Không Được Vãng Sinh

Chương 22: Hải âu tung cánh




Trời tháng tư, ngày nắng chói chang, nhìn xung quanh, khắp nơi đều là hoa. Người đi trên đường cũng đã cởi những bộ trang phục mùa đông màu xám và đen, đám con gái tranh nhau cùng mặc những chiếc váy mỏng dính, đổi sang những bộ trang phục tươi trẻ dành cho mùa xuân, đôi má cũng trở nên phơn phớt hồng.
Hứa Bán Hạ hiếm khi mà mặc một chiếc áo nhung mỏng với cổ áo to kết hợp với chiếc áo màu xám xen lẫn hồng ở bên trong, bên dưới cô mặc một chiếc quần cao bồi màu trắng, trông vô cùng quyến rũ. Lúc Lão Tô nhìn thấy cảm thấy sững sờ thật lâu, mấy ngày nay Hứa Bán Hạ đều bởi vì chuyện của Tiểu Trần mà mỗi ngày đều tìm tới đây thương lượng với anh ta, không nghĩ tới một người chỉ cần thay đổi quần áo là đã có thể thay đổi hoàn toàn trong một khoảng thời gian ngắn như vậy. Thế nhưng Lão Tô lại không cảm thấy quá quen thuộc với điều này, anh ta luôn cảm thấy người này giống như không còn là Hứa Béo nữa. Mặc dù Hứa Bán Hạ mặc loại quần áo như thế này, nhìn qua vóc người rất quyến rũ, chỉ là phần cổ bị lộ bên ngoài lại mịn màng trắng trẻo, có thể thấy được sự đầy đặn. Nhưng nếu như vẫn gọi cô là Béo, thì lại hết sức oan uổng cho cô rồi. Nhưng nếu như không gọi là Béo, thì phải gọi cô như thế nào đây? Lão Tô vắt óc suy nghĩ.
Dựa theo những gì đã bàn trước, Cao Tân Di cũng mặc một chiếc sơ mi dài tay mỏng màu vàng nhạt, phía dưới là chiếc quần jean màu trắng, trông vừa duyên dáng vừa xinh xắn, tràn đầy sức sống thanh xuân. Đồng Kiêu Kỵ cũng mặc chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt giống cô ta. Lúc ba người đứng cạnh nhau, một hơi thở tràn đầy sức sống như muốn đập vào mặt người đối diện vậy. Chu Thiến sửa soạn ăn mặc đẹp hơn, nhưng có như thế nào thì Chu Thiến cũng sẽ không ngờ được rằng vậy mà ba đứa bạn Tiểu Trần này có thể ăn mặc trẻ trung như vậy được. Nhất là cô ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng Hứa Bán Hạ và Cao Tân Di sẽ mặc đồ theo phong cách nữ tính.
Tiểu Trần bừng tỉnh trước ánh mặt đầy sự chú ý của mọi người, tỉnh dậy trông thấy nhiều người như vậy, cậu ta mỉm cười nhưng nụ cười này cũng chỉ có thể nhìn thấy thông qua ánh mắt của cậu ta. Đương nhiên là bố mẹ của Tiểu Trần đau lòng tới nỗi giữ chặt tay của cậu ta khóc không thành tiếng. Ánh mắt Tiểu Trần nhìn về phía Chu Thiến, Hứa Bán Hạ đang đứng bên cạnh Chu Thiến, thấy việc này cô bèn kéo tay của Chu Thiến để lên cái tay còn sót lại của Tiểu Trần, nắm hai cái tay lại chung một chỗ. Đồng Kiêu Kỵ thấy thế, bèn chụp tay lên nắm lại.
Lúc đầu Tiểu Trần định trò chuyện với mẹ mình thật vui vẻ, nhưng mà bà ta vừa tới đây đã bật khóc, cũng không còn cách nào, Hứa Bán Hạ chỉ có thể tự mình ra mặt, đỡ Tiểu Trần gầy yếu nhợt nhạt tới mức cho dù có phủi bớt một lớp bụi khí cũng không thể thấy được sự vui vẻ, nói: “Tiểu Trần, chúng tôi trao đổi với bác sĩ một lát, hôm nay thời tiết rất ấm áp, đưa cậu ra ngoài phơi nắng và hóng chút gió, đoàn tụ với người thân. Chờ A Kỵ xuống sẽ bế cậu ra ngoài, lúc này đừng so lực tay của mấy người nữa, chờ cậu khỏe lên, A Kỵ cũng sẽ để cho cậu ôm cậu ta một lần, tôi làm chứng cho cậu. Tiểu Trần, cậu có cảm thấy dễ chịu chút nào không? Có thể để A Kỵ bế cậu chứ, nếu được thì cậu nháy mắt một cái đi”.
Không nghĩ tới Tiểu Trần nhanh chóng nháy mắt. Nghĩ đến mặc dù lúc nào cậu ta cũng hôn mê, nhưng trong lòng vẫn hiểu rất rõ ràng, không biết suy nghĩ bao nhiêu về trời cao biển rộng bao la ở bên ngoài. Đồng Kiêu Kỵ vội vàng cúi người, nhẹ nhàng bế Tiểu Trần lên, Hứa Bán Hạ ở bên cạnh gượng cười nói: “Tiểu Trần cậu nhớ chú ý thời gian, đến lúc thì nhớ trở về, chúng ta sẽ ôm A Kỵ trở về cùng, để Mèo Hoang phải tức chết luôn”.
Tiểu Trần chỉ cười. Hứa Bán Hạ chớp mắt, đã thấy mắt của Chu Thiến cũng đang rơm rớm nước mắt, thế nhưng bởi vì Đồng Kiêu Kỵ đang bế Tiểu Trần nên cô ta đành buông tay của Tiểu Trần ra, bèn một lần nữa nắm lấy tay của Chu Thiến, hai mắt sáng như sao nhìn vào mắt của cô ta, thì thầm nói: “Cô cứ nắm lấy tay của Tiểu Trần, cậu ta đi đến chỗ nào, thì cô theo tới chỗ đó”.
Chu Thiến nghe vậy cảm thấy trong người phát lạnh, không chỉ bởi vì nghe được ý lạnh bên trong lời nói của Hứa Bán Hạ, mà còn bởi vì bàn tay không hề có độ ấm của Tiểu Trần. Thực sự cô ta không dám nắm cái tay chỉ có da bọc xương này, không có sức lực, không có hơi ấm, thế nhưng cô ta lại càng sợ ánh mắt lạnh lẽo như dao kia của Hứa Bán Hạ. Ở với Tiểu Trần đã lâu, cô ta cũng đã biết được rằng người phụ nữ ác độc này không có gì là không dám làm, sợ rằng cho dù quỷ cũng không thể đáng sợ bằng người phụ nữ này được. Cô ta chỉ có thể nhanh chóng bước vài bước, run rẩy mà nắm chặt cái tay đang rũ xuống của Tiểu Trần. Nhìn Hứa Bán Hạ, thấy cô vẫn đang lặng lẽ đi theo ở phía sau, cô ta vội vàng quay đầu trở về không dám nhìn nữa, dù gì thì Tiểu Trần cũng đang ở đây, cô ta cũng sẽ không có chuyện gì.
Lão Tô nhìn đám người xa lạ này đang từ từ rời đi, trong lòng nặng trĩu không biết phải nói gì, trong bệnh viện anh ta đã nhìn thấy quá nhiều cảnh sống chết chia ly nên phải cảm thấy chết lặng mới đúng, không nghĩ tới hôm nay cảnh tượng này lại có thể khiến anh ta cảm động như vậy. Chỉ có vấn đề của Tiểu Trần, Lão Tô mới có thể nhìn thấy sát khí trong truyền thuyết của Hứa Bán Hạ. Nếu như chỉ đơn giản nhìn những hành động và lời nói của cô trong lúc cùng nhau chạy bộ buổi sáng, Lão Tô không thể tin được người như thế này trước kia có thể kéo bè kéo phái đi đánh nhau được, về sau thì đi thu mua sắt thép phế liệu, bây giờ lại là người làm ăn lớn.
Thời điểm đến chỗ rẽ, một y tá đẩy một chiếc xe nhỏ tới, Đồng Kiêu Kỵ vội vàng né tránh. Động tác hơi nhanh hơn một chút, đầu của Tiểu Trần đang đặt trên cánh tay của Đồng Kiêu Kỵ hơi nghiêng một tí, những sợi tóc lớn chợt rơi ra như những sợi lông tơ, bay lên bầu trời. Hứa Bán Hạ không tự giác chạy lên mấy bước, vươn cánh tay ra nắm lấy. Gió được tạo ra lúc cô chạy khiến sợi tóc bay xa hơn làm Hứa Bán Hạ bắt hụt, nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhanh chóng vươn tay ra một lần nữa, cuối cùng cũng bắt được. Tóc rất dài, từ sau khi tới bệnh viện vẫn chưa hề được cắt, nhưng những sợi tóc này lại không hề mềm mại, mà xơ xác như rơm vậy. Hứa Bán Hạ thầm thở dài, cẩn thận duỗi thẳng từng sợi tóc một, nắm chặt trong lòng bàn tay. Mèo Hoang thấy vậy, vô cùng biết ý mà đưa tới một tờ giấy, Hứa Bán Hạ lập tức bỏ những sợi tóc đó vào bên trong tờ giấy một cách hết sức trân trọng.
Hai chiếc xe một trước một sau mở ra, Hứa Bán Hạ mở xe ra ngồi vào phía trước, xe của cô rộng rãi, ngồi phía sau là Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần, Chu Thiến cũng ngoan ngoãn ngồi ở phía sau. Mẹ của Tiểu Trần ngồi ở trên ghế phụ. Vừa lên xe, miệng của Hứa Bán Hạ đã không ngừng nói.
“Tiểu Trần, lúc này chúng tôi đã làm rất tốt việc thu mua thép phế liệu ở Nga, sau khi mùa xuân đến, giá cả chắc chắn cũng sẽ tăng lên giống như nhiệt độ vậy, chúng tôi cũng đã bán gần hết những mặt hàng lỗ kia vào lúc giá cả cao nhất”.
“Tiểu Trần, đống thép phế liệu mà cậu mua được sau tết với giá thấp, đợi đến lúc giá tăng lên thì có thể đến xưởng thép, việc này giống như đang lấy không thép tốt của người ta vậy, đây đều là công lao của cậu hết đó”.
“Cảng bên ngoài biển của chúng ta cũng đã được xây rồi, bao một vùng rất lớn, Muốn đi bộ từ Đôi Trường của chúng ta đến chỗ ao biển cũng mất một quãng đường dài. Tiểu Trần à, lúc này không phải là chúng ta đang kiếm tiền sao? Cho nên tôi bèn mua hết đất từ Đôi Trường của chúng ta đến tận chỗ ao biển, coi như khoảng chừng hơn hai trăm mẫu đó. Thế nhưng số tiền lớn như vậy tôi có thể kiếm được từ chỗ nào bây giờ, cuối cùng nhờ có bạn bè giúp đỡ, đồng ý cho tôi trả nợ trong ba năm. Lần đầu tiên trả nợ tôi đã giao được tận năm trăm vạn, cậu thấy thế nào?”
“Tiểu Trần, trước đây chúng ta vẫn luôn nói về việc muốn xây dựng bến tàu, bây giờ cuối cùng việc đó cũng đã được phê chuẩn rồi, chờ lát nữa cậu có thể đi xem một chút, địa điểm đó đang được thi công đó. Ai cũng nói vị trí này tốt, nước sâu gió nhỏ, phía trước có núi cản trở, thuyền hàng cũng có thể thả neo đậu ở đây. Nhưng mà từ Đôi Trường của chúng ta cách xa quá nên không thể nhìn thấy, đường đều bị rác rưởi lấp. Chó săn của người chủ nuôi không tìm được nhà, tức giận suốt mấy ngày nay”.
Đồng Kiêu Kỵ chen miệng vào nói: “Tiểu Trần, tôi đã hoàn toàn bắt được Mèo Hoang rồi, bây giờ cô ấy rất ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi nói bây giờ cô ấy đã trở thành mèo nhà rồi”.
“Đoàn xe của tôi đã có năm chiếc xe, chờ đến khi tôi có chỗ đứng, sẽ tự mình xây một công ty vận chuyển độc lập, mà không phải giống như công ty bây giờ phải lệ thuộc vào người khác, cũng không cần phải tốn một khoản phí lớn nữa. Bây giờ tôi vẫn đang tiết kiệm tiền để chuẩn bị mua xe, Béo nói rằng số xe mà tôi đang có vẫn chưa đủ nhiều. Đúng là không đủ nhiều thật, tôi không thể không tổ chức hai nhóm lái xe, một nhóm chạy ban ngày, một nhóm chạy ban đêm. Thậm chí xe cũng không có một ngày nào ngưng chạy”.
Hứa Bán Hạ chợt nhớ đến, vội nói: “Đúng rồi, Tiểu Trần, vợ của cậu Chu Thiến đúng là rất tốt, mỗi ngày trừ khi về nhà đi ngủ, còn lại vừa mở mắt ra đã đến bệnh viện chăm sóc cậu, hi vọng vào lúc cậu tỉnh lại, người đầu tiên mà cậu nhìn thấy chính là cô ấy. Tiếc rằng cậu nằm ở trong phòng vô khuẩn, chúng tôi không thể nào vào được, nếu không chắc chắn Chu Thiến sẽ ở bên cạnh cậu 24/24 mất”.
Không ngờ rằng Tiểu Trần nghe xong điều này bèn bật cười ra tiếng, trong cổ họng vang lên từng tiếng “Ùng ục ùng ục”, nhưng mà lại không thể nghe rõ được cậu ta đang nói cái gì. Mà Chu Thiến khi nghe thấy Hứa Bán Hạ đang dịu dàng khen ngợi cô ta, trong lòng chỉ cảm thấy ớn lạnh tới tận đáy lòng.
Lúc này mẹ của Tiểu Trần nước mắt nghẹn ngào quay người nhìn con trai nói: “Con đã nói là Chu Thiến rất tốt đúng không? Đúng là Chu Thiến đối xử rất tốt với con, cơm trưa và cơm tối mỗi ngày đều ăn ở trong bệnh viện. Nếu như là người khác, ngồi ở đó một ngày thôi cũng đã mệt muốn chết rồi, nhưng ngay cả một lời con bé cũng không kêu ca”. Chu Thiến nghe vậy cảm thấy rất hổ thẹn nhưng không dám nói lời nào, sợ rằng càng nói càng sai, cô ta chỉ nắm lấy tay của Tiểu Trần khóc nức nở. Khác ở chỗ là lúc này hành động nhẹ nhàng cầm tay của Tiểu Trần là do cô ta chủ động. Dù sao hai người cũng đã gắn bó nhiều năm như vậy, mặc dù trong đầu cô ta có ý nghĩ bỏ đi để tránh tai bay vạ gió, nhưng giờ phút này cô ta vẫn cảm thấy vô cùng áy náy, cũng tự nhiên cảm thấy khó chịu. Hôm nay Hứa Bán Hạ không có nói rõ với cô ta, nhưng cô ta vẫn là nhìn mặt mà đoán được, trận chiến này, hôm nay sợ rằng Tiểu Trần sẽ phải kết thúc.
Trong lúc mẹ của Tiểu Trần nói chuyện, nước mắt cũng rơi tí tách, chỉ là kéo một cái tay khác của Tiểu Trần lải nhải nói về việc bà ta đã nhung nhớ như thế nào. Lâu lâu Đồng Kiêu Kỵ cũng nhìn xem Tiểu Trần, cảm giác rằng vẻ mặt của Tiểu Trần đã tốt hơn một chút so với lúc ở bệnh viện, trong mắt cũng có tí ánh sáng. Nghe những lời nói của mẹ, trong cổ họng cậu ta phát ra những tiếc sột soạt như muốn nói chuyện, sau đó mẹ cậu ta hiểu ý nói ra giúp, cậu ta bèn cười, nụ cười này giống như một đứa trẻ vậy. Ánh mắt trong veo như nước. Cho dù Đồng Kiêu Kỵ có là một người đàn ông làm bằng sắt, giờ phút này chóp mũi của anh ta cũng cảm thấy chua xót, không thể không ngửa mặt lên, nhìn về phía ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cố gắng không cho nước mắt rơi xuống, hôm nay nhất định phải làm cho Tiểu Trần vui vẻ, làm sao anh ta có thể khóc sướt mướt được?
Lúc nói chuyện không cần phải vắt óc tìm mưu tính kế, Hứa Bán Hạ lái xe lái rất nhanh, hi vọng có thể mau chóng đến bờ biển để Tiểu Trần trông thấy dáng vẻ mới của Đôi Trường, thấy được sự tươi đẹp do mọi người cùng nhau tạo ra, để cho dù cậu ta có ra đi cũng có thể nhìn thấy ước mơ đẹp đẽ của mình. Trong vô thức, Hứa Bán Hạ hi vọng rằng Tiểu Trần có thể nhìn thấy dáng vẻ mới của Đôi Trường, nhìn thấy vẻ trắng xóa sạch sẽ mới kia, cô không muốn Tiểu Trần mang theo những ký ức đen đúa hôi thối trong quá khứ rời đi.
Dần dần, mùi hương tanh mặn lan vào cửa sổ xe, bay tới mũi của mọi người, bỗng nhiên Tiểu Trần nói một câu rõ ràng: “Đến rồi”. Hứa Bán Hạ nhìn theo, thấy nơi xa có khói trắng đang lượn lờ trên không trung, chính là đống lửa mà cô đã chuẩn bị trước đó.
“Mũi của Tiểu Trần nhạy quá, tôi còn chưa thấy, cậu đã có thể ngửi được rồi. Tiểu Trần, có phải cậu cũng nghe được mùi cá nướng và xiên thịt dê nướng rồi không? Tôi dặn người ta bỏ thêm nhiều lá thì là ở phía trên, đó là món mà trước đây cậu thích ăn nhất đó. Trước đây tôi vẫn luôn làm bóng đèn chen chân giữa cậu và Chu Thiến, ban đêm sau khi đi coi phim xong tìm xiên thịt dê nướng để ăn, chúng ta nắm một đống ở trong tay, xòe ra như một cái quạt vậy. Chỉ có mỗi Chu Thiến muốn giảm béo, mỗi lần chỉ ăn một cây. Thế nhưng lúc đi ăn kem, Chu Thiến lại giống như không hề biết hai chữ giảm béo viết sao vậy”.
Tiểu Trần nghe vậy mà bật cười, hơn nữa còn cười ra tiếng. Đồng Kiêu Kỵ biết, chuyện này là những chuyện đã xảy ra khi anh ta ở trong trại giam.
Rất nhanh đã đến chỗ phát ra khói trắng đang bốc lên, nhìn thoáng qua đúng là một vùng màu xám trắng, tất cả đều là đường mới được lấp. Hứa Bán Hạ dừng xe, nhảy xuống một cách nhanh nhẹn, lúc này cô đã gầy đi không ít, nhảy lên nhảy xuống cũng linh hoạt hơn rất nhiều. Trước tiên mở cửa xe cho mẹ của Tiểu Trần, không ngờ rằng bởi vì mẹ của Tiểu Trần đã xoay người để nói chuyện với con trai quá lâu nên không thể lập tức cúi người đi xuống được. Hứa Bán Hạ cũng không thể tiếp tục lo cho bà ta, cô mở cửa xe cho Đồng Kiêu Kỵ, giúp A Kỵ một tay. Ánh nắng rực rỡ, gió biển thổi nhè nhẹ, ấm áp mà dễ chịu. Hứa Bán Hạ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Tiểu Trần, nhanh chóng giơ tay lên che mắt để ngăn ánh sáng cho cậu ta.
“Tiểu Trần, cậu không biết sao? Sau này đợi cậu khỏe lại, nơi này chúng tôi sẽ xây tường bao quanh chỗ này, sau này nếu như cậu tập thể dục thì không cần đi chỗ khác, chạy một vòng quanh bức tường này là được rồi. Chờ sau khi cậu trở về, rất nhiều chỗ sẽ do cậu quản lý, tôi vẫn chạy bên ngoài, A Kỵ sẽ lo việc vận chuyển, Tiểu Trần cậu sẽ là đại ca, trụ cột trong nhà”.
Tiểu Trần cười, còn nói: “Được”.
Cao Tân Di lái chiếc xe ở phía sau, vừa đến nơi cô ta đã lấy ra những xiên thịt nướng, cầm tới đống lửa ngồi nướng. Ở bên này Hứa Bán Hạ đang chỉ sông chỉ núi, chỉ cho Tiểu Trần đang nằm trong ngực Đồng Kiêu Kỵ nhìn bến cảng, nhìn đường bờ biển, nhìn cần trục mới được xây ở đằng sau bến tàu. Đầu của Tiểu Trần vẫn luôn nghiêng về một bên dựa vào khuỷu tay của Đồng Kiêu Kỵ, nhưng mà ánh mắt của cậu ta vẫn luôn rất có sức sống, ánh mắt nhìn đông nhìn tây theo chỉ dẫn. Đôi tay cũng đã có thêm sức lực để một tay nắm chặt lấy tay của Chu Thiến, một tay nắm lấy tay của mẹ cậu ta.
Chỉ xong, Hứa Bán Hạ mới hỏi: “Tiểu Trần, bây giờ cậu muốn làm gì? Cứ nói ra đi, đừng sợ sẽ gây phiền phức cho chúng tôi”.
Vừa nói xong, Cao Tân Di đã nhanh chóng nhảy khỏi nền đất đá, đưa những que thịt nướng thơm ngào ngạt tới bên miệng Tiểu Trần. Tiểu Trần luôn mồm khen ngon, nhưng mà cậu ta không còn sức lực để há miệng quá lớn. Mẹ của cậu ta lập tức lấy một miếng thịt, tỉ mỉ xé thành những miếng nhỏ, đút vào miệng của Tiểu Trần.
Hứa Bán Hạ nhìn mà cảm thấy vô cùng khó chịu, quay đầu sang chỗ khác không nhìn nữa. Lúc này chợt nghe thấy những tiếng “Quác quác” trên đầu, ngẩng đầu nhìn lên, cô bỗng thấy một con chim biển miệng rộng đang bay ngang qua trên đỉnh đầu của cô. Đồng Kiêu Kỵ nói: “Tiểu Trần, cậu còn nhớ rõ hay không, chúng ta từng dùng súng hơi để bắn chim biển, có lần bắn được một con rất lớn, ban đêm ăn đến mức chảy máu mũi luôn”.
Tiểu Trần cười nhìn con chim kia, nhìn con chim kia đang bay cao bay xa, dần dần khuất khỏi tầm mắt của mọi người. Bỗng nhiên chợt nghe thấy tiếng nói của Chu Thiến nói một câu: “Tiểu Trần đi rồi”. Đám người Hứa Bán Hạ thu hồi ánh mắt, chỉ thấy Tiểu Trần vẫn còn đang cười, con mắt vẫn sáng lấp lánh, thế nhưng đã không hề có sự sống. Mẹ của Tiểu Trần nói trong nức nở: “Cuối cùng nó cũng ra đi trong vuu vẻ”. Vừa nói, vừa dùng tay khép ánh mắt của Tiểu Trần. Lúc này, Hứa Bán Hạ chỉ cảm thấy, dường như tất cả sức lực mà cô dùng để diễn kịch cả sáng hôm nay bỗng biến mất hết, người đứng không vững nữa, cô ngồi bịch xuống đất, không nói bất kỳ tiếng nào, chỉ cúi đầu âm thầm rơi lệ. Lúc này Đồng Kiêu Kỵ cũng không cần tiếp tục kiềm chế nữa, nước mắt muốn chảy cũng lập tức chảy ra. Vốn dĩ hôm nay trong lòng của Cao Tân Di cũng muốn nhìn thấy nước mắt của cô Béo và A Kỵ, cô ta tò mò không biết hai người trâu bò như họ khi khóc sẽ có dáng vẻ như thế nào nhưng khi thật sự nhìn thấy thì lại không hề có ý muốn cười nhạo dù chỉ một chút. Hơn nữa mắt của cô ta cũng cảm thấy cay cay, bèn quay đầu hướng về phía đống lửa sụt sùi. Vậy mà cô ta cũng quên mất còn phải lái xe đưa mọi người trở về nhà Tiểu Trần.
Một người họ hàng của nhà Tiểu Trần tiến lên nhận lấy Tiểu Trần từ trong tay Đồng Kiêu Kỵ, mọi người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà không có người lái xe, nơi này lại quá xa nên chỉ đành đẩy cho Đồng Kiêu Kỵ. Ngay cả Mèo Hoang cũng có lúc cảm thấy hoảng sợ, không dám mở cửa xe của Tiểu Trần, đương nhiên cũng chỉ có mỗi Đồng Kiêu Kỵ ra tay. Thấy Hứa Bán Hạ vẫn còn đang cúi thấp đầu ngồi ở dưới đất, bèn đi qua nói: “Béo, tụi em sắp chuẩn bị rời đi, còn chị thì sao?”
Hứa Bán Hạ vẫy vẫy tay, khàn giọng nói: “Mọi người đi trước đi, sau đó quay lại đón tôi”. Đầu cũng không quay trở lại. Nhưng lúc A Kỵ muốn mở cửa xe ra, cô đột nhiên nhảy dựng lên mà bắt lấy cánh tay của A Kỵ, cẩn thận từng li từng tí nghiêm túc tìm những sợi tóc rơi trên người của Tiểu Trần, sau đó mới phất tay để A Kỵ đi lên xe.
Tất cả mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại một mình Hứa Bán Hạ, ở phía xa chính là bến tàu đang được thi công, âm thanh vang vọng của tiếng máy móc va chạm giống như không hề liên quan đến cô vậy. Hứa Bán Hạ chậm rãi dùng chân đẩy từng viên từng viên đá dưới chân, dùng tay không đào ra một cái lỗ lớn, lấy ra khăn giấy đã dùng để giữ tóc của Tiểu Trần, chậm rãi nhét từng sợi một vào bên trong lỗ, sau đó lại chuyển từng khối đá một trở về để lấp kín..
Dường như những viên đá này có thể che giấu đi những tội ác đã gây ra vậy, nhưng trong lòng cô vẫn hiểu rõ một điều, cũng chỉ có thể phụng dưỡng cha mẹ của Tiểu Trần để trả nợ. Nếu không thì còn cách nào nữa đây?
Trong lòng của Hứa Bán Hạ hiểu được rằng bãi biển này có thể thuộc về họ, có lẽ chính là nhờ Tiểu Trần đã dùng mạng để đổi lấy. Cô có hối hận không? Không thể nghi ngờ, câu trả lời chắc chắn là có. Nếu như lúc trước biết sẽ có hậu quả như vậy, liệu rằng cô có sẽ còn làm ra quyết định như vậy hay không? Trong lòng Hứa Bán Hạ cảm thấy mờ mịt. Nghĩ đến ánh mắt mất đi sự sống của Tiểu Trần, nhìn về mảnh đất đang được chờ để khai thác kia, Hứa Bán Hạ lại không có câu trả lời rõ ràng. Nếu như hôm qua cô có thể đến đây, liệu cô có để việc thải dầu xảy ra hay không. Tiểu Trần- một người bạn quan trọng nhưng sự nghiệp cũng là thứ đáng giá cả sinh mạng, không có cái nào nhẹ cái nào nặng. Lúc lựa chọn, có lẽ cô chỉ quan tâm đến những thứ gấp rút hơn. Nhưng mà, lúc đầu cô cũng không hề nghĩ đến khả năng điều này sẽ kích hoạt virus trong cơ thể của Tiểu Trần.
Lau khô nước mắt, Hứa Bán Hạ đi đến chỗ đang thi công bến tàu, nhìn xa xăm. Trong lòng thầm suy nghĩ, việc đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng, chỉ có thể dùng hết sức sử dụng miếng đất này, xem như để đền đáp lại những vất vả trước đây, cũng có thể xem như là đang thực hiện ước mơ trong lòng Tiểu Trần đi. Nghĩ như vậy, lưng của cô thẳng trở lại, không tiếp tục đến gần chỗ đó nữa, cô không muốn cho đám công nhân kia thấy dáng vẻ một người phụ nữ nhỏ bé đang khóc sướt mướt của cô, cô là một người mạnh mẽ, nhất định phải dùng dáng vẻ mạnh mẽ xuất hiện trước mặt mọi người. Cô không thể tỏ vẻ yếu đuối trước mặt người khác dù chỉ một lần được.
Về phần những việc đã qua, hãy để cho nó qua đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.