Không Được Vãng Sinh

Chương 24: Cố ý gây hiểu lầm




Chuyện của Cầu Tất Chính và Quách Khải Đông, Hứa Bán Hạ không nhúng tay vào dù chỉ một chút, tối đa cũng chính là vào lúc Phùng Ngộ muốn bàn bạc với cô, cô đóng góp một vài ý kiến, hoặc là phụ họa vài câu. Gần đây Hứa Bán Hạ đang bận rộn với việc xuất hàng, mặc dù Triệu Lỗi đã thay cô giải quyết một số lượng lớn công việc, nhưng mà những việc còn lại cũng không ít, đối với một người chỉ luôn buôn bán nhỏ như Hứa Bán Hạ mà nói, việc này có sức thử thách rất lớn. Cũng may nguồn cung cấp của thị trường gần đây cũng khá khan hiếm, chỉ cần để giá khoảng mười tệ, thì muốn xuất hàng đi cũng không khó. Mấu chốt là Hứa Bán Hạ không chịu nhượng bộ về giá cả.
Sau khi toàn bộ nguồn hàng đã được bán hết, tại bữa tiệc chúc mừng Lão Tống và Triệu Lỗi cùng nhau khuyên Hứa Bán Hạ làm một cuộc bỏ phiếu thứ ba, nhưng Hứa Bán Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không tổ chức. Bởi vì nỗi sợ thứ nhất vẫn luôn tồn tại, cô luôn cảm thấy thị trường của vật liệu thép ở trong nước luôn thay đổi chỉ trong nháy mắt, mà đường vận chuyển từ Nga tới Trung Quốc rất xa xôi nên hàng hóa đó chỉ có thể được vận chuyển bằng thuyền từng bước từng bước một cách chậm chạp. Những người ngồi ở trên bờ nhìn giá cả của hàng hóa tụt giá chỉ có thể cảm thấy bất lực chẳng làm gì được, Hứa Bán Hạ nhớ lại mà vẫn cảm thấy hết sức sợ hãi. Nếu như không phải bởi vì đầu xuân năm nay giá cả bỗng nhiên tăng vọt, mà chỉ là một dao động nhỏ giữa sóng yên biển lặng, Hứa Bán Hạ cô cũng sẽ mất hết tất cả vốn liếng, phải lui về ở ẩn tiếp mấy năm, việc buôn bán nhỏ mới có thể bắt đầu lại một lần nữa. Nếu như thất bại, liệu có ai sẽ chịu đưa tay ra giúp cô chứ? Bạn bè giống như Phùng Ngộ có thể được mấy người? Triệu Lỗi cũng có thể tính vào, anh ta còn quý giá hơn nhiều so với người thân. Đương nhiên càng không cần nhắc đến Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần, đáng tiếc Tiểu Trần đã ra đi không để lại gì, trời và người vĩnh viễn cách biệt. Nhưng dù sao cũng không thể để bạn bè phải gánh vác giúp cô hết lần này tới lần khác được.
Sau khi ăn xong, Hứa Bán Hạ mời Triệu Lỗi uống trà, Triệu Lỗi vui vẻ đồng ý. Đi đến bãi đỗ xe, Triệu Lỗi thấy xe của Hứa Bán Hạ đột nhiên trở thành một chiếc Mercedes Benz S500, tò mò nói: “Tiểu Hứa, cô lại đổi xe nữa sao? Chiếc xe này đẹp thiệt đó”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Xe của tôi bị người khác lấy mất, đổi sang chiếc này cho tôi, chiếc xe này đúng là rất lớn, nhưng tôi cũng không thích kiểu dáng của Mercedes Benz, Sếp Triệu có muốn thử một chút hay không?”.
Triệu Lỗi phấn khích vì nhìn thấy xe xịn: “Còn có chuyện tốt như thế này nữa sao, ngược lại tôi còn đang mong được người khác cướp xe đây, Tiểu Hứa, cô có thể lái xe của tôi”. Hứa Bán Hạ thật sự không thích Mercedes Benz, trong lòng cũng đã từng không biết bao nhiêu là lần chê mắt thẩm mỹ của Cao Dược Tiến.
Triệu Lỗi đột nhiên biến mất ở một chỗ ngã tư ngay đèn giao thông, sau khi đến quán cà phê, cô đứng ở cổng chờ một lúc cũng không thấy Triệu Lỗi nên đành phải tự mình đi vào trước, chắc là cái người ham mê xe cộ này ngại đường trong trung tâm thành phố không thể kiểm tra được độ tốt của xe, nên đã đi đường vòng rồi. Quả nhiên, một lát sau mới thấy Triệu Lỗi nhanh chóng chạy đến. “Tiểu Hứa, quả nhiên cảm giác không hề giống nhau, đặc biệt là ở những chi tiết nhỏ, chừng nào thì cô mới định mua một chiếc giống như vậy?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Bây giờ tiêu tiền vô những thứ như thế này tôi vẫn cảm thấy có chút không nỡ, sếp Triệu, nghe nói hội đồng quản trị đã đồng ý cho anh đổi xe, tại sao anh không mua một chiếc giống vậy đi?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Tần Phương Bình nói với các cô rồi sao? Tại sao chuyện gì cậu ta cũng nói hết ra chứ? Số tiền mà hội đồng quản trị cho tôi cũng không quá lớn, chỉ đủ để mua những chiếc xe khoảng chừng tám mươi vạn tệ, nếu muốn mua Mercedes Benz thì cũng phải mua những chiếc xe cồng kềnh kiểu cũ, kiểu xe đó trông khá lạc hậu nhàm chán”.
Hứa Bán Hạ cũng không biết rằng Triệu Lỗi sẽ cảm thấy như thế nào nếu như anh ta biết được mối quan hệ của cô và Tần Phương Bình nên cố ý thăm dò một chút, thấy Triệu Lỗi không có gì không vui, nên cũng không để trong lòng.
“Sếp Tần thoải mái phóng khoáng, ở chung một chỗ với A Kỵ cũng rất vui vẻ. A Kỵ nói rằng sếp Tần đi đến chỗ đựng tiền để hát, một tay đưa ra, chạm hết mặt của tất cả mấy bà mẹ và những cô gái nhỏ đang ngồi ở đó, ha ha. Chỉ là lần này sếp Triệu đã có thể yên tâm ngồi trên chiếc ghế của hội đồng quản trị rồi nhỉ?”.
Triệu Lỗi đang cười hành động của Tần Phương Bình, không nghĩ tới Hứa Bán Hạ lại đột nhiên đổi đề tài, nở nụ cười, nói: “Tôi còn đang nghi ngờ hội đồng quản trị có âm mưu gì đó nên mới tỏ ra ân cần như vậy. Mặc dù lợi nhuận của năm ngoái có tăng, nhưng cũng không tăng tới mức có thể thưởng cho tôi tám mươi vạn để mua xe. Sợ rằng sắp có chuyện gì ở đằng sau sắp được tiết lộ”. Lúc nói chuyện, con mắt của anh ta nhìn về bầu trời đen kịt bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.
Hứa Bán Hạ nói: “Xem ra sếp Triệu phải nhanh chóng thu hồi được hai trăm vạn từ sếp Cầu càng sớm càng tốt, đi trước một bước vẫn tốt hơn. Tiếc rằng sếp Quách cũng không giúp được gì”.
Triệu Lỗi nói: “Cũng không biết A Quách đã đắc tội với người nào, ngay cả sếp Cầu cũng không ra mặt giúp anh ta, người bên ngoài càng không thể giúp đỡ? Lần này xem như anh ta đã tự hủy hoại bản thân rồi, thì ra số tiền được điều tra ra cũng không hề nhỏ. Tiểu Hứa cô có biết chuyện này không? A Quách đang ở bên trong, dù có như thế nào sếp Cầu cũng là người lo lắng nhất, bây giờ ông ta có một số nợ lên đến một ngàn năm trăm vạn đang đến hạn phải trả, trong đó có tám trăm vạn tệ đã gửi ngân hàng không thể rút được, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù ngân hàng có muốn cho ông ta vay thì cũng phải tốn mấy ngày để quan sát. Ông ta nói với tôi, chỉ cần có cách có thể đưa được A Quách ra ngoài, muốn ông ta trả bao nhiêu tiền cũng được. Nếu không phải bởi vì ông ta đã đi mượn không ít tiền đầu tư vào những tài sản cố định, nếu như tiền đã gửi ngân hàng mà đi vay lại, vốn lưu động của ông ta sẽ trở thành số âm. Cửa hàng của ông ta cũng đang được mở rộng nên không thể tùy ý nợ người ta tiền vật liệu mấy ngày được, nếu như có thể sản xuất được sản phẩm rồi đi bán lấy tiền trả cho nhà cung cấp thì cũng không thành vấn đề, nhưng mà ông ta cũng không phải là người trong ngành, cho dù biện pháp giải quyết có bày ra trước mắt ông ta cũng chưa chắc có thể tìm được biện pháp thích hợp, bây giờ ngoại trừ đứng xem, chúng ta cũng phải nghĩ được cách để cứu được A Quách ra ngoài. Chỉ là tiền của tôi đã bị kẹt hết ở trong đó, may ở chỗ tài sản cố định của bọn họ vẫn còn không ít, vẫn chưa đến mức không thể trả hết được tiền nợ”. Tuy rằng nói thì nói như vậy nhưng giữa lông mày Triệu Lỗi vẫn đầy lo lắng, hai trăm vạn đối với bản thân anh ta mà nói, cũng không phải là một con số nhỏ. Bây giờ còn đang bị treo lơ lửng, vận mệnh cũng đang nằm trong tay người khác. Trong lòng và ngoài mặt anh ta làm sao có thể làm ra vẻ bình tĩnh được?
Mặc dù Hứa Bán Hạ cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy vẻ buồn rầu của Triệu Lỗi, nhưng cô vẫn không hề cảm thấy hối hận vì cuối cùng đã lựa chọn không thông báo cho Triệu Lỗi về khoản vay khẩn cấp đó. Chủ yếu là bởi vì cô muốn giúp Phùng Ngộ, đồng thời cũng bởi vì ngày đó sau khi nghe được nguyên nhân của việc Triệu Lỗi không cho cô mượn hai trăm vạn tệ là bởi vì dăm ba câu của Quách Khải Đông do Tần Phương Bình nói, trong lòng cô cảm thấy tức giận. Cho nên trong lòng cảm thấy có chút do dự, hơn nữa mấy ngày này bởi vì đau buồn chuyện của Tiểu Trần, trước khi cô do dự định làm chút gì đó thì Phùng Ngộ đã ra tay, Hứa Bán Hạ cũng không lên tiếng nữa, dù sao có lên tiếng nữa cũng vô dụng.
Mà chuyện của Quách Khải Đông, đương nhiên cô còn biết được tường tận hơn cả Triệu Lỗi, chuyện này vốn dĩ do chính tay cô và Phùng Ngộ gây ra, phó giám đốc của Cục điều tra kinh tế ở cục công an cũng là do Hứa Bán Hạ giới thiệu cho Phùng Ngộ. Nếu không làm sao án có thể được lập nhanh như vậy được? Cũng đâu phải vụ án giết người quan trọng gì. Cô còn biết khi lần đầu tiên Quách Khải Đông bị điều tra, Cầu Tất Chính còn cười trên nỗi đau của người khác, có ý định tự mình tự ra trận, mãi cho đến khi tiếp quản công việc được ba ngày, mới hiểu được công việc này khó khăn như thế nào, ông ta cũng không phải người trong ngành, lúc này mới cảm thấy gấp gáp mà bắt đầu đi khắp nơi tìm người giúp đỡ. Ông ta từng tìm tới Hứa Bán Hạ hỏi về chuyện nộp tiền bảo lãnh nhưng bị Hứa Bán Hạ dùng lý do năm đó nộp tiền bảo lãnh cho A Kỵ cho hệ thống nhà tù, không giống với thủ tục ở trại tạm giam để từ chối. Mà thái độ của Phùng Ngộ còn thẳng thắn hơn, anh ta không hề muốn gặp ông ta, theo như cách của Phùng Ngộ nói, đã có gan làm thì phải có gan chịu, loại người như Cầu Tất Chính đã dám đâm sau lưng Phùng Ngộ thì Phùng Ngộ cũng không muốn đối xử với ông ta như bạn bè nữa, cũng không thèm làm bộ khách sáo với ông ta.
Hứa Bán Hạ rất rõ ràng, với bản lĩnh của Cầu Tất Chính, trừ khi trong khoảng thời gian ngắn ông ta có thể tìm được một người thích hợp cho vị trí quản lý, hơn nữa người được chọn còn phải hiểu một cách vô cùng tường tận đối với công việc này, ít nhất năng lực cũng phải ngang ngửa với Quách Khải Đông. Nếu không, chỉ bằng ông ta, cho dù thế nào cũng không thể phát triển xưởng được. Thật ra, thế mà Triệu Lỗi lại là một ứng cử viên cực kỳ thích hợp, hơn nữa vị trí của Triệu Lỗi cũng đang tràn ngập nguy hiểm, nhưng Triệu Lỗi đang làm quản lý cấp cao ở đây lâu như vậy làm sao còn có thể đồng ý trở thành cấp dưới của Cầu Tất Chính chứ? Đầu óc Hứa Bán Hạ hoạt động cực nhanh, mới nói: “Sếp Triệu, xem ra có lẽ số tiền hai trăm vạn tệ kia khó mà có thể lấy lại dưới dạng tiền mặt vào lúc này rồi. Chỉ là tôi có hai đề nghị, thứ nhất, một phần sản phẩm của công ty của sếp Cầu hợp tác với công ty của các anh, chắc chắn bọn họ có rất nhiều khoản có thể thu hồi từ tay khách hàng, nếu như sếp Triệu anh tự mình ra mặt yêu cầu thì khả năng lấy được tương đối cao, sau khi lấy được có thể yêu cầu sếp Cầu chuyển số tiền đó cho anh, cũng coi như đã thu hồi được một phần số tiền đã cho mượn. Theo cách tương tự, anh cũng có thể giúp công ty của ông ta xử lý một phần sản phẩm, chỉ là việc này cần có sự phối hợp của sếp Cầu, có khả năng anh phải bàn bạc với ông ta một vài điều kiện. Đề nghị thứ hai, bây giờ vẫn chưa thể thực hiện, phải chờ tới lúc sếp Cầu bị dồn tới bước đường cùng không còn đường nào để trốn thoát thì lúc đó ông ta mới đồng ý, đó chính là anh ra mặt mua lại công ty của ông ta, giá mua lại trừ vào số tiền hai trăm vạn tệ đã cho vay. Chỉ cần xưởng mà anh mua lại không có cùng dây chuyền sản xuất với công ty của anh thì cũng không có vấn đề gì lớn, hội đồng quản trị của công ty của anh cũng sẽ không có bất kỳ chỉ trích nào. Nhưng những việc này cần phải được tính toán kỹ lưỡng”.
Triệu Lỗi nói: “Béo, cô nói rất hợp lý”. Nhưng anh ta cũng không nói gì tiếp, chỉ ngồi yên ở chỗ đó hút thuốc lá và uống trà, suy nghĩ miên man. Triệu Lỗi hơi không biết phải nói nỗi khổ tâm trong lòng mình như thế nào, bởi vì cách quản lý của anh ta thường không được chi tiết như cách của Quách Khải Đông, công ty của anh ta cũng lớn hơn Cầu Tất Chính cho nên cách quản lý của anh ta cũng chỉ có thể áp dụng với quy mô lớn, không thể đạt tới mức có thể nắm rõ kỹ càng từng đơn hàng của tùng khác hàng một được, trừ khi là một khách hàng tương đối lớn, chẳng hạn như Ngũ Kiến Thiết thì anh ta mới có thể ra mặt hẹn ăn một cơm. Đề nghị đầu tiên của Hứa Bán Hạ cũng khá hợp lý, nhưng muốn thực hiện cũng khá khó khăn, anh ta không thể bắt tất cả nhân viên tiêu thụ đến giải quyết việc riêng của anh ta được, làm vậy chẳng khác nào để cho người khác biết anh ta đang có gì đó mờ ám. Trừ khi để cho Tần Phương Bình đi giao việc cho các nhân viên tiêu thụ giải quyết việc này, anh ta không ra mặt, vậy thì cũng là một cách hay. Anh ta vẫn luôn đối xử không tệ với Tần Phương Bình mà cậu ta cũng vẫn luôn trung thành tuyệt đối với anh ta mà không giấu diếm bất kỳ việc gì. Ngay cả chuyện vợ trước không thể mang thai dẫn đến ly hôn cũng kể cho anh ta nghe. Mặc dù giao việc này cho người khác làm không phải là không có rủi ro, nhưng cũng còn mỗi cách này. Xem ra việc khẩn cấp bây giờ, đó là trước hết phải nói chuyện này cho Cầu Tất Chính. Còn về việc đưa ra điều kiện nữa, chắc chắn chính là không được thu lợi nhuận. Còn về đề nghị thứ hai của Hứa Bán Hạ, chỉ có thể dùng làm tối hậu thư, trừ khi anh ta bị dồn vào đường cùng, không thể lấy lại được số tiền kia, nếu không anh ta cần gì phải đi mua lại một cái xưởng nhỏ như vậy chứ?
Hứa Bán Hạ cũng đoán được rằng bây giờ trong lòng của Triệu Lũy chắc chắn đang rối loạn như một nồi nước đang sôi sùng sục vậy. Vậy nên cô cũng không làm phiền anh ta, để anh ta có thể tập trung suy nghĩ, chỉ khi thấy nước trà của anh ta đã tới đáy thì giúp rót đầy.
Triệu Lỗi hút xong một điếu thuốc, mới nói chuyện với Hứa Bán Hại: “Tiểu Hứa, hồi nãy lúc ăn cơm cô vừa mới nói sau này cô không muốn kinh doanh thép phế liệu của Nga nữa, vậy cô định làm như thế nào?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, nói sang chuyện khác cũng tốt, nếu chỉ cứ nói mãi về hai trăm vạn tệ kia cũng chẳng giải quyết thêm được gì, một đêm này cũng trở nên lãng phí, bởi vì nếu chỉ ngồi ở đây nói chuyện thì cũng sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Hứa Bán Hạ đang muốn trả lời, thì thấy một cô gái đang nhẹ nhàng đi tới, vừa cười vừa dùng tay bịt mắt của Triệu Lỗi. Hứa Bán Hạ cũng biết người này, trước kia cô bé đã từng cùng Triệu Lũy đi tới đảo. Hứa Bán Hạ lười biếng nhìn, chỉ đành lấy lí do cần đến nhà vệ sinh để rời khỏi. Chờ cô trở lại, cô gái đã ngồi bên cạnh Triệu Lỗi, ghế sô pha vốn dĩ cũng không quá lớn nên hai người ngồi như vậy, không nói cũng biết, trên mặt một người xuất hiện chữ “thân”, trên một cái mặt khác xuất hiện chữ “mật”. Hứa Bán Hạ ghen tị nghĩ, gái đẹp thì có gì tốt chứ, trời lạnh cũng không giúp ấm lên, đói cũng không làm người ta no được.
Triệu Lỗi thấy Hứa Bán Hạ tới, cười nói: “Tiểu Hứa, đây là bạn gái của tôi, lúc trước cô cũng đã từng gặp rồi đó”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười, nói một câu “xinh đẹp”. Nghĩ thầm cái quán cà phê này là do Triệu Lỗi chọn, xem ra nơi này chính là nơi anh ta thường hay tới cho nên mới gặp phải bạn gái anh ta ở đây. Nếu biết trước sẽ có cuộc gặp gỡ này, cô chắc chắn sẽ phản đối dữ dội việc đến đây. Thà rằng làm đà điểu giả vờ như không biết Triệu Lỗi có bạn gái, còn tốt hơn phải ngồi đây nhìn bọn họ chim chuột trước mặt cô.
Bạn gái của Triệu Lỗi ngạc nhiên nói với Hứa Bán Hạ: “Tiểu Hứa, cô ốm hơn nhiều quá, cô ăn gì vậy? Có thể nói cho tôi biết được không?”.
Triệu Lỗi vừa muốn ngăn bạn gái nói về chủ đề nhàm chán này, Hứa Bán Hạ đã trả lời một cách nghiêm túc: “Được chứ, chỉ là khó nói hết trong hôm nay được, hay là cô cho tôi địa chỉ email đi. Ngày mai tôi sẽ soạn ra đầy đủ rồi gửi cho cô”.
Cô gái gác đầu lên vai Triệu Lỗi, vui vẻ nói: “Tốt quá, cảm ơn cô, vậy cô cứ gửi cho anh ấy để, để anh ấy có thể in ra cho tôi”.
Triệu Lỗi vỗ tay của cô ta, nở một nụ cười cưng chiều nói: “Đừng hỏi nữa, Tiểu Hứa là vì làm việc vất vả nên mới có thể ốm, dùng nhiều năng lượng, từ lúc ăn cơm cho tới bây giờ anh cũng không thấy Tiểu Hứa ăn ít đi chút nào. Người như em suốt ngày ở văn phòng không hề làm gì làm sao có thể ốm đi được”.
Cô gái không phục nói: “Tại sao em lại rảnh rỗi không có việc gì để làm chứ? Chẳng phải mỗi ngày anh cũng chỉ ngồi yên ở trong phòng làm việc thôi sao?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Được rồi, đi tìm bạn của em nói chuyện đi, anh với Tiểu Hứa cần phải nói chuyện thêm một lát, đợi lát nữa anh đưa em về nhà”.
Nhưng cô gái vẫn chưa chịu đi, cười nói: “Không được, anh phải đưa tất cả bạn bè của em về cơ. Nếu không em không đi đâu”.
Triệu Lỗi nhìn về phía bên đó, trời đất ơi, chiếc bàn đó đang có tận bốn cô gái: “Không được, làm sao có thể ngồi đủ một xe”.
Hứa Bán Hạ cảm thấy mắt mình bắt đầu cay, chỉ mong cô nàng này có thể biến nhanh một chút, đành phải gượng cười, nói: “Để tôi đưa những cô bé còn lại về cho. Mấy cô bé trẻ như vậy mà tự về nhà vào lúc này, sẽ nguy hiểm lắm”.
Triệu Lỗi nghe vậy cảm thấy buồn cười nhìn cô, chẳng lẽ cô không phải cũng chỉ là một cô gái trẻ sao? Chỉ là đã cô đã đồng ý đưa bọn họ về, cũng là chuyện tốt. Lúc này bạn gái của Triệu Lỗi mới chịu rời đi. Đợi cô ta vừa đi, Triệu Lỗi áy náy nói: “Ngại quá Tiểu Hứa, làm phiền cô nữa rồi. Chúng ta tiếp tục đi. Bước tiếp theo cô định làm gì?”.
Trong lòng của Hứa Bán Hạ rất muốn kéo cô gái kia lại hỏi: “Một người phụ nữ như tôi mà ở cùng một chỗ với bạn trai của cô, tại sao cô lại không có một chút ghen tuông nào chứ?” Chẳng lẽ Hứa Bán Hạ cô đây chẳng hề giống phụ nữ một chút nào sao? Trong lòng cô cảm thấy rất muộn phiền. Đối với vấn đề của Triệu Lỗi, cũng chẳng còn chút hứng thú nào, chỉ nói một cách đơn giản: “Năm ngoái sếp Triệu dẫn tôi và Lão Tống cùng đi tới miền Bắc tham quan một vòng, mặc dù tôi không nói gì, nhưng quan sát nhiều thì cũng hiểu biết được chút ít. Tôi thấy hiện nay tại vùng Hoa Bắc đang có rất nhiều xưởng thép tư nhân, mặc dù sản phẩm chỉ được sản xuất với chất lượng thấp nhưng thị trường không hề nhỏ, cách thức tiêu thụ cũng rất nhiều. Tôi muốn tìm một vài người hiểu rõ về lĩnh vực này, để mở đường”.
Lúc đầu, mục đích chủ yếu của Hứa Bán Hạ mời Triệu Lỗi tới đây uống trà chính là để bàn về chuyện này, cô muốn mời Triệu Lỗi cùng đi với cô ra miền Bắc, với sự có mặt của anh ta thì việc tìm người cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nhưng bây giờ cô lại lười chẳng muốn nói đến, Hứa Bán Hạ nghĩ một cách hờn dỗi, cô tự mình cầm tiền tới miền Bắc, chẳng lẽ người ta sẽ không đuổi theo cô sao?
Triệu Lỗi đương nhiên không thể nào biết được những tính toán nhỏ trong lòng Hứa Bán Hạ nên nghe lời nói của cô mà cười: “Ý kiến này được đó, lúc đầu nếu như A Quách không gặp phải chuyện này, anh ta vốn dĩ cũng đi đến miền Bắc một chuyến, còn muốn rủ tôi đi theo. Cô cũng biết đó, bây giờ căn cơ của tôi không ổn định, rời đi trong một thời gian quá dài cũng không tiện cho nên vẫn luôn trì hoãn. Nếu cô có thể đi được thì tốt quá rồi, muốn gặp người nào thì cứ nói với tôi, tôi sẽ tận tình liên hệ và tiếp đãi giúp cô”.
Hứa Bán Hạ không ngờ rằng Triệu Lỗi sẽ giúp đỡ cô như vậy, trong nháy mắt cô lại có cảm giác lo sợ vì được quan tâm nhưng lập tức hiểu ra. Bây giờ Quách Khải Đông đang bị bắt giam, tạm thời Triệu Lỗi cũng không còn lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể trở về tìm Hứa Bán Hạ cô, cô cũng chỉ là mèo mù vớ được cá rán thôi. Nhưng mà cho dù trong lòng cô có cảm thấy không vui như thế nào, Hứa Bán Hạ cũng sẽ không vì cái tôi của mình mà xử lý mọi việc theo cảm tính, Triệu Lỗi đã chịu hỗ trợ liên lạc, đó chính là một cơ hội vô cùng tốt, làm sao cô có thể tuỳ tiện bỏ qua được? Có Triệu Lỗi tự mình đưa tới cửa, so với việc cô tự mình ra tay, hiệu quả cũng tốt hơn gấp mấy lần. “Cảm ơn sếp Triệu. Chỉ là bây giờ vẫn còn chưa biết phải làm như thế nào, có lẽ tôi phải đến ở tại miền Bắc một khoảng thời gian đã”.
Triệu Lỗi cười nói: “Tôi cũng có một vài ý tưởng, cô thử nghe trước đi, có thể giúp ích được cho cô đó. Hầu hết các xưởng sắt thép tư nhân đó đều có tài chính khá eo hẹp, chính sách tiêu thụ của bọn họ đặt mục tiêu lên những khách hàng lớn và giàu có rất rõ ràng, chỉ cần tìm được một khách hàng lớn, người đó có thể đảm bảo cho bọn họ một lượng thu nhập ổn định cho một tháng là được. Giá bán cho những khách hàng lớn chỉ đảm bảo cho bọn họ thu hồi vốn, còn đối với những khách hàng nhỏ lại để giá cao hơn để lấy lợi nhuận. Cho nên bọn họ cũng thường xuyên tìm tới công ty của chúng tôi. Không phải là tôi chưa từng cân nhắc qua bọn họ, nhưng chất lượng của bọn họ có đôi lúc không hề ổn định, vả lại chúng tôi có một lượng hàng nhập khẩu cho nên mới không hợp tác với bọn họ. Nếu như cô có thể đảm bảo luôn có được sự bảo hộ tài chính từ công ty của Lão Tống, cô có thể bàn bạc với bọn họ số lượng hàng hóa cố định mỗi tháng, nhất định cô có thể nhận được một cái giá thấp”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Ô, tôi vẫn chưa nghĩ tới việc này, tôi vốn dĩ chỉ định đưa thép của bọn họ về miền Nam, cung cấp nguyên liệu cho những xưởng thép ở bên này nhưng xem ra nếu có thể trực tiếp lấy được sản phẩm thì sẽ tiện lợi hơn nhiều, thời gian cũng ngắn hơn. Nếu như thời gian được rút ngắn, chẳng phải rủi ro cũng giảm đi sao”.
Triệu Lỗi nghĩ, nói: “Tôi đã từng hỏi bọn họ, cũng không phải toàn bộ phôi thép của bọn họ là do bọn họ tự sản xuất, có một phần là do nhập từ Sơn Tây, giá than đá Sơn Tây, việc bảo vệ môi trường cũng không nghiêm ngặt mà chỉ tăng thêm phí vận chuyển, phôi thép từ Sơn Tây vẫn có lời hơn. Tôi có thêm một ý kiến khác, cô có thể lợi dụng ưu thế của xưởng tư nhân bọn họ là cách tiêu thụ linh hoạt, trực tiếp thu mua phôi thép ở Sơn Tây đưa cho bọn họ gia công, cô có thể cung cấp nguyên liệu, cũng có thể trả phí gia công, giá cả của những sản phẩm này chắc chắn sẽ tốt hơn giá cô mua sản phẩm trực tiếp. Yêu cầu duy nhất, tôi nghi ngờ rằng họ chỉ có một số lượng nhất định, chỉ cần đặt với số lượng nhiều thì muốn thương lượng với bọn họ sao cũng được. Những xưởng của nhà nước thì lại không bàn bạc được”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, vỗ bàn nói: “Ý kiến hay”. Cô lập tức suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Tôi đã mở mang đầu óc rồi”. Quả nhiên anh ta không phải là một kẻ bất tài, quả nhiên lời nói của Triệu Lỗi có đầu có đuôi suy xét kỹ lưỡng, nghe qua thì rất đơn giản nhưng thật ra cô đã có thể hiểu biết được khái quát tình hình chung về bố cục của thị trường vật liệu thép ở miền Bắc. Anh ta đúng là người làm việc lớn, tầm nhìn bao quát hơn nhiều so với Hứa Bán Hạ cô. Lúc đầu Hứa Bán Hạ chỉ định đến miền Bắc xem thử, xem coi tình hình chỗ đó như thế nào, sau đó mới tìm ý tưởng cho tương lai. Hôm nay được khai sáng bởi dăm ba câu của Triệu Lỗi, ý tưởng trong đầu cũng dần có những khái niệm rõ ràng, cũng hiểu rõ những việc cần làm khi đến miền Bắc, không cần phải tiếp tục đi được bước nào tính bước đó nữa.
Lúc đầu Triệu Lỗi đã cảm thấy Hứa Bán Hạ gầy đi nhiều như vậy, cũng có chút dáng vẻ của một người phụ nữ, nhưng nhìn thấy cô nàng chỉ cần vui vẻ là đã vỗ bàn, trong lòng cũng không nhịn được cười, đến cùng cô vẫn là một người phụ nữ thô lỗ, chỉ là việc cô có thể tính tới việc đến miền Bắc để tìm đường không hề tệ chút nào mà rất có đầu óc kinh doanh. Chờ anh ta trở về, sẽ bàn bạc tỉ mỉ về phương án cho bước kế tiếp phải được tiến hành như thế nào với cô.
Bạn gái của Triệu Lỗi đã dẫn các cô bạn của mình tới trước cổng, Hứa Bán Hạ lái xe tới, chỉ nghe một tiếng “ồ” của bạn gái Triệu Lỗi nên nhìn về phía cô ta. Hứa Bán Hạ hạ cửa sổ xe xuống, lúc này mới nghe thấy bạn gái của Triệu Lỗi đang ngạc nhiên nói: “Tiểu Hứa, cô đổi xe rồi hả? Tôi muốn ngồi trên xe của cô”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, Tiểu Hứa là để cho cô gọi sao? Cô nhỏ hơn so với tôi đó, dáng người cũng nhỏ như chim sẻ. Nhưng mà giờ phút này cũng chỉ có thể đành nói: “Vậy thì cô lên đây đi”. Cô cũng lười nói xe này cũng chỉ được người ta cho mượn một chút với cô ta. Nghĩ đến cái này xe cô cảm thấy buồn cười, trong khi cô đang được lái chiếc Mercedes Benz của Cao Dược Tiến, Cao Tân Di lại đang lái chiếc xe của cô, chỉ tội cho Cao Dược Tiến bị ném cho chiếc Santana 2000. Nếu Cao Tân Di không muốn đổi xe, Hứa Bán Hạ đương nhiên cũng sẽ không thể tìm tới Cao Dược Tiến đòi đổi xe được. Chuyện hôm đó cũng đã được nói rõ ràng, thì cũng không cần giả vờ giấu diếm gì nữa.
Bạn gái Triệu Lỗi quả nhiên chạy về phía Triệu Lỗi làm một cái mặt quỷ, ngồi ngoan ngoãn trên xe của Hứa Bán Hạ. Cô gái vừa lên xe đã sờ hết chỗ này đến chỗ khác, liên tục hỏi: “Tiểu Hứa, cô có mang theo đĩa CD nào không, mở nhạc lên nhé?”.
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: “Gần đây tôi đang nghe một bài hát của PATRICIA KAAS”. Vừa nói cô vừa mở CD.
Bạn gái của Triệu Lỗi nghe trong chốc lát, nói: “Không phải là tiếng Anh, mà là tiếng Pháp đúng không?”.
Hứa Bán Hạ nói: “Cô nghe không hiểu cũng đúng thôi, nếu không lúc lái xe mà kể chuyện của Lưu Lan Phương Bình, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gây ra tai nạn mất”.
Bạn gái của Triệu Lỗi thầm nghĩ trong lòng, Tiểu Hứa trông có vẻ rất thành thạo Tiếng Anh, trông thế nào cũng không giống như đã học đại học ở Đại Học Nông Nghiệp như Triệu Lỗi đã từng nói, chẳng lẽ là Triệu Lỗi đã giấu diếm chuyện gì sao? Mà trước kia cô ấy trông có vẻ béo ú thì cũng không nói làm gì, bây giờ tuy rằng vẫn còn hơi mũm mĩm nhưng dáng người đã lộ ra những đường cong, chẳng phải đa số đàn ông đều thích phụ nữ có da có thịt một chút sao, Triệu Lỗi có thể có ý gì với cô ấy hay không? Nếu không tại sao lại không nói chuyện trong lúc làm việc mà nhất định phải chọn quán cà phê để bàn công việc chứ? Suy nghĩ một lúc lâu, cô ta vẫn nhịn không được muốn thăm dò một chút, nói: “Nửa đêm nửa hôm hai người đã nói chuyện gì vậy? Nói đến vui vẻ như thế”.
So với bạn gái của Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ quả thực là một hồ ly tinh siêu cấp, làm sao có thể không hiểu rõ cô ta cho được, hơn nữa cô cũng đang lo lắng về chuyện này, bèn thuận miệng nói: “Trước tết, tôi và sếp Triệu cùng nhau tới miền Bắc, dù đi hơn mười ngày đã trở về nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều, hôm nay nói chuyện với sếp Triệu là để nói về kế hoạch hợp tác tiếp theo”.
Tất cả những lời này đều là sự thật, nhưng mà Hứa Bán Hạ chỉ chọn ra những việc quan trọng để nói cho cô ta, cô cố ý muốn giấu cô nàng này. Để cho cô nàng này tới chỗ Triệu Lỗi gây náo loạn một trận mới tốt, cũng coi như lời nhắc nhở rằng cô vẫn còn có tác dụng. Chỉ cần Hứa Bán Hạ cô vẫn còn hữu dụng, Triệu Lỗi mới sẽ không trốn tránh cô. Quả nhiên, liếc mắt nhìn qua, đã thấy cô ta đang cắn môi im lặng không nói lời nào, mặc dù trong bóng tối không thấy rõ vẻ mặt, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được. Hứa Bán Hạ cũng không định giải thích gì thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.