết rõ, có một vụ án lớn về hóa đơn giá trị gia tăng ở Sán Đầu đã gây ra chấn động khắp cả nước. Theo số hóa đơn giả đã cung cấp ở trên thì mười hóa đơn thuế giá trị gia tăng mà cô nhận được từ công ty kia đều bất hợp pháp, không thông qua các kênh hợp pháp từ cơ quan thuế, cho nên các hoá đơn của cô không hợp lệ và không thể được sử dụng như bằng chứng khấu trừ. Vì vậy, cô phải nộp phần thuế này và chấp nhận nộp phạt theo quy định”.
Hứa Bán Hạ không còn làm việc nữa, vậy làm thế nào cô có thể thanh toán? Hơn nữa cũng không phải lỗi của cô. Chỉ riêng tiền nộp bù cũng phải đến hơn một trăm nghìn, đừng nói hiện tại không có tiền, cho dù có tiền cũng không trả khoản tiền phi lý này. Chưa kể còn có cả tiền phạt, phí trễ hạn cũng không phải là một khoản tiền nhỏ: “Phó Khoa, đây không phải là lỗi của tôi, tôi luôn tuân thủ quy tắc kinh doanh. Khi tôi thanh toán tiền hàng thì bên công ty bên kia sẽ gửi hóa đơn thuế giá trị gia tăng kèm theo hàng hóa, rất nguyên tắc. Chúng tôi cũng tuân theo các quy định vào cuối mỗi tháng, các tài khoản được thực hiện sau khi cơ quan thuế kiểm tra khi nhận được hóa đơn đầu vào, anh có thể thấy rằng các chứng từ xác nhận tất cả đều ở đó. Lúc đó các anh cũng không tìm ra vấn đề thì làm sao chúng tôi có thể tìm ra? Tôi không cần phải chịu trách nhiệm cho việc này, công ty Sán Đầu mới là bên cần trả lại thuế, còn hóa đơn của tôi đã được hệ thống thuế quốc gia xác nhận, vì vậy tôi không phải chịu trách nhiệm này”.
Khuôn mặt Phó Khoa có hơi ngượng ngùng. Mọi người đều là người quen, nhưng lúc này, anh ta tự nhiên tỏ ra công tư phân minh với cô, khách sáo nói: “Tiểu Hứa, lời cô nói không phải là không có lý. Trước kia hay hiện tại cũng không thay đổi, tất cả chúng ta phải cân nhắc trước khi làm việc. Nhưng lần này thì khác, vì chúng ta là bạn nên tôi nói thẳng với cô. Việc thu thuế lần này không phải là quyết định của cơ quan quản lý nhà nước mà là quyết định của trung ương, và để cơ quan công an phối hợp với cơ quan thuế đi thu hồi cũng là quyết định của trung ương. Cô biết đấy, công ty ma ở Sán Đầu đó đã không còn thì còn lấy lại được tiền thuế ở đâu? Vì vậy, phía trên đưa quy định ai giữ hóa đơn giả thì người đó bù vào. Tiểu Hứa, nhiêu đây không là bao nhiêu với cô, ha ha, một trăm nghìn, đối với cô mà nói không thành vấn đề mà”.
Phó Khoa vì quan hệ bạn bè, có mấy lời khó nói nên đưa mắt ra dấu cho đồng nghiệp. Người đồng nghiệp trẻ tuổi kia đúng là nghé con mới sinh, thấy vậy lạnh lùng nói: “Dựa theo những quy định trên đây, bắt buộc nhất định phải nộp thuế. Nếu có vấn đề gì, sau này hãy ý kiến. Chúng tôi đã kiểm tra, tất cả các tài khoản ngân hàng của cô đều không đủ để thanh toán khoản tiền thuế bị thiếu này, cho nên hôm nay cô nhất định phải nghĩ cách gom góp nộp bổ sung số tiền. Nếu không, theo quy định cô nhất định phải theo chúng tôi đi một chuyến, khi nào nộp số tiền đã gom đủ nộp lên trên thì khi đó cô mới có thể đi”.
Hiện tại Hứa Bán Hạ mới hiểu ra tại sao lại có hai nhân viên cảnh sát đi theo, thì ra là để bắt người, mà người bị bắt chính là Hứa Bán Hạ cô. Thật đúng là vô lý mà. Nhưng nhìn dáng vẻ của nhóm bốn người này thì cũng không phải cố ý nhằm vào Hứa Bán Hạ cô, có thể nhìn ra là lệnh của cấp trên chắc không phải là giả. Đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được mà. Trăm mấy nghìn, xem ra chạy không thoát rồi. Nhưng bây giờ cho dù là mười nghìn cô cũng không bỏ ra nổi, đi nơi nào tìm trăm mấy nghìn đây? Mắt thấy nếu không giao được tiền sẽ đành phải vào trại ngồi đến tết năm sau, là người thông minh biết điều, Hứa Bán Hạ gượng cười nói: “Phó Khoa, tôi có chuyện muốn nói với anh, gần đây tiền của tôi đã chi trả hết cho vật liệu. Anh hãy nhìn đi, đây là chứng từ hóa đơn hối đoái, đây là hóa đơn của nhà máy thép, giờ trong tay tôi dù mười nghìn cũng không bỏ ra nổi. Hơn nữa bây giờ sắp sang năm, cho dù tôi muốn bán thép vật liệu để có tiền giao cho các anh cũng bán không được. Anh thấy vậy ổn không? Tôi lập tức về nhà lấy giấy tờ tài sản thế chấp cho các anh, mùa xuân năm sau tôi đem tiền tới chuộc về. Có được hay không? Nếu không tôi thật sự không còn cách nào khác”.
Phó Khoa khó xử nhìn đồng nghiệp rồi nhìn sang hai người cảnh sát, nói: “Tiểu Hứa, không phải tôi cố ý làm khó dễ cô, chúng tôi cũng chỉ theo lệnh mà làm, nhất định phải lấy được tiền mặt hoặc là chi phiếu. Mấy giấy tờ bất động sản của cô thì không được. Không ấy bây giờ cô hãy nghĩ cách hỏi mượn bà con hay bạn bè của cô ít tiền thử?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ, đã mưa còn gặp nhà dột. Bà con bạn bè vừa mới bị cô quằn cho một trận, tìm ở đâu người có thể đưa tiền ra nữa? Mà cho dù mượn được tiền thì bây giờ ngân hàng cũng đã đóng cửa, nhà ai có thể vô duyên vô cớ để đó trăm mấy nghìn tiền mặt đợi Hứa Bán Hạ cô đến mượn chứ? Thấy Phó Khoa không tiện mở miệng nói, thực ra cô đã chắc một suất phải đi theo bọn họ vào đồn cảnh sát một chuyến rồi. Đành phải ngẩng đầu đối mặt với người đang ngây ra ở một bên – Cao Tân Di – nói: “Lát nữa cô hãy cùng A Kỵ đến chỗ tôi ở. Đây là chìa khoá két bảo hiểm, mật khẩu là sinh nhật của tôi, A Kỵ biết. Cô kêu cậu ta cầm giấy tờ bất động sản ở trong đó đi tìm sếp Phùng Ngộ gom số tiền kia. Gần đây, tôi vì đống thép phế liệu Nga kia mà những người bạn có thể mượn tiền đều đã mượn hết rồi, chắc chỉ còn có sếp Phùng mới lấy ra được số tiền đó. Nếu anh ta không bỏ ra nổi, anh ta cũng sẽ nghĩ cách giúp tôi. Cô nghe rõ chưa?”.
Cao Tân Di gật đầu, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Hứa Bán Hạ thấy vậy thở dài một hơi, người xui xẻo thì uống nước lạnh cũng ê răng, còn cách nào khác sao. Cô đứng lên nói: “Tôi đi với các anh. Nhưng mà Phó Khoa, tôi cũng không phải cố ý trộm thuế trốn thuế, mấy anh cũng đã điều tra rõ rồi, xử phạt chắc miễn rồi nhỉ”.
Phó Khoa ngượng ngùng nói: “Tạm thời chỉ nộp bổ sung tiền thuế bị thiếu, những quyết định khác về việc xử phạt hãy nói sau”.
Hứa Bán Hạ có chút buông lỏng khi nghe thấy giọng điệu này, thầm nghĩ chắc có thể thương lượng được. Nhưng vậy thì sao, xem ra trăm mấy nghìn này không thể không giao ra rồi, cũng không biết Đồng Kiêu Kỵ có gom được số tiền kia không. Hơn nữa, ai cũng biết trại tạm giam là thứ gì, cô không yên tâm hỏi: “Phó Khoa, thái độ tôi tốt như vậy, chắc sẽ không để tôi vào tụ chung với mấy kẻ trộm, gái gọi đâu nhỉ?”. Vừa nói vừa đi theo bọn họ ra ngoà, hai người cảnh sát một trái một phải kẹp lấy cô. Hứa Bán Hạ thấy bọn họ vừa đi ra khỏi văn phòng thì Cao Tân Di đã, nhanh chóng lao ra ngoài đi tìm Đồng Kiêu Kỵ như một con mèo hoang nhỏ. Cô chỉ mong Đồng Kiêu Kỵ có thể gom được tiền, và mong cô đừng ở trong tù trải qua một cái tết đặc biệt cả đời khó quên.
Người thuế vụ trẻ tuổi kia lái xe, Phó Khoa ngồi ở phía trước, Hứa Bán Hạ ngồi ở phía sau, mỗi bên một người cảnh sát. Phó Khoa tự thấy có chút áy náy, quay đầu lại nói: “Tiểu Hứa, cảm ơn cô đã thông cảm phối hợp với công việc của chúng tôi. Chúng tôi cũng không có cách nào khác, là mệnh lệnh bắt buộc từ cấp trên”.
Hứa Bán Hạ bất đắc dĩ nói: “Tôi có thể làm gì chứ? Các anh ăn cơm nhà nước, các anh chấp hành công việc. Các anh là nhân viên chấp pháp của nhà nước, chẳng lẽ tôi lại chống đối các anh? Tôi cũng không muốn đang không có tội lại thành ra có tội”. Mà trong lòng Hứa Bán Hạ lại nguyền rủa một lượt mười tám đời tổ tông của tất cả đàn ông trên xe. Những công chức này, mời bọn họ ăn cơm, bọn họ có mặt là bọn họ nể mặt bạn, ăn xong rồi lau miệng. Nhìn thấy đám không có lương tâm này còn phải gọi ông nội. Không, bây giờ ông nội không thịnh hành nữa, phải là gọi cháu trai, cháu trai mới là bảo bối lớn nhất trong một nhà. Đầu năm nay thế sự vốn đã đảo điên rồi, người làm công thành đại gia, ông nội không bằng cháu trai, ai ác thì người đấy mới sống nổi. Hên là cuối cùng xã hội đã tiến bộ, các cháu trai càng ngày càng không làm ra quyền lực. Hiện tại Hứa Bán Hạ cũng chỉ sợ người của thuế vụ, cảnh sát. Không ngờ rằng hôm nay đây họ lại có mặt đầy đủ trên chiếc xe nho nhỏ này, cô còn có thể không ngoan ngoãn hay sao? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tần Cối của triều Tống năm xưa gán một sự việc bịa đặt vô căn cứ cho ông nội Nhạc, mấy người này hôm nay thì đúng là còn ghê gớm hơn cả Tần Cối. Hứa Bán Hạ thầm đưa ra lời thề thứ một trăm trong lòng, nếu con cháu sau này đòi đi làm nhân viên công vụ không bằng Tần Cối kia, cô sẽ đánh chết bằng gia pháp.
Lúc này, Hứa Bán Hạ vận dụng hết khả năng, mang toàn bộ câu chửi tục cô học được lúc thiết kế thời trang mắng vô số lần ở trong lòng. Nhưng khi cô vào trong trại tạm giam, đãi ngộ cho cô quả thực không tồi so với căn phòng đại học tám người ở trước kia, mấy người phụ nữ trong này cũng nhẹ nhàng thoải mái. Đã bỏ lỡ thời gian ăn cơm nên Hứa Bán Hạ chỉ có thể chịu đựng cơn đói, hai tay khẽ chống một cái nhảy lên cái giường trống bên trên, coi như là buộc mình phải giảm béo, đi ngủ. Cô tin tưởng Phùng Ngộ sẽ giải quyết vấn đề giúp cô, dù sao số tiền này cũng không lớn như sáu trăm vạn.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy mấy người phụ nữ cùng phòng lo lắng khe khẽ bàn tán, có lẽ là án thuế Sán Đầu. Có thể thấy được các cô ấy cũng là những con chim chung số mệnh dưới bầu trời. Nhưng có lẽ các cô còn có anh chị em, có lẽ còn có chồng ở bên ngoài gom tiền cho, còn Hứa Bán Hạ cô... Không, chẳng lẽ A Kỵ không phải là anh em sao? Phùng Ngộ cũng là đại ca mà. Mắc gì phải buồn chứ. Cô vốn dĩ là người nằm xuống đất sẽ ngủ ngay, hiện tại không có việc gì làm với cả bụng cũng đói, vẫn là đi ngủ mới giải quyết vấn đề tốt nhất.
Nửa đêm tỉnh giấc, không, làm gì chuyện tỉnh dậy theo cách lãng mạn như thế, là Hứa Bán Hạ bị đói đến tỉnh. Giờ phút này lỗ tai đặc biệt trong, cô nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng người nhỏ nhẹ của phòng lân cận, còn có tiếng khóc kiềm chế của một người phụ nữ ngay trong căn phòng này. Khóc, có gì hay đâu mà khóc, muốn khóc cũng không tới lượt cô ta, Hứa Bán Hạ cô là người đầu tiên có tư cách khóc, vậy cho nên Hứa Bán Hạ tuyệt đối sẽ không nhàm chán đi khuyên người ta đừng khóc, người ta muốn khóc nhất định phải có chuyện đau lòng, giải quyết không được thì để người đó khóc đi, khóc còn có thể giải tỏa ra. Nếu có thể giải quyết thì giúp giải quyết, còn nếu không thì đừng nói gì cả.
Chỉ có điều nếu cô không có cách nào ra ngoài, làm sao có thể nắm bắt thị trường mùa xuân năm sau một cách tỉ mỉ được? Nhưng mà trời không tuyệt đường người, việc ra ngoài chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy cái dạ dày “kiểm tra nồng độ” này đang đói đến nỗi co rút từng cơn. Nhưng mà còn có thể tìm được đồ ăn ở chỗ nào? Hứa Bán Hạ nuốt nước bọt, vô vọng xua đi bóng hình vịt quay xinh đẹp xuất hiện trong đầu như đại chiến bánh xe, cực kỳ để tâm suy nghĩ rốt cuộc là chân trái con ngỗng ăn ngon hay là chân phải con ngỗng ăn ngon. Không biết như thế nào trong đầu bỗng nhiên hiện lên cảnh ngày đó dầu máy làm ô nhiễm bãi đất bùn và câu nói “Không thể vãng sinh”của bà lão niệm tràng hạt. Năm nay là một năm không may mắn, chẳng lẽ đã ứng với lời của bà lão? Nhưng ngay lập tức Hứa Bán Hạ bật cười, cái quái gì vậy, lòng nghi ngờ sinh ra tâm ma. Năm nay thị trường vật liệu thép rớt giá, bao nhiêu người thiệt hại vốn ban đầu, chẳng lẽ đều đi rải dầu bẩn rồi à? Cũng không phải rắc máu chó. Nhưng bóng hình của bà lão ấy đã ăn sâu vào đầu Hứa Bán Hạ giữa đêm tối cô đơn trong phòng giam lạnh lẽo này.
Suy nghĩ lung tung như thế lại quên mất bụng đang khó chịu, Hứa Bán Hạ chìm vào giấc ngủ và nằm mơ lần nữa. Nhưng những thứ mà cô mơ thấy không phải là một tiệm bánh mì thơm phức, mà là một bàn đầy hải sản tươi sống. Những món ngon mỹ vị mà cô đã nếm trong nhiều năm qua như đèn kéo quân trong đầu của Hứa Bán Hạ giống như thấy lại được ánh nắng mặt trời, ngay cả bữa cơm đạm bạc của người bà đã mất lúc cô sáu tuổi cũng không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.