Không Được Vãng Sinh

Chương 14: Cao Dược Tiến bị sặc




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Mùng ba tháng giêng, đã giữa trưa mà Hứa Bán Hạ vẫn còn nằm ở trên giường. Ngoại trừ vào ngày giao thừa đến nhà dì để ăn cơm tất niên và mùng một đầu năm ra ngoài tới nhà bà để ăn một bữa cơm đoàn viên thì cô không đi bất cứ nơi nào nữa cả mà chỉ nằm ì ở nhà ngủ. Ngủ một giấc tới tận bây giờ, thực sự giờ cho dù cô muốn ngủ thì cũng không thể ngủ được nữa. Bảo mẫu cũng đã trở về nhà ăn tết; vào buổi sáng của ngày cuối năm, khi cô đi chạy bộ về cảm thấy trong lòng có hơi cô đơn. Đúng hơn là rảnh rỗi không có chuyện để làm, không có người để nói chuyện, chỉ có thể cô độc một mình xem chương trình đón tết của đài truyền hình quốc gia đang được phát sóng khắp cả nước. Bốn từ mùa đông ấm áp, mùa đông ấm áp, mùa đông ấm áp, đã xuất hiện rất nhiều lần. Nghe nói rằng năm nay ở phía bắc của Sơn Hải Quan cũng không có tuyết rơi, mãi tới Cẩm Châu mới có thể thấy tuyết trắng đang bao trùm các ngọn núi ở phía xa; và trên vùng đồng bằng cũng chỉ có con mương đối diện phía bắc là còn có lấm tấm những mảng tuyết chưa kịp tan. Cùng với mùa đông ấm áp, làn sóng đổ bộ về quê của những công nhân nhập cư cũng vừa mới kết thúc, chỉ mới ngày mùng ba của năm mới mà nhà ga đã phải đón tiếp những công nhân đang tất bật trở về đi làm lại. Nhìn thấy sự khát khao hướng tới cuộc sống tốt đẹp ở tương lai của nhóm công nhân, lòng của Hứa Bán Hạ cũng ngập tràn chờ mong.
Thời tiết ấm áp, băng trên đường cái đã tan, giao thông trên những con đường lớn cũng bắt đầu hoạt động trở lại. Khí hậu ấm áp, công trường cũng bắt đầu hoạt động từ sớm, dẫn đến một lượng lớn nhu cầu đối với các vật liệu thép. Đương nhiên, khí hậu ấm áp như vậy cũng sẽ dẫn đến việc lớp băng đông cứng trên bề mặt của một mảng thảo nguyên lớn đã bị sa hóa ở Mông Cổ tan ra, khiến những cơn bão cát lớn xuất hiện ở khu vực Bắc Kinh -Thiên Tân – Hà Bắc vào đầu mùa xuân. Nhưng điều này không còn nằm trong phạm vi mà Hứa Bán Hạ quan tâm nữa, mặc dù mỗi ngày cô vẫn thường xuyên lên mạng để đọc những phân tích về tin tức đáng lưu ý.
Đài tin tức trung ương vừa phát sóng xong chương trình tin tức, còn lâu mới tới chương trình dự báo thời tiết, Hứa Bán Hạ đang định xem coi có nên ngủ thêm một giấc nữa không thì điện thoại đã reo lên ầm ĩ. Cô cầm lên nhìn, là một dãy số lạ gọi tới. Ai nhỉ? Hóa ra bên kia đầu dây lại là giọng nói của Mèo Hoang Cao Tân Di: “Béo ơi, bây giờ cô có rảnh không? Bố tôi muốn mời cô đi uống trà nói chuyện phiếm, ông ấy không tin rằng bây giờ tôi đang nghiêm túc làm ăn”.
Sau khi Hứa Bán Hạ nghe được tường tận mọi việc, thì chắc có lẽ là ông Cao – người vẫn luôn bận rộn với chuyện làm ăn – nhờ tết mà hiếm khi có thời gian, cho nên bây giờ ở nhà ông ta đang truy tìm tung tích của con gái yêu trong thời gian mất tích lúc trước đây mà. Mặc dù Cao Tân Di có hơi ngây thơ, nhưng vẫn có chút lanh lợi. Nếu như để bố cô ta biết được cô ta đang giao du với loại người như thế nào thì sau này cô ta đừng mơ tới việc được tự do bay nhảy như bây giờ nữa. Dù sao thì ông ta cũng không phải là không có khả năng bỏ ra một ít tiền để thuê người trông chừng con gái của ông ta, cho nên cô ta cũng chỉ có thể đưa Hứa Bán Hạ ra làm bia đỡ đạn. Đều là con gái với nhau thì còn có thể đi nơi nào nữa chứ? Thế là Hứa Bán Hạ cười nói: “Để cho bố cô chọn địa điểm đi, tôi sẽ lập tức tới đó”.
Nửa giờ sau, Hứa Bán Hạ mặc một bộ đồ hằng ngày, trên mặc một chiếc áo len cổ tròn màu xám nhạt, dưới mặc một chiếc quần nhung màu xám đậm, rồi đi tới địa điểm đã hẹn trước. Bởi vì cô đã giảm cân được khá nhiều nhưng dạo này bận rộn, không có thời gian mua sắm quần áo. Bộ đồ này là quần áo của năm ngoái, khi cô mặc vào thì rộng thùng thình, trông càng thoải mái. Hứa Bán Hạ tự cho tay áo rộng thùng thình của mình là theo hướng của thần tiên không vướng bụi trần.
Cao Tân Di và bố của cô ta-Cao Dược Tiến- tới cùng một lúc. Bởi vì hôm nay phải gặp người này nên Hứa Bán Hạ đã cố ý lên mạng tìm hiểu một chút. Ước chừng năm sinh của Cao Dược Tiến khoảng chừng trên dưới năm 1958, nhưng nhìn qua trông ông ta cũng không có vẻ gì là già cả. Tuổi như vậy mà đã có một đứa con gái hai mươi ba tuổi, có thể thấy được hiệu suất kết hôn sinh con của ông ta cao như thế nào. Nhìn sơ qua ông ta cũng có dáng vẻ của một thương nhân thành đạt có chỗ đứng trong xã hội, trông mặt cũng không thể nhìn ra được sự hèn mọn hay việc ông ta có bao nuôi tình nhân. Hứa Bán Hạ chủ động tiến lên bắt tay ông ta, khuôn mặt nở một nụ cười ngây thơ không chút xảo trá trước ánh mắt dò xét của Cao Dược Tiến. Những người làm cha làm mẹ hầu hết đều muốn thăm dò bạn bè của con cái mình, chẳng qua từ nhỏ tới lớn Hứa Bán Hạ chỉ toàn phải chịu cảnh bị người khác thăm dò mình thôi.
“Cháu chính là Béo sao? Trông cháu đâu có béo đâu”. Sau khi Cao Dược Tiến đã thăm dò kỹ càng, lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười thường thấy của thương nhân. Tuy nhiên bởi vì ông ta đã rất thành công cho nên khuôn mặt tươi cười cũng có chút cẩn thận, trông có vẻ là ông ta đang muốn tạo khoảng cách với người khác.
Hứa Bán Hạ vừa dẫn bố con bọn họ tới chỗ ngồi, vừa cười, nói: “Cái tên này do bạn bè của cháu gọi để chọc ghẹo. Có lúc cháu đã nặng tới tận một tấn lẻ một ký, nếu như bọn họ không gọi cháu là Béo thì chẳng phải sẽ có lỗi với những đồ ăn ngon mà cháu đã ăn sao. Bác Cao, lần này rất cảm ơn sự giúp đỡ của bác, nếu không không biết cháu phải ở trong đó ngồi đợi bao lâu nữa. Số tiền kia, trong vòng hai tháng cháu sẽ đem cả vốn lẫn lời trả cho bác”.
Cao Tân Di lén lút làm một bộ mặt quỷ ở sau lưng bố của cô ta.
Cao Dược Tiến mỉm cười nói: “Việc này cứ thong thả. Nhưng bác chỉ muốn biết một chút, cuối cùng thì số tiền kia đã được dùng để làm gì?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, ông ta hỏi đến việc này cũng phải. Ông ta đã bỏ ra một khoảng tiền lớn như vậy thì dù sao thì ông ta cũng phải tìm hiểu một chút, nếu không có khả năng Hứa Bán Hạ cô sẽ trở thành nhân vật phản diện dùng con gái ông ta để uy hiếp tống tiền trong lòng ông ta mất. Cô không hề giấu diếm mà nói qua một lần về những biến động liên quan đến thuế cho Cao Dược Tiến nghe, cuối cùng nói: “Lúc đầu cũng không cần sử dụng một số tiền lớn như vậy, nhưng bởi vì cháu đã chọn năm nay, à không, hẳn là năm ngoái, khi giá thị trường của vật liệu thép chạm tới tận đáy cháu đã mạo hiểm vượt ngoài khả năng của bản thân mua một đống vật liệu thép về. Trước đó cháu đã tiêu hết sạch tiền, lại gặp phải tình huống không thể nào ngờ tới này. May mà có Bác Cao giúp đỡ, nếu không thì tết này cháu đã phải ăn tết trong trại tạm giam rồi”.
Cao Dược Tiến vừa nghe, nụ cười tươi trên mặt cũng dần dần trở nên mờ đi. Sau khi nguyên nhân về việc vay tiền được tiết lộ, hình tượng của Hứa Bán Hạ trong lòng ông ta lập tức từ một kẻ thất bại trở thành một người cũng được coi là có chút thành tựu: “Những chuyện mà cháu vừa nói bác cũng đã từng nghe người khác nói qua, họ cũng đến tìm bác để mượn tiền để nộp cho cục thuế vụ. Lúc ấy bác còn có chút không tin, xem ra là thật rồi. Tân Di nói rằng bây giờ nó đang làm trợ lý của cháu?”.
Hứa Bán Hạ nói một cách chân thành: “Mặc dù tính cách của Tân Di có chút trẻ con, thế nhưng cô ấy làm việc rất tâm huyết và liều mạng, hơn nữa đầu óc của cô ấy rất thông minh, phản ứng rất nhanh. Khoảng thời gian trước Tết, nếu không phải có Tân Di giúp cháu, chắc chắn với khả năng của một mình cháu thì không thể nào có thể vượt qua nổi. Nếu như Tân Di gặp được đúng người, thì cô ấy chắc chắn có thể phát huy được”. Hứa Bán Hạ tin tưởng rằng Cao Dược Tiến đã là một người thành tinh rồi. Nếu như cô chỉ khen Cao Tân Di không, ông ta chắc chắn sẽ không thể nào tin tưởng, hơn nữa còn hoài nghi cô đang có ý đồ gì đó. Nhưng nếu như trước khi khen nói Cao Tân Di “tính tình trẻ con” thì Cao Dược Tiến có thể chấp nhận việc này một cách dễ dàng hơn. Làm sao mà ông ta có thể không hiểu rõ con gái mình được, sao lại không biết khuyết điểm lớn nhất của đứa con gái này là trẻ con? Nếu không trẻ con sao cô ta có thể diễn vở kịch mất tích chứ.
Nghe xong, Cao Dược Tiến vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ. Sau khi đứa con gái này tốt nghiệp cấp 3 với điểm số vô cùng thấp thì đã học tiếp ở trường cao đẳng hết hai năm. Tốt nghiệp xong thì cô cũng không phải chưa từng tới công ty ông ta làm việc nhưng cũng chỉ thấy nó gây thêm phiền phức chứ chẳng giúp ích được gì. Tại sao bây giờ sau khi mất tích, nó đi làm cho người ta thì đã nên chuyện rồi? Nếu sự thật quả đúng như lời của Hứa Bán Hạ vậy thì đó chính là chuyện tốt. Có thể sau khi nó trốn nhà đi mấy ngày như vậy cũng đã biết được sự khắc nghiệt của cuộc sống, tự mình trải qua một chút đau khổ cũng biết phải học để trở nên có ích. Tóm lại, chuyện này phải được điều tra rõ ràng: “Ừ? Tân Di đã giúp đỡ cháu những công việc gì?”.
Cao Dược Tiến vừa nói xong, Cao Tân Di lập tức tỏ vẻ không vui: “Làm gì? Không lẽ con không thể giúp đỡ được cho Béo sao? Việc con giúp được nhiều lắm, bố đừng có xem thường người khác”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nhìn Cao Tân Di, nói với Cao Dược Tiến: “Bởi vì tính tình của Tân Di như vậy nên tất cả mọi người đều gọi cô ấy là Mèo Hoang. Mèo Hoang có chỗ tốt là sẽ không phải chịu thiệt thòi, nhưng nếu như gặp phải người có lòng dạ sâu độc thì cũng không chắc. Ít nhất thì Mèo Hoang có sự bốc đồng và liều mạng, chỉ cần chịu làm, những cái khác có thể từ từ bồi dưỡng. Bây giờ Tân Di cũng chỉ có thể làm những việc nhỏ lặt vặt, nhưng sau không đầy một tháng sau thì những công việc lặt vặt đó sẽ phức tạp hơn. Ở chỗ chúng cháu ai cũng là người trẻ tuổi, Tân Di là một người rất mạnh mẽ, cô ấy không chịu được việc bị người khác xem thường cho nên làm việc rất tích cực”.
Cao Dược Tiến vừa nghe vừa gật đầu, cảm thấy lời nói của Hứa Bán Hạ cũng khá đúng trọng tâm: không giấu diếm bất kỳ việc gì, cũng không cố tình khiến nó trở nên hoa mỹ hơn. Người làm bố như ông ta chỉ ước gì có thể khiến mọi chuyện tiến triển nhanh hơn, cho nên nghe Hứa Bán Hạ nói rằng con gái có thể bồi dưỡng được thì trong lòng rất vui vẻ, nhìn con gái nói: “Nói như vậy, trước kia con không cảm thấy thoải mái khi tới chỗ bố làm?”.
Vừa thấy bố nhìn mình, Cao Tân Di lập tức không được tự nhiên quay đầu đi chỗ khác không nhìn ông ta. Cô ta cũng không phải là người không có lương tâm, không thể phân rõ được giới hạn. Nhưng mà dù không muốn thì cũng phải trả lời: “Đó là đương nhiên rồi, ở chỗ bố chẳng có ai cùng độ tuổi với con mà toàn là những người mà con phải gọi bằng chú bằng bác. Cái quái gì chứ! Không giống chỗ tụi con ở đây. Lão đại là Béo, mọi người gọi con là Mèo Hoang, Tiểu Trần lớn hơn con nên con hay gọi là Tiểu Trần, còn có A Kỵ lạnh lùng, tất cả mọi người đều giống như anh chị em vậy, ai cũng làm việc rất tích cực”.
Thấy Cao Dược Tiến như có điều suy nghĩ mà nhìn đứa con gái đang cảm thấy không được tự nhiên của mình, Hứa Bán Hạ nhịn không được mà thầm bật cười ở trong lòng. Quản lý một xí nghiệp lớn như vậy, kiểm soát được lòng của ngàn vạn người nhưng ông ta lại hoàn toàn bó tay với con gái, cái này cũng có thể coi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn: “Ở chỗ chúng cháu cũng không có gì đặc biệt, bởi vì công ty mới thành lập, cho nên nhân viên cũng đều là những người trẻ tuổi, mọi người đều hòa thuận với nhau như anh em trong nhà vậy. Nếu như bác Cao có thể tới đó xem qua thì có thể hiểu được rõ ràng”.
Lúc đầu Hứa Bán Hạ vốn chỉ nói một cách lịch sự, nhưng không ngờ Cao Dược Tiến đồng ý ngay: “Được, dù sao hôm nay bác cũng không có chuyện gì làm, vậy chúng ta tới đó xem đi”. Trong lòng Cao Dược Tiến cảm thấy đứa con gái này nếu ở chỗ của Hứa Bán Hạ thì có thể học hỏi và phát triển, vậy tại sao lại không thể để cô ta đi theo Hứa Bán Hạ? Đương nhiên trước đó ông ta cũng phải đi thăm dò một chút, xác nhận coi đó có phải là công ty ma hay không. Nếu vậy con gái không những không học được gì hay, ngược lại cái học được lại là những mánh khóe dối trá lừa gạt, chẳng phải ông ta sẽ tức đến hộc máu hay sao.
Lúc đầu Hứa Bán Hạ cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng lập tức nghĩ lại, cũng tốt, có thêm một người bạn thì sẽ có thêm một sự giúp đỡ nữa, cho nên rất nhanh cô đã đồng ý một cách vui vẻ.
Ra đến bãi đỗ xe, Cao Dược Tiến trông thấy xe của Hứa Bán Hạ, ông ta hơi giật mình, nói: “Xe của cháu cũng không tệ đó”.
Hứa Bán Hạ cười cười: “Đây là xe của bạn cháu. Tết đến nên anh ta không ở đây, tạm thời đưa xe cho cháu giữ. Cháu là người ham hư vinh, thấy xe của anh ta là xe xịn nên không kiềm được mà lái nó tới đây”. Thật ra, khi Hứa Bán Hạ nghe Triệu Lỗi nói rằng muốn đem xe để cô coi chừng giúp, trong lòng cô đã có tính toán. Sau khi trở về từ sân bay, cô lập tức tới tìm cầm đồ để cầm xe của mình. Dù sao Triệu Lỗi còn lâu mới trở lại, có xe của anh ta để ăn tết, cô cũng sẽ không quá mất mặt. Như vậy, nếu như Đồng Kiêu Kỵ muốn mời khách thì tiền để sắm quà cô cũng sẽ có, đỡ phải mượn tiền người khác. Sắp tết nhất tới nơi mà còn đi vay tiền cũng không phải là một điềm lành.
Cao Dược Tiến cười, cũng không bình luận gì thêm, chỉ là ông ta thầm cảm thấy rằng cô gái béo này cũng là một người thật thà. Ông ta không muốn ngồi xe do phụ nữ lái, vì vậy cũng chỉ có thể tự lái xe mình. Đương nhiên Cao Tân Di cũng nhanh chóng leo lên xe của Hứa Bán Hạ. Cửa xe vừa đóng lại thì cô ấy đã không nhịn được mà vội vã lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Đồng Kiêu Kỵ. Trong lúc bấm số gọi cô ta còn nói nhanh: “Tôi phải gọi cho A Kỵ tới bãi, tôi cũng sắp phát điên mất rồi”.
Hứa Bán Hạ vội nói: “Cô đừng có nổi điên, A Kỵ không thể tới đó được. Hai người các cô gặp nhau mà lỡ như củi khô lửa cháy, để bố cô phát hiện được để xem sau này ông ấy còn thả tự do cho cô nữa không. Trước tiên hôm nay cô hãy nhịn một chút để đấu tranh cho tự do, sau này muốn làm cái thì có thể làm cái đó”. Một cánh tay mũm mĩm thò ra, cướp lấy điện thoại của Cao Tân Di.
Cao Tân Di vội la lên: “Không được, tôi nhất định phải gặp được A Kỵ, cô gọi cho anh ấy kêu anh ấy chờ ở phòng bảo vệ đi, tôi chỉ cần lén lút như mèo đi vào ôm anh ấy một cái là đủ rồi”.
Hứa Bán Hạ biết Đồng Kiêu Kỵ cũng nhớ Cao Tân Di đến sắp điên lên rồ. Có thể khi Cao Tân Di vừa gọi điện thoại tới thì Đồng Kiêu Kỵ sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế, thậm chí có khả năng anh ta còn chui vô mấy ống thép để chờ ở bên trong cũng nên. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, vì tương lai, chỉ có để để bọn họ tiếp tục tạm thời chịu đựng thôi: “Phòng bảo vệ dù sao cũng là nơi dành cho mấy ông chú, A Kỵ vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, nhìn thế nào cũng không giống như một bảo vệ. Vậy nên cô yên phận một chút cho tôi nhờ”.
Cao Tân Di chớp mắt, thừa dịp lúc Hứa Bán Hạ đang quẹo cua không chú ý tới cô ta, cô ta giống như mèo nhanh nhẹn cướp lấy điện thoại vừa bị Hứa Bán Hạ tịch thu, mở cuộc gọi. Hứa Bán Hạ tức giận, quát: “Mẹ nó, cô không có đầu óc sao! Bà đây mặc kệ chuyện của hai người. Bố cô thích giam lỏng cô như thế nào cũng là chuyện của gia đình cô. Bà đây mà còn can thiệp đến chuyện này cho dù chỉ là một ngón tay thì sẽ không còn là con người nữa. Cô muốn nói lời yêu thương với A Kỵ như thế nào thì cứ nói đi. Chỉ cần cô nói một câu kêu nó tới nhà kho, bà đây lập tức quay đầu xe”.
Cao Tân Di là Mèo Hoang, mà Hứa Bán Hạ là người tiến hóa từ người hoang dã, đương nhiên cấp độ cũng khác nhau. Cao Tân Di không Cao Dược Tiến tức giận nhưng lại sợ Hứa Bán Hạ tức giận. Cô ta giơ điện thoại lên do dự nửa ngày mới chán nản bỏ xuống, nói: “Hay là không gọi nữa, nếu không tôi cũng không biết phải nói dối A kỵ như thế nào”. Cô ta trợn trắng mắt buồn bực mà nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt phát hiện tuyến đường này không đúng, vội hỏi: “Ủa, cô đang lái đi đâu vậy?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Về nhà lấy chìa khóa cửa phòng làm việc. Lỡ như bảo vệ đi đâu không có ở đó cũng không thể kêu bố cô leo tường vào được.”
Nói xong cũng đã tới cổng chung cư, Hứa Bán Hạ ngạc nhiên trông thấy Lão Tô đang xách theo một chiếc túi nhựa đứng tại cửa chính, dường như là đang chờ một người nào đó. Hứa Bán Hạ suy nghĩ nhưng cũng không dừng xe mà trực tiếp đi ngang qua Lão Tô. Lão Tô là bạn ngoài ngành của cô, cô không muốn Cao Dược Tiến- người mà sau này có thể gặp mặt trên bàn làm ăn – có thể thấy được chuyện này. Ngược lại nếu là Mèo Hoang thì không có vấn đề gì. Chỉ là không biết Lão Tô đang chờ ai. Sau khi lấy chìa khóa xong, thấy Lão Tô vẫn còn đứng ở đó, Hứa Bán Hạ không khỏi cảm thấy tức giận giùm anh ta. Là người có mặt mũi lớn đến mức nào mà dám để Lão Tô chờ lâu như vậy.
Phiêu Nhiễm cũng đuổi theo xe, nó chỉ gặp qua Cao Tân Di có vài lần nhưng đã có ấn tượng với cô ta.
Đến nhà kho của Hứa Bán Hạ, sau khi Cao Dược Tiến xem xét thì cảm thấy hoàn toàn yên tâm; bởi vì có lẽ người có thể lừa gạt người, nhưng chó thì không thể nào gạt người được. Hai chú chó trong nhà kho cũng giống với Phiêu Nhiễm vậy, thấy con gái ông ta thì lập tức vây xung quanh đùa giỡn, có thể thấy được là mọi người đều rất thân thiết với nhau. Nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên có rất nhiều thép vật liệu đang được chất thành đống. Mặc dù Cao Dược Tiến không làm về mảng này, nhưng ở trong giới kinh doanh đã nhiều năm, ông ta cũng có thể biết sơ đống thép vật liệu này có giá trị đến mức nào.
Bởi vì mặc quần áo mỏng, mới đứng bên ngoài một lúc thì Cao Tân Di đã la lên: “Lạnh chết mất, gió biển thổi lớn quá! Chúng ta đi về đi, đừng tiếp tục tham quan nữa”.
Hứa Bán Hạ cười giao chìa khoá phòng làm việc cho cô ta để cô ta có thể đợi ở bên trong. Cao Dược Tiến nhìn thấy con gái mở cửa vào phòng một cách quen thuộc, không khỏi tò mò hỏi: “Con bé bình thường cũng như thế này sao? Tụi cháu không cảm thấy khó chịu à?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nếu cô ấy không như vậy thì sao bị gọi là mèo hoang được chứ? Nhưng mà cũng không có việc gì, tất cả mọi người đều thích cô ấy”.
Cao Dược Tiến gật đầu. Trong mắt của người làm bố, cho dù con gái có hoang dã như thế nào thì cũng là thiên sứ. Nhưng Cao Dược Tiến cũng không nói thêm chuyện về con gái, ông ta đổi chủ đề: “Tiểu Hứa, cháu dẫn bác đi xung quanh tham quan đi, bác cảm thấy chỗ này trông rất được”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy, lập tức nói: “Ôi, không được, cháu không thể dẫn bác đi tham quan được. Những vùng xung quanh chỗ đất này cháu đã ao ước nhiều năm rồi. Bác Cao, bác không thể cướp mất của cháu được. Nếu như bác ra tay thì cháu chắc chắn không thể đấu lại bác được”.
Cao Dược Tiến vốn dĩ đang cảm thấy Hứa Bán Hạ là người rất chín chắn, giờ phút này nghe cô nói như vậy, cũng nhịn không được muốn đưa tay bóp khuôn mặt mũm mĩm bị gió biển thổi tới mức đỏ bừng của đứa nhỏ này. Trong lòng ông cũng âm thầm suy nghĩ: Mặc dù không thể gọi là béo phì, hay mập mạp nhưng đúng là vẫn có chút mũm mĩm. Ông ta không khỏi cười nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Cháu chỉ cần trông coi con gái của bác một ngày, thì sẽ thêm một ngày bác không cướp mảnh đất này của cháu”.
Hứa Bán Hạ cũng nghe được ý đùa giỡn trong lời nói này, lúc này mới cảm thấy yên tâm. Mẹ nó, cô phải vất vả lắm mới có thể giữ được miếng đất ven bờ này, sao có thể dâng cho người khác được? Biết rằng bởi vì vừa nãy hấp tấp nên bị lão cáo già Cao Dược Tiến cười nhạo, cô đành phải cười nói: “Tốt quá rồi, chỉ cần cháu giam giữ được Mèo Hoang thêm một ngày, thì bác Cao phải nhường cháu thêm một ngày”. Lúc này cô mới đồng ý dẫn đường.
Khi Cao Dược Tiến đi theo Hứa Bán Hạ để đi xem mảnh đất cũng không nói gì nhiều. Ông ta chủ yếu chỉ vừa hút thuốc vừa nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu. Đi tham quan sơ một vòng, mặc dù thời tiết của mùa đông bây giờ khá ấm áp nhưng hai người không mặc áo khoác vẫn bị gió biển thổi tới mức lạnh cóng. Trái lại, ba con chó chăn cừu Đức lại chạy tới chạy lui rất vui vẻ, vui sướng vì có thể chơi đùa trong một khu vực rộng lớn như vậy.
Trên đường trở về nhà kho, Cao Dược Tiến mới nói: “Nhìn dáng vẻ này của cháu, có vẻ như cháu không chỉ đơn giản muốn mở rộng nhà kho đúng không?”. Gió biển gào thét, phải nói chuyện thật to thì người bên cạnh mới có thể nghe thấy được.
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Đúng vậy, ước mơ của cháu là công xưởng”.
Cao Dược Tiến nói: “Nếu như bây giờ mới mở xưởng thì đã chậm mất một bước rồi. Trừ khi cháu mở loại xưởng nhỏ, ví dụ như sản xuất chất tẩy rửa, rồi thuê người đi khắp đường lớn ngõ nhỏ để bán. Nếu không thì chỉ có thể bỏ ra một số vốn lớn, sản xuất những sản phẩm mà hầu hết mọi người không thể làm được với chất lượng cao. Những nhà máy thông thường rất dễ bị bắt chước, mà sức cạnh tranh lại rất khốc liệt và cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền”.
Hứa Bán Hạ nghe xong cảm thấy rất hợp lý, những lời mà Cao Dược Tiến nói chính là sự thật. Công ty của Phùng Ngộ và Cừu Tất Chính là một trong những công ty như vậy, làm ăn rất vất vả nhưng lợi nhuận kiếm được thì vô cùng ít ỏi. Trong trường hợp có thêm một công ty khác cạnh tranh mở ra thì cũng không biết là công ty của ai phải đóng cửa. Nhưng mà ngưỡng doanh nghiệp của Ngũ Kiến Thiết lại cao hơn một bậc so với hai nhà họ Phùng và Cầu. Hơn nữa do ban đầu đã có nền tảng là doanh nghiệp nhà nước, lấy được giấy phép bảo vệ môi trường cho những ngành nghề đặc biệt, những doanh nghiệp có thể cạnh tranh với ông ta cũng ít hơn. Khó trách bây giờ Ngũ Kiến Thiết càng ngày càng hống hách.
Trông thấy Hứa Bán Hạ buồn rầu vừa đi vừa nghĩ ngợi, Cao Dược Tiến nhìn mà cảm thấy vô cùng buồn cười, tiếp tục trêu ghẹo: “Tại sao không nói gì vậy? Có phải là đột nhiên cảm thấy ước mơ của cháu cao vời quá hay không?”.
Hứa Bán Hạ nhận ra được Cao Dược Tiến đang cười nhạo cô. Mặc dù chính bản thân cô cũng hiểu được rằng so về mưu trí và thân phận cô đều thua Cao Dược Tiến tới mấy bậc, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa rằng ông ta được quyền châm chọc cười nhạo cô. Tuy nhiên, cô không thể không trưng ra khuôn mặt tươi cười, cười hì đáp trả: “Trình độ văn hóa của bác Cao thật cao, vừa rồi cháu đã bị những lời nói như được trích từ trong sách giáo khoa kia làm cho choáng váng đầu óc”.
Cao Dược Tiến bật cười “phì” một tiếng, cũng sặc mấy ngụm thuốc lá. Hai tay của Hứa Bán Hạ cắm ở trong túi quần, vẫn cười hì hì, nhìn Cao Dược Tiến đang ho khan một cách dữ dội, nói: “Thứ khiến người ta dễ bị lừa nhất chính là thứ mà họ thích nhất”. Hành động khiêu khích thì có nắm đấm, ngôn ngữ khiêu khích thì có mỉa mai, làm sao mà Hứa Bán Hạ có thể để cho người ta chiếm quá nhiều lợi từ cô được. Hơn nữa, chẳng phải Cao Dược Tiến còn đang muốn đưa đứa con gái bom nổ chậm của mình cho cô dạy dỗ sao. Nhưng thấy Cao Dược Tiến ho tới mức đáng thương quá, nước mắt nước mũi cũng chảy ra, cô mới móc khăn tay ra đưa cho ông ta: “Xem ra Bác Cao xung khắc với mảnh đất này rồi, như vậy cháu cũng cảm thấy yên tâm, bác sẽ không còn ý đồ nào với miếng đất bên cạnh bờ biển này nữa”.
Cao Dược Tiến ho đến nỗi nói không ra lời, chỉ có thể bực bội chỉ tay vào người của Hứa Bán Hạ. Mãi cho đến khi đi tới phòng làm việc uống miếng nước xong, ông mới lấy lại bình tĩnh. Cao Tân Di nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rằng lần này bố của cô ta đã chịu phải thiệt thòi lớn. Trong lòng của cô ta cảm thấy rất vui vẻ; ngoại trừ sự mất tích của cô ta khiến ông ta không biết phải làm gì, những trường hợp khác cô ta đều thấy bố của cô ta có thể giải quyết được. Không ngờ rằng mới đi ra ngoài với cô Béo một chút, cô đã khiến cho mặt của bố cô ta đỏ như gan heo mà cũng không biết phải làm gì, chỉ có thể trở về. cô ta thật sự cảm thấy hả dạ, đã trút giận được cho mẹ của cô ta rồi.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến không còn ho nữa, lúc này mới cười nói: “Bác Cao ơi, ngại quá, cháu không cố ý đâu”.
Cao Dược Tiến bị cô làm đến mức cảm thấy vô cùng xấu hổ. Phân phận của ông ta lớn như vậy lại bị cô gái trẻ béo ở trước mặt này khiến cho trở nên thảm hại thế này. Trong suốt mấy năm qua thì đây là lần đầu tiên. Chỉ là cũng may Hứa Bán Hạ còn biết một chút chừng mực, khi suy nghĩ thật kỹ thì mới có thể nhận ra được ý mỉa mai trong đó. Hơn nữa trong lòng ông ta cũng cảm thấy nó vô cùng hài hước nên cũng không cảm thấy tức giận, cười nói: “Cháu đừng có mà giả ngốc với bác nữa, cháu nghĩ rằng bác không biết lời nói đó của cháu có ý gì sao”.
Hứa Bán Hạ vẫn cười vui vẻ nói: “Nhưng mà cháu là một người rất có đạo đức mà, không hề thừa nước đục thả câu, không có thừa dịp bác không thể nói chuyện mà dồn dập nói ra những lời cười nhạo bác, nếu không chẳng phải bác đã tức chết rồi sao”.
Cao Tân Di lập tức nói xen vào: “Béo, cô đã làm rất tốt, điều tiếc nuối duy nhất đó là cô đã giữ đạo đức trước mặt ông ấy”. Cho dù một tiếng bố, cô ta cũng không nói ra.
Đương nhiên Hứa Bán Hạ biết được vì sao mà Cao Tân Di lại có thái độ như vậy với bố của cô ta, nhưng để tránh việc Cao Dược Tiến xấu hổ tới mức thẹn quá hóa giận, đành phải cố gắng giả bộ ngạc nhiên mà nói: “Không thể nào! Người ta vẫn hay nói là con gái hướng về người ngoài, nhưng mà cô vẫn chưa được gả đi mà, đã trở thành bát nước đổ đi rồi sao?”.
Đương nhiên Cao Dược Tiến sẽ không để lộ sự xấu hổ của ông ta, chỉ cười nói: “Con bé có muốn hất ra bên ngoài thì cũng chỉ có thể theo ý nó thôi. Hai bác làm cha làm mẹ thì đã nghĩ là cả đời này đã mắc nợ con cái rồi”. Vừa nói, ông vừa nghiêm túc nhìn Cao Tân Di, đương nhiên là Cao Tân Di bĩu môi, xoay người đi không để ý tới. Ông nói: “Tiểu Hứa à, đợi qua tết, bác muốn mời nhân viên trong công ty của cháu một bữa cơm, cảm ơn các cháu đã chăm sóc con bé trong lúc nó bỏ nhà ra đi. Hơn nữa sau này cũng làm phiền các cháu tiếp tục chăm sóc con bé”.
Nghĩ đến việc nếu như đã mời tất cả mọi người trong công ty dùng cơm, thì ông ta không thể nào không gặp Đồng Kiêu Kỵ được. Anh ta và Cao Tân Di đều là những người không giỏi đóng kịch. Bây giờ thời cơ còn chưa chín mùi, lỡ như Cao Dược Tiến phát hiện được điều gì, rất có thể sẽ lập tức dùng gậy để chia rẽ đôi uyên ương. Vì vậy cô đành phải làm giả vở chân thành nói: “Bác Cao, cháu nghĩ rằng làm như vậy sẽ không tốt lắm đâu. Cháu nghĩ rằng chỉ nên có một ít người có thể biết được thân phận của Tân Di, nếu không với thân phận đặc biệt của Tân Di, về sau sẽ gặp trở ngại với việc vui vẻ hòa nhập với những người xung quanh”.
Cao Dược Tiến nghe vậy cũng thấy có lý. Trước đây khi con gái tới công ty của ông ta làm việc, cô ta được đối xử như một nàng công chúa vậy. Mọi người xung quanh đều nịnh nọt dỗ dành cô ta, làm tới nỗi khiến cô ta chỉ cảm thấy vui vẻ, làm sao còn có thể học được bất kỳ điều gì nữa, ngược lại, thứ duy nhất học được là sự ngang ngược. Trong công ty của Hứa Bán Hạ, tất cả mọi người chỉ coi cô ta là một con mèo hoang được nhặt ở ven đường, vì vậy cô ta mới có thể phấn đấu từ vị trí thấp nhất, ít nhất thì cũng đã dần dần học được cách làm người. Vì vậy ông ta lập tức gật đầu với Hứa Bán Hạ nói: “Cháu nói rất có lý, chỉ là hôm nay cổ họng của bác có chút khó chịu, không thể nói nhiều. Hôm nào đó bác sẽ hẹn cháu tiếp tục trò chuyện sau. Tân Di, về sau con đi theo Tiểu Hứa để làm việc đi, tiền lương thì cứ tới chỗ bố mà nhận”.
Hứa Bán Hạ cố ý nói: “Bác Cao, bác không biết rằng Mèo Hoang sẽ trở mặt khi có bố sao. Bác không nói gì, chỉ mặc kệ cô ấy, chắc chắn mỗi ngày cô ấy đều tới chỗ cháu điểm danh. Nhưng nếu bác nói như vậy, cô ấy có thể tiếp tục siêng năng như vậy hay không cháu cũng không dám chắc. Mèo Hoang, đúng không?” Hứa Bán Hạ chỉ muốn để cho Cao Dược Tiến cảm thấy không quá suôn sẻ, miễn cho việc ông ta nghĩ rằng cô đang có âm mưu gì xảy ra. Đương nhiên cô cũng có chút ý đồ ở bên trong, tốt nhất sau này Cao Dược Tiến có thể giúp đỡ cô về mặt tài chính nhiều hơn một chút. Nhưng nghĩ tới việc nếu như lợi dụng vợ của anh em như thế có chút không ổn, cho nên chỉ có thể nhịn đau không đề cập tới nguyên nhân sâu xa bên trong này.
Cao Dược Tiến nghe vậy lại cảm thấy bừng tỉnh, Hứa Bán Hạ nói không sai, quả thật Tân Di đúng là gặp bố sẽ lập tức trở mặt. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, không biết khi nào mới có thể tìm lại được một công việc mà Tân Di thích như vậy, đồng thời còn có thể rèn luyện cô ta. Ông ta là một người đàn ông làm kinh doanh, đương nhiên là muốn con gái có thể trở nên có ích nên chợt có chút lo lắng mà nhìn về phía của con gái. Không ngờ rằng con gái còn nóng nảy hơn cả ông ta, nhảy lên nói: “Béo đáng chết, ai nói tôi không đến, cho dù cô có đuổi tôi cũng không chịu đi đâu”.
Lúc này Cao Dược Tiến mới thở phào nhẹ nhõm, cái này gọi là hoạn nạn thấy chân tình. Theo như cách nói của Tân Di, trong lúc cô ta bỏ nhà đi trốn đã được Hứa Bán Hạ cưu mang. Nhìn Tân Di thích đi theo Hứa Bán Hạ như vậy, cũng chứng minh được rằng trước đây người này không hề đối xử tệ với con gái của ông ta. Sau khi biết được thân phận của con gái ông ta, có lẽ cô sẽ càng không dám đối xử với nó một cách qua loa cho nên trong lòng ông ta cảm thấy rất yên tâm để con gái tiếp tục làm việc ở đây. Nhưng mà trong lòng ông ta cũng rõ ràng một điều là dù sao thân phận con gái cũng đã lộ ra ánh sáng, ông ta không thể nào không cho Hứa Bán Hạ một chút lợi ích. Dù sao người ta cũng không có nghĩa vụ phải giúp ông ta rèn luyện con gái, không làm vậy thì coi sao được.
Bỗng chốc tất cả mọi người đều vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.