Không Được Vãng Sinh

Chương 16: Tặng cô một con dao rọc giấy




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Thay bà Phùng tiễn Phùng Ngộ đến sân bay, chiếc xe Audi A6 của Phùng Ngộ đương nhiên thuộc về Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ dự đoán lần này Phùng Ngộ đi nếu không một tuần thì không về được. Lúc người ta trở nên anh minh quả thực là hết cách, đem xe đi cầm đồ rồi đương nhiên là có chiếc xe khác tốt hơn được đưa đến cho cô đi.
Trở về nhà, Hứa Bán Hạ dứt khoát lấy giấy sở hữu nhà đất ra, thầm ước lượng định giá tiền trong bụng rồi tìm một ngân hàng quen thuộc, tìm bạn bè giúp đỡ đem phòng ở đi thế chấp, làm thế chấp cho vay. Bởi vì chỗ nào cũng có người quen, làm việc rất nhanh. Dự đoán ngày hôm sau là có thể lấy được thế chấp cho vay cho nên Hứa Bán Hạ vừa đi ra khỏi ngân hàng thì đã thông báo cho Tiểu Trần có bao nhiêu thép phế liệu thì thu ngần ấy. Thép từ nhà máy thép thì có hạn, có tiền cũng chưa chắc mua được. Nhưng cũng không sao, núi Đông không sáng thì núi Tây sáng, có thép phế liệu trong tay thì cũng vậy thôi, mà thép phế liệu bây giờ vẫn có giá như trước mùa xuân, cuối cùng thì phản ứng của người đi thu phế liệu trên khắp đường phố ngõ ngách vẫn hơi chậm một nhịp.
Trở về nhà kho, Đồng Kiêu Kỵ đã rời đi rồi, Tiểu Trần cũng vì Hứa Bán Hạ dặn dò mà bắt đầu bận rộn. Chỉ có Mèo Hoang Cao Tân Di đang gọi điện thoại, vừa nhìn thấy Hứa Bán Hạ đi vào thì lập tức nói to: “Béo, cha tôi muốn gặp cô”.
Đúng lúc điện thoại của Hứa Bán Hạ kêu lên, vừa biết là Triệu Lỗi thì cô vội vàng nói với Cao Tân Di: “Đợi chút nữa tôi qua nói chuyện với bố cô”. Sau đó cô liền đi ra ngoài nghe điện thoại. Xem ra quan hệ của bố và con gái có chuyện biến tốt đẹp, không chịu gọi ba nhưng ít nhất chịu gọi cha rồi. Hứa Bán Hạ: “Sếp Triệu trở về rồi à?”.
Triệu Lỗi nói: “Tối hôm qua đã về. Tối nay cô có rảnh không? Gặp nhau ăn cơm nói chuyện đi”.
Hứa Bán Hạ nghĩ trong lòng: thế này thì hay rồi, năm mới tình cảm mới, người ta ăn ngon lên không ít, hai nhân vật lớn tranh giành muốn hẹn gặp cô, thật có mặt mũi. Vậy thì gặp ai đây? Thì ra trở thành nhân vật lớn cũng có buồn phiền khi làm nhân vật lớn. Thơ ca có câu: Sinh mệnh thành khả quý, ái tính giá canh cao, nhược vi tự do cớ, lưỡng giả giai khả phao ( Sinh mệt thực đáng quý, tình ái càng quý hơn, nhưng nếu vì tự do thì cả hai đều có thể bỏ đi). Trong cả bài thơ đều không có nhắc tới tiền bạc. Xem ra tiền không đáng nhắc tới, người ta càng nên chú trọng vào tình yêu hơn. Sau đó cô không hề do dự trả lời: “Được, tôi tìm được chỗ ăn tối rồi”. Lòng cô không biết tại sao lại nghĩ đến lạp xưởng thịt khô của lão Tô, lúc này bụng đã bắt đầu có chút đói rồi, thực sự là rất muốn ăn: “Triệu tổng, anh không sao chứ?”.
Triệu Lỗi nói: “Để lúc ăn tối nói sau, bây giờ tôi không tiện”.
Cúp điện thoại và quay trở về văn phòng, Hứa Bán Hạ cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Nếu như không có chuyện gì, hai chữ “không có” là nói rõ ràng rồi, còn có cái gì mà tiện với không tiện? Có thể vẫn là khá rắc rối.
Cao Tân Di vừa thấy Hứa Bán Hạ đi vào, cũng không thèm để ý bố của cô ta vẫn còn đang quang quác nói cái gì ở bên đầu bên kia nữa, lập tức đưa điện thoại cho Hứa Bán Hạ, còn mình thì nhảy tưng tưng ra ngoài tìm bọn anh em của Phiêu Nhiễm chơi. Hứa Bán Hạ nghe thấy Cao Dược Tiến đang nói, vội vàng ngắt lời nói: “Bác Cao, là cháu, Tiểu Hứa. Mèo Hoang chạy ra ngoài chơi rồi”.
Cao Dược Tiến ngẩn ra một lúc, lúc này mới nói: “À, Tiểu Hứa, chào cháu. Có phải là bởi vì biết được thân phận của Tân Di rồi nên cháu không sắp xếp việc cho con bé nữa đúng không? Cháu không cần chăm sóc nó”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cháu không chăm sóc cô ấy, hơn nữa người khác cũng không biết cô ấy là ai, muốn sai khiến thì sai khiến như thường. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, không có việc gì, nhưng ngày mai là bận rộn rồi”. Trong lòng thì lại nghĩ, người ta nên làm thì đã làm từ lâu rồi, còn đợi ông đến hỏi?
Cao Dược Tiến nói: “Ừ ừ ừ, đừng lo nó không chịu nổi. Tiểu Hứa, bác rất muốn nói chuyện riêng với cháu”.
Hứa Bán Hạ cực kỳ tiếc nuối nói: “Thật ngại quá. Bác Cao, tối hôm nay cháu đã có hẹn với bạn bè bàn chút chuyện rồi. Nếu không có chuyện gấp thì có thể đổi ngày khác không ạ?”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Như thế này đi, bác sẽ tìm một thời gian, định xong thì sẽ thông báo với thư ký Cao Tân Di của cháu trước mấy ngày, để cháu xếp lịch làm việc”.
Hứa Bán Hạ vừa nghe cảm thấy rất kỳ lạ, sao cái ông Cao Dược Tiến này lúc nào cũng tìm cô vui vẻ vậy, giả vờ như không biết cười nói: “Được ạ, chiêu này phải học tập một chút ở bác Cao. Sau này bọn cháu sẽ coi những lời này thành kỹ năng đặc biệt thể hiện ra ngoài, khiến người ta phải sửng sốt, đến lúc đó chúng cháu cũng sẽ là cao nhân như bác Cao rồi”.
Cao Dược Tiến vốn dĩ là muốn chơi đùa với Hứa Bán Hạ, lần trước nói chuyện rất thú vị, lần này vô tình lại nói đùa. Từ khi trở thành người quyền cao chức trọng, nếu không phải là mọi người nói chuyện với ông ta rất kính cẩn thì chính là những người ngang vai ngang vế, ông ta đã không còn hứng thú nói ra những lời nói đùa vặt vãnh như thế này nữa rồi. Có rất nhiều câu chuyện cười mập mờ, cũng có cô gái phản ứng nhanh, nhưng lại không có kiến thức như Hứa Bán Hạ. Chỉ cảm thấy là nói chuyện với Hứa Bán Hạ rất thoải mái vui vẻ, nói cái gì thì đối phương cũng trả lời rất trong trẻo hài hước, chơi rất vui. Bây giờ bị Hứa Bán Hạ pha trò lại cũng không cảm thấy cái gì, chỉ cười nói: “Được thôi, phiền cháu quản Tân Di một chút, bảo nó sớm trở về nhà”. Nói xong thì cúp máy.
Trong lòng Hứa Bán Hạ nói, gia đình Mèo Hoang có cội nguồn học thức rất sâu, đã có vị trí tốt ở bên ngoài từ lâu rồi. Nhưng chuyện có liên quan đến hạnh phúc của anh em, thế nào cô cũng không thể nói ra. Nghĩ đến chuyện này, cô vội vàng gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ, thông báo cho anh ta tiến triển mới nhất.
Hứa Bán Hạ vất vả đi qua những đoạn đường bị tắc trong giờ cao điểm tan ca, lcuối cùng tới đến được quán ăn đã hẹn thì đã muộn rồi. Cô nhanh chóng vào trong nhưng lại thấy Triệu Lỗi cũng chưa tới. Cũng đúng, Hứa Bán Hạ cô có thể gặp phải tắc đường thì Triệu Lỗi ở vùng ngoại thành cũng thế, cũng sẽ gặp phải tắc đường, tắc đường không có phân biệt ngoài thành và nội thành. Tuy đã biết rõ là Triệu Lỗi có ấn tượng rất tốt về cô nhưng lúc này cô vẫn nên bỏ kiêu ngạo và nóng nảy, không thể kéo xuống cho dù là một điểm hai điểm. Nghĩ tới Triệu Lỗi tối qua vừa về đến nơi, vừa về đến không biết là có bao nhiêu việc đợi anh ta giải quyết, mà anh ta lại sắp xếp ăn tối ngay ngày hôm sau sau khi trở về với Hứa Bán Hạ cô, có thể thấy được tầm quan trọng của cô thế nào. Nghĩ đến đây, Hứa Bán Hạ có chút cảm giác vui vẻ nho nhỏ quanh quẩn bao phủ khắp lồng ngực.
Đợi khoảng bốn lăm phút, trong lúc đó tuy có gọi điện thoại cho Triệu Lỗi hỏi anh ta đang ở đâu hai lần, Hứa Bán Hạ vẫn đợi rất lâu. Thì ra không phải là Triệu Lỗi tắc đường, lúc gọi cuộc điện thoại đầu tiên anh ta còn chưa rời khỏi công ty. Nhưng Hứa Bán Hạ sẽ phải tìm lý do cho Triệu Lỗi, bận mà, ai cũng có lúc cực kỳ bận, chỉ cần biết thông báo trước một tiếng là được.
Lúc Triệu Lỗi đến, Hứa Bán Hạ đang nghiên cứu thực đơn một cách khoa học, tính toán xem gọi món nào mới có thể đảm bảo chất béo hấp thu vào người không vượt quá tiêu chuẩn, mà lại có thể bổ sung chất đạm đầy đủ. Giảm béo vẫn duy trì sức khoẻ dồi dào, đây là hai thứ luôn mâu thuẫn nhau một cách linh động, nếu như giảm béo ảnh hưởng đến sức khoẻ bình thường thì Hứa Bán Hạ sẽ không chút do dự mà lựa chọn tạm dừng giảm béo. Cô ăn kiêng nhưng không đi theo hướng cực đoan.
“Tiểu Hứa, nghiên cứu được món gì chưa? Hôm nay tuỳ cô gọi món”. Hứa Bán Hạ nghe thấy thì ngẩng đầu lên nhìn, thấy Triệu Lỗi không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện với cô rồi: “Thật ngại quá, vừa chuẩn bị đi thì có một khách hàng lớn đến, tôi không thể không chào hỏi với anh ta một lúc rồi mới để phó giám đốc nói chuyện với anh ta”.
Hứa Bán Hạ lập tức nghe được ra từ lời nói này tính nghiêm trọng của tất cả những gì Triệu Lỗi muốn nói chuyện hôm nay. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì cô phục vụ gọi món đã uyển chuyển đi đến, nhỏ nhẹ hỏi có thể gọi món được chưa. Hứa Bán Hạ đưa thực đơn cho Triệu Lỗi: “Sếp Triệu ăn gì?” Nhưng Triệu Lỗi chỉ nói gì cũng được, Hứa Bán Hạ dựa theo kết quả nghiên cứu của mình gọi vài món. Cô phục vụ hỏi một câu cuối là món chính ăn gì một cách quy củ. Hứa Bán Hạ nhìn về hướng Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, buổi tối tôi không ăn món chính, sợ lượng tinh bột quá cao, nhưng mì súp gà rau củ ở đây có mùi vị rất ngon, hay là anh gọi một phần nhé?”.
Triệu Lỗi gật đầu nói: “Vậy món này đi”. Sau đó anh ấy dùng tay ra dấu, trông rất tự nhiên,cô phục vụ lập tức ngầm hiểu rời đi. Sau này Hứa Bán Hạ sau khi về nhà luyện theo mấy lần, phát hiện thể nào cũng không luyện ra được cái cảm giác kia của Triệu Lỗi.
“Thế nào, mấy hôm nay nhìn thấy giá lên, trong lòng cảm thấy rất vui đúng không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Chúng ta cũng được coi là người đã trải qua gian khổ, tăng được có một xíu như thế vẫn không để vào mắt lắm. Gần đây tôi nhìn thấy thị trường thép phế liệu vẫn chưa hoạt động, nên xoay sở chút tiền nhập thép phế liệu, chuẩn bị đợi giá tăng”. Hứa Bán Hạ nghi ngờ Triệu Lỗi muốn nói chuyện rất riêng tư, nếu không thì sẽ không gấp gáp muốn gặp cô như vậy. Nhưng địa vị của anh ta và Hứa Bán Hạ chênh lệch rất lớn. Vị trí anh ta cao hơn Hứa Bán Hạ rất nhiều, nếu bỗng dưng đối xử chân thành với cô thì có lẽ không khỏi cảm thấy ngại ngùng. Không bằng để cô chủ động một chút, nói ra dự định và hành động của mình gần đây trước, giảm bớt gánh nặng trong lòng cho Triệu Lỗi. Hứa Bán Hạ cô chẳng qua chỉ là một thương nhân nhỏ, đâu cần mặt mũi làm gì, lúc nào cũng có thể giơ chân ra giẫm mình mấy cái trước.
Triệu Lỗi nghe thấy mỉm cười nói: “Có kiến thức tốt đấy, nhưng tiền cô lấy ở đâu trả?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tôi thế chấp hai căn phòng, tôi tính là cho dù bây giờ nhập vào rồi lập tức bán ra thì lợi nhuận lấy để trả khoản lãi cho vay thế chấp vẫn còn dư, huống hồ tôi rất tin tưởng xu hướng giá cả trong tương lai”.
Triệu Lỗi nghe thấy vậy thì gật đầu, so với lần Hứa Bán Hạ mạo hiểm xoay sở tiền chuỗi vật liệu thế chấp hàng hoá trước tết âm lịch thì lần này anh ấy còn cảm nhận được sâu sắc hơn một điều: tính đánh cược của Hứa Bán Hạ này không nhỏ. Ở một góc độ khác mà nói, cô rất quyết đoán. Trận trước tết âm lịch đó, tuy Triệu Lỗi ủng hộ Hứa Bán Hạ tích trữ hàng hoá nhưng chỉ là khuyên cô tích trữ một bộ phận hàng, bán ra trước lấy một ít tiền hoặc là có thể tìm một con đường sống khác, nhưng bị Hứa Bán Hạ từ chối. Tuy chuyện đó không liên quan đến mình, nhưng Triệu Lỗi vẫn có thể cảm nhận được áp lực tâm lý cực lớn mà Hứa Bán Hạ phải chịu. Nếu đổi thành anh ta thì chắc chắn bây giờ anh ta sẽ không tiếp tục được ăn cả ngã về không một lần nữa. Thế chấp cả phòng ở, có thể nói là táng gia bại sản sát nhập vào chiến trường, đổi lại chỉ lấy được một chút lợi nhuận cỏn con. Nhưng Hứa Bán Hạ này làm rồi, hơn nữa vẻ mặt còn tràn đầy sự không quan tâm. Lúc này Triệu Lỗi thật sự không biết nên đánh giá Hứa Bán Hạ như thế nào. Quá phận? Hay là can đảm cẩn thận? Nếu như là vế trước thì anh ta phải sửa đổi quyết định của chuyến này ngày hôm nay, nếu như là vế sau thì anh ta thật sựđã nhặt được một bảo vật. Nhưng rốt cuộc là vế trước hay vế sau, nhất định phải làm rõ ràng trên bàn ăn ngày hôm nay.
Cho nên Triệu Lỗi nói thẳng: “Ồ, nói xem, cô tính như thế nào”.
Ngược lại, Hứa Bán Hạ có chút ngạc nhiên, nhưng nếu Triệu Lỗi đã mở miệng rồi thì cô không có đạo lý nào lại từ chối mà không tính toán cho anh ta xem. Vậy nên cô lấy một quyển sổ ghi chép từ trong túi ra, vừa nói giá cả các phân đoạn trước mắt, vừa tiện tay vẽ sơ đồ quy trình ở trên giấy, tính ra phần lãi cuối cùng, sau đó xé trang giấy đó đưa cho Triệu Lỗi. Đối với việc Hứa Bán Hạ đến cả những con số lẻ của những giá cả kia cũng nói được rất rõ ràng, Triệu Lỗi vẫn không cảm thấy có gì khác thường, bởi vì bản thân anh ta cũng có thể ghi nhớ rất rõ ràng, đây bản lĩnh kiếm cơm. Nhưng đối với việc Hứa Bán Hạ không cần dùng máy tính, tuỳ tiện có thể cộng trừ những giá cả kia ra được một con số chuẩn xác, bản lĩnh này Triệu Lỗi có chút bái phục. Người có loại bản lĩnh này thì luôn phản ứng với giá cả trên thị trường, mức nhạy bén chắc chắn có thể vượt qua người bình thường. Triệu Lỗi nghiêm túc nhìn tờ giấy kia một lúc mới xác định ở trong lòng, Hứa Bán Hạ quyết định thế chấp phòng ở nhập thép phế liệu không sai.
Đến lúc này Triệu Lỗi đã rõ ràng, con người Hứa Bán Hạ này có chút khác biệt với những người thương nhân nhỏ mà anh ta từng gặp qua ngày trước. Cô không phải là loại người thuận theo gió hay là chỉ lợi dụng mối quan hệ xã hội đặc biệt nào đó để làm ăn. Con người này làm ăn chủ yếu là dựa vào sự tính toán chuẩn xác và ánh mắt sắc bén. Hứa Bán Hạ là một nhân tài, nên giữ cô bên mình để sử dụng. Triệu Lỗi mỉm cười xé bỏ tờ giấy, bỏ vào gạt tàn nói: “Tiểu Hứa, tính toán này thật sự rất cao tay”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tính rồi cũng tính vô ích thôi, tiền vốn không đủ, tay chân bị kìm kẹp không phát huy được. Không dễ gì lần này mới lợi dụng được một ít tiền của công ty lão Tống cho bản thân kiếm một món lớn mà lại làm cho thảm hại như thế này, thật là. Sếp Triệu đừng khen tôi nữa”.
Triệu Lỗi cười, cũng không phải vậy. Chính dưới tình huống này mới có thể khảo nghiệm khả năng thay đổi bất lợi thành có lợi, xoay chuyển trời đất của một người: “Ngoài tính toán nhập thép phế liệu ra, gần đây còn có tính toán lâu dài gì không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Có, muốn mua hết đất ở gần nhà kho của tôi. Thừa dịp lúc đội thi công đang xây đê xung quanh biển, sửa cái bến tàu có thể cập bến thuyền mười nghìn tấn, nếu như thế thì sau này có thể bàn bạc vay ngân hàng. Nhưng việc này phải bàn bạc với lão Tống. Tốt nhất là vẫn có thể tiếp tục dùng cách nhập thép phế liệu của Nga năm ngoái làm việc làm ăn năm nay, nếu không thì một chút tiền của tôi vẫn không đủ phân ra sử dụng ở hai nơi. Nếu như trong làm việc sau này sếp Triệu anh tiếp tục ủng hộ tôi thì ngược lại không có vấn đề gì hết”.
Triệu Lỗi đương nhiên biết sự ủng hộ của anh ta là gì, cũng không khác biệt lắm với lời hứa hẹn lúc ở phương Bắc lần trước: “Nhưng mà Tiểu Hứa, cô có suy nghĩ tới chuyện này chưa, gần đây việc làm ăn của những bến tàu kia đều không được tốt? Nếu như cô muốn làm bến tàu thì có nhận thầu được không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Lời này mùa hè năm ngoái lúc mở cuộc họp đặt hàng ở Hàng Châu, tôi cũng đã nói với sếp Phùng. Lúc đó sếp Phùng đề nghị tôi làm miếng đất xây bến tàu kia, tôi cảm thấy không được. Sau đó trở về nhà suy nghĩ mấy ngày liền, tôi cảm thấy chủ ý này cũng không tồi. Nếu như tôi tiếp tục mượn tiền vốn của công ty lão Tống làm việc thì đầu tiên là lượng hàng của bản thân tôi rất lớn, sau đó lão Tống nếu đã dự tính phân chi nhánh công ty ở đây thì lượng hàng của bọn họ cũng sẽ không nhỏ, tôi rất ngại khi đã tính luôn lượng hàng của công ty sếp Triệu các anh vào rồi. Nếu mà tính như thế thì tôi thấy lỗ vốn chắc sẽ không lỗ. Đây vẫn là suy tính đầu tiên. Suy tính thứ hai là tôi chuẩn bị phát triển công xưởng. Nhưng tôi không có đủ tiền vốn nên chỉ có thể đi từng bước từng bước một: tạo nguyên bộ công trình phụ trợ trước, đưa vào vận hành thì bắt đầu kiếm tiền trước, sau đó mới phát triển sâu. Tuy trước mắt tôi vẫn chưa chắc chắn đến cuối cùng là làm ngành nào, nhưng công trình bến tàu có vị trí địa lý thích hợp với tôi như thế mà không làm thì rõ ràng là không có đạo lý. Không nói đến việc có lợi với nhà máy sau này hay không, ít nhất đối với giai đoạn hiện tại mà nói: nhà kho có cả bến tàu phụ trợ thì làm ăn có thể linh hoạt hơn rất nhiều, vay mượn tiền vốn cũng có thể thu hút được nhiều ngân hàng hơn, không có gì là không tốt cả”.
Triệu Lỗi cực kỳ nghiêm túc cân nhắc từng câu từng chữ Hứa Bán Hạ nói, trong lòng trực tiếp hô: cao thủ. Bởi vì bến tàu của Hứa Bán Hạ được xây dựng trước khi xây đê xung quanh bãi biển, cho nên chi phí có thể giảm đi rất nhiều. Nếu không thì sau này phải tốn một khoảng lớn cho chi phí xây dựng và vận hành một cây cầu dài nữa. Hơn nữa, kế hoạch xây dựng to lớn trong đầu Hứa Bán Hạ cũng làm cho Triệu Lỗi bái phục. Không nhìn ra được là cô lại có dự tính sâu xa đến thế. Dù cho sau này Hứa Bán Hạ có thể thực hiện được tất cả những dự tính mà cô nói hôm nay hay không thì trước mắt mỗi bước đi của cô có thể nói là làm đến nơi đến chốn, cực kỳ chính xác. Như những gì cô nói, xây dựng bến tàu là một con đường rất tốt. Không ngờ người con gái bình thường lúc nào cũng cười hi hi này thật ra là một người lo xa nghĩ rộng như thế. Trước đây đã xem nhẹ cô rồi.
Đến lúc này, thái độ của Triệu Lỗi đối với Hứa Bán Hạ không còn từ trên cao nhìn xuống như trước đây nữa. Lúc đầu anh ta chỉ coi cô là một người khá nguy hiểm, hoặc là người khó khống chế được, nhưng hiển nhiên là người hợp tác rất có uy tín. Nhưng mà phải hợp tác như thế nào? Tương lai, cô có hai con đường kiếm tiền, một con đường là nhập khẩu thép phế liệu làm chuỗi vật liệu, một con đường là nhà máy lâu dài. Vế trước, tự mình có thể không chế, nhưng vế sau… Triệu Lỗi không nắm chắc. Anh ta cầm nguồn vốn hùng hậu đến thế từ những người đầu tư để xây dựng nhà máy mà vẫn cảm thấy khó khăn, huống chi bây giờ Hứa Bán Hạ còn chưa có quy mô gì, đến phòng ở của mình cũng đem ra thế chấp. Bản kế hoạch xây dựng là rất tốt, nhưng vẫn còn đang vẽ ở trên bản kế hoạch, lúc nào thực hiện vẫn là ẩn số. Cho nên Triệu Lỗi gần như là không chút do dự lựa chọn vế trước. Nhưng mà lời này anh không tiện nói ra, chỉ có thể dẫn dụ tự Hứa Bán Hạ nói ra.
“Tiểu Hứa, nếu như làm như thế thì tiền vốn sau này của cô có thể sẽ rất căng thẳng. Tuy ở bên chỗ lão Tống có thể làm việc giống như năm ngoái, nhưng cô không thể không bỏ vốn tự có vào một phần. Ví dụ nếu như tiền vốn tự có của cô quá ít thì khi tình huống nguy hiểm như năm ngoái xảy ra, có thể cô sẽ không dễ dàng vượt qua như vậy nữa. Công ty của tôi chỉ cần tôi còn khống chế thì không vấn đề gì, tôi có thể luôn làm hậu thuẫn của cô. Nhưng đây đều là suy nghĩ từ góc độ bình ổn của thị trường vật liệu thép, sợ nhất là lại chạm đáy”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cũng không cần sợ, tất cả những gian khổ lần này nên trải qua đều đã trải qua rồi, không bao giờ có thể có vận xui còn xui xẻo hơn cả năm ngoái nữa. Nhưng thị trường vật liệu thép chịu ảnh hưởng rất lớn từ sự điều khiển của nhà nước, không biết lúc nào sẽ lại lật lọng. Như sếp Triệu nói, cẩn thận một chút, tiền vốn của mình chiếm tỷ lệ lớn một chút luôn không sai. May mắn thay, xây dựng bến tàu thì không phải bỏ tất cả vốn vào một lần, có thể nhỏ giọt từ từ, mỗi đợt làm ăn sinh lời sẽ lấy bỏ vào. Tuy nhiên, mua đất phải tốn không ít tiền, hơn nữa chỉ có thể mua cả khu đất mà không thể mua lẻ tẻ, đây chính là vấn đề khiến tôi đau đầu nhất bây giờ. Sếp Triệu, nếu như anh tin tưởng tôi thì không bằng năm mươi vạn anh cho tôi vay năm ngoái giao cho tôi làm vật liệu thép của Nga tiếp đi, mỗi đợt làm hàng tôi đều sẽ đưa tiền lãi cho anh”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ cực kỳ rõ ràng, nếu muốn tiếp tục làm và mở rộng việc làm ăn vật liệu thép của Nga, thì chắc chắn không thể rời bỏ sự ủng hộ về nguồn cầu và tiền vốn của Triệu Lỗi. Nếu như chỉ dựa vào sự gắn bó của mối quan hệ bạn bè thì không phải là kế lâu dài, chỉ có để anh ta cũng được chia sẻ một phần lợi ích mới có thể buộc chặt được anh ta mãi.
Hai người đều có kế hoạch của riêng mình, nhưng cùng chung một đích, vì lợi ích chung, cuối cùng đi cùng với nhau. Triệu Lỗi nghe thấy Hứa Bán Hạ đưa ra yêu cầu như thế, trong lòng thở ra một hơi, vậy thì cứ làm như thế đi. Anh ta mỉm cười nói: “Đây là một chủ ý hay, tiền tôi để không trong ngân hàng thì cũng không có tác dụng gì. Thêm vào đó, tôi bảo A Quách lấy thêm hai trăm vạn mà tôi đưa hồi trước. Chỗ tiền này tôi cho công ty của bọn họ vay trước tết để thế chấp cho xưởng thép, đợi năm nay lấy ra xong thì tôi giao cho cô vận hành làm việc”.
Hứa Bán Hạ nghĩ: nếu tính như thế thì Triệu Lỗi phải có trong tay ít nhất là hai trăm vạn, tiền lương của anh ta làm gì cao như thế, có thể thấy anh ta cũng không phải là một con cừu nhỏ trắng tuyết gì. Nếu như bỏ vào hai trăm năm mươi vạn thì sau này làm việc có thể thuận lợi hơn rất nhiều. Cô vội vàng nói: “Sếp Triệu, vậy thì tốt quá, có tiền vốn của anh bỏ vào cùng gánh vác nguy hiểm, hơn nữa từ nay về sau tôi lại có thêm một người có thể bàn bạc trao đổi, bây giờ trong lòng tôi cảm thấy kiên định hơn rất nhiều”.
Triệu Lỗi đương nhiên sẽ không nói cho cô biết: anh ta là vì tin tưởng thị trường đầu xuân sẽ liên tục đi lên, biết đây là một mối làm ăn một vốn bốn lời cho nên mới tham gia vào, anh ta chỉ nói: “Tôi không tiện ra mặt, cho nên làm việc cụ thể đều giao cho cô hết, cô lo liệu nhiều hơn. Tôi cũng chỉ có thể duy trì cung cấp đầu ra và tiền vốn cho cô. Sau này chúng ta cùng gánh vác nguy hiểm, cùng hưởng lợi ích”. Bởi vì mọi người đều quen thuộc giá cả thị trường, hơn nữa Hứa Bán Hạ lại xác định rõ mỗi đợt đều kết toán một lần, cho nên Triệu Lỗi đại khái có thể nắm rõ lợi nhuận của mỗi đợt là bao nhiêu, mọi người cũng không cần lãng phí nước bọt để xác định chi tiết hơn.Để xem sau lần Hứa Bán Hạ kết toán đầu tiên,cô sẽ báo đáp anh ta như thế nào.
Nếu đổi thành người khác, cho dù là Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ cũng chưa chắc đã sẵn lòng cho anh ta tham gia vào mối làm ăn tốt như thế này, nhưng Triệu Lỗi lại khác. Ngoài vì thân phận của Triệu Lỗi ra, Hứa Bán Hạ chính là sẵn lòng hợp tác với anh ta, để anh ta chia một bát canh. Vì thế cô rất vui vẻ nói: “Được, cứ quyết định như thế đi, xem hợp tác lần sau của chúng ta thế nào. Sếp Triệu, anh cho công ty của sếp Cầu vay hay là công ty của sếp Quách?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Trước mắt, công ty của A Quách vẫn chưa dùng đến nhiều tiền vốn như thế. Là công ty của sếp Cầu vay. Bọn họ vẫn đang xây dựng cơ bản, mua trang thiết bị mới, nên tiền vốn mới căng”.
Hứa Bán Hạ “ồ” một tiếng nói: “ Thì ra là công ty của sếp Cầu. Sếp Quách được coi như là một nhân tài quản lý nhà máy, tiền vốn của bọn họ vẫn luôn được vận hành cực kỳ chặt chẽ”. Hứa Bán Hạ nghĩ đến những lời đùa cợt Cầu Tất Chính hôm nay, không biết bọn họ có rơi vào cái bẫy này mà thật sự không đi xưởng thép hay không. Nếu như thế thì tiền của Triệu Lỗi cũng phải thế chấp trong đấy, cũng chính là nói, tiền vốn mà mình có thể sử dụng sẽ phải đến tay muộn hơn một chút. Không ngờ lần này thông minh lại bị thông minh hại. Đành phải bắt tay từ chỗ của Triệu Lỗi bên này: “Gần đây sếp Triệu có phái người đi đến nhà máy giục hàng không?”.
Triệu Lỗi nói: “Không cần, chúng tôi là khách hàng lớn, thời gian trước luôn được ưu tiên cung ứng. Lô hàng đầu tiên đã tới hôm qua. Nhưng tôi cũng nghe nói việc cung ứng năm nay cũng rất eo hẹp, xem ra cô nhập hàng nhanh trước tết âm lịch là rất đúng đắn”.
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi sao mà có thể quên được trong cuộc họp đặt hàng mùa hè năm ngoái, anh còn ngồi bên cạnh ông sếp nhà người ta, phong độ ngời ngời, khí độ bất phàm, Ngũ Kiến Thiết nhìn đến nỗi buồn bực đến chết. Kiểu nhà máy có đơn hàng ổn định lại yêu cầu số lượnglớn như các anh, xưởng thép nhìn thấy các anh là thân thiết nhất. Chẳng qua sáng hôm nay tôi gặp sếp Quách, bọn họ hình như vẫn chưa ý thức được sự căng thẳng của thị trường, còn muốn xem thế nào một hồi. Vốn dĩ tôi cũng lười để ý đến bọn họ, bây giờ sếp Triệu anh nói tiền của anh ở trong đó, vậy thì vấn đề này nghiêm trọng rồi, sếp Triệu anh vẫn là nên hỏi thăm sếp Quách đi”. Trong lòng trực tiếp thở dài, haiz, hời cho Cầu Tất Chính rồi. Sớm biết như thế thì không bằng sáng nay tặng họ một ân huệ.
Triệu Lỗi gật đầu, hai người ăn tối cũng không cần phải mời rượu gì, một chai rượu vang đỏ, tự rót tự uống. Triệu Lỗi cảm thấy ở điểm này Hứa Bán Hạ không giống một người con gái một chút nào, thẳng thắn quá. Con gái ít nhất có chút ngại ngùng, thế này ít nhiều cũng thiếu đi một chút hứng thú. Nhưng lúc này hợp tác của hai người đã bàn bạc thành công, trong lòng Triệu Lỗi cảm thấy rất thoải mái, bèn nâng chai rượu lên, tự mình rót đầy rượu vào ly của Hứa Bán Hạ, rồi mới nói: “Tiểu Hứa, rất vui mừng, hy vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ”.
Hứa Bán Hạ nâng mắt nhìn, thở dài trong lòng. Vẫn là con người này, vẫn phong độ ngời ngời, khí độ bất phàm, vẫn là người có thể khiến cho Ngũ Kiến Thiết buồn bực đến chết, nhưng người này dường như vĩnh viễn cũng sẽ không là người của cô. Từ việc ngày hôm nay Triệu Lỗi vội vã tìm cô, vội vàng bàn bạc hợp tác làm sao để phát triển sự nghiệp của mình, phỏng chừng Triệu Lỗi đã cảm thấy trước được vị trí của anh ta có chút nguy hiểm, nhưng chắc là vẫn có thể kéo dài một đoạn thời gian nữa. Anh ta chẳng qua là muốn lợi dụng Hứa Bán Hạ cô làm người trung gian để làm việc mà thôi, làm được tốt thì anh ta có thể mở rộng tiền vốn, làm nền móng vững chắc cho anh ta sau này. Cho nên anh ta mới chú trọng việc làm ăn nhập thép phế liệu ngắn hạn này mà không phải là phát triển lâu dài của bến tàu. Rất có thể, trong lòng Triệu Lỗi căn bản là không muốn quen biết lâu dài với Hứa Bán Hạ, muốn rút ván thì rút ván. Hứa Bán Hạ buồn bã suy nghĩ trong lòng. Nhưng có thể không làm sao? Chính Hứa Bán Hạ cũng tự biết mình muốn gặp Triệu Lỗi bao nhiêu. Biết rõ là hôm nay mà hẹn gặp nói chuyện với Cao Dược Tiến thì chắc chắn là rất có lợi, nhưng cô chính là tình nguyện đến đây cho Triệu Lỗi chiếm hời. Người chính là không tự trọng như thế. Lúc này dù trong tận đáy lòng cô cuồn cuộn như nước sôi thì trên mặt cũng chỉ có thể như người không có chuyện gì, cười nâng ly rượu lên cụng ly với Triệu Lỗi, cười nói: “Hợp tác của chúng ta chắc chắn sẽ vui vẻ”.
Bời vì tôi thích anh! Hứa Bán Hạ nói trong lòng.
Triệu Lỗi uống ly rượu này xong thì bắt đầu gọi điện thoại cho Quách Khải Đông. Đúng vậy, chuyện gì cũng phải làm càng sớm càng tốt, làm sớm mới có thể lấy vật liệu thép ra, làm sớm mới có thể kiếm tiền. Hứa Bán Hạ không có việc gì làm, đánh giá nhà hàng mà Triệu Lỗi đã đặt. Khung cảnh quả thật rất tốt, nhưng món ăn hơi nhạt nhẽo đến vô vị, vừa nãy nhìn thực đơn, món vô vị này lại có giá rất đắt. Không ngờ tới là khách đến cũng rất đông, có thể nhìn ra được những người ngồi ở trong đây đều là những người có chút mặt mũi. Ấy, người đằng xa xa kia không phải là Cao Dược Tiến sao? Cũng là hai người, một nam một nữ, người con gái đối diện Cao Dược Tiến có mái tóc dài mượt. Tuy chỉ là nhìn góc nghiêng nhưng vẫn nhìn ra được sự trẻ trung và xinh đẹp, dáng người yểu điệu. Hứa Bán Hạ rất hóng hớt suy nghĩ, đây chắc có lẽ là mẹ kế làm mẹ Mèo Hoang của cô tức chết.
Nhớ tới Cao Dược Tiến lúc nào cũng giễu cợt cô, tâm trạng bây giờ của Hứa Bán Hạ không tốt, nhịn không được cũng muốn giễu cợt lại, lấy ngay điện thoại ra soạn tin nhắn gửi cho ông ta: Người ta nói, trong mắt người đàn ông hai, ba mươi tuổi chỉ nhìn người con gái hai mươi tuổi, người đàn ông bốn, năm mươi tuổi cũng thích nhìn người con gái hai mươi tuổi, trong mắt ông già sáu, bảy mươi tuổi vẫn là người con gái hai mươi tuổi, Tiểu Hứa.
Cao Dược Tiến nhìn thấy tin nhắn thì cảm thấy rất buồn cười, vừa thấy bên dưới để là Tiểu Hứa thì trả lời tin nhắn của cô ngay: “Đang làm cái gì đấy? Qua đây cùng ăn luôn?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không dám, không dám làm phiền hai người”.
Cao Dược Tiến lập tức hiểu ra Hứa Bán Hạ chắc chắn cũng ở trong nhà hàng này. Đưa mắt nhìn xung quanh, quả nhiên ông ấy nhìn thấy gương mặt mập mạp đang tươi cười kia: “Nhìn thấy bác còn không qua đây? Hẹn hò quan trọng đến vậy sao?”.
Hứa Bán Hạ nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Lỗi một cái, mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, không tin thì bác qua đây mà xem, người như thế này có đáng để cháu từ bỏ cuộc hẹn với bác hay không”.
Cao Dược Tiến không chút do dự tắt điện thoại đi đến, tới bên cạnh bàn của Hứa Bán Hạ thì kéo ghế ngồi xuống. Ông ta nhìn Triệu Lỗi đang gọi điện thoại, lại nhìn Hứa Bán Hạ một cái, cứ như thế mấy lần liền, thấy Triệu Lỗi đúng lúc buông điện thoại xuống thì mới cười nói với Hứa Bán Hạ: “Cháu nhiều lắm là yêu đơn phương”. Nói xong cũng không nói thêm cái gì nữa đã cười lớn rời đi.
Triệu Lỗi bị làm cho ngơ ngác, anh ta vừa mới gọi điện thoại với Quách Khải Đông, không chú ý đến Hứa Bán Hạ đang làm cái gì. Giờ nhìn thấy người đàn ông có dáng vẻ không tầm thường kia nói nhựng lời kỳ lạ, cười cũng kỳ lạ, không khỏi hỏi: “Người kia có ý gì? Bạn của cô hả?”.
Hứa Bán Hạ bị Cao Dược Tiến nói trúng, trong lòng cảm thấy rất buồn phiền, cô yêu đơn phương rõ ràng như thế sao? Thấy Triệu Lỗi lại còn hỏi, tim ngừng đập nói: “Ôi trời, vậy mà nói tôi yêu đơn phương anh”.
Triệu Lỗi vừa nghe thấy thì nhún vai một cái, căn bản là không để ý, nói thư ký của anh yêu đơn phương anh thì anh còn tin, Hứa Bán Hạ? Người con gái tính cách đàn ông này mở miệng chính là cách làm ăn, cô sẽ là kiểu con gái e thẹn ngượng ngùng yêu đơn phương sao? Không khỏi cảm thấy rất buồn cười, cười nói: “Có sao? Ha ha”.
Hứa Bán Hạ lại càng buồn phiền hơn, bản thân mình kém như thế sao? Không phải chỉ là béo một chút, nhưng bây giờ đã không còn béo như trước từ lâu rồi, chẳng lẽ đến tư cách để yêu đơn phương cũng không có? Hay là Triệu Lỗi cơ bản không coi cô là con gái? Sau đó cực kỳ thẳng thắn trả lời: “Có, vì sao không thể?”.
Triệu Lỗi ngẩn ra, sau đó lại cười ngay lập tức, nói: “Có thể, vì sao không thể, ha ha”.
Hứa Bán Hạ biết anh ta đơn giản là không tin, mới coi như cô đang đùa. Lúc này cô thực sự rất muốn giết người. Thế nhưng, cô cố gắng hít thở thật sâu, cười, hơn nữa còn cười rất vui vẻ, cười to hơn cả Triệu Lỗi: “Được thôi, vậy cứ định thế đi. Đáng tiếc là lễ tình nhân lại vào những ngày tết âm lịch, nếu không thì tôi phải gõ gậy tre của sếp Triệu”. Triệu Lỗi tin thì sao, mình cần gì phải xấu hổ, đưa ra một tấm chân tình để mặc người vô tri giẫm đạp. Hơn nữa, sau này còn phải hợp tác, cũng không thể bởi vì vậy mà lúng ta lúng túng, như thế còn không bằng không hợp tác.
Triệu Lỗi cười nói: “Có thể bù vào mà. Tôi suýt chút nữa thì quên mất một chuyện, tôi mang một món quà nhỏ cho cô, hình như là mua trước lễ tình nhân một ngày, mong cô có thể thích”. Nói xong còn thật sự lấy một cái hộp dài nhỏ từ trong túi của mình ra.
Trang sức à? Trong lòng Hứa Bán Hạ có chút thích, cuối cùng vẫn coi cô là con gái. Cô cũng không giả vờ dáng vẻ thục nữ nói câu “Có thể mở ra xem không”, mà là rất vui vẻ cười nói: “Cảm ơn sếp Triệu, tôi mở ra xem xem”. Sau đó mở cái hộp ra ngay. Cao Dược Tiến ở phía xa nhìn có chút há hốc mồm. Cái gì, có người tặng quà cho Hứa Bán Hạ? Chẳng lẽ Cao Dược Tiến ông ta cũng có lúc nhìn nhầm sao? Người đàn ông có phong thái hiên ngang, không phải loại người đi làm trai bao, chẳng lẽ Hứa Bán Hạ không phải yêu đơn phương sao? Điều này ngược lại có chút kỳ lạ. Rồi ông không kiềm được lòng tò mò nhìn nghiên cứu xem rốt cuộc là cái gì.
Cái hộp hơi phức tạp, nhưng không làm khó được Hứa Bán Hạ. Cô vừa mở ra xem đã bị bóng loáng chói mắt. Nhưng không phải ánh sáng chói mắt từ đá quý, mà là từ một con dao rọc giấy cực kỳ đặc biệt. Triệu Lỗi không sai, anh ta coi cô là người bạn hợp tác, mà còn là người bạn hợp tác trung tính, tặng một con dao rọc giấy lại vừa hay. Người sai là cô. Mũi của Hứa Bán Hạ tạm thời chỉ có khí thở ra chứ không có khí hít vào. Qua một lúc mới hồi phục lại tinh thần nhưng lại cười không nổi, cô nắm chặt chuôi dao được làm chất liệu da tinh xảo nhìn, một gương mặt mập mạp được phản chiếu trên bề mặt sáng trong của dao. Hứa Bán Hạ đành đánh trống lảng cười, hai ngón tay vân vê, rất tự nhiên múa một đường dao, sau đó vững vàng nắm con dao đang bay múa mà găm một cách chính xác vào giữa mắt con cá hấp vẫn chưa gắp miếng nào. Một tiếng lanh lảnh vang lên, cái khay đựng nước canh cá hấp nhanh chóng rạn vỡ. Trái tim của người còn chưa vỡ, cái mâm nhỏ đã vỡ ra trước rồi.
“Dùng ngôn ngữ trong ngành mà nói, chất liệu của con dao này rất tốt”. Hứa Bán Hạ giành được sự cân bằng trong lòng từ âm thanh vỡ vụn của cái mâm nhỏ, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Cảm ơn anh, sếp Triệu”.
Vừa nói xong, ở phía xa truyền đến một trận cười to suồng sã. Không cần nhìn cũng biết chắc chắn là Cao Dược Tiến. Nếu như ông ta ngồi gần thì chắc chắn Hứa Bán Hạ sẽ mỉm cười lấy dao đưa ra nói với ông ta: “Thì ra tiếng cười của bác lại không hay bằng tiếng ho”.
Cao Dược Tiến vừa nhìn thấy ánh sáng của dao lóe lên thì biết ngay yêu đơn phương vẫn là yêu đơn phương, nhưng vẫn bị bản lĩnh chơi dao thuần thục của Hứa Bán Hạ làm cho kinh ngạc. Ông ta ngẩn ra một lúc, trên đời này làm gì có người đàn ông nào tặng dao cho bạn gái mình, bây giờ không biết trong lòng của cô mập này chán nản bao nhiêu, nhịn không được cười lớn. Trong lúc cười to ông lại nghĩ: chẳng trách đứa con gái như Mèo Hoang của ông lại ngoan ngoãn phục tùng đi theo Hứa Bán Hạ, thì ra cô còn có bản lĩnh này. Nhìn động tác tay của cô lúc chơi dao thì biết cô đã lăn lộn trong cái giới đủ loại người này như thế nào, nhưng ngược lại vẫn là một người hào hiệp. Thật sự không dễ dàng để người khác coi cô như một người con gái.
Người con gái trẻ tuổi xinh đẹp ngồi đối diện Cao Dược Tiến thấy ông ta cười vui sướng như thế thì chuông cảnh báo trong lòng vang lên. Cô ta cẩn thận nhìn người con gái Cao Dược Tiến chú ý đến, hờ, một cô mập, không hề xinh đẹp, lập tức mất đi cảnh giác. Tuy Cao Dược Tiến cũng mập, nhưng con gái mà mập thì không được.
Triệu Lỗi kinh ngạc nhìn Hứa Bán Hạ, có làm sao cũng không thể ngờ tới ngón tay mập mạp có thể múa dao ngầu như thế. Lại nghĩ, mẹ của Hứa Bán Hạ đã mất từ lúc cô sinh ra, bố của cô lại tồi tệ như thế, cũng không biết tuổi thơ của cô phải lăn lộn như thế nào đến bây giờ, có thể động tác tay múa dao chơi súng chính là học được từ lúc đó. Chẳng trách cô lại đi làm ăn mối thép phế liệu, người con gái mà không có chút khí thế cường đạo thật sự là không thể gia nhập vào cái ngành đó được. Nhưng người đàn ông vừa nãy đến đây cười suồng sã như thế là có ý gì? Trong chốc lát Triệu Lỗi không thể hiểu thấu được, có lẽ hai người bọn họ đã quen biết từ lâu, trước đây động tác múa dao này của Hứa Bán Hạ có thể là đã thất bại cho nên người đàn ông kia nhìn thấy cảnh sinh tình lại nhớ về ngày đó. Quả nhiên ánh mắt Hứa Bán Hạ liếc về phía bên kia có chút tức giận. Trong lòng anh ta cảm thấy có chút buồn cười, nói: “Tiểu Hứa, xem ra con dao này thích hợp với cô, cô thích là tốt rồi”.
Hứa Bán Hạ đột nhiên nảy ra suy nghĩ đùa dai, lấy khăn lau mũi dao, mỉm cười nói: “Nếu như trước đây lúc tôi kéo bè kéo lũ đi đánh nhau có con dao tốt như thế này thì bây giờ có thể vẫn đang ở trong tù, không cần đợi tới người của cục thuế vụ đến tra xét bắt bớ”.
Triệu Lỗi cảm thấy Hứa Bán Hạ đang tỏ ra mình ngầu. Có thể là sau khi bàn bạc hợp tác với anh thành công xong, trong lòng vui vẻ. Dù sao thì loại cơ hội như thế này không phải ai cũng có thể lấy được, rõ ràng là móc nối với anh ta từ trong ra ngoài, dựa vào quyền lực ở trong tay của anh ta mà mọi người đều hưởng lợi. Đổi thành trước đây, Triệu Lỗi vẫn chưa làm được, nhưng lần này đi trụ sở chính báo cáo tình hình, phản ứng của trụ sở chính lại là kéo dài mấy ngày liền không trả lời anh ta. Sau đó lại do chính giám đốc tìm anh ta nói chuyện, ý của cuộc nói chuyện không rõ ràng là được, cũng không rõ ràng là không, dường như bằng với không tỏ thái độ. Nhưng có một tin tức rất rõ ràng, đó chính là cải tổ nhân sự vị trí quản lý tài vụ vốn có, đợi đến khi trụ sở chính tìm được người phù hợp thì công bố sau. Triệu Lỗi cảm thấy ở ngoài mặt bọn họ dường như là xử phạt trách tội nộp khoản thuế đã gian lận này lên đầu tài vụ. Nhưng ai cũng biết, tài vụ là người thân tín của Triệu Lỗi anh ta, đuổi việc quản lý tài vụ cũng giống như cắt bỏ một chân một tay của anh ra vậy. Mà chọn quản lý tài vụ mới vào cũng đồng nghĩa với việc sắp xếp một tai mắt tốt nhất ở trong công ty bên cạnh anh. Dựa vào đó phán đoán, Triệu Lỗi nghi ngờ: đợi sau khi quản lý tài vụ mới nhậm chức và ngồi vững chắc thì trụ sở chính sẽ tiếp tục hành động tiến thêm một bước nữa, mà hành động này sẽ nhằm vào Triệu Lỗi anh ta. Cho nên, Triệu Lỗi không thể không sắp xếp một con đường lui cho mình. Chỉ là không biết bao giờ trụ sở chính mới bắt đầu ra tay.
Điều cần thiết ngày hôm nay là thống nhất ý kiến với Hứa Bán Hạ, Triệu Lỗi cười nói: “Ha ha, Tiểu Hứa, cô đùa phải không, con gái sao có thể kéo bè kéo lũ đánh nhau, muốn đánh cũng không phải là đối thủ của người ta. Được rồi, không đùa nữa, chúng ta thảo luận công việc sau này một chút. Tiểu Hứa, sau này mỗi đợt làm hàng, cô nhất định phải nói rõ cho tôi biết thời gian hàng đến, nhất là thời gian nhập hàng xưởng thép đến, nếu không thì tôi có thể không có cách nào sắp xếp tiền hàng đến đúng lúc, nếu như muộn một ngày thì cô phải trả thêm lời cho công ty lão Tống nhiều thêm một ngày, rất không có lợi. Cô thấy có thể làm được không?”
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Tôi thì không làm được, nhưng có sếp Triệu anh ở đây, lúc chuỗi vật liệu được bàn giao, sếp Triệu anh ra mặt một chút chào hỏi với xưởng thép, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. Sếp Triệu chỉ cần ra mặt một lần, dẫn cho tôi một con đường, sau này tôi sẽ tự liên lạc”. Trở về công việc, lúc này Hứa Bán Hạ không cần giả vờ bình tĩnh mà không tốn chút công sức nào.
Triệu Lỗi cũng cảm thấy Hứa Bán Hạ nói rất có lý, dù sao thì trước đây cô cũng là một người làm ăn nhỏ, cho dù có quen biết người thì cũng là những nhân vật nhỏ, muốn điều khiển xưởng thép giao hàng đúng giờ thì cô không có năng lực đó. Thật sự vẫn cần anh ta lúc nào đó dẫn đến gặp một chút: “Như thế này đi, sau này khi người xưởng thép đến, tôi cũng mời cô đến ăn cơm, tiện thể để cô làm quen một chút, thuận lợi cho công việc sau này. Có dịp thì cô cũng hãy làm quen trợ lý Tần Phương Bình của tôi, sau này có chuyện tôi không tiện ra mặt thì cậu ta sẽ gặp mặt cô”.
Hứa Bán Hạ hỏi: “Tần Phương Bình có quen với người của xưởng thép không?”.
Triệu Lỗi mỉm cười nói: “Không quen, những điều này sau này cô sẽ biết”.
Hứa Bán Hạ không hỏi lại nữa, hiểu rõ những điều này có thể là mánh khóe của Triệu Lỗi.
Bữa cơm này thực sự là ăn được đủ ngũ vị mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.