Không Được Vãng Sinh

Chương 13: Triệu Lỗi không đề phòng




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Cô đang ngủ mê man thì bỗng nhiên nghe thấy có người hét lớn: “Hứa Bán Hạ! Ai là Hứa Bán Hạ?”. Hứa Bán Hạ không suy nghĩ nhắm mắt lại, trả lời một câu: “Người anh em nào gọi tôi vậy?”. Người bên ngoài hơi sửng sốt, sau đó mới nói: “Ai là anh em của cô? Cô, có thể đi được rồi”. Giọng điệu của người đó có hơi dở khóc dở cười.
Sau đó Hứa Bán Hạ mới sực nhớ tới là mình vẫn đang bị nhốt trong trại tạm giam nên vội vàng đứng dậy, chống hai tay để nhảy xuống. Người nặng như vậy nhưng đáp xuống đất không phát ra tiếng động nào, đây cũng là điều Hứa Bán Hạ tự hào nhất. Tuy rằng béo nhưng không cồng kềnh, béo nhưng không chậm chạp, béo khỏe mạnh, béo tinh thần.
Lúc bước ra ngoài, cô thấy Đồng Kiêu Kỵ đã lái xe đậu sẵn ở bên ngoài chờ, vẫn là chiếc xe đó nhưng giờ đây vị trí của hai người đã thay đổi. Hứa Bán Hạ bước tới, càu nhàu: “Chết tiệt, tôi vẫn còn chưa kịp ăn một bữa cơm tù nào, sáng thì làm sao cũng không dậy nổi nên bỏ mất cơ hội. Không ngờ ngủ một giấc đã đến trưa. Đưa tôi về nhà tắm rửa, tôi muốn mời sếp Phùng đi ăn bữa cơm để cảm tạ anh ta”.
Đồng Kiêu Kỵ mở cửa xe cho Hứa Bán Hạ, nói: “Vợ chồng sếp Phùng đã đưa con trai đi du lịch Đông Nam Á rồi. Hôm qua em có tới nhà tìm anh ta, chỉ có một người họ hàng trông chừng nhà cửa thôi. Chỗ tiền này là Mèo Hoang hỏi mượn bố cô ấy, điều kiện là phải về nhà”.
Hứa Bán Hạ sửng sốt. Cô luôn cảm giác Cao Tân Di có lai lịch không tồi, nhưng vì cô ta là bạn gái của Đồng Kiêu Kỵ nên cô cân nhắc đến riêng tư mà không hỏi cô ta, không ngờ tới cô ta lại có người bố có tiền. Chờ Đồng Kiêu Kỵ quay đầu xe lại, cô mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Sau này cô ấy sẽ không tới nữa à? Có phải vì chuyện của tôi nên mới ảnh hưởng tới hai người không?”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Em cũng không biết. Mèo Hoang bảo với em rằng việc đầu năm nay bố cô ấy kết hôn với người vợ hai chỉ lớn hơn cô ấy vài tuổi đã chọc cho mẹ cô ấy tức chết. Vậy nên cô ấy không muốn về nhà, cũng chẳng muốn giảng hòa với bố mình. Hôm qua bọn em tới nhà sếp Phùng để xem thử, vì không còn cách nào, Mèo Hoang mới tiết lộ thân phận của mình, nói là chỉ còn đường đi mượn tiền của bố. Đêm qua cô ấy thương lượng với bố, bố cô ấy chỉ nhắc tới là muốn cô ấy quay về nhà, chỉ cần cô ấy về nhà ở thì ông ta sẽ lập tức đem tiền tới. Đêm qua bọn em cũng không biết là bố cô ấy có chấp nhận cho cô ấy tiếp tục qua lại với em không. Hôm nay lúc em đưa cô ấy về nhà, cô ấy còn đưa tất cả thông tin liên lạc cho em. Chị xem, còn có cả danh thiếp của bố cô ấy”.
Hứa Bán Hạ tự nhủ trong lòng: “Cũng có ông bố vô lương tâm giống bố mình. Cái gì? Bố Mèo Hoang là ông ta? Ghê vậy à?”. Hứa Bán Hạ cầm tấm danh thiếp của bố Cao Tân Di, trong lòng sợ hãi, bắt đầu lo lắng cho hạnh phúc của Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, thế này đi, hôm nay tàu đến, cậu sắp xếp cho ba chiếc xe đi kéo hàng. Ở trong bãi thì tôi sẽ nhờ Tiểu Trần quản lý dỡ hàng. Sau đó chúng ta sẽ gọi điện thoại cho Mèo Hoang. Nếu như có thể, chúng ta tới thăm cô ấy một lát, bằng không hai người bị chia cắt như vậy thì thật đáng tiếc. Tôi nghi ngờ bố cô ấy sẽ không cho phép cô ấy qua lại với cậu đâu”.
Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy thì có hơi muộn phiền. Đúng vậy, anh ta vẫn đang trong thời gian được tạm tha. Mặc dù gần đây công việc kinh doanh vận tải làm ăn phát đạt, còn mua được xe mới, nhưng thực tế thì thân phận anh ta vẫn không đổi. Nhưng với tính cách kiêu ngạo từ trong tận xương tủy, anh ta lập tức ngẩng đầu lên, nói: “Không sai, nếu Mèo Hoang còn nhớ tới em, bố cô ấy có thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, nhốt cô ấy lại được à? Nếu cô ấy về nhà mà bị bố đe dọa phải rời xa em thì dù hôm nay có quỳ trước cửa nhà cô ấy thì cũng vô dụng. Việc dỡ hàng em sắp xếp xong rồi. Hôm nay Tiểu Trần phải truyền nước biển, cậu ta nói cảm lạnh mãi không bớt, mỗi ngày đều sốt nhẹ liên tục nên em bảo cậu ấy không cần lo lắng. Em sẽ lo chuyện ở bến tàu, chị trông coi nhà kho đi. Chuyện của Mèo Hoang, qua hôm nay hãy nói”.
Hứa Bán Hạ thở dài: “Mèo Hoang đã vì tôi, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay tôi không có thời gian. Ngày mai chúng ta tìm cách vậy”.
Đồng Kiêu Kỵ đương nhiên cũng thầm căng thẳng nhưng chỉ im lặng, thản nhiên nói: “Mèo Hoang có thân phận như vậy, sớm muộn gì bố cô ấy cũng sẽ tìm đến cô ấy. Không liên quan gì đến chị”.
Đương nhiên Hứa Bán Hạ hiểu rõ điều này, nhưng dù sao chuyện xảy ra cũng là do cô, nói ra thì cũng có hơi áy náy. Mà trong thời gian dài sống chung với nhau như vậy, trong cảm nhận của cô, Cao Tân Di thật sự là một người tốt hơn Chu Thiến. Chỉ có điều bây giờ nói lời này thì chính là làm một người anh em khách sáo với Đồng Kiêu Kỵ. Cô không nói nữa, chỉ duỗi thẳng tay vỗ vào vai Đồng Kiêu Kỵ và gọi cho Tiểu Trần: “Tiểu Trần, cậu đang ở bệnh viện à?”.
Trong không gian ồn ào, Tiểu Trần nói to: “Đúng vậy, không ngờ sắp đến Tết rồi mà bệnh viện vẫn còn đông người như vậy, ngay cả khu vực truyền nước biển cũng không còn đủ chỗ ngồi nữa, Chu Thiến đành đứng phải chờ ở bên ngoài. Béo, chị không sao đấy chứ?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Tôi không sao, A Kỵ đã giúp tôi giải quyết. Cậu sốt liên tục mấy ngày như vậy, có cần phải đi chụp X-quang phổi không?”.
Tiểu Trần nói: “Chụp rồi, cứ nghĩ là phổi có vấn đề nhưng khi chụp xong thì không nhìn ra được gì. Bác sĩ nói rằng có thể do em tập thể dục quá nhiều, sức khỏe không chịu đựng nổi”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì không nhịn cười được, mắng: “Mẹ nó, tôi chưa từng thấy ai thích vận động nhiều như cậu, không có việc gì cũng treo người lên cần trục để luyện cơ tay, mà người thì càng luyện lại càng gầy. Hiện tại bác sĩ không rành bệnh sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu. Cậu chờ đó, tôi có quen một người, kêu anh ta giúp tìm bác sĩ nội khoa tốt để kiểm tra tổng quát hết đi. Dù sao cũng nên tra được nguyên nhân phát bệnh mới tốt, nếu không ngay cả mặt mũi anh em chúng ta cũng không gặp được”.
Tiểu Trần cười nói: “Không sao đâu, có lẽ do dạo này quá mệt mỏi, Tết em sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Không uống rượu thăm họ hàng, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe lại thôi”.
Hứa Bán Hạ cười, sau đó cúp máy và gọi điện cho Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, tôi là Tiểu Hứa. Hôm nay hàng cập bến, cuối cùng cũng xong. Không biết khi nào sếp Triệu về nhà, tôi chuyển nó qua cho anh”.
Giọng điệu của Triệu Lỗi ở đầu dây bên kia có hơi sao nhãng: “Cập bến rồi à? Ồ, tốt, chuyện tốt. Tiểu Hứa, cô không xảy ra chuyện gì chứ?”.
Hứa Bán Hạ cảm thấy Triệu Lỗi giống như là có ý muốn cúp điện thoại, nhưng không hiểu sao cô lại thầm muốn nói thêm vài câu với anh ta, ít nhất thì cô cũng phải nói được câu chúc mừng năm mới, cảm ơn vì sự giúp đỡ các kiểu, lập tức không cần nghĩ đến chiêu thắng vì đánh bất ngờ: “Sếp Triệu, có chuyện này. Tôi bị tạm giam một đêm vừa được thả ra chỉ vì chuyện sai hóa đơn VAT ở công ty Sán Đầu. Lòng phiền muộn hoảng sợ nên tôi muốn tìm người để nói chuyện một lát”.
Không ngờ Triệu Lỗi ở đầu dây bên kia hoảng lên nói: “Cái gì, cô cũng vào trại tạm giam rồi? Tiểu Hứa, qua đây nói chuyện một lát đi”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nói: “Tôi ở trong đó một đêm, cả người đầy mùi hôi nên cần trở về nhà một chuyến. Sau đó còn phải lập tức đến nhà kho để kiểm tra việc dỡ hàng, hôm nay chắc không đi được. Nếu sếp Triệu có thời gian rảnh, có thể tới nhà kho được không? Hay là sau khi dỡ hàng xong tôi đến chỗ anh?”.
Triệu Lỗi thẳng thắn nói: “Được, ăn trưa xong tôi sẽ đi đến nhà kho tìm cô”.
Hứa Bán Hạ gọi điện cho dì giúp việc ở nhà nấu cơm trưa, sau đó bỏ điện thoại xuống, quay qua nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Ngay cả thương nhân nước ngoài như Triệu Lỗi cũng bị khép tội, tôi thì càng không cần phải kêu oan. Chấp nhận thôi”.
Đồng Kiêu Kỵ vừa lái xe vừa lo lắng hỏi: “Béo, chị ở trong đó có sợ không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sợ thì cũng không sợ lắm, vì tôi biết rằng sếp Phùng sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu. Nếu tôi mà biết sếp Phùng đã đi du lịch nước ngoài từ lâu thì đêm qua chắc là đã không thể ngủ được. Nói ra có lẽ cậu sẽ không tin, từ trưa hôm qua đến giờ tôi vẫn chưa được ăn gì, lúc mới bị bắt vào thì đã qua giờ ăn trưa, ban đêm ngủ cũng bị cơn đói làm cho tỉnh giấc, chăn thì vừa nhỏ vừa hôi. Tuy nhiên, bây giờ tôi lại không thấy đói. Tuy nhiên, thế nào thì điều kiện của trại tạm giam cũng khá tốt, tốt hơn so với cậu hồi đó nhiều”.
Đồng Kiêu Kỵ cười hì nói: “Lúc vừa mới vào đấy em lập tức trở thành hiệu trưởng, người ở phòng bên cạnh là nhân viên phục vụ, bên trái là ủy viên thể thao, còn bên phải là thầy chủ nhiệm. Không biết có bao nhiêu oai phong, chuyện đói bụng cho tới giờ cũng chưa từng có”.
Hứa Bán Hạ vỗ vai Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Tốt quá A Kỵ, cuối cùng thì tôi cũng thấy cậu cười”. Lúc Đồng Kiêu Kỵ bị bắt vào trại tạm giam, Hứa Bán Hạ đang phải bôn ba ở bên ngoài, nhưng trong đó anh ta không phải chịu đãi ngộ của người mới như bị đánh hay bị tiểu lên người gì. Bởi vì anh ta vào số phòng có đánh dấu là thủ đoạn độc ác nên những tội phạm trộm cắp, lừa đảo rất sợ anh ta. Mấy ngày sau đã được lên làm trưởng phòng giam, người ta gọi anh ta là hiệu trưởng, đám đàn em cũng được phân cấp thứ tự theo truyền thống. Hứa Bán Hạ biết rõ Đồng Kiêu Kỵ rất vui khi nhắc về giai đoạn lịch sử này, hôm nay thấy anh ta có hơi muộn phiền không vui về chuyện của Cao Tân Di nên cô cố ý nhắc đến, đúng là có hiệu quả.
Đồng Kiêu Kỵ cũng hiểu ý của Hứa Bán Hạ nên chỉ cười mà không nói ra, vì đã là anh em tốt thì trong lòng đều hiểu nhau.
Lúc đang ăn trưa, bến tàu bên kia gọi điện cho Đồng Kiêu Kỵ nói rằng hàng đến. Đồng Kiêu Kỵ đặt điện thoại xuống, vội vàng đón xe rời đi. Hứa Bán Hạ cũng không ở lại lâu, ăn xong thì chạy thẳng tới nhà kho. Không ngờ lúc xe hàng còn chưa tới thì Triệu Lỗi đã đến đó trước, điều này cho thấy Triệu Lỗi cũng rất tức giận.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy xe của Triệu Lỗi vào thì tới đón. Đợi Triệu Lỗi bước ra khỏi xe, cô cười nói: “Đây là lần đầu tiên sếp Triệu tới đây nhỉ? Rất nhiều người nói không tìm được đường”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, nhíu mày nói: “Cô còn cười được à?”.
Hứa Bán Hạ vẫn cười nói: “Không cười chẳng lẽ khóc à? Năm nay tôi bị vận xui phủ đầu, chuyện nên khóc không chỉ có việc này. Này, anh nhìn chiếc xe tải đang chạy từ xa kia, đó chính là hàng lỗ vốn của tôi đấy, cái bánh xe đó cán dẹp trái tim của tôi luôn rồi. Nhưng các anh em tôi vẫn đang nhìn tôi, tôi chỉ cần khóc một tiếng thôi là chỗ này tan đàn xẻ nghé ngay. Sếp Triệu à, tôi phải công nhận là ở trong trại tạm giam đêm qua còn thật sự yên tĩnh và yên bình đấy”.
Triệu Lỗi gật đầu nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Không thể không nói, mỗi lần gặp mặt, cô đều khiến tôi ngạc nhiên. Thảo nào cô còn trẻ như vậy mà đã có thể như ngày hôm nay”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì trong lòng rất vui vẻ. Cô đã có được sự công nhận từ Triệu Lỗi. Dù cô biết đây chỉ là chuyện sớm muộn nhưng khi được Triệu Lỗi chính miệng nói ra vẫn rất sung sướng: “Sếp Triệu quá khen, vào trong ngồi đi, bên ngoài lát nữa xe lớn đi vào thì ở đây sẽ toàn là khói bụi. Bốc xếp sẽ tự làm tốt công việc của bọn họ”.
Triệu Lỗi đi theo Hứa Bán Hạ vào trong phòng làm việc, hỏi cô: “Cuối cùng là cô bị bắt tới chỗ nào vậy? Khách sạn ba sao cũng không phải là nơi tôi chưa từng đến”.
Lần này tới lượt Hứa Bán Hạ ngạc nhiên: “Cái gì? Đến việc này mà cũng khác nhau nữa? Tôi thì ở trong trại tạm giam, hóa ra các thương nhân nước ngoài thì được hưởng thụ đãi ngộ khác”.
Triệu Lỗi ngơ ngác nhìn Hứa Bán Hạ, nói: “Cô thật sự bị đưa vào trại tạm giam? Chẳng trách cô nói cả người bốc mùi hôi. Thế nào, trong đó ngủ có ngon không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cũng bị bắt vào bên trong rồi, còn gì tệ hơn được nữa? Trái lại lúc đó người lại cảm thấy rất vững vàng, không nghĩ đến bất kỳ cái gì. Ngủ một giấc đến trưa thì A Kỵ đã nộp tiền đưa tôi ra ngoài rồi. Nếu không phải hôm qua đi vào muộn nên không kịp ăn cơm tối thì chắc chắn tôi sẽ còn ngủ ngon hơn đấy. Sếp Triệu, anh cũng đâu cần phải ngủ qua đêm, không phải anh chỉ cần đưa chi phiếu ra là được rồi sao?”.
Triệu Lỗi thở dài nói: “Chưa tính đến tiền phạt, tôi phải nộp tới hơn hai trăm vạn, tài khoản của công ty sao có thể lấy ra số tiền nhiều đến như vậy được. Tôi đành phải bị bọn họ giám sát và chỉ huy nhân viên nghiệp vụ đòi tiền ở khắp nơi. Cũng sắp đến Tết rồi, nhiều công ty đối tác của tôi đã đóng cửa nghỉ từ lâu, làm gì còn nơi nào có thể đòi được tiền, mà cho dù có, cũng chỉ có một số hóa đơn được chấp nhận thôi. Cuối cùng thì họ cũng mở một đường thoát, cho tôi viết một tờ giấy nợ, cam kết qua Tết sẽ trả phần còn thừa lại. Tôi ở hai đêm. Chuyện thế này, nếu không phải tự mình trải qua thì ai sẽ tin đây? Thật sự không thể tưởng tượng nổi”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: “Làm như vậy thật sự không công bằng, tôi phải giao nộp hết trong một lần, nếu không trả thì sẽ bị giam vào đó, đưa giấy tờ bất động sản cầm rồi sau này chuộc lại cũng không được nhưng các anh có thể ghi giấy nợ. Đạo lý gì vậy?”.
Triệu Lỗi nói: “Chúng ta khác nhau, chúng tôi có cả một doanh nghiệp lớn đi theo, chạy thoát được hòa thượng nhưng không tránh được miếu. Bọn họ chỉ sợ công ty thương mại tư nhân nhỏ của bọn cô cuốn chăn chạy mất thôi”.
Hứa Bán Hạ vẫn lắc đầu nói: “Không, bọn họ sợ ép doanh nhân nước ngoài như anh bỏ chạy thì mới đúng. Còn chúng tôi thì họ cũng chẳng quan tâm, thích bắt thế nào thì cứ bắt thế đấy”.
Triệu Lỗi gật đầu, nói: “Bởi vậy, có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng con người. Nếu đổi lại cô là ông chủ và đang ở nước ngoài, cô sẽ nghĩ thế nào nếu tôi báo cáo vấn đề đúng sự thật qua cho bọn họ? Và bọn họ sẽ làm gì nếu phát hiện ra trong bảng báo cáo tháng có một số tiền lớn chi ra bất thường?”
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng vậy, người nước ngoài có thể không nghĩ tới chuyện này. Nếu cục thuế vụ ép buộc các anh thì đúng là sẽ có nhiều phiền phức xảy ra”.
Triệu Lỗi xua tay nói: “Không phải, tôi không phải hỏi ý này. Tôi muốn biết từ góc độ của một người làm chủ, cô nghĩ sao về khoản chi ra bất thường của bộ phận công ty chúng tôi trong tháng này, cô sẽ làm như thế nào?”.
Bây giờ Hứa Bán Hạ mới hiểu được, lần này Triệu Lỗi tới đây cũng không phải để giả vờ giả vịt ca thán với con chim cùng chung số phận là cô, mà anh ta tới đây chỉ để thông qua cô mà hiểu được suy nghĩ của ông chủ anh ta. Sự vui vẻ lúc nãy của cô dường như là do cô suy nghĩ hơi nhiều. Nhưng cô không quá hối hận mà chỉ là hơi ngẫm nghĩ, nói: “Thành thật mà nói, tôi cũng xem như hiểu rõ đối với kiến thức thuế nhưng cho tới kiếp sau tôi cũng không thể nghĩ được chuyện nực cười như hôm qua có thể xảy ra. Theo như quy định luật về thuế, nếu bên đối phương phát hành ra một tờ hóa đơn giả thì chúng tôi thật sự có thể phải nộp bù, nhưng sẽ không phải nộp phạt. Có điều hóa đơn của chúng tôi đã được chứng nhận, cơ quan thuế của họ cũng đã kiểm tra mà không tìm ra bất kỳ vấn đề nào, vậy mà chúng tôi vẫn còn vấn đề phải chịu trách nhiệm. Đây là logic của bọn cướp sao, vậy sau này còn chứng nhận làm cái gì nữa? Điều buồn cười nhất là ngay cả một cái thông báo cũng chẳng thèm cho để chuẩn bị, hành động bắt tôi vô trại tạm giam giống như để giam giữ con tin vậy. Nếu tôi chưa trải qua những chuyện này mà anh nói với tôi thì chắc tôi cũng phải tự đặt một dấu chấm hỏi trong đầu của mình. Này, làm sao có thể vô lý như vậy được? E rằng sếp Triệu đã mắc phải sai lầm lớn gì bị cơ quan thuế thừa cơ tóm được, nói ra sợ chúng ta chỉ trích nên mới bịa một lời nói dối vô lý như vậy. Đây là một con số không hề nhỏ, phải kiểm tra thật kỹ. Tiền chỉ là phụ, nhưng uy tín của sếp Triệu thì có thể có vấn đề. Không cần nói cũng biết, qua Tết nguyên đán thì các biện pháp xử lý sẽ lần lượt ra đời”.
Triệu Lỗi im lặng một lúc mới nói: “Suy nghĩ của tôi cũng không khác lắm với cô”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ cảm thấy không chịu nổi nữa, vô thức giúp cho Triệu Lỗi giải quyết nỗi lo lắng, vô cùng chân thành nói: “Sếp Triệu, tôi nói thêm mấy câu anh đừng trách nhé. Chúng ta không lấy được tài liệu gì từ cục thuế vụ nên chỉ có thể tự bản thân nói ra mà thôi. Nếu như ông chủ các anh vẫn còn một chút lòng tin với anh thì có lẽ là sẽ đến điều tra, nhưng anh có thể bị đình chỉ công tác trong một khoảng thời gian đó. Nếu họ cử người tới thì anh vẫn còn được cứu, anh có thể đưa họ đến cục thuế vụ để nói rõ tình hình. Nhưng nếu ai đó thèm muốn vị trí này của anh thì khó nói. Cho dù cơ quan thuế có chứng minh ngoài miệng thì cũng sẽ có người lấy lý do anh đã làm sai trong chiến lược ban đầu gây ra tổn thất to lớn cho công ty để làm khó dễ anh. Miếng thịt béo bở là vị trí này của anh quá lớn, không thể nào không có người nghi ngờ anh, cũng không có khả năng không có người nhìn chằm chằm vào vị trí của anh. Sếp Triệu, anh không thể không dự định một kế hoạch để đề phòng lúc có người đem chuyện này ra khó dễ”.
Triệu Lỗi gật đầu mà không nói gì, anh dựa vào ghế nhắm mắt suy nghĩ điều gì đó, nhìn thấy anh ta liên tục thay đổi vị trí của hai ngón tay cái trên hai bàn tay đang nắm chặt mới có thể biết rằng anh ta không ngủ. Bản thân Hứa Bán Hạ cảm thấy tuy những lời nói của mình lúc nãy rất nghiêm túc nhưng có thể là Triệu Lỗi vẫn có thể nghe ra được đây là lời ra cô thốt ra từ nội tâm, cho nên bây giờ Triệu Lỗi đang xem xét tình hình tổng công ty của mình và kết hợp những lời của Hứa Bán Hạ, nghiêm túc suy nghĩ về hoàn cảnh hiện tại mà anh ta đang phải đối mặt. Hơn nữa, Triệu Lỗi luôn ở vị trí tít trên cao, anh ta nhất định sẽ không muốn cho Hứa Bán Hạ thấy được sự mất tập trung và yếu thế tạm thời khi đang suy nghĩ về những vấn đề lớn của tương lai trong một tình huống khó khăn.
Thấy vậy, Hứa Bán Hạ dứt khoát đi ra ngoài, để cho Triệu Lỗi yên lặng suy nghĩ mọi chuyện. Làm công cho người khác chính là có khuyết điểm này, ăn bữa nay lo bữa mai.
Bến cách nhà kho không xa, ba xe tải vừa vặn đảm bảo một chiếc dỡ hàng, một chiếc mở đường, còn một chiếc thì bốc hàng. Hứa Bán Hạ nhìn xuống mặt đất một lúc rồi sau đó xuống sân đối chiếu với vật thật, về cơ bản thì không có gì sai lệch. Các xưởng thép lớn của quốc gia thường ít làm những chuyện động tay động chân trong việc tính toán. Không giống như các nhà máy thép nhỏ luôn có mánh khóe ở bên trong. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ cũng là người đi đầu trong loại chuyện mờ ám này nên không sợ bị người khác chơi khăm.
Là những loại hàng hóa lớn nên một xe bốn, việc bốc dỡ diễn ra rất nhanh, Hứa Bán Hạ đi kiểm tra được một lát thì cảm thấy cơ thể hơi lạnh bèn chạy về phòng ngồi, sau đó đi tới bến tàu thì trông thấy Đồng Kiêu Kỵ đang rất oai phong đứng chống nạnh ở ngã ba sắp xếp ra lệnh cho chiếc nào đến trước, chiếc nào đến sau. Thấy công việc sắp được hoàn thành, chỉ còn một chiếc xe phía sau không theo kịp nên cô nói với Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, trước Tết vẫn luôn đi theo tôi ở bên ngoài, giờ sao không tụ họp những anh em kia chút đi?”.
Đồng Kiêu Kỵ cười, nói: “Hôm nay chắc chắn là không có thời gian rồi, ngày mai giao thừa, cũng không được. Đợi qua Tết rồi bàn sau vậy”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy chỉ cười, vươn bàn tay mập mạp nặng nề vỗ nhẹ vào lưng Đồng Kiêu Kỵ, một lúc sau mới nói: “A Kỵ, tôi biết là cậu đã rất thông cảm cho những khó xử gần đây của tôi. Cậu báo cho mấy người anh em là trưa mai đi ăn uống một bữa thật no nê nhé. Tiền bạc thì cậu không cần phải lo, tôi khao mọi người. Đó đều là những người anh em tốt của cậu, không thể đánh mất dù chỉ một người”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Đều là anh em cả, chẳng lẽ không ăn một bữa thì có thể mất đi sao? Qua Tết rồi bàn bạc sau”. Không có tin tức gì về Cao Tân Di khiến Đồng Kiêu Kỵ rất phiền lòng.
Hứa Bán Hạ cười nói: “A Kỵ, đừng để ý tới mấy chuyện vụn vặt. Trước Tết mọi người nên tụ tập lại, thích chơi thế nào thì chơi thế đó. Tôi không tiện tham gia, cậu là đại ca của bọn họ, chiêu đãi anh em vào cuối năm là điều nên làm, xua đi vận xui, không thể không mời. ”
Đồng Kiêu Kỵ không phản đối nữa, Béo nói như vậy đương nhiên là có lý do của cô, anh ta cũng không phải là không hiểu. Béo nói chuyện tiền bạc để cô giải quyết thì nhất định cô đã tìm ra được biện pháp rồi. Cho nên cậu ta bắt đầu gọi điện thông báo cho mấy người anh em.
Hứa Bán Hạ vội vàng trở về công ty. Nhìn thấy xe của Triệu Lỗi vẫn còn đậu ở đó thì lòng cô rất nhẹ nhõm. Mặc dù cô biết Triệu Lỗi nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô để tạm biệt chứ không rời đi trong im lặng. Đẩy cửa bước vào, cô nói: “Bên ngoài…”.
Nhưng cô chợt nghe được tiếng ngáy thở đều vang văng vẳng rõ ràng trong căn phòng làm việc nhỏ. Không biết là Triệu Lỗi đã đi qua chiếc ghế salon từ lúc nào, đang ngủ say sưa. Hứa Bán Hạ bất giác thả lỏng thần kinh của cả người, đứng ở trước cửa dùng một ánh mắt dịu dàng nhìn người đang ngủ say, ngắm khuôn mặt thẳng thắn thư giãn lúc ngủ của Triệu Lỗi. Nếu không có chút toan tính nào thì anh ta bỗng chốc trẻ lại mấy tuổi, giống như một thằng bé lớn, khiến người khác đau lòng.
Mặc dù Hứa Bán Hạ biết rõ cô nên ra ngoài vào lúc này, nếu không thì bầu không khí sẽ trở nên rất mờ ám. Nhưng cô lại không muốn rời đi mà rón rén ngồi vào chỗ của mình, tận hưởng sự dịu dàng hiếm hoi mà đáng lẽ không thuộc về cô.
Chỉ là thời gian vui vẻ không kéo dài được bao lâu, ai đó đã gọi điện cho Triệu Lỗi. Triệu Lỗi vẫn nhắm mắt, đưa tay lấy điện thoại nhấc máy. Vừa nãy gương mặt của anh ta hoàn toàn thả lỏng không có một sự đề phòng nào, nhưng bây giờ vẻ mặt đó đã biến mất, anh ta lập tức bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Nghe Triệu Lỗi nói chuyện, cô đoán người ở đầu dây bên kia chính là Quách Khải Đông, vậy nên trong bụng Hứa Bán Hạ liền chửi thầm Quách Khải Đông đến chết đi sống lại.
Đặt điện thoại xuống, Triệu Lỗi cũng cảm thấy ngượng ngùng khi bản thân lại thản nhiên ngủ say như vậy trước mặt phụ nữ, che giấu bằng nụ cười, nói: “Sao lại ngủ quên thế này”.
Hứa Bán Hạ đương nhiên đã chỉnh lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh khi Triệu Lỗi đang trả lời điện thoại. Cô cười, giả vờ như không để ý, trực tiếp thảo luận chuyện công việc, coi mình là người trung lập: “Sếp Triệu à, anh đã nghĩ ra biện pháp rồi phải không? Đúng là phong thái của tướng quân, gặp nguy không loạn”. Cô còn sẵn tiện nịnh nọt thêm mấy câu.
Triệu Lỗi nhìn đồng hồ, cười nói: “Cũng may, không ngủ quá lâu. Tôi vừa mới đặt vé máy bay đi Thượng Hải, chuẩn bị bay từ Thượng Hải về trụ sở chính hôm nay để chờ bọn họ kiểm tra. Như vậy tốt hơn là ngồi ở đây mà khóc lóc kể lể, ít nhất cũng phải nắm được thế chủ động, tước tiên phải hiểu rõ được suy nghĩ của các vị lớn trong hội đồng quản trị. Tiểu Hứa, cô có rảnh để ra ngoài một lát không? Nếu được thì cô đưa tôi về nhà lấy hành lý và vé máy bay, sẵn tiện đưa tôi ra sân bay nhé. Công ty của tôi đã nghỉ lễ rồi, tôi cũng không muốn gọi tài xế tới”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nhảy dựng lên như quả bóng, nói: “Được được, sếp Triệu, anh đợi tôi xuống nhà kho báo với bọn họ nhé”.
Sau khi Hứa Bán Hạ nói vài điều với những người trong nhà kho, quay đầu lại thì đã thấy Triệu Lỗi đã bước ra ngoài. Anh ta đang còn loay hoay không biết phải làm gì với chiếc xe thì Hứa Bán Hạ đi tới, hỏi: “Sếp Triệu, anh lái xe của anh hay của tôi?”.
Triệu Lỗi nói: “Chạy xe của cô đi, xe tôi cứ gửi ở đây, đừng để mấy ngày ở khu phố nhỏ, trái lại còn bị trộm mất. Thôi, nếu cô thích thì cứ lái đi, chìa khóa đây”.
Hứa Bán Hạ nhận lấy chiếc chìa khóa xe sang trọng hơn cái của cô rõ ràng, đã vậy còn rất nặng tay. Cô đưa mắt nhìn hai chiếc xe đang đỗ trên sân, một đen một trắng, trong lòng bỗng nhiên khẽ giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.