Không Được Vãng Sinh

Chương 29: Tiếp đón Đồ Hồng




Cái tên béo Phùng Ngộ này thật sự là tên béo danh xứng với thực, đối với anh ta mà nói, mùa hè này vẫn gian nan như bao mùa hè trước. Đặc biệt là lúc khó khăn nghiêm túc suy nghĩ vấn đề thì anh ta càng cần phải có điều hoà. Đối mặt với Hứa Bán Hạ, anh ta cảm thấy hai cái điều hoà làm mát trong phòng làm việc không đủ dùng, cứ muốn di chuyển đến phòng hội nghị nhỏ cứ mười mét vuông là ngăn cách nửa chiếc điều hoà bằng kính được đặc biệt trang trí để tiêu khiển trong mùa hè. Bây giờ Hứa Bán Hạ đã không tính là béo nữa rồi cho nên đi vào căn phòng lạnh này, hắt hơi một cái thật mạnh: “Đại ca, ở đây giống như phòng kính để thịt của Metro vậy, lạnh quá”.
Phùng Ngộ ha ha cười nói: “Hết cách rồi, nếu không thì đầu óc của tôi sẽ mơ màng”.
Hứa Bán Hạ ở được có tẹo là chạy ra ngoài tìm bà Phùng lấy một cái áo dài tay. Trở về căn phòng nhỏ quả nhiên nhìn thấy gương mặt béo vốn đỏ ửng của Phùng Ngộ đã khôi phục lại bình thường. Hứa Bán Hạ cười nói: “Đại ca, cao huyết áp vào mùa hè rất khó chịu có phải không? Tôi béo như thế huyết áp vẫn thấp như bình thường, có phải là chức năng đặc biệt hay không?”.
Phùng Ngộ cười nói: “Đừng cười hi hi ha ha với tôi, mau nghĩ cách giúp tôi xem bây giờ phải làm thế nào? Ngũ Kiến Thiết đã càng ép càng chặt Cầu Tất Chính rồi, hơn nữa có Quách Khải Đông giúp đỡ, lòng dạ của Cầu Tất Chính vốn dĩ đã bị Quách Khải Đông nhìn thấu rồi, tôi thấy Cầu Tất Chính sắp không chống nổi nữa rồi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Không phải nói với anh là anh mua lại nó sao? Bán cho Ngũ Kiến Thiết cũng là bán, bán cho anh cũng là bán. Giá tiền giống nhau, Cầu Tất Chính khẳng định là muốn bán cho anh”.
Phùng Ngộ nói: “Cô đừng có nói lung tung với tôi, nếu như mua nhà xưởng này thì tôi sẽ không thể thoải mái sống qua ngày rồi. Sản phẩm của bọn họ rất hỗn tạp, không giống như chỗ của tôi chỉ có một cái, mua nhà xưởng của ông ta thì tôi phải bỏ bao nhiêu tâm trí vào đó? Sau này tôi muốn sờ mép bàn mạt chược cũng không có cửa nữa rồi”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ nói quả nhiên là bị cô đoán được rồi, Phùng Ngộ chẳng muốn tiếp nhận, nói: “Vậy chỉ có mấy con đường này thôi, một là vứt bỏ hiềm khích trước mắt giúp đỡ Cầu Tất Chính tìm một người quản lý thích hợp. Kiểu người này thì trong tay tôi lại có. Hai là bán cho Ngũ Kiến Thiết, sau đó thì anh xui xẻo rồi, đây là nói thừa, nếu như chỉ cần chúng ta không nhúng tay vào thì chính là kết quả này. Ba là vây Nguỵ cứu Triệu, bây giờ mắt của Ngũ Kiến Thiết chỉ nhìn chằm chằm vào Cầu Tất Chính cho nên chúng ta muốn đánh hậu viện của ông ta như thế nào, khiến cho hậu viện của ông ta nổi lửa, không có năng lực để chỉnh Cầu Tất Chính nữa. Đại ca anh ta con đường nào tốt?”.
Phùng Ngộ nhíu chặt mày, bút bi trong tay bị anh ta bấm lách tách, nửa ngày sau mới nói: “Béo, không giấu gì cô, con đường thứ nhất tôi đã và đang làm rồi, đợi chút nữa tôi sẽ đi ra sân bay tự mình đón tiếp người quản lý này, Cầu Tất Chính nói ông ta cũng muốn tự mình ra đón tiếp. Tôi thấy con đường thứ ba cũng nên làm. Thế này đi, bây giờ tôi gọi Cầu Tất Chính qua đây, dù sao thì ông ta cũng nhàn rồi chỉ đi loanh quanh trong nhà thôi, tôi gọi thẳng ông ta đến đây bàn bạc một chút liên thủ như thế nào để đào góc tường hậu viện của Ngũ Kiến Thiết, béo, cô cũng tham gia đi”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu, đây là cô đã nghĩ xong từ trước rồi: “Đại ca, con người Cầu Tất Chính này, tôi vừa gặp đã muốn tẩn cho một trận, chưa từng gặp người so với ông ta còn…” Hứa Bán Hạ nói đến đây thì không nói tiếp nữa, bởi vì nhìn thấy Cầu Tất Chính mang theo một cái túi nhỏ đi vào trong. Bà Phùng cũng không để ý ông ta, thoáng nhìn một cái, sau đó hất cầm chỉ, ý là bọn họ đều ở trong, ông vào trong nói chuyện đi.
Cầu Tất Chính vội vàng cười đi vào trong phòng hội nghị nhỏ, thái độ tốt chưa từng có, vẫn luôn ngay thẳng, giống như sống lưng thể hiện thái độ của nhân vật trong kinh kịch cũng dường như hơi cong. Chỉ là cho dù bây giờ ông ta rơi vào tình trạng nghèo túng nhất thì chiếc túi ông ta cầm trên tay cũng đã đổi thành mẫu túi mới nhất bây giờ, sơ mi cũng là mẫu đắt tiền mốt nhất như cũ.
Cầu Tất Chính ngồi xuống, Phùng Ngộ nói lại những chủ ý mà Hứa Bán Hạ vừa nói ra, không ngờ tới Cầu Tất Chính lại nói: “Vừa nãy có người đến tìm tôi nhận thầu nhà xưởng này, giá cả cũng tính là hợp lý, tôi muốn cho thầu ra ngoài. Sau đó đống thiết bị mới mua kia tôi chuẩn bị chuyển đến một nơi nào đó rồi để, đợi sau này chuyện bình lặng rồi lại lấy ra dùng”.
Hứa Bán Hạ và Phùng Ngộ đưa mắt nhìn nhau, cho dù là ở trong hoàn cảnh lạnh như thế này, mặt của Phùng Ngộ lại đỏ lên rồi, có thể thấy là tức đến xì khói. Hứa Bán Hạ đá anh ta một cái, cười nói với Cầu Tất Chính: “Vậy thì lại là một chuyện tốt, sau này sếp Cầu có thể làm ngụ công rồi. Nhưng ông trở thành ngụ công thì hội nghị hiệp thương chính trị có còn mời ông đến họp nữa không?”
Cầu Tất Chính ngẩn ra một lúc, ngượng ngùng cười nói: “Đến lúc hội nghị hiệp thương chính trị tuyển cử nhiệm kỳ mới còn sớm mà. Ừ, sếp Mã, đợi chút nữa người mà chuẩn bị đến công ty của tôi để quản lý vẫn là để tôi đi tiếp đón cho, tôi lo ăn lo ở lo đưa đón”.
Phùng Ngộ không nhịn nổi nữa, vỗ bàn nói: “Mẹ nó, số tiền này không phải là tôi không lấy ra được, bạn là tôi mời đến, không cần ông phải lo”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Sếp Phùng, anh nhường cơ hội này cho sếp Cầu đi, sau khi ông ta để nhà xưởng cho người khác nhận thầu thì sau này sẽ không còn cơ hội làm đại ca ngồi ở vị trí chủ vị nữa rồi, hôm nay cho ông ta làm một lần nữa đi, cơ hội khó có được mà, làm một lần ít đi một lần”.
Bây giờ lại đổi thành gương mặt dài như cái dao của Cầu Tất Chính sung máu đến đỏ rực, oán hận nhìn Hứa Bán Hạ nhưng trong chốc lát cũng không nói ra được một câu phản bác, biết rằng đánh nhau với Hứa Bán Hạ không có lợi, ngẩn ra cả nửa ngày, đạp chân một cái, ho một tiếng, quay đầu đi luôn.
Hứa Bán Hạ lại đuổi theo ra ngoài nói: “Sếp Cầu tôi khuyên ông một câu, đừng có mà đi tìm hiểu rõ ràng bối cảnh của người nhận thầu, chắc là Ngũ Kiến Thiết phái người tới, đến cuối cùng nhà xưởng của ông rơi vào trong tay của Ngũ Kiến Thiết thì cả nửa đời sau của ông đều sẽ bị Ngũ Kiến Thiết ngồi lên đầu”.
Cầu Tất Chính không nói một lời nào, nhưng sau khi lên xe, ông ta đóng cửa xe ầm ầm, rất có khí thế.
Phùng Ngộ chỉ biết lắc đầu nói: “Hừ, nâng đỡ không nổi cái đồ bất tài, sau này không giúp đỡ ông ta nữa. Mập à, nhưng đừng thật sự bị cô nói trúng, người nhận thầu này là người Ngũ Kiến Thiết phái đến”.
Hứa Bán Hạ nói: “Không phải là Ngũ Kiến Thiết, cũng không xa Ngũ Kiến Thiết lắm. Anh nghĩ xem, mới được có mấy ngày? Cho dù là người trong ngành thì người ta muốn nhận thầu cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, tìm hiểu kỹ công ty này của Cầu Tất Chính một chút mới có thể xuống tay, từ lúc Quách Khải Đông xảy ra chuyện đến bây giờ, thời gian ngắn như vậy mà đã có người đến chủ động yêu cầu nhận thầu, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Cầu Tất Chính, chuyện này cực kỳ tốt, anh nói không phải là Ngũ Kiến Thiết thì còn có ai? Còn có một khả năng đó chính là Quách Khải Đông gan lớn to gan lớn mật đến cả Ngũ Kiến Thiết cũng dám chọc vào, lén lút tự mình gọi một người đại diện đến để nhận thầu nhà xưởng này. Nếu như như thế thì trừ khi Quách Khải Đông trốn mãi không ra mặt, nếu không thì anh ta còn có thể không khiến cho Ngũ Kiến Thiết lại đưa anh ta vào tù ngồi? Đại ca, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác”.
Phùng Ngộ nhíu mày đến nỗi càng nhíu càng chặt, nghĩ cả nửa ngày mới nói: “Trong chốc lát tôi không nghĩ được ra cái gì mới tốt, vậy thì cứ đi được một nước tính một bước thôi. Mập, cô cũng vất vả rồi, giúp tôi nghĩ thêm. Nhưng cũng coi như là một tin tức tốt, bộ thiết bị gặp sự cố kia tạm thời sẽ không lên”.
Hứa Bán Hạ rất thẳng thắn chỉ ra: “Đại ca, nếu như thật sự là Ngũ Kiến Thiết thì đợi đến khi ông ta nhận thầu vào tay, Cầu Tất Chính sẽ bị ông ta nhào nặn tuỳ theo ý mình, ông ta chỉ cần nhìn thấy thị trường là sẽ rất nhanh muốn bộ thiết bị kia của Cầu Tất Chính lên luôn ngay lập tức. Cầu Tất Chính không thể ôm mãi không buông, nhiều ít thì có thể đổi thành tiền cũng là một chuyện tốt. Nếu không chẳng lẽ coi như là phế phẩm bán cho tôi?”.
Phùng Ngộ lại “lách tách” nhấn cây bút bi, xụ mặt suy nghĩ rất lâu, đột nhiên hai tay dùng sức, bẻ gãy cây bút “tạch” một tiếng, vứt lên trên mặt bàn, nói: “Không có gì to tát cả, hôm nay bắt đầu quay đầu nghiệp vụ tiêu thụ, trọng điểm chuyển hướng ra ngoài thị trường. Cho dù là không làm với Ngũ Kiến Thiết thì có làm thế nào?”.
Hứa Bán Hạ thấy Phùng Ngộ rất không vui thì ngồi xuống bên cạnh nói chuyện cùng với anh ta một lúc, nói về thị trường phía Bắc. Đợi Phùng Ngộ bớt giận hơn một chút mới đứng dậy rời đi. Trên đường đi Hứa Bán Hạ luôn suy nghĩ, nâng cao ngưỡng của thiết bị thật sự rất cần thiết. Giống như Phùng Ngộ vậy, thị trường vừa tốt lên, ai cũng vừa nói đã lên, không cần bao nhiêu thời gian đã ra thành phẩm. Rồi sau đó ép giá tiêu thụ của nhau, vĩnh viễn không thể đào tạo ra cánh dưới vững chắc. Không giống như Ngũ Kiến Thiết, khởi điểm cao, vốn đầu tư lớn, người cạnh tranh với ông ta rất ít, cho nên ông ta mới có thể bình chân như vại như vậy. Chỉ sợ những ngày tháng hàng ngày đều xoa mạt chược đi ngủ tốt đẹp này của Phùng Ngộ sau này sẽ không còn nữa. Lỗ hổng đã bị xé ra rồi, sau này sẽ không kết thúc”.
Cho nên Hứa Bán Hạ dường như càng thêm chắc chắn, bản thân nếu đã có ưu thế của bến tàu thì bước tiếp theo chắc chắn không thể sơ sài khởi công cái mà kỹ thuật hàm lượng thấp, tiền vốn đầu nhập giai đoạn trước thiếu thiết bị, phương hướng có lẽ là sản phẩm có thể phóng xạ xung quanh vùng duyên hải vừa to nặng vừa có kỹ thuật hàm lượng, cần phải phát huy ưu thế của vận chuyển bằng tàu thuyền chi phí thấp này đến cực hạn. Hứa Bán Hạ dựa vào sự hiểu biết của cô về sản xuất của ngành nghề, rất nhanh đã liệt kê một danh sách ở trong đầu rồi, bên trên là hàng loạt sản phẩm phù hợp với dự tính. Vì vậy lại một lần nữa bởi vì không tập trung trong thời gian lái xe nên lái xe lên Green bag.
Buổi trưa lúc tụ tập với mấy người bạn ở ngân hàng thì một cuộc điện thoại gọi đến, Hứa Bán Hạ vừa nhìn thì hiện lên “Bao Cát”? Hứa Bán Hạ phải động đầu óc một chút mới nhớ ra, thì ra là người đàn ông Đồ Hồng có khuôn mặt đẹp đẽ thân hình cơ bắp ở Bắc Kinh chịu một trận đánh của cô, lập tức nhịn không nổi cười to ra tiếng, nhịn rồi lại nhịn tiếp mới ấn nghe máy. Thì ra Đồ Hồng thật sự là sẽ đến đây để công tác, chuyến bay buổi tối, muốn nhờ Hứa Bán Hạ đặt phòng giúp anh ta, cũng muốn ví tiền dày cộm của Hứa Bán Hạ chuẩn bị mời khách. Buông điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ cười kể về những gì cô đã trải qua ở Bắc Kinh cho mọi người nghe, mọi người nghe xong đều cười to.
Ai nói cách mạng không phải mời khách ăn cơm, Hứa Bán Hạ chính là người ngày nào cũng ngâm mình ở nhà hàng ăn cơm trưa cơm tối, người giúp việc trong nhà dường như là không ngày nào phải đợi cô về ăn cơm cả. Chẳng quả bởi vì phải đi đến sân bay đón người nên Hứa Bán Hạ chỉ có buổi tối là gần như không uống rượu, đi về nhà sớm, cũng không xuống xe, gọi người giúp việc mở cửa xe cho Phiêu Nhiễm lên, chở Phiêu Nhiễm đi sân bay. Cao Dược Tiến từng nói có ý muốn mượn dùng vệ sĩ trong điện thoại, không biết là ông ta đã dùng vệ sĩ chưa, bản thân Hứa Bán Hạ cũng có chút bản lĩnh, hơn nữa xuất thân cũng kém Cao Dược Tiến rất nhiều, cảm thấy buổi tối lúc ra khỏi nhà thì mang theo Phiêu Nhiễm là đủ rồi. Phiêu Nhiễm thích hóng gió nhất, làm hại Hứa Bán Hạ không mở được máy điều hoà nhiệt độ giữa trời màu hè nóng nực này, cửa kính hai bên đều hạ xuống tiện cho Phiêu Nhiễm ngắm cảnh đêm.
Lúc gặp Đồ Hồng ở khách sạn ở Bắc Kinh chỉ cảm thấy anh ta rất nhếch nhác, hôm nay thấy anh ta kéo hành lý đi từ bên trong ra, những người xung quan so sánh với anh ta đều trở nên xấu xí. Hứa Bán Hạ cảm thấy rất cần thiết phải đứng cách anh ta ba thước, để tránh vô duyên vô cớ đi làm nền cho trai đẹp, khiến những cô gái nhỏ thương tiếc đến thổ máu vì trai đẹp. Xem ra trận đánh ở Bắc Kinh rất hay, xả giận cho rất nhiều người lao động khổ cực có mặt mũi bình thường trong thiên hạ này.
Đồ Hồng vừa ra khỏi cửa là đã đưa mắt tìm người, nhưng phong độ rất tốt, chỉ là đảo đảo con mắt như hạt châu, không giống như những người khác cái cổ quay như chong chóng vậy. Hứa Bán Hạ nhìn thấy cũng chỉ bước nhanh đến, biết là nếu như mình vẫy tay hoặc là hét to một tiếng thì chắc chắn sẽ bị Đồ Hồng cười nhạo thầm trong lòng. Kiểu cán bộ lãnh đạo có chút địa vị này trong lòng có nhiều cách nghĩ mới lạ nhất, nhìn ai cũng đều híp mắt, tiền nhiều một chút là nhà giàu mới nổi, tiền ít một chút thì là kinh tế nông nghiệp cá thể.
Đồ Hồng rất nhanh đã nhìn thấy Hứa Bán Hạ, hai mắt sáng lên, bước nhanh qua đó, Hứa Bán Hạ cũng không dừng lại, đưa anh ta đến bãi đỗ xe dưới hầm, một bên đưa chìa khoá phòng khách sạn trên tay cho anh ta: “Thấy anh đến muộn như vậy tôi đã mở phòng giúp anh luôn rồi, đỡ phải đi vào còn phải làm nhiều thêm mấy thủ tục. Có muốn tôi mời ăn khuya không?”.
Không ngờ là Bao Cát rất thẳng thắn trả lời: “Được, đợi mỗi câu nói này của cô. Tôi đi công tác lần này, không để ăn cơm vào trong dự tính”.
Hứa Bán Hạ không khỏi cười nói: “Anh sẽ không không biết xấu hổ như thế đúng không? Được thôi, sáng ngày mai tôi sẽ đến đưa cho anh bữa sáng, muốn ăn bánh nướng với quẩy hay là cơm ngũ cốc với bánh đậu?”. Nghĩ đến “Bao Cát” trong bao bánh đậu, Hứa Bán Hạ lại cười ra tiếng.
Đồ Hồng thế nào cũng không ngờ tới Hứa Bán Hạ lại lưu tên của anh ta trong điện thoại là Bao Cát, còn cảm thấy Hứa Bán Hạ dường như không cần thiết phải vì cái bánh nướng với quẩy mà cười vui vẻ như thế. Chẳng qua bởi vì anh ta đẹp trai, đi đến đâu cũng nhận được sự hoan nghênh của con gái, thường thường có cô gái đứng ở bên cạnh anh ta cười cực kỳ vui vẻ, cũng nhìn nhiều thành quen. Chỉ là cảm thấy cô gái rất có cá tính như Hứa Bán Hạ cũng không ngoại lệ, rất tiếc nuối nói: “Mời khách không thể chỉ đơn giản như vậy chứ? Cô sẽ không cho tôi ăn bữa ăn giảm cân đâu đúng không?”
Hứa Bán Hạ cười, biết là anh ta sẽ không hiểu, ngồi vào trong xe cô mở danh bạ trong điện thoại của mình cho Đồ Hồng xem: “Biết vì sao tôi nói đến bao bánh đậu thì nhịn không được cười không?”
Dưới ánh đèn trên xe Đồ Hồng nhìn thấy hai chữ này, lập tức hiểu được là có ý gì, đang định cười thì đột nhiên cảm thấy chỗ cổ có cái gì đó thở hổn hển vang lên, hơi quay đầu sang thì nhìn thấy một cái đầu chó, ánh mắt sáng quắc nhìn anh ta chằm chằm. Trong lòng thật sự cảm thấy rất buồn cười, Hứa Bán Hạ này sao cả người từ trên xuống dưới không có một chút dáng vẻ giống con gái vậy, đến ra ngoài cũng mang theo con chó lớn chỉ có con trai mới nuôi. Hồi lại hồn đã bị con chó doạ đi, cười nói: “Cô còn có cái gì, lấy một lần ra hết đi, tôi đã biết từ sớm là muốn cô mời khách thì có chút giống như cưỡi lưng cọp, sẽ không dễ dàng”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy vui, không ngờ là mức độ chịu đựng của con người Đồ Hồng này rất khá. Cười nói: “Chiếc chìa khoá của phòng khách sạn tôi cầm đi trước, nhưng cũng không phải vì để tặng một bó hoa vào, anh có thể tìm bảo vật trong mật thất khi anh không ngủ tối được”.
Đôi mắt của Đồ Hồng nhìn cảnh đêm đang chạy như bay bên ngoài cửa sổ xe, cười nói: “Cái loại trò vui nhỏ này không phải là cô chơi được đúng không. Nhưng tôi cũng không ngại có hàng ngàn hàng vạn bông hoa hồng trong phòng đâu”. Những cái khác đều không sao, chỉ là không chịu nổi Phiêu Nhiễm luẩn quẩn bên cạnh cái đầu của anh ta: “Con chó này tên là gì? Với bản lĩnh của cô cộng thêm con chó này nữa thì ai gặp cô cũng thấy sợ”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nó là chỗ Mục Dương của Đức, tên là Phiêu Nhiễm. Chính là mái tóc của con gái tẩy và nhuộm thành màu vàng màu đỏ gì đó, mấy tháng sau đỉnh đầu sẽ mọc ra một vòng tóc mới, sự kết hợp của màu sắc đó cũng giống kỳ lạ giống như chó Mục Dương của Đức có lông vàng ở bụng lông đen ở lưng vậy, tôi nhìn thấy lúc Phiêu Nhiễm đi vào cửa là liên tưởng đến mái tóc của con gái. Còn về quyền cước của tôi, cũng chỉ đánh những người như luật sư ngồi ở phòng làm việc giống anh mới có tác dụng. Ấy, anh không sợ tôi lôi anh đến một chỗ vắng vẻ nào đó giết người cướp của sao?”.
Đồ Hồng cười nói: “Đợi đến khi cô lái xe đến chỗ đường hẹp quanh co, tôi tự nhiên sẽ ra tay. Cô đừng có kinh thường quá. Tối mời tôi ăn cái gì?”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên nói: “Anh thật sự là muốn ăn bữa ăn khuya sao? Cũng được, anh muốn ăn cái gì? Món Trung, món Tây, hạng sang, nhà hàng nổi tiếng, tuỳ anh chọn. Có phải là có chuyện gì muốn nói với tôi không?”. Đồ Hồng lại không phải là bạn bè tốt lâu năm, gặp mặt là nói không hết, cứ phải nâng ly nói chuyện ngay lập tức, chắc chắn là có gì đó muốn hỏi con người côn đồ là cô này.
Đồ Hồng không thể không nói, tuy Hứa Bán Hạ này làm việc nằm ngoài dự tính, thông minh đúng thật là rất thông minh, quả thực là một đứa bé thông minh chỉ cần vỗ đuôi là cả người đều sẽ động: “Tìm một chỗ yên tĩnh sạch sẽ đi, chỉ cần tiện nói chuyện là được. Có một số vấn đề muốn xin cô chỉ bảo”.
Hứa Bán Hạ nhìn không được cau mày, cười hỏi: “Bình thường luật sư anh thu phí như thế nào thế? Ví dụ như tìm anh hẹn nói chuyện một tiếng đồng hồ thì anh thu bao nhiêu tiền? Ngược lại, anh tìm tôi hẹn nói chuyện, có phải là cũng giống như người khác tìm anh? Tôi phải xem giá tiền có hợp lý hay không mới quyết định có nói chuyện với anh hay không. Nếu giá cả được thì tôi còn có thể tìm một người hỏi rõ ràng giúp anh”.
Đồ Hông biết trước là Hứa Bán Hạ sẽ không thành thật đồng ý, quả nhiên là lòi ra thủ đoạn lừa bịp rồi, cười nói: “Cô nói cho tôi biết giá cả trong lòng của cô, sau đó tôi sẽ điều chỉnh dựa trên độ khó vấn đề mà cô cần tư vấn. Chúng ta theo giá thị trường”.
Hứa Bán Hạ cũng có chừng mực dừng lại, chỉ cười nói: “Tôi đã biết trước là nói chuyện với luật sư sẽ không chiếm được chút lợi nào cả cho nên lúc nên ra tay sẽ ra tay”.
Đồ Hồng thực sự là nhịn không được sự tò mò, gần đây anh ta vẫn luôn nghĩ vì sao Hứa Bán Hạ muốn tìm anh ta đập một trận, chuyện xảy ra có nguyên nhân thì cũng thôi, nhưng ngược lại cả câu chuyện rõ ràng là tai bay vạ gió. Cho nên cười nói: “Ngày hôm đó cô nói một lời không hợp đã ra tay đánh người, cũng không tồn tại chuyện tôi chiếm được lợi từ cô trong lời nói, khả năng cô thẹn quá hoá giận, đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu vì sao cô lại muốn gây hấn với tôi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Chẳng có gì cả, chỉ là nhìn thấy anh đẹp trai quá, tôi không thích”.
Đồ Hồng chỉ có thể lại cười, còn có thể nói cái gì nữa? Hứa Bán Hạ đến cả lời nguỵ biện cũng không nói, chính là nói thẳng ra như thế, Đồ Hồng đến cả cơ hội truy đến cùng cũng không có, chẳng lẽ còn muốn biện giải là mình không đẹp trai, còn có người đẹp trai hơn anh ta nhưng vì sao lại chỉ tìm anh ta? Nói trắng ra, chẳng qua là lúc đó Hứa Bán Hạ ngứa tay ngứa chân, mà ta lại đúng lúc ở trong thời điểm thích hợp địa điểm thích hợp va vào họng súng của cô, vì vậy anh vinh quang rồi: “Được rồi, dù sao thì lần này cô chiêu đãi tôi tốt thì tôi sẽ không truy xét. Cô biết con người Cao Dược Tiến này không?”.
Hứa Bán Hạ ngẩn ra một chút, luật sư Đồ Hồng tìm Cao Dược Tiến làm cái gì? Kiện lên tòa? Nếu như như thế thì chỉ có thể thiên vị lão Cao, xin lỗi lão Đồ rồi. Lấp lửng nói hai câu: “Vấn đề này của anh quá phận quá rồi, có phải là đang thử thách độ nhạy cảm xã hội của tôi không? Cao Dược Tiến ở trong thành phố của chúng tôi có ai là không biết chứ?”.
Đồ Hồng cười nói: “Chẳng trách người ta nói thương nhân có khứu giác nhạy bén nhất và năng lực hoạt động mạnh mẽ nhất, người khác có lẽ biết công ty của Cao Dược Tiến, còn về Cao Dược Tiến là ai, chưa hẳn đã có nhiều người có thể tìm ra. Xem ra là cô rất hiểu về giới kinh doanh của thành phố các cô, khó có được. Rất nhiều thương nhân đều doanh dịch cho một mẫu đất chia ba của mình, thái độ đối với xã hội rất ít, bọn cho rằng chuyên tâm là chuyên nghiệp, thực ra là từ bỏ cơ hội lướt xem của mọi người”.
Hứa Bán Hạ bị Đồ Hồng làm cho không hiểu gì cả, anh ta hỏi như thế lập tức tính là được rồi? Hay là chỉ để khoe khoang bản thân anh ta có thân phận gì đặc biệt, có thể trực tiếp gọi tên của Cao Dược Tiến, thậm chí còn có phương thức liên hệ gì đó hay không? Sẽ không nông cạn như thế. Nhưng cũng không thể không nói, lời anh ta nói tuy lớn mà rỗng, lại có đạo lý nhất định, từ một cấp độ nào đó mà nói, còn vỗ vào mông ngựa của Hứa Bán Hạ cô. Nhưng mông ngựa của cô có cái gì để vỗ chứ, dù sao cũng không đến mức vì để được đưa đón miễn phí, Đồn Hồng chịu thiệt mùa tết đúng không? Vậy không giống với phong cách của cán bộ lãnh đạo cấp cao bọn họ. Vì vậy đề phòng, làm bộ như không biết cái gì cả cười nói: “Tuy rằng anh khen ngợi khiến tôi có chút ngại nhưng tôi đúng là có chút hoàn toàn xứng đáng. Cao Dược Tiến à, thần tượng đó. Không nói cái khác, tôi còn biết ông ta có một người con gái nữa”.
Đồ Hồng ha ha cười, trong lòng nảy sinh ra một chút kinh thường, rất người chính là như thế, qua không nổi lời khen, hơi khen ngợi vài câu là đã không biết bản thân họ gì tên gì nữa rồi. Anh ta thuận thế cười nói: “Cao Dược Tiến đã đầu tư rất nhiều hạng mục ở thành phố các cô đúng không? Có làm một số công trình hình tượng hay không?”.
Hứa Bán Hạ không biết Đồ Hồng là bạn hay là gian, cho nên đương nhiên là sẽ không trả lời trực tiếp vấn đề của anh ta, chỉ ngơ ngác hỏi: “Ông ta cũng không phải là chính phủ, cần gì phải làm công trình hình tượng gì? Trực tiếp làm mấy cái quảng cáo trên CCTV mới có lợi ích thực tế nhất”.
Đồ Hồng nói: “Đời người đắc ý, nếu như không công khai với mọi người thì không phải là sẽ khó chịu như mặc áo gấm đi vào ban đêm sao? Chính phủ làm công trình hình tượng, trong đó có tư lợi của rất nhiều cán bộ. Người làm xí nghiệp làm công trình hình tượng thì đều là bởi vì để mình nở mày nở mặt, nổi tiếng để quê hương phụ lão đều biết, ra ngoài cửa người khác sẽ biết mình là ai, chủ động yên lặng tránh né, uy phong biết bao”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Loại người anh nói tôi lại gặp qua không ít, ở trong vòng này của tôi có hai lão đại, đặc biệt thích cạnh tranh làm đại ca, quả thực là đấu đến một mất một còn. Có một người còn đặc biệt đi lăn lộn trong hiệp hội tư của chính phủ, mở cuộc họp trở về sẽ khoe khoang với chúng tôi về chính phủ cả nửa ngày, tôi nghĩ nếu như hai người bọn họ làm được phần như Cao Dược Tiến thì chắc chắn nhân dân cả thành phố sẽ học thuộc trích dẫn của Cao thị. Cao Dược Tiến hình như không làm cái gì, nhiều nhất cũng là lấy danh nghĩa của công ty bỏ tiền vào công cuộc công ích của thành phố, thêm cái tên, đây chỉ có thể coi như là quảng cáo tính chất thấp thôi”.
Đồ Hồng suy nghĩ, cũng tàm tạm rồi, những đáp án cần cũng chính là những đáp án này rồi, cười nói: “Xem ra Cao Dược Tiến là người rất thiết thực. Nhưng những thương nhân lăn lộn ở chính phủ kia cũng không thể coi là thành công to lớn, làm việc trong nước, lăn lộn với thân phân cán bộ, ra ngoài nói chuyện cũng sẽ ảnh hưởng một chút, hơn nữa còn có thể bởi vì vậy mà quen biết thêm bạn bè trong giới cán bộ. Trong triều có người dễ làm việc mà”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Có đạo lý, đúng lúc cái người lăn lộn ở trong chính phủ kia mấy ngày trước gặp phải một số chuyện, dựa vào người ông ta quen biết ở trong giới cán bộ là đã có thể dễ dàng giải quyết công bằng rồi. Nhưng loại này vẫn là chỗ lợi nhỏ, đổi thành Bắc Kinh các anh thì vượt trội hoàn toàn rồi”. Đang nói thì điện thoại kêu lên, Hứa Bán Hạ cứ nói hết những lời mình nói xong mới chịu nhận điện thoại: “Sếp Ngũ, muộn như vậy rồi mà vẫn ăn chơi đàng điếm sao?”. Trong điện thoại truyền ra tiếng hát lanh lảnh mà chuyển giọng của bên đối phương, có thể thấy là đang ở trong quán Karaoke.
Ngũ Kiến Thiết ở đầu bên kia điện thoại hét lớn một tiếng: “Hứa Bán Hạ, lập tức đến đây ngay, két tiền, tìm được cho cô một con vịt rồi, cả cái két tiền là xinh xắn nhất. Nếu như cô không đến thì chính là không coi chúng tôi ra gì rồi”. Giọng nói rung trời rung đất, đến cả Đồ Hồng cũng nghe được rất rõ ràng, không khỏi cười thầm trong lòng.
Hứa Bán Hạ nghe vậy thì cười nói: “Vừa nãy tôi đi đến sân bay đón bạn, còn phải nói một số chuyện, hôm nay không đến được rồi, còn đang lái xe đây”. Nói xong, bấm còi xe một cái.
Ngũ Kiến Thiết lớn tiếng nói: “Được, vịt cô có thể không cần, con người tôi này cô có thể không coi ra gì nhưng sếp Triệu cũng ở đây, cô có thể đến rồi chứ?”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ khẽ động, không biết Triệu Lỗi ở cùng với Ngũ Kiến Thiết làm cái gì, lại nghĩ tiếp, cũng đúng, bây giờ Quách Khải Đông đi theo Ngũ Kiến Thiết, nếu như Quách Khải Đông gắng sức ra mời thì Triệu Lỗi sẽ không không cho mặt mũi nên tham dự thôi. Chỉ là con người thổ phỉ Ngũ Kiến Thiết này vẫn luôn canh cánh trong lòng đối với Triệu Lỗi, bây giờ Triệu Lỗi thất thế, không biết là có nói ra những lời tức giận mà trước kia đã phải nín nghẹn ở trong lòng hay không? Hơn nữa nghe giọng điệu này, thật sự là có lẽ đã uống rất nhiều. Trong lòng Hứa Bán Hạ rất muốn đi xem náo nhiệt, không khỏi liếc nhìn Đồ Hồng ở bên cạnh một cái, nói với Ngũ Kiến Thiết: “Sếp Ngũ ông đợi tôi chút, tôi hỏi bạn tôi xem bạn tôi có thả người hay không đã”. Sau đó nói với Đồ Hồng: “Mấy người bạn bè trong ngành tụ họp, anh có hứng thú đi cùng hay không?”. Đồ Hồng lắc lắc đầu, cười nói: “Tôi trở về nghỉ ngơi, ngày mai còn có rất nhiều việc”.
Ngũ Kiến Thiết không biết vì sao lại nghe thấy, la to lên ở bên kia: “Hứa Béo, cô không được phép trọng sắc khinh bạn, ở bên cạnh có đàn ông thì to tát lắm sao? Qua đây, chỗ chúng tôi đây đều là đàn ông, nếu như cô chê một con vịt không đủ thì chúng tôi tìm thêm mấy con nữa cho cô tuỳ chọn”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Được, tôi đưa bạn của tôi trở về khách sạn rồi lập tức đến đó. Trông con vịt đó giúp tôi, đừng để anh ta bay mất”. Buông điện thoại xuống xong mới cười hi hi nói với Đồ Hồng: “Chúng tôi đều là người làm ăn nhỏ, nói chuyện có chút thô lỗ, anh đừng chê bai”.
Trong lòng Đồ Hồng nghĩ “Ông trời ơi, chẳng lễ cô thật sự muốn tìm vịt”, nhưng lại không dám hỏi ra miệng, cũng không muốn hỏi, chỉ mỉm cười nói: “Sau khi uống rượu, mọi người nói chuyện đều sẽ thoải mái hơn chút, cũng là có”.
Hứa Bán Hạ nghĩ, hỏi nói: “Anh là luật sư, tôi muốn xin anh chỉ bảo một vấn đề, dưới điều kiện gì thì người bảo lãnh sẽ bị huỷ bỏ bảo lãnh? Còn có, cơ hội tạm hoãn thi hành tội phạm kinh tế nhiều không?”.
Đồ Hồng nói: “Không chắc chắn được, phải xem tính chất của vụ án rốt cuộc như thế nào mới có quyết định được. Nếu như không tiện nói thì tốt nhất là cô nói tình huống khái quát”.
Hứa Bán Hạ không do dự gì cả, dùng ABC để thay cho tên thật, đem chuyện của Quách Khải Đông nói khái quát lại, cuối cùng nói: “Con người này thực sự là hèn hạ, tôi nhìn thấy anh ta được bảo lãnh ra ngoài, làm người vẫn ngang ngược như thế, trong lòng rất không vui vẻ. Nhịn không được muốn giúp đỡ bạn bè một lần”.
Đồ Hồng suy nghĩ nói: “Tôi có thể cho cô mấy phương án ngay bây giờ, nhưng không làm luật sư kiện tụng, nói ra được nhưng tính chất làm việc có thể không phải là rất hiệu quả, hay là cô đợi tôi một buổi tối, hôm nay tôi liên hệ với bạn bè chuyên làm về kiện cáo như thế này một chút, cho cô có một phương án tốt nhất”.
Hứa Bán Hạ không ngờ tới Đồ Hồng trả lời nghiêm túc như thế, vội càng nói: “Cảm ơn anh, để báo đáp anh, mấy ngày anh ở lại thành phố này tôi sẽ làm tài xế miễn phí cho anh”.
Đồ Hồng mỉm cười nói: “Cô vẫn là mời tôi ăn cơm đi, nghe nói hải sản ở bên các cô rất ngon, tôi nghĩ, nếu như có một người bản địa chỉ bảo cho thì có lẽ có thể được ăn rất ngon”.
Hứa Bán Hạ vỗ vào tay lái, nói: “Một câu nói, dễ nói. Sáng ngày mai đưa anh đi ăn mỳ cá hoa vàng trước”. Vì vậy hai người đã hẹn thời gian gặp mặt vào ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.