Không Được Vãng Sinh

Chương 2: Hội đặt hàng ở Hàng Châu




Dịch: Phi Phi
Beta: Silvereyes
Gọi là hội đặt hàng nhưng thực ra có được mấy mối làm ăn đàm phán thành công đây? Nói trắng ra, đây đơn giản chỉ là một cuộc xã giao tri ân khách hàng mỗi năm một lần. Thời gian diễn ra lúc dài lúc ngắn, quyết định dựa theo các địa điểm sẽ tới du lịch; Hàng Châu lại là một thành phố du lịch, vì vậy sau khi xem kế hoạch tham quan hai ngày, rất nhiều người nhao nhao lên muốn thay đổi lộ trình, cuối cùng đổi thành tiêu tốn nửa ngày trên hồ rồi lại mất thêm nửa ngày vui chơi trong thành nhà Tống*. Đơn vị tổ chức hoạt động rất biết chiều lòng khách, khách hàng chính là Thượng đế, bọn họ có thể không chiều theo ý muốn của Thượng đế hay sao?
* Thành nhà Tống là một khu du lịch được xếp hạng 4A (mức cao nhất là 5A) nằm tại thành phố Hàng Châu, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.
Nếu đã là hoạt động để tri ân khách hàng, đương nhiên những khách hàng lớn sẽ được quan tâm nhiều hơn một chút, khách hàng nhỏ sẽ bị bớt quan tâm đi một tẹo. Điều này thể hiện rất rõ trên bàn tiệc, những người ngồi cùng bàn với ông chủ của đơn vị tổ chức hoạt động này đều là những khách hàng cao cấp nhất. Hứa Bán Hạ chỉ nhận ra một người trong số họ. Anh ta cũng ở thành phố Tân Hải như Hứa Bán Hạ, là sếp lớn của một doanh nghiệp 100% vốn đầu tư nước ngoài; trẻ tuổi giỏi giang, tác phong nhanh nhẹn, tuổi tác chừng trên dưới ba mươi, tên là Triệu Lỗi. Triệu Lỗi đường hoàng ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay trái của ông chủ đơn vị tổ chức. Có điều Hứa Bán Hạ chỉ biết mặt Triệu Lỗi chứ chưa từng nói chuyện với anh ta.
Những bàn khác đều phân chia chỗ ngồi theo khu vực, mỗi bàn đều có một nhân viên tiêu thụ của đơn vị tổ chức mời rượu. Đương nhiên Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ sẽ ngồi ở bàn dành cho người của thành phố Tân Hải. Người ngồi ghế chủ vị cũng không phải là nhân viên tiêu thụ của xưởng thép quốc doanh mà là Ngũ Kiến Thiết của huyện kế bên Hứa Bán Hạ. Vốn dĩ Ngũ Kiến Thiết là người phụ trách cung ứng và tiêu thụ của một công xưởng tập thể, đi từ nhân viên cung ứng tiêu thụ cho đến vị trí xưởng trưởng. Đến nay, ông ta đã lăn lộn trong nghề này mười lăm năm. Sau khi thay đổi chế độ, ông ta có được toàn bộ cổ phần của xưởng này, nhưng ông ta lại chia năm phần trăm cổ phần cho giám đốc tài chính, năm phần trăm khác chia cho phó tổng phụ trách sản xuất. Tự nhiên được lợi, dĩ nhiên hai người đó sẽ dốc sức làm việc, vì vậy Ngũ Kiến Thiết sống rất thoải mái. Hàng ngày ông ta không cần phải đúng giờ đến làm, đúng giờ tan ca, chỉ khi nào công ty có chuyện quan trọng thì ông ta mới đến chủ trì.
Người ngồi bên trái Ngũ Kiến Thiết là nhân viên tiêu thụ của đơn vị tổ chức. Hứa Bán Hạ không biết anh ta bởi hình như cô chưa từng lấy tiền mặt ra mua thép mà đều dùng thép phế liệu để tái chế, thế nên cô chưa bao giờ bước đến cửa phòng tiêu thụ. Mặc dù hôm nay những nhân vật lớn trong lĩnh vực tái chế thép phế liệu đều không có mặt, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn muốn đến, bởi đây chính là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc với những nhân vật lớn trong ngành.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Ngồi cùng bàn với cô còn có một ông lớn tên là Cầu Tất Chính, ai cũng biết ông ta rất muốn ngồi vào ghế chủ vị. Bình thường việc mà ông ta thích nhất chính là hy vọng người khác đẩy ông ta ngồi vào ghế chủ vị, những lúc này Cầu Tất Chính đành “miễn cưỡng” phải ngồi xuống, sau đó hào phóng trả tiền rượu cho cả bàn. Nào ngờ hôm nay Cầu Tất Chính lại chạm mặt với Ngũ Kiến Thiết, người xưa nay chưa từng phục ông ta. Gặp Cầu Tất Chính, Ngũ Kiến Thiết khách sáo nói một câu rồi tỏ vẻ chẳng nhường nhịn gì đặt mông ngồi xuống ghế chủ vị, hành động như đang trực tiếp vả vào mặt khiến Cầu Tất Chính tức muốn hộc máu. Nhưng ông ta vẫn phải nuốt cục tức đó xuống, đưa theo tổng giám đốc mới tuyển được – Quách Khải Đông ngồi xuống bên phải Ngũ Kiến Thiết, người này từng là cá nhân tiêu biểu trong đội ngũ kỹ thuật thanh niên toàn thành phố. Cảnh tượng này khiến Ngũ Kiến Thiết dương dương tự đắc, sắc mặt vui vẻ, tửu lượng cũng vì thế mà cao hơn mấy phần.
Ngồi cùng Hứa Bán Hạ là Phùng Ngộ, béo hệt như cô, to béo trắng trẻo. Riêng người này và Hứa Bán Hạ ngồi xuống đã chiếm chỗ ngồi của bốn người. Phùng Ngộ rất khiêm tốn lặng lẽ, anh ta nhờ trông coi hai dây chuyền sản xuất mà từ đó từng bước nắm chắc được lợi nhuận trong tay. Có điều, anh ta rất coi trọng cuộc sống nên đồ mặc trên người đều là những thứ tốt nhất. Liên quan đến hàng hiệu, có thể nói đây là đề tài bất tận của anh ta và Hứa Bán Hạ. Hai năm gần đây, một nửa số nguyên liệu ở chỗ Phùng Ngộ đều lấy từ chỗ Hứa Bán Hạ, vì vậy Hứa Bán Hạ có thể ước chừng được thực lực của anh ta, thật ra không hề kém hơn Cầu Tất Chính.
Trên đường đến Hàng Châu, Hứa Bán Hạ đã dặn dò Đồng Kiêu Kỵ rằng những người ngồi ở đó đều là ông lớn, mà còn là những người vừa ngầm vừa tỏ thích làm ông lớn. Hơn nữa, hôm nay Hứa Bán Hạ chuẩn bị giới thiệu Đồng Kiêu Kỵ với những người trong ngành dưới thân phận ông chủ nhỏ của đội vận chuyển, hy vọng bọn họ sẽ dìu dắt. Vì vậy, nếu Đồng Kiêu Kỵ gọi cô là lão đại sẽ không thích hợp. Từ nay về sau, cô bắt Đồng Kiêu Kỵ sửa miệng gọi cô là ‘cô Béo’.
Ngũ Kiến Thiết đã chiếm được vị trí chủ vị, dĩ nhiên sẽ phải nắm chắc vai trò đại ca mở miệng khai tiệc. Vì vậy, vừa đợi mọi người yên vị, ông ta gấp gáp nâng ly: “Hiếm lắm chúng ta mới có cơ hội tề tựu, năm trước có thêm Bán Hạ lộ*, năm nay nhóm ông lớn chúng ta coi như có thêm một sinh viên đại học. Nào, cạn ly vì sinh viên đại học sếp Quách”.
* Nguyên văn半夏露 – Bán Hạ lộ: là một loại thuốc Đông y trị ho tiêu đờm, không cần kê đơn. Vì nhà Bán Hạ có truyền thống làm thầy thuốc Đông y nên cái tên này gắn liền với Bán Hạ khi còn nhỏ.
Bán Hạ lộ là cái tên mà Ngũ Kiến Thiết buột miệng thốt ra khi lần đầu tiên gặp Hứa Bán Hạ. Từ khi học mẫu giáo, Hứa Bán Hạ đã không thể thoát khỏi biệt danh này, vì vậy cô chỉ còn cách cười trừ tiếp nhận, tên cô bị biến thành như vậy cũng chỉ có thể trách người đặt tên.
Tuy Cầu Tất Chính nâng ly rượu lên nhưng không chạm ly, cười nói: “Chỗ chúng ta đây vẫn chưa đông đủ đâu, sếp Triệu vẫn còn bên bàn kia kìa. Sếp Triệu cũng là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh giá, sếp Ngũ đừng luôn phủ nhận vậy chứ, người ta học cao hiểu rộng hơn là có thể lãnh đạo đám lão già chúng ta đấy”.
Cầu Tất Chính không thể tranh được vị trí lão đại hôm nay nên trong lòng khó chịu, bèn lấy Triệu Lỗi ra đè Ngũ Kiến Thiết.
Quả nhiên sắc mặt của Ngũ Kiến Thiết trở nên khó coi, liếc xéo Triệu Lỗi một cái, nói: “Thế thì làm sao, làm việc cho ông chủ nước ngoài, nhìn thì vẻ vang đấy nhưng cộng hết lương lậu cũng không cao bằng một tháng thu nhập của tôi. Danh hão mà thôi, không, phải là có tiếng không có miếng”.
Nhưng ai cũng có thể nhìn ra Ngũ Kiến Thiết không phục. Ngũ Kiến Thiết nói xong bèn tự mình nâng ly kịch hết một vòng với tất cả chén rượu trên bàn, nói: “Ly đầu cạn hết nhé”.
Ông ta ngửa cổ uống cạn, một tay chống lên bàn, hai mắt sáng quắc quan sát. Mọi người cũng tự nhiên uống hết, Cầu Tất Chính cũng không ngoại lệ. Cầu Tất Chính thầm nghĩ, chỉ một câu nói mà đã bóc trần được lão hổ giấy Ngũ Kiến Thiết. Cầu Tất Chính như mở cờ trong bụng khi khiến Ngũ Kiến Thiết nhảy dựng lên như khỉ đít đỏ*, hành động tranh ngồi ghế chủ vị giờ đây lại trở thành trò cười, chút việc nhỏ nhặt như uống rượu có đáng gì?
* Nguyên văn 爬高的猴子露出红屁股: Bình thường khi con khỉ ở mặt đất sẽ không thể thấy được mông nó nhưng khi nó trèo lên cao thì sẽ lộ ra toàn bộ. Đây là phép ẩn dụ chỉ việc để lộ ra điểm yếu của cá nhân.
Đồng Kiêu Kỵ uống rượu xong bèn ghé tai thì thầm với Hứa Bán Hạ: “Quả nhiên không nên nhắc đến đại học, bị người ta đem ra làm trò cười”.
Hứa Bán Hạ chỉ đá anh ta một cái, kêu anh ta đừng nói. Cô nhìn sang Quách Khải Đông, thấy vẻ mặt tươi cười của anh ta cứng đờ, vô cùng lúng túng, hiển nhiên là tự biết thân biết phận, không dám đắc tội với Ngũ Kiến Thiết mà chỉ đành nghe ông ta cười nhạo, bởi vì mỗi năm Ngũ Kiến Thiết phải tiêu thụ rất nhiều mặt hàng của bọn họ. Chỉ có Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ làm người ngoài cuộc xem hết một màn. Bọn họ tranh xem ai làm đại ca, tranh được rồi thì được cái gì? Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, thời trung học tôi mới muốn tranh làm đại ca thôi các cha nội.
Phùng Ngộ bỗng nói: “Tiểu Hứa, chỗ cô phải làm đê biển, có từng nghĩ đến chuyện dứt khoát đi xin phép làm một bến tàu không. Hàng của cô có thể xuất từ chỗ đó, mà sau này hàng chỗ tôi cũng có thể xuất từ chỗ cô?”.
Hứa Bán Hạ không biết Phùng Ngộ có ý gì khi đột ngột nhắc đến chuyện này, chỉ lắc đầu nói: “Tôi sớm có cách rồi, nhưng phải điều tra chút đã. Mấy bến tàu luôn tồn tại nhiều vấn đề bất cập, chi phí bốc dỡ ngày càng thấp, sắp chẳng có lãi nữa. Tự mình làm một cái còn không bằng thuê trọn gói một cái có sẵn. Hiện có mấy bên muốn nhận thầu phụ giá thấp. Sếp Phùng, nếu anh có ý này, tôi có hai người bạn sắp thầu lại bến tàu, có thể liên hệ giúp anh”.
Phùng Ngộ ngẫm nghĩ, nói: “Cũng phải, nguồn hàng là một vấn đề. Tôi nghĩ chỗ cô gần biển, xuất nhập lại nhiều, không tự làm một bến tàu cho riêng mình thì hơi tiếc, có thể bớt được nhiều chi phí”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy có lý, cười nói: “Đợi đê biển làm xong, không bị nhiều đất bùn vùi lấp, tính ra thì chi phí làm bến tàu cũng có hạn. Cứ cho là cuối cùng sử dụng một mình thì vẫn có lợi, làm xong bến tàu, tôi có thể bán thép phế liệu cho phía vịnh Bột Hải rồi. Ý kiến của sếp Phùng rất hay, cảm ơn anh!”.
Ngũ Kiến Thiết ở bên kia đang gõ đũa gọi: “Hai tên béo kia nói gì đó, náo nhiệt thế này, không thấy sếp Quách của chúng ta nâng ly chúc rượu mấy người à?”.
Hứa Bán Hạ vừa nghe, quả nhiên đã thấy Quách Khải Đông phía đối diện dường như đang cười tự giễu.
“Các sếp bàn chuyện với nhau đều rất nghiêm túc, chúng ta không chen vào được”.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Mặc dù Hứa Bán Hạ không nghe lọt tai lời này của Quách Khải Đông nhưng cứ coi như lời nói của anh ta vào tai này, ra tai kia. Cô vội vàng đứng dậy nâng ly, cười nói: “Thật ngại quá, ngại quá, tôi phạt đứng. Đợi sếp Quách và sếp Phùng cạn ly xong, tôi sẽ chúc sếp Quách một ly”.
Hiển nhiên Quách Khải Đông cảm thấy Hứa Bán Hạ chừa lại mặt mũi cho mình nên cười với Hứa Bán Hạ. Quách Khải Đông xuất thân là nhân viên quản lý kỹ thuật chính thống, trên bàn tiệc này, rõ ràng anh ta đặc biệt nho nhã điềm đạm. Thế quái nào mà Hứa Bán Hạ lại cảm thấy nụ cười của anh ta có nét quyến rũ. Phùng Ngộ không đứng dậy, anh ta không tranh làm đại ca nhưng không đồng nghĩa với việc anh ta không có thân phận. Nói thế nào thì Quách Khải Đông cũng chỉ là tay mơ chân ướt chân ráo trước mặt anh ta mà thôi. Anh ta ngồi cạn ly với Quách Khải Đông vẫn đang hơi nhấc mông khỏi ghế. Mặc dù anh ta uống cạn một hơi rất hào sảng nhưng Quách Khải Đông vẫn vướng mắc trong lòng, luôn cảm thấy Phùng Ngộ chẳng coi anh ta ra gì.
Quách Khải Đông uống xong, Đồng Kiêu Kỵ đã mỉm cười lấy một chai rượu từ cô phục vụ đến rót rượu cho anh ta từ phía sau. Điều này cũng khiến cho Quách Khải Đông cảm thấy bất ngờ. Hứa Bán Hạ cũng nhìn ra, lúc chạm ly, Quách Khải Đông luôn hạ ly rượu của mình thấp hơn ly của đối phương, bộ dạng cực kỳ khiêm tốn. Xem ra anh ta rất chủ động trong mấy chuyện như vậy. Vì thế, đợi hai người nâng ly xong, Hứa Bán Hạ vươn tay đệm dưới đáy ly của Quách Khải Đông, để ly rượu của mình thấp hơn ly của anh ta một chút, vừa cười vừa nói: “Sếp Quách, tôi mới gia nhập ngành này, còn anh sớm đã là người trong nghề, khi nào sếp Quách có thời gian, dạy chúng tôi vài bộ tán thủ nhé”.
Quách Khải Đông cười nói: “Tiểu Hứa cô khách sáo như vậy, trở về nếu có thời gian chúng ta sẽ giao lưu”.
Ngũ Kiến Thiết lại không hề có ý định buông tha cho Quách Khải Đông, cũng không biết vì sao ông ta cứ tóm lấy Quách Khải Đông không buông, chỉ tay về phía Đồng Kiêu Kỵ, nói: “Tiểu Hứa, người bạn này của cô mặt mũi nghiêm chỉnh, có phải là sinh viên đại học không? Thời buổi gì thế này, sinh viên đại học đều phải hạ mình làm thuê cho học sinh tiểu học”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ không hiểu rõ vì sao Ngũ Kiến Thiết cứ nhắm vào Quách Khải Đông, hoặc là trước đây hai người này đã xảy ra chuyện gì. Nếu đúng là như vậy thì Quách Khải Đông thảm rồi, tú tài gặp quan binh, có lý nói chẳng rành*. Huống chi đây là gặp kẻ tướng cướp như Ngũ Kiến Thiết.
* Nguyên văn 秀才遇见兵,有理说不清 có nghĩa tú tài gặp quan binh, có lý nhưng chẳng thể nói rõ. Đây là câu tục ngữ dân gian của Trung Quốc biểu thị ngay từ đầu phương pháp giao tiếp giữa hai bên đã không phù hợp. Trong cuộc sống, nếu giải thích rõ ràng mọi thứ ngay từ đầu và học cách lắng nghe thì sẽ giải quyết được mọi khúc mắc trong cuộc sống.
“A Kỵ, anh em của tôi, tốt nghiệp đại học lúa chiêm giống tôi. Hiện giờ cậu ấy chạy vận chuyển, vẫn mong sếp Ngũ sau này quan tâm cậu ấy nhiều hơn”.
Đồng Kiêu Kỵ vội vàng đứng dậy nâng ly chúc rượu Ngũ Kiến Thiết: “Sếp Ngũ, cô Béo tốt nghiệp đại học lúa chiêm, tôi tốt nghiệp đại học lúa mùa*, mong về sau sếp Ngũ quan tâm thằng em này”.
* Đại học lúa chiêm/ lúa sớm (早稻田大学) – đại học lúa mùa/ lúa muộn (晚稻田大学), cách nói tương phản để tung hứng của Đồng Kiêu Kỵ, ý chỉ 2 người chỉ là nông dân chân đất mắt toét, không học vấn.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong cười lớn: “Thế tôi còn xuất thân đại học ếch nhái Bắc Kinh* đấy. Ha ha ha, anh em hai người thật là thú vị”.
* Cách chơi chữ của Ngũ Kiến Thiết, Đại học ếch nhái Bắc Kinh (北京青蛙大学) gần âm với Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, là trường đại học danh giá hàng đầu TQ. Qingwa (ếch xanh) – Qinghua (Thanh Hoa) phát âm gần giống nhau),
Cả bàn rượu đều là ông lớn hoặc những người tự cho mình là ông lớn. Kẻ chân ướt chân ráo mới vào ngành như Hứa Bán Hạ chỉ có nước ngồi nghe mà cười. Thỉnh thoảng cô sẽ nhìn đến bàn chính, thấy người đến chúc rượu xếp hàng không ngớt. Người tên Triệu Lỗi kia với sếp lớn chủ nhà trông có vẻ ngang tài ngang sức, khống chế cục diện trên bàn rượu vô cùng thoải mái. Nhìn một lúc, Hứa Bán Hạ nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Đợi chút nữa cậu đi mua ít nho tặng đến phòng của Triệu Lỗi, bên trong đặt danh thiếp của tôi. Tôi thấy tối nay anh ta ăn nhiều nhất là nho, xem ra có vẻ rất thích”.
Vừa dứt lời, cô thấy Ngũ Kiến Thiết và Cầu Tất Chính cũng đến bàn đó chúc rượu. Những người đến bàn đó chúc rượu đã cân nhắc qua thân phận của mình, Hứa Bán Hạ sẽ không đi. Cô chỉ thấy sau khi qua đó, Ngũ Kiến Thiết đặt một tay lên vai Triệu Lỗi, bộ dạng vô cùng thân thiết. Cũng phải thôi, nào có ai nhắm mắt bỏ qua tiền, huống chi công ty của hai bên có lắm quan hệ dây mơ rễ má với nhau. Nếu Triệu Lỗi có tâm lý dù sao công ty cũng không phải của mình mà nới lỏng, đó sẽ là món hời cực lớn với Ngũ Kiến Thiết. Cầu Tất Chính và Ngũ Kiến Thiết ở bên đó rất lâu mới quay về, phía sau đã có một nhóm khác đến, hệt như cuộc chiến luân phiên ác liệt.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Đến đây, không khí trong hội trường mới đến cao trào. Đều là người trong ngành, gia nhập đã lâu, nhìn đâu cũng đều là những gương mặt quen thuộc. Không ngờ Phùng Ngộ im ỉm như vậy mà lại quen biết rất nhiều người, Cầu Tất Chính quen biết cũng không ít. Ngược lại, Ngũ Kiến Thiết còn không bằng bọn họ. Thế nên càng về sau, Cầu Tất Chính càng hăng hái, đưa Quách Khải Đông đi khắp hội trường. Thế nhưng, ngay cả Đồng Kiêu Kỵ cũng nhìn ra được Quách Khải Đông không muốn làm cái đuôi theo sau.
Bữa tiệc kết thúc, hội trường đều say, những ai không say đều là người phải lái xe hoặc người cầm túi xách và cả người không biết nên xếp vào hạng nào như Hứa Bán Hạ. Vì vậy dĩ nhiên phía tổ chức cũng không thể sắp xếp thêm hoạt động nào cho mấy người không quan trọng, mọi người giải tán về ngủ.
Hứa Bán Hạ thấy Quách Khải Đông vẫn chưa say bèn đi đến cười nói: “Sếp Quách, vẫn còn sớm, không vội về ngủ, đến quán trà bên hồ uống trà thì thế nào?”.
Quách Khải Đông nhìn Cầu Tất Chính say đến bất tỉnh nhân sự, cười nói: “Nghe được đấy, nhưng phải đưa sếp Cầu về đã, cô đợi tôi một chút”.
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Chuyện này còn phải phiền anh mó tay à? A Kỵ, cậu đỡ sếp Cầu lên đi, lát nữa đến quán trà bên phải khách sạn tìm chúng tôi. Sếp Quách, đi thôi”.
Có thể nhìn ra Quách Khải Đông rất vui vẻ khi có người thay mình vất vả xử lý Cầu Tất Chính. Vốn dĩ Quách Khải Đông không muốn cùng một giuộc với kiểu người như Hứa Bán Hạ, nhưng lúc này đây anh ta vẫn tươi cười hớn hở bước ra ngoài, bất ngờ bị người gọi giật lại ngoài cửa: “A Quách, gặp mà cũng không thèm chào hỏi, coi như không gặp tôi đúng không, buộc tôi phải ra chặn cậu”.
Quách Khải Đông đã hơi ngà ngà say, nâng mí mắt lên nhìn thấy Triệu Lỗi vịn vào tay nắm cửa. Anh ta vội cười rồi bước đến giang rộng cái ôm, nói: “Lỗi Tử, cậu đừng chế nhạo tôi. Tôi nào có tư cách đến bàn cậu. Đi đi đi, cùng tôi đi uống trà giải rượu”.
Quách Khải Đông kéo Triệu Lỗi đi cùng. Hiếm thấy người tửu lượng tốt như Triệu Lỗi, trải qua cuộc chiến khốc liệt trên bàn rượu mà vẫn đứng vững không say. Có điều, anh ta cùng đi với Quách Khải Đông lại nhìn ra bộ dạng thất tha thất thểu. Một nhóm ba người kéo đến quán trà kéo theo ánh mắt ghét bỏ của những người xung quanh.
Quách Khải Đông thật sự đã uống rất nhiều, vừa ngồi xuống đã không nhịn được vội nói với Triệu Lỗi: “Lỗi Tử, cậu nói xem thời thế nào đây chứ, bây giờ sinh viên đại học đi làm thuê cho học sinh tiểu học, nghiên cứu sinh còn phải cầm túi xách cho học sinh tiểu học. Thời Cách mạng Văn hóa, người ta nói học càng nhiều càng phản động. Hôm nay quả nhiên tôi đã bị lấy ra làm vật hy sinh trên bàn rượu. Đây là muốn khôi phục vị thế hay sao, sớm biết thế này chúng ta còn học thêm bốn năm làm gì?”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, mắt nhìn của anh ta đối với hàng hiệu rất độc đáo, có thể nhìn ra đồ Hứa Bán Hạ mặc không tầm thường, không giống người không có văn hóa. Lại thêm anh ta đã có men rượu trong người, không được tỉ mỉ nên cho rằng Hứa Bán Hạ cũng tốt nghiệp đại học, quay sang cười nói với Quách Khải Đông: “A Quách, trách cậu không biết giữ mồm giữ miệng, cậu tự nhớ lại xem, có lúc nào cậu lỡ mồm nói với ai cậu coi thường Ngũ Kiến Thiết không? Người ta đều đang truyền tai nhau cậu nói Ngũ Kiến Thiết mới học hết cấp một, chẳng có văn hóa. Ngũ Kiến Thiết tức đến nỗi đập vỡ một hòm rượu. Có phải hôm nay ông ta nhắm vào cậu trong bữa tiệc rượu không?”.
Lúc này Hứa Bán Hạ mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là như vậy. Chẳng trách hôm nay Ngũ Kiến Thiết vừa đến đã nhắm trúng, cũng khó trách người ta tức giận. Khó khăn lắm mới có cơ hội ngồi cùng Triệu Lỗi, dĩ nhiên Hứa Bán Hạ sẽ không bỏ qua, vội vàng lấy danh tiếp đưa đến trước mặt anh ta: “Sếp Triệu, hân hạnh, đã được gặp sếp Triệu mấy lần nhưng đây mới là lần đầu tiên được nói chuyện với anh”.
Không biết Triệu Lỗi có cái nhìn thế nào với bà chủ của một công ty thương mại chẳng có chút tiếng tăm này, nhưng anh ta vẫn rất lịch sự lấy danh thiếp của Hứa Bán Hạ, dùng hai tay đón lấy, không quên nở nụ cười: “Đều là người cùng thành phố, không ngờ phải đến tận Hàng Châu mới làm quen được, sau này quan tâm nhiều hơn”.
Sau đó anh ta quay đầu hỏi Quách Khải Đông: “A Quách, sếp Hứa là bạn cậu hả? Cũng không thèm giới thiệu cho tôi làm quen”.
Quách Khải Đông sững sờ, nói với Hứa Bán Hạ: “Tiểu Hứa, thực ra tôi với cô mới quen biết hôm nay nhỉ? Trước đây tôi chỉ mới nghe qua cô và sếp Cầu của chúng tôi có làm ăn với nhau”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng vậy, năm trước tôi mới bắt đầu buôn bán thép, chưa làm lâu như các anh, gần như quen biết người trong ngành hết ba tỉnh lân cận”.
Quách Khải Đông nghĩ uống rượu khó chịu nên tu trà ừng ực, uống xong lại vươn tay dài ngoằng gọi nhân viên phục vụ thêm nước. Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt khá rộng rãi, chất vải mềm mại rũ xuống, lúc anh ta duỗi tay ra gọi, tay áo trượt thẳng một đường đến nách, lộ ra khe nách đen nhánh, cực kỳ bất lịch sự. Hứa Bán Hạ cũng coi như đã từng tiếp xúc với đủ hạng người trên đời, cảm thấy một sinh viên tốt nghiệp đại học như Quách Khải Đông mà lại coi thường người mới học hết cấp một cũng chẳng ra làm sao, chẳng trách nói chuyện hết sức ngông nghênh. Quách Khải Đông vẫn nhiều lời, quay sang nhìn chằm chằm Hứa Bán Hạ, nói: “Tiểu Hứa, trước đây cô làm gì vậy? Chúng tôi nghe nói cô làm ăn từ rất sớm”.
Triệu Lỗi nghe được bèn chú ý, nhìn tuổi tác của Hứa Bán Hạ không lớn lắm, nếu như làm ăn sớm, có khả năng cô ta cũng không học đại học. Không biết vừa rồi cô ta có để ý đến mấy lời bực tức của Quách Khải Đông không. Anh ta hỏi: “Tiểu Hứa học trường nào ra thế?”.
Nghe vậy, Quách Khải Đông bật cười, nói: “Tiểu Hứa nói cô ấy tốt nghiệp đại học lúa chiêm*, ha ha, ha ha”.
Triệu Lỗi không hiểu, có gì đáng cười đâu? Lại quay sang hỏi Hứa Bán Hạ: “Là Đại học Waseda* của Nhật Bản đúng không? Rất được đấy”.
* Đại học lúa chiêm (早稻田大学) là Đại học Waseda của Nhật Bản, được thành lập từ năm 1882.
Hứa Bán Hạ vội cười: “Gì thế, đùa với bọn họ thôi. Đầu năm nay nông dân không trồng lúa nữa mà đổi sang trồng hoa và cây cảnh, về sau tôi cứ nói tốt nghiệp đại học trồng cây cảnh vậy*. Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè năm lớp mười tôi đã phụ giúp cậu giữ xe bán quần áo. Nếu tính từ lúc đó, có lẽ tôi đã có mười mấy năm lăn lộn rồi, không hề ngắn so với thời gian làm ăn của sếp Ngũ đâu nhé”.
Triệu Lỗi mỉm cười: “Từ trang phục nhảy sang ngành vật liệu thép, khác biệt nghề nghiệp rất lớn đấy nhé, có thích ứng được không?”.
Chẳng trách trước kia anh chưa từng nghe đến, chắc là làm ăn không lớn. Có điều, Triệu Lỗi là người ngoài mặt không thể đoán được tâm tư vui buồn, càng chưa quen thuộc, anh ta càng khách sáo.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Hứa Bán Hạ cười đáp: “Tôi cũng chỉ làm quần áo mấy năm thôi. Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi chủ yếu làm với cậu. Chúng tôi làm ăn với nhau, vẫn là tin tưởng người mình. Đại khái vào năm mọi người học đại học thì một người bạn học của tôi giải ngũ về, tôi và cậu ta bắt tay chiếm một bãi đất hoang ngoài bờ biển để làm nơi chứa thép phế liệu. Lúc đó vẫn còn nhiều xí nghiệp nhỏ và xí nghiệp quốc doanh chưa chuyển đổi chế độ. Mỗi lần bọn họ sản xuất xong, nguyên liệu vụn và phế liệu chất đống. Thế là chúng tôi nói chúng tôi sẽ giúp họ dọn dẹp, còn bọ họ cho chúng tôi phế liệu. Mấy ông xưởng trưởng lại chẳng thích chết đi được, ước gì có người đến thu dọn cho bọn họ, vì thế chúng tôi cứ thế vững bước thôi. Chẳng qua sau này xí nghiệp đổi chế độ, làm ăn càng ngày càng khó khăn, phế phẩm cũng không thể lấy không được. Ai cũng biết có thể bán phế liệu lấy tiền, thậm chí giá cả còn khá. Lúc đó hỏi mấy xưởng có phế liệu kia, người ta còn phải bàn bạc giá với chúng tôi đấy”.
Mặc dù đã uống say nhưng đầu óc của Quách Khải Đông vẫn còn nhanh nhẹn, chen miệng vào nói: “Tiểu Hứa, không nhìn ra cô còn thu nhặt phế liệu đấy nhé, nhìn cô còn điềm đạm hơn Ngũ Kiến Thiết ấy chứ. Người ta nói thu phế liệu mất mặt nhưng kiếm được nhiều tiền, chắc lúc đó cô kiếm được không ít nhỉ?”.
Câu này vào tai Triệu Lỗi, anh ta cảm thấy Quách Khải Đông hỏi quá đường đột. Nếu đổi lại thành hỏi Ngũ Kiến Thiết, chắc là lại gây thù chuốc oán cho xem. Chẳng qua thấy Hứa Bán Hạ nói thật thà, người lại cười híp mắt dễ gần giống như không hề tức giận nên cũng sinh ra chút thiện cảm. Anh ta cảm thấy bởi kẻ gian thương này là nữ, hoặc cũng có thể bởi tuổi đời còn trẻ nên vẫn chưa tính là quá gian.
Ai mà biết được thật ra Hứa Bán Hạ đã nắm chắc trong lòng, có tấm bằng đại học giắt lưng nên mới không giãy nảy lên với sự khinh thường của Quách Khải Đông. Hơn nữa, người tinh ý sẽ nhìn ra Quách Khải Đông hỏi vấn đề này với một người không quen thuộc rất không phù hợp, cần quái gì phải tức giận với anh ta?
Mà bản thân cô chỉ đang “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công*”, sự ngông nghênh của Quách Khải Đông vừa hay làm tôn lên sự “trung hậu” của cô, kệ anh ta đi, cô thuận theo lời anh ta mà nói:
“Đúng là tôi bắt đầu làm từ đó, nhưng dù sao cũng có hạn. Tôi vào ngành này hơn muộn, lúc đó các xí nghiệp quốc doanh cũng không khởi sắc, năng lực sản xuất không cao, phế liệu chúng tôi nhận được cũng có hạn. Cứ như các anh vào ngành sớm mới là kiếm được”.
* Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công (项庄舞剑,意在沛公): Xuất phát từ sự kiện Hồng Môn Yến trong lịch sử Trung Quốc, ám chỉ màn múa kiếm của Hạng Trang nhằm ám sát Lưu Bang, dùng để ẩn dụ lời nói/hành động bên ngoài không hề giống với ý đồ bên trong.
Quách Khải Đông bỗng nói: “Tôi nhớ mấy năm trước trước hình như có thanh lý nợ tam giác gì đó, ngân sách xưởng thép rất eo hẹp, có phải cô cũng bị xưởng thép ép phải tái chế ở đó rồi mới quyết định bắt đầu gia nhập ngành vật liệu thép không?”.
Hứa Bán Hạ nhìn Triệu Lỗi, cười nói: “Anh nhìn đi sếp Triệu, nói chuyện với người trong nghề không tốt ở điểm này đấy, muốn nói láo cũng không được. Tôi vẫn chưa nói mà sếp Quách đã nhìn thấu chân tơ kẽ tóc rồi. Đấy là còn chưa kể sếp Quách đã uống nhiều rượu, nếu anh ấy tỉnh táo, xem chừng tôi cũng khỏi cần nói đoạn trước luôn”.
Triệu Lỗi nghe vậy cũng cười: “Từ nhỏ tôi và A Quách cùng lớn lên trong một cái viện, phản ứng của thằng cha này lúc nào cũng nhanh nhất. Bình thường chúng tôi vẫn đang nghe người lớn nói chuyện nhưng cậu ta đã hiểu người lớn đang có ý gì, cho nên trước đây chúng tôi đều đần độn nghe theo cậu ấy hết”.
Quách Khải Đông cười chế nhạo: “Sếp Triệu đang khen hay đang móc mỉa tôi thế? Trước kia cậu luôn là lớp trưởng, học giỏi nhất là cậu, chạy nhanh nhất cũng là cậu, cậu làm quái có lúc nào nghe tôi? Tôi toàn thấy thầy cô và phụ huynh nói tôi vểnh tai lên nghe cậu đấy”.
Hứa Bán Hạ bên cạnh cười phụ họa: “Hai người đều là tinh anh, ha ha, thầy cô lẫn người lớn trong nhà tôi cứ mở miệng lại nói tôi không được ham chơi, xét về chuyện học tập, không thể bì với hai người được”.
Hứa Bán Hạ nói thật lòng, từ nhỏ cô đã trà trộn với một đám con trai rồi chơi với bọn Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần, lại bởi vì có mấy ngón võ công mèo cào của nhà họ Hứa, lên trung học bắt đầu theo cậu làm ăn nên cũng có mấy đồng bạc giắt lưng quần, khi đó cô đi khắp nơi tranh giành, cuối cùng giật được chức chị đại. Hận cái là thầy cô lẫn phụ huynh biết cô sáng dạ nên nghiến răng tóm cô cố nhét chữ vào đầu. Chẳng qua mấy lời này lọt vào tai Triệu Lỗi và Quách Khải Đông lại có ý khác nhau, rất nhiều người khi nhắc đến việc trước đây mình không học lên đại học đều sẽ ngầm ám chỉ, nói do mình ham chơi, ý muốn che giấu điều gì đó. Vì vậy Quách Khải Đông nói: “Sớm biết thì tôi đã không nghe lời thầy cô, nếu năm đó tôi không thi vào đại học, Lỗi Tử, có khi lúc này cậu còn phải làm thuê cho tôi đấy”.
Triệu Lỗi chỉ cười, nếu Hứa Bán Hạ không ở đấy, có lẽ anh ta sẽ phụ họa thêm mấy câu, nhưng bây giờ anh ta lại không nói nữa. Cho nên trong mắt Hứa Bán Hạ, cô cảm thấy người tên Triệu Lỗi này cũng được, chẳng trách tuổi trẻ chí lớn, say rượu rồi mà vẫn còn biết giữ mồm giữ miệng. Có thể thấy bình thường lòng dạ rất thâm sâu. Triệu Lỗi hỏi Quách Khải Đông: “A Quách, ngày mai ngồi thuyền dạo Tây Hồ, cậu có đi không? Tôi muốn ngủ một giấc, chắc chắn tối mai lại phải uống rượu nữa”.
Quách Khải Đông chua xót nói: “Cậu thì khác, thích sao làm vậy. Lúc nãy trên bàn tiệc, ông chủ của tôi nói ông ta muốn đi dạo Tây Hồ, cậu nói xem tôi có thể không đi theo xách túi cho ông ta không?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Thấy cậu nói thì có vẻ Cầu Tất Chính rất sảng khoái, sẽ không so đo với cậu mấy chuyện này. Hay là cậu tới phòng tôi, chúng ta nói chuyện”.
Quách Khải Đông chỉ nghiêng mắt cười: “Cho dù sếp Cầu không so đo nhưng chẳng phải chúng ta đi làm thuê phải nên tự giác à? Lỗi Tử, chúng ta còn nhiều thời gian nói chuyện, sau này tôi sẽ đến công ty tìm cậu nói chuyện nhé”.
Anh em bọn họ nói chuyện, Hứa Bán Hạ không chen vào, thấy bọn họ mỉm cười, những người chứng kiến đều cảm thấy thái độ của cô đúng đỉnh. Bỗng nhiên sau lưng cô nhận được một cú đập, không, nói chính xác thì cú đập này giáng xuống lưng ghế của cô. Nhưng lực truyền đến quá mạnh nên vẫn chấn động khiến trái tim cô nhảy dựng lên. Cô quay đầu nhìn, thấy một người béo múp míp cười với mình: “Hứa Bán Hạ, sao em cũng bắt chước anh rồi? Béo thành cái dạng này. Vừa nãy nhìn thấy em, anh còn do dự nửa ngày mới dám chắc chắn là em đấy”.
Hứa Bán Hạ thấy hỏng rồi, đây là người đã điên cuồng theo đuổi cô thời đại học – Cung Phi Bằng. Bây giờ ngõ hẹp gặp nhau, nếu anh ta lỡ miệng nói ra cái gì thì hình tượng tốt nghiệp đại học lúa chiêm mà cô cất công xây dựng chẳng phải sẽ bị phá hỏng rồi sao? Nghĩ vậy Hứa Bán Hạ vội đứng dậy nói: “Sao anh lại ở chỗ này? Nói chuyện sao lại oang oang như thế? Đi, chúng ta tìm bàn khác nói chuyện, đừng quấy rầy sếp Triệu và sếp Quách”.
Nói xong, cô chuyển ra một chiếc bàn trống cách đó xa xa mới ngồi xuống, mở miệng hỏi: “Chiều mai có rảnh không? Bọn họ đi dạo Tây Hồ, tôi đi nhiều lắm rồi nên không muốn đi nữa. Ban đầu tôi tính đi ngủ nhưng nếu anh không có tiết thì mai chúng ta đi uống trà”.
Cung Phi Bằng ra vẻ tiếc nuối, nói: “Không được rồi, anh phải dạy hai tiết cho nghiên cứu sinh, không đi được. Tối mai ăn cơm nhé, anh mời”.
Hứa Bán Hạ nói: “Tối mai tôi không đi được, anh không rảnh thì chúng ta hẹn lại sau vậy. Ấy, lên tiến sĩ xong là được lên lớp cho thạc sĩ rồi đúng không? Hơn nữa còn được nghỉ hè”.
Cung Phi Bằng lắc đầu: “Nghe nói hiện tại phải lên phó giáo sư mới được. Tuy nói là nghỉ hè nhưng bọn anh cũng chỉ được nghỉ chưa đến nửa tháng. Sau đó, bọn anh còn phải hoàn thành thực nghiệm, cũng không thể chỉ vì kỳ nghỉ hè mà bỏ bê đơn vị hợp tác được. Bán Hạ, mặc dù anh cũng béo, nhưng nói thật, béo không tốt cho sức khỏe đâu…”.
Hứa Bán Hạ chán nhất cái đề tài này, chặn đứng lời anh ta: “Cung Phi Bằng, nghe nói anh còn kết hôn rồi, vợ cũng là thạc sĩ. Làm sao lại không thông báo một tiếng, chia kẹo cưới cho mọi người chứ?”.
Hứa Bán Hạ chối nhất là giao lưu với mấy người đầy “tinh thần học thuật”. Mặc dù năm đó Cung Phi Bằng trên cô hai khóa, nhưng trong con mắt của người đã chạy khắp giang hồ như cô, chẳng qua anh ta cũng chỉ là nhóc con để chỏm, vì vậy căn bản không hề liên hệ. Đây là nỗi đau như cắt của Cung Phi Bằng, thế quái nào anh ta lại bị học muội kém hai khóa coi thường. Hứa Bán Hạ thấy Cung Phi Bằng lại quan tâm mình giống thời đại học nên vội chuyển đề tài sang chuyện anh ta đã kết hôn. Cô biết Cung Phi Bằng là con mọt sách thành tinh, nghe một hiểu mười, nhất định sẽ ngậm miệng lại.
Quả nhiên, Cung Phi Bằng rất buồn bực ngậm miệng, không tiếp tục nữa: “Em cũng biết anh không thích Trương Dương, người trong nhà mời nhau ăn bữa cơm, bạn học ở Hàng Châu cũng mời một bàn, ngoài ra không mời ai khác”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Được, không nói với anh nữa. Hôm nay tôi phải bàn chút việc với hai người bạn, sau này đến Hàng Châu sẽ liên lạc với anh. Tạm biệt!”
Hứa Bán Hạ nói xong bèn đi ngay, mặc dù nụ cười trên mặt rất chân thành nhưng điệu bộ lúc rời đi lại cực kỳ dứt khoát, không khỏi khiến Cung Phi Bằng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Trở lại bàn lúc đầu, Triệu Lỗi và Quách Khải Đông đã đổi chủ đề sang chuyện nhập vật liệu thép từ Nga. Hứa Bán Hạ chợt nghĩ, không biết nhập thép phế liệu từ Nga có khó không? Hiện giờ xem ra chi phí tái chế thép phế liệu so với mua thép thành phẩm còn tốt hơn nhiều. Nếu như có thể hạch toán được giá nhập thép phế liệu, làm một bến tàu ở bãi phế liệu của mình, dùng thuyền nhỏ chuyển thẳng hàng từ tàu vận tải biển quốc tế đến bãi chứa, sau đó xem giá của xưởng thép nào tốt thì bán cho xưởng đó, chẳng phải sau này sẽ linh hoạt hay sao? Được, chiều mai cô dứt khoát phải tìm người bạn bên công ty khoáng sản hỏi han giá cả thị trường mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.