Không Được Vãng Sinh

Chương 31: Trai đẹp tạo động lực




Hứa Bán Hạ đến đón Đồ Hồng với dáng vẻ hiên ngang anh dũng, chuyện này đối với Hứa Bán Hạ thì chẳng có gì mà khó, chỉ có khó chịu nhất là cả người đã say xỉn còn thêm thiếu ngủ, ngày hôm sau thức dậy thì đúng là đầy ải trần ai. Đồ Hồng chỉ cần liếc mắt một cái là thấy quầng thâm đen quanh mắt Hứa Bán Hạ, dễ hiểu là hôm qua cô đã không ngủ được bao nhiêu. Nghĩ đến hôm qua nghe lén được chuyện “con vịt”, vậy là tối hôm qua cô ấy với con vịt đã làm gì thật rồi à? Trong lòng anh không khỏi tiếc thay cho Hứa Bán Hạ, cô ấy còn trẻ vậy mà, tìm một người hợp để ở chung cũng tốt hơn là tìm con vịt mà. hơi chua chát nhỉ.
Khi gặp nhau Hứa Bán Hạ cũng không nói nhiều, chỉ nói: “Đi thôi, chúng ta tìm một nhà hàng ăn mì cá hoa vàng”.Sau đó cô dẫn Đồ Hồng ra ngoài. Đồ Hồng tò mò: “Mì cá hoa vàng là gì? Có phải là một vắt mì để trên đầu cá hoa vàng rồi thêm chút rau dưa không? Buổi sáng ăn cái này được không đấy? Có hơi tanh đó”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Anh yên tâm tôi cũng không phải con Mèo Hoang. Mì cá hoa vàng ở nhà hàng này rất được. Thịt cá được rút xương xay nhuyễn, trộn với bột mì rồi ép thành sợi mì, hương vị thơm ngon từ trong ra ngoài, ngay cả nước mì cũng rất ngon. Mà này, hôm qua tôi nhờ anh hỏi chuyện có quan hệ nộp tiền bảo lãnh thì thế nào, anh hỏi giúp tôi chưa?”.
Đồ Hồng nói: “Tôi lưu trong máy tính cho cô rồi, khi nào tôi không cần dùng nữa, cô rảnh thì có thể xem. Để ăn cái mì cá hoa vàng này trước cái đã, nấu mì bình thường trộn với thịt cá hoa vàng sao, có vẻ không phải kiểu truyền thống”.
Hứa Bán Hạ cảm thấy nói chuyện phiếm cũng hơi nhàm chán nên cũng lười nói chuyện, mà lo tập trung lái xe. Cũng sẽ chỉ cho anh ta biết một chút các tài sản của Cao Dược Tiến ở ven đường, cũng nói dăm ba câu thôi. Ví dụ như mảnh đất này Cao Dược Tiến vừa thắng thầu được, kia là khu dân cư rất thịnh vượng do Cao Dược Tiến phát triển. Còn không biết hàng cao ốc kia có phải là của Cao Dược Tiến hay không, vì tầng dưới cùng đang trưng và bày bán sản phẩm của công ty họ. Đồ Hồng cũng không nói quá nhiều, chỉ chân thành nhìn theo những gì mà Hứa Bán Hạ giới thiệu. Thỉnh thoảng anh ta sẽ hỏi, chẳng hạn như thị hiếu cộng đồng mà Cao Dược Tiến phát triển và danh tiếng sản phẩm của họ ở địa phương thế nào. Hứa Bán Hạ biết thì nói biết, không biết thì nói không biết, rất là đơn giản phóng khoáng. Tuy nhiên, Hứa Bán Hạ cũng âm thầm ghi nhớ những vấn đề đó trong lòng, cô cũng lười nghĩ đến nó, tới lúc đó thì gom chúng lại với nhau để Cao Dược Tiến xem xét đi. Hôm nay cô mệt mỏi đến mức không muốn sử dụng bộ não của mình rồi.
Mì cá hoa vàng đúng là rất tuyệt vời, đương nhiên giá cũng không thấp, ăn xong một tô rồi, Hứa Bán Hạ vẫn cảm thấy chưa đã thèm, muốn gọi thêm một tô nữa, định mở miệng gọi thì mới nhớ ra đối diện mình còn một người nữa. Nên phải khách sáo hỏi thăm: “Đồ Hồng, anh ăn thêm tô nữa không, tôi vẫn chưa đã thèm đây”.
Không ngờ miệng Đồ Hồng vẫn còn bận rộn, chờ khi miệng đã trống không anh ta nói: “Tôi muốn thêm hai tô nữa, lên một tô trước đi, tô còn lại chờ chút”.
Hứa Bán Hạ ngẩn cả người, sao Đồ Hồng có thể ăn được như vậy nha, trông bộ dáng anh ta cũng đâu có béo đâu. Cô do dự gọi phục vụ tới kêu thêm bốn tô: “Đồ Hồng, nếu anh chỉ muốn vét sạch ví của tôi, thì cũng nên chừa sự thèm muốn này để buổi tối còn ăn bào ngư”.
Đồ Hồng nhìn Hứa Bán Hạ cười: “Từ khi bị cô tẩn cho một trận, tôi đã bắt đầu đăng ký học taekwondo. Tôi cũng nói trước cho cô biết, kẻo cô lại ngứa tay muốn lấy tôi làm bao cát. Sau khi tập tành xong thì ăn rất ngon”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy cũng không nhịn được mà cười: “Nửa chừng xuống núi như anh thì làm gì được, sau hai ngày thôi anh nhất định sẽ thèm ăn, đau thắt lưng, còn muốn đánh nhau với tôi à? Tôi đã có kỹ năng thực chiến từ nhỏ. Nhưng anh học thêm mấy thế cũng tốt, tôi thấy anh sẽ háo hức muốn thử hơn”.
Đồ Hồng cười, anh đi tập taekwondo chỉ là xúc động nhất thời khi bị đánh thôi, nhưng sau khi tập xong anh cảm thấy tràn đầy sức sống và trạng thái tinh thần cũng tốt lên, nên thích lúc nào không hay: “Cô cũng ăn ba tô à? Không giảm cân sao?”.
Hứa Bán Hạ buột miệng nói: “Giảm cân cái gì, ăn ít là mất sức sống ngay”. Nói mới nhớ ra, sao lúc trước cô lại nghĩ tới chuyện giảm cân vậy nhỉ? Giảm tới nỗi muốn tới chỗ của Lão Tô nằm luôn rồi. Trong lúc bàng hoàng, cô bỗng nhiên nhớ tới thật ra là vì Triệu Lỗi đó? Sau khi nhìn thấy Triệu Lỗi, vì muốn thu hút sự chú ý của anh nên cô đã ăn kiêng, tập thể dục, thế nhưng thứ hấp dẫn Triệu Lỗi lại là cái đầu của cô. Bây giờ... Cô đã buông bỏ rồi, giảm cái gì mà giảm, Triệu Lỗi đều muốn đi. Không biết cô đã thắt sợi dây nào trong lòng, làm bản thân kiệt sức, ngáp một cái cũng không ngáp nổi.
Cái ngáp này của Hứa Bán Hạ trong mắt anh là “sinh hoạt” quá độ, trong lòng cảm thấy thật tiếc cho Hứa Bán Hạ, một người phụ nữ thẳng thắn và thông minh như vậy lại sa vào nhục dục, vốn là anh rất xem trọng cô, còn bây giờ chỉ là một cô béo mà thôi. Mà cũng là bèo nước gặp nhau thôi, này kia Đồ Hồng anh cũng không quan tâm chỉ trích làm gì, giống như là anh cũng không muốn gặp cô cho lắm: “Cô Hứa, sau khi ăn cơm xong, tôi chuẩn bị đến Ủy ban Kế hoạch thăm một người bạn. Cô đưa tôi đến đó được không?”.
Hứa Bán Hạ giả ngu: “Nếu anh muốn tìm hiểu về Cao Dược Tiến, tôi sẽ cùng anh từng bước từng bước nghiên cứu địa hình công ty của họ. Sao lại đi Ủy ban Kế hoạch làm gì? Còn không bằng đến công thương thuế vụ để nghe ngóng trực tiếp nha”.
Đồ Hồng mỉm cười nhẹ, nói: “Cũng không phải là hiểu hết Cao Dược Tiến, Người của Ủy ban Kế hoạch kia là do bạn tôi giới thiệu. Tôi muốn từ anh ta để hiểu sơ bộ về các khái niệm kinh tế vĩ mô ở thành phố của cô”.
Hứa Bán Hạ gật đầu, nói: “Tôi hiểu rồi. Không phải là người quen của anh, mà là bạn của bạn, chỉ là, Bao Cát, cuối cùng anh là luật sư hay nhà kinh doanh? Sao tôi lại thấy những gì anh biết đều liên quan đến kinh tế nhỉ? Nhân tiện, đừng gọi tôi là cô Hứa, nghe muốn nổi da gà, bạn bè đều gọi tôi là Béo, anh cũng vậy đi”.
Đồ Hồng cũng không phải người hay câu nệ, nên mới cười nói: “Được thôi, Béo. Tôi nghĩ một luật sư am hiểu kinh tế thì tốt cho việc mở rộng tầm nhìn thôi. Không phải có một khái niệm gọi là liên ngành sao? Thật ra cũng không nhất thiết chỉ được sử dụng trong khoa học và kỹ thuật, ngành văn học cũng cần giao thoa”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một chút, mới nói: “Anh nói hay đấy, lừa mấy cô gái nhỏ thì được. Bao Cát, cuối cùng anh có muốn hẹn Cao Dược Tiến ra gặp mặt một lần hay không? Nếu như anh muốn gặp, thì nhất định phải để tôi làm thư ký, tôi cũng muốn nhìn thấy người này”.
Đồ Hồng không khỏi buồn cười nói: “Cô cũng được xem là một doanh nhân nhỏ ở nội địa mà, sao mà còn chưa gặp Cao Dược Tiến?”.
Không cần nghĩ ngợi gì Hứa Bán Hạ đối lại một câu: “Anh thường xuyên ở Bắc Kinh mà, có phải là rất hay gặp chủ tịch không?”.
Đồ Hồng chỉ cười nói: “Được rồi, sau này khi nào gặp Cao Dược Tiến tôi sẽ nói với cô một tiếng. Lần này tôi chỉ đến xem một chút để nắm rõ tình hình và xem có cần thiết để qua lại hay không. Định ra phương hướng sau này rồi sẽ cho tổ công tác tiếp xúc với Cao Dược Tiến, cô cứ lặng người mà chờ tin vui thôi”.
Hứa Bán Hạ thấy Đồ Hồng trả lời hào sảng, không khỏi làm cô tò mò, không nhịn được nên hỏi: “Cuối cùng các anh muốn làm gì với Cao Dược Tiến vậy? Là chuyện tốt hay chuyện xấu? Anh không sợ tôi nói lại mấy lời này với Cao Dược Tiến để đổi tiền à?”.
Đồ Hồng cười nói: “Việc chúng tôi đang làm cũng không có gì mà không thể lộ ra ngoài, chỉ là chúng tôi còn chưa có dự định làm hay không, nên mới chưa muốn giao lưu với Cao Dược Tiến. Công ty Cao Dược Tiến là cây to bóng cả, không biết có bao nhiêu đơn vị ở bên ngoài hỏi thăm muốn kiếm một miếng bánh từ họ, cô nghĩ họ sẽ phản ứng lời tố giác của cô à?”.
Hứa Bán Hạ thầm nghĩ, hóa ra là anh ta đã tính toán rồi, chẳng trách trên mặt lộ ra vẻ tự tin như vậy, nói chuyện không cần kiêng kị gì. Trong trường hợp này, Hứa Bán Hạ cảm thấy mình đều có thể thay Cao Dược Tiến quyết định, cũng không phải chuyện gì xấu, giao lưu nhẹ nhàng một chút cũng được. Nên cô cũng không vòng vo với Đồ Hồng nữa, hỏi: “Nếu như không phải giải quyết việc chung, chỉ là một đám bạn bè nói chuyện phiếm về Cao Dược Tiến, tùy tiện nói chuyện về mấy cái lo nghĩ của các anh, mà không lấy bộ mặt của công ty anh ra trò chuyện chính thức, thì anh có muốn qua lại hay không? Nếu anh muốn, tôi sẽ nhờ một người bạn quen biết với Cao Dược Tiến, cố gắng sắp xếp một bữa ăn cho anh với họ, xem như một lời xin lỗi vì đã coi anh như bao cát. Tôi thấy kiểu giao lưu này tốt hơn nhiều so với anh phải mệt mỏi nghe ngóng ở bên ngoài, để tránh làm nhiều mà mất công vô ích”.
Nghe vậy Đồ Hồng lập tức sôi nổi nói: “Nếu có cơ hội như vậy, đương nhiên là quá tốt rồi. Chỉ cần tùy tiện tán gẫu vài câu, thăm dò một chút, so với việc chúng tôi điều tra ở bên ngoài để hiểu rõ hành động của họ thì tốt hơn nhiều, cho dù họ không nghĩ như vậy. Dù sao cũng chỉ là tư nhân nói chuyện phiếm, đối với công ty của chúng tôi thì không có hại gì. Từ lâu, chúng tôi đã có ý định trò chuyện với Cao Dược Tiến, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm được người có tính chất kiến thiết như cô, nếu cô có thể giúp tôi nói vài lời, thì tôi sẽ tiết kiệm được bao nhiêu chuyện”.
Hứa Bán Hạ dò xét ở trong lòng, xem ra đề nghị này là tốt rồi, Cao Dược Tiến chắc chắn sẽ chấp nhận cuộc gặp gỡ không để lại di chứng này: “Được thôi, tôi sẽ cố gắng một chút, nhưng anh vẫn phải chuẩn bị tốt những gì nên làm, lỡ chỗ tôi không có hy vọng, làm lỡ việc lớn của anh. Làm một thỏa thuận nhỏ đi, anh thỏa mãn sự tò mò của tôi chút đi, cuối cùng anh muốn biết gì về Cao Dược Tiến?”.
Đồ Hồng cảm thấy lời nói của Hứa Bán Hạ cũng đáng tin, không nói một lời đã đồng ý, vỗ ngực chắc chắn, nên anh cũng thành thật trả lời: “Chuyện muốn biết thì có rất nhiều, chủ yếu tôi muốn biết Cao Dược Tiến có phải chỉ là hư danh hay không, nếu đúng như vậy thì không cần phải bàn gì nữa, nếu không phải, tôi muốn đề cử với họ mượn xác để đưa ra thị trường. Tư nhân nói chuyện cũng dăm ba câu, hiểu rõ tâm ý của đối phương thì tốt. Công đôi công, vậy phải nghĩ ra một kế hoạch thật dày để nói chuyện”.
Hứa Bán Hạ nghĩ nếu là cô thì cô ấy sẽ chấp nhận kế hoạch mượn xác để đưa ra thị trường này, nghe nói rằng việc niêm yết này cần phải làm rất nhiều thứ mệt mỏi và đặc biệt rắc rối khi xin phê duyệt. Nhìn Cao Dược Tiến loay hoay đến sức đầu mẻ trán hoả khí ngút trời, tránh một bên chơi sáo giết gà giết vịt để trút giận, ngay cả một đứa con gái cũng không lo được. Sau khi đưa Đồ Hồng đến Ủy ban Kế hoạch thì cô gọi ngay cho Cao Dược Tiến, không thêm mắm dặm muối gì mà nói ra hết cuộc đối thoại của cô với Đồ Hồng.
Nghe vậy Cao Dược Tiến thấy có chút khó tin: “Béo, cháu biết bao nhiêu về luật sư đó? Thật sự là người của công ty bác biết sao? Cái gì mà hết ăn lại uống vậy? Cháu thấy anh ta vào văn phòng nào của Ủy ban Kế hoạch? Ô, đừng để bị người khác lừa đấy”.
Nghe vậy Hứa Bán Hạ không khỏi sững sờ một hồi, đúng là có khả năng đó: “Thảo nào gặp riêng khó cầu như vậy. Mọi người đều đề phòng nhau sợ đối phương lừa mình. Quên đi, cháu không làm người trung gian, không hại bác đâu. Cháu cũng phải tiết kiệm để chạy vặt cho bác, mấy ngày nay toàn phải vác đủ chuyện lên người”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Làm chân chạy vặt cho bác thì có thù lao”.
Hứa Bán Hạ cũng không khách sáo nói: “Cái lão già này không thấy con cá rô là không thả con săn sắt. Lúc nào cũng chỉ vẽ một cái bánh lên tường để dụ dỗ cháu. Tốt thôi, cứ thế đi, cháu có thể về nhà ngủ rồi”.
Cao Dược Tiến vội la lên: “Béo, cháu thật sự buông tay sao? Như vậy đi, để tránh cho chấu đêm dài lắm mộng. Tối nay bác đi gặp vài người bạn để ăn tối, cháu cũng đi đi. Nhân tiện, đưa tên luật sư mà cháu nói tới luôn, bác sẽ nói với anh ta vài câu. Giúp cháu nhìn xem có phải thật hay không”.
Hứa Bán Hạ khịt mũi, hỏi ép: “Tránh cho ai đêm dài lắm mộng vậy ạ?”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Được rồi, được rồi, là bác lắm mộng, được chưa? Bác sẽ nhờ thư ký thông báo thời gian và địa điểm ăn tối cho cháu”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Muốn xóa sạch công lao của cháu thì cũng nên đưa ra một lý do tốt hơn đi nha. Đừng có chụp cho cháu một cái mũ đen, còn nói là giúp tôi phân biệt thật giả. Bác gian thương thế nào cháu đã nhìn đủ rồi đấy, cháu không phải là đối thủ của bác. Quay đầu đi cháu sẽ hành con gái của bác để xả giận”.
Nghe cô nói xong Cao Dược Tiến sẽ chỉ biết cười trừ, có ai lại làm việc cho ông mà không sợ ông giẫm chết không? Cho đến nay chỉ có một Hứa Bán Hạ này thôi. Trước kia là vì con gái nên ông mới hạ mình giao lưu, bây giờ ông đã biết rõ vì chính ông cũng thấy vui vẻ, nên phải tìm Hứa Bán Hạ để nói chuyện.
Mặc dù Hứa Bán Hạ đã hứa sẽ đồng hành cùng anh cả đoạn đường nhưng Đồ Hồng cũng là người biết điều, tuy nói Hứa Bán Hạ có nợ anh một ân tình lớn, nhưng anh cũng sẽ không vì bèo nước gặp nhau mà yêu cầu người ta chạy tới chạy lui vì mình. Lại nói, Hứa Bán Hạ là người làm việc rất khách sáo. Vì vậy sau khi ra khỏi Ủy ban Kế hoạch, anh ta cũng không gọi điện cho Hứa Bán Hạ như đã giao kèo, mà tự mình tìm xe đi tới trạm. Tiện tay thì làm thôi, làm phiền người khác làm gì.
Hứa Bán Hạ mừng rỡ, cô đã đoán được ý đồ của Đồ Hồng, cảm thấy Đồ Hồng cũng là một người hào sảng đó, không từ chối sự giúp đỡ của bạn bè, nhưng sẽ cố gắng tránh những phiền phức không đáng có cho người khác. Cô chưa thông báo ngay cho Đồ Hồng chuyện hẹn gặp Cao Dược Tiến, mãi đến tận ba giờ chiều cô mới gọi điện nói một chút, để cho thấy cô không dễ như trở bàn tay đã hẹn gặp được, tránh cho Đồ Hồng sinh nghi.
Không ngờ tới, khoảng bốn giờ chiều nhận được một cái tin nhắn từ Triệu Lỗi nhắc cô kiểm tra mail của mình. Hứa Bán Hạ trèo lên máy tính kiểm tra, trong một đống mail rác tìm ra cái mail có tệp đính kèm của Triệu Lỗi, mở ra nhìn, cô càng nhìn càng thấy ngạc nhiên, Triệu Lỗi muốn làm gì vậy? mail cho thấy, Triệu Lỗi đã làm hết tất cả bài tập. Quy mô thiết kế của nhà máy cán thép, khó khăn về kinh phí hiện tại và các phương pháp tài chính mà anh cân nhắc, các khiếm khuyết kỹ thuật của nhà máy, khiếm khuyết trong phân bổ nguồn nhân lực, khoan đã, dáng vẻ này, có vẻ như Triệu Lỗi đã có một kế hoạch tốt để sau này cô có thể an nhàn vui chơi.
Nhưng Hứa Bán Hạ chỉ đang xem xét việc lập kế hoạch cho chính mình, tài chính? Thậm chí cô còn không có đủ tiền để mua mảnh đất đó, hơn nữa ở trên còn thiết bị nhà máy, trả góp có được không? Nhưng nếu nhà máy cán thép không có ý muốn ra tay, vẫn còn muốn tìm một người quản lý như Triệu Lỗi để cứu mình, vậy làm sao người ta chịu cho trả góp? Có thể giá sẽ được thiết lập rất cao. Nhà máy này chắc chắn sẽ là một công ty có vốn đầu tư cao và lợi nhuận tốt, vốn lưu động sẽ rất lớn, cũng như các nhà máy thép tư nhân khác, họ cũng gặp phải đủ thứ vấn đề, cho nên quy mô thiết kế tới bây giờ chỉ có giá trị thiết kế, không phải một lần đã được số lượng đó. Hứa Bán Hạ cảm thấy rằng ngay cả khi cô mua nhà máy này, cho dù chỉ nhận thầu bằng lời nói, sau này xoay vòng vốn cũng sẽ là một vấn đề lớn, chỉ dựa vào công ty của Lão Tống thì tất nhiên không đủ. Không biết Triệu Lỗi có dụng ý gì khi gửi cái này cho cô, muốn hiện thực hóa nguyện vọng làm ông chủ ở đó sao? Không giống nha. Cô nhấc điện thoại lên gọi hỏi: “Sếp Triệu, anh muốn nuốt cái công ty này sao? Hay là anh muốn chiếm nhiều cổ phần?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Béo, rõ ràng là cô ngủ chưa đủ rồi. Không phải tôi đã nói cho cô biết, cái công ty kia có quan hệ nhân sự phức tạp thế nào, thế mà lại có dì bảy dì tám ngồi ở vị trí quan trọng. Một công ty như vậy, nếu không nuốt chửng toàn bộ thì phải bỏ biết bao nhiêu năng lượng ra để giải quyết đống dây mơ rễ má đó”.
Hứa Bán Hạ khó hiểu nói: “Tôi vẫn không hiểu. Anh làm chi tiết như vậy làm gì? Nhìn tôi cắn một miếng vẫn không ăn được. Không biết sếp Triệu còn có cách hay ý kiến ​​nào khác không?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Muốn biết à? Tối nay Ngũ Kiến Thiết sẽ bày tiệc xin lỗi tôi, cô tới đây. Tôi sẽ cho cô xem”.
“Ngũ Kiến Thiết xin lỗi anh? Vậy là bị tôi nói trúng rồi? Nhưng mà...”. Hứa Bán Hạ đột ngột nuốt xuống câu hỏi “Anh lại muốn đi lấy nhục nữa sao?”. đổi thành câu: “Nhưng tối nay tôi có hẹn bạn rồi, đổi giờ khác được không?”.
Triệu Lỗi chỉ cười nói: “Không được, dù sao cô cũng phải cho tôi một tiếng. Là cơ hội hiếm có mà, Béo, nếu cô không đến thì tôi sẽ không chơi đùa ca hát đâu”.
Hứa Bán Hạ tự hỏi, lời này có nghĩa là gì? Anh ta muốn hát vở kịch nào à? Hát cho ai nghe? Tốt thôi: “Được rồi, dù gì thì tôi cũng có thể đi ra ngoài một tiếng. Tốt nhất anh nên hẹn trong thành phố, để tôi đỡ tốn thời gian chạy xe. Vẫn là người ngựa ngày hôm qua sao?”.
Triệu Lỗi chậc chậc liên tục: “Tạ chủ long ân. Vẫn là đội ngũ ban đầu. Uớc chừng Ngũ Kiến Thiết sẽ kêu thêm người khác, nhưng không thành vấn đề, có mấy người này ở đó là được. Tối nay gặp”.
Hứa Bán Hạ không đoán được ý của Triệu Lỗi, cũng lười đoán, cho dù anh ta muốn hợp tác với Ngũ Kiến Thiết để lấy được cái nhà máy cán thép kia, người khác cũng không xen vào. Chỉ là có hơi chán nản, trước đây cô nhìn lầm sao? Không phải trước kia Triệu Lỗi rất tốt sao? Có phải vì khoảng cách địa vị quá lớn, bị đánh một cái mạnh xong bây giờ điên rồi?
Chạng vạng tối đến đón Đồ Hồng, cô không ngờ Đồ Hồng vào khách sạn để thay quần áo. Hứa Bán Hạ nói đùa: “Anh xuất hiện với tư cách là bạn trai của tôi. Nếu lòe loẹt quá người ta sẽ hiểu lầm”.
Trước mắt Đồ Hồng hiện ra một hình ảnh thường thấy của một “con vịt”, làm anh ta ớn lạnh, đúng là làm không tốt sẽ bị người ta hiểu lầm là ăn trắng mặc trơn. Nhưng cho dù hôm nay chỉ là cuộc trò chuyện riêng tư, Đồ Hồng cũng không muốn để Cao Dược Tiến thấy một hình tượng kém cỏi, do dự một hồi cuối cùng cũng trở về chỉnh lại dung nhan, may là ngày nắng không to không thì gương mặt này đã giống mỡ heo Thang Viên. Chỉ là khi thay quần áo, vẫn phải cẩn thận, anh không dám mặc những bộ đồ dịu dàng hay cầu kỳ dễ gây liên tưởng xấu.
Nhìn thấy Đồ Hồng ăn mặc tỉ mỉ đi xuống, Hứa Bán Hạ cong mắt cười, “Đẹp trai, tôi nằm mơ cũng mong có một người bạn trai đẹp trai như vậy. Bây giờ tôi cảm thấy thật là xấu hổ nha”.
Đồ Hồng không dám tiếp tục chủ đề này, người phụ nữ này ngay cả “con vịt” cũng muốn, nếu anh lại nói tiếp thì cũng không biết nói gì nữa. Chuyển đến cuộc hẹn tối nay vậy: “Tối nay có ai đi chung không?”.
Thư ký của Cao Dược Tiến đã giao thông tin cho Hứa Bán Hạ nên cô tự tin nói: “Tôi sẽ đi theo chủ tịch của một chi nhánh nào đó. Tôi phải mặt dày mày dạn mới cầu được cơ hội này đó, bởi vì hôm nay chủ tịch của chi nhánh thành phố cũng ở đó. Dù sao thì anh cũng có thể tự mình hành động tùy theo hoàn cảnh, đều là người trong giới tài chính. Mặc dù anh là luật sư thì cũng nên có một chủ đề chung. Tôi còn phải chuồn ra ngoài một tiếng, do có việc quan trọng phải làm. Dù sao, tôi cũng không phải là nhân vật quan trọng, người ta sẽ không để ý”.
Đồ Hồng nghĩ, mời được bạn bè của chủ tịch chi nhánh đến tham dự, còn có chủ tịch chi nhánh nữa, cơ hội này đúng là không dễ dàng mà có, không biết Hứa Bán Hạ làm sao để chủ tịch chi nhánh đồng ý, khả năng hoạt động thật tốt mà. Thế nhưng: “Cô thật sự phải chuồn đi một tiếng sao?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Anh sợ ở một mình à?”.
Đồ Hồng lắc đầu nhưng lại nói thật: “Tôi lo lắng là mọi người nói tiếng địa phương. Đừng nói là xen vào tôi còn sợ mình nghe không được. Nếu cô đi nữa, thì tôi thành kẻ điếc mất”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Ra là anh lo cái này. Yên tâm tôi phải đợi anh trò chuyện với họ rồi mới rời đi. Chắc chắn khi gặp mặt họ sẽ nói về những thị trường gần đây, anh chỉ cần xen vài lời có ý sâu xa là được, còn được hay không thì phải do anh rồi”.
Về vấn đề này, Đồ Hồng cũng không lo lắng, chuyện của thành phố này anh đủ hiểu biết sâu rộng, chỉ sợ người của Cao Dược Tiến sẽ không nói tới chuyện này, chỉ cần bọn họ nói tới, anh tin tưởng lời nói của mình chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý. Vì vậy Đồ Hồng nói với Hứa Bán Hạ một cách rất chân thành: “Cảm ơn cô rất nhiều. Không ngờ cô lại giúp đỡ tôi nhiều như vậy, nhất là còn ảnh hưởng đến bản thân cô”.
Thật hiếm khi Hứa Bán Hạ có một chút ý tốt, cô chỉ cười mà không trả lời. Cái chủ tịch chi nhánh kia là do Hứa Bán Hạ nhất thời nghĩ ra được khi Cao Dược Tiến mời chủ tịch chi nhánh của ngân hàng, đúng là bạn lâu năm của Hứa Bán Hạ. Cao Dược Tiến đã ra mặt mời, mặc dù giám đốc chi nhánh không có liên hệ gì với công ty của Cao Dược Tiến, nhưng anh ấy vẫn sẽ tham dự mọi thứ. Chỉ là anh đang thì thầm ở trong lòng, tự hỏi thế nào mà Cao Dược Tiến lại nghĩ đến anh. Cái gì cũng chưa nghĩ ra được để tối nay làm bàn đạp.
Cao Dược Tiến nhìn thấy Đồ Hồng đang ở cùng với Hứa Bán Hạ, khóe miệng ông cười càng sâu hơn một chút, trong lòng ông đã hiểu rõ từ lâu. Hứa Bán Hạ tích cực chủ động như vậy ngoài trừ vì ông ra, thì anh chàng đẹp trai này cũng là động lực rất lớn đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.