Không Được Vãng Sinh

Chương 28: Thấu hiểu cho nhau




Đưa lão Tống về nhà rồi đưa Phiêu Nhiễm về nhà, đi được nửa đường thì không ngờ tới Tần Phương Bình lại gọi điện thoại đến, Hứa Bán Hạ mở miệng nói: “Sếp Tần, hôm nay tôi vừa về, để Cao Tân Di mang theo cái cà vạt chính hãng của Valentino cho anh, không biết anh đã nhận được chưa?”. Thật ra Hứa Bán Hạ dùng chân suy nghĩ cũng đoán ra, Cao Tân Di chắc chắn vẫn chưa mang đến, nhưng nói chuyện thì vẫn luôn khách sáo như vậy mà đúng không? Cho dù đối phương có chuyện gì, cô khách sáo trước thì người ta cũng không quá thế nào được. Chỉ là tổng cộng mới mua được bốn cái cà vạt, tặng Tần Phương Bình một cái thì chỉ có thể lấy cái cà vạt kia của Triệu Lỗi đi.
Tần Phương Bình đương nhiên là khách sáo nói cảm ơn, sau đó nói: “Sếp Hứa, buổi tối tôi muốn mời cô ăn cơm, không biết có nể mặt không?”.
Lúc đầu Hứa Bán Hạ đã dặn dò Cao Tân Di, bảo Đồng Kiêu Kỵ cố gắng đi tiếp xúc thân thiết với Tần Phương Bình còn cô tránh né được một lần, nhìn tình thế, hơn nữa lại thêm vừa nãy nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ của Triệu Lỗi khi nói chuyện điện thoại với Tần Phương Bình, dường như quan hệ của hai người có chút khó tả. Cho nên bây giờ Tần Phương Bình mời khách, cô đương nhiên là không thể bảo cậu ta tham gia vào bữa ăn ngày hôm nay của cô, chỉ có thể cười nói: “Lời này của sếp Tần có hơi… anh nể mặt tôi như thế, tôi còn có lời gì để nói. Chỉ là hôm nay vừa hẹn bạn bè đi ăn, bây giờ đang trên đường đến nhà hàng, hay là để muộn hơn một chút tôi mời anh?”.
Tần Phương Bình nghe vậy cười nói: “Tôi cũng biết mời cô muộn như thế này thì cũng không có hy vọng, không sao cả, tôi hẹn cô trưa ngày mai”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, vì sao lại gấp gáp như vậy? Sau khi quen biết cậu ta, ngày trước đều là Đồng Kiêu Kỵ mời cậu ta, bình thường Hứa Bán Hạ cũng không tham dự, Tần Phương Bình cũng không gọi điện thoại gì cho cô, chắc hôm nay cậu ta có chuyện gì đó. Hứa Bán Hạ liên tưởng đến cuộc điện thoại của hai người Triệu Lỗi và Tần Phương Bình, vì vậy cô rất khách sáo cười nói: “Sếp Tần, tôi thật sự rất xin lỗi anh, sáng sớm ngày mai tôi phải ra ngoài, có khả năng sẽ đi mấy ngày mới về. Hay là đợi chút nữa tôi ăn cơm xong thì tôi lập tức đi gặp anh có được không? Tôi bảo đảm sẽ cố gắng không uống say”.
Hứa Bán Hạ nói chuyện khách sáo như vậy, thái độ lại nhẹ nhàng như thế, khiến cho Tần Phương Bình muốn có liên tưởng gì cũng khó nên cậu ta cười nói: “Cũng không phải chuyện lớn gì, ở bên trên giục gắt quá cho nên tôi cũng chỉ có thể lần lượt làm phiền các cô, đợi không kịp đến lúc cô đi công tác trở về. Buổi tối cũng không làm phiền cô nữa, đã uống rượu thì làm gì có chuyện kiềm chế được. Chúng ta nói ngắn gọn ở trong điện thoại luôn đi. Sếp Hứa, cô biết chuyện sếp Triệu rời công ty không?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ, quả nhiên là gọi để nói chuyện này, vì vậy cô lập tức cảnh giác nhưng miệng lại cười hi hi nói: “Biết từ lâu rồi, chuyện này cũng đã trở thành tin tức lớn trong ngành rồi. A Kỳ cũng đã nói với tôi chuyện này, thật đáng tiếc. Sao vậy?”.
Tần Phương Bình cười nói: “Đúng vậy, tôi làm việc cùng sếp Triệu lâu như vậy, không có tình cảm thì cũng có tình thân, hơn nữa tôi còn là do sếp Triệu kéo vào công ty. Lúc đầu tôi muốn từ chức cùng với sếp Triệu, nhưng cô cũng biết đấy, tôi vừa tìm được bạn gái và muốn kết hôn, nếu như tôi từ chức thì chuyện kết hôn chắc chắn sẽ bị nhỡ, cho nên tôi cũng đã nói chỗ khó xử của tôi cho sếp Triệu. Nhưng nếu như tôi muốn tiếp tục ở lại công ty thì bên trên bảo tôi làm cái gì, tôi cũng phải làm cái đó, cô không biết tôi khó xử như thế nào đâu, có mấy lời nói tôi cũng không nói ra được. Nhưng bên trên bảo tôi làm như thế, tôi còn cách gì nữa? Bây giờ tôi chính là con chuột ở trong ống cống, hai đầu không phải là người”.
Hứa Bán Hạ không biết vì sao Tần Phương Bình lại đi kể khổ với cô, chỉ có thể thuận theo cậu ta nói: “Một đời vua một đời triều thần, bên trên bảo làm cái gì, ai dám không làm chứ. Đây cũng là chuyện không còn cách nào cả, nếu không thì ở trong nhà trên có già dưới có trẻ sẽ dựa vào ai nuôi?”.
Tần Phương Bình nghe vậy thở dài nói: “Đúng vậy, nếu như ai cũng có thể hiểu được như sếp Hứa thì tốt rồi”.
Hứa Bán Hạ rất biết điều lập tức hỏi ra một câu: “Ai khiến cho sếp Tần của chúng ta tức giận vậy? Có một số chuyện là không có cách nào cả, bọn họ suy từ bụng ta ra bụng người là không được rồi”.
Tần Phương Bình vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, bên trên cũng làm việc rất tàn nhẫn, biết là mấy năm nay tôi thân thiết nhất với sếp Triệu, bây giờ bọn họ muốn làm khó sếp Triệu, lại cứ đẩy trách nhiệm phái đi nói chuyện với sếp Triệu cho tôi, tôi có cách gì được? Trừ khi tôi không làm nữa. Hazi, bọn họ muốn ép sếp Triệu không còn lời để nói, bảo tôi đi khắp nơi thu thập chứng cứ chuyện ngày thường sếp Triệu có nhận hối lộ…”
Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra vì sao Tần Phương Bình lại nói nhiều như vậy rồi, cậu ta chắc chắn trước khi nói chuyện với cô đã hỏi qua người khác, hơn nữa còn đã gặp khó khăn ở mọi nơi. Cho nên bây giờ cậu ta mới nói lời mềm mỏng trước, bảo Hứa Bán Hạ cô chửi cũng không chửi ra khỏi mồm được. Chẳng trách vừa nãy lúc Triệu Lỗi nhận điện thoại của Tần Phương Bình chưa nói được hai câu đã tức giận rồi, chắc chắn là đã có lời truyền vào tai của Triệu Lỗi. Cho nên Hứa Bán Hạ nghe đến đây thì ngắt lời nói: “Lãnh đạo của các anh đây không phải là đang làm khó anh sao? Bây giờ gian thương là ai, ai cũng biết, ăn hối lộ đút lót đều phải chịu phạt, ai lại ngu ngốc đem chuyện mình nhận hối lộ đút lót cho anh nghe? Không phải là tự đưa mình đến trước đầu họng súng hay sao?”. Không đợi Tần Phương Bình nói ra, lấy chuyện của người lấp vào cái hố của cậu ta, tỏ một thái độ với cậu ta, bản thân sẽ không ngu ngốc mà mang chuyện hối lộ nói ra. Tránh để Tần Phương Bình nói ra mình lại từ chối thì sắc mặt của mọi người đều không dễ nhìn gì. Lúc này Hứa Bán Hạ đã đến nhà hàng mà Triệu Lỗi nói, tuỳ tiện đỗ xe rồi ra ngoài tìm một chỗ dừng chân nói tiếp.
Tần Phương Bình thật không ngờ rằng mình ở chỗ của Hứa Bán Hạ đến lời nói cũng không nói ra được, ngẩn ra một lúc rồi mới nói: “Sếp Hứa, vậy là cô không chịu giúp đỡ?”.
Hứa Bán Hạ rất khách sáo cười nói: “Sếp Tần, không phải là tôi không giúp anh, mà là sếp Triệu quả thực là không có cái gì ở chỗ tôi. Đến tận bây giờ chúng tôi mới làm được một chuyến, vẫn đang thăm dò. Nếu có thì cũng chỉ là ăn cơm uống rượu, chứ chẳng còn cái gì nữa. Sếp Tần, anh là anh em với A Kỳ, anh em của A Kỳ chính là anh em của tôi, anh nghe tôi nói một câu thật lòng, tôi nghĩ là anh có cố hỏi tiếp, cũng sẽ không hỏi được cái gì. Ngoài việc trước mắt nói người hối lộ có lo lắng ra, mọi người vẫn còn một lo lắng nữa, cũng biết sếp Triệu rất giỏi, ai biết được lúc nào anh ấy sẽ vực dậy được, vừa lật được người là đến công ty lớn gì đó làm sếp thì sao? Ít nhất là trong một năm, anh nói ai lại ngu ngốc dám tình nguyện đi giúp đỡ các anh tìm bằng chứng hối lộ của anh ấy rồi đắc tội anh ấy chứ? Hơn nữa đối với anh mà nói, dù sao thì ông chủ Dương cũng không phải là người quản sự cuối cùng. Ngườ quản sự chân chính sẽ không muốn đội lên đầu loại tiếng xấu như chèn ép người đi trước đâu, làm hỏng danh tiếng. Cho nên bọn họ mới đẩy chuyện này cho anh làm, bọn họ muốn để anh là người chịu tội đó. Sếp Tần, người anh em, tôi khuyên anh một câu, đừng chui vào cái hố của lãnh đạo anh nữa, chuyện phí sức cũng không thu được kết quả tốt này, có thể vứt thì vứt đi, nếu không thì đợi đến khi người trong ngành nói xấu anh thì cũng đã muộn rồi. Tôi vẫn còn một câu nói xuất phát từ đáy lòng, anh vẫn nên là nhân cơ hội khoảng thời gian còn đang hỗn loạn này nhanh chóng tiếp nhận công việc nhập vật liệu mà trước kia sếp Triệu làm, anh đi theo sếp Triệu quen biết được nhiều người, lúc người mới còn chưa tiếp nhận thì anh tiếp nhận đi, sau này lúc gạo nấu thành cơm rồi thì người khác cũng không cướp được công việc ở trong tay anh, ít nhất sau này vào thì vẫn phải dựa vào anh. Đừng tốn thời gian vào công việc khiến người ta chỉ trích, càng khiến bản thân trở nên khó xử. Chúng ta là anh em nên tôi cũng nói thẳng với anh, nếu như sếp Tần anh cảm thấy không lọt tai thì cứ coi như tôi chưa từng nói, lời nói này hôm nay tôi nói xong, ngày mai quên đi, tôi cũng coi như chưa từng nói”.
Tần Phương Bình ở đầu bên kia nghe Hứa Bán Hạ nói một tràng dài, ngẩn người một lúc lâu, cậu ta cũng không phải kẻ ngốc, Hứa Bán Hạ chỉ bảo rõ ràng như thế, cậu ta còn không nghe ra lợi và hại sao? Tuy Hứa Bán Hạ không có nói ra nhưng mấy ngày này anh ta cũng đã nghe nhiều ở chỗ người khác, nếu như thật sự tiếp tục làm theo những người hội đồng quản trị phái đến nói thì chỉ sợ là người mắng chửi cậu ta là Hán gian, kẻ phản bội cũng có. Thật ra bị người ta chửi cũng thôi, chỉ cần giữ được vị trí, sau này người ta gặp cũng không phải là vẫn khách sáo với cậu ta sao? Đây cũng là điều cậu ta suy nghĩ từ lâu. Quan trọng nhất vẫn là những lời Hứa Bán Hạ nói phía sau, cô nói rất đúng, nhận thời cơ còn sớm tiếp nhận công việc nhập vật liệu của kho hàng kia của Triệu Lỗi mới là đúng đắn, ai cũng biết đó mới là miếng thịt béo bở nhất. Bây giờ cậu ta không giành giật từng giây tranh giành việc bên than để tạo thành việc đã thành sự thật, mà lại đi quấn lấy loại việc bê bối đuổi giết Triệu Lỗi này, quả thực là không khôn ngoan,lời này của Hứa Bán Hạ thật sự là xuất phát từ đáy lòng. Tuy cậu ta rất mạnh miệng rất sĩ diện, không nói cái gì cả nhưng trong lòng đã quay đầu chuyển hướng từ lâu rồi, gần như là không cần suy nghĩ nói: “Sếp Hứa, thật sự là anh em, không còn gì để chê trách. Đợi đến khi nào cô về, tôi mời cô ăn một bữa, xin cô chỉ bảo về chuyện của thị trường vật liệu thép”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì lập tức cười nói: “Anh em, nói cái gì mà xin chỉ bảo với không chỉ bảo, lúc nào anh cần tôi chỉ cần một cú điện thoại là được rồi. Nói với A Kỳ cũng được”. Hứa Bán Hạ vừa nói một tràng dài như thế, cũng có ý đặt cược, bất kể như thế nào thì giật dây Tần Phương Bình tiếp nhận công việc nhập hàng hoá của Triệu Lỗi, đối với cô mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, còn hơn một người sếp mới, cô phải khéo léo nhờ người tìm đến đúng không? Hơn nữa người mới tới, làm có đúng hay không còn không biết nữa, ban đầu vì để nịnh bợ Triệu Lỗi đã tốn bao nhiêu công sức? Ai biết được là có hợp ý với người mới đến hay không, thôi thì đặt cược lên người Tần Phương Bình, nhỡ đâu cậu ta làm được việc, mọi người có tình cảm từ trước, nói cái gì cũng dễ dàng. Cô đã hiểu thấu Tần Phương Bình, muốn khống chế cậu ta là dễ dàng nhất, chỉ cần lấy tiền hoa hồng ra là được. Đã làm người tốt lại còn được lợi, một mũi tên trúng hai đích, vốn là chủ ý Hứa Bán Hạ quyết định.
Hứa Bán Hạ buông điện thoại xuống, giơ tay kéo cửa xe, xác định xe có đóng hẳn hay không mới chuyển tới bên còn lại, láng máng cảm thấy ở sau lưng có người nên cô cảnh giác quay người lại, chỉ nhìn thấy một chấm ánh sáng đỏ lơ lửng trong bóng tối, dựa theo ánh sáng mờ tối của đèn đường để nhìn rõ thì lại là Triệu Lỗi. Trong lòng Hứa Bán Hạ ngạc nhiên, cũng không biết Triệu Lỗi đến từ lúc nào, không biết được anh đã nghe được bao nhiêu. Trong lòng vội vàng giống như điện nhanh chóng nhớ lại những lời vừa nói một lần, hình như không có lời nào là bất lợi với Triệu Lỗi thì mới hơi yên tâm trong lòng. Nếu không thì, bây giờ đang là khoảng thời gian Triệu Lỗi không được như ý nhất, nhạy cảm nhất, rất có thể sẽ đắc tội với anh ta trong lúc vô thức.
Chỉ nghe thấy Triệu Lỗi dịu dàng như không có chuyện gì nói: “Tôi còn cho rằng cô đi nhầm nhà hàng rồi, lâu như vậy rồi mà còn chưa đến nên tôi mới ra ngoài xem xem”. Nói xong thì đi đằng trước dẫn đường, Hứa Bán Hạ đi theo, trong lòng không rõ ý đồ thực sự Triệu Lỗi ra ngoài là gì.
Hai người đi đến phòng bao, lúc phục vụ mở cửa phòng ra, Triệu Lỗi hơi ngừng lại một cái, có ý muốn mời Hứa Bán Hạ vào trước, Hứa Bán Hạ vội vàng dừng bước, thế nào cũng không muốn tiếp một bước này. Triệu Lỗi thấy vậy thì mỉm cười, đi vào trong trước, lúc này Hứa Bán Hạ mới đi theo vào. Đi vào trong, Hứa Bán Hạ nhìn về phía bạn gái của Triệu Lỗi trước, có thể nhìn ra được là cô ta rất không vui khi bạn trai của mình còn ra ngoài đón Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ thầm cười lạnh.
Bàn là bàn dài, Triệu Lỗi đương nhiên là đi đến chỗ của bạn gái anh ta bên kia, bạn gái anh ta ngồi cạnh cửa sổ, anh ta ngồi hơi nghiêng ở phía ngoài. Hứa Bán Hạ ngồi đối diện với bọn họ.
Triệu Lỗi ngồi xuống thì nói với cô phục vụ vừa đi theo vào: “Lấy hai chai bia lên trước”. Sau đó đưa thực đơn cho bạn gái của anh ta, bảo cô ta gọi món.
Hứa Bán Hạ ngồi nghiêng người, một tay gác trên lưng ghế dựa, nói với hai người ngồi đối diện: “Sếp Triệu, hôm nay tôi uống một chai bia, còn anh thì tuỳ. Đi miền Bắc một chuyến lại uống đến bệnh rồi”.
Đúng lúc cô phục vụ mang hai chai bia vào, Triệu Lỗi nhận lấy rồi đưa cho Hứa Bán Hạ một chai, cười nói: “Để tôi bao cho, có vẻ cô còn suy sụp tinh thần hơn cả tôi”. Triệu Lỗi tự mình rót rượu, bạn gái của anh ta không uống, cứ muốn uống sữa chua, anh nói thẳng với Hứa Bán Hạ: “Tiểu Hứa, mấy ngày nay cảm ơn cô. Còn có ngày hôm nay”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ lập tức hiểu ra vừa nãy Triệu Lỗi nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Tần Phương Bình, nếu không thì sẽ không cố ý nói ra ba chữ ngày hôm nay: “Sếp Triệu không cần khách sáo, ai gặp phải trường hợp này cũng sẽ nói như thế mà thôi, người chửi mắng té tát sếp Tần cũng không phải chỉ có một mình tôi”.
Triệu Lỗi trêu đùa cụng ly sữa chua của bạn gái, ngẩng đầu uống hết: “Không giống nhau, cô đã dẫn dắt cậu ta”.
Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lỗi hiểu được tấm lòng của cô thì rất vui vẻ, hơi cúi đầu cười nói: “Không phải việc to tát gì, hơn nữa tôi cũng không làm vật hy sinh”.
Triệu Lỗi cười không nói tiếp. Nhưng Hứa Bán Hạ nhìn ra được là bạn gái của Triệu Lỗi khá tức giận, sao lại có thể không tức giận, cô nói chuyện với Triệu Lỗi đừng nói đến là chen mồm vào, đến nghe cũng nghe không hiểu. Không ngờ tới cô gái nhỏ sẽ mở miệng nói: “Cô Hứa, cô thực sự là tốt nghiệp trường đại học Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền gì đấy sao? Tiếng Anh của cô thật lưu loát”.
Hứa Bán Hạ cười ha ha, nói tiếng Anh: “Sinh viên tính là cái gì”.
Triệu Lỗi ngạc nhiên nhìn Hứa Bán Hạ, mấy ngày trước anh ta và bạn gái cãi nhau, nói anh ta lừa gạt, sao Hứa Bán Hạ có thể là nông dân, không ngờ tới Hứa Bán Hạ thật sự không phải là xí nghiệp nông dân. Đáng lẽ phải hiểu rõ từ lâu, đáng lẽ lần ở đảo đó nên hiểu rõ. Chỉ là anh ta không hỏi, nhưng cũng không ngăn cản bạn gái đặt câu hỏi.
Hứa Bán Hạ cười giải thích: “Hôm ở Hàng Châu đó nói Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền gì đó là bất đắc dĩ, không tin sếp Triệu có thể đi hỏi sếp Quách, hôm đó bởi vì là bên bàn của chúng tôi chỉ có một mình sếp Quách là tốt nghiệp từ đại học, tuy là trường địa học nhưng vẫn bị bọn người Ngũ Kiến Thiết và Cầu Tất Chính cười nhạo thành cái gì đó, sao tôi còn dám nói mình tốt nghiệp đại học. Sau này chỉ có thể đâm lao rồi theo lao thôi, mọi người cũng biết tốt nghiệp từ Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền, tôi nói rõ ra mình tốt nghiệp trường đại học gì thì là làm kiêu rồi”.
Triệu Lỗi nghe vậy thì cười nói: “Tiểu Hứa, cô gian xảo quá, cô lừa tôi tốt nghiệp trường đại học Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền thì không nói, lần đi đảo đó, cô còn nói cô xem “Thương Giới” nghiên cứu kinh nghiệm quản lý, cũng là lừa tôi đúng không? Còn có cái gì mà chơi trò chơi trên máy tính bảng?”.
Hứa Bán Hạ có chút đắc ý, không ngờ tới Triệu Lỗi còn nhớ chuyện nhỏ nhặt này: “Đương nhiên, đương nhiên, hôm nay sẽ vạch trên hết toàn bộ, ha ha. Nhưng vẫn mong sếp Triệu có thể giữ bí mật chuyện này, thân phận của tôi và sếp Triệu không giống nhau, nếu như bị bọn người Ngũ Kiên Thiết biết thì sau này tôi không dám gặp lại bọn họ nữa”.
Triệu Lỗi nói: “Thân phận của chúng ta thì có gì không giống? Ồ, cô là ông chủ, tôi là người làm thuê, quả thực là không giống nhau. Tiểu Hứa, chúng ta bớt nói mấy lời thừa thãi đi, cô biết hôm nay tôi đến bến tàu của cô xem là có ý gì không?”.
Hứa Bán Hạ hơi ngạc nhiên, Triệu Lỗi nói thẳng ra như thế, chuyện gì? Đây dường như không phải phong cách có tài khống chế trước kia của anh ta. Cho nên cười nói: “Cái này thì tôi không rõ lắm, tôi cũng đang cảm thấy rất kỳ lạ”.
Triệu Lỗi cười nói: “Bên Cầu Tất chính kia nợ tiền của tôi, tôi dùng cách của cô nói lấy về được một ít, vẫn còn hơn bảy mươi vạn… Cô xem, tôi từ chức rồi, cũng không thể tiếp tục nữa. Mấy ngày trước tôi nói chuyện với ông ta một lát, ông ta đồng ý A Quách chuẩn bị sửa thiết bị cũ còn thiết bị mới mua đến thì chuyển sang bán cho tôi, tiền ông ta nợ tôi cứ tính như vậy. Tôi nhớ đất ở chỗ cô rất lớn, tạm thời cũng chưa có hạng mục gì nên tôi chuyển thiết bị đến chỗ của cô, cô và tôi hợp tác, sau khi trang bị dây chuyền sản xuất khởi động rồi mới nghĩ đến cái khác”.
Hứa Bán Hạ nghĩ, chết rồi, đó không phải là bộ thiết bị khiến cho Phùng Ngộ tức giận kia sao? Vậy sao có thể để ở trong địa bàn của mình được. Nhưng không tiện nói với Triệu Lỗi, tránh cho Triệu Lỗi biết Phùng Ngộ cực kỳ ghét dây chuyền sản xuất này, làm không tốt khiến cho Quách Khải Đông biết được, Quách Khải Đông sẽ nghi ngờ đến Phùng Ngộ. Nhưng hợp tác với Triệu Lỗi lại có triển vọng mê người như thế. Hứa Bán Hạ đấu tranh suy nghĩ lúc lâu nhưng vẫn mỉm cười nói: “Sếp Triệu, mối làm ăn này anh không có lợi. Bộ thiết bị đó trên thị trường đã có trong sản xuất, thị trường cũng đã bão hoà, bây giờ anh mới nhập vào thì phải tốn rất nhiều công sức mới được một con đường máu chen chân vào thị trường. Người ta đều là mối quan hệ cẩn thận mấy năm liền, nếu như chúng ta có đủ tiền vốn thì đầy đủ nguyên bộ cũng thôi, nếu không thì tôi nghĩ chúng ta tốn sức lại không thu được kết quả tốt”.
Triệu Lỗi mỉm cười nói: “Tiểu Hứa, cô nghĩ nhiều rồi. Thị trường này tôi đã tìm hiểu qua rồi, vẫn còn chỗ trống. Trưng cầu ý kiến của A Quách, cậu ta cũng nói y như thế. Lại trói buộc thêm bến tàu lại với nhau, chi phí của chúng ta đã định sẵn là ít hơn nhà người khác một chút rồi, ở dưới tình huống lãi ít tiêu thụ mạnh này, chúng ta chỉ cần bằng lòng đưa một chút lợi ích ra, thị trường sẽ tiến nhập rất dễ dàng”.
Hứa Bán Hạ biết Triệu Lỗi nói không sai nhưng ở giữa vẫn còn có một Phùng Ngộ, cho dù là Hứa Bán Hạ cô vong ân phụ nghĩa thì sức mạnh tiền vốn của Phùng Ngộ rất hùng hậu, lại đều là tiền mặt tích cóp được trong nhiều năm, không vay nợ, nếu như anh ta quyết tâm đập một cái thì thà rằng không kiếm tiền, giá cả cũng phải ép thấp hơn so với Triệu Lỗi, mấy tháng sau Triệu Lỗi còn duy trì như thế nào? Cho nên suy nghĩ từ hai phía đều không thể hợp tác với Triệu Lỗi. Nên xin lỗi nói: “Sếp Triệu, tôi vẫn thấy không khả quan. Ngược lại, tôi vẫn xem trọng khối thị trường miền Bắc kia, chuẩn bị chuyển dời tiền vốn đến đó đập”.
Triệu Lỗi nghe vậy chỉ nhìn Hứa Bán Hạ, hôm nay anh ta chỉ là bởi vì trong lòng có chút phiền chán, lái xe ra ngoài, ngẫu nhiên chọn phương hướng đi đến nhà kho của Hứa Bán Hạ. Không ngờ tới vừa đến nơi nhìn thì nơi đó đã thay đổi hoàn toàn, không khỏi nghĩ đến chuyện anh ta thương lượng với Cầu Tất Chính bởi vì chuyện khoản nợ hơn bảy mươi vạn chưa trả, cuộc thương lượng đã xảy ra lúc anh ta vẫn còn ở vị trí cũ, bản thân anh ta cũng dự tính. Sau khi từ chức, Cầu Tất Chính còn sẽ giữ lời nói ban đầu hay không. Cho nên anh ta muốn lôi kéo Hứa Bán Hạ, một là bởi vì biết được từ chỗ của Quách Khải Đông, con người này rất mạnh mẽ, ai cũng đừng nghĩ đến nợ cô một cách vô lý, hai là Hứa Bán Hạ có một mảnh đất công nghiệp rộng lớn và thuận tiện, xây dựng nhà xưởng ở trong đó quả thực là chỉ có lợi chứ không có hại.
Lúc đầu Triệu Lỗi còn muốn suy nghĩ thử xem nói chuyện với Hứa Bán Hạ như thế nào, nhưng vừa nãy ở bãi đậu xe nghe thấy cuộc điện thoại của Hứa Bán Hạ và Tần Phương Bình, trong lòng rất cảm động. Sau khi anh ta từ chức cũng không phải là không có ai thể hiện sự quan tâm và đồng cảm với anh ta, lời nói hùng hồn cũng nghe không ít, nhưng anh ta không phải kẻ ngốc, sao lại có thể không nghe ra được sự thăm dò ở trong đó chứ, chẳng qua là chờ thời cơ hành động, xem anh ra sau khi từ chức thì đi con đường nào. Duy nhất chỉ có Hứa Bán Hạ là lấy hàng thật ra, phản ứng đầu tiên khi nhận được tin tức là suy ngẫm tình thế khó khăn trước mắt của anh ta, cung cấp công cụ đi lại cho anh ta, nói thật thì nhiều năm đi lại bằng xe, rời xa xe thật sự là không sống nổi một ngày, hơn nữa Triệu Lỗi trẻ tuổi đắc ý, tâm cao khí ngạo, vừa từ chức đối xử đã rớt xuống ngàn trượng, phải đi lại bằng xe bus, taxi trong lòng anh ta cũng cảm thấy không chịu nổi, cho nên chiếc xe của Hứa Bán Hạ đã giải quyết giúp anh ta tận gốc vấn đề lớn này. Mà lời khuyên của Hứa Bán Hạ với Tần Phương Bình, Triệu Lỗi càng khắc sâu vào trong lòng. Những lời nói đó không phải là anh ta không nghĩ tới, nhưng nếu như đổi thành anh ta nói với Tần Phương Bình thì chẳng khác gì anh ta đang cần xin Tần Phương Bình giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ta một con đường sống. Đây đâu phải là chuyện mà anh ta có thể làm ra được? Hơn nữa từ sau khi anh ta từ chức xem như là đã chịu đủ thái độ trở mặt của Tần Phương Bình, thật sự là không thèm nói chuyện với hạng người này nhiều thêm một câu nào, bây giờ Hứa Bán Hạ ra mặt là tốt nhất, không tin là Tần Phương Bình không nghe lọt lời nói uy hiếp kết hợp cùng với cám dỗ này. Vì vậy sự phòng bị trong lòng của Triệu Lỗi đối với Hứa Bán Hạ vơi đi phần nào, người xưa nói hoạn nạn mới gặp được chân tình, Hứa Bán Hạ có thật lòng hay không thì chưa nói nhưng ít nhất người này làm việc là ngay thẳng thật thà, đối xử với người khác có lương tâm. Cho nên suy nghĩ anh ta muốn hợp tác với Hứa Bán Hạ lại nhiều thêm rất nhiều. Nếu anh ta đã thiện cảm với Hứa Bán Hạ thì cũng không cần phải đắn đo, trực tiếp nói thẳng cách nghĩ của mình ra, không ngờ tới sẽ bị Hứa Bán Hạ từ chối nhanh chóng thẳng thừng như thế, nhưng Triệu Lỗi cũng không tức giận, như thế này mới tốt, thể hiện con người Hứa Bán Hạ này đối với anh ta không phải là hư tình giả ý. Nếu không nếu như Hứa Bán Hạ chỉ nói là sẽ suy nghĩ thì một ngày kéo dài thành mấy chục ngày khiến anh ta cứ lo lắng không yên chờ đợi, ngược lại càng hại anh ta sâu hơn.
Triệu Lỗi cười nói: “Tiểu Hứa, tôi cảm thấy cô không muốn dính líu đến bộ thiết bị này có thể là có lý do gì đó, bởi vì dựa theo tôi phân tích thị trường thì bộ thiết bị này sẽ không không khởi động được. Nhưng tôi không ép cô, cái phương án này chúng ta không suy nghĩ nữa. Lúc đầu tôi chỉ là tức giận khi làm nghề nghiệp quản lý lại bị hội đồng quản trị đối xử như thế, nghĩ mình làm ông chủ một lần đã nghiện, nhưng bây giờ tôi đã vứt bỏ cái suy nghĩ này rồi. Chỉ là Tiểu Hứa à, tôi cũng không xem trọng kế hoạch ở miền Bắc của cô, đầu tiên là tiêu thụ mạo hiểm rất lớn, lợi nhuận của mỗi đơn làm ăn kém xa với mạo hiểm, không đáng để mạo hiểm như thế, hơn nữa cô vào thị trường không đúng thời điểm, cũng sắp đến mùa ế hàng cuối năm rồi, lại càng thêm mạo hiểm. Cô suy nghĩ thử xem, mạo hiểm mượn dùng tiền vốn của công ty lão Tống sẽ có hậu quả gì?”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên với sự thẳng thắn của Triệu Lỗi, ngày trước khi nói chuyện với Triệu Lỗi, anh ta không bao giờ nói rõ ràng như thế này, toàn nói đơn giản mấy câu để cô về nhà tự suy nghĩ, suy xét mãi không ra. Chẳng lẽ Triệu Lỗi cảm động trước thái độ của cô? Triệu Lỗi là người dễ dàng bị cảm động như thế? Nhưng nếu như không phải cảm động thì anh ta tại sao lại khác thường như vậy? Trong lòng Hứa Bán Hạ nghĩ, bằng bất cứ giá nào thăm dò lần cuối cùng, chỉ cần không ảnh hưởng đến nguyên tắc, cũng là ăn ngay nói thật thôi. Cho nên cười nói: “Với bộ thiết bị sếp Triệu đề ra này tôi có hai nỗi đắn đo lớn, một là ngưỡng khởi đầu của bộ thiết bị thấp quá, kỹ thuật hàm lượng không cao, tiền vốn nhu cầu không lớn, nếu như thị trường tốt thì ai cũng có thể dùng chút tiền mua miếng đất khởi động, tương lai, vĩnh viễn sẽ là ăn không no đói không chết, kiếm tiền vất vả, tôi không coi trọng mối làm ăn kiểu này. Cái còn lại tôi không tiện nói nhưng cũng là nỗi lo lắng lớn nhất của tôi”.
Triệu Lỗi suy nghĩ nói: “Nỗi lo lắng thứ hai của cô tôi có lẽ có manh mối rồi, còn về nỗi lo lắng thứ nhất, ha ha, cũng không phải không có”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không phải cũng không phải không có mà là rất có. Cách quản lý của sếp Triệu rất vĩ mô, cho nên mới có thể điều động xí nghiệp lớn như thế, hoàn toàn không giống với cách việc gì cũng phải tự làm lấy của sếp Quách. Nếu như các anh thay đổi vị trí thì sếp Triệu giết gà lại dùng dao mổ trâu, nhân tài không có chỗ dùng không nói, cũng chưa chắc đã quản lý tốt. Cũng giống như Tào Chí Thâm nhảy vào nhà trẻ vậy, nhìn thấy những đứa trẻ kêu cha gọi mẹ chỉ biết lo lắng toát mồ hôi, còn không có tác dụng bằng hai ba câu nói của mẹ của bà. Cái nỗi lo lắng thứ hai vẫn mong sếp Triệu có thể giữ được bí mật, nếu không thì người ngoài cuộc như tôi tiếp tay làm việc xấu cho người khác rất không đáng”.
Triệu Lỗi cười gật đầu, Hứa Bán Hạ đã nói như thế anh ta càng chắc chắn là nỗi lo lắng thứ hai có liên quan đến Quách Khải Đông, từ sau khi Quách Khải Đông ra ngoài vẫn luôn tìm người đã hãm hại anh ta vào tù, cũng nói chuyện Hứa Bán Hạ uy hiếp anh ta với Triệu Lỗi, nhưng bản thân Quách Khải Đông cũng cảm thấy Hứa Bán Hạ không thể làm ra chuyện hãm hại anh ta vào tù, bởi vì như thế không có lợi với cô. Trong lời nói của Hứa Bán Hạ gắn Quách Khải Đông và bộ thiết bị này lại với nhau, Triệu Lỗi càng thêm khẳng định, bộ thiết bị này có thể chính là nguyên do dẫn đến Quách Khải Đông xảy ra chuyện. Triệu Lỗi là người đứng cao nhìn xa, cho dù là đến nỗi rõ như lòng bàn tay đối với một số bộ phận thị trường của ngành nghề này thì cũng đều đã xem qua, vốn dĩ không suy nghĩ chi tiết như thế, bây giờ Hứa Bán Hạ chỉ ra, anh ta muốn liên tưởng không đến cũng khó. Xem ra bên ngoài là chuyện của một bộ thiết bị nhưng thực ra bên trong đã là cuộc chiến lớn của ba nước của Ngũ Kiến Thiết, Cầu Tất Chính và Phùng Ngộ rồi. Suy nghĩ thêm một chút, báo đáp ân tình bản thân không ngờ tới có thể là có nguyên nhân, bởi vì sản phẩm của công ty trước kia của anh không phải là cùng một đường với bọn họ, mà với tư cách là bạn bè của Quách Khải Đông, hàng ngày anh ta đều tham dự vào trong đó, còn sửa lại bộ thiết bị đã biết rõ sẽ thêm phiền phức, mưu tính này có chút nên nghi ngờ. Cho nên, trong lòng của Triệu Lỗi cũng lờ mờ nghi ngờ nguyên nhân vì sao Quách Khải Đông không nhắc nhở anh ta, vì sao Quách Khải Đông biết rõ rằng bộ thiết bị này là bom hẹn giờ mà vẫn khích lệ anh ta mua vào? Chẳng lẽ Quách Khải Đông vẫn luôn không cam tâm chuyện Triệu Lỗi anh việc gì cũng hơn anh ta mà dẫn đến ghen ghét ganh tị? Cũng may là vừa nói Hứa Bán Hạ đã từ chối, nếu không thì sau khi anh ta tiếp nhận đến tay sẽ trở thành trung tâm của gió bão, ngày tháng sau này sẽ chết không có chỗ chôn.
Nói chuyện với Hứa Bán Hạ thật sự là mệt, có rất nhiều chuyện đều là trước kia anh ta chưa từng đối mặt qua, trên báo luôn đề cập đến đổi lập trường suy nghĩ, quả nhiên, địa vị thay đổi, cách thức tư duy cũng thay đổi, chỉ là đổi lập trường suy nghĩ nào có dễ dàng, ít nhất cũng phải có một quá trình thay đổi tâm lý, vật chất có quán tính, tư duy của con người cũng có quán tính. Triệu Lỗi không khỏi lại nghĩ đến nỗi lo lắng thứ nhất của Hứa Bán Hạ, không nhịn được cười thầm, thật ra Hứa Bán Hạ nói chuyện vẫn rất khách sáo, với khả năng chỉ huy thiên quân vạn mã trước kia của anh ta, đột nhiên có một ngày căn nhà nhỏ bên biển có tiểu chủ trông giữ một dây chuyền sản xuất, không nói là dùng người không đúng chỗ, chỉ mỗi sự chèn ép mà những tiểu chủ kia phải chịu cũng đã đủ để anh uống một hũ. Anh ta không làm được giống như Hứa Bán Hạ, có thể gạt bỏ thân phận của mình, lấy Tảo Đạo Điền Vẫn Đạo Điền tự huỷ, lúc làm việc có thể tiến có thể lui. Bảo anh ta thấp hèn xưng anh xưng em ở khắp mọi nơi, làm không nổi là thứ hai, làm ra được cũng khiến mình tức chết. Con người tinh tế Hứa Bán Hạ này không phải là không biết, chỉ là không tiện nói ra mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng cũng đã sáng tỏ, còn giận dỗi cái gì, cần gì cứ phải cố chấp ôm lấy suy nghĩ làm ông chủ, người gì thì là dự đoán đó, cưỡng cầu đều không được. Trở về với quỹ đạo thuộc về riêng mình mới là tốt nhất.
Nghĩ đến đây, bản thân Triệu Lỗi không khỏi cảm thấy buồn cười trước sự giận dỗi của mình trước đó, khuôn mặt tươi cười nâng ly rượu lên, nói với Hứa Bán Hạ: “Cảm ơn cô, tháo một nút thắt nữa trong lòng tôi”.
Hứa Bán Hạ không biết rốt cuộc là nút thắt nào, ở trong mắt của cô, bây giờ nút thắt trong lòng của Triệu Lỗi nhiều đến nỗi đếm không hết, ai biết được là mình đánh bừa đánh bậy lại trúng vào cái dây thắt nào của anh ta chứ. Nhưng quan tâm anh ta làm gì, muốn cạy ra được rốt cuộc là nút thắt trong lòng nào từ miệng của Triệu Lỗi cũng không đối phó dễ dàng như lão Tô, không bằng cứ gác sang một bên, anh ta muốn cảm ơn thì nhận, chỗ Triệu Lỗi cần phải cảm ơn cô rất nhiều. Hơi cụng ly với Triệu Lỗi, uống một ngụm thật lớn.
Bạn gái của Triệu Lỗi thấy Triệu Lỗi và Hứa Bán Hạ rất ăn ý, vẫn luôn ở trong dáng vẻ không nói gì nhưng trong lòng cực kỳ khó chịu, thấy hai người liếc mắt đưa tình uống một ly rượu, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, giơ tay ra cướp điếu thuốc trong tay của Triệu Lỗi, gào lên nói: “Anh đã hút thuốc cả một buổi tối rồi, nhiều đến nỗi cổ họng của em cũng ngứa hết lên rồi, không được phép hút nữa, anh đã đồng ý với em là cai thuốc đó”.
Triệu Lỗi không cướp về, chỉ mỉm cười nhìn bạn gái của anh ta, thật ra trong lòng rất khó hiểu, vì sao cô ta nổi nóng như thế mà không thông cảm cho anh ta chứ. Gần đây trong lòng anh ta cảm thấy rất phiền nên mới hút lại thuốc lá mà anh đã cai, bản thân anh ta cũng vô thức hút rất nhiều, nhưng mấy ngày nay thực sự là không rời được thuốc lá.
Mà Hứa Bán Hạ lại rất tinh tường, bạn gái của Triệu Lỗi cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa ghen đến nổi bão. Cô ta càng như thế, Hứa Bán Hạ càng thể hiện hào phóng, gọi cô phục vụ đến, giọng điệu hào nhã dặn dò: “Cô lấy cho tôi mấy cây nến đến đây để cho bớt mùi thuốc lá”.
Bạn gái của Triệu Lỗi lập tức nhận ra có mùi gì đó không đúng, nhưng người ta cũng là vì tốt cho cô ta, sao cô ta có thể nói ra khỏi miệng được, cho nên bữa ăn này chỉ nhìn thấy cô ta buồn bực khó chịu. Triệu Lỗi không biết phải làm sao, cũng không tiện dỗ dành cô ta trước mặt Hứa Bán Hạ nên chỉ có thể coi như không nhìn thấy, hỏi Hứa Bán Hạ: “Đốt nến có thể làm tan khói thuốc sao? Nguyên lý gì vậy?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Ai biết được là nguyên lý gì chứ, dù sao thì thực tiễn là thế, hiệu quả tốt là được rồi. Ừ, trong toán học vật ký gọi cái này là mệnh đề”.
Triệu Lỗi cười nói: “Cưỡng từ đoạt lý”. Trong lòng nghĩ có thể là do ấn tượng ban đầu quá sâu sắc nên cho dù biết được Hứa Bán Hạ không phải tốt nghiệp từ Tảo Đạo Điền Vãn Đạo Điền, nhưng vẫn không nhìn ra được dáng vẻ nhã nhặn, nhưng gặp mặt cô anh ta vẫn luôn cảm thấy vui vẻ, cô luôn có thể khiến anh ta cười, cười lúc anh ta phiền muộn nhất: “Tiểu Hứa, tôi vẫn phải khuyên cô, kế hoạch nhập hàng ở miền Bắc phải cẩn thận. Ít nhất thì cũng phải đợi người đó đoạt quyền có thông tin chính xác mới được”. Triệu Lỗi cũng không muốn nhắc đến tên của Tần Phương Bình.
Người khác không biết, Hứa Bán Hạ đương nhiên biết, cũng càng chắc chắn là Triệu Lỗi đã nghe được toàn bộ cuộc gọi giữa cô và Tần Phương Bình, thật nguy hiểm, may là không có ăn nói linh tinh. Bây giờ nghe được Triệu Lỗi còn khuyên cô cẩn thận, Hứa Bán Hạ hiểu được sự quan tâm của Triệu Lỗi, coi như là có ý có qua có lại đi, nếu không thì sẽ không vừa nói rồi lại nói tiếp. Cô cũng nói lời thật lòng của mình ra: “Sếp Triệu, chuyện này đợi không nổi, vẫn phải khai thác thị trường tiêu thụ, có chút áp lực thì động lực cũng lớn mà. Nếu không nếu như không lường trước được thì đi miền Bắc cũng không có ý nghĩa gì. Mấy ngày trước tôi vẫn còn đang do dự là có làm hay không, mấy ngày này vẫn đang do dự. Nhưng nghĩ lại, người biết được con đường này có thể đi được khẳng định không chỉ có một mình tôi, người khác vì sao không làm, đơn giản chính là vì những lo lắng về tiêu thụ. Nếu mọi người đều đã nhìn thấy con đường tốt này, lại không dám đi chứng minh rằng thị trường rất lớn, rất có thể xuống tay đập một vốn”. Hứa Bán Hạ cố ý nói chuyện này cực kỳ tuyệt, muốn xem xem thái độ phản đối của Triệu Lỗi rốt cuộc kiên quyết như thế nào.
Triệu Lỗi nghĩ một lúc rồi nói: “Cô đây là đang đánh cược. Tôi thấy trong lòng của cô không có cái gì, định làm đến đâu tính đến đó”.
Hứa Bán Hạ nhịn không được hỏi đuổi một câu: “Sếp Triệu anh cảm thấy xác suất thua lỗ là bao nhiêu?”
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ, khoảnh khắc này anh ta ngẫm nghĩ lại con người Hứa Bán Hạ này một lượt, đột nhiên cảm thấy người này thật phức tạp, không thể dùng lẽ thường để đánh giá. Nghĩ một lúc lâu, cũng nhìn Hứa Bán Hạ rất lâu, nhìn lâu đến nỗi hai mắt của bạn gái anh ta ở bên cạnh đỏ cả mắt, lúc này Triệu Lỗi mới chậm chạp nói: “Đối với người khác, có lẽ xác suất thất bại rất cao, còn đối với cô thì khó nói. Chuyện trước tết lần đó nếu đổi thành người khác thì có thể đã nhảy xuống biển gần đó rồi. Nhưng vào tay của cô thì lại trở thành thuận lợi có ích. Cho nên về kế hoạch miền Bắc của cô tôi không thể phán đoán được”.
Hứa Bán Hạ nghiêm túc nhìn Triệu Lỗi, nhìn anh ta nói xong, không ngờ tới lại có kết luận như vậy. Trong chốc lát không biết nên nói gì, có chút mờ mịt suy nghĩ một lúc, trong lòng chỉ cảm thấy câu trả lời này của Triệu Lỗi có lẽ không phải qua loa, vậy thì lời nói của anh ta có phải là có thể giải thích thành “Người khác có lẽ không được, nhưng đối với Hứa Bán Hạ cô mà nói thì lại là chuyện thành bại do người hay không”. Nếu như như thế này, Hứa Bán Hạ cầm ly rượu lên, hơi dừng một chút, rồi sau đó gõ một cái lên bàn nói: “Vậy thì cứ quyết định như thế đi, các anh đều chúc phúc tôi một ly”. Nói xong uống hết ly rượu của mình.
Trái lại Triệu Lỗi cũng không ngạc nhiên, anh ta cảm thấy trước khi Hứa Bán Hạ nói, cán cân trong lòng đã nghiêng về phía quyết định miền Bắc rồi, nói ra chỉ là bởi vì có được một cái chứng thực. Cô tin tưởng anh ta, cũng tin tưởng vào năng lực phán đoán của anh ta, cho nên mới nghiêm túc lắng nghe phân tích của anh ta, quyết định ngay tại chỗ. Giây phút này, Triệu Lỗi dường như có tinh thần trách nhiệm cùng vui cùng buồn với Hứa Bán Hạ. Cho nên cũng không do dự, cầm chai rượu lên, cô ý rót thêm vào ly rượu của mình cho đầy, sau đó cũng mang một chút khí thế lưu manh gõ bàn, nói một câu “thuận buồm xuôi gió” rồi uống hết sạch. Hình ảnh hoàn toàn khác với Triệu Lỗi trước kia.
Hứa Bán Hạ lập tức nói với Triệu Lỗi: “Sếp Triệu, rất nhanh thôi tôi sẽ trả lại tiền vốn cho anh, gần đây chắc chắn là anh có dùng đến, hơn nữa, nếu đã có thêm thành phần đánh cược thì cũng không cần thiết phải kéo anh cùng xuống nước”. Hứa Bán Hạ còn có một suy nghĩ, đó chính là Triệu Lỗi đã từ chức, anh ta không có lý do tiếp tục cùng chịu đựng trăm cay nghìn đắng để kiếm về một khoản lợi nhuận kếch xù. Chỉ là cái lý do này bản thân Hứa Bán Hạ cũng cảm thấy bạc bẽo, cho nên trong lòng mình cũng xem nhẹ không suy nghĩ cái này chứ đừng nói đến là nói ra.
Triệu Lỗi suy nghĩ một lúc, nói: “Cũng được, tiền vốn chính của cô vẫn đến từ bên của lão Tống, số của tôi quả thực là không có tác dụng gì cả”. Triệu Lỗi cũng lo lắng chỗ Hứa Bán Hạ quá là mạo hiểm, nếu cô đã tự nói ra thì cũng biết thời biết thế: “Nhưng lúc cô cần điều chỉnh cái gì thì cứ gọi tôi một tiếng”.
Bạn gái của Triệu Lỗi nghe vậy tức đến nội thương, cái gì, Triệu Lỗi còn có tiền ở trong tay của con mập này? Tin tưởng cô như thế? Bọn họ rốt cuộc là có quan hệ gì?
Bữa ăn kết thúc, bạn gái của Triệu Lỗi nhịn đến lúc lên xe, vẫn còn chưa đóng cửa xe lại đã cãi nhau với Triệu Lỗi. Hứa Bán Hạ coi như không nhìn thấy, thong thả rời đi, cái cô muốn không phải chính là kết quả này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.