Không Được Vãng Sinh

Chương 25: Bao cát di động Đồ Hồng




Nhờ sự chăm sóc của Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ đã nhận được nhiều sự quan tâm ở các nhà máy miền Bắc, cụ thể là mỗi ngày ăn uống ngon miệng, đặc biệt ở khoản uống rượu. Tửu lượng của Hứa Bán Hạ vốn đã rất cao rồi, nhưng tới miền Bắc thì đúng là không đủ đô. Ngày nào về khách sạn cũng say đến bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau đầu óc mơ màng gượng tỉnh dậy, lục lọi và tổng hợp hết lượng thông tin ít ỏi còn sót lại trong trí nhớ. Nếu rảnh rỗi thì lập tức gọi điện cho Triệu Lỗi để bàn bạc và kịp thời điều chỉnh kế hoạch ban đầu của hai người. Cả hai đều cảm thấy, trong công việc họ khá ăn nhịp với nhau và nắm bắt ý đồ của đối phương rất nhanh. Hứa Bán Hạ không cam lòng nghĩ, nếu họ nên vợ nên chồng thật thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, vô địch thiên hạ à?
Ngày mai Lão Tống đến Bắc Kinh, sau khi Lão Tống xem qua kế hoạch do Hứa Bán Hạ cung cấp, anh ta rất hứng thú, nói muốn tự mình tìm hiểu. Dù sao Hứa Bán Hạ cũng không sợ Lão Tống biết quá nhiều, thời gian làm việc ở công ty xí nghiệp quốc gia có quy mô lớn vẫn còn dài. Đã là con người thì luôn chuyển động theo quán tính, nếu để bọn họ nhập vật liệu, có lẽ là vẫn được, dù sao cũng nhiều tiền, người ta nể mặt đồng tiền nên sẽ không đối xử quá mức kém cỏi với họ, về phần giá cả thì khó nói. Nhưng mà muốn họ bán số vật liệu đã mua được ra ngoài, nó lại thành một vấn đề lớn. Một người luôn theo Nam nghịch Bắc làm sao có thể chấp nhận được việc này?
Mà Hứa Bán Hạ đương nhiên cũng sẽ biểu hiện cực kỳ hoàn hảo, cô đến Bắc Kinh đón Lão Tống sớm hơn một ngày. Cô nhân tiện trốn luôn hoạt động uống rượu, uống nhiều tới phát sợ, nếu dạ dày làm bằng sắt cũng bị cảm giác chua xót hành hạ cả ngày. Trước kia cô chưa từng được tiếp đãi nhiệt tình như vậy, tiền đúng là thứ tốt, khi biết cô là người giàu có, ai cũng tinh thần sáng láng lũ lượt bắt chuyện. Vào một đêm thanh nhàn hiếm hoi ở Bắc Kinh, Hứa Bán Hạ đột nhiên nhận ra từ khi đến đây, lúc nào mình cũng bận tối tăm mặt mũi, không có thời gian đi dạo phố mua sắm. Mùa hè đến rồi, thế nhưng trên người vẫn mặc bộ quần áo rộng thùng thình khi mình còn béo hồi năm ngoái, chẳng ra làm sao cả, thôi thì thừa dịp đang ở Bắc Kinh thì cô phải đi shopping thôi.
Lúc mua được một chiếc áo sơ mi kẻ caro đen trắng, Hứa Bán Hạ thích đến mức không muốn cởi ra, sau khi thanh toán, cô nhanh chóng cắt bỏ tem rồi mặc lên người. Quần và giày tất nhiên cũng phải đổi, trong gương lập tức xuất hiện một tư thế hiên ngang. Hứa Bán Hạ thỏa mãn ngắm mình trong gương, đây mới là dáng vẻ trước khi tăng ký. Chỉ khác ở chỗ hai mắt đã trở nên lõi đời, không còn cô gái với đôi mắt sáng ngời dễ xúc động như năm đó nữa.
Nhịn không được mua một chiếc cà vạt cho Triệu Lỗi, nhưng sau đó mua thêm ba chiếc nữa, A Kỵ, Phùng Ngộ, Cao Dược Tiến mỗi người một chiếc. Lúc đầu tính mua thêm một chiếc nữa, nhưng nghĩ lại thì nếu thắt loại cà vạt Valentino chính hãng này lên người Lão Tô, người ta chỉ nghĩ nó là hàng nhái loại A. Hứa Bán Hạ luôn là người sống rất thực tế cho nên không mua, muốn tặng quà cho Lão Tô, vẫn nên đi con đường mang tính thực dụng là thỏa đáng nhất. Nhưng Lão Tống thì khác, quà tặng anh ta nhất định không nên là thứ xa xỉ mà anh ta thường dùng. Hứa Bán Hạ vẫn mua cho con gái anh ta một chiếc vòng cổ pha lê Swarovski.
Thế là cô trở về khách sạn với bao lớn bao nhỏ trong tay, thang máy dừng trước mặt, cô đi vào. Người đàn ông đi cùng chuyến với cô bị chen vào một góc nhỏ trong thang máy vốn rộng rãi. Qua mặt gương, Hứa Bán Hạ thấy người này có dáng vẻ phong độ, trình diễn trên sân khấu nhất định có thể nhận được cơn mưa lời khen từ khán đài. Tên cơ bắp có khuôn mặt xinh trai này tỏ vẻ khinh thường, chắc là coi cô như hai lúa lên đời, nông dân mới lên thành phố. Hứa Bán Hạ thầm không cam lòng, tại sao anh đẹp trai nào cũng không nhìn thấy được điểm tốt của Hứa Bán Hạ cô đây? Dù sao cũng đang ở Bắc Kinh, đánh một trận với trai đẹp không những lưu lại ấn tượng bất diệt trong lòng anh ta cả đời mà còn không lo có di chứng về sau. Cô bèn lạnh lùng khiêu khích nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, nông dân lên thành phố mua sắm bộ lạ lắm à?”.
Nào ngờ người đàn ông vạm vỡ mặt xinh này hoàn toàn không có thái độ dàn xếp ổn thỏa như dân văn phòng bình thường, trừng mắt nói: “Tên điên khùng nào đây, bộ giàu rồi muốn nói gì thì nói hả?”.
Hứa Bán Hạ không hề khách sáo, thấy thang máy dừng lại, hai người thế mà xuống cùng tầng, mới ra khỏi thang máy, cô đã cầm bao lớn bao nhỏ trong tay ném trúng mặt anh ta. Không rảnh đứng cãi, cô gái tốt là một cô gái không làm ầm ĩ với thằng con trai nào cả, trực tiếp vào trận luôn mới là chân lý. Chàng trai kia đương nhiên không ngờ lại đụng phải hạng đanh đá chua ngoa như thế này, vậy mà dám đánh thật, lửa giận cũng bùng lên, một tay chộp lấy ngực, một tay khác giơ nắm đấm nhưng nghĩ lại cảm thấy hơi sai trái, người đối diện dù mạnh mẽ thì cũng là phái nữ, làm sao xuống tay được? Cứ do dự như thế một lát. Làm sao Hứa Bán Hạ có thể bị anh ta bắt được, vả lại túi lớn túi nhỏ vướng víu trong tay đã quăng hết dưới đất, cơ thể rất linh hoạt, thừa dịp người kia do dự, lập tức đá một chân vào mắt cá của anh ta, người kia không ngờ cô gái này có bản lĩnh ghê gớm như vậy, bỗng chốc bị đá đến quỳ rạp xuống đất. Người kia lập tức nổi điên, bỗng nhiên nhảy dựng lên, lần này là đánh thật.
Hứa Bán Hạ không sợ anh ta, cô có kinh nghiệm thực chiến, mặc dù không mạnh bằng người đàn ông kia, dáng người cũng không bằng nhưng cô linh hoạt, nhanh nhẹn, xảo trá, mạnh mẽ. Người đàn ông kia vẫn không bắt được Hứa Bán Hạ, tức giận đến phát cuồng, tiếng gầm gừ vang vọng hành lang. Hứa Bán Hạ thì càng đánh càng hưng phấn, rất sảng khoái, nhiều năm như vậy không thực chiến, bình thường chỉ chơi vật lộn với Phiêu Nhiễm, sắp quên mất bản lĩnh thậm chí có thể đánh bại Đồng Kiêu Kỵ của trước kia, bây giờ vừa đánh vừa tìm về ký ức, càng đánh càng thuận tay. Hơn nữa, cô còn xem người này như Triệu Lỗi hay khinh thường cô mà đánh, đánh Triệu Lỗi không dám nặng tay vì có quá nhiều điều phải đắn đo, cũng không nỡ, nhưng đánh một người xa lạ thì không cần kiêng nể gì cả, đòn nào đòn nấy không hề khoan nhượng, chỉ như giải tỏa. Người đàn ông kia không bao giờ ngờ được mình lại vô duyên vô cớ chọc phải một cô ả ghê gớm như vậy, cũng đánh không lại Hứa Bán Hạ, nổi trận lôi đình.
Dù sao đây cũng là khách sạn bốn sao, mới đánh không lâu đã thấy bảo vệ lao ra từ trong thang máy. Tư duy quen thuộc, nam nữ đánh nhau thì phái nữ luôn thua thiệt, họ vừa ào ra đã vồ lấy ôm chặt người đàn ông kia. Người đàn ông kia nổi giận mà lớn tiếng giải thích, nói gặp phải người đàn bà điên. Hứa Bán Hạ thấy vậy cũng không tiếp lời, bình tĩnh nhặt lên túi lớn túi nhỏ rơi tán loạn đầy đất trở về phòng. Để lại người đàn ông gào thét ầm ĩ cãi lộn với bảo vệ. Đi vào phòng mới cười to, ha ha, chắc là tên đàn ông này tức điên rồi, đã ăn đòn còn bị oan uổng.
Tâm trạng rất tốt, rút điện thoại, tắm rửa, đi ngủ. Cô thích ngủ, nhưng không bao giờ ngủ đủ giấc.
Sáng hôm sau, khi còn đang nằm mộng, điện thoại kẹp ở cổ kêu loạn hết lên. Hứa Bán Hạ lẩm bẩm, đừng bao giờ cài nhạc chuông điện thoại di động sôi động như « Life Cup » của Ricky Martin. Cứ GO GO GO thì sao mà người ta ngủ? Hứa Bán Hạ bực bội nhận cuộc gọi, vừa xem lập tức tỉnh táo lại, hóa ra là cuộc gọi của Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, sớm thế?”.
Giọng nói của Triệu Lỗi rất không vui nhưng vẫn thờ ơ nói: “Không còn sớm nữa, sắp chín giờ rồi. Bây giờ nói chuyện với cô có tiện không?”.
Chín giờ? Kéo rèm che lên, còn tưởng hiện giờ vẫn còn sớm.
“Không sao, nói đi”.
Chẳng lẽ đi công tác còn kêu người đi hầu ngủ? Có tiện hay không, Triệu Lỗi nghĩ Hứa Bán Hạ cô là ai?
Triệu Lỗi nói: “Tiểu Hứa, hôm nay người của hội đồng quản trị tới, hôm qua bọn họ đến, vậy mà tôi mới biết sáng nay. Tôi đã bị cách chức, sau này cứ gọi điện thoại di động cho tôi là được”.
“Hả?”. Lần này cơn buồn ngủ của Hứa Bán Hạ cuối cùng bị tan biến: “Sếp Triệu anh đừng đi chứ, bởi vì tôi đã hẹn với Lão Tống, chờ hôm nay Lão Tống tới, tôi dẫn anh ta đi dạo một lát, rồi mau chóng về nhà tìm anh”.
Triệu Lỗi im lặng một lúc, nói: “Tiểu Hứa, cô đừng phí công nhọc sức, vẫn nên làm xong việc rồi hẳn trở về. Bên chỗ tôi vẫn còn rất nhiều chuyện phải bàn giao, tạm thời chưa đi được. Cho dù phải đi, căn hộ của tôi vẫn ở đây mà. Cô không cần phải vội vàng về nhà đâu”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ không nghĩ như vậy, hôm qua mặc dù coi tên cơ bắp mặt đẹp kia như Triệu Lỗi mà đánh, nhưng lúc thấy Triệu Lỗi gặp nạn thật, Hứa Bán Hạ vẫn muốn ở bên cạnh anh ngay lập tức xem anh cần gì. Cô suy nghĩ, nói: “Sếp Triệu, tôi gọi bảo Mèo Hoang lái xe của tôi qua cho anh, nếu không thì gần đây anh di chuyển cũng không quá tiện. Đừng từ chối tôi, người như tôi cái khác không có nhưng nghĩa khí giang hồ vẫn còn đây”.
Triệu Lỗi im lặng một lát, nói: “Chiếc Santana 2000 kia của cô vẫn còn chứ? Lái nó tới đi, nếu không sẽ kích thích người của hội đồng quản trị, xem như…”.
Hứa Bán Hạ cười, nói: “Thật ra tiền lương mấy năm nay của sếp Triệu cũng mua được Buick đó, sếp Triệu quá cẩn thận. Được rồi, vậy tôi bảo Mèo Hoang lái Santana qua. Nếu cần vận chuyển hàng hóa, anh gọi một cuộc cho A Kỵ là được, tôi sẽ đánh tiếng trước với cậu ấy. Sếp Tần không sao chứ?”.
Triệu Lỗi nói: “Cậu ta không sao, vị trí của cậu ta không thu hút sự chú ý của người khác. Những việc còn lại chờ cô về rồi chúng ta nói tiếp, tạm biệt”.
Giọng nói của Triệu Lỗi dù cực kỳ kiềm chế nhưng vẫn nghe ra được anh đang rất tức giận. Làm sao có thể không tức giận, ngay cả khi đã có dự báo sẽ xảy ra chuyện từ lâu, Hứa Bán Hạ nghi ngờ Triệu Lỗi cũng có sự chuẩn bị. Thế nhưng bỗng dưng bị người ta giở trò như vậy thì đúng là lãng xẹt. Một người ngồi ở vị trí giám đốc lâu như thế, lúc nào cũng có thể bị người ta nắm được nhược điểm, hội đồng quản trị muốn ép Triệu Lỗi xuống đài, chắc chắn sẽ lợi dụng nhược điểm này và đưa ra rất nhiều đe dọa. Bây giờ chắc hẳn Triệu Lỗi đang cực kỳ khó khăn. Tiếc là không giúp được anh ta.
Đang nghĩ ngợi thì cửa bị gõ vang, Hứa Bán Hạ không nghĩ nữa, bèn nhảy xuống giường nhìn qua mắt mèo, là tên cơ bắp mặt đẹp đánh một trận hôm qua. Hôm qua còn nhìn không ra, đến hôm nay mới thấy một bên xương gò má đã bị cô đánh sưng thành một khối bầm đen. Hứa Bán Hạ nhìn áo ngủ của mình, áo cổ tròn màu xám và quần ngắn cùng chất liệu, khá bảo thủ. Đi đánh nhau cũng phải đảm bảo tính linh hoạt, lúc này mới hé ra một khe nhỏ, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì?”.
Tên cơ bắp mặt đẹp bên ngoài cũng lớn tiếng đáp: “Muốn bàn chuyện tối hôm qua với cô, điện thoại trong phòng của cô gọi không được”.
Hứa Bán Hạ nói: “Ban đêm luôn có mấy cuộc gọi mờ ám gọi cho tôi, hỏi muốn mát-xa không, tôi rút đường dây gọi ra rồi, không ngờ anh cũng gọi đến”. Bất kể thế nào, cứ thắng võ mồm trước rồi tính tiếp: “Tôi mới ngủ dậy, có chuyện gì thì đến phòng ăn chờ đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi sẽ có mặt trong vòng 20 phút nữa”.
Hứa Bán Hạ vốn định chuẩn bị bàn luận tính khả thi của việc bảo anh ta tới phòng ăn chờ cô, không ngờ người đàn ông này sảng khoái nói: “Được rồi, tôi chờ cô ở phòng ăn”.
Nhanh gọn thế, bộ không sợ cô thừa cơ cuốn gói chuồn lẹ à? Ngược lại khiến Hứa Bán Hạ sợ hãi, mở hé cửa ra tí nữa, nhô đầu ra xem xét, đã thấy người đàn ông nghênh ngang rời đi mà không hề có ý đứng ở cửa giám sát, không khỏi đuổi theo bóng lưng của người kia khen một câu: “Có can đảm!”. Trong hành lang yên tĩnh, trên nền nhạc du dương truyền đến một tiếng “hừ” nghèn nghẹn nhưng không có ý định quay đầu lại. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, người này đúng là có khí phách. Nhưng hình như anh ta hơi tự tin nhỉ, Hứa Bán Hạ cô cũng không phải quân tử, chỉ là một người phụ nữ khó chiều giống kẻ tiểu nhân thôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ rụt đầu chạy mất dạng, không đáng tin đâu đấy. Nhưng khoan đã, lỡ như bảo vệ tin người đó bị oan, kiểm tra thông tin của cô tại quầy lễ tân thì sao? Khó mà nói trước được cái gì. Chỉ là Hứa Bán Hạ cũng không có ý định chạy làng, ai sợ anh ta? Bại tướng dưới tay mà thôi.
Quần áo mới đem đi giặt còn chưa mang tới, Hứa Bán Hạ vẫn mặc quần áo cũ rộng thùng thình. Lão Tống mãi chiều muộn mới đến, còn nhiều thời gian đối phó với tên cơ bắp mặt đẹp này. Đi đến cửa nhà ăn số 1, cô đã thấy rõ anh chàng đẹp trai kia đang chiếm một vị trí gần cửa sổ, mặt trời không chiếu qua đó, có thể nhàn nhã ngắm quang cảnh bên ngoài. Người kia ngồi đối mặt với cửa, thấy Hứa Bán Hạ đến cũng không có biểu hiện gì, chỉ nhìn sang và đợi cô tự mình đi qua.
Hứa Bán Hạ cười khẽ, nhấc chân đi vào, mới đi mười mấy bước, một cậu bé ba, bốn tuổi không chú ý vật chắn trên đường loạng choạng xuất hiện từ bên trong, một cước đụng phải chân ghế sắp ngã xuống đất. Thấy thế, Hứa Bán Hạ không hề nghĩ ngợi, nhanh như cắt nhảy qua, đưa tay đỡ được đứa bé kia. Thằng bé được cứu, nhưng sữa bò trong tay nó văng khắp mặt Hứa Bán Hạ, sữa bò không nóng nhưng sữa từ cổ chảy xuống thấm vào quần áo rất khó chịu. May mà quần áo rộng thùng thình, sữa bò thấm áo cũng không thấy gì nhưng quần thì ướt đẫm nhớp nháp, dáng vẻ rất thiếu lịch sự. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, báo ứng đến nhanh thật, hôm qua cầm túi lớn túi nhỏ ném vào mặt người ta, hôm nay lập tức có trẻ con bênh vực kẻ yếu đến tạt sữa bò vào người cô. Cái thứ gọi là báo ứng này luôn rất linh nghiệm với cô. Vừa đỡ đưa bé kia đứng vững, chuẩn bị rời đi, không ngờ nó kịp thời phản ứng lại, giơ nắm đấm nhỏ đuổi theo đòi đánh Hứa Bán Hạ, khóc đòi Hứa Bán Hạ đền sữa bò. Hứa Bán Hạ quả thật dở khóc dở cười, có lẽ nếu bảo vệ tới lúc này thì người bị khống chế chính là cô. Cũng không biết bố mẹ của thằng bé ở đâu, Hứa Bán Hạ chỉ có thể cười hì hì nắm tay nó dẫn đến nơi lấy sữa. Vừa lúc đi ngang qua chỗ ngồi của tên cơ bắp mặt đẹp.
Tiến đến gần anh ta, do ánh sáng nắng buổi sớm rực rỡ xán lạn, Hứa Bán Hạ có thể thấy rõ, khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên, trông hơi châm chọc, chẳng lẽ chuyện hôm qua là hiểu lầm? Người ta vốn không có ý chế nhạo cô? Cũng có khả năng đấy, hôm qua chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, kiểu khóe miệng và dáng mắt xếch lên như thế này rất dễ xảy ra hiểu lầm. Bây giờ nhìn lại cũng là một vẻ thanh cao, bởi vì người này không hề nhìn thẳng cô, mặt cũng không có nụ cười. Hứa Bán Hạ chẳng sợ vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, cười hì đi qua đứng bên cạnh bàn, nói: “Tôi đi thay quần áo, không coi là trái với hứa hẹn đâu nhỉ?”.
Người kia bình tĩnh nhìn Hứa Bán Hạ một lát, nói: “Được rồi, cô không chấp nhặt với con nít, tôi cũng không chấp nhặt với con gái. Cứ tự nhiên”.
Hứa Bán Hạ nghe ra giọng điệu mỉa mai của anh ta, nhưng cô không tức giận, người đàn ông thế mà khó khăn nuốt trôi cơn tức này cũng coi như không tồi. Cô vẫn cười hì nói: “Ừm, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chuyện hôm qua cho tôi xin lỗi nhé, lửa giận của tôi tương đối lớn. Không đánh nhau thì không quen biết, sau này có cơ hội đến chỗ của tôi thì báo trước một tiếng để tôi tiếp đón anh”.
Người đàn ông nhướng mày có chút kỳ lạ, Hứa Bán Hạ phát hiện tên này đúng là rất ưa nhìn, vóc dáng đẹp chưa nói, lông mày nhướng lên, dáng vẻ sức sống tràn đầy, rất có tinh thần, rất đẹp trai. Thấy anh ta im lặng, cô cười nói: “Chẳng lẽ cả đêm anh chỉ ôm điện thoại mà không làm chuyện khác à? Địa chỉ đăng ký trên thẻ căn cước là địa chỉ nơi ở hiện tại của tôi, có thể tìm ra”. Cảm giác người đàn ông này là một người biết phân rõ phải trái, cho nên không cần phải lừa anh ta.
Chàng trai thế mà cười một tiếng, tay lấy ra danh thiếp, giao cho Hứa Bán Hạ, có điều cái tư thế này không hẳn là lễ phép, tất nhiên, không những không tức giận mà còn có thể cười đã coi như tính tình tốt rồi. Anh ta nói: “Cũng xem như không đánh nhau thì không quen biết, làm bạn bè đi, tôi sẽ tới chỗ của cô, để cô mời khách”.
Hứa Bán Hạ cười thầm, đúng là đã điều tra rồi. Dứt khoát lấy điện thoại di động ra, dựa vào số điện thoại trên danh thiếp mà gọi cho anh ta một cuộc, cười nói: “Tôi đến ăn bữa sáng nên cũng không mang theo cái gì, để tôi gọi cho anh. Nếu anh đến chỗ tôi, gọi điện trước cho tôi, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa”.
Người đàn ông kia cười khẽ, cũng không nói thêm gì. Không biết trong lòng anh ta đang nghĩ như thế nào, nhưng Hứa Bán Hạ vẫn cảm thấy người này hào phóng. Ra bên ngoài ngắm nghía danh thiếp, hóa ra là luật sư, đối với ngành nghề luật sư này, Hứa Bán Hạ vẫn thấy hơi lạ lẫm, không biết người này có nổi tiếng không. Tên của anh ta khá bình thường, là Đồ Hồng, không biết hôm qua anh chàng tên Đồ Hồng này chuẩn bị bao nhiêu bằng chứng để đâm đơn kiện Hứa Bán Hạ nữa? Thật sự là bởi vì lý do vừa rồi mà quay xe sao? Tóm lại, không phải vì anh ta sợ Hứa Bán Hạ mạnh mẽ, nếu không cũng không cần đưa danh thiếp cho cô. Chẳng quan tâm chuyện gì đang xảy ra với anh ta, kết thêm bạn luôn là việc tốt.
Vấn đề được giải quyết gọn gàng, Hứa Bán Hạ lập tức bỏ qua một bên, việc cô phải suy nghĩ lúc này là chuyện của Triệu Lỗi. Triệu Lỗi rời cái công ty nước ngoài kia, không có cây to này dựa vào, cô còn có can đảm làm lớn như vậy nữa không? Bán số lượng lớn như vậy cho ai? Nhưng nếu không làm nhiều thì đi miền bắc một chuyến không có ý nghĩa gì, không có số lượng thì ai ép giá cho cô? Cho nên, kế hoạch tiến quân ra miền Bắc này còn áp dụng được nữa hay không? Bởi vì những rủi ro của kế hoạch ban đầu tăng lên không ít nên cô phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Thế nhưng khi đã biết có nhiều lợi ích như vậy, nếu bảo Hứa Bán Hạ từ bỏ thì cô thật sự không nỡ. Biết rằng tài chính có thể điều động, nguồn lực có thể khai thác, rủi ro duy nhất là khả năng tiêu thụ. Nếu hàng hóa luân chuyển không suôn sẻ, giữ trong tay càng lâu đồng nghĩa với việc lợi tức phải trả cho công ty của Lão Tống càng nhiều lên mấy lần, cuối cùng lợi nhuận lại chạy một vòng lớn, tiền mất dần, thậm chí có thể lỗ vốn. Mình có dám chấp nhận thách thức này không? Mình có năng lực này sao? Thị trường không phải lúc nào cũng căng thẳng, luôn có thời điểm cung cầu cân bằng, lỡ như lá phiếu đầu tiên nằm trong tay mình, lại phải nếm trải đợt Tết âm lịch khó khăn và áp lực kia. Khoảng thời gian đó, ký ức của Hứa Bán Hạ vẫn còn mới mẻ, vừa nhớ lại đã hãi hùng khiếp vía buộc cô phải thốt lên may thay, nếu lặp lại một lần nữa, Hứa Bán Hạ cũng không biết là cô có thể chịu đựng được hay không.
Từ bỏ hay tiếp tục? Hứa Bán Hạ móc ra một đồng tiền xu 5 hào sáng loáng, nhìn kỹ, lúc trước không chú ý đến bây giờ mới nhìn rõ ràng, một mặt là chữ số 5, mặt còn lại là một bông sen và một chiếc lá. Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, người cổ đại trước khi xuất binh thường xem bói, người hiện đại như mình ném tiền xu quyết định có được không nhở? Đồng tiền xu 5 hào này sáng vàng lóng lánh, màu sắc khá đẹp. Cô ngồi trên mép giường ném nó ra ngoài, tiền xu vẽ một đường vòng cung trong không trung, chưa đợi nó rơi xuống giường, Hứa Bán Hạ đã chộp được trong lòng bàn tay. Lúc này mới nhớ, còn chưa nghĩ ra mặt nào là bỏ cuộc, số 5 hay hoa sen đây ta? Trằn trọc với hai loại họa tiết một lát, cuối cùng cũng hiểu mình không đủ sự can đảm để tung đồng xu quyết định từ bỏ hay tiếp tục. Quyết định hiện tại gần như là dấu mốc quan trọng để sự nghiệp phát triển trong tương lai, làm sao có thể xử lí bằng tiền xu một cách qua loa như vậy? Cô không mở tay ra nhìn mà ném thẳng vào túi quần, xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhắm mắt làm ngơ.
Sau đó mấy ngày, Hứa Bán Hạ vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu, vừa nhiệt tình đàm phán hợp tác với các xưởng thép tư nhân, vừa vì việc tiêu thụ sau đó mà tim đập bình bịch. Thế nhưng không dám nói cho Lão Tống biết, mặc dù sau khi Lão Tống nghe tin Triệu Lỗi bị cách chức cũng từng hỏi Hứa Bán Hạ phải làm sao với vấn đề tiêu thụ, lúc ấy Hứa Bán Hạ cho Lão Tống một câu trả lời cực kỳ chắc chắn. Dù trong lòng có bối rối đến thế nào thì trước khi quyết định, cô không thể để Lão Tống nhìn ra một chút dao động nào. Ngay cả bản thân cũng không có lòng tin thì Lão Tống lấy gì để tin tưởng cô? Làm sao dám đem nhiều tiền như vậy đặt hết vào tay cô?
Hứa Bán Hạ trước giờ vừa nằm xuống giường là ngủ say như chết, mấy ngày nay cũng mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.