Không Được Vãng Sinh

Chương 32: Mặt nóng dán mông lạnh




Ở bên Cao Dược Tiến cũng không phải là không uống rượu, mỗi người ở đây đều là người đẳng cấp, uống rượu cũng uống rất nhã nhặn. Cao Dược Tiến cũng cố ý muốn Đồ Hồng thể hiện nên cứ vô tình nói chuyện về tình hình niêm yết với chủ tịch chi nhánh thành phố, Đồ Hồng thấy có cơ hội thì sẽ xen vào nói chuyện phiếm. Mọi người đều diễn một cách rất tự nhiên, mặc dù trong lòng ai cũng nuôi một con quỷ. Thấy đã nói hết lời rồi, Hứa Bán Hạ biết mình đã hết tác dụng, bèn chuồn ra ngoài đến một phòng khác. Triệu Lỗi cũng biết quan tâm mà chọn chỗ ăn cơm cùng một nơi.
Vào bước vào cửa đã thấy một cảnh hiếm thấy, đó là Ngũ Kiến Thiết đã nhường ghế chủ trì cho Triệu Lỗi, có lẽ ông ta cũng biết mình ngày hôm qua hơi quá đáng, xem ra Ngũ Kiến Thiết vẫn là một kẻ biết điều. Nhìn thấy bên cạnh Triệu Lỗi có một chỗ trống, Hứa Bán Hạ muốn đến ngồi, nhưng lại được cho biết đây là vị trí của Tiểu Thiệu ở viện kiểm sát. Lúc nảy Ngũ Kiến Thiết đã kêu Tiểu Thiệu đi mua một cái áo sơ mi mới. Hứa Bán Hạ nhìn thấy ngực của Ngũ Kiến Thiết và Tần Phương Bình đều bị phủ một màu hồng, rõ ràng là họ đã giành nhau uống rượu và bằng một cách nào đó đã bị dội lên người.
Hứa Bán Hạ đành phải tìm chỗ khác ngồi nhưng lại bị Ngũ Kiến Thiết trêu chọc: “Hứa Béo vừa đến đã tìm sếp Triệu. Phụ nữ đúng là phụ nữ mà, thấy trai đẹp là cứ nhào đến. Béo cô cũng xấu quá đi, có sếp Triệu ở đây mà cô còn từ chối xem thường chúng tôi sao?”.
Hứa Bán Hạ cười cười: “Sếp Ngũ đang chì chiết tôi sao. Ai ngồi ở đây tôi cũng không dám đụng tới. Nhìn xem thậm chí tôi còn phải vứt bỏ khách hàng ở xa đó? Nhưng không có vấn đề gì, các sếp sòng đều ngồi ở đây, tôi đến muộn là lỗi tôi, cho nên tôi xin tạ lỗi”. Nói xong cô rót đầy một ly, tự giác uống cạn.
Tần Phương Bình ngồi kế bên Hứa Bán Hạ, thấy cô uống xong thì mỉm cười rồi thay cô rót đầy một ly, Hứa Bán Hạ vội vàng đưa tay cầm lấy ly, liên tục nói cảm ơn. Nghĩ đến cuộc sống hôm nay của Tần Phương Bình sẽ không dễ dàng gì, Ngũ Kiến Thiết nhất định phải nâng Triệu Lỗi lên, chắc chắn sẽ không cho Tần Phương Bình sắc mặt tốt. Tần Phương Bình rót rượu hỏi: “Béo, tôi nghe nói cô tới tiếp đãi khách phía Bắc? Hôm nay là tiếp đãi bọn họ sao?”.
Không ngờ Triệu Lỗi xen vào một câu: “Béo, cái bàn đó là của ngân hàng sao? Kỳ thật cô vẫn nên bỏ cuộc đi, tiền của cô ấy à cho dù có ngân hàng sẵn lòng giúp đỡ thì tôi e là vẫn chưa đủ đâu. Tôi vừa thuyết phục họ bán nhà máy này, nhưng số tiền cần mang ra quá lớn, cô không nuốt nổi đâu”.
Hứa Bán Hạ không hiểu tự nhiên đang êm đẹp Triệu Lỗi nói ra mấy lời này làm gì, cô cũng không có nói với Triệu Lỗi là thèm nhỏ dãi nhà máy cán thép kia, lại càng không đề cập cụ thể tới vấn đề tiền bạc. Chẳng lẽ đây là trò hay mà Triệu Lỗi nói cho cô xem? Cô hàm hồ nói: “Rốt cuộc họ chịu bán rồi sao? Giá bao nhiêu? Chủ tịch chi nhánh thành phố cũng đang ở kế bên, sếp Triệu, anh có thể nói một cái giá, cũng khó mà nói được lỡ tôi lấy được thì sao”.
Triệu Lỗi không khỏi nở nụ cười: “Béo, năng lực hoạt động của cô đúng là rất mạnh. Cho dù là tôi, muốn mời được giám đốc chi nhánh thành phố, cũng phải thông qua thư ký của thị trưởng Phó. Nhưng mà cái này cũng vô dụng thôi. Bọn họ sẽ không cho cô dùng tài khoản cố định để vay đâu, cô vẫn nên bỏ cuộc đi thì hơn”.
Thấy hai người họ nói chuyện đến mờ ảo, Ngũ Kiến Thiết vội vàng hỏi: “Các người đang nói cái gì vậy? Béo muốn mua nhà máy nào?”.
Hứa Bán Hạ nói ngay: “Ách, chỉ là ý định, chỉ là ý định thôi. Nói xong sẽ bị sếp Ngũ chê cười. Bỏ qua đi, hôm nay tôi sẽ không nhắc tới nữa”.
Càng như vậy Ngũ Kiến Thiết càng tò mò, nhìn Triệu Lỗi đang ở bên cạnh cười nói: “Sếp Triệu, anh nhớ thù ngày hôm qua sao? Béo sợ tôi cướp đồ của cô ấy, anh sẽ không nói à?”.
Triệu Lỗi cười nói: “Cô Béo có thần bí gì đâu, cũng không phải là không lộ ra ngoài được. Sếp Ngũ cũng biết nhà máy cán thép Hâm Thịnh mà? Họ đã không thể sản xuất nữa, chất lượng sản phẩm không đủ tốt, tỷ lệ phế phẩm lại cao, Nhà máy sắp không hoạt động được nữa. Không biết Béo đã nghe ngóng được ở đâu, nên tôi đã giúp cô ấy liên hệ muốn nhận thầu Hâm Thịnh. Tôi đến nói chuyện giúp cô ấy. hôm nay bọn họ đã cho tôi một câu trả lời chắc chắn, nếu không mua lại mà nhận thầu thì nhất quyết không chịu. Béo cô nên từ bỏ đi, giá bán cao như vậy, bán cô cũng không đủ mua”.
Nghe vậy trong lòng Hứa Bán Hạ hơi khó chịu, bọn họ nói sẽ không chịu nhận thầu, nhưng lại đòi một cái giá trên trời, lại phải dây dưa mấy lần, nói hay thật, nói vậy lần sau khó mà nói được. Nếu nói như vậy thì Ngũ Kiến Thiết cũng có ý định, vậy làm sao có thể cạnh tranh với ông ta được?
Hứa Bán Hạ mới nghĩ đến Ngũ Kiến Thiết đã mở miệng: “Luôn nói cán thép rất dễ, sao lại không hoạt động nữa rồi? Thiết bị vốn có khiếm khuyết sao? A Quách, cậu hiểu không?”.
Quách Khải Đông vội nói: “Thiết bị này rất cồng kềnh. Đại khái là dù có vấn đề gì thì chỉ cần sửa đổi một chút là được, chủ yếu là do trình độ của người sửa chữa có vấn đề. Tôi có nghe nói về nhà máy Hâm Thịnh này, lúc đầu sản phẩm làm ra cũng coi được. Sau này, ông chủ và bà chủ của nhà máy đánh nhau, làm một số kỹ thuật viên có tay nghề bỏ đi. Tất nhiên, chất lượng của những thứ họ làm ra đã không còn tốt. Kỹ thuật viên có tay nghề không chịu đến nhà máy này nữa, cho dù lương cao cũng không chịu tới”.
Triệu Lỗi nói thêm: “Hôm nay, ông chủ của Hâm Thịnh nói, cũng may, việc bán nhà máy đi, cũng đỡ cho hai vợ chồng họ đi hòa giải mâu thuẫn giữa hai nhóm. Nhưng nhận thầu thì họ nhất quyết không chịu. Họ sợ rằng sau khi nhận thầu, những người thân thích đó vẫn sẽ tới tìm họ, đến lúc đó sợ sẽ có thêm một nhà thầu, nên họ đã nghĩ kỹ rồi muốn bán đứt luôn. Béo, hôm nay vừa nghe xong, tôi nghĩ cô đừng nên có ý đồ gì với bọn họ”.
Ngũ Kiến Thiết có vẻ rất thích thú, thậm chí uống rượu cũng không hét lên, rất nghiêm túc mà lắng nghe Triệu Lỗi và Quách Khải Đông nói chuyện. Lúc này, Tiểu Thiệu của viện kiểm sát đã mang đến bốn cái áo ngắn tay, Ngũ Kiến Thiết cũng chỉ nói ngắn gọn một câu: “Tiểu Thiệu, cậu đưa cho tôi một cái theo kích thước của tôi, một cái cho sếp Tần, hai cái còn lại cậu đem về nhà đi”. Sau đó lại hỏi Quách Khải Đông: “Hâm Thịnh có những sản phẩm gì? Thị trường có tốt không? Sau khi tiếp quản rồi có thể sản xuất không?”.
Nghe xong Hứa Bán Hạ cảm thấy không được rồi, nhìn bộ dạng này của Ngũ Kiến Thiết có vẻ ông ta thật sự hứng thú với Hâm Thịnh. Cô lo lắng nháy mắt với Triệu Lỗi, nhưng bất ngờ Triệu Lỗi chỉ cười lại với cô, làm như không để ý mà tập trung vào Ngũ Kiến Thiết. Hứa Bán Hạ sững người một lúc, sau đó ngay lập tức cô đã hiểu được là, tiền của Triệu Lỗi từ trên người Cầu Tất Chính vẫn còn ở chỗ của Ngũ Kiến Thiết, cho nên anh ta phải dụ dỗ Ngũ Kiến Thiết vào tròng, để Ngũ Kiến Thiết phải cậy nhờ vào anh ta để thu mua Hâm Thịnh, với thao tác này Ngũ Kiến Thiết phải chủ động trả lại cho anh ta bảy mươi vạn, chẳng trách Triệu Lỗi đã bỏ qua ám thị của cô, chắc chắn anh ta đã có kế hoạch rồi. Xem ra, bao nhiêu cảm ơn hay cảm động của hôm qua cũng không đủ sức nặng rồi, khi gặp phải lợi ích thực sự thì Triệu Lỗi vẫn ném cô ra sau đầu, cứ như vậy ở trước mặt cô chắp tay giáo Thịnh Hâm cho Ngũ Kiến Thiết. Đúng là không có nghĩa khí gì mà, cô không đủ tiền mua Hâm Thịnh thì sao? Nhưng Triệu Lỗi cũng không nên coi cô là một bàn đạp như vậy chứ, dùng ý định của cô đối với Hâm Thịnh để kích thích ham muốn thu mua của Ngũ Kiến Thiết. Này mà là bạn bè gì nữa, tình cảm của cô đối với Triệu Lỗi đã nguội lạnh. Hóa ra đó giờ cô là mặt nóng dán mông lạnh, Triệu Lỗi cũng chưa bao giờ để cô vào mắt, gặp nạn thì tìm cô, cũng là do Hứa Bán Hạ cô ngu đần mà thôi.
Nhìn Ngũ Kiến Thiết, Triệu Lỗi và Quách Khải Đông trò chuyện càng lúc càng hăng, Hứa Bán Hạ càng bồn chồn thêm, sau khi nói vài câu với Tần Phương Bình thì cô nhìn đồng hồ, nhẹ giọng nói với Tần Phương Bình: “Sếp Tần, ở bên kia tôi còn có mấy người bạn, tôi đi qua xem một chút. Nếu mọi người xong sớm cũng đừng đợi tôi, bọn họ bận bịu rồi tôi cũng không chào được”.
Tần Phương Bình cũng chán nản phiền muộn. Đêm nay Ngũ Kiến Thiết không cho anh ta sắc mặt tốt, anh ta cũng muốn chuồn đi, nên cười hỏi: “Sếp Hứa, bên chỗ của bạn bè cô có vui không, không thì cô cho tôi đi với cô với”.
Tất nhiên Hứa Bán Hạ không muốn Tần Phương Bình đến đó, nhưng cô cũng sẽ không thẳng thừng từ chối mà chỉ cười nói: “Cũng được, chủ tịch và giám đốc chi nhánh của thành phố đều ở đó. Làm quen một chút cũng tốt. Dù sao chúng ta cũng không phải là nhân vật chính. Cao Dược Tiến mới là nhân vật chính”.
Sau khi mấy câu nói này vừa được thốt ra, Tần Phương Bình lập tức im bặt, những người tai to mặt lớn kia, ngay cả Ngũ Kiến Thiết còn không trèo tới, vậy anh đi theo làm gì chứ? Không thiếu vật làm nền sao.
Hứa Bán Hạ đứng dậy đi ra ngoài, thấy Triệu Lỗi ngoái đầu nhìn cô rất ẩn ý, nhưng lòng của Hứa Bán đối với anh ta đã lạnh hơn phân nửa, cô cũng lười đi đoán suy nghĩ của Triệu Lỗi, quay mặt đi như không nhìn thấy gì mà bước ra ngoài. Triệu Lỗi có thể nói gì? Bây giờ anh ta đã nắm được Hứa Bán Hạ ở trong tay, anh ta cũng phải lợi dụng đủ rồi? Chúc anh nắm chặt được cơ hội này, lấy lại tiền và bắt đầu một tương lai tốt đẹp.
Tính tình của Hứa Bán Hạ là cầm được thì buông được, không vụ lợi. Vì Triệu Lỗi, cô đã phá vỡ rất nhiều giới hạn, bỏ qua bao nhiêu lợi nhuận, bỏ ra bao nhiêu thời gian, bao nhiêu công sức, bao nhiêu tâm huyết cho anh ta, cô nghĩ cho anh ta nhiều như thế, còn chăm sóc cho anh ta từng li từng tí sau khi anh ta gục ngã. Nếu những thứ này được đầu tư vào cuộc chiến thương mại, lợi nhuận đã có thể có được từ lâu, thế nhưng đầu tư vào Triệu Lỗi thì có được cái lợi nhuận gì?
Hoặc là do người phụ nữ quá chủ động, nên phần tình cảm kia sẽ dễ bị coi thường.
Khi Hứa Bán Hạ trở lại gian phòng của Cao Dược Tiến, cô có chút không tỉnh táo, thêm thiếu ngủ, vẻ mặt có chút trì trệ. Nhìn thấy Đồ Hồng nói chuyện với đám người Cao Dược Tiến mà tâm trạng rất phấn chấn, nhưng cô có tai lại như điếc, khó chịu đến mức muốn lật bàn lên. Giám đốc chi nhánh ở gần cô không đuổi kịp những niêm yết chứng khoán đó, nhìn thấy Hứa Bán Hạ đi vào, rốt cuộc cũng tìm được người để nói chuyện, vội vàng nói: “Cô làm gì lâu như vậy? Để mình tôi ở đây”.
Hứa Bán Hạ ngây ngơ một chút rồi nói: “Tiền không đủ, một đơn làm ăn lớn bị người ta nẫng đi”.
Giám đốc chi nhánh cười nói: “Ai bảo cô cứ khăng khăng không mở tài khoản? Nếu không, tôi nghĩ cô nên lấy đất xây dựng bến tàu. Giúp cô xin vài hạn mức vay. Gần đây tôi nghe nói tiền vào ra của cô rất lớn nha”.
Hứa Bán Hạ nghe vậy đành phải tạm gác lại tâm tư, chuyển đầu óc quay lại với sự nghiệp của mình. Đã đầu tư quá nhiều công sức vào Triệu Lỗi, cũng nên có mức độ thôi: “Vâng, sắp tới số tiền ra vào của tôi có thể càng lớn hơn một chút. Tôi sẽ chuyển trọng tâm sang miền Bắc. Tôi đã đàm phán với một công ty về cách vận hành quỹ, nhưng lãi suất của họ tương đối cao. Nếu có thể thì tất nhiên vay ngân hàng là tốt nhất”.
Tiếp theo, Hứa Bán Hạ giải thích chi tiết kế hoạch của mình với giám đốc chi nhánh, bởi vì cô biết thủ tục của ngân hàng bây giờ có hơi bảo thủ, cũng sẽ không vì quan hệ tốt mà được vay, hạng mục rất quan trọng. Mặc dù không có kế hoạch vay tiền từ chi nhánh này, nhưng nếu hôm nay có thể ngồi lại với nhau, Hứa Bán Hạ sẽ không bỏ qua cơ hội thu tin tức từ giám đốc chi nhánh. Bất kỳ ai cũng có quá trình chấp nhận cái mới. Phương thức hoạt động của Hứa Bán Hạ khá độc đáo, người ngoài ngành khó mà tiếp thu được. Vì vậy, trước tiên cần phải tẩy não cho giám đốc chi nhánh, chờ cho đến khi anh ta vào ra trong ngân hàng của mình. Sau đó, giám đốc chi nhánh sẽ chấp nhận điều đó như một lẽ đương nhiên, sau đó anh ta không thể không nhảy ra ngoài để nhận một phần của chiếc bánh và hỗ trợ cho vay tài chính.
Mặc dù Đồ Hồng đang rất chăm chú thảo luận về vấn đề mượn chỗ niêm yết để đưa ra thị trường với Cao Dược Tiến, đồng thời phân tích và so sánh đại khái những ưu và nhược điểm của việc niêm yết từng bước và mượn chỗ để niêm yết, nhưng thỉnh thoảng anh ta vẫn nhìn qua chỗ Hứa Bán Hạ, thấy cô đang chăm chú nói chuyện với giám đốc chi nhánh, lời nói cũng chưa dứt nên không cần anh tới thăm hỏi. Các câu hỏi của Cao Dược Tiến rất cụ thể, không hẳn là lắt léo, nhưng đều là hỏi tới ý tưởng bên trên, nếu trả lời không tốt thì sẽ mất hết công sức. May mắn thay, Cao Dược Tiến không phải là một nhà điều hành thực tế, vì vậy Đồ Hồng có thể đối đáp mà không cần xem thông tin.
Nghe Hứa Bán Hạ giới thiệu, giám đốc chi nhánh suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói với Hứa Bán Hạ: “Cô có thể nhờ ông ta đảm bảo không”. Bí mật dùng ngón tay chỉ vào Cao Dược Tiến ở dưới bàn.
Hứa Bán Hạ sững người trong chốc lát, thuận lợi như vậy à?: “Thế chấp? Có thể cho bao nhiêu?”.
Giám đốc chi nhánh suy nghĩ một chút rồi nói: “Trước cô cho tôi xem sơ bộ tài khoản của cô đã, số tiền đầu tiên sẽ không nhiều. Sau này bổ sung sau”. Ở dưới bàn anh ta duỗi ra một bàn tay.
Hứa Bán Hạ nghĩ, năm trăm vạn cũng không tệ, nói thế nào thì tiền lãi cũng thấp hơn một nửa so với tiền lấy từ công ty Lão Tống. Nhưng cô vẫn duỗi ra ba ngón tay, để song song với giám đốc chi nhánh, mỉm cười: “Phát, phát, phát mới tốt”.
Giám đốc chi nhánh đánh lên ba ngón tay kia của Hứa Bán Hạ, cười nói: “Số tiền thứ nhất đưa cho cô là không ít. Đừng có mà được voi đòi tiên. Cô mau đưa người đảm bảo tới đi, đây mới là trọng lượng nặng nhất”.
Hứa Bán Hạ cũng không quan tâm Đồ Hồng nghĩ gì, lập tức ngẩng đầu lên nói với Cao Dược Tiến: “Sếp Cao tới đảm bảo cho tôi đi. Tôi muốn vay một khoản từ chi nhánh này”.
Cao Dược Tiến bị ngắt lời, nhưng cũng không nghĩ nhiều, liếc nhìn Hứa Bán Hạ nói: Được thôi, khi nào đóng dấu”.
Hứa Bán Hạ có hơi không tin, hào phóng như vậy?Không giống phong cách của Cao Dược Tiến lắm nha, bao nhiêu tiền cũng không hỏi luôn? Cô muốn xác nhận lại một chút, nói một câu: “Sếp đừng đồng ý nhanh như vậy chứ, còn không biết tôi vay bao nhiêu mà”. Khoé mắt cô liếc qua thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Đồ Hồng, mặc kệ anh ta, lo việc lớn trước.
Cao Dược Tiến liếc mắt nhìn Hứa Bán Hạ, ​​khinh thường nói: “Cô thì có thể vay được bao nhiêu?”.
Ngay lập tức Hứa Bán Hạ á khẩu không nói nên lời, đúng vậy, với nền tảng bây giờ của cô và việc cô mở tài khoản tại chi nhánh, cô vay được bao nhiêu nữa? Ngay cả khi cô mượn số tiền đó trực tiếp từ Cao Dược Tiến, cũng sẽ không có vấn đề gì. Bây giờ Cao Dược Tiến mà không chế nhạo cô thì còn đợi đến khi nào chứ? Chỉ đến khi cười ngượng ngùng nhìn giám đốc chi nhánh, thật lâu mới thở ra một câu: “Vậy thì quyết định như vậy?”. Nhìn giám đốc chi nhánh gật đầu, Hứa Bán Hạ mừng rỡ, cuối cùng cũng có thể đăng ký vay một khoản lớn của ngân hàng này. là bước đầu tiên trong vạn lý trường chinh. Như giám đốc chi nhánh đã nói, chỉ cần cô ấy trả nợ tốt thì còn nhiều thời gian.
Cao Dược Tiến biết Đồ Hồng xấu hổ, ông cũng biết bây giờ trong mắt Hứa Bán Hạ chỉ có tiền, không thèm quan tâm tới nam sắc, nên ông cười nói với Đồ Hồng: “Cô Béo này làm trò quỷ nhưng nó cũng có ý tốt. Luật sư Đồ sẽ không để ý đâu, đúng không?”.
Hứa Bán Hạ không chút do dự ngắt lời: “Làm trò gì vậy? Vốn tôi đã rất nghĩa khí rồi. Tối hôm qua bận đến mức năm giờ sáng hôm nay mới đi ngủ, suýt chút nữa đã chui vào gầm xe giao lưu với xi măng. Sáng nay còn lấy tăm chống mắt lên đón Đồ Hồng đi ăn sáng, sao Đồ Hồng lại để ý được? Phải không? Bao cát?”. Một bên như tên trộm nhìn Đồ Hồng, hiểu rằng trong lòng Đồ Hồng cảm thấy mình bị lừa gạt, nhưng nếu như Đồ Hồng là người hiểu chuyện thì anh ta chỉ biết ơn Hứa Bán Hạ, chứ không có lý do gì phải tức giận. Nếu anh ta còn tức giận vì chuyện này, khi còn làm bao cát ở Bắc Kinh, anh ta đã kiện Hứa Bán Hạ từ lâu rồi. Chẳng qua lúc nói chuyện kể lễ một chút mình khổ sở vất vả như thế nào, cho thấy mình đã làm việc chăm chỉ như thế nào.
Đồ Hồng bất lực nhìn Hứa Bán Hạ cười, nhưng lại đổi chủ đề nói: “Không phải tối hôm qua cô bị bạn cô gọi đi chơi sao? Không ở chung với con vịt à?”.
Cao Dược Tiến cười nói: “Hai đứa nhỏ có gì muốn nói thì về nhà đối chất nhau đi. Luật sư Đồ, hôm nay chúng ta nói mấy cái này. Tôi có hứng thú, nhưng anh phải lên kế hoạch chi tiết cho tôi, để tôi còn nghiên cứu với chi hành trưởng”.
Một bàn này đã giải tán, Hứa Bán Hạ đoán chừng Triệu Lỗi và Ngũ Kiến Thiết chưa rời bàn nhanh như vậy, Ngũ Kiến Thiết thích cụng ly, uống đua, làm sao mà giải tán nhanh được? Quá lười biếng đi qua chào hỏi, bọn họ cùng nhóm người Cao Dược Tiến đi ra, mới ra ngoài, Đồ Hồng bước tới bên cạnh Hứa Bán Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Không phải cô vẫn còn bạn bè ở đây sao? Nếu không để tôi tự về?”.
Hứa Bán Hạ lắc đầu nói: “Không cần, tôi đưa anh về khách sạn. Bản thân tôi cũng phải nghỉ ngơi, mệt quá rồi”. Nghĩ nghĩ một hồi, cô nói một câu: “Sau này sẽ không giảm cân nữa, giảm tới nỗi không còn sức lực luôn”. Cảm giác lời nói này cứ như hờn dỗi mà phát tác ra.
Ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Lỗi đang đứng ở đầu hành lang, không hiểu sao Hứa Bán Hạ thấy bực bội. Đã bị nhìn thấy, đành phải chào hỏi Cao Dược Tiến, chỉ hành trưởng và giám đốc chi nhánh rồi bước tới chỗ Triệu Lỗi, Triệu Lỗi cũng đi tới, lạnh nhạt nói: “Béo, cô chuẩn bị trở về à? Cũng tốt, cô nên nghỉ ngơi sớm đi”.
Đồ Hồng nghe xong thì nhìn bộ dáng và khí chất của Triệu Lỗi, trong lòng anh đã hiểu rõ, tối hôm qua Hứa Bán Hạ đã ở cùng người đàn ông này. So sánh thì Đồ Hồng cảm thấy mình không có ưu thế nào. Ngoại hình người đàn ông này thì thôi rồi và khí chất của anh ta cũng không thể coi thường.
Hứa Bán Hạ gượng cười nói: “Có vẻ như Hâm Thịnh đã bị sếp Ngũ để vào mắt rồi? Sếp Triệu đã có công tiến cử nha”.
Triệu Lỗi đứng cách Hứa Bán Hạ hơn một mét, cũng không tiến lên, cười khẽ nói: “Béo Béo, sau khi ngủ đủ thì nói chuyện đi. Ngày mai tôi sẽ gọi cho cô”. Anh ta không muốn biện minh với Hứa Bán Hạ. Duỗi tay bắt tay Đồ Hồng, sau đó giới thiệu tên của mình, đương nhiên Đồ Hồng cũng chỉ đơn giản giới thiệu tên của mình, nhưng hai người đàn ông đều không giới thiệu mình làm gì.
Hứa Bán Hạ nửa tin nửa ngờ mà nhìn Triệu Lỗi diễn kịch, chào hỏi vài câu với Đồ Hồng rồi quay lại phòng ăn, cô cảm thấy đầu óc mình không nghĩ ngợi gì được, ngơ một hồi mới nói với Đồ Hồng: “Hôm nay não của tôi bị úng rồi, sao lại lật lọng như vậy nhỉ”. Thế nào mà lại nghe ra Triệu Lỗi có ẩn ý gì đó? Cô lại có thể hoà hoãn và dễ dàng ‘tha thứ’ cho những gì Triệu Lỗi đã làm?
Đồ Hồng cười nói: “Cũng may là đầu óc cô bị úng, nếu không tôi sẽ không biết tôi chết như thế nào”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nếu tôi không sắp xếp như thế này, anh sẽ có mục tiêu rõ ràng và đi thẳng vào chủ đề ngay khi gặp mặt à. Cái này cũng không khác gì việc làm chính thức đâu. Anh cũng hồi hộp, nhưng biểu hiện như vậy cũng tốt rồi. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn phải đợi Cao Dược Tiến. Ông ta muốn làm gì, tôi chỉ có thể làm theo”.
Đồ Hồng do dự một chút, mới hỏi: “Vay được rồi? Đơn giản như vậy à?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Hôm nay, đây là điều mà tôi cảm thấy tốt nhất. Chỉ cần vay được bước đầu thôi, sau này sẽ dễ dàng nói chuyện. Bây giờ, tôi có thể đến phía Bắc mang về thêm năm trăm vạn nữa, tuy không phải là con số lớn nhưng khi thỏa thuận giá cả thì sức nặng sẽ tăng lên rất nhiều. Đơn giản là những việc làm được thì đơn giản, những việc không làm được thì nơi nơi đều là khó khăn”.
Đồ Hồng không trả lời nữa, anh cảm thấy mình không còn sức chiến đấu ở trước mặt Hứa Bán Hạ, kể cả nắm đấm hay năng lực và kinh nghiệm.
Hứa Bán Hạ cũng không biết rằng Đồ Hồng đã lùi lại một bước, trong lòng anh thấy xấu hổ. Như cũ mà ngẩng đầu bước đi tới bãi xe, không nghĩ tới Cao Dược Tiến lại chờ cô ở bãi xe, thấy cô ở xa đã hô lên: “Béo, tới biệt thự với bác”.
Hứa Bán Hạ ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”. Trong lòng cô tự hỏi, chẳng lẽ kêu ông ta đảm bảo, giờ cô phải bán mình à?
Cao Dược Tiến cười nói: “Không có chuyện gì, đi nghe bác thổi sáo”.
Hai người Hứa Bán Hạ và Đồ Hồng cùng nhau sững người tại chỗ, nhất là Đồ Hồng, làm sao cũng có thể nhìn ra được quan hệ của Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ rất thân thiết, nhưng là quan hệ gì? Rất tò mò. Hứa Bán Hạ chỉ chớp chớp mắt, ngáp dài từ chối: “Không được, hôm nay tôi buồn ngủ quá. Đến năm giờ sáng tôi mới đi ngủ nên giờ muốn về nhà ngủ”.
Cao Dược Tiến nói: “Không sao, không phải cô sẽ ngủ ngay sau khi nghe tôi thổi sáo sao? Coi như là thôi miên đi, đi thôi, tôi sẽ theo sau cô, sau khi đưa luật sư Đồ đến khách sạn, thì cô ngồi xe tôi đi”. Một bên nói, rồi không nói gì đã leo lên xe của mình, chỉ là ông ta chưa chạy mà đợi Hứa Bán Hạ đi trước.
Hứa Bán Hạ nghi ngờ leo lên xe của mình, vội vàng nói với Đồ Hồng: “Lão già khùng này lại phát điên cái gì rồi? Còn muốn hộ tống tôi á”.
Đồ Hồng cảm thấy không tiện chen vào, cười nói: “Sếp Cao biết thổi sáo không?”.
Trước mặt người ngoài không tiện nói xấu Cao Dược Tiến, vì vậy cô chỉ cười nói: “Ừ, mà tôi không biết nghe, chỉ biết ông ta có thể chơi ra giai điệu. Thổi được thì cũng không phải là bài được yêu thích”.
Đồ Hồng không khỏi liếc nhìn chiếc xe đang đi theo ở phía sau, nói: “Tôi đã gặp rất nhiều doanh nhân thành đạt, hầu như họ đều có nét quyến rũ riêng. Béo, cô cũng có”.
Hứa Bán Hạ thản nhiên nói: “Tôi hấp dẫn hơn Cao Dược Tiến nhiều. Ông ta chỉ là một người đàn ông có da có thịt thôi. Anh cũng hấp dẫn hơn ông ta. Không tin hai người đi dạo phố xem, ai có tỷ lệ quay đầu lại cao hơn thì biết ngay. Haha. Bao cát, hôm nay xong việc rồi, có muốn ngay lập tức quay lại công ty để đẩy nhanh tiến độ không?”.
Bây giờ Đồ Hồng cũng không dám nói nhảm, quan hệ của Hứa Bán Hạ và Cao Dược Tiến không phải bình thường, đề phòng chuyện xấu đến tai Cao Dược Tiến, anh phải mất nhiều công sức rồi. Chỉ trả lời một câu rồi lại hỏi: “Xem ra tôi không cần phải điều tra bên ngoài nữa. Tôi sẽ về khách sạn kiểm tra lịch bay và ngày mai sẽ về sớm để chuẩn bị tài liệu”.
Hứa Bán Hạ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi không chắc liệu ngày mai tôi có thể tiễn anh ra sân bay hay không. Tôi sợ Cao Dược Tiến sẽ nói chuyện với tôi đến năm giờ sáng. Nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Đồ Hồng chân thành nói: “Béo, cô đã vì tôi mà làm rất nhiều, tôi rất cảm ơn cô. Tôi đề nghị cô nên nghỉ ngơi thật tốt, nếu không tôi sẽ cảm thấy lo lắng”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Khi tôi còn học đại học, có một người bạn cùng lớp trong ký túc xá thích nói một câu: ‘Bạn đi rồi, tôi sẽ không tiễn bạn, nhưng nếu bạn đến, dù mưa gió thế nào, tôi cũng sẽ đến đón bạn’, tôi nghe nói chỉ cảm thấy cả người dựng đứng lông lên, ngày mai nhất định phải để tôi tiễn anh đi, nếu không tôi sẽ khó chịu”.
Đồ Hồng bật cười, vẻ sợ hãi ban đầu ở trong lòng anh cũng đã biến mất. Đúng là không đánh nhau thì không quen biết, không ngờ cứ như vậy mà lại kết bạn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.