Không Được Vãng Sinh

Chương 27: Triệu Lỗi từ chức




Đi ra khỏi bệnh viện, Hứa Bán Hạ rất muốn làm theo lời dặn dò của bác sĩ trở về nhà nằm nghỉ, nhưng nằm xuống lại không ngủ được, nằm lăn qua lăn lại trên giường cũng không ngủ được. Trong đầu toàn là vấn đề được đưa ra nhưng chưa quyết định. Cho nên cô trực tiếp gọi điện thoại cho Triệu Lỗi, không ngờ là Triệu Lỗi lại tắt máy, không còn cách nào đành phải gửi một đoạn tin nhắn nói một tiếng là cô đã về nhà rồi, rảnh thì hẹn nhau gặp mặt. Sau đó gọi điện thoại cho lão Tô hỏi là có ra kết quả gì không. Mặt trời mùa hè xuống núi rất chậm, bên ngoài đã là thời gian mọi người tan làm, nhìn ra phía xa, trên đường phố tấp nập là người và xe.
Hứa Bán Hạ lái xe đến thẳng cửa nhà của lão Tô chờ. Đợi được một lúc quả nhiên nhìn thấy lão Tô đạp xe như bay đến, Hứa Bán Hạ lớn tiếng gọi “lão Tô”, hại lão Tô suýt chút nữa thì ngã xe đạp. Lão Tô cũng có lúc phóng khoáng, xe đạp dừng ngay bên cạnh xe của Hứa Bán Hạ, chống một chân xuống giữ thăng bằng, cúi người xuống nói: “Cô làm gì mà sốt ruột vậy, chỉ cần nói một tiếng là tôi sẽ đưa tờ xét nghiệm đến nhà của cô. Cô còn không về nhà nằm nghỉ ngơi cho cẩn thận?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Lão Tô, bớt lắm lời đi, tôi đưa anh đi xem công trường của tôi. Không đi đến đó nhìn thử thì tôi ngủ không được ngon giấc. Nhanh lên, nhân lúc trời vẫn còn sáng”.
Lão Tô nghe vậy thì lập tức để xe đạp vào trong bãi đỗ xe rồi lên xe của Hứa Bán Hạ. Vừa lên đã nói: “Béo, cái đồng hồ này rất đẹp, không giống với cái đồng hồ điện tử ở trên taxi. Có phải cô sẽ rất mệt không?”. Dường như là cùng một lúc, Phiêu Nhiễm ngồi ngoan ngoãn ở ghế sau vươn đầu đến, cứ muốn hôn thắm thiết lão Tô, nhiều ngày không gặp, Phiêu Nhiễm vẫn nhớ được lão Tô. Lão Tô xoa đầu của Phiêu Nhiễm cười nói: “Nhiều ngày không gặp, Phiêu Nhiễm đã lớn đến như này rồi”.
Hứa Bán Hạ vừa lái xe vừa vươn tay ra xoa đầu của Phiêu Nhiễm, bị Phiêu Nhiễm liếm một cái. Ngày trước đều là Hứa Bán Hạ lái xe, Phiêu Nhiễm ngoan ngoãn ngồi sau, hôm nay nhiều hơn một người thì Phiêu Nhiễm điên lên rồi, một lúc nhảy lên một lúc lại nhảy xuống, không trật tự một chút nào, mà cái đầu kia thì lại cứ chen vào giữa hai người góp vui.
“Lão Tô, mấy tờ xét nghiệm đã đến được tay của anh không có vấn đề gì chứ?”. Vừa nãy lúc ở bệnh viện lão Tô không nói tỉ mỉ, Hứa Bán Hạ cứ lo lắng mãi là sẽ có vấn đề gì đó.
Lão Tô cười nói: “Xem tờ khai của cô, tôi gần như có thể dự đoán được là cơ thể của cô rất bình thường, chỉ có huyết sắc tố thấp một chút, chẳng lễ đi miền Bắc công tác không được ăn no?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ trong lòng, kinh nguyệt nhiều quá có phải là nguyên nhân không? Hôm nay khoa phụ sản kê cho rất nhiều thuốc, về nhà vừa nhìn đã biết rõ, gần như đều là thuốc tẩm bổ. Chỉ là không dám nói cái này với lão Tô, chỉ nói: “Rất có thể, mỗi ngày buổi trưa buổi tối đều uống rượu, sáng tỉnh dậy thì đã qua thời gian ăn sáng, không giống như ở nhà, ít nhất thì dinh dưỡng ăn sáng vẫn có thể đảm bảo. Hơn nữa cơ thể vừa cảm thấy không khoẻ là uống rượu cũng rất khó chịu, uống nhiều thêm mấy ly là phải đi nhà vệ sinh nôn ra cho nên rượu chè be bét hết cả ngày, thật ra cũng không có ăn cái gì vào miệng cả”.
Lão Tô ngạc nhiên nhìn Hứa Bán Hạ, nói: “Cô đây không phải là tự đi tìm khổ cực sao? Phải cẩn thận chứ, cho dù cơ thể có làm bằng sắt thì cô giày vò như thế này cũng sẽ xảy ra vấn đề thôi. Đừng quá không chịu thua kém người ta, cô con gái không uống rượu, người ta cũng sẽ không ép cô”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Trong đám bạn bè thì chỉ có lão Tô anh còn coi tôi là một đứa con gái. Làm ăn không thể không uống rượu, tôi có một người bạn lần đầu tiên đi mỏ dầu Hoa Bắc thoả thuận việc làm ăn, cậu ta không uống rượu cho nên một ông sếp của phân xưởng bên đó rất tức giận, trực tiếp dặn dò xuống dưới, không cho phép người bạn đó của tôi bước vào phân xưởng của ông ta một bước. Sau đó người bạn kia của tôi nhờ người mời ông sếp đó đến để đền tội, rồi phải uống trước một chai rượu trắng 42 độ ngay tại chỗ đó thì mới có thể bàn bạc sau này. Người ta cho mình mặt mũi mới uống rượu ăn cơm với mình, sao mình có thể không biết tốt xấu mà không uống chứ? Uống hay không uống thì đây chính là vấn đề mang tính nguyên tắc. So với người bạn đó của tôi, sự đối xử mà tôi nhận được đã tốt hơn rất nhiều rồi. Nhưng đợi đến khi tôi làm lớn rồi thì rất có thể là không phải uống nữa, thậm chí nàng dâu chịu đựng nhiều năm có thể trở thành mẹ chồng, còn có thể ép người khác uống rượu”.
Lão Tô không hiểu được điều này, suy nghĩ rồi nói: “Uống rượu cũng không thoải mái, suy bụng ta ra bụng người, vì sao phải làm khó người khác?”.
Hứa Bán Hạ cười, cũng biết là không thể nói rõ chuyện này cho lão Tô hiểu được, chỉ nói qua loa: “Điều này cũng giống như quan hệ của mẹ chồng và nàng dâu vậy, không có đạo lý nào có thể nói được nhưng chính là chỗ nào cũng xảy ra như thế. Bây giờ đã biến thành nếu như trên bàn không có rượu thì chúng tôi nói chuyện không được mạnh mẽ. Bởi vì vốn dĩ cũng không phải bạn bè, không có chủ đề chung gì cho nên phải dùng rượu để trợ hứng”.
Lão Tô nói thầm: “Uống nhiều rồi, đầu cũng không linh hoạt nữa còn bàn bạc việc làm ăn gì chứ? Con số cũng nhớ không rõ”.
Hứa Bán Hạ vẫn cười, liếc lão Tô, trong lòng suy nghĩ, đầu thằng nhóc này rất tốt, học hành cũng tốt, nhưng làm người vẫn không đủ linh hoạt: “Làm ăn, bản lĩnh đều ở ngoài con số. Cho dù đấu thầu cũng đều có chuyện xấu. Lão Tô, lúc nào thì anh thăng chức lên làm bác sĩ chủ nhiệm?”. Biết lão Tô là người ở ngoài sáng không hiểu được chuyện ở trong bóng tối, Hứa Bán Hạ trực tiếp chuyển chủ đề nói chuyện.
Lão Tô vội vàng nói: “Thực ra đang ở trong thời gian hỗn loạn, cứ muốn đến thời gian quy định của nhà nước mới sẽ suy xét thăng chức gì. Bệnh viện muốn thăng chức thì cái gì cũng có thể dễ dàng thông qua”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Điều đó đương nhiên rồi, công phu đều ở ngoài bản lĩnh, chỗ nào cũng giống nhau, trước khi làm việc phải học làm người”.
Lão Tô cười nói: “Béo,những lời của cô này, nếu như đổi thành người khác nói với tôi thì tôi sẽ cảm thấy có chút không bình thường, nhưng cô nói tôi lại cảm thấy có chút đạo lý”.
Hứa Bán Hạ không hài lòng với lão Tô, cô không muốn tìm chủ đề nói chuyện còn lão Tô cũng không tìm được chủ đề. Bầu không khí trong xe không thoải mái như lúc chạy bộ lúc sáng sớm nữa, chủ đề nói chuyện bỗng nhiên ít đi rất nhiều. May là có Phiêu Nhiễm quấy rối một chút, bến tàu đang được xây dựng ở ngay trước mắt. Dừng xe lại, Hứa Bán Hạ nói một câu: “Lão Tô, ở đây không nhỏ đúng không?”. Lúc này mới đi xuống xe.
Lão Tô mở cửa xuống xe, có cảm giác gần như nhìn không thấy ranh giới. Mặt trời lặn xuống đằng Tây, cái bóng kéo dài trên nền đất đá. Lão Tô cảm thán một lúc, quay đầu không nhìn thấy Hứa Bán Hạ, đưa mắt tìm kiếm thì nhìn thấy cô đang chắp tay sau lưng đi vòng quanh chiếc xe màu trắng đằng trước, lão Tô nhìn ra được, chiếc xe kia không tốt bằng xe của Hứa Bán Hạ.
Còn Hứa Bán Hạ thì lại vô cùng ngạc nhiên, đây không phải là cái xe Santana 2000 cho Triệu Lỗi mượn dùng sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Triệu Lỗi ở bên trong? Anh ta đến đây làm gì? Hứa Bán Hạ không kiềm chế được lấy điện thoại ra bấm gọi số của Triệu Lỗi, nhưng điện thoại vẫn tắt máy. Thật kỳ lạ, Hứa Bán Hạ trực tiếp đi thẳng vào trong xem xem. Lão Tô rất muốn ngăn cản Hứa Bán Hạ lại, không để cô làm hành động khiến người ta mệt mỏi như vậy, nhưng thấy dáng vẻ có chút đăm chiêu của cô, cảm thấy chắc cô có thể là đã phát hiện ra vấn đề gì đó rồi, vẫn nên để cô đi xem mới tốt.
Hứa Bán Hạ mới đi được có mấy bước thì Triệu Lỗi gọi điện thoại đến, thì ra anh ta đã mở máy lên không biết từ lúc nào: “Tiểu Hứa, là cô sao? Tôi đến bến tàu của cô xem xem, bây giờ chuẩn bị rời đi rồi, nếu như cô không có chuyện gì thì không cần phải đến đây đâu”.
Hứa Bán Hạ dừng bước ngay lập tức, cô cũng không muốn đi vào trong lắm, tuy là đi giày đế bằng nhưng đế giày vừa mỏng vừa mềm, đi lên con đường đá này rõ ràng là đi chịu khổ mà. Quả nhiên không lâu sau là nhìn thấy một bóng người nho nhỏ xuất hiện ở phía xa, đi loại đường như thế này không đi long hành hổ bộ được, lăng ba vi bộ càng không thể, chỉ có đôi mắt như điện, tuỳ cơ tìm một hòn đá thích hợp giẫm lên. Nếu không thì một khi sảy chân là vào khoa chấn thương của bệnh viện. Hứa Bán Hạ không phải chưa từng nghĩ đến làm một con đường thông thẳng đến bến tàu, nhưng một là không có kế hoạch hoàn chỉnh của khu công trường, làm cái gì còn chưa nghĩ ra nữa, hai là tiền vốn, vẫn là tiền vốn, làm con đường xi măng mỗi ngày đều có xe cơ lớn đi qua thì chắc chắn sẽ phải lấy một số lượng lớn tiền một trăm tệ dải lên trên. Kế hoạch bây giờ cũng chỉ có thể chờ đợi bến tàu hoàn thành, dải cát đá lên trên đường là có một con đường lớn thô sơ có thể đi lại hoàn thành rồi.
Nhân lúc Triệu Lỗi đi đến chỗ mình còn cần một chút thời gian, Hứa Bán Hạ giới thiệu sơ lược về Triệu Lỗi cho lão Tô. Chỉ giới thiệu ở trong phạm vi tên họ, từng giữ chức vị gì, quan hệ giữa hai người, còn về phần trong lòng Hứa Bán Hạ nhìn Triệu Lỗi như thế nào thì cái này không cần phải nói ra. Bởi vì cô nhìn ra được lão Tô có lòng với cô, nếu như lão Tô không khống chế nổi cảm xúc trong lòng, đối xử khác biệt với Triệu Lỗi thì Hứa Bán Hạ cô sẽ bị Triệu Lỗi chế giễu như thế nào. Quả nhiên,sau khi nghe xong thì Lão Tô yên tâm nghĩ, thì ra chỉ là bạn bè làm ăn.
Nhưng đợi đến khi lão Tô nhìn thấy Triệu Lỗi chầm chậm đi đến gần thì cảm giác khác thường trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, người đàn ông này giờ tay nhấc chân đều rất có phong độ, so sánh với anh ta, sự chênh lệch có thể thấy rất rõ ràng. Trước kia lão Tô cho rằng không cần thiết phải chú trọng ăn mặc, nhưng hôm nay nhìn thấy Triệu Lỗi chỉ mặc một chiếc áo trắng ngắn tay và một chiếc quần dài màu trắng lại có thể thể hiện sự sắc sảo, thoải mái vô cùng, đến cả anh ta nhìn cũng cảm thấy thoải mái, không biết Hứa Bán Hạ nhìn thấy sẽ có cảm giác như thế nào? Không khỏi cẩn thận nhìn về phía Hứa Bán Hạ, tuy là ngược với ánh sáng nhưng vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt trên gương mặt tươi cười như ngày thường của Hứa Bán Hạ cực kỳ lấp lánh. Lão Tô muốn không thở dài cũng khó.
Giây phút này, lão Tô sâu sắc cảm nhận được khoảng cách chênh lệch giữa anh ta và Hứa Bán Hạ, trước kia mỗi ngày chỉ có gặp nhau lúc chạy bộ, đằng sau hai người đều không có địa vị xã hội, hơn nữa chạy bộ gần như không dùng tới địa vị xã hội gì, cho nên giữa anh ta và Hứa Bán Hạ cũng chỉ là sự kết bạn của người bình thường, chủ đề nói chuyện đều là chuyện tình cảm nam nữ hoặc là chuyện nhà chuyện cửa. Mà ở trong bệnh viện, lão Tô anh ta là người có quyền uy nhất, tuy chủ kiến của Hứa Bán Hạ lớn hơn trời nhưng đến cuối cùng vẫn phải trưng cầu ý kiến của anh ta. Nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh này, một mảnh đất nhìn không thấy ranh giới này vậy mà lại thuộc quyền sở hữu của Hứa Bán Hạ, hơn nữa đây còn không phải là mảnh đất hoang vu, phía xa máy móc đang ầm ầm thi công cái gì đó. Tất cả những thứ này thì ra đều ở trong tay Hứa Bán Hạ. Lão Tô không kiềm chế được lén lút thuận theo như không quen biết Hứa Bán Hạ đánh giá cô, lần đầu tiên cảm thấy Lão Tô anh ta còn thấp hơn nửa cái đầu số với Hứa Bán Hạ mạnh mẽ cao lớn. Cảm giác rất xa lạ nhưng chắc chắn không phải cảm giác vui vẻ.
Lúc này Hứa Bán Hạ trong mắt chỉ có Triệu Lỗi, mỉm cười nhìn Triệu Lỗi đi đến gần, đi lên trước mấy bước cười nói: “Vừa đúng lúc đưa bác sĩ Tô xem bệnh cho Tiểu Trần đến công trường của tôi xem một lát, không ngờ tới sếp Triệu cũng ở đây, tốt quá rồi, từ lúc tôi xuống máy bay vẫn luôn tìm anh”.
Lão Tô ở bên cạnh nhìn nảy sinh ra nghi ngờ, sao Hứa Bán Hạ nói chuyện Triệu Lỗi không giống với lúc cô nói chuyện với cô y tá trong bệnh viện của anh ta, có chút mềm mại, ấy? Thậm chí còn không thật lòng giống như lúc bình thường cô nói chuyện với lão Tô anh ta, hình như là giả bộ đến tận kẽ răng, đến cả lời nói ra, mỗi chữ đều giống như mang theo mặt mạ. Lão Tô từng nhìn thấy Hứa Bán Hạ và Đồng Kiêu Kỵ và bạn bè ở chung với nhau, giống với lúc ở chung với anh ta, lúc đó vui buồn giận hờn của Hứa Bán Hạ đều viết hết trên mặt, tuy vẫn không giống với những cô gái bình thường nhưng lúc nên nhíu mày vẫn nhíu mày, lúc nên dứt khoát thì trên mặt đầy sát khí, nói đùa lúc chạy bộ buổi sáng cũng đều rất tự nhiên cười hi hi ha ha, nói chung là cô nói chuyện với Triệu Lỗi không được tự nhiên, khác ở đâu thì lão Tô không nói ra được, nhưng chính là cảm thấy Hứa Bán Hạ đối xử với Triệu Lỗi rất khác với anh ta. Nghĩ như vậy lão Tô lại cảm thấy vui vẻ, Hứa Bán Hạ không coi anh ta là người ngoài.
Triệu Lỗi mỉm cười gật đầu chào hỏi lão Tô, vừa nhìn đã sắc bén nhận ra được lão Tô không phải là người lăn lộn ở trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ. Cũng không biết là người có quan hệ như thế nào với Hứa Bán Hạ, chắc chắn không đơn giản chỉ là bác sĩ chữa trị chính cho Tiểu Trần cho nên không tiện chào hỏi nhiệt tình quá, trừ khi tự bản thân Hứa Bán Hạ cứ muốn kéo bọn họ nói chuyện: “Tiểu Hứa, không tồi nhỉ, cọc của cầu dẫn đã được đóng xuống rồi, thi công trên mặt nước có lẽ là rất nhanh. Chuẩn bị một mình làm nhà kho bến tàu hay là chỉ làm nguyên bộ?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Lập Hạng nói chỉ có thể làm nguyên bộ, nếu không thì không cho lượng lớn hàng hoá. Nhưng tôi cũng có nguyên bộ, đặt cái máy sang ở đây, không có người nói nữa đúng không, ha ha. Tôi định làm nhà kho bến tàu trước, sau đó mới từng bước từng bước phát triển nguyên bộ, tiền vốn có hạn, chỉ có thể đi một bước tính một bước. Sếp Triệu anh thấy thế nào?” Hứa Bán Hạ đoán không ra bây giờ Triệu Lỗi đến đây là có ý đồ gì, chắc chắn sẽ không phải là kiểu bắn tên không đích. Bởi vì trời nóng, sau khi nhìn thấy Triệu Lỗi vất vả đi đoạn đường đá kia, dưới nách ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến hình tượng tổng thể của anh ta.
Triệu Lỗi châm một điếu thuốc nói: “Đúng vậy, làm đâu chắc đấy thì vẫn tốt hơn. Tiểu Hứa, cô sắp xếp bố trí như vậy có thể phát triển mưu tính”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đúng vậy, có một lần đi xem một cái xưởng ở Giang Tô, vừa hay cái xưởng đó được xây ở bên cạnh một dòng sông nội địa của kênh đào nối liền hai nước, bọn họ vận dụng phù hợp địa thế khu đất đó xây dựng một bến tàu, đương nhiên là còn đơn sơ hơn bến tàu vận chuyển đường biển của tôi rất nhiều, nhưng nghe nói bọn họ hình như có một nửa hàng hoá là vận chuyển bằng đường sông, giá tiền thấp hơn giá vận chuyển trên đường quốc lộ đường sắt rất nhiều. Nếu như chỗ này của tôi phát triển thì cũng chuẩn bị đi theo con đường đó, tự có một bến tàu, phí chở hàng bằng sa lan ngắn vừa đến vừa đi có thể tiết kiếm được không ít. Cho nên mục tiêu phát triển vẫn là cái loại đồ sộ nặng trịch kia, chỉ có loại này mới có thể phát huy ưu thế của bến tàu của tôi”. Lão Tô không hiểu, chỉ giữ im lặng lắng nghe ở bên cạnh.
Triệu Lỗi hút thuốc, đang muốn nói chuyện thì điện thoại ở trong tay anh ta kêu lên. Triệu Lỗi nhìn số điện thoại hiện lên một cái rồi nói xin lỗi đi nghe điện thoại. Gió biển vù vù, Hứa Bán Hạ đương nhiên không nghe thấy đối phương đang nói cái gì nhưng lại nghe thấy Triệu Lỗi nói gì rất rõ ràng. Vì để tránh nghi ngờ, cô đi gọi Phiêu Nhiễm đang chơi đùa cùng với anh em của mình trở về xe. Vốn dĩ muốn tránh một chút nhưng không ngờ tới Triệu Lỗi mới nói được hai câu giọng nói đã cất cao lên, thái độ rất dữ dội, khiến Hứa Bán Hạ nghe rõ ràng hết những lời nói phía sau.
“Cái gì? Máy tính bảng chiếu giá gốc bán cho tôi? Đã dùng hai năm rồi, bọn họ có biết không? Tiểu Tần, cậu không đừng vội vàng chuyển lời cho bọn họ, nói không tìm được tôi, bảo bọn họ gặp tôi nói chuyện. Cậu nói chuyện với tôi, cậu khó xử, tôi càng khó xử hơn”.
“Đúng, tôi không có yêu cầu gì khác, bảo bọn họ viết nguyên nhân cách chức cho tôi, những cái khác đều dựa theo hợp đồng lao động, kết toán tiền bồi thường cho tôi”.
“Cái gì, nực cười, kiện lên toà với tôi, để bọn họ kiện đi, cậu nói với bọn họ, chuyện gần đây của công ty là mọi người quyết sách, chuyện lớn báo cáo lên hội đồng quản trị phê duyệt, người đại diện pháp luật cũng không phải tôi, bọn họ kiện tôi thì kiện đi. Cá nhân tôi? Được thôi, để bọn họ thu thập chứng cứ, cái điện thoại này của tôi vẫn sẽ không đổi, đợi mấy người gửi lệnh triệu tập từ toà án cho tôi”.
“Được thôi, vậy cậu cũng nói lại với bọn họ, nếu như không thanh toán hết tiền bồi thường cho tôi, không đáp ứng điều kiện của tôi thì tôi sẽ đợi gặp mặt bọn họ trên toà án”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy đã biết quả nhiên là không ngoài dự đoán của mình, nếu hội đồng quản trị đã muốn đuổi Triệu Lỗi thì đương nhiên là sẽ phải sử dụng chút thủ đoạn cưỡng ép, hợp tác vui vẻ chia tay vui vẻ dường như là ban ngày với ban đêm. Triệu Lỗi đáng thương, có thể anh ta bởi vì không thắng được mà buồn phiền mới tắt điện thoại đi.
Hứa Bán Hạ dỗ Phiêu Nhiễm lên xe, nhẹ giọng gọi lão Tô cũng lên xe, lúc này cô mới đi qua nói với Triệu Lỗi đã buông điện thoại xuống, đang nhíu mày hút thật mạnh mấy hơi thuốc: “Sếp Triệu, anh chưa ăn cơm đúng không, bớt giận, chúng ta đi vào trong thành phố vừa ăn vừa nói chuyện”.
Triệu Lỗi vứt điếu thuốc đã hút dở xuống đất, giơ chân ra nghiền mạnh mấy cái, dường như điếu thuốc lá dưới chân kia chính là mấy người “bọn họ” mà hội đồng quản trị phái đến. Xong mới bước qua đầu thuốc lá đã bị giẫm nát bét trên đất, ngẩng đầu lên nói: “Thế này đi, tôi hẹn bạn gái tôi đi ăn cơm, tôi gọi điện thoại cho cô ấy bảo cô ấy đi thẳng đến nơi đó, các cô đi theo tôi đi”.
Nói xong thì rời trước một bước. Hứa Bán Hạ đi theo ở phía sau, trong lòng suy nghĩ, dường như từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ, Triệu Lỗi vẫn chưa nói hai chữ “cảm ơn” chuyện cô cho anh ta mượn xe dùng. Luôn cảm thấy rằng tuy là cho anh ta mượn xe không phải cầu hai chữ “cảm ơn” của anh, nhưng thân là Triệu Lỗi mà nói, anh ta không nói thì có chút không đúng. Nhưng có lẽ là lúc anh ta đang định nói thì điện thoại đến làm tức giận.
Hứa Bán Hạ lên xe thì nói với lão Tô: “Lão Tô, chút nữa cùng ăn cơm đi, tôi mời”.
Lão Tô rất nhanh đã nói: “Các cô đang nói cái gì tôi nghe không hiểu một chút nào, ngồi không bên cạnh cũng rất chán, thôi thì tôi về nhà tự mình ăn cơm”.
Hứa Bán Hạ lại không hề khách sáo, không cố giữ lại, chỉ nói là đưa lão Tô trở về nhà.
Lão Tô vẫn còn đang muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra đến cuối cùng lại không nói, anh ta chỉ cảm thấy bản thân hoàn toàn xa lạ với vòng làm ăn của Hứa Bán Hạ và Triệu Lỗi, ngồi cùng nhau cũng chẳng vui gì, ngược lại cũng không phải đơn giản bởi vì không có chuyện để nói, đây là một cảm giác rất tổng hợp. Hơn nữa, Hứa Bán Hạ ở trong cái vòng tròn đó dường như biến thành một người khác vậy, rất xa lạ, không giống với cô gái hoạt bát mà anh ta đã từng quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.