Không Được Vãng Sinh

Chương 17: Lão Tô vào bếp




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Sau bữa ăn đương nhiên chẳng có chương trình giải trí gì chỉ được cái dựa vào cuộc gọi khi nãy có thể đoán Triệu Lỗi không đi gặp bạn gái, mà đi gặp Quách Khải Đông. Trong lòng Hứa Bán Hạ cảm giác như được an ủi: Hôm qua anh ta vừa về không gặp bạn gái ngay, hôm nay cũng không thể gặp được có thể thấy vị trí của người bạn gái này chẳng quan trọng mấy.
Nhưng Hứa Bán Hạ cũng biết phải là chuyện gì ngoài ý muốn lắm, nếu không theo tình hình hôm nay thì phần trăm Triệu Lỗi hứng thú với cô là không cao. Do cô không đẹp? Hứa Bán Hạ liếc qua mặt kính bên cạnh, cơ thể có phần nở nang đẫy đà nhưng khuôn mặt cũng khá ổn mà? Không hiểu bọn đàn ông muốn cái gì nữa, như tên bạn trai cũ của cô. Hồi trước cô còn chưa béo, mi dài mắt đẹp, nói chuyện thì hài hước hùng hồn nhưng chẳng hiểu sao anh ta vẫn thích một cô gái nhỏ nhắn khác. Hay là bản chất đàn ông chỉ thích những cô gái yếu đuối, ngu dốt hơn họ, để họ dễ bề nắm quyền?
Nhưng không phải kẻ đần độn như lão Tô cũng thích cô à? Hứa Bán Hạ không hề cam lòng, nhất định phải tìm hiểu rõ ràng là cô không hấp dẫn hay do bọn họ có mắt mà không biết nhìn người. Nghĩ không ra mới gọi điện đi hỏi. Lão Tô làm ca đêm, điện thoại hay để trong văn phòng để người khác bắt máy giùm.
Bệnh viện lão Tô làm nằm ngay trung tâm thành phố, mặc dù đã sửa sang đổi mới hoàn toàn nhưng vẫn không tiện đậu xe. Đã trễ nên Hứa Bán Hạ không muốn kẹt trong này, đành phải nén tức giận mà chen vào giữa hai xe. Muốn ra được thì rắc rối lắm, cô phải hóp bụng ưỡn ngực, hai tay giơ cao, bụng ma sát vào thành xe đi ra.
Hứa Bán Hạ hiếm khi đi bệnh viện, giờ còn chẳng nhớ rõ lần cuối mình tới đây để làm gì. Theo chỉ dẫn của một người hình như là y tá vừa nãy, cô đi lên lầu bốn, dễ dàng tìm thấy phòng phẫu thuật người đó nói. Đèn sáng cửa đóng, bên ngoài là nhóm người mang vẻ mặt buồn lo lắng, nhìn về cửa phòng phẫu thuật, có lẽ người nằm trong đó là bạn bè họ hàng của họ. Tính ra một đời của người nằm trong đó cũng thành công lắm, lúc nằm trên giường phẫu thuật cũng còn nhiều người chờ đợi tin tốt của mình đến vậy. Hứa Bán Hạ rất tò mò dáng vẻ khi mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang của lão Tô sẽ ra sao, có dễ bắt nạt như lúc sáng không. Cô tìm đại một chỗ ngồi xuống. Xung quanh bệnh viện nhìn rất ấm cúng nhưng ánh đèn trắng chiếu xuống phá hỏng bầu không khí này hết rồi. Hành lang thông gió, Hứa Bán Hạ ngồi xuống thấy hơi lạnh.
Mới ngồi xuống thôi mà lão Tô như biết cô tới và đang chờ bên ngoại, thế là kết thúc phẫu thuật. Nhìn bệnh nhân được đẩy ra, lát sau lão Tô cũng xuất hiện nơi cửa ra vào. Người thân bệnh nhân vội vàng chặn lão Tô lại hỏi han, Hứa Bán Hạ chỉ thấy anh ta đứng đó cao hơn người khác nửa cái đầu, trông cực kỳ nổi bật, tiếc là để lộ khuôn mặt méo xệch kia ra rồi. Nhưng nhìn lâu cũng không thấy xấu. Giữa không gian lạnh lẽo gặp gương mặt thân quen, bỗng khiến người ta cảm thấy cực kỳ yên lòng.
Lão Tô là người tốt, người thân bệnh nhân hỏi nhiều câu cỡ nào thì anh ta cũng kiên nhẫn trả lời hết, còn an ủi họ mấy câu. Nhưng Hứa Bán Hạ có thể nhìn ra, mặt mũi lão Tô mệt mỏi rã rời, đầu tóc rũ xuống, trên trán vương hai sợi tóc lòa xòa. Cô không đi qua mà chỉ nhìn từ xa, đợi mấy người kia cảm ơn anh ta và rời đi thì mới đứng dậy gọi “Lão Tô”, khiến lão Tô đang ngáp phải giật nảy mình. Anh ta ngạc nhiên nhìn Hứa Bán Hạ, bảo: “Sao cô đến đây thế? Đi cùng bạn hả?”.
Hứa Bán Hạ không đáp mà chỉ cười: “Nhìn từ xa thì trông cũng uy quyền đấy, nhưng đến gần xem thì vẫn là lão Tô hay bị bắt nạt thôi. Tôi nghe người nhà bệnh nhân có chút chuyện cũng hỏi mà anh cũng trả lời luôn mới hay, nếu là người khác chắc mất kiên nhẫn từ lâu rồi”.
Lão Tô rất vui vẻ vì không ngờ gặp Hứa Bán Hạ trong bệnh viện. Mặc dù cô chưa nói sao lại tới nhưng cái này còn cần phải nói à? Đương nhiên là đến để gặp anh ta. Lão Tô bị Hứa Bán Hạ mỉa mai thì vội giải thích: “Ai bảo lúc nào tôi cũng bị người khác bắt nạt. Hôm nay họ xếp cho tôi trực ca đêm hai ngày liền, thế là bị tôi nói cho không ngóc đầu lên nổi. Bệnh nhân thì khác, bác sĩ nói một câu hơn trăm lời người khác nói, tôi an ủi họ một chút thì có gì sai?”.
Hứa Bán Hạ thấy cũng khá đúng. Vừa lúc này có y tá đi qua đi lại, cứ tò mò nhìn sang cô mãi. Hứa Bán Hạ thấy phiền mới nói với lão Tô: “Anh có sao không? Nhìn anh mệt mỏi lắm ấy, tan làm mà chưa đi thay quần áo đi à?”
Đáy lòng lão Tô thấy cực kỳ ấm áp, nhìn Hứa Bán Hạ cười ngây ngô, thế là cô tới đón anh ta? Suy nghĩ một hồi lâu tự dưng lại hỏi: “Thịt khô lúc sáng ăn ngon không?”.
Hứa Bán Hạ hơi áy náy: “Chưa ăn nữa. Người giúp việc của tôi bảo dì ấy chưa thấy loại lạp xưởng thịt khô đó bao giờ nên bảo tôi hỏi anh phải nấu thế nào mới ngon. Mà hồi sáng tôi nghĩ anh nói với tôi cũng vô dụng, khi nào mời anh tới làm mẫu cho dì ấy xem luôn cho rồi. Không nên lãng phí thức ăn ngon mà”. Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới văn phòng trên lầu.
Lão Tô cảm giác như hạnh phúc tới từng cơn, vậy mà Hứa Bán Hạ mời anh ta đến nhà cô? Anh ta chợt không biết nên đáp lời thế nào. Nhưng anh ta nào biết, Hứa Bán Hạ rất ghét mấy trò ngại ngùng này nọ giữa nam với nữ, cô thấy nam nữ cũng như nhau cả thôi và chuyện mời anh em về nhà chẳng có gì to tát hết. Cũng may có một y tá vừa ngáp vừa hét lớn: “Bác sĩ Tô, về nhà được rồi chứ? Đứng đây phải hơn tám tiếng, cả người mệt mỏi, chân tay đau nhức”.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy mấy y tá đi đứng xiêu vẹo, đếm có bốn người, ai cũng xinh xắn trắng trẻo. Nhưng ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, dáng vẻ thiếu sức sống. Chờ lão Tô nói “Về nhà được rồi” xong, Hứa Bán Hạ nhịn không được nói: “Giờ này không có xe buýt nhỉ? Không chê thì ngồi xe tôi đi, tôi đưa mọi người về. Lão Tô, anh cũng đi cùng đi?”. Không biết vì sao mà hôm nay Hứa Bán Hạ chẳng muốn về nhà, sợ ngồi xuống là nhớ cuộc trò chuyện lúc ăn tối. Nhưng may là có lão Tô làm cô bình tĩnh hơn.
Mấy cô gái kia đồng thanh hò reo, còn lão Tô thì mừng rỡ nhìn Hứa Bán Hạ, trong đầu xuất hiện hàng tá lý do giải thích cho việc hôm nay cô tới đây, còn ngỏ ý đưa mấy y tá kia về nhà. Có lẽ là lúc vào phòng thay đồ mấy y tá kia có thảo luận gì đó nên lúc lên xe có người hỏi lão Tô: “Bác sĩ Tô, đó là bạn gái của anh hả?”.
Hứa Bán Hạ nhìn chằm chằm nên lão Tô không dám đáp ừ, nhưng không ngờ người nghiêm chỉnh như lão Tô mà cũng có lúc tinh ranh, nói bóng nói gió một câu: “Nhìn là được rồi, hỏi cái gì mà hỏi”. Bốn cô gái đứng sau lập tức cười ríu rít.
Cô dở khóc dở cười: “Lão Tô, anh đừng có lừa đồng nghiệp. Không là không lấy được vợ thì tôi với Phiêu Nhiễm không chịu trách nhiệm đâu đấy. Mọi người có đói bụng không? Muốn đi ăn khuya không?”.
Có người đáp: “Tôi chỉ muốn về nhà ngủ thôi, nhưng mà cũng muốn đi ăn khuya nữa, giờ tính sao?”.
Lão Tô: “Mọi người nên về ngủ đi, mai còn mấy cuộc tiểu phẫu nữa, giữ gìn sức khỏe vẫn quan trọng hơn”.
Hứa Bán Hạ không ngờ làm bác sĩ cực khổ như vậy, nhịn không được mới nói: “Vậy thì thôi vậy. Lão Tô, ngày nào anh cũng cực khổ thế mà còn chăm chỉ dậy sớm rèn luyện thân thể hả? Không sợ mệt chết à?” Thuận thế nghiêng đầu nói với mấy y tá đằng sau: “Các em gái nhỏ, tôi với lão Tô là bạn cùng chạy bộ thôi. Sáng sớm tôi hay dắt Phiêu Nhiễm chạy bộ, lúc nào cũng gặp được lão Tô. Tôi càng nhìn càng thấy anh ta giống bác sĩ, không ngờ hôm nay đến tìm thì đúng là bác sĩ thật, hình như còn là một bác sĩ rất giỏi nữa. Lão Tô, thật sự xin lỗi, hồi trước bắt nạt anh rồi, sau này không dám nữa”.
Ai cũng hiểu Hứa Bán Hạ chỉ giả vờ xin lỗi thôi, thế là lại càng tò mò liệu sự thật có đơn giản như cô nói hay không? Nhưng thấy bác sĩ Tô đáng giá vậy à? Đủ để một người phụ nữ nhà giàu có xe theo đuổi, còn chủ động ngỏ ý đưa các cô về nhà? Đúng là bác sĩ Tô có tài lắm, nhưng ngoại hình thì thật không dám tâng bốc, người phụ nữ giàu có kia không già cũng không xấu, chỉ hơi béo một chút thôi, đâu có lý do để theo đuổi bác sĩ Tô đâu. Tuy không nói ra nhưng trong lòng ai có câu hỏi này, vậy mà hôm sau đi làm lại bàn tán đến khí thế ngút trời.
Lão Tô định nói “Cô không có bắt nạt tôi”, nhưng vậy không đúng lòng mình, muốn nói “Tôi thích bị cô bắt nạt”, lại thấy nói thế trước mặt các đồng nghiệp thì buồn nôn chết được. Tóm lại là anh ta phát hiện mình chưa từng nói lí lẽ trước mặt Hứa Béo được. Mà thôi, không nói thì không nói vậy.
Tiễn cô y tá cuối cùng xong, Hứa Bán Hạ mới nói: “Lão Tô, hôm nay cứ buồn bực ghê ấy. Đợi lát nữa ăn khuya xách mấy thùng bia ra, anh uống với tôi vài ly nhé?”.
Lão Tô ngạc nhiên nhìn Hứa Bán Hạ, sao lúc nãy chẳng nhìn ra cô có tâm sự vậy? Cô cứ cười ha hả còn chủ động tiễn đồng nghiệp của anh ta về, lão Tô cứ tưởng cô ăn phải của hời nên mới vui như vậy chứ: “Béo, quán ăn đêm này không sạch đâu, hay là về nhà tôi ấy, tôi xào vài món cho ăn”.
Cô cũng không từ chối, đáp đúng một chữ “Được” rồi lặng yên lái xe đi. Bây giờ lão Tô mới thật sự cảm thấy Hứa Bán Hạ có tâm sự, hiếm khi thấy cô nghiêm túc như vậy. Xe lái tới nhà lão Tô, Hứa Bán Hạ bỗng do dự: “Lão Tô, anh phẫu thuật cho bệnh nhân cả ngày rồi, có mệt không?”.
Lão Tô vội bảo: “Hơi mệt nhưng không sao đâu. Đi lên đi, trên lầu một ấy, đây là ký túc xá của bệnh viện”.
Hứa Bán Hạ đi vào quan sát, căn phòng khá cũ kỹ, chỉ có một phòng ngủ nhỏ và một phòng khách, cũng may hành lý của lão Tô không nhiều nên không chật chội lắm. Đúng là không ngoài dự đoán, lão Tô dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ: “Lão Tô, không phải là bây giờ các đơn vị không chia phòng nữa à? Sao đơn vị của anh vẫn chia phòng cho anh vậy?”
Lão Tô lục tìm thứ gì ăn được trong bếp, nghe vậy mới vội nói: “Đây là điều kiện bệnh viện đã đồng ý khi tôi vào làm, ban đầu bảo hai phòng nhưng sau đó phân cho tôi một căn có phòng khách và phòng ngủ có diện tích tương đương. Dù sao tôi cũng ở có một mình, thế là đủ rồi”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, cái gì anh ta cũng chấp nhận được hết, chắc chỉ có mỗi phương diện học thuật là cố chấp thôi, nếu không bệnh viện cũng không phí một phòng ở để đưa một kẻ mới tốt nghiệp vào làm: “Thế nếu bố mẹ anh tới ăn tết thì ở thế nào? Phải rồi, còn có em trai anh nữa. Chẳng lẽ mùa đông mà phải nằm trên đất à?”.
Lão Tô: “Dễ mà, trải tấm xốp dày trên mặt đất là xong, vừa cách nhiệt vừa co giãn tốt”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ còn rất nhiều câu hỏi, nào là chăn mền, đệm giường, ga giường đâu? Cả tủ lạnh nữa? Bỗng nhận ra cuộc sống lão Tô trôi qua rất cực khổ. Không cần biết thu nhập của bác sĩ là bao nhiêu nhưng người không chịu nhận phong bì tiền của bệnh nhân như lão Tô chắc chắn sẽ không có thu nhập cao. Trừ bớt tiền sinh hoạt và tiền học phí của em trai đi thì một năm rưỡi qua chẳng hề dễ dàng với kẻ mới có việc. Lúc lão Tô đang xào rau thì Hứa Bán Hạ mở hết đèn lên, chắp tay sau lưng đi ra ban công quan sát. Thấy thế, lão Tô đang trong phòng bếp hoảng, sợ cô sẽ mỉa mai anh ta như lúc chạy bộ hồi sáng. Anh ta biết Hứa Béo giàu có, không biết cô sẽ nghĩ gì về nơi ở đơn sơ này, hơn nữa tâm trạng hôm nay của cô không tốt, lỡ không thèm báo trước phát ngôn bừa bãi. Lão Tô cứ thấp thỏm mãi.
Hứa Bán Hạ nhìn một vòng phòng bếp, có một cái máy hút mùi kiểu cũ, có thể là do hộ gia đình trước để lại, hoạt động không tốt lắm, Hứa Bán Hạ vừa đi vào đã bị mùi khói dầu làm cay mũi. “Lão Tô, phòng bếp của anh không lớn, hay là để cái bàn tháo rời được làm bàn ăn trong phòng bếp đi, phòng khách cũng thoáng hơn thích để gì thì để. Cái máy hút mùi kia hoạt động không tốt, tắt đi rồi tôi mới nói chuyện được”.
Lão Tô vội vàng tắt máy hút mùi lại theo lời cô: “Nếu đặt thêm tủ lạnh với máy giặt trong phòng bếp thì cũng không lớn lắm”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng được, nếu đặt thêm dãy tủ chén nữa thì chẳng khác gì nhà cô luôn: “Lão Tô, trời lạnh vậy mà ngày nào anh cũng phải tắm nước lạnh hả? Tôi thấy trong nhà không có bình nóng lạnh”.
Anh ta đáp: “Ừm, quen rồi, hồi học ở Bắc Kinh cũng vậy mà”.
Cô nói: “Khác mà, trong phòng ở Bắc Kinh có hệ thống sưởi. Chỗ này lạnh cóng chân tay, tắm nước lạnh nữa thì ai chịu nổi. Nếu sau khi chạy bộ anh tắm nước lạnh luôn thì dễ bị viêm khớp lắm. À, không đúng, tôi lại mùa rìu qua mắt thợ rồi”.
Lão Tô dọn hai dĩa thức ăn lên, cười bảo: “Tôi không sợ. Béo này, hai dĩa đồ ăn đã đủ chưa?”.
Cô nhìn qua xem thử, có một dĩa kim chi xào thịt khô, còn một dĩa không biết là cá khô gì xào với đậu phộng, mũi thơm nức mũi. Cô nhịn không được thò tay qua lấy đũa của lão Tô gắp một miếng thịt khô, vừa cay vừa thơm, thật sự không chê được. “Chết rồi lão Tô à, kế hoạch giảm béo to lớn của tôi cứ thế phá sản trong tay anh”. Nói rồi không đợi lão Tô buông dĩa xuống, cô lại gắp một hạt đậu nữa. Ừm, thơm ngon giòn tan, cực đỉnh: “Lão Tô, đúng là làm gì cũng phải có đầu óc, ngay cả xào rau cũng thế. Người chịu động não thì không chỉ cầm dao giải phẫu tốt, mà cầm dao cũng y vậy ấy”.
Chỉ cần Hứa Bán Hạ chịu nói lời ngon ngọt thì có ai mà không say mê đắm. Lão Tô thích cô sẵn nên giờ bị Hứa Bán Hạ rót thuốc mê đến cuống cuồng. Nhưng vẫn biết rót một ly nước sôi cho cô: “Béo, nhà tôi không có máy sưởi, cô cầm ly nước này ủ ấm tay đi. Không thì uống hết bia sẽ thấy lạnh hơn đó”.
Hứa Bán Hạ sững sờ đờ người ra một chỗ, bỗng chốc không biết phải nói gì với lão Tô. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ người bà đã mất sớm ra thì trí nhớ cô hình như chẳng còn ai quan tâm săn sóc cô tới vậy. Sau khi bà mất, cô đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng nói là bảo đảm dinh dưỡng, dù quần áo có ngắn hay dài cũng chẳng ai để ý, trời lạnh thường phải để lộ tay chân, đến nổi cánh tay xuất hiện dấu rạn da. Mãi sau này khi cô giúp ông cậu kinh doanh quần áo mới có mấy đồng tiền trong tay, nhờ chỗ ông cậu đó có mấy bộ đồ thanh lý, Hứa Bán Hạ mới bắt đầu ăn diện khi đã học cấp ba. Nhưng dù thế cô cũng ít quan tâm bản thân, đứa trẻ không ai thương tự làm mình đau. Hồi ký ức cũ mèm nói cho cô biết, người quan tâm cô như lão Tô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mặc dù Tiểu Trần và A Kỵ là anh em sống chết bên nhau với cô nhưng ở với bọn họ khác hẳn, đương nhiên vẫn có quan tâm, nhưng không phải biểu hiện trên từng chi tiết nhỏ như bây giờ. Trong tim Hứa Bán Hạ bỗng thấy nhói đau, là vì lão Tô mà ấm áp đến đau lòng.
Mặc dù cô không nói chuyện nhưng bàn tay không rảnh rỗi, ép hai đầu đũa tre vào dưới nắp chai bia, dùng ngón tay làm chỗ dựa, khẽ cạy lên, nắp chai vang lên một tiếng rồi bắn ra. Lão Tô đứng cạnh thấy thế thì giật mình: “Béo, cô học chiêu này ở đâu ra thế?”.
Hứa Bán Hạ mới ngẩn ngơ thoát khỏi dòng hồi ức, đáp: “Hồi mười bảy tuổi đi làm ăn tôi học được chiêu này đấy”.
Lão Tô khó hiểu hỏi: “Chứ không phải lúc đó cô còn học đại học hả?”.
Hứa Bán Hạ cười hì: “Tôi phải kiếm tiền sinh hoạt trang trải cuộc sống chứ. Nếu không có tiền thì tôi học hành cái gì?”.
Lão Tô thấy cô văng tục cũng chẳng nói gì, chỉ cười bảo: “Cô lại lừa tôi rồi, cô đã bảo là bố cô cầm dao ép cô thi đại học mà, có thế nào thì bố cô cũng phải cung cấp được cho cô học đại học chứ”.
Da mặt cô dày lắm, đương nhiên sẽ không xấu hổ chỉ vì câu này của lão Tô, thế là liếc xéo anh ta: “Trí nhớ anh tốt thế làm gì? Có bố và người cung cấp cho thì liên quan gì đến tôi? Vậy là anh không biết hồi nhỏ tôi thế nào rồi. Quá khứ của tôi ấy à, hừ, nói ra chỉ sợ sau này gặp mặt là anh né tôi”. Hứa Bán Hạ chăm chú nhìn biểu cảm của lão Tô, muốn nhìn ra gì đó từ nơi đáy mắt anh ta.
Lão Tô cười bảo: “Béo, cô đừng dọa tôi, cô gái như cô thì làm gì được chứ? Mặc dù cô hào sảng, mạnh mẽ như con trai, nhưng cuối cùng vẫn là một cô gái mũm mĩm đáng yêu thôi, có khi còn chưa đánh nhau với con trai bao giờ”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên đến độ tròn mắt: “Lão Tô, tôi mà là cô gái mũm mĩm đáng yêu á hả? Anh không nhầm đấy chứ? Tôi còn hay trêu chọc anh mà. Mấy nữ y tá mặt trái xoan mắt to xinh xắn kia mới là đáng yêu”.
Khuôn mặt mo đen của lão Tô chợt đỏ lên, hoảng hốt một hồi mới nói: “Dù sao thì tôi cũng thấy cô đáng yêu, khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất là khi chạy bộ cùng cô mỗi buổi sáng”.
Hứa Bán Hạ vẫn trợn trừng mắt: “Người tình trong mắt hóa Tây Thi hay gì vậy lão Tô? Anh là người đầu tiên khen tôi đáng yêu đó. Thực tế lên chút đi, nói rõ mắt anh có vấn đề”. Triệu Lỗi vốn dĩ chẳng thèm coi Hứa Bán Hạ là con gái, càng chẳng cần nghĩ tới chuyện phát triển quan hệ tình yêu giữa hai người, vì thế mà cô rất tức giận. Nhưng khi lão Tô nói cô đáng yêu, Hứa Bán Hạ cảm thấy thật giả tạo, ý định muốn nhờ anh ta giúp mình bình tĩnh lại tan biến đi hết. Mặc dù lời anh ta nói chính là thứ cô muốn nghe nhất hiện giờ, nhưng không biết sao khi nghe rồi lại thấy khó chịu còn khiến cô cảm thấy ý nghĩ của Triệu Lỗi đúng lắm. Quả là gieo nhân nào gặp quả nấy, trước kia không muốn người khác xem cô là con gái, bây giờ muốn rồi thì khó khăn chết được.
Không đợi lão Tô lên tiếng, Hứa Bán Hạ đã đứng dậy bảo: “Anh chuẩn bị đi, tôi bẻ tay phải của anh”. Lão Tô vốn không nghĩ cô nói thật, dù một cô gái có hơi béo, hơi khỏe chút thôi thì sao là đối thủ của con trai chứ? Hơn nữa anh ta còn thường xuyên rèn luyện thân thể nữa. Cho nên khi Hứa Bán Hạ vung tay tới, lão Tô chỉ cười hì, duỗi tay phải ra như đang đùa giỡn. Nhưng không ngờ bỗng thấy tê rần, không biết chuyện gì xảy ra mà tay bị Hứa Bán Hạ giữ chặt đằng sau không động đậy được. Mãi lúc sau anh ta mới cảm thấy cả cánh tay tê dại, không dùng sức được. Lão Tô hoảng loạn bảo: “Cầm Nã thủ?”.
Hứa Bán Hạ cười, buông tay anh ta ra rồi bảo: “Cầm Nã thủ gì chứ, có phải cao thủ võ lâm đâu. Đây là chiêu chiến đấu đơn giản nhất, khi tay của anh bị giữ chặt thì không thể dùng sức được, mỗi một cảnh sát đều biết chiêu này đấy. Sao, đã tin chưa? Sự thật hơn lời nói”.
Lão Tô vẫy cánh tay, Hứa Bán Hạ bóp vào lòng bàn tay nên giờ còn hơi đau nhức, đáy lòng muộn phiền, không ngờ tên đàn ông lớn già đầu như anh ta còn đánh không lại một cô gái. Nhưng nghĩ lại thì chẳng lẽ Hứa Bán Hạ nói thật cả? Tức là quá khứ cô đã phải chịu rất nhiều đau khổ? Anh ta rót rượu cho Hứa Bán Hạ, chân thành nói: “Béo, từ nhỏ tôi chỉ lo học hành cho giỏi, ngoại trừ tan học đá bóng cùng bạn bè thì hành trình mỗi ngày chỉ là một đường thẳng từ nhà tới trường. Bố mẹ là giáo viên nên bình thường bận rộn, việc nấu cơm và chăm em đều là tôi lo. Mặc dù nghe nói có nhiều bạn nam kéo nhau ra ngoài đánh nhau nhưng tôi chưa từng gặp qua. Cấp ba thì vào trường trọng điểm của tỉnh, ngày nào cũng ngồi lì trong phòng học đọc sách, cho nên không thể tưởng tượng được cuộc sống của cô thế nào. Nhưng mà tôi nghĩ cô làm vậy chắc chắn là có lý do của mình, vì cô không phải người không nói lí lẽ”.
Vốn dĩ Hứa Bán Hạ còn đang chờ lão Tô tức giận, dù sao có mấy người đàn ông sẽ vui khi đánh thua phụ nữ đâu, nhưng không ngờ anh ta chỉ hơi lúng túng sau đó thành thật nói với cô, còn giúp cô tìm lý do để cô khỏi thấy tội lỗi nữa chứ. Cô giơ ly rượu lên uống với lão Tô một ly, nói: “Lão Tô, anh là người đầu tiên nói tôi không phải người không nói đạo lí lẽ đó. Nhưng tự tôi biết tôi phân rõ phải trái, chỉ là lí lẽ của tôi khác mọi người. Mà nếu theo ý của mọi người thì lí lẽ của tôi chính là cãi chày cãi cối. Bởi từ lúc mẹ ruột qua đời thì tôi đã trở thành một kẻ không được hoan nghênh rồi. Chẳng ai bảo vệ tôi cả, tôi phải tự cố gắng sinh tồn trong thực tại. Hồi đó thể lực nam nữ chưa có nhiều khác biệt, tôi có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng lên tiểu học lại khác, tôi không đánh lại nên chỉ biết về nhà đòi ông nội mình là một bác sĩ Trung y già dạy đánh đấm. Lúc đầu ông thấy tôi chẳng ra dáng con gái nên ghét bỏ không thèm dạy, phải nhờ bà nội xót cái thân đầy vết trầy xước của tôi cầu xin thì ông mới chịu nghe, hết cách đành phải dạy tôi. Sau này lại bỗng có hứng thú, mong tôi sẽ học võ thật tốt. Chỉ là lúc đó tôi đánh nhau thắng rồi, bắt đầu học tập sa sút. Lên cấp hai tôi chiến khắp trường, dần có danh tiếng trong địa bàn. Nhưng học lực của tôi luôn ở mức tốt, các cuộc thi ngữ văn, toán học không bao giờ thiếu bóng dáng tôi, vì thế giáo viên có biết cũng không làm gì. Lão Tô, nếu hồi trước anh học cùng lớp với tôi chắc chắn sẽ phải chịu chút khổ đau đấy. Nếu thành tích của anh cao hơn tôi, nhất định sẽ bị tôi tức giận đánh một trận. Nhưng anh xào thức ăn ngon thế này, tôi cũng không nỡ đánh”.
Lão Tô cảm thấy hơi khó hiểu, bởi trong suy nghĩ từ nhỏ tới lớn của anh ta thì đâu phải chuyện gì cũng dùng nắm đấm giải quyết được đâu. “Béo, đừng tự chê bản thân thế chứ, cô không xấu, đừng nói như mình xấu xa lắm”.
Hứa Bán Hạ bật cười cụng ly với lão Tô, hai người uống cạn ly: “Lão Tô, trước năm tôi mười bảy người ta gặp tôi có ai không bảo tôi xấu xa đâu. Hồi đó ít khi cười, giờ nhớ lại cũng thấy bản thân tràn đầy thù hận, khác hẳn những người khác. Anh biết vì sao không? Là bởi khi tôi lên tiểu học mới biết đọc vài chữ, người bố vô tâm của tôi đã gọi tôi tới, ôm đứa con trai của mẹ kế giải thích nguồn gốc cái tên của tôi. Anh có biết về Trung y không? Tên của tôi bắt nguồn từ một loại thảo dược mang tên Bán Hạ, bố tôi tối mặt nhìn tôi giải thích “Sinh Bán Hạ độc”. Ý như mặt chữ, nghe thôi đã biết muốn nói tôi là đứa trẻ xui xẻo, thêm chuyện mẹ tôi vừa sinh tôi ra đã qua đời nữa, lão Tô, anh hiểu vì sao bố lại đặt cho tôi cái tên “Bán Hạ” chưa?”.
Lão Tô nghĩ một chút là hiểu ý nghĩa cái tên Hứa Bán Hạ ngay, không chút do dự nói: “Béo, sau này tôi không gọi tên cô nữa”. Dừng một lát, anh ta bảo: “Đừng có tha thứ cho người bố vô tâm như thế, nếu năm đó chỉ là tạm thời xúc động nên đặt cái tên đó cho cô thì thôi đi, chờ cô lớn rồi còn cố ý giải nghĩa làm gì? Chẳng khác gì cố tình hủy hoại cô cả. Hèn gì cô không thích bác sĩ, hồi trước tôi không hiểu nhưng giờ thì rõ rồi, cô không thích thì cứ không thích, tôi không ép cô phải thích. Còn nữa, tôi sẽ không bao giờ thích bố của cô, chẳng đáng mặt đàn ông gì cả”.
Hứa Bán Hạ không ngờ người tốt như lão Tô sẽ khuyên cô đừng tha thứ cho bố mình, còn đứng về phía cô, tức giận thay cô, tỏ rõ lập trường của mình. Cứ tưởng lão Tô sẽ bảo bố mẹ là trời, bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi, ai ngờ anh ta chẳng những không nói thế mà còn bảo sẽ không bao giờ thích ông ta. Hứa Bán Hạ nhịn không được, cụng ly với lão Tô: “Anh nói đúng lời trong lòng tôi rồi đấy. Ngoại trừ mấy anh em tốt ra thì người ngoài toàn bảo tôi tha thứ cho bố mình, nói bây giờ tôi mạnh khỏe như vậy, còn ông ta giàu yếu không nên giữ mãi chuyện xưa trong lòng. Nhưng tôi mạnh khỏe là nhờ tôi tự thân đấu tranh để sinh tồn, ông ta có cho tôi miếng cơm hay lời cổ vũ nào chưa? Thậm chí đến tết còn chẳng thèm gặp tôi, bảo là sợ xui xẻo. Bây giờ tôi sống tốt, không về mỉa mai đã là phúc của ông ta rồi, còn bắt tôi hiếu kính gì, nằm mơ à”.
Đô của lão Tô khá tốt nhưng giờ phút này cũng bắt đầu hăng hái, lèm bà lèm bèm: “Béo này, không nói về bố cô nữa, mất công lại tức giận. Nói về chuyện cô khởi nghiệp năm mười bảy tuổi như thế nào đi”.
Hứa Bán Hạ cười, cũng phải, nói chuyện này với anh ta làm gì, có khi không nói mới là tốt nhất: “Lão Tô, hôm nay tôi cứ muộn phiền mãi nhưng nói với anh một hồi thì tự dưng đỡ hơn rồi. Mà thôi, dù gì ngày mai cũng không dậy sớm chạy bộ, tối nay cứ nói cho đã đi”. Hứa Bán Hạ dùng đũa điêu luyện tách xương cá ra, gắp một miếng thịt cá, lão Tô cũng tự nhiên vươn tay gắp thịt ra dĩa. Hứa Bán Hạ nhìn đống xương cá, sau đó nhìn qua lão Tô, nói tiếp: “Lão Tô, tôi cứ nghĩ mình là ông vua con của cả địa bản nhỏ, không ngờ ra ngoài thì mình chẳng là cái thá gì. So với mấy người làm ăn kia thì tôi đúng là con nhóc miệng còn hôi sữa. Lúc đó tôi mới nhận ra nắm đấm không phải là tất cả, mới biết núi cao còn có núi cao hơn. Từ đó trở đi, tôi cũng bớt đánh nhau tranh chức đại ca đi, hết lòng tập trung kinh doanh, chỉ là thời gian có hạn, rảnh mỗi mùa đông và mùa hè, chẳng qua cũng kiếm được kha khá tiền tiêu vặt. Không lâu sau ông nội qua đời, tôi chuyển về nhà bà ngoại. Thu nhập của bà có hạn nên tôi ăn nhờ ở đậu còn phải kiếm thêm tiền. Lúc tốt nghiệp tôi thật sự chẳng muốn thi đại học nhưng không ngờ bố tôi lại để ý tới, bắt tôi phải thi. Tôi chẳng quan tâm ông ta nói gì đâu nhưng bà ngoại cũng hối mãi, không cho tôi làm ở chỗ ông cậu nữa, hết cách nên tôi đành cố gắng nửa năm thi lên đại học. Học đại học rồi cũng không thèm học hành, thích uống rượu hút thuốc hỗn hào với giáo viên. Hơn một nửa thời gian học đại học toàn đi làm ăn với ông cậu. Ngoài tiền học phí và mua sách vở, tôi còn tiết kiệm được một khoản để tự khởi nghiệp. Năm cuối cấp là lúc tôi bắt đầu kinh doanh, khi đó còn muốn khỏi lấy bằng tốt nghiệp luôn cho rồi, nếu không có bà ngoại thì tôi học theo Bill Gates từ lâu rồi. Cho nên tôi thật sự không tưởng tượng nổi sao anh có thể học hành chăm chỉ tám năm vậy, không buồn thúi ruột à?”.
Trước kia lão Tô cứ nghĩ học hành nhiều năm là chuyện đương nhiên, bây giờ mới biết hóa ra Hứa Bán Hạ là người như vậy, còn phải tự kiếm tiền học phí, đương nhiên không thể tập trung học được. Là do hoàn cảnh ép người cả, không thể trách cô. Anh ta còn nhận ra hồi trước mình khoác lác em trai mình tài giỏi cỡ nào chẳng khác gì trò trẻ con với Hứa Bán Hạ. Bây giờ cảm thấy mình ngây thơ, nhỏ bé hơn cô Béo nhiều, mặt đỏ lên chẳng biết phải nói gì mới đúng.
Hứa Bán Hạ nói hết lời trong lòng ra, mặc dù là chuyện từ thuở nào rồi nhưng cô vẫn vui lắm, nhìn thấy phản ứng của lão Tô càng thấy mình không sai. Nhưng nhìn lại gương mặt đỏ bừng của anh ta, Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi nở nụ cười: “Lão Tô, nếu là anh ở trong tình cảnh của tôi thì không đi học được đủ tám năm đâu. Hoàn cảnh ép người nhưng cũng tạo nên con người, không còn lựa chọn nào mà. Được rồi, hôm nay giãi bày hết ở chỗ anh, cũng nên về rồi. Để bát đũa ở đây cho anh từ từ mà dọn nhé”.
Lão Tô nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa, thế là đứng lên bảo: “Được, để tôi đưa cô về cho. Cô uống nhiều rồi không lái xe được”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Hôm nay có uống nhiều đâu, dù có uống hết mấy chai bia đó thì tôi cũng chưa gục được. Hồi trước uống nhiều tôi vẫn lái xe về mà, chỉ là sáng hôm sau phải đi khắp khu phố nhỏ tìm chỗ mình đã đậu xe, ha ha. Đi đây, không cần tiễn đâu”.
Lão Tô chạy về trước mở cửa cho Hứa Bán Hạ, một hai đòi tiễn cô, thế là Hứa Bán Hạ không ép nữa. Nhưng lão Tô còn muốn lên xe cùng, người đã ngồi trên xe, cô không đẩy anh ta xuống được mà hai nhà cũng khá gần nên muốn về không mất thời gian lắm, thế là cô mặc kệ còn cười hì bảo: “Lão Tô, anh đừng có tốt với tôi như vậy, nếu không tôi sẽ bám lấy anh, thảm lắm đó”.
Anh ta nghe thế nhưng không nói gì, chờ cho xe lao vun vút tới nhà Hứa Bán Hạ mới nói: “Béo, tôi quyết định sau này sẽ đối xử thật tốt với cô”.
Cô hơi ngạc nhiên, cách một chiếc xe nhìn lão Tô hồi lâu, sau đó mới bảo: “Được, thế thì tôi lại có thêm một người anh em tốt. Khi nào tôi dẫn anh đi gặp mấy người khác”. Không phải Hứa Bán Hạ không biết chữ “Tốt” của lão Tô khác với chữ “Tốt” mình nói, nhưng hôm nay cô lười nói rõ với anh ta, cứ vờ như không hiểu. Hơn nữa cô không muốn mất đi một người bạn như lão Tô, đành phải ranh ma một chút, lão Tô thành thật lắm, nếu làm rõ thì sau này sẽ không dám gặp cô nữa. Hứa Bán Hạ thản nhiên như không đi lên lầu, nửa đường còn thò đầu ra cửa sổ vẫy tay, bảo lão Tô về nhà đi. Sau khi vào nhà rồi thấy lão Tô vẫn đứng đó, cô không phản ứng gì nữa.
Nhưng cuối cùng Hứa Bán Hạ cũng hiểu ra một đạo lý, cô không có tình cảm với lão Tô, dù anh ta đối xử tốt với cô cỡ nào cũng vô ích. Từ đó suy ra, cô có đối xử tốt với Triệu Lỗi cỡ nào mà Triệu Lỗi chỉ coi cô là anh em thì cũng vô ích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.