Không Được Vãng Sinh

Chương 3: Trêu chọc lão Tô




Dịch: Phi Phi
Beta: Silvereyes
Sau khi trở về từ Hàng Châu, Hứa Bán Hạ bắt đầu đưa con chó chăn cừu giống Đức* mới nhận nuôi tên là Phiêu Nhiễm chạy bộ mỗi ngày. Cô phát hiện, buổi sáng nếu dậy được thì chạy bộ rất tốt, buổi sáng rất yên tĩnh, có thể nghĩ được rất nhiều chuyện. Vì vậy, cho dù Đồng Kiêu Kỵ ngủ nướng không chịu đi cùng thì Hứa Bán Hạ cũng không giục anh ta.
* Chó chăn cừu giống Đức hay còn gọi là giống Becgie Đức, là một giống chó thông minh, nhạy bén; được sử dụng trong các hoạt động cứu hộ, tìm kiếm.
Lại nói, hiện giờ công việc của Đồng Kiêu Kỵ khởi đầu thuận lợi. Lúc còn ở Hàng Châu, Hứa Bán Hạ nhắm ngay vào tính khí không phục của Quách Khải Đông, biết anh ta có ý nghĩ dối trên lừa dưới với Cầu Tất Chính nên cô ‘thả con săn sắt bắt con cá rô’ bằng cách bỏ ra mười phần trăm tiền vận chuyển làm phí lót tay, quả nhiên Quách Khải Đông cắn câu. Mặc dù công ty của bọn họ mới đi vào sản xuất nhưng hàng hóa và nguyên liệu ra vào thường xuyên, mỗi ngày đều có xe xuất hàng. Mà bởi vì nội thành cấm xe tải nặng vào thành phố ban ngày nên chỉ có thể vận chuyện lúc nửa đêm. Mặc dù có thuê thêm hai tài xế khác nhưng đây là lần đầu tiên Đồng Kiêu Ky có việc của riêng mình nên rất nghiêm túc, ngày ngày đều theo sát công việc, gần như hôm nào cũng bận đến nửa đêm, cực kỳ vất vả. Mẹ Đồng Kiêu Kỵ thấy vậy dù đau lòng nhưng nghĩ đến việc cuối cùng con trai cũng làm ăn tử tế nên vẫn cực kỳ vui vẻ.
Chỉ có điều, không biết vì sao Triệu Lỗi lại sảng khoái đồng ý trao mối làm ăn này cho Đồng Kêu Kỵ như vậy. Mặc dù bữa sáng hôm đó anh ta cố ý đến cảm ơn cô, nói rất thích ăn nho mà Hứa Bán Hạ gửi đến phòng mình. Nhưng Hứa Bán Hạ hiểu rõ, đối với sếp lớn có thực quyền như anh ta thì mấy quả nho kia chẳng đáng để vào trong mắt. Anh ta đích thân đến cảm ơn là vì phép lịch sự mà thôi, còn về chuyện anh ta đồng ý giao một phần hàng cho Đồng Kiêu Kỵ vận chuyển thì hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Hứa Bán Hạ, cô chưa từng kỳ vọng đến chuyện này. Thế nhưng, đối diện với Triệu Lỗi, Hứa Bán Hạ không dám trực tiếp đề cập đến chuyện tiền hoa hồng cho anh ta, không biết nguyên nhân là vì phong thái của anh ta có phần thanh cao, quang minh chính đại hay vì một nguyên nhân khác. Dù sao thì quan hệ cũng móc nối được rồi, về sau vẫn còn nhiều cơ hội thuận nước đẩy thuyền để trao đổi lợi ích với anh ta, vẫn phải tiếp tục lôi kéo người này. Hàng hóa nhập vào của công ty Triệu Lỗi vừa lớn vừa tập trung, hôm trước họ đã từng làm một lần, Đồng Kiêu Kỵ chạy tới chạy lui đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng đứng trước lượng hàng hóa lớn như vậy, cho dù Đồng Kiêu Kỵ có mệt đến mức thổ huyết thì vẫn xứng đáng. Khi nhắc đến chuyện này vào tối qua, Đồng Kiêu Kỵ còn tỏ vẻ khát khao vô hạn, chẳng giấu diếm mong chờ mọi chuyện sau này ngày càng tốt, thêm vài chiếc xe nữa, có thể bao trọn mảng vận chuyển cho hàng hóa của công ty Triệu Lỗi thì tốt biết bao.
Việc khiến Hứa Bán Hạ vò đầu bứt tai nhất lúc này chính chuyện nhập khẩu thép phế liệu từ Nga. Trước đó cô đã tính toán qua, gom hết mọi chi phí vào cũng không hề cao hơn chi phí thu mua phế liệu trong nước, xem ra có thể làm được. Nhưng vấn đề đau đầu nhất chính là yêu cầu tải trọng vận chuyển nhập khẩu thép phế liệu rất lớn, vì thế Hứa Bán Hạ phải chuẩn bị một khoản tiền trên dưới sáu trăm vạn mới may ra. Nếu Hứa Bán Hạ bán hết cả nhà, xe lẫn sản nghiệp đứng dưới tên Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ, rồi mượn thêm bạn bè thân thiết một chút, có lẽ sẽ kiếm đủ số tiền đó. Có điều, người bạn làm ở ngân hàng lại tư vấn cho cô, người không có tài sản cố định nào có thể thế chấp giống cô, nếu muốn mở thư tín dụng thì phải ký quỹ toàn bộ số tiền để đặt cọc thì ngân hàng mới đồng ý mở thư tín dụng. Thế nhưng, thép phế liệu từ nga được vận chuyển đường biển đến Trung Quốc, ở giữa phải tiêu hao rất nhiều thời gian, thế mà cô lại đặt một khoản tiền to sụ nằm chết ở ngân hàng, lúc đó chỗ Tiểu Trần làm ăn thế nào được? Hứa Bán Hạ một mặt cảm thán nếu như cô sở hữu một nhà máy thì ngân hàng sẽ không cảnh giác cô đến vậy, một mặt cô thèm nhỏ dãi mối làm ăn nhập khẩu thép phế liệu này, sáng nào chạy bộ cũng nghĩ đến nó.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Đang nghĩ ngợi, Hứa Bán Hạ đột nhiên nghe thấy tiếng sủa từ cổ họng còn chưa phát dục hoàn toàn của Phiêu Nhiễm, cô cảnh giác dựa vào chiếc cột bên cạnh. Quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi hình như mỗi ngày đều chạy bộ ở đây. Người này không được ưa nhìn cho lắm, khuôn mặt cứ như vừa sinh ra đã bị ai ngắt véo. Khoảng cách giữa mắt, mũi, miệng gần hơn so với người bình thường nhiều; nhưng thân hình bên dưới lớp áo kia thật sự bắt mắt. Cơ bắp trơn nhẵn rắn chắc, có thể liên tưởng lúc ấn xuống sẽ có độ đàn hồi thế nào. Thấy Hứa Bán Hạ quay đầu nhìn, người này cũng xem như thân thiện mỉm cười chào hỏi. Hứa Bán Hạ yên tâm, xem ra người này không giống người xấu, mặc dù mặt mũi khó coi nhưng giữa hai hàng lông mày lại tỏa ra sự bình tĩnh điềm đạm, không hề hung dữ. Vì vậy, cô lên tiếng chào hỏi: “Chào buổi sáng, hình như hôm qua không thấy anh”.
Đại khái người đàn ông kia cũng không ngờ Hứa Bán Hạ sẽ chào hỏi với mình. Anh ta sửng sốt một lúc mới ngại ngùng nói: “Sáng sớm hôm qua tôi vừa trực ca đêm xong nên không còn sức chạy”.
Trông bộ dạng mắc cỡ của người đó, Hứa Bán Hạ cảm thấy rất thích thú, kiểu người này đúng là rất ít gặp, đặc biệt là trong ngành của cô, người sau còn gian hơn, mặt dày hơn người trước.
“Một tuần trực đêm một lần hả? Vậy cũng không nhiều lắm. Bác sĩ hả?”.
Người nọ rất bất ngờ, vừa nói vừa nhìn Hứa Bán Hạ: “Sao cô đoán được vậy? Cũng đâu phải chỉ có bác sĩ mới trực đêm”. Lúc này, Phiêu Nhiễm thấy chủ nhân đang nói chuyện với người lạ kia nên cũng ngoan ngoãn không sủa nữa.
Hứa Bán Hạ nhếch mũi, nói: “Tôi ghét nhất là bác sĩ, vì vậy rất mẫn cảm với mùi nước khử trùng trên người bác sĩ, trên người anh cũng có mùi như vậy, bữa trước tôi đã ngửi thấy khi anh chạy lướt qua tôi mấy bước”.
Người nọ càng sửng sốt: “Thế tôi vô duyên vô cớ bị cô ghét à? Có phải lúc nhỏ ghét cô bị bác sĩ ép ngồi lên ghế tiêm nên ghi thù chuốc oán không?”.
Hứa Bán Hạ nghe xong cảm thấy rất thú vị, cười nói: “Còn chưa ghét anh, vốn cảm giác với bác sĩ đã không tốt rồi, cũng không phải vì đi tiêm mà ghi thù bác sĩ, là do một chuyện khác”.
Bước chân của người đó rất dài, chạy nhanh hơn Hứa Bán Hạ mấy bước nhưng lại quay về phía Hứa Bán Hạ mà nói: “Nếu tôi nhìn không nhầm thì con chó của cô là giống Becgie Đức đúng không?”.
Hứa Bán Hạ phải cảm ơn người này không tiếp tục đi sâu vào vấn đề vì sao cô lại ghét bác sĩ, nhất thời nội tâm không quá bài trừ con người này.
“Anh nhìn không nhầm đầu, còn là thuần chủng nữa đấy, tôi gọi nó là Phiêu Nhiễm”. Dường như Phiêu Nhiễm nghe hiểu được tiếng người, chạy đến “Gâu” một tiếng, bộ dáng cực kỳ đắc ý ra vẻ.
Người đàn ông xấu xí hơi sững sờ, nói: “Phiêu Nhiễm? Là Phiêu Nhiễm* trong tẩy nhuộm tóc hả?”.
* Tên con chó là 漂染, có nghĩa là tẩy & nhuộm tóc.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đúng vậy, đúng là Phiêu Nhiễm trong tẩy nhuộm tóc. Anh xem mấy cô gái trẻ nhuộm tóc vàng, nếu một hai tháng mà không đi nhuộm lại thì tóc đen mới mọc sẽ phủ khắp đỉnh đầu, chẳng phải rất giống đốm lông đen trên lưng Phiêu Nhiễm của tôi sao? Tôi cảm thấy càng ngày càng giống nên gọi nó là Phiêu Nhiễm”.
Người đàn ông xấu xí nghe xong cười lớn sảng khoái, không ngờ cái người e lệ như vậy mà cũng có thể cười sảng khoái nhường này, anh ta chợt khiến Hứa Bán Hạ phải nhìn bằng con mắt khác. Có điều, lúc này chuông điện thoại của Hứa Bán Hạ vang lên, người đàn ông xấu xí nghe thấy bèn vẫy tay rồi chạy trước.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
6 rưỡi, mới sáng sớm mà cô đã nhận được điện thoại của Đồng Kiêu Kỵ, nhất định là có chuyện quan trọng. Hứa Bán Hạ lập tức hỏi: “A Kỵ, người bạn đầu gấu miền biển của cậu làm xong chuyện rồi hả?”.
Đồng Kiêu Kỵ ở đầu dây bên kia hưng phấn, cao giọng nói: “Anh bạn ấy vừa gọi điện cho em, nói đã đưa thuyền khỏi nơi xảy ra chuyện rồi. Chiếc thuyền nhỏ đổ nghiêng ngả ở bãi bồi mà anh ta kéo đến là thuyền vô chủ, mượn thủy triều lên, lúc anh ta đi khỏi đã nhìn thấy thuyền nhỏ bị lật. Béo à, đợi lát nữa em sẽ đến ven biển xem tình hình”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ đã biết chuyện từ trước nhưng không biết vì sao trong lòng vẫn nổi lên một trận kinh hoàng, có chút lo lắng, nhưng dĩ nhiên cô sẽ không nói với A Kỵ.
“Người bạn này của cậu ra tay nhanh thật, không biết có bị người dậy sớm làm việc ở bãi bồi phát hiện không. Nhưng mà lúc đó cũng đang thủy triều lên, ngư dân chưa ra khơi quăng lưới nên có lẽ sẽ không có người phát hiện. A Kỵ, cậu cứ ngủ đi, cứ coi như chưa xảy ra chuyện, đừng có lóng ngóng mà lộ sơ hở. Lúc này mà cậu lò rò xuất hiện ở bãi bồi sẽ khiến người ta nghi ngờ. Chuyện này chỉ có tôi biết cậu biết, cũng đừng nói với Tiểu Trần, nói ra rồi sẽ bị ngư dân xếp hàng làm thịt cậu đấy, nhớ phải khóa miệng cho chặt”.
Đồng Kiêu Kỵ tỏ ra hơi thất vọng, nói: “Béo à, chị không muốn biết bên kia phản ứng ra sao à? Em không thể nhưng chị vẫn nên đi xem đi chứ”.
Hứa Bán Hạ nói: “Đương nhiên tôi phải đi xem, sao có thể không đi được? Bỏ ra bao nhiêu tiền mới đổi được một chuyến dầu thải, phải đến nghe động tĩnh chứ? Tôi cũng bồn chồn lắm chứ, nhưng trừ khi phía bãi bồi gọi điện thông báo cho tôi, bằng không thì cứ đúng giờ mà đến làm việc, cứ tỏ ra không biết đã xảy ra chuyện gì, giữ mình trong sạch không liên quan trước đã rồi nói sau. Đừng dở hơi mà coi mình là tôm cá dính dầu*”.
* Ý nói đừng để người khác thấy được mình có liên quan trong chuyện này.
Đồng Kiêu Kỵ bừng tỉnh, quả thật gần đây anh ta đều chạy việc bên ngoài, tự nhiên lại vô công rồi nghề chạy về xem náo nhiệt, người khác nhìn vào sẽ nghĩ thế nào? Không cần nói cũng biết, mọi sự nghi ngờ đều sẽ hướng về phía anh ta đầu tiên. Đồng Kiêu Kỵ vội nói: “Béo à, dù sao nghe chị chắc không sai. Đúng rồi, chiều nay công ty của sếp Triệu lại có hàng cần vận chuyển đến bến tàu. Chuyến trước, lão Diệp vẫn luôn chạy vận chuyển cho công ty của sếp Triệu thấy em giành mối làm ăn của họ nên cực kỳ không vui, luôn lấy xe của họ ra chặn không cho bọn em bốc hàng, hại em hôm đó chạy thiếu mất hai chuyến. Hôm nay không biết bọn họ còn định giở trò gì nữa, có khi còn nghĩ xong xuôi đối phó với bọn em thế nào rồi ấy. Chị nói xem phải làm sao? Em rất muốn đấm lão ta hai phát cho hả giận”.
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ, nói: “A Kỵ, cậu vẫn đang trong thời gian bảo lãnh, đừng kích động thì hơn, bằng không lại vào kia rồi thì tôi cũng hết cách bảo lãnh cho cậu ra ngoài. Chẳng phải hai tài xế cùng lái với cậu cũng từng đến rồi à? Cậu gọi thêm mấy anh em theo, nếu lão Diệp dám làm gì cậu, cứ để anh em làm ầm ĩ lên, cố gắng đừng đụng chân đụng tay, dọa lão Diệp một trận là được, nếu không sợ là sẽ làm kinh động đến sếp Triệu. Quan hệ giữa tôi và anh ta còn chưa vững chắc nhưng lão Diệp đã làm với anh ta nhiều năm như vậy. Nếu cứ bất chấp ngửa bài ép sếp Triệu phải chọn giữa hai bên, e là chúng ta sẽ bị đá khỏi cuộc chơi, nên nhịn được thì cứ nhịn”. Điều Hứa Bán Hạ không nói chính là, trong mắt cô, đơn hàng vận chuyển này chẳng qua chỉ là công cụ để móc nối với Triệu Lỗi, chỉ cần không bị thiệt thì cô sẽ kêu Đồng Kiêu Kỵ nhẫn nhịn. Hơn nữa, cô cũng nghi ngờ, mối làm ăn vận chuyển này cũng là tín hiệu Triệu Lỗi đưa ra để thăm dò bọn họ, xem đôi bên có thể hợp tác thuận lợi hay không. Cô vẫn luôn cảm thấy Triệu Lỗi không phải là người tham bát bỏ mâm như Quách Khải Đông. Nếu Triệu Lỗi có ý đồ gì thì anh ta sẽ bày một trận lớn, nào có thể chỉ là một món tiền hoa hồng chẳng đáng là gì. Nếu Triệu Lỗi có ý gì khác hay nhắm trúng mối quan hệ hợp tác với Hứa Bán Hạ, vậy thì đó chính là cơ hội tốt nhất. Cho nên, bất kể thế nào cô cũng phải giữ chặt mối liên hệ này.
Đồng Kiêu Kỵ cũng không nghe ra được sự rối rắm quanh co trong đó, nhưng anh ta nghe lời Bán Hạ đã thành quen, dù sao nghe Hứa Bán Hạ chẳng bao giờ sai, Hứa Bán Hạ sẽ không hại anh ta đâu, vì vậy đồng ý rồi cúp máy. Đúng lúc này, người đàn ông xấu xí vừa hay quay lại, Hứa Bán Hạ nhìn thấy cũng chạy đến đoạn đường đó, theo bước chân anh ta.
“Xưng hô với anh như thế nào? Về sau có gặp còn tiện chào hỏi”.
Người đàn ông xấu xí đang có lòng định hỏi xưng hô với Hứa Bán Hạ thế nào, không ngờ Hứa Bán Hạ đã đề cập trước, cảm thấy cô béo này rất rộng rãi cởi mở nên trong lòng cũng thích tính cách này của cô, vội cười nói: “Cô cứ gọi tôi là lão Tô đi, cô thì sao?”.
Hứa Bán Hạ cười ha hả, nói: “Lão Tô ấy hả? Anh lớn hơn tôi? Người da đen chưa chắc đã già mà tôi trông giống búp bê đất sét thế này cũng chưa chắc trẻ đâu. Mỗi tuần anh còn phải trực đêm một lần, rõ ràng là vì kinh nghiệm chưa đủ, tuổi tác cũng không lớn”. Không có dây mơ rễ má gì với lão Tô nên Hứa Bán Hạ không cần thiết phải che giấu tính tình.
(Truyện được đăng tại Vouusontrang.com)
Lão Tô không phục, nói: “Tôi chưa đủ kinh nghiệm là vì mất tám năm học đại học, mới tốt nghiệp năm ngoái. Tôi hai mươi tám rồi, còn cô?”.
Hứa Bán Hạ tỏ vẻ phiền muộn, nói: “Tiểu nữ vừa mới đôi tám, chẳng qua không phải là hai nhân tám mà là hai mươi tám tuổi, sinh nhật của anh là ngày nào? Cấm nói láo”.
Lão Tô xem thường, nói: “Con người này sao không biết tin tưởng người khác thế? Tôi lừa cô làm gì? Tôi sinh vào tháng ba Âm lịch, tháng tư Dương lịch, còn cô thì sao?”.
Hứa Bán Hạ im lặng chán nản, một lúc sau mới nói: “Vậy được, về sau gọi anh là lão Tô, anh gọi tôi là Béo đi, bạn bè đều gọi tôi như vậy. Lão Tô, thế anh lấy bằng tiến sĩ rồi hả? Lợi hại thật”.
Lão Tô khiêm tốn nói: “Có gì đâu mà lợi hại, học vẹt thôi”.
Vốn dĩ lão Tô cho rằng Hứa Bán Hạ sẽ nhìn mình bằng con mắt khác vì sự khiêm tốn này, không ngờ Hứa Bán Hạ lại nói: “Không phải tôi nói đầu óc anh sáng sủa, ý tôi là trông anh mà lại có thể học được tám năm đại học. Mẹ ơi, người nhà tôi kêu tôi thi đại học mà tôi còn không thèm. Nếu không phải bà ngoại nước mắt nước mũi tùm lum van nài thì tôi còn lâu mới chịu học hết bốn năm đại học, chẳng biết học đại học có làm nên được cơm cháo gì không? Đúng là ép chết người ta. Đúng là anh đỉnh, thế mà lại mài đít ở đại học tám năm liền”.
Dứt lời, cô liếc mắt nhìn lão Tô, xem anh ta có buồn thối ruột hay không, đúng là chơi vui hết biết, hình như lão Tô này rất đơn thuần.
Hứa Bán Hạ nghe xong bèn cười nắc nẻ, lão Tô này đang không phục đây mà. “Một trong những nguyên nhân tôi ghét bác sĩ là vì mỗi ngày bác sĩ đều phải tiếp xúc với bệnh nhân bệnh tật u uất, mỗi ngày úp mặt vào bốn bức tường chật hẹp, tính cách khó tránh khỏi ẻo lả yếu ớt; là nữ thì cũng đành chịu, nhưng nếu là nam thì chỉ có thể dùng hai chữ ‘đáng ghét’ để hình dung”.
Nói xong, Hứa Bán Hạ liếc mắt nhìn lão Tô, quan sát xem anh ta tức giận như thế nào. Anh ta nhất định sẽ tức giận, đàn ông sao có thể chịu nhịn bị người khác nói ẻo lả yếu đuối được chứ. Mục đích của cô chính là muốn trêu chọc anh ta.
Lần này lão Tô tức giận thật sự, thế nhưng anh ta vẫn có thể nhẫn nhịn mà không bùng cháy, buồn rầu nói: “Được rồi, tôi không so đo với cô, cô cứ mang theo cái thành kiến ấy mà nhìn đời đi”.
Hứa Bán Hạ nghe xong, cười ha hả, vui vẻ vì chút tâm tư nhỏ nhặt của mình thành công, cô nói: “Tôi nào có thành kiến gì? Bố và ông nội tôi đều là bác sĩ, cả nhà cũng chỉ có mình tôi không học y nên mới vui vẻ thoải mái như vậy đấy”.
Chờ mãi lão Tô đáng thương mới có được cơ hội phản kích, nói: “Cô nói ghét bác sĩ, nhưng bố và ông nội cô đều là bác sĩ, thế chẳng phải là cô ghét cả hai người họ à? Ha ha, không tốt đâu nhé”.
Hứa Bán Hạ nói chẳng hề do dự: “Anh nói đúng, tôi ghét bố tôi đấy. Anh cũng là bác sĩ nhưng nể anh kinh nghiệm còn ít, chưa trải đời mấy nên chưa đủ lý lịch để được liệt vào danh sách bị ghét của tôi đâu”.
Hứa Bán Hạ lăn lộn giang hồ nhiều năm, lời nói ra chẳng biết câu nào thật câu nào giả, đích thực khiến cho lão Tô choáng váng đầu óc, mơ mơ hồ hồ, sao cô nhóc này lại nói như vậy? Hơn nữa, nhìn mặt cô lại có vẻ rất thành thật, chẳng lẽ cô có chuyện gì xót xa sao? Ngược lại, lão Tô bắt đầu đồng cảm với Hứa Bán Hạ. Nhưng mà, anh ta phải rẽ rồi: “Béo à, sáng mai gặp lại. Tôi phải rẽ ở chỗ này rồi”.
Hứa bán Hạ nói “Tạm biệt” rồi cười hì hì chạy đi, tâm nguyện sáng nay đã thành, lại còn có thể trêu chọc lão Tô, mặc dù không có thời gian suy nghĩ chuyện gì khác nhưng tâm trạng của cô vẫn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.