Không Được Vãng Sinh

Chương 21: Đại chiến sáu nước




Trong phòng làm việc của Triệu Lỗi còn có một người khác, một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hơn 30 tuổi, mắt to miệng rộng trông rất có sức sống, bả vai của bộ vest có hơi căng ra, có thể thấy người đàn ông này thường xuyên tập thể dục nên cơ ngực bắp của cậu ta được phát triển rất tốt. Sau khi giới thiệu, mới biết thì ra đây chính là Tần Phương Bình, người mà cô đã nghe tên từ lâu.
Lúc Hứa Bán Hạ chào hỏi và trao đổi danh thiếp với cậu ta, Triệu Lỗi đứng gần cửa sổ hỏi: “Tiểu Hứa, sao tôi không thấy xe của cô?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đổi rồi, đổi sang một chiếc Buick Regal màu trắng, nguyên nhân là do tôi chui vào chiếc xe kia vất quá. Với cả tới hôm nay mới chỉ lái lần thứ năm thôi mà lúc đi đã bị một chiếc xe đạp cào xước một phát, có phải là đau lòng không”.
Tần Phương Bình nói: “Bắt anh ta nói bồi thường chứ, bồi thường được bao nhiêu?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Kiểu người bụi đời này nhìn là biết chẳng có tiền, cãi nhau với anh ta mà bị cảnh sát giao thông nhìn thấy thì cũng tìm tôi giải quyết, cứ mặc kệ anh ta đi”. Cuối cùng cô không nói là đã tạm thời trút giận bằng hai cú đấm. Bởi vì chỉ vừa mới gặp mặt, cô không biết sở thích của Tần Phương Bình. Hơn nữa, Triệu Lỗi rất coi trọng phong độ, có thể sẽ không thích nghe những chuyện đấm đá này.
Tần Phương Bình cười nói: “Nếu đổi lại là tôi thì cũng không cần anh ta đền tiền, cứ đấm vài cú để lấy lại vốn. Trên đường luôn có những người đi đạp xe không có mắt, những người như vậy mà không bị đánh thì họ sẽ chẳng sáng mắt ra đâu”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì thích thú, cười nói: “Sếp Tần, nếu hôm nay tôi nghe được lời của anh sớm hơn thì đã không phải chịu thiệt như vậy. Nếu sau này gặp lại chuyện này thì sẽ làm như những gì anh nói”.
Triệu Lỗi đứng dậy nói: “Phương Bình, chờ Lão Cố ở công ty chống phân hủy đến đây, cậu nói chuyện với ông ta một lát, tôi sẽ không ra mặt. Tôi đi xem thử xe của Tiểu Hứa, nghe nói là chiếc Regal này bên trong được thiết kế rất đẹp, lái rất thoải mái”.
Hứa Bán Hạ nhìn thấy Tần Phương Bình cười rất vui vẻ thì đột nhiên hiểu ra, ý của Triệu Lỗi rõ ràng là để cho Tần Phương Bình có lợi khi thương lượng với công ty chống phân hủy. Anh ta không phải là sếp của bọn họ, không thể khen thưởng và lôi kéo cấp dưới quá mức vì nếu như vậy thì chắc chắn sẽ bị hội đồng quản trị ràng buộc, nhưng anh ta có thể dùng cách phân phối quyền lực để cấp dưới được hưởng lợi từ việc kiểm soát quyền lực. Vì vậy, có vẻ như cách thức mời Tần Phương Bình một bữa ăn rồi hứa hẹn các lợi ích mà vừa lúc nãy đã thảo luận với Đồng Kiêu Kỵ là một phương pháp đúng đắn, đây vốn là do Triệu Lỗi ngầm đồng ý.
Sau khi ngồi lên xe, Hứa Bán Hạ cảm thấy hơi có chút không tự nhiên vì khoảng cách với Triệu Lỗi quá gần, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá hòa với mùi nước cạo râu trên người của anh ta. Nhìn thấy Triệu Lỗi đang nghịch với các thiết bị trong xe, dáng vẻ đầy hứng thú thì chợt nhớ tới Lão Tô cũng từng ngồi chỗ đó, tình hình là mình rất thoải mái còn mặt Lão Tô thì tới mang tai, có thể thấy được ai động lòng và ai bị động. Để bầu không khí trong xe hòa hoãn, không thể không mở miệng nói chuyện, nói chung là kể một chút về chi phí và lợi nhuận của tấm phiếu nhập khẩu thép vụn vào bến của cô, tiếp đó nói: “Sếp Triệu, năm trăm ngàn tiền vốn mà anh đưa cho tôi năm ngoái giờ đã tăng lên thành sáu trăm ngàn, bên trong vòng này cũng đã sử dụng một số thao tác mới. Mặc dù tôi không lấy thép vụn ra để làm một số thủ thuật trong vòng này, nhưng may mắn là giá đã tăng nhanh trong hai tháng gần đây, cho nên phần lãi gộp cũng không quá thấp. Hôm trước, tôi có nghe lời anh nên đã cho người vẽ một bản sao kiểu mẫu và so sánh các sản phẩm của xưởng thép thử, trùng hợp gần đây có một số bản dày mà bọn họ cần phải đối chiếu, rất nhanh sẽ có hóa đơn nhận hàng, chờ khi nào về đến công ty tôi sẽ báo số lượng cho anh, chắc là có thể nhận được phiếu chuyển tiền qua hóa đơn nhận hàng”.
Triệu Lỗi im lặng một lát, nói: “Cô cứ cầm số tiền này để xoay chuyển đi. Lúc đầu tôi đã hứa với cô là sẽ đưa hai trăm vạn nhưng A Quách nói trong một khoảng thời gian ngắn ngủi ấy thì anh ta không thể nào bỏ ra một số tiền lớn như vậy được nên đã bảo tôi đợi, còn nói rằng phải chuẩn bị cải tạo một dây chuyền sản xuất, tạm thời đang vô cùng túng thiếu. Bạn bè mà, bận bịu nhưng vẫn muốn giúp”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, tâm trạng dần dần thả lỏng, cũng tốt, quả nhiên là Quách Khải Đông không thể xoay chuyển được. Chỉ là cô có hơi lo lắng cho Triệu Lỗi, dựa theo tình hình đối chọi của Quách Khải Đông và Cầu Tất Chính, có lẽ sẽ không kéo dài thời gian, trong trường hợp Quách Khải Đông bỏ không làm nữa mà Triệu Lỗi lại nhúng tay vào tiền của công ty Cầu Tất Chính thì cô nên làm gì bây giờ? Cô vẫn có thể nhận được tiền sao? Có nên bàn bạc một chút với Triệu Lỗi không? Nhưng dường như Triệu Lỗi có vẻ đang tỏ ra rất đanh thép đối với Quách Khải Đông, nếu cô nói về chuyện của Quách Khải Đông như vậy, liệu có bị nghi là nói xấu sau lưng không? Vẫn là nên xem xét kỹ rồi hẵng nói: “Những nơi mà công ty của sếp Cầu có thể sử dụng được thì cũng đã được sử dụng rồi, còn có thể lấy thêm dây chuyền mới ở đâu nữa? Ồ, đúng rồi, là cải tạo, nhưng liệu nó có hiệu quả không?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Về điểm ấy thì A Quách rất có bản lĩnh đấy, kỹ thuật công nghệ của anh ta thực sự rất có nét riêng biệt, anh ta đã cho tôi xem bản vẽ của mình và tôi thực sự ngưỡng mộ cách anh ta nghĩ ra nó, vật liệu có thể gia tăng thêm một tầng khác trên không trung như vậy thì sẽ không cần phải chiếm một vị trí ở đầu máy bay”. Triệu Lỗi thuận miệng nói một chút về mô hình thiết bị mà anh ta đang chuẩn bị cải tạo. “Điều hiếm thấy là Ngũ Kiến Thiết cũng xem trọng về sự cải tạo của anh ta, nói rằng về sau sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu tôi có thể nhập hàng ở đó, nếu không thì sếp Cầu cũng sẽ chẳng dễ dàng đồng ý như vậy”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, không đúng, đúng lúc kiểu mô hình này trùng lặp với công ty của Phùng Ngộ, hàng tháng Phùng Ngộ cũng nhận được rất nhiều đơn đặt hàng từ Ngũ Kiến Thiết, bởi vậy không phải rõ ràng là Quách Khải Đông và Cầu Tất Chính đang muốn cướp mối làm ăn của Phùng Ngộ hay sao? Không biết Phùng Ngộ có biết chuyện này không? Có vẻ như là Ngũ Kiến Thiết đang có bồi dưỡng mồi làm ăn mới, có thể thuận tiện dùng cái giá này để ép giá cái kia. Vì Phùng Ngộ, Hứa Bán Hạ nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Hiếm khi sếp Cầu và sếp Quách có cùng chung ý kiến, tôi còn nghĩ rằng họ chuẩn bị tách ra chứ”.
Triệu Lỗi cười nói: “Như vậy không phải là cô đang bị lỗi thời hay sao? Lần trước không phải là cô là người ở giữa hòa giải, hiện tại hai người đang phối hợp rất ăn ý sao?”
Hứa Bán Hạ cười ha ha, nói: “Sếp Triệu anh mới là người bị lỗi thời. Hơn một tháng trước sếp Cầu phát hiện ra là đã bị sếp Quách ở bên ngoài chơi cho một vố, một vố này chính là đơn giản hóa trình tự làm việc ở bên ngoài, muốn giá cả khác thường mà công ty này vừa hay lại do chính sếp Quách lập ra. Tuy nhiên lần này sếp Cầu cũng không la lên, có lẽ là đang âm thầm sắp đặt rồi”.
Triệu Lỗi nghe thấy điều này thì chỉ đơn giản nói một câu: “Ồ, có chuyện như vậy sao”, sau đó không lên tiếng nữa. Cho dù Hứa Bán Hạ đang dùng đầu ngón chân để suy nghĩ đi nữa cũng có thể đoán ra được, anh ta đang cân nhắc đến chỗ Quách Khải Đông cất tiền an toàn. Một lúc sau, Triệu Lỗi nói: “Sếp Cầu đúng là vừa hận vừa yêu với A Quách mà, ha ha”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Xem ra sếp Cầu luôn yêu nhiều hơn hận, nếu không thì ông ta đã không cùng bắt tay cải tạo lại dây chuyền sản xuất. Cuối cùng thì sếp Quách đúng thật là rất tài giỏi”.
Triệu Lỗi nghe xong, nói: “A Quách cũng bám chắc được ông chủ bằng cách này. Tiểu Hứa, quản lí tài vụ của công ty tôi đã được thay đổi, là người bên tổng công ty đưa tới, cho nên ngay khi cô vừa trở về thì tốt nhất nên gửi cho tôi một bản sao, nói chính xác thời hạn trả tiền, nếu không tôi chuyển tiền cho cô mà không báo trước, sau này Lão Tống sẽ có ý kiến”.
Hứa Bán Hạ hơi suy nghĩ, nói: “Sếp Triệu, nghe nói quản lí tài vụ lúc đầu của anh là một người rất có trách nhiệm, không biết là anh ta đã tìm được công việc mới chưa, nếu như vẫn chưa có thì hiện tại quản lí tài vụ bên tôi đang không thể ứng phó nổi với quy mô xây dựng lớn, có ý định mời anh ta về làm việc. Tôi tự biết cách để đóng thuế ngân hàng, anh ta chỉ cần tính toán sổ sách rõ ràng, vào thời điểm kiểm toán viên đi kiểm tra mà không bị xảy ra vấn đề gì là được”.
Trong lòng của Triệu Lỗi có hơi dao động, nếu như đưa quản lí tài vụ quen biết đến chỗ đó theo lời của Hứa Bán Hạ thì không phải tiền mình sẽ được đảm bảo hơn hay sao? Hay đây cũng là lòng tốt của Hứa Bán Hạ? Lập tức mỉm cười nói: “Được rồi, tôi sẽ hỏi thăm anh ta thử, nếu công việc ở đơn vị hiện tại không được tốt thì sẽ lập tức đến chỗ của cô, coi như là có người quen phối hợp”.
Nói xong những lời này, đã đi một vòng trở lại công ty, bởi vậy, Hứa Bán Hạ càng thêm khẳng định, Triệu Lỗi nói là thử xe nhưng thực chất là muốn tìm một không gian riêng tư để nói mấy câu với cô. Hiện tại đã nói hết thì cũng đúng lúc quay trở về. Tác phong làm việc của người này đúng là một mũi tên trúng ba con chim, mọi mặt đều được sắp xếp rất tỉ mỉ, chỉ tiếc là cô không làm được như vậy.
Sau khi trở lại văn phòng của Triệu Lỗi, có nói một ít văn chương kiểu cách, lúc này mới nói lời tạm biệt, Triệu Lỗi cũng không tiễn ra tận cửa. Khi Hứa Bán Hạ đi ngang qua phòng làm việc của Tần Phương Bình, cô rẽ vào một lát, nhỏ giọng đề nghị tối nay cùng ăn chung một bữa, Tần Phương Bình chỉ hơi ngạc nhiên rồi lập tức đồng ý. Vì để có thời gian cùng thảo luận với Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di về chuyện của Tiểu Trần, cô hẹn giờ ăn là bảy giờ.
Sau khi rời khỏi công ty của Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ lái xe đi một đoạn đường, tìm chỗ dừng bên ven đường, bấm điện thoại gọi cho Phùng Ngộ: “Đại ca, anh lại đang chơi mạt chược à? Tranh thủ thời gian đi, tôi có việc quan trọng muốn bàn bạc với anh đây”.
Phùng Ngộ ở đầu dây bên kia cười: “Có chuyện gì vậy? Trừ khi là chuyện kiếm tiền, nếu không thì ở bên đây đang chơi ba thiếu một, tôi không thể rời đi được”.
Hứa Bán Hạ nói: “Không phải chuyện kiếm tiền, là mất tiền. Quách Khởi Đông đã ở bên trên giật dây Cầu Tất Chính sản xuất bộ máy S80 giống hệt như của anh, mà Ngũ Kiến Thiết còn đang ủng hộ cho bọn họ. Hôm nay tôi vừa mới nghe sếp Triệu nói”.
“Cái gì?”. Chỉ nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía bên kia truyền đến, có thể là thân hình to lớn của Phùng Ngộ đã nhảy dựng lên, lật chiếc bàn bài: “Đây không phải là đang nói Cầu Tất Chính muốn tôi mất mặt à? Thảo nào mấy ngày trước ông ta đến gặp tôi rồi hỏi thăm về phần lãi gộp, thì ra là muốn chơi tôi mà”.
Hứa Bán Hạ nói: “Có lẽ là Quách Khải Đông đã hơi nhận ra Cầu Tất Chính chuẩn bị ra tay với anh ta, cho nên vứt hết mặt mũi mà đi tìm Ngũ Kiến Thiết để làm chỗ dựa, còn thuyết phục Cầu Tất Chính đồng ý cải tạo lại thiết bị, Cầu Tất Chính lại là người thấy tiền thì sáng mắt lên, lúc này mới tạm thời nhẫn nhịn không hành động để chờ Quách Khải Đông, cả hai đều không phải hàng xịn, đối với Ngũ Kiến Thiết mà nói, loại chuyện trâu bò đánh nhau, ông ta ở giữa làm ngư ông đắc lợi. Chuyện tốt này cớ sao lại không làm chứ?”.
Ở đầu dây bên kia Phùng Ngộ cứ liên tục mắng chửi, chỉ qua là nghe đến cuối thì người bị mắng nhiều nhất chính là Quách Khải Đông. Một lúc sau mới có thể bình tĩnh lại, anh ta nói: “Béo, lần này tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Bọn họ đang leo lên đầu tôi, làm sao tôi có thể nuốt trôi cục tức này đây. Đợi đấy, giờ tôi phải lập tức đến hội trường của hội nghị hiệp thương chính trị để ngăn Cầu Tất Chính lại, bắt ông ta phải giải thích rõ ràng”.
Hứa Bán Hạ không hiểu, nói: “Cầu Tất Chính đến hội trường của hội nghị hiệp thương chính trị để làm gì? Sao chỗ nào náo nhiệt thì ông ta có mặt vậy?”.
Phùng Ngộ nói: “Tên đàn ông kiếm ăn bằng cách bất chính này hiện tại đang quản lí thành phố. Mỗi ngày đều hấp tấp tổ chức các cuộc họp. Hôm nay trước khi ra khỏi cửa còn cố tình gọi điện cho tôi để khoe khoang. Tôi thực sự muốn hỏi là ông ta đang có ý gì đây”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Anh có hỏi thì ông ta cũng sẽ chẳng dừng lại, người này sẽ không buông tay khi chỉ nhìn thấy lợi ích thấp đâu. Rất đơn giản, không phải lần trước tên ngốc này đi kiểm tra đã tóm được đám tay chân được phái đi khắp nơi của Quách Khải Đông đấy à? Có sẵn nhược điểm rồi”.
Phùng Ngộ “ồ” một tiếng thật dài rồi cười nói: “Được, được, Béo, cô nhắc nhở tôi. Con mẹ nó, cứ chờ đấy, tôi phải khiến cho hai tên xấu xa này thật đẹp mặt mới được. Còn có tên Ngũ Kiến Thiết kia nữa. Béo, cô có cách nào giúp tôi tiêu thụ một số sản phẩm ra bên ngoài không?”.
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu rằng Phùng Ngộ đang muốn tìm đường xuất khác cho sản phẩm, nhân cơ hội này mà cắt đứt luôn một khẩu phần của Ngũ Kiến Thiết. Lò ở chỗ của Ngũ Kiến Thiết phải mất hai mươi bốn giờ mới được mở ra, nếu khẩu phần bị ngắt đột ngột, lò của ông ta sẽ phải mất một khoảng thời gian thì mới phục hồi được, chịu tổn thất rất lớn. Nghĩ đến việc Ngũ Kiến Thiết chẳng giữ thể diện mà không cho cô vay tiền vào Tết năm ngoái, Hứa Bán Hạ đã khó chịu đến mức ngây người, lúc này thời cơ đã đến, làm sao có thể buông tha cho được? Cô lập tức đồng ý. Mới vừa đồng ý thì Phùng Ngộ đã nói mình có việc phải đi ra ngoài, sau đó cúp điện thoại. Xem ra lần này Phùng Ngộ đã thật sự tức giận nên hạ quyết tâm, hành động rất nhanh chóng.
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ nghĩ đến việc Triệu Lỗi nhận tiền từ Quách Khải Đông, nếu lỡ Phùng Ngộ hành động quá mức, lại có cơ quan nào đó đến để kiểm tra sổ sách của công ty Cầu Tất Chính, vậy thì chẳng phải Triệu Lỗi sẽ không lấy được tiền sao? Vừa rồi ở trong xe, cô và anh ta đã nói về xung đột giữa Quách-Cầu, có lẽ anh ta không quá coi trọng chuyện đó nên đã hành động ngay lập tức. Nhưng thấy Phùng Ngộ có ý muốn lập tức hành động, như vậy thì nếu lúc này đi nhắc nhở Triệu Lỗi, không biết Triệu Lỗi có truyền tin tức đến cho Quách Khải Đông hay không? Nếu Quách Khải Đông biết chuyện, không biết hành động của Phùng Ngộ sẽ bị ảnh hưởng gì? Hứa Bán Hạ ngồi trong xe một lúc lâu, đầu óc hết sức rối bời.
Nếu nghĩ sâu xa hơn, Phùng, Cầu, Ngũ, Quách, Triệu, còn có thêm Hứa Bán Hạ cô ở giữa, đây không chỉ còn là mối quan hệ ‘người tốt ta tốt’ nữa rồi, rất mông lung, sáu phương tương đương với cả ngành công nghiệp ở thành phố này và thậm chí là cả tỉnh, giằng co thế chân vạc, hợp tung liên hoành giữa sáu bên. Sự chia sẻ lợi ích giữa sáu quốc gia, tích tụ mâu thuẫn và xung đột có từ trước đã sẵn sàng để chờ cho cuộc chiến bắt đầu từ lâu, giờ đây Quách Khải Đông lại hấp tấp động vào lợi ích của Phùng Ngộ, rất có thể sẽ là ngòi nổ châm ngòi cho cuộc chiến tranh. Có lẽ đây là thời điểm tốt để lật tẩy các quân bài.
Như vậy, có cần phải thông báo cho Triệu Lỗi không, chưa bàn đến việc anh ta có xứng với người anh em Phùng Ngộ của cô hay không, chỉ một cái thông báo thôi cũng có thể ảnh hưởng đến cơ hội ngàn năm có một, ảnh hưởng đến tình hình chung của cả trò chơi. Không được, cô tuyệt đối không được hành động vội vàng, cô phải về nhà và suy nghĩ thật kĩ, đảm bảo rằng mỗi bước cô đi đều phải có động cơ rõ ràng.
Nhưng số tiền hơn hai trăm vạn mà Triệu Lỗi giao vào tay của Quách Khải Đông nếu có vấn đề gì xảy ra, nên làm thế nào? Hứa Bán Hạ cảm thấy đau khổ như thể số tiền đó thuộc về mình, nhắm mắt suy nghĩ một hồi, cho đến khi bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang, thì ra là Mèo Hoang Cao Tân Di gọi đến để thông báo địa chỉ khách sạn. Nhìn đồng hồ thì thấy là đã đến giờ hẹn. Những chuyện phức tạp này tốt nhất để đến buổi tối rồi suy nghĩ sau hoặc là ngày mai tìm gặp Phùng Ngộ để cùng nhau thảo luận.
Đến phòng khách sạn, bên trong chỉ có một mình Cao Tân Di, không biết là nhắn tin cho ai mà đang mỉm cười. Nhìn thấy Hứa Bán Hạ đi vào, cô ta đưa điện thoại cho cô xem, thì ra là đang tìm kiếm cô tình nhân xui xẻo của Cao Dược Tiến. Hứa Bán Hạ nhìn vào điện thoại rồi trêu chọc, cười nói: “Cô để ý đến loại người như cô ta để làm gì? Cùng lắm cứ để cho A Kỵ ra mặt rồi kêu một vài anh em tới dạy cho cô ta một bài học. Còn muốn tìm đến xui xẻo thì phải gặp luôn bố cô đi, vậy mới là đẳng cấp”.
Cao Tân Di bĩu môi nói: “Bố tôi chẳng để ý gì tới tôi, trêu chọc cũng vô dụng thôi. Béo, cô dạy cho tôi một chiêu đi, tôi không nghĩ là bố tôi có thể làm được gì cô đâu”.
Hứa Bán Hạ sẽ không trẻ con như vậy, cười nói chuyển sang chuyện khác: “Gần đây cô có đi thăm Tiểu Trần không?”
Cao Tân Di nhướng mày nói: “Không đi thăm, tôi nghĩ tôi cũng chẳng cần phải đi, tôi và Tiểu Trần không thân thiết với nhau lắm, hơn nữa anh ta còn cho rằng tôi che mất Chu Thiến”.
Hứa Bán Hạ gật đầu nói: “Lời nói thật, tuy rằng lời nói không dễ nghe nhưng là sự thật”. Hứa Bán Hạ thích Cao Tân Di chính là ở điểm này, dám nói dám làm. Đương nhiên là cô ta có tư cách và thân phận này, nhưng có cần phải không đi thăm như vậy không?
Lúc này, Đồng Kiêu Kỵ mới tiến đến từ cửa phòng. Người đàn ông mặc bộ vest màu xám nhạt và áo sơ mi màu be ở bên trong, nữ nhân viên bước vào rót nước lén nhìn anh ta hai lần. Hứa Bán Hạ chỉ vào Đồng Kiêu Kỵ rồi quay sang nói với Cao Tân Di: “Cô chọn bộ đồ này à?”
Cao Tân Di cười nói: “Đâu có, đâu có, đây là do A Kỵ thích”.
Hứa Bán cười nói: “Chắc chắn là cô rồi. Trước đây, A Kỵ chỉ mặc quần áo tối màu thôi. Đúng là một người chủ tốt, bây giờ cho cậu ta ăn mặc thật màu mè, có điều, ừm, như vậy thực sự rất đẹp trai”.
Đồng Kiêu Kỵ cười giễu nhưng không phải hoàn toàn lạnh nhạt, một bên là lão đại nhiều năm, một bên là Mèo Hoang không sợ anh ta, tất cả đều là điểm yếu của Đồng Kiêu Kỵ: “Béo, chị xem tình hình của Tiểu Trần thế nào rồi? Mỗi lần em nhìn thì đều thấy cậu ta không thoải mái. Không biết nếu có thể nói vài lời với chúng ta thì cậu ta sẽ nói cái gì đây?”.
Hứa Bán Hạ búng ngón tay trên mặt bàn, hơi suy tư rồi nói: “Tâm trạng hiện tại của cậu ấy không phải thứ mà chúng ta dễ dàng có thể đoán ra được. Nếu đổi lại là lúc còn vui vẻ với Tiểu Trần thì cậu ấy nhất định sẽ nói, cứ sống không bằng chết như thế, thôi thì một đao giết chết cậu ấy đi. Hôm nay tôi có hỏi Lão Tô, anh ta nói có cách để làm cho Tiểu Trần nói chuyện, nhưng cái giá phải trả rất đắt, chính là lấy sinh mạng của Tiểu Trần ra để đổi”.
Một lời vừa mới nói ra, cả ba người đều im lặng, Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di đều hiểu rõ, hiện tại chuyện sống chết của Tiểu Trần đã rất rõ ràng. Nói là sống, nó cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Hứa Bán nói: “Tôi không có ý nào khác, chỉ muốn Tiểu Trần có thể bày tỏ nguyện vọng của mình ra. Có điều gì muốn thực hiện, chúng ta đều có thể giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện đó. Vừa nãy tôi đã suy nghĩ về vấn đề này, cho nên trước tiên hãy bày tỏ ý kiến của mình, tôi muốn Tiểu Trần lên tiếng. Tận hưởng một ngày còn tốt hơn là cứ im lặng rồi ra đi. Tôi thà gánh vác sự kỳ thị của việc từ chối thanh toán chi phí y tế”.
Nghe vậy, Đồng Kiêu Kỵ căn bản không hề suy nghĩ gì mà nói nói: “Em ủng hộ Lão đại”. Lúc này, anh không còn gọi Hứa Bán Hạ là cô Béo nữa.
Cao Tân Di nghiêm túc nhìn hai người, cẩn thận nói: “Tôi có cần phải bỏ phiếu không? Nhưng tôi lại không phải anh em của Tiểu Trần”.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Tân Di một cách nghiêm túc rồi nói: “Gọi cô đến là vì chúng tôi cũng muốn tham khảo ý kiến của cô đấy”.
Bởi vì Hứa Bán Hạ nói rất chân thành, trong lòng của Cao Tân Di cảm thấy cô ta rất được coi trọng nên lập tức chỉnh tư thế, thành thật nói: “Tôi đồng ý với ý kiến của hai người. Tôi còn muốn nói thêm rằng chúng ta phải đưa Tiểu Trần ra khỏi bệnh viện để anh ta xem chúng ta tạo ra bến tàu, lấp đường, Tiểu Trần nhất định sẽ rất vui. Thay vì cứ khóc lóc, nằm ở đó để chờ chết một cách ngột ngạt thì cứ đến chỗ trời cao biển rộng của chúng ta rồi chết một cách hạnh phúc còn hơn”.
Sau khi nghe lời này, Hứa Bán Hạ gật đầu nói với Đồng Kiêu Kỵ: “Cậu nhặt được bảo vật rồi đấy”.
Mặc dù không khí tại hiện trường rất nghiêm túc nhưng Cao Tân Di vẫn cười và nói đầy phấn khích: “Tại sao mọi người đều chấp nhận ý tưởng của tôi trong khi bố tôi thì vẫn luôn nói này nói nọ nhỉ? Ở cùng với mọi người thì đầu óc có thể động não rồi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Bố cô luôn có khoảng cách thế hệ với cô, còn chúng tôi đều là những người trẻ tuổi. Được rồi, vậy cứ làm như đã bàn đi. Khi Tần Phương Bình đến, tôi sẽ rời cuộc họp ở giữa chừng và thảo luận vấn đề với bố mẹ của Tiểu Trần. Vì các thủ tục xuất viện còn cần bọn họ ký tên”.
Đồng Kiêu Kỵ nói: “Bố mẹ của Tiểu Trần có thể sẽ không đồng ý”.
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: “Nghe nói bọn họ đều đã đổi ngày tới thăm, còn có thể có bao nhiêu tiếc nuối chứ? Tôi sợ là đã âm thầm chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi. Cùng lắm là cảm thấy đạo lý này không thể thực hiện được thôi. Tôi sẽ thay mặt Tiểu Trần phụng dưỡng bọn họ, nên chắc là họ không còn gì để nói”.
Đồng Kiêu Kỵ lập tức hiểu rõ, thủ đoạn của Hứa Bán Hạ gần giống như mua chuộc Chu Thiến đang làm trong bệnh viện. Tuy nhiên, Cao Tân Di cũng không hiểu Hứa Bán Hạ nhiều đến như vậy, cô ta vô cùng ngưỡng mộ nói: “Béo à, những người anh em như cô thực sự rất hiếm. Tôi cũng muốn tham gia. Bây giờ Tiểu Trần cũng không còn biện pháp nào khác nữa rồi. Vị trí trống ấy cứ giao cho tôi”.
Hứa Bán Hạ nói: “Nếu không coi cô là anh em thân thiết thì hôm nay tôi gọi cô đến làm cái gì? Đến chuyện này mà cũng không biết, phạt cô về nhà úp mặt vào tường ba giờ”. Đồng Kiêu Kỵ nghe xong thì xoa đầu Cao Tân Di một cách đầy yêu thương, cậu ta cũng biết rõ là nếu Mèo Hoang muốn chân chính gia nhập thì cũng cần phải có thời gian. Hứa Bán Hạ nói tiếp: “Tần Phương Bình không kiêu ngạo như Triệu Lỗi. A Kỵ kết nghĩa anh em với cậu ta, tôi nghĩ người này cũng có chút khí chất giang hồ. Còn bên chỗ Quách Khải Đông, ngày mai cậu tìm cớ giải quyết, thà rằng cho anh ta một chút ưu đãi, Phùng Ngộ sắp sửa ra tay”.
Cao Tân Di ngay lập tức hỏi: “Vì cái gì?”
Hứa Bán Hạ nói đơn giản: “Sếp Phùng là người có nghĩa khí, cũng có độ lương thiện, bình thường bị người khác làm mắc lòng một chút thôi thì anh ta có thể cười cho qua. Nhưng lần này Cầu Tất Chính và Quách Khải Đông lại muốn cướp công việc làm ăn của Phùng Ngộ, mà mục đích Quách Khải Đông làm vậy chỉ để giữ an toàn cho vị trí của anh ta, cho nên Phùng đại ca rất nổi giận. Nếu chúng ta có khả năng giúp đỡ anh Phùng thì cứ giúp, không được thì đứng bên cạnh nhìn, chắc chắn không chịu thiệt thòi”.
Trước khi Đồng Kiêu Kỵ kịp lên tiếng, Cao Tân Di lập tức cướp lời, nói: “Tôi hiểu rồi, chúng ta được gọi là trâu bò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Cứ ngồi đợi rồi đi thu hoạch tàn tích của kẻ thua cuộc”.
Hứa Bán Hạ không khỏi mỉm cười với Cao Tân Di và nói: ” Cô rất nhạy bén, tôi cũng nghĩ như vậy. Đây là một cơ hội tốt mà lại không làm hại chúng ta. Được rồi, nói đến đây thôi, nên nói đến những chuyện vui khác, xem thời gian thì cũng đã tới lúc Tần Phương Bình tới rồi nhỉ”.
Lúc đối xử với Tần Phương Bình, Hứa Bán Hạ không sử dụng nhiều thủ đoạn cao siêu như với Triệu Lỗi, họ tự nhiên với nhau hơn rất nhiều. Khi gặp mặt, cô cười nói: “Tôi đã nghe A Kỵ kể nhiều về sếp Tần, hôm nay gặp mặt nhất định có thể trở thành bạn bè, nhất là khi anh chỉ tôi cách giải quyết với kẻ đụng vào xe tôi sáng nay. Đoán xem tôi làm như thế nào? Tôi đã cho hắn ta hai cú đấm, cộng thêm một cú ngã lăn quay xuống đất. Chỉ là tôi ngại nói trong văn phòng của sếp Triệu, tôi sợ anh ta sẽ cười nhạo mình”.
Tần Phương Bình vừa bắt tay Hứa Bán Hạ, vừa cười nói: “Tôi cũng đang nghĩ tới chuyện làm sao cô Hứa lại dễ dàng buông tha cho loại người như vậy. Ngay cả tôi cũng sẽ không bỏ qua”.
Hứa Bán Hạ nghe xong thì nghĩ thầm, sao cậu ta lại nói những lời này nhỉ, chẳng lẽ cậu ta biết về quá khứ của Hứa Bán Hạ cô sao? Nếu là như vậy thì Triệu Lỗi cũng biết? Nhưng dù có nghĩ đi nghĩ lại thì trên mặt cô vẫn tươi cười, nói: “Sếp Tần, hôm nay nhìn thấy anh, trong lòng tôi đã có một suy nghĩ. Không biết lực tay của anh và A Kỵ thì ai mạnh hơn nhỉ. Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là có khả năng hơn”.
Tần Phương Bình vừa nghe xong thì cảm thấy thích thú, trên mặt không còn nở nụ cười lịch sự như khi bước vào cửa nữa, cậu ta cởi âu phục ra, kéo tay áo lên, làm động tác mở rộng lồng ngực. A Kỵ chỉ mỉm cười rồi cởi âu phục ra, hành vi kéo tay áo này của cậu ta cũng chẳng có gì đáng nói nên không thèm làm. Hứa Bán Hạ thì vừa cười toe toét vừa xem, cô biết rõ bản lĩnh của A Kỵ, lúc này khách sáo cho Tần Phương Bình xem một ít sức mạnh, nói cho cậu ta biết năng lực của A Kỵ, sau này không dám hành động quá mức. Một lát nữa lại để A Kỵ phát lì xì, một văn một võ, vừa đấm vừa xoa, sau này làm việc với Tần Phương Bình sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Tuy rằng cơ bắp của Tần Phương Bình nhìn thì có vẻ rất đẹp, nhưng lực tay lại không mạnh bằng Đồng Kiêu Kỵ. Nhưng Đồng Kiêu Kỵ không dùng hết sức lực để đánh ngã mà chỉ giằng co với cậu ta, nếu Tần Phương Bình là người thông minh, cậu ta nên tự mình biết tiến lùi mà rút lui. Nhưng không ngờ Tần Phương Bình lại nhất định không buông tay, đỏ mặt nghiến răng nghiến lợi, bởi vì Cao Tân Di ở bên cạnh hò hét quá lớn, sợ rằng nếu buông ra, cậu ta sẽ không thể xuống đài được.
Hứa bán Hạ chỉ cười toe toét nhìn, cũng không có bất cứ động tĩnh gì, đợi đến khi gân xanh trên trán Tần Phương Bình sắp nổi rõ, lúc này cô mới bước tới, ấn vào huyệt đạo trên tay của hai người, hơi dùng sức tách họ ra, cười nói: “Hai vị anh hùng hảo hán thủ hạ lưu tình, tôi đã nghe thấy thủ hạ của hai người đập bàn kêu la cứu mạng rồi. Ha ha, mau uống một ly, những người không có sức lực như chúng tôi mời hai người một ly”.
Tuy rằng Tần Phương Bình biết Hứa Bán Hạ làm như vậy là để giúp cậu ta không bị bẽ mặt, cậu ta cũng biết rõ mình không phải là đối thủ của Đồng Kiêu Kỵ, trong lòng có hơi xấu hổ. Cậu ta cầm lấy ly rượu, cười hỏi: “Sếp Hứa, chiêu thức vừa rồi của cô mới chính là cao thủ. Chẳng lẽ chính là chiêu điểm huyệt được ghi trong sách võ công sao?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tôi cũng không biết là cái gì, ông nội tôi dạy đấy. Sau này nếu sếp Tần có hứng thú, tôi sẽ cho anh xem bút tích trên cánh tay”.
Tần Phương Bình rất chủ động, nâng cốc chúc mừng Đồng Kiêu Kỵ trước, tỏ ra là một người rộng lượng, nói: “Không hổ danh tháng trước lão Quách nói hai người là giang hồ hảo hán, không có kỹ năng này thì làm sao có thể đứng vững trong giới giang hồ được? Khi còn bé, nhà tôi ở bên cạnh bến tàu đánh cá. Khi thuyền cập bến, ngư dân lao vào chộp lấy mấy mẻ cá tốt, vì vậy rất nhiều người có một số kỹ năng cho việc này. Sau này tôi sẽ tìm cơ hội tìm một nhóm mấy đứa nhỏ cùng nhau chơi đùa, nhất định có thể hạ gục được nhóm mấy đứa lớn”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Có thể gặp mặt mấy anh em, xem ra là sếp Tần cũng giống như mấy người chúng tôi là đánh nhau từ nhỏ tới bây giờ, tôi không nhìn lầm đúng không? Cạn thêm một chén nữa, anh em chính là anh em”. Thế nhưng trong lòng lại nghĩ, tháng trước, khi Quách Khải Đông nói điều này với Tần Phương Bình, Triệu Lỗi nhất định cũng có ở đó, nếu không thì sao Tần Phương Bình và Quách Khải Đông lại không có giao tình gì được. Cho dù Triệu Lỗi không có ở đó, Quách Khải Đông cũng sẽ không tìm lúc khác để nói chuyện với Tần Phương Bình sao? Triệu Lỗi biết Hứa Bán Hạ không phải người hiền lành, anh ta sẽ có phản ứng như thế nào? Cứ nhất định không đem theo hai trăm vạn tới đây, có phải bởi vì Triệu Lỗi có nỗi lo lắng hay không? Hứa Bán Hạ cảm thấy rằng về cơ bản đã có câu trả lời. Đối với một người bản thân trong sạch mà nói, với những người phức tạp giống như Hứa Bán Hạ đều chỉ đứng ở đằng xa mà nhìn, Triệu Lỗi là một người thực sự can đảm nếu anh ta có thể giao gần hai trăm vạn cho cô.
Vào giữa bữa ăn, Hứa Bán Hạ nói lời từ biệt, lúc này mọi người và Tần Phương Bình đều đã hòa hợp rất tốt rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.