Không Được Vãng Sinh

Chương 23: Biệt thự ven hồ




Cao Tân Di đến đón Hứa Bán Hạ, nói cho cô biết nhà họ Trần đang lo ma chay rất lớn, A Kỵ giúp đỡ bận bịu ở đó, hỏi Hứa Bán Hạ có muốn qua không. Hứa Bán Hạ lắc đầu, mở điện thoại đã tắt nửa ngày ra, nói: “Về nhà thôi, về đi tắm để kịp ăn trưa. Cô cũng về nhà đi, gần đây quá mệt, mấy cái khác không có nhưng phải chăm sóc tốt cho bản thân. Làm gì đi nữa cũng đừng để bị bệnh”.
Cao Tân Di gật đầu, hiếm khi quan tâm, nói: “Đã biết, nhưng mà rất lâu rồi tôi không dạo phố, tâm trạng hôm nay tệ lắm, không dạo phố thì tôi sẽ khó chịu. Béo, cùng đi chứ, tôi mời cô ăn canh chua cá”.
Hứa Bán Hạ nhắm mắt lại, dựa vào ghế, thở dài nói: “Hai ngày nay dồn hết sự chú ý vào chuyện của Tiểu Trần, tôi phải bù lại bài vở, trở về có ít nhất hai mươi cuộc điện thoại phải gọi. Cô đi dạo một mình đi, có rảnh thì cũng nên hỏi thăm bố cô”.
Cao Tân Di “hừ” một tiếng, nói: “Ông ta cũng có muốn tôi hỏi thăm gì đâu, bình quân tuổi tác của những người muốn hỏi thăm ổng còn nhỏ hơn bạn bè tôi. Được rồi, tôi đưa cô về nhà, xe của cô cho tôi mượn chơi một ngày”.
Hứa Bán Hạ vẫn đang nhắm mắt, nói: “Lý nào lại vậy, bố cô có nhiều xe tốt như thế, sao cứ nhìn trúng xe của tôi? Hôm nay tôi còn phải ra ngoài, cô đi đổi chiếc Santana 2000 của cô cho tôi”.
Cao Tân Di nói: “Có gì khó đâu, tôi bảo bố tôi lái xe tới đưa cho cô, tôi cứ không muốn dùng mấy con xe chết tiệt của ổng đấy”. Nói xong thì gọi điện thoại cho Cao Dược Tiến, muốn ông ta lái xe đến chỗ ở của Hứa Bán Hạ, thái độ cứng rắn, không thương lượng.
Hứa Bán Hạ nghe, giả vờ thở dài: “Haiz, sinh con kiểu gì không biết, còn nhức đầu hơn sinh chủ nợ đầu thai”.
Cao Tân Di nghe xong muốn cười nhưng không dám cười, nói: “Đó cũng do bố tôi lăng nhăng mà ra, nếu không thì người như tôi tốt biết bao nhiêu”.
Hứa Bán Hạ la ó phản đối tại chỗ: “Suỵt, hay là chúng ta trao đổi một lát, bố cô cho tôi, bố tôi đổi cho cô, tôi còn nợ bố hơn một trăm vạn chưa trả, đúng lúc cô trả lại ông ấy hộ tôi nhé”.
Cao Tân Di nói: “Trả cái gì mà trả, nếu tôi là cô, bố cô dám đòi tôi trả nợ, tôi bảo A Kỵ đánh ông ta một trận rồi nói tiếp, trên đời này có ông bố biến thái như vậy sao? So với với ông bố nhà cô thì ông già nhà tôi vẫn còn tốt chán. Béo, gả bố tôi cho cô nhé. Ổng chỉ háo sắc, thích mấy cô gái trẻ đẹp, nếu không cô làm mẹ kế của tôi cũng rất tốt”.
Hứa Bán Hạ biết Cao Tân Di đang trêu mình, nhân tiện nói: “Mấy chuyện khác không tính là gì, chỉ tồn tại một vấn đề có tính kỹ thuật không cách nào giải quyết. Sau này tôi làm mẹ kế của cô rồi, cô gọi tôi là mẹ thì tôi cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng A Kỵ gọi tôi là mẹ vợ chắc tôi ói mất”.
Mới nói xong, điện thoại di động của Hứa Bán Hạ rung lên, là Phùng Ngộ.
“Béo, ăn trưa chung đi. Không được bảo lười, tôi đang rất gấp”.
Hứa Bán Hạ vội vàng nhận lời, trao đổi địa điểm ăn, lúc này mới cúp máy: “Mèo Hoang, đi chung không?”.
Cao Tân Di vội nói: “Kiểu ăn của cô không vui gì hết, toàn uống rượu, tôi không muốn đi đâu”.
Hứa Bán Hạ vốn muốn nói “Hôm nay không uống rượu”, nhưng nghĩ đến việc Phùng Ngộ gọi cô đi chắc là thương lượng chuyện của Cầu Tất Chính và Quách Khải Đông, nếu Cao Tân Di đi cũng sẽ thấy nhàm chán, nên coi như thôi. Đến nhà, quả thật Cao Tân Di lái xe của cô phóng như bay, chuồn mất tiêu. Lạ thật, bố của cô ấy nhiều tiền như vậy, mua hãng xe nào chẳng được, tại sao cứ phải đi ké Hứa Bán Hạ? Làm như chỉ cần là Hứa Bán Hạ cô lấy ra thì đều là đồ tốt không bằng.
Lúc tắm rửa, Cao Dược Tiến gọi đến, dì bảo mẫu nhận điện thoại. Hứa Bán Hạ không thể tắm rửa thỏa thích, tóc cũng chưa sấy, ôm Phiêu Nhiễm xuống lầu lấy chìa khóa xe. Cao Dược Tiến vừa thấy mặt đã cười nói: “Béo, cháu nên mua quần áo mới đi”. Mặc dù cả hai chỉ thỉnh thoảng mới gặp, nhưng bởi vì thường xuyên thảo luận vấn đề giáo dục Cao Tân Di qua điện thoại, đã quen nhìn mặt nhau rồi không cần giả bộ làm gì.
Hứa Bán Hạ vỗ Phiêu Nhiễm từ lâu đã mang một thân hình mạnh mẽ rắn chắc: “Xông lên, thân thiết với anh béo đẹp trai nào”. Phiêu Nhiễm rất hiểu chuyện, lập tức xông lên nằm sấp trên người Cao Dược Tiến, hai cái chân trước vừa tầm gác lên cái bụng béo lồi ra của ông ta, lỗ mũi dí sát vào cằm của Cao Dược Tiến “hít hít” ngửi tới ngửi lui. Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến rất lúng túng, một cử động nhỏ cũng không dám, cơ mặt trở nên cứng ngắc, chỉ có hai con mắt tràn đầy uy hiếp nhìn chằm chằm cô, ngay cả đôi môi cũng biến dạng, lúc này mới nói: “Phiêu Nhiễm, anh béo đẹp trai không thích mày, chúng ta đừng đếm xỉa tới ông ấy nữa”. Phiêu Nhiễm nghe lời lui ra, in lại hai dấu hoa mai bẩn bẩn trên cái áo sơ mi trắng như tuyết của Cao Dược Tiến.
Cao Dược Tiến vừa rồi vốn định vạch trần việc Hứa Bán Hạ mới khóc nhưng bị Phiêu Nhiễm dọa, mãi đến lúc này mới dám thở mạnh, nói: “Béo, nữ tính chút được không? Đừng làm hư con gái bác”.
Hứa Bán Hạ nói: “Con gái bác đã nát, ngay cả xe của cháu cũng dám cướp, không cần cháu mở đường cũng chẳng phải con gái nữa rồi. Sếp Cao, bác đi về bằng cách nào?”.
Cao Dược Tiến nhướng mày, nói: “Cái gì? Bác tự mình đem xe tới cho cháu, ngay cả cơm trưa cháu cũng không mời, miếng nước cũng không cho uống đấy à?”.
Hứa Bán Hạ rất vô tội nói: “Đang chuẩn bị ra ngoài ăn cơm với bạn, nhưng chúng bạn không cho cháu dắt theo Phiêu Nhiễm, cháu thấy nếu bác đi chung cũng không tiện lắm”.
Làm sao Cao Dược Tiến nghe không ra Hứa Bán Hạ đang khịa ông ta, đành cười nói: “Dẫn người nhà đi theo chắc không sao đâu, đúng lúc bác chưa ăn cơm”.
Hứa Bán Hạ nói: “Bọn họ nói bọn họ sợ Phiêu Nhiễm, không quen biết thì khó mà giao tiếp”.
Cao Dược Tiến cũng không dễ bị dắt mũi, chỉ nói: “Không sao, đừng ngại, bác lười leo lên uống trà, đứng ở dưới chờ cháu thôi”.
Hứa Bán Hạ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Có câu chuyện xưa tên là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con đào hang dưới đất, hai điểm ấy của bố con bác giống hệt nhau là điều không thể phủ định. Thế này nhé, dì bảo mẫu nhà cháu nấu ăn khá được, sếp Cao ở nhà cháu ăn một ít, sau đó muốn uống bao nhiêu nước trà thì uống bấy nhiêu nước trà, xem tivi cũng sẽ không có người đòi tiền điện bác, hai tiếng nữa cháu cam đoan về ngay”.
Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ có chuyện thật, cũng không vô cớ gây rối, móc ra danh thiếp, viết một địa chỉ ở mặt sau cho Hứa Bán Hạ, nói: “Hôm nay trời đẹp, bác tắm nắng ở chỗ này, đợi lát nữa cháu cơm nước xong xuôi thì tạt qua”. Nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hứa Bán Hạ, bỏ xe, tự mình ra khỏi khu chung cư, đi thuê phòng.
Hứa Bán Hạ xem địa chỉ, là một khu biệt thự nằm cạnh một hồ nước tự nhiên được gọi là vườn hoa của thành phố. Nghe nói mỗi một ngôi nhà ở nơi đó đều được thiết kế theo yêu cầu của gia chủ, năm đó lúc được rao bán, Hứa Bán Hạ chỉ có thể sờ mũi than thở không có tiền. Không biết chuyện gì đang xảy ra với Cao Dược Tiến, dáng vẻ như muốn nhờ vả gì cô. Người đàn ông này quá xảo quyệt, cứ tưởng rằng nếu ông ta đã đưa con gái qua thì sẽ tỉnh táo đề nghị một vài lợi ích, nhưng cho đến nay cũng không tỏ thái độ. Hay là cũng có thể hiểu theo cách ông ta muốn chờ Hứa Bán Hạ tỏ rõ lập trường?
Soi gương trước khi ra cửa, mí mắt còn hơi đỏ, nhưng dù bị đánh chết thì ai cũng không tin được Hứa Bán Hạ cô đã khóc. Một phút trước còn kêu trời trách đất, một phút sau lại vui vẻ lượn quanh, không thể không bội phục mình, vẫn có chút trình độ.
Cô đã đến sớm rồi, không ngờ Phùng Ngộ và bà Phùng mang theo con trai còn đến sớm hơn, có thể thấy được bọn họ rất nóng vội. Nghĩ đến câu nói mang theo một người nhà của Cao Dược Tiến, không khỏi buồn cười, Phùng Ngộ xem như mang hai người nhà.
Phùng Ngộ vừa gặp Hứa Bán Hạ đã nói: “Xem ra Cầu Tất Chính lăn lộn trong cái hội nghị hiệp thương chính trị, mỗi ngày đi họp vẫn có chỗ tốt. Tôi đưa phần tài liệu kia cho một người bạn đang làm trong cục thuế, cô biết hôm qua cậu ta đến tìm tôi nói gì không? Cậu ta nói phó cục trưởng của bọn họ tự mình nhúng tay vào chuyện này, nói cậu ta đừng dính líu vào. Cho nên hôm qua cậu ta lập tức trả tài liệu cho tôi, không muốn để lại bản sao. Con bà nó, đen như gì”.
Hứa Bán Hạ nói: “Từ lần trước sau khi bị thuế vụ có mối quan hệ tốt như vậy bắt giữ một đêm, tôi cũng không qua lại với cái đám cháu đích tôn kia nữa, ban đầu tôi cứ tưởng người báo cảnh sát là anh, thật ra anh đừng dính líu đến Cầu Tất Chính nữa, riêng việc nếu quật ngã Quách Khải Đông, tên ngu ngốc Cầu Tất Chính này có thể sẽ còn hả hê ngồi yên mặc kệ, Quách Khải Đông vừa đổ, Cầu Tất Chính quậy được cái gì, không sớm thì muộn anh cũng nhìn thấy cảnh ông ta đóng cửa. Vốn lưu động của công ty ông ta, nếu không có Quách Khải Đông, ai cũng không kham nổi. Anh báo lên thuế vụ đi, điều tra ra được thì tiền phạt là tiền móc ra từ túi của Cầu Tất Chính, ông ta còn có thể không liều mạng già mà bôn ba trên dưới à? Ông ta đã trà trộn vào hội nghị hiệp thương chính trị, tóm lại vẫn có chút mặt mũi”.
Phùng Ngộ vỗ bàn một cái, kêu một tiếng “Đúng”, lập tức cười nói: “Cô Béo chết bầm, không nói sớm, hại tôi đi đường quanh co. Đêm qua vốn muốn lập tức gọi cho cô, thế nhưng cô luôn tắt máy, đi làm cái gì đấy?”.
Hứa Bán Hạ nhăn mặt, nói: “Hiện tại chỉ có một tên béo ở chỗ này, dù sao tên béo chết bầm cũng không phải tôi”.
Bà Phùng nói: “Béo, cô khóc à?”. Vừa dứt câu, con mắt của Phùng Ngộ lập tức tò mò sáp tới.
Hứa Bán Hạ nói: “Ngại quá vốn là không muốn nói, sáng nay Tiểu Trần vừa mới mất”.
Phùng Ngộ giật mình nói: “Chẳng trách cô khác thường như vậy, ngay cả điện thoại cũng không mở. Là do tôi sai, không nên kéo cô vào. Béo, cô trở về phụ họ đi… anh em một chặng đường, không dễ dàng”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tới cũng tới rồi, dù sao anh cũng phải để tôi cơm nước xong rồi bàn tiếp. Vừa nói xong chuyện khác đã muốn kiếm cớ đuổi cổ tôi rồi”.
Phùng Ngộ cười nói: “Cô không đi thì quá tốt, tôi còn có chuyện muốn thương lượng với cô. Là chuyện của cô đấy”.
Hứa Bán Hạ bắt gặp ý cười trên mặt bà Phùng, không biết chuyện gì, nhưng cô thực sự cười không nổi, ngược lại hiếm khi nghiêm túc nói: “Tôi thì có chuyện gì? Chuyện của Ngũ Kiến Thiết vẫn còn sớm chán”.
Phùng Ngộ cười nói: “Cô đừng cứ nghĩ đến việc kiếm tiền, tuổi tác lớn như thế cũng phải suy nghĩ đến việc quan trọng cả đời. Tôi có một họ hàng, làm phó trưởng phòng ở cơ quan kiểm định hàng hóa, ba mươi ba tuổi, ly dị, con trai theo vợ trước. Tôi thấy anh ta khá được, sao đây, cô có ý định gì không? Nếu như có, tôi gọi anh ta tới?”.
Hứa Bán Hạ sợ hãi, hơi tự nhủ nói: “Các anh không nhắc, chắc tôi cũng sắp quên mình phải suy nghĩ về vấn đề này. Nhưng mà đại ca à, công nhân viên chức tuyệt đối không suy xét giống như thuốc bắc, người tốt đến mấy cũng không cần”.
Bà Phùng tò mò nói: “Béo, tại sao vậy? Công chức bây giờ rất tốt, thu nhập ổn định, phúc lợi đầy đủ, công việc cũng không phiền hà, việc nhà cũng có thể lo liệu một hai, không như Phùng béo nhà tôi ngày nào cũng xã giao ở bên ngoài. Nếu cô muốn tìm người làm ăn, hai người các cô đều không ở nhà, vậy nhà còn gì là nhà nữa?”.
Hứa Bán Hạ không tiện kể ra những công chức có chút quyền thế mà cô gặp qua xấu đến mức nào, ăn uống cá cược chơi gái cái gì cũng biết, vô sỉ nhất là xài bằng tiền của người khác, xoay người khoác lên bộ đồng phục công sở thì là một dáng vẻ đứng đắn. Chỉ cười nói: “Lần đó bị thuế vụ nhốt một đêm, tôi quả thật ghét công chức chết đi được, bây giờ vừa nhìn là tức, tôi cũng không thể giải thích nổi”.
Phùng Ngộ cười hì hì nói: “Béo, cô đang lấy cớ, trong đợt cấp đất lần trước, tôi thấy cô gần như muốn dính chung một chỗ với mấy công vụ viên kia, tách cũng tách không ra”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cái đó đâu có giống nhau, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, buộc tôi về nhà đối mặt với kiểu người như thế, tôi thà đêm không về ngủ, ngủ đầu đường”.
Phùng Ngộ cười nói: “Vậy thì không có cách nào, các cô không có duyên phận. Béo, cô nhìn bàn ba người bên cạnh bể cá cảnh nhiệt đới kia kìa, người mặc áo sơ mi màu xanh nhạt”.
Mồm miệng Hứa Bán Hạ vẫn không đứng đắn: “Tôi không dám nhìn, tôi tệ nhất khoản miễn nhiễm sắc đẹp, nếu như là một anh chàng đẹp trai, tôi phải vi phạm nguyên tắc”. Nhưng vừa nói chuyện, vẫn vừa quay đầu đi xem một chút, thấy trưởng phòng kiểm định hàng hóa kia đúng lúc nhìn qua, lập tức cười với người ta một cái, quay đầu
“Đúng là đẹp trai thật. Có điều vẫn không khí chất bằng sếp Triệu, cho nên tôi không vi phạm nguyên tắc đâu”.
Bà Phùng cười nói: “Nói như vậy, nếu sếp Triệu… Hì hì, tôi không nói nữa”.
Hứa Bán Hạ gượng cười nói: “Chị dâu muốn nói thì cứ nói đi, nếu sếp Triệu bằng lòng chịu tôi, tôi lập tức không bàn nguyên tắc. Đáng tiếc con mắt người ta mọc trên đỉnh đầu, chướng mắt tôi”.
Hứa Bán Hạ càng thẳng thắn, vợ chồng Phùng Ngộ càng không coi lời đó là thật, đồng lòng cười hì hì nói không tin, bà Phùng nói: “Tiểu Hứa, tôi thấy cô vẫn nên dành chút thời gian cho chuyện lớn của đời người. Nếu không hôm nay bay chỗ này, ngày mai bay chỗ ấy như cô bây giờ, ngay cả thời giờ ngồi xuống uống miếng nước với bạn trai cũng không có, cứ như vậy mãi thì sẽ có lúc cô phải già đi, khi đó càng khó tìm”.
Hứa Bán Hạ cười, nghĩ thầm chuyện này nào có dễ dàng như vậy, gặp quá nhiều đàn ông, mới nói hai câu đã biết trong bụng bọn hắn chứa cái gì, thuộc loại mặt hàng nào, cũng biết rõ bọn hắn sẽ ăn chơi thác loạn kiểu gì bên ngoài. Ở chung một nhà với hạng người này không biết sẽ có cảm giác gì? Bà Phùng không biết cũng có chỗ tốt của không biết, ít nhất sẽ không giống cô, suy đoán một cách hợp lý hoá như vậy. “Tùy duyên phận thôi, khi duyên đến, lỡ đi công tác bên ngoài, sẽ gặp được người thích hợp với một tiếng “Ting” trong thang máy”.
Thật ra Phùng Ngộ cũng không ôm hy vọng gì với buổi ra mắt hôm nay, chỉ có mỗi bà Phùng tích cực. Anh ta cảm thấy một người tinh tế như cô Béo, trừ khi chính cô bị ma quỷ ám ảnh mà say mê người nào, nếu không chỉ dựa vào ra mắt và gặp gỡ một người đơn giản như vậy thì quả thực là không thể nào, dăm ba câu đã đoán ra đường đi nước bước trong bụng của đối phương, người ta còn nói chuyện gì được nữa?
Cơm gia đình nên mọi người ăn uống thoải mái, kết thúc sớm, Hứa Bán Hạ cũng không về nhà mà trực tiếp đi đến địa chỉ của Cao Dược Tiến. Nơi đó rất dễ tìm, chỉ là gác cổng nghiêm ngặt, có lẽ Cao Dược Tiến đã bắt chuyện rồi, hoặc là cô lái xe của Cao Dược Tiến, mới được cho qua. Khu biệt thự này chiếm diện tích rất rộng, lối vào trồng đầy cây xanh, ven đường đủ loại hoa cỏ thấp bé. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, với nguồn tài chính của Cao Dược Tiến, liệu ông ta có xây một ngôi nhà gần chỗ có nước không? Chắc chắn sẽ không phải là mấy căn ven đường này. Cho nên xe tiếp tục lái vào trong, vừa lái vừa chiêm ngưỡng đủ kiểu nhà lộng lẫy, đủ loại màu sắc hình dạng, hâm mộ không ngớt.
Căn hộ của Cao Dược Tiến quả nhiên được xây ở gần hồ, phòng ốc không lớn, hai tầng, bức tường ngoài thoạt nhìn chỉ là đá hoa cương màu xám. Một vòng trúc dày đặc được trồng dọc theo tường, gần như che khuất hình dáng ngôi nhà, không bị người trông thấy, chỉ có một con đường trúc lát đá cuội đơn sơ dẫn vào bên trong. Có lẽ ngôi nhà đã hơi cũ, phòng ở cũng có chút vết tích của thời gian, hai bên đường trúc nhỏ phủ kín rêu xanh. Ngược lại cực kỳ phong nhã. Càng phong nhã hơn là, không biết ai đang thổi sáo bên trong, phối thêm không khí vắng vẻ, rừng sâu um tùm, nước chảy róc rách, quả nhiên là tận cùng đất trời. Tiếc là ngay cả người ngoài ngành như Hứa Bán Hạ cũng nghe được âm thanh lạc điệu của cây sáo, loạn xạ và ngắt quãng đủ để giết người.
Đi vào, một bảo mẫu trông đứng tuổi ra mở cửa. Mặt mày dì thanh tú dễ nhìn, mặc áo sơ mi satin màu trắng, quần lụa dệt màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan màu xám, Hứa Bán Hạ nhìn thoáng qua, áo trong thế mà là vải cashmere. Dì ấy búi một búi tóc sau đầu, nhìn cực kì lịch sự, tao nhã và gọn gàng. Cũng khiến cho Hứa Bán Hạ thu hồi cử chỉ nồng mùi xã hội đen của mình và cách nói chuyện, bước chân cũng dịu dàng duyên dáng. Chỉ kỳ lạ, một con người dung tục như Cao Dược Tiến làm sao lại có tầm nhìn cao dữ vậy. Dì giúp việc kia cũng rất thẳng thắn dò xét Hứa Bán Hạ từ đầu đến chân, khiến Hứa Bán Hạ thấy lạnh sống lưng.
Gia cụ trong phòng đều được làm bằng dây mây, bởi vì thời tiết còn chưa quá nóng, bên trên còn phủ lên nệm gấm mềm mại màu vàng nhạt, khác với những cái nệm xanh xanh đỏ đỏ và đường viền lộn xộn xiêu vẹo thường gặp trong cửa hàng đồ dùng, có thể thấy được người trang trí chúng tốn không ít chất xám. Không biết Mèo Hoang đến chỗ này có thể nổi máu nhã nhặn lên được tí nào không.
Có lẽ Cao Dược Tiến không nghe thấy tiếng ai đến, nên vẫn ngồi trên thềm gỗ lớn vững chãi trải dài trên mặt nước, cau mày loay hoay với cây sáo của ông. Sáo trúc dài bằng ống thước, bị cái tay béo của ông ta cướp sự nổi bật, giờ trông không khác gì chiếc đũa tầm thường. Hứa Bán Hạ đi đến, không nói chuyện, cô ngồi trên sân thượng, nó dường như là một chiếc ghế mây lớn khác được sắp xếp đặc biệt cho sự xuất hiện của cô. Sau giờ trưa, ánh nắng mặt trời vừa lúc ủ ấm, hướng sáng nghiêng nghiêng, cực kì dễ chịu.
Cao Dược Tiến rõ ràng đã thấy Hứa Bán Hạ đến, ông ta lại cứ phải hoàn thành đoạn giai điệu một cách hoàn chỉnh, thổi xong trong tiếng ho khù khụ, lúc này mới nói: “Khi bác xuống nông thôn thổi sáo, mấy cô gái nhỏ đều xiêu lòng, nhiều năm như vậy không đụng đến nó, chẳng còn cảm xúc gì nữa”.
Hứa Bán Hạ khinh thường nói: “Cháu nhớ một câu chuyện mà cháu được nghe khi còn bé, kể về một võ sinh rất ưu tú, khi ra sân luôn hét lên thật to, luôn nhận được những tiếng hò reo khen ngợi từ khán giả. Sau đó không biết vì lí do gì mà bị ngã, không thể dựa vào cuống họng để kiếm ăn, cũng may còn một thân võ nghệ, làm cướp biển nổi danh. Có lần cướp một chiếc thuyền, đi lên xem xét, thấy toàn người già và trẻ nhỏ, gã động lòng trắc ẩn rồi nói chúng mày chỉ cần nghe tao hát một đoạn hí khúc, tao lập tức thả chúng mày đi. Tất cả mọi người đều nghĩ mặt trời lần này thế mà mọc đằng tây, mạng nhỏ có thể cứu nên đồng ý. Võ sinh mừng lắm và bắt đầu hát, không ngờ mới hát vài câu, đám người đồng loạt quỳ xuống, hô to ‘Đại vương xin rút đao’. Võ sinh không hiểu, hỏi vì sao. Trong đó có một cụ già nói, Đại vương hát quá dở, người nghe sống không bằng chết, thôi Đại vương giơ cao đánh khẽ, một đao vui sướng. Ha ha, sếp Cao, cháu không nói bác đâu”.
Cao Dược Tiến nghe xong chỉ ôm bụng mỡ cười: “Mấy ngày nay bác áp lực muốn chết, chỉ biết tìm cháu xem có khiến bác cười được không, xem ra vẫn không tìm nhầm người”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến tìm cô vì chuyện này, trong lòng hơi khó chịu, bây giờ cô càng không thoải mái, hình bóng của Tiểu Trần cứ vẩn vơ trước mắt. Nhưng cô chẳng lộ ra biểu hiện gì cả, chỉ mỉm cười nói: “Thời cổ đại, có vài gia đình đều nuôi Thanh Khách tướng công*, sếp Cao không ngại thì cũng nuôi mấy người, chờ đến khi bác cười gian giống Tào Tháo hắn sẽ bắt thời cơ mà hỏi bác một tiếng ‘Tại sao Đại nhân bật cười’, lần này bác lập tức có thể ba hoa khoác lác, muốn đè nén cũng không đè nén nổi”.
(Thanh Khách tướng công: Văn nhân thời xưa hay bợ đỡ, nịnh hót quan lại hoặc những nhà giàu sang phú quý.)
Cao Dược Tiến không quan tâm đến những lời nói gây tổn thương của cô, ông ta chỉ liếc xéo cô, nói: “Hình như tâm trạng của cháu không tốt? Tại sao vậy? Bác vì bị bạn bè giở thủ đoạn, giật dây niêm yết lên thị trường chứng khoán nên bị lừa rồi, lần này muốn dừng tay cũng không được. Lượng công việc trong giai đoạn trước nhiều đến mức khiến người ta đau đầu. Kiểu yêu cầu điên khùng gì bọn hắn cũng dám nói, khiến người ta ao ước túm cổ đánh cho bọn hắn một trận. Ban đầu bác cũng muốn tìm cháu nói chuyện về Mèo Hoang, bây giờ một chút thời gian rảnh rỗi cũng không có, mỗi việc nghe người ta giảng bài cũng mất hết vài ngày. Còn cháu thế nào rồi?”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến thẳng thắn như vậy, xem ra ông ta vẫn rất phiền muộn, trước kia từng gặp một vị phó chủ tịch của một công ty niêm yết, cũng nói việc lên sàn chứng khoán mệt chẳng khác nào bị lột da. Cô bèn nói thẳng: “Cháu có hai người anh em cột chèo, bởi vì mẹ chết sớm, bố thì không phải hạng tốt lành gì, cho nên hai anh em này còn thân thiết hơn người nhà. Sáng nay một người mất rồi, một người khác ở đó bận rộn lo liệu hậu sự. Ừm, là người hỏi vay bác lần trước, và cấp cứu trong bệnh viện ấy”.
Cao Dược Tiến giật mình, vốn đang nửa nằm trên ghế bỗng dưng đứng thẳng lên, nói lời xin lỗi: “Ặc, là lỗi của bác. Cháu nên trở về, lạy một lạy hộ bác”.
Hứa Bán Hạ ngáp một cái, chân duỗi ra, gác qua lan can trước mặt, nói: “Không cần đâu, cháu vốn dĩ đã về nhà rồi, sinh thời tận tâm tận lực là được, vả lại có A Kỵ ở đó giúp đỡ, đến giờ cáo biệt thì cậu ta sẽ lập tức cho cháu biết. À đúng rồi, A Kỵ là một người anh em khác của cháu”. Nghĩ thầm, nên nói thế nào để Cao Dược Tiến chấp nhận A Kỵ, đúng là phiền toái lớn, thôi thì hiện tại cứ từ từ cài cắm vào cuộc trò chuyện.
Cao Dược Tiến nghe xong cũng không nói thêm nữa, chỉ là vẫn nhịn không được cười nói: “Người như cháu cho dù là tính cách hay cử chỉ, cũng không có một chút nữ tính nào cả, ngồi đàng hoàng lại bác coi nào? Dù sao chỗ này cũng được gọi là nơi phong nhã”.
Hứa Bán Hạ đang gác chân thoải mái, sao mà chịu bỏ xuống? Từ từ nhắm hai mắt, vô cùng thích ý hưởng thụ ánh mặt trời, chậm rãi nói: “Sếp Cao tỉnh táo lại đi, dáng vẻ của Mèo Hoang cũng không kém cháu đâu, thậm chí còn hơn ấy. Vả lại, lúc cháu mới bước vào cửa đã bị khúc “Đại Vương xin rút đao” của bác dọa chết khiếp rồi, bây giờ lỗ mũi chỉ còn thở ra hơi lạnh”.
Cao Dược Tiến lại cười: “Béo, sao cháu nói chuyện ngoa ngoắt như mấy tên thượng lưu giúp bác lên sàn chứng khoán vậy? Có điều nói chuyện với cháu thì vui, còn nói chuyện với bọn họ phải tỏ ra kiêu ngạo, nếu không bọn hắn chỉ biết coi trời bằng vung”. Dừng một lát, nói tiếp: “Béo, bác vẫn luôn muốn nói gì đó với cháu, nếu cần sự trợ giúp thì cứ nói ra, giúp được bác sẽ giúp. Lại sợ cháu hiểu nhầm bác đang bàn điều kiện với cháu”.
Hứa Bán Hạ không ngờ Cao Dược Tiến sẽ nói thẳng như thế, dáng điệu còn rất chân thành, không khỏi mở mắt ra tò mò nhìn ông ta một lát, nói: “Cháu đã chờ câu nói này của bác từ rất lâu, chỉ là mấy ngày nay không kẹt lắm, chờ cháu kẹt tiền sẽ lập tức hỏi vay chú. Cháu không hiểu lầm đâu”.
Cao Dược Tiến nghe vậy chỉ lắc đầu, nói: “Cô gái nhỏ, cháu ngang tàng và buông thả hơn cả Mèo Hoang, cháu ngang tàng từ bản chất. Kể bác nghe vài chuyện về anh em của cháu đi, trước kia bác cũng có vài người anh em tốt, nhưng cho đến nay, hoặc là trở thành cấp trên cấp dưới, hoặc là tình cảm phai nhạt, cùng lắm thì gặp nhau vào những dịp năm mới, cũng không có lời gì để nói. Đến cái tuổi này, gần như không còn bạn bè, à mà cũng không đúng, phải là cả thiên hạ đều là bạn bè”.
Giữ nguyên tư thế hồi lâu, chân của Hứa Bán Hạ hơi tê, vừa muốn đặt xuống thì dì bảo mẫu bưng lên hai tách trà với nụ cười mỉm, tách thứ nhất đặt ở chỗ Cao Dược Tiến trước, cử chỉ nhẹ nhàng linh hoạt, khi đặt nó xuống, nhìn như ngẫu nhiên nhưng quai tách lại vừa vặn để trước mặt Cao Dược Tiến, tiện cho ông ta lấy. Còn tách thứ hai thì đặt qua loa chỗ Hứa Bán Hạ, còn nghiêng đổ ra một giọt nước. Mặc dù Hứa Bán Hạ không có tâm trạng, nhưng cũng ý thức được đối xử khác biệt ở trong đó, trong lòng tự nhủ bảo mẫu của Cao Dược Tiến thật đúng là biết cách nịnh nọt. Tất nhiên là cô không cảm ơn cảm ất gì cả, bưng tách lên nhìn chiếc tách sứ khung dáng tinh tế, hỏi: “Sếp Cao, cái tách này và đệm dựa đều do dì ấy mua à?”.
Cao Dược Tiến nói: “Cháu có mắt nhìn đấy. Lúc đầu bác vốn muốn dùng gỗ lim để trang trí nơi này, nhưng bị chị Tu từ chối thẳng thừng. Vậy nên bác dứt khoát gọi người cùng chị Tu đến Thượng Hải mua luôn. Hàng trúc và rêu xanh bên ngoài cũng do chị Tu tự tay làm. Ai đến đây cũng tưởng căn nhà cũ kỹ, nhưng thật ra nó mới có hai năm thôi. Bây giờ đúng vào mùa xuân, bữa tối bác mời món thịt xào măng nhé”.
Lòng Hứa Bán Hạ tràn đầy tò mò, chẳng trách bảo mẫu lại hợm hĩnh với cô, hóa ra lời nói của bảo mẫu này có trọng lượng đến vậy.
“Sếp Cao, thịt xào măng cũng không thể ăn bừa bãi, cháu đâu có đắc tội bác”.
Cao Dược Tiến ngây ra một lát, mới cười nói: “Béo à, cháu lại giở trò có phải không, lúc nói chuyện với cháu thì đầu óc bác phải vận động nhanh gấp mấy lần bình thường, bị cháu bắt nạt cũng không biết. Nhanh kể chuyện về anh em cột chèo của cháu đi”.
Hứa Bán Hạ lại nhắm mắt nằm xuống, cảm thấy nơi này thoải mái hơn nhiều so với ban công nhà mình: “Người anh em vừa qua đời hôm nay tên là Tiểu Trần, cậu ấy là người có tính cách dễ chịu nhất trong ba người chúng cháu, gia cảnh không giàu có. Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cậu ấy lập tức thi đậu vào trường trung cấp kỹ thuật. Ở thời điểm đó, với chúng cháu mà nói, việc đỗ vào trường trung cấp kỹ thuật không hề dễ dàng. Tiểu Trần luôn là một người rất thông minh. Một chiến hữu khác tên là A Kỵ, từ cấp hai đến cấp ba chúng cháu luôn tập hợp lại để đi đánh lộn, đáng tiếc cháu hại cậu ấy rồi, hại cậu ấy phải chăm sóc cháu như một người anh, không có thời gian học hành. Sau khi tốt nghiệp thì nhập ngũ, lúc cậu ấy xuất ngũ, cháu còn đang học đại học, lần đầu tiên A Kỵ và Tiểu Trần mở trạm thu mua phế liệu”. Cao Dược Tiến là người ngoài cuộc, Hứa Bán Hạ không có ý định lừa gạt ông ta.
Cao Dược Tiến ngắt lời: “Khoan đã, ngay từ đầu cháu đã ở trong bãi đất ven biển đó rồi? Nguồn vốn đầu tiên đến từ đâu?”.
Hứa Bán Hạ thoải mái dưới ánh mặt trời, rất lười nói chuyện, vậy mà Cao Dược Tiến còn muốn hỏi, đành phải bất đắc dĩ trả lời: “A Kỵ có khoản lương hưu khi xuất ngũ, Tiểu Trần làm việc hai năm có chút tiền tiết kiệm, cháu theo cậu đi may quần áo năm 17 tuổi cũng có ít tiền, ba anh em hùn vốn rồi bắt tay vào làm. Hồi đó gan lớn không suy xét gì, nói làm là làm, đổi thành như bây giờ, còn phải lo trước ngó sau nào là đăng kí này, mở tài khoản này, đến lúc nộp phạt mới biết mình chưa chuẩn bị gì ráo. Hồi đấy ngành công thương tàn nhẫn lắm, nhưng bây giờ đỡ hơn rồi”.
Cao Dược Tiến nhớ hồi mình vừa bắt đầu sự nghiệp, trên mặt không khỏi hiện lên nụ cười, ông ta ra xã hội sớm hơn Hứa Bán Hạ nhiều, nhưng lúc đó cũng căng đầy sức sống, cũng chẳng biết gì giống như thế, chỉ thấy hóa đơn đóng phạt như bông tuyết bay lả tả vào cửa.
“Có vẻ cháu là nhà đầu tư chính, vậy chuyện kinh doanh sau này do ai quyết định?”.
Hứa Bán Hạ cau mày, nói: “Tất cả đều thông qua bàn bạc kỹ lưỡng xong xuôi, bởi vì mọi người đều không có kinh nghiệm như nhau. Cháu cũng không thể cứ trốn học, chủ yếu vẫn do A Kỵ phụ trách, còn Tiểu Trần có tính cách tốt thì đảm nhiệm vị trí quản lý. Đây là cách chúng cháu dựa vào thu gom thép phế thải để phát triển lớn mạnh hơn”.
Lúc này Cao Dược Tiến cũng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng câu hỏi đặt ra không hề đơn giản: “Nghề kinh doanh thu mua sắt thép phế thải này khá lộn xộn hỗn tạp, mấy người trẻ như các cháu làm sao mà ra mặt?”.
Hứa Bán Hạ không tập trung vào trọng điểm: “Hai người đàn ông như họ không cần bàn tới, ngay cả con gái con lứa như cháu cũng không dễ qua mặt. Nếu không thì đứa con gái kia của bác bằng lòng nghe lời cháu hả? Bây giờ Mèo Hoang muốn bổ sung vào vị trí đã khuyết của Tiểu Trần, thật ra chúng cháu không xem cô ấy như người ngoài, nhưng cô ấy không góp mặt trong khoảng ký ức thân thiết dài đằng đẵng kia của chúng cháu. Muốn lấp đầy chỗ khuyết một cách danh chính ngôn thuận, có thể phải mất một khoảng thời gian nữa”.
Cao Dược Tiến nói: “Tân Di nói với bác, các cháu vì bệnh của Tiểu Trần mà trả giá rất nhiều công sức và tiền bạc, bạn bè thời nay có thể bỏ ra tiền bạc đã coi như không tồi, bỏ ra công bỏ sức như vậy thì đúng là mơ mộng hão huyền. Quan hệ giữa anh em các cháu hẳn là rất tốt”.
Đôi mắt Hứa Bán Hạ chớp chớp, vui đùa cợt nhả nói: “Thì ra Mèo Hoang vẫn hay nói chuyện với bác, cháu còn tưởng cô ấy vừa bước vào nhà đã xù lông không chịu hé răng”.
Cao Dược Tiến cũng cười, nói: “Từ khi Mèo Hoang ở chung với các cháu, nó xảo quyệt hơn nhiều, bình thường một khi tức giận chắc chắn sẽ cãi nhau to, làm ầm ĩ không xi nhê thì bỏ nhà đi, bây giờ biết chơi trò ngáng chân rồi, cũng tốt cũng tốt, thầy giỏi có trò hay”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không dám nhận, là do rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con đào hang dưới đất, rõ ràng là do gien di truyền tốt, có nền tảng”.
Cao Dược Tiến nhếch miệng cười, nói: “Cuối cùng bây giờ Tân Di cũng chịu gọi bác một tiếng bố rồi, các cháu đã sắp xếp công việc cho nó chưa?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Cháu không rảnh làm việc này đâu, là A Kỵ dạy cô ấy, A Kỵ vừa so sánh ông bố vô lương tâm của cháu với bác, Mèo Hoang lập tức phát hiện bác thế mà cũng có điểm sáng. Làm việc có tác dụng gì, ví dụ thực tế từ cuộc sống mới là quan trọng nhất. A Kỵ không nói nhiều, nhưng anh ấy chỉ cần chốt một câu là có thể giải thích vấn đề một cách rành mạch nhất”.
Cao Dược Tiến im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Tân Di đang hẹn hò với A Kỵ?”.
Hứa Bán Hạ thầm giật mình, làm sao ông ta biết chuyện này? Nhưng kiểu người như Cao Dược Tiến một khi đã hỏi ra thì chắc chắn không phải là những lời vô căn cứ, tốt nhất vẫn nên trình bày theo sự thật.
“Đúng vậy. Sao bác biết?”.
Cao Dược Tiến nói rất bình tĩnh: “Bác muốn nghe lời nhận xét của cháu về người tên A Kỵ này”.
Hứa Bán Hạ càng ngạc nhiên gần như không thể ngồi yên, nghe giọng điệu của Cao Dược Tiến, ông ta chắc chắn đã hỏi thăm thông tin của A Kỵ, nhưng muốn nghe chính miệng Hứa Bán Hạ cô nói ra. Người này quá ghê gớm, vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh đúng là làm khó ông ta, ngẫu nhiên tỏ vẻ cảm thấy hứng thú với tình cảm anh em của bọn họ, hóa ra là đang tích góp tin tức. Hứa Bán Hạ khó chịu, nhìn thì có vẻ cô luôn giễu cợt Cao Dược Tiến, nhưng thật ra cái đuôi vẫn bị Cao Dược Tiến nắm chặt trong tay. Thế nhưng cô chẳng thể nổi giận, bởi vì việc này liên quan đến hạnh phúc của A Kỵ, ngẫm lại, lập trường của mình bây giờ giống như bà thông gia của Cao Dược Tiến.
“A Kỵ có vết nhơ, nhưng những người biết chân tướng sẽ không nói như thế. Năm đó cháu có mắt như mù, bạn trai cũ cầm tiền của cháu đi chơi gái, bị cháu đánh một trận vẫn không phục, miệng phun toàn lời tục tĩu. Trong cơn tức giận, A Kỵ nổi điên thiến gã. A Kỵ bị kết tội cố ý gây thương tích nên phải vào tù, khác hoàn toàn với lũ côn đồ kéo bè kéo phái đánh nhau. Bây giờ cậu ấy còn đang trong thời gian tại ngoại, cho nên đội xe mà cậu ấy đang kinh doanh rất khá vẫn chưa thể độc lập. Sau mùa hè cậu ấy có thể thành lập công ty vận chuyển hàng hóa của riêng mình. Xin Sếp Cao đừng mang thành kiến với A Kỵ”.
Cao Dược Tiến chỉ biết Đồng Kiêu Kỵ bị bỏ tù vì tội cố ý gây thương tích, không biết ra là do nguyên nhân này, ông ta nghe mà lòng ớn lạnh. Ông ta không phải là bé thỏ trắng thuần khiết, nếu không Cao Tân Di cũng sẽ không bỏ nhà đi, nếu sau này có tên dữ dằn như vậy đi theo con gái, nếu con bắt đầu không vui, không biết cậu ta có “bẻ” mình luôn không. Ông ta hậm hực thốt lên: “Tình cảm anh em các cháu tốt ghê”.
Hứa Bán Hạ cũng thốt lên: “Không đến lượt bác ghen đâu sếp Cao, đó là chuyện của Mèo Hoang”.
Cao Dược Tiến ngơ ra một lúc, tại sao Hứa Bán Hạ lại nói như vậy? Cẩn thận nghĩ lại, đúng là có hơi lạc qua chuyện tế nhị kia, đành phải cười nói: “Tiểu Béo, coi chừng bác cho cháu ăn thịt xào măng thật đó”.
Lần đầu tiên Hứa Bán Hạ nghe thấy hai chữ “Tiểu Béo” này thì thôi cũng nhịn, thấy Cao Dược Tiến lặp lại lần nữa, không nhịn nổi, nói: “Sếp Cao, nhờ bác bỏ chữ “tiểu” trước chữ “Béo” đi hộ cháu, bác không thấy buồn nôn nhưng da gà da vịt cả người cháu rớt hết xuống đất rồi đây này. Còn nữa, rốt cuộc bác muốn xử lý chuyện của A Kỵ và Mèo Hoang như thế nào?”.
Cao Dược Tiến cũng không giải thích được vì sao phải thêm chữ “tiểu” trước chữ “béo”, chỉ cảm thấy trêu chọc Hứa Bán Hạ quá thú vị, khi bị cô phản đối, cũng thấy đúng là buồn nôn thật, cười nói: “Cháu khoan hãy hỏi bác sẽ xử lý như thế nào, trước tiên bác muốn hỏi cháu, vì sao từ lâu cháu đã biết quan hệ của hai người bọn họ lại không hề nói cho bác?”.
Hứa Bán Hạ thờ ơ nói: “Chuyện của hai người họ thì hai người họ biết sớm nhất, mãi đến khi cháu phát hiện thì họ đã bên nhau rồi. Ván đã đóng thuyền, cháu còn nói gì với bác đây? Con gái của bác không tệ, người anh em A Kỵ của cháu cũng rất tốt, hai người trưởng thành tự thấy vừa lòng đẹp ý, người ngoài như chúng ta sao cứ phải nhiều lời?”.
Thật ra Cao Dược Tiến thầm không hài lòng việc Đồng Kiêu Kỵ làm con rể của ông ta, nhưng sau khi nghe kể hồi lâu, biết quan hệ giữa Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ không cạn, chỉ nhẫn nhịn không nói, trước khi nghĩ ra cách vẫn đừng khiến bọn họ cảnh giác. Chỉ là vẫn vớt vát một câu: “Tính tình của A Kỵ bây giờ còn táo bạo không?”.
Hứa Bán Hạ nghe không lọt tai nổi, nhưng phải kiên nhẫn nói: “A Kỵ là người thông minh, bài học kinh nghiệm năm ấy chẳng lẽ không đủ? Nếu cậu ấy còn xốc nổi, làm sao có thể quản lý tốt được một đội xe như hiện tại? Quái thật, tình huống hiện tại chẳng khác nào cháu đang thay A Kỵ tới cửa cầu thân”.
Cao Dược Tiến nghe không khỏi cười một tiếng, nói: “Đúng là hơi giống. Béo, chuyện của hai người cứ bảo họ hoãn lại, chờ sự nghiệp của A Kỵ phát triển hơn lại bàn tiếp”.
Hứa Bán Hạ không muốn dây dưa với Cao Dược Tiến nữa, sợ ông ta rúc vào sừng trâu, có hành động gì với A Kỵ, thờ ơ nói: “Nói thật, cháu biết sếp Cao bác không hài lòng về A Kỵ, bác muốn nhúng tay cũng không phải là không được, bằng bản lĩnh và quan hệ của bác, chỉ cần bắt thóp cháu rồi uy hiếp A Kỵ, mục đích ắt sẽ đặt được thôi. Nhưng cần gì phải thế? A Kỵ không phải người xấu, sẽ không tổn thương Mèo Hoang của bác, Mèo Hoang ở với chúng cháu chỉ trở nên tốt hơn mà không phải xấu đi, chắc bác cũng thấy rồi. Chúng trẻ bên nhau vui vẻ hạnh phúc, tốt biết bao nhiêu, đời người mấy khi được như vậy? Cứ treo lên miệng bốn chữ môn đăng hộ đối, bác không ngại thì giới thiệu những gã thành đạt trong giới chứng khoán kia cho Mèo Hoang xem cô ấy có muốn không, có thích không. Dưa hái xanh không ngọt, phận làm cha mẹ cần gì phải thế”.
Cao Dược Tiến không ngờ Hứa Bán Hạ sẽ nói thẳng ra như vậy, lá gan cũng lớn lắm, không hề sợ ông ta trở mặt tại chỗ, có lẽ là ỷ vào việc trái tim của Cao Tân Di đều hướng về phía họ. Có điều ông ta là một người có kiến thức sâu rộng, ban đầu vốn rúc vào sừng trâu không ra được, thực sự không hài lòng với người bạn trai có lý lịch không trong sạch của con gái. Nhưng vừa bị Hứa Bán Hạ thuyết phục, lại cảm thấy đó là lời thật lòng. Dù thế trong lòng vẫn không thoải mái, cảm thấy gã Đồng Kiêu Kỵ này tầm thường quê mùa. Nhưng bản thân cũng biết con gái tính tình bướng bỉnh, nếu ông ta ngăn cản mối quan hệ của cả hai, Cao Tân Di khó khăn lắm mới bằng lòng về nhà lại phải đạp cửa đi làm Mèo Hoang. Mà bản thân ông ta đúng là có cách đi đường vòng, tình hình kinh doanh hiện nay của Hứa Bán Hạ đang trong thời kỳ lớn mạnh nhất, cũng dễ bị đả kích nhất, vốn đang dự định lợi dụng Hứa Bán Hạ để chèn ép Đồng Kiêu Kỵ. Bây giờ không ngờ lại bị Hứa Bán Hạ nói thẳng ra, sau này ông ta giở thủ đoạn tương tự thì quá thấp kém. Đành phải vẹn toàn đôi đường mà nói: “Béo à, cháu tuổi còn nhỏ, cách nói chuyện lại quá già dặn rồi, đổi thành Mèo Hoang là con gái của cháu, cháu phải làm như thế nào?”.
Hứa Bán Hạ cười khẽ, chỉ vào hoàng hôn nghiêng nghiêng nơi xa, nói: “Không gì đẹp bằng trời chiều đỏ”.
Cao Dược Tiến thấy Hứa Bán Hạ chỉ cười nói trả lời câu hỏi trước, không chịu trả lời câu tiếp theo, ông ta cũng không phải là kẻ dễ bị dắt mũi, nhìn chằm chằm nói: “Nếu cháu có con gái, có để nó gả cho Đồng Kiêu Kỵ không?”.
Hứa Bán Hạ rất muốn vỗ bàn đứng dậy, ý gì đây, A Kỵ rất kém cỏi à? Nhưng vẫn nhịn xuống, nói: “Con gái của cháu không có yêu cầu nào khác ngoại trừ việc nó không được phép lấy công chức, nếu không sẽ bị đánh chết. Cháu sẽ dạy dỗ con gái từ nhỏ, nếu không đến cái tuổi này mới cuống lên lo ôm chân Phật sẽ chỉ làm cho gà tự nhiên”.
Sao Cao Dược Tiến không nghe ra Hứa Bán Hạ đang châm chọc sự thất bại của bản thân trong việc giáo dục con cái? Ông ta bị cô chọc tức đến dở khóc dở cười. Nhìn góc nghiêng của khuôn mặt béo ú với cái miệng khó ưa kia, tắm dưới trời chiều đỏ rực cũng rất đáng yêu, nhưng tại sao cứ phải dầu muối không ăn? Qua hồi lâu ông ta mới không tình nguyện mà nặn ra một câu: “Được, để bác xem bọn nó phát triển ra làm sao”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đừng nghiến răng nghiến lợi như thế, hai người bọn họ hạnh phúc như vậy, đến cháu nhìn cũng thích. Sau này sếp Cao vứt bỏ thành kiến mà nhìn hai người họ thật kỹ vào, từ đáy lòng sẽ thay họ vui vẻ. Thôi, không bàn chuyện này nữa. Bữa cơm tối này không phải là Hồng Môn Yến chứ? Nếu không bây giờ cháu sẽ chuồn về ngay”.
Cao Dược Tiến nghĩ, tại sao lại là giọng điệu bà cụ non này, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa con nít. Thật là hết cách với Hứa Bán Hạ, chỉ có thể cười nói: “Buổi tối mời cháu ăn thịt xào măng”.
Hứa Bán Hạ cười khẽ, dù sao chuyện gì cần nói đều đã nói hết nước hết cái, sau đấy Cao Dược Tiến muốn làm thế nào, đã không còn nằm trong tầm khống chế của cô, bằng nhân lực và tài lực của Cao Dược Tiến, Hứa Bán Hạ cô không dám vọng tưởng mình có thể truy cầu thắng lợi trong cảnh hiểm nghèo. Không bằng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục một chút, ít nhất khi Cao Dược Tiến lỡ như thật sự xuống tay, cũng có thể tồn chút áy náy. Thôi thì chừa mặt mũi cho ông ta, nói tránh đi: “Lúc trước từng đọc sự tích của sếp Cao trên tạp chí, không biết có phải thật không? Cháu vẫn hơi không tin, một người lớn lên với ngành công nghiệp hóa chất sẽ trở thành một bậc thầy có vốn hiểu biết sâu rộng như vậy. Cháu đã kể quá trình làm giàu của cháu, sếp Cao cũng nên có qua có lại nhỉ?”. Thật ra từ lâu Hứa Bán Hạ đã nắm được thông tin từ trong miệng Cao Tân Di.
Không ngờ Cao Dược Tiến cười nói: “Sao Mèo Hoang có thể không kể cho cháu được? Dù nó không muốn nói cũng bị cháu moi hết ra từ lâu. Cháu ngồi đi, bác thổi sáo cho mà nghe”.
Hứa Bán Hạ sợ là nghe đến trợn ngược mắt, nhưng ngại việc tương lai của Mèo Hoang và A Kỵ bị bóp nghẹt trong lòng bàn tay của Cao Dược Tiến, chỉ có thể nuốt vào câu hò hét “Đại vương xin rút đao”.
Cao Dược Tiến cố tình chọc điên Hứa Bán Hạ, bởi vì cảm thấy nếu cô phát điên lên chắc chắn sẽ nói ra những câu mang tính tấu hề cực mạnh, nên cố ý thổi đoạn nhạc « Bách Điểu Triều Phượng » có độ khó cực cao. Không ngờ trúc trắc thổi được một nửa, chỉ nghe bên người truyền đến tiếng lẩm bẩm nhẹ nhàng, quay đầu nhìn lại, Hứa Bán Hạ đã ngủ. Hóa ra hôm nay Hứa Bán Hạ đã cạn kiệt cả về thể xác lẫn tinh thần, lại thêm việc không hề quen biết gì với nhạc khúc « Bách Điểu Triều Phượng » này, nên mặc kệ Cao Dược Tiến thổi thế nào cũng không ảnh hưởng tới cô, cứ mặc định nó là tiếng chim sẻ rủ rỉ. Ngược lại nếu Cao Dược Tiến thổi ca khúc được yêu thích nghe nhiều là thuộc thì Hứa Bán Hạ mới cảm thấy lỗ tai mình bị tra tấn. Cao Dược Tiến nhìn xong chỉ biết cười.
Buổi tối, chị Tu bảo mẫu kia lại không hề khách sáo, cả bàn đồ ăn đều là món Cao Dược Tiến thích, không liên quan đến Hứa Bán Hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.