Không Được Vãng Sinh

Chương 19: Tiểu Trần bị bệnh




Chuyển ngữ: Sinqua/ Beta: Silvereyes
Đến bệnh viện, Cừu Tất Chính tự lái xe rời đi, Hứa Bán Hạ đi xuống đã nhìn thấy Lão Tô đứng ở cổng, bèn vội vàng xuyên qua dòng người xông đến: “Vẫn chưa tới sao?”.
Lão Tô nhìn thấy Hứa Bán Hạ, vội vàng nói: “Đừng gấp, dọc đường bọn họ đến đây cũng không suôn sẻ như cô”.
Vừa nói xong đã thấy Cao Tân Di xiên ngang xiên dọc xông xe tới, theo sau còn có một chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy ánh đèn. Chờ khi Cao Tân Di xuống xe, chiếc xe cảnh sát phía sau cũng phanh gấp một cái, cảnh sát lập tức xông tới chặn lại Cao Tân Di vừa mới xuống xe. Hứa Bán Hạ thấy Mèo Hoang với dáng vẻ thô bạo định tấn công cảnh sát giao thông, vội xông lên để giảng hòa: “Thật xin lỗi, vẫn nên cứu người trước đi. Mèo Hoang cô giúp tôi đỡ Tiểu Trần, bớt nói một câu đi”.
Mở cửa sau của xe, kéo Tiểu Trần mang vẻ mặt không còn chút máu nào ra, cảnh sát vừa nhìn thấy đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra, không nói gì nữa, tự động rời đi. Lão Tô đã đến đỡ Tiểu Trần từ lâu, xông vào bệnh viện. Hứa Bán Hạ vỗ Cao Tân Di, thấy mặt cô ta tái xanh, có trời mới biết khi cô ta vượt đèn đỏ suốt quãng đường đã sợ hãi như thế nào, kéo cô ta đi vào bên trong, đuổi theo Lão Tô đang bước nhanh như bay. Có Lão Tô làm việc ở bên trong, mọi việc dễ dàng thực hiện. Hứa Bán Hạ chỉ cần ngoan ngoãn nộp tiền. Hứa Bán Hạ nhìn thấy tiền giấy chảy ra như nước, cô vội vàng dặn dò Cao Tân Di, kêu cô tìm cách đi lấy mười ngàn về đây. Hứa Bán Hạ luôn cảm thấy nếu không có vấn đề gì, Lão Tô nhất định sẽ đi ra trước để thông báo, bây giờ sau khi anh ta đi vào phòng cấp cứu chỉ nhìn thấy y tá ra ra vào vào, nhưng anh ta giống như Hạc Vàng một đi thì không quay đầu lại, đoán chừng là có vấn đề lớn rồi, vấn đề lớn thì cần rất nhiều tiền, Hứa Bán Hạ lo đến lúc đó sẽ không đủ tiền, đành phải hy sinh pháp bảo Mèo Hoang này, nói thế nào nhỉ, Cao Dược Tiến chỗ đó nhất định có tiền mặt.
Cao Tân Di cũng là một người sảng khoái, nghe xong dặn dò cũng không nghi ngờ gì nhưng mà không phải tự mình đi giải quyết vấn đề, mà là gọi một cuộc điện thoại cho thư ký của Cao Dược Tiến, kêu anh ta nhanh chóng phái người đưa mười ngàn đến phòng cấp cứu của bệnh viện số hai. Vào lúc này Hứa Bán Hạ chỉ nghĩ đến Tiểu Trần, hoàn toàn không để ý đến những gì Cao Tân Di nói, hơn nữa cũng không ngồi yên được, chắp tay ra sau lưng đi lại xung quanh: “Nhất định gần đây Tiểu Trần đã kiệt sức rồi, nếu không phải tại tôi bảo cậu ta đẩy nhanh tiến độ của việc thu gom phế liệu, làm sao cậu ta có thể mệt đến chết được?”.
Cao Tân Di đứng ở bên cạnh lắng nghe, lần đầu tiên thì nhẫn nhịn được, khi Hứa Bán Hạ nói tới lần thứ hai, cô không kìm được mà phản đối: “Thu gom thép phế liệu không mệt đâu, hơn nữa khúc sau tôi cũng đã giúp đỡ rất nhiều, nhiều việc bò lên bò xuống tìm kiếm tay chân cũng là tôi giúp kiểm tra đấy”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Tân Di, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy kệ đi, để cô ta đi, bèn nói: “Mèo Hoang, sau khi đến đây cô đã giúp chúng tôi rất nhiều”.
Cao Tân Di thấy Hứa Bán Hạ cảm ơn mình nhưng cô ta lại cảm thấy xấu hổ, vội vàng nói: “Lại còn mấy người với chúng tôi làm gì, tôi không phải là một thành viên của chúng ta sao?”.
Hứa Bán Hạ đưa hết tiền của bản thân cho Cao Tân Di, nói: “Mèo Hoang, Tiểu Trần là anh em lâu năm của tôi, bây giờ trong lòng tôi rất khó chịu, sợ xảy ra bất kỳ sơ suất nào, lát nữa mấy chuyện liên quan đến chuyện tiền bạc cô cứ đi làm đi”.
Giọng nói vừa dứt, điện thoại di động của Cao Tân Di vang lên, Cao Tân Di nghe máy thì không kiên nhẫn nói: “Hỏi đi hỏi lại làm cái gì, mau đưa đến phòng cấp cứu của bệnh viện số hai”. Đặt điện thoại di động xuống, vội vàng nói với Hứa Bán Hạ: “Ông già phiền phức, tôi đã nói với thư ký của ông ấy rồi, ông ấy vẫn phải hỏi đông hỏi tây, bây giờ tôi phiền chết được, chờ A Kỵ tới tôi nhất định sẽ không bình tĩnh được nữa”.
Hóa ra chuyện mà cô ta phiền là chuyện này, Hứa Bán Hạ không còn đủ sức để ý cô ta, tìm một chỗ ngồi xuống, ngẩn người đối mặt với phòng cấp cứu. Một lúc sau, Đồng Kiêu Kỵ cũng vội vàng chạy đến, Chu Thiến chỉ chậm nửa nhịp, cũng nhanh chóng đến nơi, lúc gặp nhau nước mắt đã rơi đầy.
Đồng Kiêu Kỵ ngồi xuống bên cạnh Hứa Bán Hạ, vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy? Tiểu Trần bệnh gì?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu, gương mặt muộn phiền vùi vào trong tay không muốn ngẩng đầu lên: “Anh em với nhau, đừng để khi tôi mới chỉ vừa khá hơn một chút thì Tiểu Trần đã xảy ra chuyện, cậu ta đi theo tôi đã chịu nhiều khổ cực như vậy, còn chưa hưởng được mấy ngày tốt đẹp… Haiz, tôi không nói nữa”.
Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần không chỉ là anh em nhiều năm, mà còn là xương sườn trên người, lẩm bẩm nói: “Chuyện nghiêm trọng như vậy sao? Béo, đừng suy nghĩ lung tung”. Nói rồi đưa tay ra vỗ vai Hứa Bán Hạ, thể hiện sự an ủi. Cao Tân Di nhìn thấy vậy, lập tức ghen tỵ chen vào ngồi giữa hai người họ, đưa ra hai ngón tay móc lấy bàn tay đang vỗ Hứa Bán Hạ của Đồng Kiêu Kỵ, hất sang một bên. Đồng Kiêu Kỵ hơi sửng sốt, lập tức hiểu được ý của cô ta, cau mày quát: “Không được làm loạn”.
Hứa Bán Hạ bị Đồng Kiêu Kỵ dọa cho giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được cảm thấy buồn cười, ngược lại con người tỉnh táo hơn một chút, thấy Chu Thiến cô đơn ngồi khóc ở một bên, vội vàng bước tới muốn khuyên nhủ cô ta, nhưng ngay lập tức lại nghĩ tới cái gì đó, bèn nói với Đồng Kiêu Kỵ: “A Kỵ, cậu đi siêu thị mua chút đồ ăn, sau đó đậu xe ở ga ra tầng hầm, có lẽ chúng ta sẽ không về sớm đâu. Mèo Hoang cô đi theo tôi, bố cô có thể sẽ sớm đến đây thôi, đừng để không thấy cô lại hỏi tôi tìm người”. Vừa nói chuyện vừa nháy mắt với Đồng Kiêu Kỵ, Đồng Kiêu Kỵ lập tức hiểu ra, nếu cậu ta ở đây, Cao Tân Di có thể tự nhiên thể hiện sự thân mật với cậu ta, dấy lên sự cảnh giác của bố Mèo Hoang, lần trước đã thương lượng với Hứa Bán Hạ, lúc này không phải là lúc tốt nhất để công khai, phải đợi đến khi thời gian tạm tha kết thúc rồi nói. Cao Dược Tiến không phải người bình thường, ông ta nhất định sẽ cho người điều tra chi tiết về bạn trai của con gái, cho dù thế nào đi nữa, chắc chắn ông ta sẽ không đồng ý để con gái làm bạn với một người có tiền án.
Đồng Kiêu Kỵ vội vàng chạy đi, ở khúc cua suýt chút nữa đụng phải một người đàn ông cũng đang vội vàng, người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn Đồng Kiêu Kỵ, chỉ nghiêng người tránh đường và đi về phía trước. Đồng Kiêu Kỵ thầm giật mình, dừng bước lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông trung niên kia đang sải bước đi về phía Cao Tân Di, không cần phải nói, chắc chắn là Cao Dược Tiến danh tiếng lẫy lừng đây rồi, Đồng Kiêu Kỵ nhận ra khuôn mặt này thì xoay người rời đi.
Trong chốc lát Cao Tân Di trách Cao Dược Tiến lề mề, Cao Dược Tiến lật qua lật lại xem con gái mình có vấn đề gì không, cả hai đều không nói gì. Hứa Bán Hạ hơi muốn an ủi Chu Thiến nhưng cô chưa bao giờ là người giỏi khuyên nhủ, cô vươn bàn tay mập mạp vỗ vai Chu Thiến, nói một điều mà chính cô cũng chột dạ: “Sẽ không sao đâu”, sau đó không nói gì khác nữa. Nếu là anh em, cô sẽ dễ dàng phát huy hơn, kéo nhau ra ngoài cùng nhau uống rượu, có chuyện gì mà móc tim móc phổi không nói ra được? Nhưng cô cũng bó tay đối với một người phụ nữ đang khóc lóc kể lể.
Cũng may lúc này Lão Tô nghiêm mặt đi ra, vừa nhìn thấy Hứa Bán Hạ đã lớn tiếng chất vấn: “Đây là người lần trước cô nhắc tới muốn tôi xem qua đúng không? Sao sau đó cô không đưa cậu ta tới? Bây giờ tình trạng mãn tính của cậu ta đã thay đổi đột ngột, cũng do không được cấp cứu kịp thời hại đó. Trên cánh tay của cậu ta đã đầy vết máu, mấy người không nhận ra điều đó sao?”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Lão Tô ngày thường hiền lành bây giờ hung dữ như vậy, nhưng cô chưa từng thấy người nào hung dữ sao? Nhưng nghe lời Lão Tô nói, xem ra bệnh tình của Tiểu Trần rất nghiêm trọng, cô vội vàng hỏi: “Lão Tô, anh đừng có chửi người trước, cuối cùng Tiểu Trần bị bệnh gì vậy? Có nặng lắm không? Bây giờ cậu ta thế nào?”. Con mắt của tất cả mọi người ở đây ai nhìn về phía Lão Tô.
Lão Tô nhìn nhiều cảnh tượng như vậy, hôm nay cũng không vì sự có mặt của Hứa Bán Hạ trong đây mà ảnh hưởng đến phát huy, nói khá chuyên nghiệp: “Bây giờ vẫn chưa có kết quả xét nghiệm sâu hơn nữa, theo phán đoán sơ bộ, Tiểu Trần vốn mắc bệnh hạt tế bào bạch cầu mãn tính, gọi tắt là bệnh bạch cầu mãn tính. Hiện tại đang có dấu hiệu chuyển sang bệnh bạch cầu cấp tính. Trước mắt, Tiểu Trần đã qua cơn nguy kịch, nhưng mọi người hãy có tâm lý chuẩn bị, Tiểu Trần sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào”.
Hứa Bán Hạ ngây người, nhìn Lão Tô không nói nên lời. Lão Tô đã nói rất rõ ràng, hỏi lại cũng là câu trả lời giống như vậy. Cao Tân Di cũng ngây ra, không ngờ bệnh tình của Tiểu Trần nghiêm trọng như vậy, xem ra là đã bị Hứa Bán Hạ đoán trúng rồi. Càng không cần phải nói đến Chu Thiến, sau một tiếng hét, cả người mềm nhũn ngồi xuống sàn bê tông, may mắn thay được Cao Dược Tiến giữ lại, lúc này Hứa Bán Hạ mới phản ứng lại, ôm chặt lấy Chu Thiến, đang định an ủi Chu Thiến vài câu, đột nhiên Chu Thiến rít lên trong cổ họng, vang đến mọi người hỏi: “Bác sĩ, Tiểu Trần còn mấy ngày nữa?”.
Trong đầu Hứa Bán Hạ đang tìm kiếm ký ức liên quan đến bệnh bạch cầu, chợt nghe Chu Thiến hỏi một câu như vậy, trái tim run lên như bị sét đánh, bàn tay đang ôm lấy Chu Thiến không khỏi vặn vẹo, nếu đổi lại là người khác hỏi những lời xui xẻo như vậy, Hứa Ban Hạ đã cho một cái tát từ lâu nhưng nhìn thấy Chu Thiến khóc đến mức mắt mũi sưng đỏ lên, không thể xuống tay được, chỉ nhìn chằm chằm cô ta một lát rồi bỏ qua. Cao Dược Tiến thấy con gái vẫn ổn, vốn định để lại mười ngàn và rời đi nhưng nhìn thấy bác sĩ bước ra thông báo bệnh tình không tốt lắm nên bất giác ở lại, mọi chuyện cũng không liên quan đến ông ta nên ông ta không quan tâm, bận tối mắt mà vẫn thong dong xem cái này cái kia.
Nghe thấy câu hỏi, Lão Tô nói rất cẩn thận: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn, mọi chuyện còn phải chờ có kết quả xét nghiệm rồi hẵng nói. Trước mắt tạm thời không có gì nguy hiểm, mọi người không cần quá lo lắng”.
Hứa Bán Hạ không nhìn Chu Thiến, mà chỉ nhìn chằm chằm Lão Tô: “Lão Tô, về phương diện điều trị, anh cố gắng hết sức giúp tôi. Cho dù sau này thời gian dài bao nhiêu, mỗi một ngày cũng phải để Tiểu Trần sống vui vẻ thoải mái. Chờ lát anh tan làm gặp tôi một chút, tôi có chuyện muốn hỏi anh”.
Lão Tô nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi đã tan làm rồi, cô có chuyện gì cứ hỏi đi”.
Hứa Bán Hạ lườm anh ta, nói: “Anh tan ca cái gì, cuối cùng là Tiểu Trần được sắp xếp ở phòng bệnh nào? Đừng nói là giường bệnh chật chội mà sống ở hành lang đó chứ? Tôi cũng chưa thấy Tiểu Trần được đẩy ra, kết quả xét nghiệm vẫn chưa ra, người đang qua tay anh làm sao anh có thể tan ca được?”.
Cao Dược Tiến nghe Hứa Bán Hạ nói thì không khỏi mỉm cười, đây là những lời ông ta lập tức nghĩ ra trong lòng, nhưng do là người ngoài nên không tiện nói nhiều.
Lão Tô bị Hứa Bán Hạ chất vấn như vậy nhưng không hề tức giận, bởi vì từ lâu đã quen bị Hứa Bán Hạ bắt nạt, chỉ là bây giờ cần phải giải thích: “Ý tôi là tôi đã tan làm từ lâu rồi, phần thời gian còn lại sẽ do cô sai sử, đều thuộc về Tiểu Trần, tôi sẽ không phất tay bỏ đi đâu, cô đừng sốt ruột”.
Lúc này, ngay cả Cao Tân Di cũng nghe ra được bí ẩn trong lời nói của Lão Tô, không khỏi tò mò nhìn hai người này. Không ngờ bị bố cô kéo sang một bên, khẽ dặn dò vài câu, sau đó Cao Dược Tiến để lại mười ngàn và rời đi trước. Ông ta vẫn còn một cuộc hẹn quan trọng đang đợi, nếu không phải vì con gái, làm sao ông ta có thể rời đi được.
Hứa Bán Hạ biết cô đã hiểu lầm Lão Tô trong lúc nóng vội, cũng may Lão Tô tốt tính, không để bụng nên vội vàng xin lỗi: “Lão Tô, tôi đã quá lời rồi. Nhưng mà Lão Tô à, tôi vẫn còn có mấy lời không xuôi tai, nói ra thì, tốt nhất anh nên nói thật với tôi, nếu muốn tức giận thì cứ nói thẳng. Thứ nhất, thiết bị của bệnh viện này của anh có thể đảm bảo được sự điều trị tốt nhất cho Tiểu Trần hay không? Thứ hai, tôi biết anh sẽ làm hết sức mình để giúp tôi nhưng có khi nào anh chỉ có lòng mà không có sức hay không? Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn cho Tiểu Trần được điều trị tốt nhất”.
Lão Tô chỉ suy nghĩ một chút, lập tức nói chắc như đinh đóng cột: “Tôi có thể chưa chắc là bác sĩ giỏi nhất, bệnh viện của chúng tôi cũng không phải là bệnh viện tốt nhất. Nhưng đối với Tiểu Trần, điểm tổng hợp của tôi chắc chắn là cao nhất”. Khi nói những lời này, gương mặt luôn khiêm tốn của Lão Tô tràn đầy tự tin, cả người dường như cao lớn đẹp trai hẳn lên.
Hứa Bán Hạ nhìn Lão Tô, lập tức nói: “Được rồi, Lão Tô tôi tin anh. Tiểu Trần giao cho anh vậy”.
Đồng Kiêu Kỵ không biết đã đến từ lúc nào, cũng kiên định nói: “Tôi cũng tin tưởng Lão Tô, dù bác sĩ có giỏi đến đâu, không dốc lòng cũng vô dụng”.
Cao Tân Di quay đầu lại nhìn thấy Đồng Kiêu Kỵ, rất tự nhiên mà dán vào, nói: “A Kỵ, em cũng nghĩ giống anh, em cũng bỏ một phiếu cho Lão Tô”.
Khi Tiểu Trần đang hôn mê vẻ mặt tái nhợt được đẩy ra, cuộc trò chuyện của mọi người ngay lập tức dừng lại. Phòng bệnh đã được bố trí dưới sự chăm sóc của Lão Tô từ lâu, trong triều có người quen thì dễ bề xử lý, từ xưa đến nay vẫn vậy. Chu Thiến chỉ kéo Lão Tô lại hỏi: “Tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh? Khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại? Khi nào có thể xem kết quả?”. Và những câu hỏi mà tất cả người nhà bệnh nhân đang lo lắng đều sẽ hỏi. Cao Tân Di chạy ra chạy vào xử lý các thủ tục nhập viện dưới sự hướng dẫn của Lão Tô, cô còn rất tự hào, cảm thấy bản thân đã có ích, đặc biệt là A Kỵ của cô đã coi cô như người anh em vỗ đi vỗ lại vai cô để bày tỏ sự khen ngợi.
Chu Thiến ở lại một mình trong phòng bệnh để chăm sóc Tiểu Trần và chờ người nhà của Tiểu Trần đến, mọi người di chuyển đến phòng làm việc của Lão Tô. Trên đường đi, Hứa Bán Hạ nói với Lão Tô: “Lão Tô, anh cho tôi xem một cuốn sách cấp độ cơ bản có hệ thống hơn đi. Tôi tìm hiểu về bệnh tình của Tiểu Trần một chút, tránh phải hỏi những vấn đề ngớ ngẩn, còn không nắm được điểm quan trọng”.
Lão Tô kiên nhẫn nói: “Thật ra cô không cần đọc, tôi có thể giải thích một cách hệ thống cho mọi người về bệnh này, mọi người cũng sẽ hiểu sơ. Nhưng sáng mai tôi sẽ tìm sách và mang tới cho cô, cô có thể xem qua”.
Cao Tân Di đột nhiên nói: “Suýt nữa thì quên nói, ông già nhà tôi nói, nếu không đủ tiền, tạm thời có thể hỏi mượn ông ấy. Ông ấy còn muốn chúng ta chú ý đến Chu Thiến, nói rằng cô ta sẽ có ý định khác”.
Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ nghe vậy nhìn chằm chằm vào Cao Tân Di, Hứa Bán Hạ như có suy nghĩ nói: “Tôi nghe Chu Thiến mở miệng hỏi Tiểu Trần còn mấy ngày, rất phản cảm nhưng cũng không nghĩ ra được gì khác. Ông Cao đứng ngoài cuộc rất tỉnh táo, hơn nữa ông ấy cũng là một người rành rỏi, những gì ông ấy nói rất đáng được cân nhắc”.
Cao Tân Di không tin vội vàng cướp lời: “Không thể nào, Chu Thiến và Tiểu Trần sắp kết hôn, lúc này, nếu thấy Tiểu Trần gặp khó khăn mà rời bỏ Tiểu Trần, vậy không có tình nghĩa quá rồi”.
Hứa Bán Hạ lạnh nhạt nói: “Bình thường mà, dù sao bệnh bạch cầu cũng không giống với những bệnh cảm cúm khác. Xem tivi nhiều cũng biết, người mắc bệnh này coi như tàn phế. Nếu Tiểu Trần chỉ còn mười ngày nửa tháng, Chu Thiến sẽ nể tình cảm xưa chăm sóc đến cùng nhưng nếu kéo dài lên đến mấy năm, cô ta không thay đổi tình cảm mới là lạ. Đây là bản chất của con người”.
Đồng Kiêu Kỵ lạnh lùng nói: “Lúc này, Tiểu Trần cần Chu Thiến nhất, nếu Chu Thiến dám rời bỏ Tiểu Trần, trừ khi cô ta đưa cả gia đình rời khỏi thành phố”.
Hứa Bán Hạ vẫn bình tĩnh nói: “Quan sát cô ta mấy ngày đi, Tiểu Trần có chuyện gì cũng đừng giấu cô ta. Nếu cô ta có ý định từ bỏ, A Kỵ, ném mấy lời của cậu cho cô ta”.
Cao Tân Di vội cướp lời nói: “Tôi sẽ giúp A Kỵ nói điều này, tôi cũng nghĩ vậy. Tôi cũng có thể làm được”.
Hứa Bán Hạ dở khóc dở cười, nhìn Cao Tân Di nói: “Đây không phải là vấn đề cô làm được hay không làm được. Cô là một con Mèo Hoang, đóng vai thì không đủ uy, cô hãy làm trợ lý cho A Kỵ đi. Nhưng dưa hái xanh thì không ngọt, cho dù Chu Thiến miễn cưỡng chịu thiệt ở lại thì tôi cũng không cần, những người bị bệnh là những người nhạy cảm nhất, Chu Thiến có biến động nhỏ nào mà không thể nhìn ra chứ? Sau khi hai người đóng vai xong tôi sẽ tìm cô ta thương lượng điều kiện, chắc sẽ làm cho cô ta ở lại. Nhưng tôi hy vọng nhất là tất cả chúng ta đều hiểu lầm Chu Thiến, hy vọng chúng ta không phải diễn vai mặt đỏ mặt trắng”.
Lão Tô nghe bọn họ thảo luận, nghe đến sợ hãi, sao mà mấy lời này giống như lời của ông trùm xã hội đen vậy. Đây là lần đầu tiên Lão Tô nhìn thấy mặt khác ngoài lúc luyện tập của Hứa Bán Hạ mà thầm cảm phục và chỉ cảm thấy Hứa Bán Hạ dám nghĩ dám làm, làm hết những việc mà trước kia anh ta chỉ dám nghĩ không dám nói càng không dám làm. Đã quá. Không khỏi nghĩ đến kinh nghiệm sống của Béo, thầm nghĩ, nếu không có sự dứt khoát và thủ đoạn như vậy, làm sao cô có được ngày hôm nay? Sớm đã trở thành kẻ lang thang trên phố rồi.
Lão Tô tóm tắt sơ bộ kiến thức về bệnh bạch cầu, kết hợp với tình hình trước mắt của Tiểu Trần, nói sơ qua một lần.
Mọi người không có tâm trạng ăn cơm, khi Lão Tô nói xong, Hứa Bán Hạ hỏi: “Tôi không hề nghe nói đời trước của gia đình Tiểu Trần bị bệnh bạch cầu, liệu bệnh của cậu ta có thể liên quan đến việc trước tết vì để mặc lễ phục kết hôn, tăng cường vận động để rèn luyện cơ bắp không?”.
Lão Tô nói: “Nguyên nhân chính xác gây ra bệnh bạch cầu vẫn chưa rõ ràng, rất có thể Tiểu Trần đã bị nhiễm virus gây bệnh nhưng vẫn chưa phát tác, khi gặp phải làm việc quá sức khiến chức năng miễn dịch của cơ thể giảm sút hoặc là những điều khác như ô nhiễm hóa chất, ô nhiễm phóng xạ của đồ trang trí nhà cửa, tất cả những thứ này đều có thể là chất xúc tác cho sự khởi phát của bệnh bạch cầu”.
Hứa Bán Hạ nghe xong gật đầu, nói: “Năm ngoái vì tập thể dục quá sức, luôn bị sốt nhẹ, có lẽ sau lúc đó đã ở trong thời kỳ khởi phát, tiếc là cậu ta coi nhẹ, nhất quyết chỉ điều trị cảm lạnh trong một bệnh viện cộng đồng, chỉ chụp X-quang để phòng bệnh lao phổi. Cũng không bao giờ ngờ rằng người khỏe mạnh như Tiểu Trần bị bệnh bạch cầu. Các yếu tố xúc tác khác chắc không phải đâu, Tiểu Trần còn chưa mua nhà, đừng nói là đồ trang trí”. Khi nói đến đây, Hứa Bán Hạ đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, sững sờ ngay tại chỗ. Trong tâm trí, hiện lên đất đồi ở biển bị nhiễm dầu nhớt thải đen bóng, mùi hăng đen bốc lên bầu trời. Trong phút chốc chỉ cảm thấy máu trong đầu đột nhiên bị rút sạch, hoàn toàn trống rỗng, mồ hôi lạnh đang từ từ chảy ra từ chân tóc hai bên thái dương, bên tai dường như truyền đến lời nguyền rủa của bà cụ đang lần chuỗi hạt nguyền rủa: “Không được vãng sinh!”.
Lão Tô vẫn luôn nhìn Hứa Bán Hạ nói chuyện, thấy khuôn mặt trắng hồng của Hứa Bán Hạ đột nhiên tái nhợt, hai mắt dựng thẳng lên như trúng tà thì giật mình, lập tức giữ mạch của Hứa Bán Hạ vừa lo lắng hét lớn: “Béo, cô sao vậy?”. Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di thấy thế cũng giật mình.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới tỉnh táo trở lại giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ, ngây người nhìn Lão Tô một lúc lâu, sau đó lại nhìn Đồng Kiêu Kỵ, quyết định không nói cho Đồng Kiêu Kỵ biết. Trong lòng đè nặng cái thứ này, một người gánh cũng là gánh, hai người gánh, trên vai mỗi người cũng sẽ không mất tí trọng lượng nào, tại sao phải khiến Đồng Kiêu Kỵ không vui giống mình, cậu ta không nghĩ đến chuyện này là tốt nhất. Nghĩ đến đây, cô lắc đầu nói: “Hình như tôi đột nhiên bị thiếu máu. Thế này đi, A Kỵ và Mèo Hoang, hai người về nhà trước đi, A Kỵ cậu lái xe về đi, sau này cậu lái nó đi. Tiểu Trần phải ở đây rất lâu, tôi sẽ bàn bạc với gia đình cậu ta về việc thay phiên chăm sóc sau này, các cậu cũng phải thay phiên nhau trực. Chu Thiến thì hãy xem biểu hiện của cô ta trước, rồi nói sau. Lão Tô anh đến phòng bệnh với tôi, nếu người nhà Tiểu Trần có vấn đề gì, anh cứ nói thật. Đi thôi, tan họp”. Nói xong, bản thân đứng dậy trước, sải bước đi ra ngoài.
Đồng Kiêu Kỵ cảm thấy trong lòng Hứa Bán Hạ chắc chắn là có gì đó, nhưng cậu ta tin tưởng rằng, Béo sẽ không có ý xấu. Chỉ là nhìn vẻ mặt của Béo, nhất định không phải là chuyện nhỏ, trong lòng rất muốn hỏi cho rõ ràng nhưng cũng biết rõ, tính tình của Béo vẫn luôn nói một không hai, nếu cô không muốn nói, tốt hơn hết là không nên hỏi cô. Nên cũng kéo Cao Tân Di, không để cô ta tò mò đặt câu hỏi.
Sau khi hai nhóm người tách ra, Hứa Bán Hạ mới có vẻ thản nhiên hỏi Lão Tô đang ngồi bên cạnh: “Lão Tô, ô nhiễm hóa chất có bao gồm ô nhiễm khí từ dầu nhớt thải không?”.
Lão Tô suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chủ yếu là benzen và các dẫn xuất của nó như sơn, dầu diesel, xăng và một số loại thuốc. Tôi không biết công thức phân tử của dầu động cơ là gì, nhưng trong dầu động cơ thải ra thì cái gì cũng có, thật khó nói”.
Hứa Bán Hạ không nói nữa, cô đã rất quen thuộc với máy móc, mặc dù không biết công thức phân tử của dầu động cơ, nhưng bên trong dầu động cơ thải có gì, cô cũng biết sơ, nếu dầu động cơ đen thải ra từ ô tô thì thực sự cần dầu diesel có dầu diesel, cần xăng có xăng, cần benzene có benzene. Mãi cho đến phòng bệnh của Tiểu Trần, cô không nói gì thêm nữa. Những người thân của Tiểu Trần đã đến đông đủ, có lẽ là đã nghe Chu Thiến nói rồi, từng người phụ nữ một đều khóc sướt mướt, Chu Thiến cũng ôm họ khóc lóc thảm thiết.
Khi Lão Tô bước vào, đương nhiên là lập tức bị vây quanh hỏi thăm. Hứa Bán Hạ đứng ở đầu giường Tiểu Trần, nhìn khuôn mặt không còn giọt máu của Tiểu Trần, trong lòng đầy áy náy. Mặc dù nguyên nhân chính gây ra bệnh của Tiểu Trần là do nhiễm trùng, hơn nữa cũng không thể chắc chắn liệu yếu tố làm Tiểu Trần phát bệnh có thực sự là dầu nhớt thải hay không, nhưng lúc này trái tim cô rất nặng, chỉ thấy tội lỗi. Nhưng tất cả những điều này, Hứa Bán Hạ chỉ muốn tự mình biết thôi, sẽ không nói ra cho ai, có chết cũng không nói. Hứa Bán Hạ nghĩ, chuyện đã đến nước này, nói ra còn có ích gì? Tiểu Trần đã bất tỉnh nhân sự, ếu nói cho Tiểu Trần biết, Tiểu Trần có thể đánh mắng cô, vậy thì còn tốt, còn nói cho người khác nghe, cầu được lương tâm yên ổn? Nói rồi lương tâm của cô còn được yên ổn không? Hứa Bán Hạ cảm thấy rằng, đưa ra hành động thiết thực mới là đạo lý lớn.
Nhưng khi trở về nhà, Hứa Bán Hạ ngồi trên ban công, một dĩa khô bò đậu phộng, một mình không phát ra tiếng nào uống chai rượu Ngũ Lương Dịch. Sau đó lại nằm rạp trên bồn cầu nôn mửa dữ dội. Nước mắt nước mũi, không biết đó là cảm giác khó chịu khi nôn mửa hay cảm giác khó chịu trong lòng nữa nhưng sau khi nôn xong, tắm rửa rồi đi ngủ đâu vào đấy, y chang ngày thường hay làm lúc tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.