Không Được Vãng Sinh

Chương 30: Hoa hồng vàng mất màu




Hứa Bán Hạ cũng không bị Đồ Hồng có cái cằm kiểu Triệu Văn Tuyên dụ dỗ khiến đầu óc không minh mẫn, cô đưa Đồ Hồng về khách sạn xong thì gọi điện thoại cho Cao Dược Tiến, Cao Dược Tiến rất hãnh diện cho cô một số điện thoại của ông ta mà rất ít người biết, luôn luôn mở, không ngờ tới Cao Dược Tiến nhận điện thoại đến một tiếng “Alo” cũng không nói đã trực tiếp lớn tiếng: “Béo, Mèo Hoang có ở chỗ của cháu không? Sao vẫn chưa về nhà? Đã mấy giờ rồi hả?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Thì ra hôm nay sếp Cao ở nhà. Không sao đâu, cô ấy đã đồng ý với cháu, ngày nào cũng sẽ về nhà ngủ qua đêm. Hôm nay cháu gặp một chuyện kỳ lạ về một người là luật sư từ Thượng Hải, trụ sở chính ở Bắc Kinh đến đây tìm cháu hỏi thăm bác, hỏi những vấn đề có có không không, hỏi những chuyện không đâu vào đâu, hình như chỉ là muốn biết bác có phải là người ham hư vinh hay không thôi, cháu dẫn dắt anh ta rằng bác là một người rất thiệt tình. Không biết bản chất của sếp Cao là thế nào?”.
Cao Dược Tiến nói: “Người hỏi thăm về bác thì có rất nhiều”. Nhưng lại bỏ qua chi tiết này luôn, hỏi luôn: “Béo, có phải là cháu đã nhìn ra cái gì rồi không?”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, thật sự là một người tinh khôn, vừa hỏi đã hỏi đến chủ đề chính, không hề bị những lời nói đùa của cô làm cho lú lẫn: “Nếu như anh ta chỉ là một người luật sư bình thường, lần đầu tiên đến thành phố của chúng ta thuận miệng hỏi thăm đặc sản của vùng đất này thì cũng là rất bình thường, ha ha. Chỉ là danh thiếp của anh ta khiến bác hơi nghĩ đến việc anh ta không chỉ đơn giản hỏi cháu về một đặc sản nổi tiếng của địa phương. Cháu đợi một chút, bác dừng xe vào bên đường, tìm tấm danh thiếp kia cho cháu, cháu đi tìm hiểu một chút, có lẽ sẽ không sai”. Hứa Bán Hạ cũng không quan tâm chuyện này lắm, nhưng vẫn nhắc nhở Cao Dược Tiến, thấy Cao Dược Tiến có đề phòng thì lúc này mới để ý đến giúp ông ta.
Cao Dược Tiến vội vàng nói: “Được, bác tìm bút một lát. Luật sư tìm đến cửa, chắc chắn không có chuyện tốt gì”.
Hứa Bán Hạ dừng xe lại, tìm danh thiếp ra, đọc họ tên và đơn vị ở trên đó cho Cao Dược Tiến, không ngờ vừa mới đọc xong, Cao Dược Tiến đã nói: “Béo, bọn họ có mấy người đến? Cháu tìm hiểu giúp bác chút, bọn họ chủ yếu đến để làm gì? Muốn tìm hiểu chuyện gì của bác?”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy ngày Đồ Hồng ở đây, cô thật sự phải làm tài xế mấy ngày? Thế không phải là xong đời rồi sao? Mấy ngày đúng lúc rất bận: “Sếp Cao, cháu chỉ đón có một người từ sân bay, hay là thế này, bác tìm một người thông minh đáng tin cậy đến làm tài xế của công ty cháu, ngày mai cháu phái người đó đi phục vụ luật sư kia, xem xem đến cuối cùng thì luật sư muốn làm gì với bác?”.
Cao Dược Tiến gần như không do dự nói: “Hứa Béo, cháu không thể chuồn giữa đường như thế này, cháu nói đơn vị của người luật sư này có quan hệ rất mật thiết với giới chứng khoán, bác còn chưa đưa ra thị trường đã phiền đến sứt đầu mẻ chán, không thể có bất kỳ một sai lầm nào từ người này được. Bất kể thế nào thì cháu cũng phải để ý anh ta giúp bác, phục vụ anh ta thật tốt, tuyệt đối không được sử dụng người của bác, nếu không để anh ta nhìn ra được cái gì đó không đúng thì bác sợ lại xảy ra vấn đề. Béo à, bác biết là cháu sẽ đưa điều kiện, nói đi”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Đưa điều kiện? Ha, bác không nói cháu thật sự cũng không nghĩ đến sẽ đưa điền kiện với bác, chỉ là hăng hái muốn giúp đỡ người thân không theo lý lẽ, tuyệt không thể thấy sắc quên bạn, sao cũng phải giúp đỡ bố vợ của người bạn lâu năm chứ. Bác không biết luật sư Đồ đẹp trai như thế nào đâu. Được rồi, nếu bác đã tự mình nói ra rồi thì cháu cũng không khách sáo nữa, chỉ có một điều kiện, nếu như Mèo Hoang và A Kỵ kết hôn thì bác không được ngăn cản”.
Cao Dược Tiến lập tức hối hận mình vì sao có thể chủ động để ra để Hứa Bán Hạ đưa điều kiện chứ, người này cực kỳ gian xảo, thế nào cũng sẽ nhắc đến hôn sự của Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ, mà không phải là sự viện trợ về tiền vốn, bởi vì có lẽ cô hiểu rất rõ, chỉ cần ông ta đồng ý hôn sự của con gái, sau này còn không phải vì con gái con rể mà ngoan ngoãn không ngừng viện trợ tiền vốn vào trong tay Hứa Bán Hạ cô sao? Cái gì là chính, cái gì là thứ, con bé này phân biệt được rất rõ ràng. Chỉ có thể bất chấp khó khăn nói: “Chuyện này không phải bác có thể đồng ý, còn phải xem hai đứa bọn nó ở với nhau như thế nào. Bác có thể không chạy ra chặn giữa đã coi như là rất nể mặt cháu rồi, cái điều kiện này khỏi nói. Điều kiện khác cháu cứ suy nghĩ cẩn thận đi, đừng lãng phí tài nguyên”. Nếu như đổi thành lúc bình thường, Cao Dược Tiến đã nói một câu chuyện này không thể thương lượng được rồi quẳng đi từ lâu, hôm nay chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận chịu đựng sự uy hiếp của Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ cười lớn nói: “Được, cháu phục vụ người luật sư đó giúp bác, sau khi tiến anh ta đi, chúng ta một tay giao tiền một tay giao hàng”. Cô cũng không hy vọng Cao Dược Tiến có thể đồng ý hôn sự của Mèo Hoang và Đồng Kiêu Kỵ một cách thẳng thắn, nhưng cũng phải thường xuyên nhắc nhở ông ta, để ông ta nhìn rõ hiện thực này.
Phòng bao karaoke có không ít người, nam nữ chia đều cho nhau, bên cạnh mỗi người đều có một cô gái trang điểm loè loẹt ngồi bên cạnh. Bao gồm cả Triệu Lỗi và Quách Khải Đông, bên cạnh đều có cô gái ngồi cùng, Tần Phương Bình vậy mà cũng ở đây. Hứa Bán Hạ cảm thấy hôm nay bình yên rồi. Ngũ Kiến Thiết vừa nhìn thấy Hứa Bán Hạ đã vỗ người đàn ông ngồi bên cạnh, nói: “Lên, cậu phục vụ người phú bà này cho thật cẩn thận”.
Hứa Bán Hạ trong chốc lát nhìn có chút ngơ ngác, thật sự gọi một vịt đến đây cho cô. Thấy người đàn ông đẹp trai nhuộm tóc màu vàng mỉm cười đứng dậy đi đến đây, không khỏi liếc nhìn những người đàn ông khác một cái, thấy mọi người đều cười hi hi ha ha nhìn cô, dáng vẻ đang xem kịch hay. Hứa Bán Hạ tức giận, sao Triệu Lỗi cũng không giúp đỡ cô. Giờ phút này dựa trời dựa đất thôi thì dựa vào chính bản thân mình, lập tức cười hi hi đứng ở chỗ đó, đợi đến con vịt kia đi đến thì chủ động giơ tay ra nắm lấy tay của anh ta, nhìn trái nhìn phải, lúc này mới buông tay của con vịt đó xuống, cười nói: “Các ông có nhầm lẫn không vậy, vịt cái gì mà vịt, ngón tay còn gầy hơn cả chân gà, lừa tôi à”. Một bên phất tay với con vịt kia nói: “Trở về, tìm một người có chút thịt đến đây, có đôi tay ngắn còn hơn chân gà, đừng làm như tôi với gà giống như là yêu đương đồng tính vậy”. Tức đến nỗi con vịt đó ngã cửa rời đi.
Mọi người nghe thấy vậy đều cười lớn, Ngũ Kiến Thiết thì cười càng lớn nói: “Béo à, thật sự là có cô, hiểu được liều mạng với đại lão gia chúng ta, không gọi sai người”.
Tần Phương Bình có chút gượng gạo cười nói: “Sếp Hứa, không phải cô nói có việc phải đi công tác sao? Nếu biết sớm là cô không đi thì lúc chúng tôi ăn cơm đã gọi cô đi cùng rồi”.
Hứa Bán Hạ không hiểu vì sao Tần Phương cười có chút gượng gạo, nhưng nghĩ đến quan hệ của cậu ta và Triệu Lỗi gần đây có chút căng thẳng, chắc là ở trên bàn ăn bọn họ đã có lời qua tiếng lại rồi, nhìn dáng vẻ này, cậu ta không chiếm được lợi thế gì, nếu không dựa vào tính cách của cậu ta thì lúc này có lẽ là cực kỳ đắc ý. Hứa Bán Hạ dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Tần Phương Bình, cười nói: “Vốn dĩ là muốn đi rồi, kết quả thì anh thấy đấy, bạn của tôi không phải là đến rồi sao? Tôi còn phải làm tài xế cho anh ta mấy ngày mới có thể đi. Thân bất do kỳ mà”. Vừa nói xong đã nghe thấy tiếng điện thoại kêu lên, lập tức kêu lên một tiếng: “Điện thoại của ai kêu vậy? Có phải là giục về nhà rồi không?”.
Mọi người đều nhìn kiểm tra điện thoại, chỉ có Ngũ Kiến Thiết dương dương tự đắc nói: “Cho dù là tôi không trở về nhà thì vợ của tôi cũng sẽ không gọi điện thoại, khuôn phép phải dựa vào lúc bình thường làm từng chút từng chút một”. Ông ta thật sự không nhìn điện thoại lấy một cái.
Lại thấy Triệu Lỗi cầm điện thoại đi ra ngoài nghe máy, anh ta vừa đi ra ngoài Ngũ Kiến Thiết đã nói với Tần Phương Bình: “Tiểu Tần, cậu hiền lành như vậy làm gì, bây giờ anh ta cũng không phải cấp trên của cậu nữa, anh ta muốn cậu uống rượu, cậu thật sự uống một ly rồi lại tiếp một ly?”.
Quách Khải Đông ở bên cạnh nói: “Dù gì cũng là cấp trên cấp dưới nhiều năm rồi, sếp Tần độ lượng, để cho thằng Lỗi chút mặt mũi”.
Hứa Bán Hạ vừa nghe, tất cả đều không phải chuyện quan trọng nên chỉ ngồi im không lên tiếng ở bên cạnh. Xem ra trên bàn rượu ngày hôm nay, Triệu Lỗi cũng không dễ dàng gì, thực ra nếu như anh ta hiểu chuyện thì đáng lẽ ra không nên uống rượu cùng với Ngũ Kiến Thiết vào lúc mình sa sút nhất, con người Ngũ Kiến Thiết này giỏi nhất là so đo tính toán, sao có thể không đánh người sa cơ thất thế một cái chứ? Nhìn ông ta gọi Tần Phương Bình đến là biết bữa tiệc rượu này không phải bữa tiếc tốt lành gì. Hứa Bán Hạ thực sự là không đoán ra, Triệu Lỗi vì sao lại thích góp vui như thế, ăn xong cơm, còn đi theo đến quán karaoke hát hò, đây không phải là tự rước lấy nhục nhã sao?
Tần Phương Bình hút mạnh điếu thuốc, nói: “Chút mặt mũi này tôi không cho, người khác nhìn vào không phải là sẽ nói tôi không có lương tâm sao. Sếp Ngũ, hôm nay ông luôn nói giúp tôi, tôi xin nhận tấm lòng này, tôi kính ông một ly”.
Ngũ Kiến Thiết cũng rất sảng khoái, cầm chai bia trên bàn lên, cầm cả cái chai cụng ly với Tần Phương Bình: “Tiểu Tần, người anh già này sẽ không để cậu chịu thiệt, tôi không có tiếp xúc với sếp Triệu các cậu mấy, nhưng đã quen với cậu nhiều năm như vậy rồi, cậu còn không biết tôi là người như thế nào? Điều tôi thích nhất là bênh vực kẻ yếu. Hôm nay cậu không thoải mái, tôi xả giận cho cậu. Sảng khoái đi, uống hết chai này”.
Lời nói của Ngũ Kiến Thiết đều nói đến trọng điểm, tuy Tần Phương Bình rất đau đầu với chai bia này nhưng vẫn phải uống, việc cạn ly là do cậu ta đưa ra, không uống thì chính là không thành tâm. Vì vậy hai người mỗi người một chai uống ừng ực.
Ngũ Kiến Thiết uống hết một chai, “a” một tiếng thật dài, cúi người xuống lại lấy thêm hai chai ở trên bàn, một chai đặt thật mạnh trước mặt của Hứa Bán Hạ, nói: “Béo, hôm nay cô cô xem như là không nể mặt mũi gì cả, tôi mời cô đến uống rượu, cô lại một mực từ chối, nói cái gì mà có bạn bè đến. Bạn bè của cô quan trọng bằng tôi sao? Thôi không nói nữa, phạt cô một chai”.
Hứa Bán Hạ cười cầm chai bia lên, nói: “Lúc lão đại Ngũ ông ăn cơm cũng không nói là mời anh em đến, hại tôi cả buổi tối không có việc gì làm nên đi ra sân bay đón người. Nếu như lúc ông ăn cơm cũng gọi tôi đến thì tôi còn có thể xảy ra nhiều chuyện thế này nữa sao? Nói ra, phạt ông một chai trước mới phải”.
Ngũ Kiến Thiết nói: “Tôi quan trọng không? Vì sao tôi gọi cô đến cô không đến, cứ phải để tôi mang Triệu Lỗi ra cô mới chịu đồng ý? Cô rõ ràng là không nể mặt tôi, cô cho là tôi uống nhiều lú lẫn rồi sao? Đừng lải nhải nữa, nói nữa thì phạt cô ba chai”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ mới không đạt Ngũ Kiến Thiết vào trong mắt thế nào, qua được trước mặt mọi người là được rồi, trong lời nói có thể nhường ông ta một chút nhưng ba chai bia này thì không thể thành thành thật thật uống hết được. Lập tức cười nói: “Được rồi, bụng dạ lão đại Ngũ ông rộng, rất độ lượng, tửu lượng cũng tốt, so đo tính toán với người con gái như tôi làm gì? Mỗi người một chai uống cạn hết là thôi. Chút nữa tôi còn phải đi đến chỗ bạn của tôi để làm việc lúc sáng sớm nữa, lão địa ông tha cho tôi một con đường đi, đừng để bạn của tôi vừa chửi tôi là vứt bỏ anh ta không thèm quản, vừa chửi tôi uống rượu say không phải là thứ gì tốt”.
Ngũ Kiến Thiết thẳng thắn lại cầm hai chai nữa đến, đặt ở giữa hai người, hét lên: “Hứa Béo, cô đừng nghĩ là dựa vào đó, bốn chai rượu này, hoặc là cô ba chai tôi một chai, hoặc là tôi ba chai cô một chai. Nói chung là tôi và cô uống hết, tôi không quan tâm, tự cô nghĩ cách đi”.
Hứa Bán Hạ cầm một chai lên đưa cho cô gái ngồi bên cạnh Ngũ Kiến Thiết, không khách sáo chút nào mệnh lệnh nói: “Cô đừng có ngồi không ở đo, tiếp vị lão đại này uống rượu, ông ta uống được một chai tôi cho cô một trăm, hai chai hai trăm, xem vào bản lĩnh của cô”. Rồi lại chỉ vào những cô gái ngồi bên cạnh những người khác nói: “Các cô cũng giống vậy, chỉ cần chăm sóc cái bụng rượu của bị lão đại này tốt thì tôi sẽ có thưởng”. Có trọng thưởng tất có người dũng cảm, trong chốc lát các cô gái oanh oanh yến yến vây quanh ông ta.
Ngũ Kiến Thiết nhịn không nổi nói to: “Hứa Béo, cô muốn lấy rượu nhấn chìm tôi à. Các cô nghe đây, cô ta thưởng một chai một trăm, tôi thưởng một chai hai trăm, các cô đi rót cho cô ta, rót cho cô ta chết đuối”. Nhưng đến cuối cùng vẫn là không nỡ đẩy cô gái ra, trong lúc nói chuyện đã rót được mấy ngụm xuống.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Phụ nữ rót rượu cho phụ nữ thì có vị gì chứ, hơn nữa quyền cước của tôi tốt, bạn trong ngành đều biết. Lão đại Ngũ ông sẽ thương hoa tiếc ngọc, nhưng phụ nữ sẽ không khách sáo như vậy với phụ nữ đâu”. Các cô gái nghe thấy vậy, tự nhiên là không dám tuỳ tiện bước lên trước: “Đều phải đổ vào trong miệng, đổ ra ngoài không tính”.
Triệu Lỗi đi vào, thấy các cô gái đều túm Ngũ Kiến Thiết lại rót rượu, cảm thấy kỳ lại, Quách Khải Đông cười nói cho anh ta biết, anh ta không khỏi cứ nhìn Hứa Bán Hạ cười mãi, người nghĩ ra chủ ý quỷ quái này đối phó với Ngũ Kiến Thiết cũng chỉ có thổ phỉ đối phó với thổ phỉ thôi. Xem ra khí chất thổ phỉ của Hứa Bán Hạ nặng hơn một chút.
Mọi người cười hi hi ha ha một trận xong Ngũ Kiến Thiết mới đẩy các cô gái đang dán lên người mình ra, cả đầu cả mặt đều là rượu, áo cũng ướt hết một nửa. Loạng choạng đứng dậy, chỉ về phía Hứa Bán Hạ cười nói: “Hay, hay cho Hứa Béo cô, đừng để tôi tóm được cô, lúc nào đó cô đi đến chỗ của tôi, tôi sẽ tìm một đám vịt đến giữ chặt cô lại rót rượu”.
Hứa Bán Hạ cười hi hi rút bốn trăm tệ ra, các cô gái mỗi người một tờ, tuy biết rằng có một nửa số rượu là đổ ra ngoài: “Lão đại, xin ông sau này đừng có tìm cái loại chân gà đó nữa, rót rượu cho tôi tôi cũng thấy ghét”.
Lúc này, điện thoại của Triệu Lỗi lại kêu lên, Ngũ Kiến Thiết liếc mắt nhìn qua, lớn tiếng nói: “Ai đấy? Sao phiền vậy, anh em chúng ta uống rượu, người đó gọi điện thoại đến đây làm cụt hứng”.
Triệu Lỗi cầm điện thoại lên nhìn, cười nói: “Bạn gái tôi cứ kiểm tra mãi, được rồi, tôi trả lời một cái rồi tắt máy ngay lập tức”.
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy, đang lắc lư ở trong phòng, không biết vì sao loại quay ngoắt người lại, một chân giẫm lên bàn, nhảy bổ nhào vào trong ngực của Triệu Lỗi, cướp lấy điện thoại của Triệu Lỗi, dùng sức vứt ra bên ngoài, chiếc điện thoại đập vào tường vỡ nát. Một bên lớn tiếng gào: “Để ý cô ta làm cái gì, chưa kết hôn đã phiền phức như vậy rồi, thế kết hôn thì không phải là cậu sẽ bị vợ quản rất nghiêm sao? Là đàn ông thì không thể không có khí phách như vậy được, nói không để ý là không để ý”.
Triệu Lỗi bị Ngũ Kiến Thiết làm cho ngẩn ra một lúc, không dễ gì mới phản ứng lại được, kết hợp với cơn tức giận loáng thoáng mà anh ta phải chịu trên bàn rượu ngày hôm nay, không khỏi tức giận nói: “Ông có lời thì cứ nói, ném vỡ điện thoại của tôi làm gì?” Cũng lười không buồn nói nhiều, đứng dậy nhặt điện thoại của mình lên.
Ngũ Kiến Thiết không buông tha, ngược lại ôm chặt lấy Triệu Lỗi, cả người đều đè lên người Triệu Lỗi, cũng không quan tâm Triệu Lỗi to tiếng là không vui, cứ hét lên nói: “Không được đi, đi chính là không nể mặt của tôi, hôm nay nhất định phải chơi cho thoả thích, uống đến gục mới thôi. Lúc trước Triệu Lỗi cao cao tại thượng, chúng tôi không có bản lĩnh mời được cậu đến uống rượu, hôm nay cậu còn không bằng Ngũ Kiến Thiết tôi, tôi nói cậu không được đi thì chính là không được đi”.
Hứa Bán Hạ nghe thấy vậy thì biến sắc, lời này Ngũ Kiến Thiết cũng nói được ra khỏi miệng, không biết là dựa vào hơi rượu hay là thật sự say bí tỉ nói những lời tận sâu ở đáy lòng, chỉ sợ hai người đều có, đến cả vẻ mặt của Quách Khải Đông cũng không vui vẻ, đứng lên tách Ngũ Kiến Thiết ra. Chỉ có Tần Phương Bình là cảm thấy vui sướng khi người gặp hoạ.
Triệu Lỗi thì đương nhiên càng không cần nói, bị Ngũ Kiến Thiết ôm chặt lấy, quẳng cũng không quẳng được, lại phải nghe những lời nói điên rồ của ông ta, lửa giận trong lòng cũng bốc lên đầu, dùng sức đẩy Ngũ Kiến Thiết ra. Một bên quát lớn nói: “Ông muốn như thế nào? Ném vỡ điện thoại còn chưa đủ?”.
Ngũ Kiến Thiết thấy Triệu Lỗi sắp vùng ra được thì vội vàng nắm lấy sao sơ mi tay ngắn của Triệu Lỗi, dùng sức một cái, chỉ nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt” vang lên, áo bị xé từ cổ xuống. Ngũ Kiến Thiết ngẩn ra một chút, không khỏi buông tay ra. Triệu Lỗi cũng không nói chuyện, mặt hằm hằm quay đầu rời đi, đến cả điện thoại cũng không nhặt nữa. Ngũ Kiến Thiết lại vội vàng xông lên, ngăn cản Triệu Lỗi, lấy cái ví của mình đưa cho anh ta, nói: “Sếp Triệu gần đây đang thất nghiệp, kinh tế chắc chắn rất eo hẹp, tôi làm vỡ điện thoại của cậu, cậu lấy tiền từ trong ví của tôi đi mua cái mới đi”.
Triệu Lỗi nhìn chằm chằm vào Ngũ Kiến Thiết một lúc, cũng không lên tiếng, cầm lấy ví của ông ta vứt thẳng xuống dưới đất, quay người rời đi. Hứa Bán Hạ nhặt điện thoại cho anh ta, đi ra bên ngoài, đường phố giữa đêm vắng người, Hứa Bán Hạ mới thở dài một hơi nói: “Sếp Triệu, hổ rời khỏi núi đến đồng bằng đến chó cũng có thể bắt nạt. Đừng tức giận nữa, cũng không phải người nào cũng như thế”. Một bên đưa điện thoại cho Triệu Lỗi.
Triệu Lỗi ngẩng đầu hít sâu một hơi, nhận lấy điện thoại trong tay Hứa Bán Hạ, thấp giọng nói: “Cảm ơn, cô trở về đi, tôi đi trước”. Nói xong thì đi ra ngoài tìm xe.
Hứa Bán Hạ nhìn Triệu Lỗi lên xe rồi lái đi, lúc này mới trở về phòng bao, thấy Ngũ Kiến Thiết và Tần Phương Bình cười rất vui vẻ, trong lòng bị kích thích muốn đánh hai người bọn họ một trận, xem ra chỉ có Quách Khải Đông có chút lương tâm, còn đi đến hỏi một câu Triệu Lỗi có sao không. Không có mục tiêu nữa, mọi người cũng không có hứng thú hát hò nữa, ngồi được chút rồi giải tán.
Hứa Bán Hạ về đến nhà, Phiêu Nhiễm nghiêm túc vẫy vẫy đuôi đón tiếp như trước. Có lúc suy nghĩ, người còn không bằng chó. Hứa Bán Hạ xoa xoa đầu của Phiêu Nhiễm, chia sẻ một hộp sữa bò cho Phiêu Nhiễm, tắm rửa rồi đi ngủ. Trong lúc lơ mơ ngủ thì nghe thấy điện thoại ở trong túi kêu lên, Hứa Bán Hạ muốn không để ý nhưng điện thoại cứ kêu mãi không ngừng, chỉ có thể giơ tay lấy túi lại, vừa nhìn màn hình hiển thị, vậy mà lại là Triệu Lỗi, tối muộn như vậy rồi, anh ta còn chưa tức giận đủ sao? Hứa Bán Hạ làm cổ họng thông suốt, nhận điện thoại: “Sếp Triệu? Điện thoại của anh còn dùng được à?”.
Triệu Lỗi nói: “Dùng điện thoại trước đây, Tiểu Hứa, cô chưa ngủ đúng không? Tôi muốn gặp cô nói chuyện”. Thực ra Triệu Lỗi biết Hứa Bán Hạ chắc chắn đã ngủ rồi, nếu không thì sao có thể gọi điện lâu như vậy rồi mà không nghe máy. CHỉ là bây giờ anh ta khó chịu đến hoảng sợ, nhìn xung quanh bốn phía lại không có ai có thể nói chuyện được với anh ta, không thể không trợn mắt nói dối.
Hứa Bán Hạ nghe ra được cảm xúc của Triệu Lỗi rất suy sụp từ giọng điệu của anh ta, không khỏi mềm lòng, vội vàng nói: “Chưa, còn chưa ngủ. Đang ngâm mình ở trong bồn tắm. Sếp Triệu, anh ở đâu? Tôi lập tức đi qua đó”.
Triệu Lỗi thở dài một hơi, trong lòng có một tia ấm áp an ủi, cuối cùng giữa đêm khuya vẫn có thể tìm được một người có thể nói chuyện cùng, vẫn còn một người sẽ không từ chối anh ta: “Tiểu Hứa, cô nói cho tôi biết nhà của cô ở đâu, bây giờ tôi đang ở trên xe, tôi đi qua đó đón cô”.
Hứa Bán Hạ nói địa chỉ ra, sau đó lập tức nhảy lên, phun thuốc chống muỗi khắp người, mặc một cái áo vải cổ tròn rộng rãi thoải mái và quần lửng, trước khi ra khỏi cửa thì do dự một chút, rồi vẫn mang theo Phiêu Nhiễm đi cùng. Nhưng trong lòng Hứa Bán Hạ rất vui vẻ, Triệu Lỗi tìm cô vào lúc này, ý nghĩa đã không giống với trước đây nữa rồi. Một người vào lúc thất vọng sa sút nhất sẽ tìm ai? Chỉ có người bạn thân thiết nhất.
Đi ra ngoài cửa lớn của tiểu khu, bên ngoài gần như rất vắng vẻ, đừng nói đến người đi qua đường, đến cả xe cũng chỉ có một hai cái đi qua. Sự nóng nực của ban ngày, bây giờ cũng có chút mát mẻ, đèn nê-ông cũng đã tắt hết, chỉ có đèn đường tĩnh lặng trông coi đêm dài. Xe của Triệu Lỗi vẫn chưa đến, Hứa Bán Hạ đứng đợi ở bên đường, Phiêu Nhiễm lè lưỡi đứng ở bên cạnh, tuy gần đây Hứa Bán Hạ cả gan làm loạn, nhưng bây giờ bên cạnh có Phiêu Nhiễm, trong lòng cũng can đảm hơn rất nhiều.
Rất nhanh Triệu Lỗi đã xuất hiện, chiếc xe đó vốn dĩ là của Hứa Bán Hạ cô dùng quen rồi, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc ở phía xa. Bốn cái cửa sổ xe đều được mở ra, xem ra Triệu Lỗi không mở điều hoà. Hứa Bán Hạ thò tay vào sau cửa sổ xe, mở nút an toàn ra, kéo cửa đưa Phiêu Nhiễm ngồi vào trong. Ghế lái phụ của xe đã được Triệu Lỗi mở ra rồi, Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo, mỉm cười ngồi vào xe, đợi Triệu Lỗi đóng cửa xe cho cô. Triệu Lỗi ngồi vào ghế lái, không nói chuyện, khởi động xe trước. Lên đường lớn mới nói: “Nhìn từ phía xa, cô và chó đứng ở chỗ đó, giống như một đứa trẻ vậy. Không có thần sắc hung ác lúc ban ngày chút nào”.
Hứa Bán Hạ ngửi thấy mùi khói thuốc nồng đậm, hé mắt liếc nhìn thì thấy Triệu Lỗi kẹp một điếu thuốc ở giữa hai ngón tay, cho dù cửa xe mở ra thì mùi của thuốc lá vẫn tràn ngập trong xe. Hứa Bán Hạ mỉm cười nói: “Có lúc khi ở bên cạnh người khác thì phải mặc áo giáp phòng bị khắp người, khi ở bên cạnh chó thì ngược lại tháo bỏ hết phòng bị trên người xuống, bởi vì biết được là con chó mình nuôi lớn, nó chắc chắn sẽ không phản bội lại mình”.
Triệu Lỗi phóng xe rất nhanh: “Béo, cô nói những người mà tôi muốn nói thành chó nhét trở về. Quả thực, có một số người đến cả làm chó cũng không xứng”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Tần Phương Bình là một con chó sói đói, nhận lúc không có người quản, vội vàng nghĩ cách mưu tài. Ai có tiền bạc cho cậu ta thì người đó chính là mẹ của cậu ta. Loại người này nếu như muốn cậu ta nhịn hót lấy lòng thì rất dễ, chỉ là không thèm làm mà thôi. Sếp Triệu, chỉ là tôi không hiểu, hôm nay anh đi uống rượu với Ngũ Kiến Thiết làm gì, cái người này có ý đồ gì anh đáng lẽ đã nghe ngóng được từ sớm”.
Triệu Lỗi thở dài một hơi, không nói tiếp nữa, chỉ im lặng lái xe nhanh, chạy xe trên con đường lớn trong đêm tối. Lúc đầu còn có mấy cây đèn đường, sau đó thì đen ngòm, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi từ những chiếc xe đối diện lướt qua.
Cũng không biết đã trôi qua được bao lâu, Triệu Lỗi nói: “Béo, châm thuốc giúp tôi, đều ở trong túi đó.”
Hứa Bán Hạ ngẩn ra một chút, chắc là bây giờ Triệu Lỗi đang lái xe nhanh nên tay không tiện rời khỏi vô lăng nên chỉ có thể mở đèn xe lên, lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, quen thuộc lấy bật lửa ở trên xe châm, nhưng gió lớn quá, Hứa Bán Hạ lại không lại không tiện ngậm hít một hơi, cho nên rất khó châm, châm hai lần mới thành công. Trực tiếp đưa thẳng đến bên ngón tay của Triệu Lỗi. Sau đó nhìn thấy Triệu Lỗi lập tức đưa điếu thuốc đến bên miệng, không biết chán ngậm lấy hút một hơi. Đáng thương, vốn dĩ là người không biết hút thuốc thế nào, là người rất chú trọng phong độ, bây giờ lại biến thành con sâu hút thuốc. Càng là kiểu người buồn bực khó chịu không chịu nói ra thì khi không được như ý sẽ càng ỷ lại vào thuốc lá.
Tuy không phải lái xe nhưng Hứa Bán Hạ không dám sơ suất một chút nào, hai con mắt nhìn chằm chằm vào con đường trước mắt, ai biết được con người nhịn một bụng khó chịu này sẽ lái xe như thế nào chứ. Thực ra hôm nay đã biết là phải thêm tính mạng vàp từ lâu nhưng vẫn đi ra lên xe. Bởi vì quá biết hôm nay Triệu Lỗi rất cần có người ở bên cạnh. Hứa Bán Hạ bất lực suy nghĩ, Triệu Lỗi chịu chọn cô cùng đi tìm chết thì thật sự là vinh hạnh của cô.
Đường ở ngoại thành, Hứa Bán Hạ rất quen thuộc, lúc lái xe đến nơi hẻo lánh, cô vẫn có thể giơ tay chỉ, cũng không nói chuyện, chỉ chỉ về một hướng, vì vậy Triệu Lỗi lại tiếp tục buồn bực lái xe tiếp. Cuối cùng, lúc ngoằn trái, Hứa Bán Hạ không thể không lên tiếng nói: “Lão đại, anh ngoằn nhầm đường rồi, đi ngược đường rồi, quay lại nhanh”. Bởi vì lúc trước Hứa Bán Hạ làm ăn nhỏ nên cần phải đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Triệu Lỗi ngẩn ra một chút, phản ứng lại, quả nhiên phát hiện ra cây hai ven đường lạ quá, vội vàng xoay vô lăng ngược chiều kim đồng hồ. Lúc này, trước mắt xuất hiện hai cái đèn xe, đường ánh sáng của xe chiếu vào khiến người ta hoang mang. Tuy Triệu Lỗi đã bắt đầu quay xe, nhưng tốc độ của xe vẫn nhanh, trong chốc lát đã trở thành hai xe chạy với tốc độ nhanh đâm vào nhau. Triệu Lỗi gần như là thả chân ga theo bản năng, lái thẳng vào green bag ở bên cạnh. Ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, một chiếc xe xi măng sượt qua đuôi xe chạy với tốc độ nhanh, gần như là trong tích tắc, xung quanh lại chìm vào bóng tối, chỉ có chút ánh sáng chiếu xuyên qua rừng trúc đào từ chiếc đèn xe Santana 2000 đang ở bên đường.
Thật nguy hiểm! Hai người đều kêu thầm trong lòng, những điều không nói ra miệng, chỉ là không hẹn mà cùng quay mặt qua nhìn đối phương. Lúc này lại có một chiếc xe đi đến, đèn xe chiếu vào hai người trong xe đều có vẻ mặt không chút sắc hồng nào, cực kỳ hoảng sợ. Qua một lúc lâu, Triệu Lỗi mới quay mặt lại, khởi động xe lùi sau. Lần này không dám sơ ý nữa, lùi một chút, nhìn về phía sau một cái để tránh có xe đâm vào, trời đất tối đen như mực, ai có thể phản ứng nhanh được, đâm phải là đương nhiên thôi. Không dễ dàng gì mới có thể đi ra khỏi bụi cây, chân tay mềm nhũn lái xe đến một một chỗ rộng có đèn đường rồi dừng lại, lúc này mới thở dài ra một hơi, lập tức không còn chút sức lực: “Béo, xin lỗi”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy, nhảy người lên mở cửa xe ra rồi nhảy xuống, nó: “Sếp Triệu, ra bên ngoài ngồi, khí ép trong xe không đúng lắm”.
Triệu Lỗi im lặng đi xuống theo, ngồi lên lan can của đường dành cho người đi bộ cùng Hứa Bán Hạ, châm một điếu thuốc rầu rĩ hút, một tay còn lại nắm chặt một hộp thuốc lá và một cái bật lửa. Vừa nãy đã đứng trước quỷ môn quan một lần, bất giác hai người trở thành người cùng cảnh ngộ. Chỉ cảm thấy đối phương là người có thể tin tưởng được. Hai người cách nhau nửa mét, đèn đường hai bên chiếu lên làm bóng của hai người chồng lên nhau, kéo dài một mét trên nền đất trống, nhưng hai người đều không để ý đến, Phiêu Nhiễm xoay quanh hai người.
Thật lâu sau Triệu Lỗi mới nói: “Hôm nay A Quách nói với tôi, nói bọn họ để người khác ra mặt nhận thầu công ty của Cẩu Tất Chính, đến tay thì vẫn là do A Quách quản lý. Cậu ta nói, bây giờ Cầu Tất Chính không có tiền, tiền của tôi qua tay của cậu ta cho Cầu Tất Chính nợ, đến bây giờ không đòi lại được hết, cậu ta cảm thấy rất áy náy, cậu ta muốn ra mặt nói giúp tôi trước mặt Ngũ Kiến Thiết, lúc trả tiền nhận thầu cho Cầu Tất Chính thì khấu phần tiền của tôi lại, rồi chuyển thẳng cho tôi, coi như là Cầu Tất Chính trả nợ tôi. Ngũ Kiến Thiết nói dù sao ông ta thì ông ta cũng lấy ra bằng tiền nhau, đưa cho ai cũng giống nhau, chỉ cần nói rõ ràng với Cầu Tất Chính là được. Cho nên tôi làm chủ mời khách, vốn dĩ lúc ăn cơm cũng không cái gì, chỉ có Tần Phương Bình điên điên rồ rồ cứ hỏi tôi cái này cái kia nên bị tôi mắng lại. Không ngờ tới… ầy, không nói nữa, cũng là bản thân tôi làm mọi chuyện rối rắm, không trách được người khác”.
Hứa Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm nói: “Thì ra là như thế, tôi vốn còn cho rằng anh sao lại không muốn làm người ngoài cuộc như thế chứ. Thực ra Ngũ Kiến Thiết vẫn còn có chút kiêng nể anh, ông ta sẽ cho anh một khoảng thời gian, xem cách làm việc của anh sau này, sợ nhỡ có lúc anh lại trở lại như ngày xưa. Chỉ là cái người này uống rượu vào là rất xấu tính, sau khi uống rượu sẽ phát điên vì rượu, tôi bảo các cô gái rót cho ông ta bốn chai bia, sợ là từ trước đến giờ ông ta chưa từng uống nhiều như thế. Những lời nói đó của ông ta là suy nghĩ trong lòng của ông ta, vốn dĩ là chưa chắc đã nói ra ngoài, nhưng uống nhiều rượu quá không giữ nổi miệng, Triệu Lỗi anh cứ coi như ông ta phát điên vì rượu là được. Trong lòng ai không có chút oán thầm người khác chứ? Chỉ sợ ngày mai sau khi tỉnh rượu, quản lý tài vụ sẽ nói chuyện này từ đầu đến cuối cho ông ta nghe, đến lúc đó con người ông ta này sợ là sẽ vội vàng gọi điện thoại cho anh xin lỗi. Dù sao thì sếp Triệu anh cũng không giống tôi, Ngũ Kiến Thiết không dám làm gì anh trong khoảng thời gian ngắn đâu”.
Triệu Lỗi hừ một tiếng nói: “Cũng xem là biết người ta nhìn tôi như thế nào đi. Tiểu Hứa, cô không nói là tôi tự rước lấy nhục đã xem là phúc hậu rất lớn rồi. Hôm nay thấy cô làm con vịt đó tức giận rời đi ở quán karaoke, tôi nghĩ, ở đời vốn là nguyên tắc kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu ở rừng rậm lúc nguyên sơ, nếu muốn sống tiếp thì chỉ có tuân thủ quy luật của khu rừng. Cô đã tốt nghiệp ở trong đó, có thành tích rất tốt. Đến tận gần đây tôi mới phát hiện ra, thực ra tôi cũng rất trẻ con, từ nhỏ đến lớn sống trong môi trường tốt, mọi đường đều thuận lợi, tiền bạc nắm trong tay quá nhiều, chỉ có người khác xoay xung quanh tôi, không biết tôi còn phải lấy đồ vật đi cầu xin người khác, cho rằng mọi chuyện đều chỉ cần bày mưu nghĩ kế là được, đã không biết giương nanh múa vuốt. Cho nên tôi nói hôm nay tôi đi gặp Ngũ Kiến Thiết là đảo loạn tất cả. Ngũ Kiến Thiết không có chút giao tình gì với tôi cả, ông ta dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ tôi? Tôi có thể lấy cái gì ra trao đổi với ông ta? Nếu như đổi thành trước đây, khoản tiền này của tôi cũng không cần tôi nói, tự ông ta sẽ lấy hai tay dâng lên cho tôi, hôm nay tôi không chỉ phải tự mình đi lấy mà còn phải bỏ đi tự tôn. Thật ra tôi cần gì phải phí sức vậy, nếu như dùng sức lực lên việc làm rõ chân tướng việc nguyên nhân công ty cũ từ chức tôi, liên hệ bàn bạc với hợp đồng với công ty mới, nhanh chóng tìm một công ty tốt rồi nhậm chức, cho dù bản thân tôi không nói, Ngũ Kiến Thiết cũng sẽ giúp tôi nghĩ đến, tự mình đưa tiền đến. Tôi đây rõ ràng là tự làm loạn mọi chuyện, tự rước lấy nhục, không trách được người bên cạnh. Bình thường làm việc thuận lợi quá, quên mất quy luật của rừng sâu, cần phải chịu sự áp bức và lăng nhục này”.
Hứa Bán Hạ đồng ý với cách nói của Triệu Lỗi, thực ra từ nhỏ Hứa Bán Hạ đã bước chân vào giang hồ, tất cả những gì đã trải qua những gì được học từ quy luật của rừng sâu so với cảm nhận sâu sắc của Triệu Lỗi lúc này chỉ có hơn chứ không có kém. Nhưng tình cảnh này, Triệu Lỗi đã đen đủi lắm rồi, chán nản lắm rồi, Hứa Bán Hạ không đành lòng muốn tiếp cái gì đó, nhưng chỉ nói: “Khổ cực phải chịu ở chỗ của Ngũ Kiến Thiết, năm trước tôi cũng từng trải qua, con người đó chính là có tính cách thổ phỉ, chỉ cần là chuyện có liên quan đến tiền bạc, ông ta luôn mất hết tính người. Lần này anh muốn ông ta lấy khoản tiền đó về giúp anh, ông ta có thể không nghĩ cách để lấy được nhiều lợi ích nhất sao? Ít nhất thẳng thắn nói ra cũng tốt. Sếp Triệu, những gì hôm nay anh chịu cũng khá tốt, lần năm trước của tôi đó, đến cả đại ca Phùng cũng bị tôi liên luỵ. Xem dáng vẻ này, sếp Triệu có phải là tìm được công ty mới rồi không?”.
“Béo, thực ra năm năm trước tôi gặp phải chuyện thuế vụ xong đã tiếp xúc với công ty mới rồi, người cũng không thể treo cổ trên một gốc cây được. Chỉ là lúc ban đầu có chút không cam tâm, vẫn muốn có ước muốn xa vời là mình làm ông chủ, treo mình lên rồi đem bán. Bây giờ đã rời chức rồi, bản thân người ta không cần ra giá cao để mời gọi tôi, bắt đầu từ ngày hôm nay, tâm trạng của tôi cũng phải thả lỏng tĩnh lặng, vẫn là nên chọn một công ty thích hợp. Béo, có thể tôi sẽ rời khỏi thành phố này, nhưng sẽ không đi quá xa, tôi thích môi trường đầu tư của vùng duyên hải. Thất bại lần này, về cơ bản tôi đã bị cô lập hoàn toàn rồi, nhưng ngoài ý muốn có được một người bạn như cô, cũng như là một tia sáng trong hoạn nạn. Sau này, hy vọng cô có thể đến đó thăm tôi thường xuyên”.
Cô lập hoàn toàn? Hứa Bán Hạ đặt một dấu chấm hỏi ở trong lòng, anh ta không phải còn có bạn gái hay sao? Chẳng lẽ tối hôm nay đã lật mặt rồi? Vậy thì tối ngày hôm nay Triệu Lỗi cũng đen đủi quá rồi. Chẳng qua Hứa Bán Hạ không tiện hỏi Triệu Lỗi vấn đề này, người này bây giờ đang ở trên hoả sơn, sự buồn bực không chỉ tích tụ trong một ngày hai ngày, đã tích trữ từ sau khi tự rời chức đến tận bây giờ, hôm nay đã sắp vượt qua điểm cực hạn bùng nổ, nếu không một người vững chắc như vậy, sao có thể mở cửa xe lái xe nhanh như bay chứ? Nhưng Hứa Bán Hạ không muốn trở thành bom hẹn giờ, càng muốn làm vật hy sinh, không dễ dàng gì mới được công nhận, không thể đổ sông đổ bể như vậy. Cho nên chỉ nửa đùa nửa thật nói: “Sếp Triệu, thực ra tôi cũng không phải loại người tốt lành gì, cách hai chữ bạn bè này thật sự rất là xa. Tôi cũng không cột lợi ích với anh lại một chỗ, nhiều nhất cũng chính là vào lúc anh khó khăn, tôi có thể giúp đỡ hết sức mình, đương nhiên cũng mong anh sau này lúc anh thành công có thể kéo anh em một cái. Tôi chẳng qua chỉ là một phần tử cực kỳ hợp ý với anh mà thôi, làm bạn bè của anh, tôi còn hỏi lòng có chút thẹn”.
Triệu Lỗi ha ha cười to, gương mặt cứng nhắc cả buổi tối cuối cùng cũng lộ ra chút ý cười, qua một lúc lâu mới thở dài nói: “Béo, cô chỉ giúp đỡ tôi, còn tìm trăm phương ngàn kế làm tôi cười”.
Hứa Bán Hạ cười, lời này của Triệu Lỗi rất ngôn tình. Vừa nhìn thấy có con muỗi đậu trên vai của Triệu Lỗi, nhịn không được sự cố chấp trong lòng, giơ tay đập một phát chết luôn. Ngược lại khiến cho Triệu Lỗi giật mình, thấy Hứa Bán Hạ nhặt một con muỗi ra mới bật cười. Đột nhiên rất dịu dàng hỏi một câu: “Ngồi với tôi ở đây một lúc, uống chai rượu được không?”.
Hứa Bán Hạ ngẩn ra, suýt chút nữa thì nói ra tôi có tài đức gì có thể khiến sếp Triệu xem trọng. Triệu Lỗi đã đứng dậy lấy sáu chai đựng bia từ sau cốp xe ra. Hai người cũng không nói nhiều, tự mình lấy một chai rồi cụng với nhau, sau đó tuỳ ý uống. Đều không nói cái gì, mỗi người đều có suy nghĩ riêng trong lòng.
Tuy Triệu Lỗi biết ngày mai anh ta không có việc gì, có thể ngủ được, mà Hứa Bán Hạ còn phải sốc tinh thần để làm việc, nhưng hôm nay ích kỷ một lần. giữ Hứa Bán Hạ ở lại không chịu thả. Bây giờ anh ta rất cần có người ở bên cạnh, có người có thể hiểu, an ủi anh ta thậm chí là có thể giúp đỡ anh ta, anh ta tìm đến Hứa Bán Hạ theo bản năng, cũng là may mắn, cô chịu ra ngoài cùng anh ta, Nghĩ đến đây anh ta nhịn không được lại một chia rượu ra, đưa cho Hứa Bán Hạ, tự mình cũng mở một chai ra nữa. Hứa Bán Hạ nhìn vậy nghĩ trong lòng, ôi, hình như coi cô thành phụ nữ tiếp rượu rồi.
Vẫn không nói chuyện, ăn ý giống như bạn lâu năm. Triệu Lỗi rất không muốn nghĩ đến bạn gái, nhưng lại không thể không nghĩ đến, trước đây, bạn gái đối với anh ta rất rất tốt, sau khi anh ta rời chức thất thế thì chuyện gì cũng không vừa ý cô ta, trách mắng anh ta rất nhiều, buổi tối trở về muộn một chút thì cô ta sẽ gọi điện thoại từ trong nhà chất vấn anh ta bây giờ thất nghiệp, ở đâu ra mà còn nhiều tiệc xã giao như thế, không hề quan tâm đến tâm trạng lúc đó của anh ta là vui hay buồn, cứ muốn anh ta phải thấp hèn thuận theo ý cô ta mới thôi.
Vừa nãy gọi điện ở quán karaoke cứ phải giới hạn thời gian gọi anh ta trở về nhà ngủ, Triệu Lỗi giải thích cả nữa ngày cũng không có tác dụng, cũng không biết cô ta uống thuốc súng ở chỗ nào, khóc lóc tranh cãi với anh ta nửa ngày, chính là không nghe lời giải thích của anh ta. Được lúc thì lại gọi điện thoại đến giục anh ta trở về nhà, đáng tiếc là bị Ngũ Kiến Thiết ném vỡ điện thoại rồi, vì vậy cái lần không nhận điện thoại này càng là tội lớn, vốn nghĩ rằng như thế có thể nhận được sự đồng cảm của bạn gái nhưng không may mắn là bạn gái anh ta chỉ lạnh lùng nói anh ta vô dụng. Trái tim của Triệu Lỗi đã nguội lạnh hơn nửa, trở về nhà buồn bực không ngủ được, tức đến nỗi cứ đi vòng quanh.
Không ngờ tới Hứa Bán Hạ còn có thể khiến anh ta cười được.
Nghĩ đến đây, Triệu Lỗi lại không nhịn được cụng chai với Hứa Bán Hạ. Hứa Bán Hạ đại khái cũng biết Triệu Lỗi đang suy nghĩ cái gì nhưng không khuyên nhủ anh ta, anh là một người có trách nhiệm, cũng giống như cô vậy, có chuyện thì sẽ buồn bực trong lòng tự mình giải quyết đi, nhiều nhất là thực sự quá buồn bực thì tìm một người bạn ra uống rượu đi qua giai đoạn khó khăn nhất. Tối nay chỉ cần trải qua cùng anh ta là hoàn thành rồi, nói linh tinh bậy bạ là làm những chuyện vô ích. Lúc trước Triệu Lỗi cũng đã nói rõ ràng, anh ta rất rõ ràng tiếp theo mình nên làm cái gì.
Hai người uống một mạch đến hết sáu chai bia mới đứng dậy lên xe. Vẫn là Triệu Lỗi lái xe. Lai xe không được bao lâu thì Triệu Lỗi nhìn thấy Hứa Bán Hạ nhắm mắt ngủ. Chỉ có thể lớn tiếng gọi cô dậy: “Béo, có chút nghĩa khí đi được không? Cho dù là tôi đang lái xe về thì nửa đêm canh ba cô cũng phải nói chuyện với tôi chứ, để tránh tôi lái xe mệt mỏi, một xe hai mạng. Cô tỉnh táo lại một chút đi”.
Hứa Bán Hạ bị Triệu Lỗi gọi dậy, buồn bực nhìn thẳng vào khuôn mặt mình luôn không thể từ chối này, bị anh ta gọi dậy cũng không tức giận, chỉ chun mũi không lên tiếng để biểu thị kháng nghị. Ông trời, ngày mai còn một con hồ ly đẹp đẽ khác sẽ không chơi khó như vậy nữa chứ: “Lão đại, có phải anh bắt đầu chơi nối cầu rồi không?”.
Triệu Lỗi nhìn vậy cảm thấy rất vui, cười nói: “Tôi nói cho cô nghe đơn vị tôi từng liên hệ, có muốn không? Cô phân tích cùng tôi”.
Hứa Bán Hạ vừa nghe thì lập tức lấy lại tinh thần, thẳng lưng, hai mắt tỏa sáng nói: “Anh nói, anh nói, tôi nghe đây. Lái xe cho anh cũng được”.
Triệu Lỗi bật cười, sao lại có người hợp ý như thế, lúc trước chỉ thấy cô cười hi hi cái gì cũng được, không ngờ tới cũng có lựa chọn, cái vỏ bọc ngoài này thật sự là tuyệt vời. Vì vậy, Triệu Lỗi giảm tốc độ lại, nói từng từ đầu đến cuối về việc chức vị anh ta từng liên hệ từ nửa năm trước đến giờ, mà Hứa Bán Hạ thì lại thỉnh thoảng nói chen vào một câu hỏi vì sao về chỗ cô cho rằng không hợp lý.
Thực ra Triệu Lỗi cũng không phải muốn Hứa Bán Hạ quyết định cùng với anh ta, bản lĩnh, sở trường, sở thích, tâm chí mạnh mẽ của bản thân anh ta, tự anh ta rõ nhất, đi đâu thích hợp với anh ta nhất, trong lòng anh ta đã có tính toán từ trước. Chỉ là tối nay đột nhiên có ý muốn đồng cam cộng khổ cùng với Hứa Bán Hạ, trong lòng rất muốn chia sẻ suy nghĩ của mình cho cô. Giới thiệu chi tiết tỉ mỉ xí nghiệp cho cô, đồng thời cũng nói suy nghĩ của mình vào.
Bởi vì nói rất chi tiết, Hứa Bán Hạ thỉnh thoảng có thể đưa ra ý kiến của mình, mấy lần như vậy, Triệu Lỗi cảm thấy rất có ích nên theo bản năng nói càng chi tiết hơn, bất giác đã đi đến cửa cổng tiểu khu nhà Hứa Bán Hạ, nhưng vẫn chưa nói hết lời. Hứa Bán Hạ nhìn bầu trời đã hơi hửng sáng, do dự một chút, còn chưa đưa ra lời mời Triệu Lỗi vào nhà của cô nói chuyện, thẳng thắn ngồi trong xe nói hết luôn. Một bên suy nghĩ trong lòng, đầu năm nay, sao lại khan hiếm nhân viên quản lý cao cấp vậy, một Triệu Lỗi thôi cũng đã có nhiều cơ hội như thế,
Cuối cùng nghe xong, Hứa Bán Hạ hỏi: “Anh hình như đang nghiêng về cái xí nghiệp đang chuẩn bị khởi công kia? Có phải sẽ mệt quá hay không? Quy mô của cái xí nghiệp này không nhỏ đâu”.
Lúc này Triệu Lỗi cũng cảm thấy mệt mỏi, vươn cái lưng đã mỏi nói: “Bọn họ nhìn trúng là tôi có kinh nghiệm khởi động một tay một chân nhà xưởng vốn đầu tư nước ngoài mới, tôi nhìn trúng là quy mô của bọn họ ưu thế về địa vị ở thị trường, chỉ cần thuận lợi đầu tư, ngày tháng sau này sẽ không khó khăn. Hơn nữa công ty mẹ ở nước ngoài có quy mô lớn quá, cách làm việc của hội đồng quản trị bên trên cũng sẽ rất khuôn phép, không chỉ lại đến một lần có quá nhiều người vì ý chí của chính biến, tôi thật sự bị những lời không ngay thẳng thật thà đáng nói của hội đồng quản trị dòng họ Đông Nam Á làm cho không còn tính khí nữa rồi”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ nói: “Cái này tôi chuyển tất cả thân gia đều qua đó, nhưng đáng tiếc là đã đặt nền móng ở đây rồi”.
Triệu Lỗi quay đầu nhìn Hứa Bán Hạ, nhìn một lúc lâu mới nói: “Béo, cô đi lên ngủ đi”.
Hứa Bán Hạ “ừ” một tiếng, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nhớ đến một chuyện, hỏi: “Cái nhà xưởng cán thép tư nhân nhỏ anh không có khả năng đi nhất kia, bọn họ có ý muốn nhận thầu hoặc là ra tay không? Khoảng bao nhiêu vốn thì có thể mua được nó?”.
Triệu Lỗi ngẩn ra, trực tiếp nói: “Béo, tốt nhất là cô đừng nên nhúng tay vào, loại xí nghiệp tư nhân như thế này, trừ khi cô kiểm soát hết, nếu không thì chỉ mối quan hệ giữa các bà thím trong đó thôi cũng đủ làm cô đau đầu chết. Cô bao một cái nhà xưởng bình thường, người ta cũng sống rất tốt, bọn họ sao có thể duy trì tiếp? Mà mua cái nhà xưởng này, cô còn chưa có cái thực lực này đúng không?”.
Hứa Bán Hạ đã buồn ngủ đến nỗi đầu óc có chút không linh hoạt rồi, phí sức suy nghĩ nói: “Nói chung là cần bao nhiêu tiền vốn mới có thể mua được?”.
Triệu Lỗi nhìn Hứa Bán Hạ nói: “Béo, cô trở về ngủ một giấc hẳn hoi đu, bây giờ tôi cũng rất chậm chạp, lần sau lại bàn bạc với cô tiếp”.
Hứa Bán Hạ nghi hoặc nhìn Triệu Lỗi, thấy dáng vẻ không buồn ngủ một chút nào của anh ta, làm gì có chậm chạp. Thở dài một hơi, không ở cùng với anh ta nữa, vốn dĩ sức khoẻ của cái cơ thể này cũng không khỏe mạnh gì, nếu không ngủ một lúc thì chỉ sợ ban ngày sẽ không chống nổi, trong lòng quả thực là thèm nhỏ dãi cái nhà xưởng cán thép mà Triệu Lỗi nói kia, không biết vì sao Triệu Lỗi lại có dáng vẻ không muốn nói cho cô.
Chỉ là một đêm này, hình tượng xa vời mà cao lớn của Triệu Lỗi trong tim của Hứa Bán Hạ đã sụp đổ. Thần là do tâm của cô tự tạo nên, thần cũng bị chính tâm của cô đánh đổ. Triệu Lỗi cũng không có cái gì là không tốt, anh ta vẫn là người thanh niên tốt phát triển thế hệ sau, vẫn là người đàn ông anh tuấn xuất sắc hơn người, bây giờ thì trở thành anh em của Hứa Bán Hạ cô, chỉ là đã sa vào trở thành một người bình thường giống như cô, tự Hứa Bán Hạ dụng tâm tô lên một tầng hoa hồng vàng bỗng chốc mất màu.
Hứa Bán Hạ không biết là cảm giác gì, có chút thất vọng, có chút mất mát. Chẳng qua cũng tốt, trong lòng lại ít đi một chút vướng mắc. Nhiều thêm một người anh em, ít đi một người tình trong mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.