Không Được Vãng Sinh

Chương 33: A Kỵ ra mắt nhà vợ




Hứa Bán Hạ đưa Đồ Hồng về khách sạn, sau đó cô để xe ở bãi xe khách sạn rồi nhảy lên xe của Cao Dược Tiến, xông lên hỏi thẳng: “Bác chưa uống nhiều đúng không? Nghe nói những người uống rượu say từ sáu mươi đến bảy mươi phần trăm là những người dễ làm chuyện không tưởng nhất. Có muốn cháu tìm một nơi, để tính sổ bác không?”.
Cao Dược Tiến cười hì hì nói: “Khách sáo chút nha, bắc cũng được xem là người có chút trọng lượng đó, làm sao có thể say xỉn ở bên ngoài tùy tiện như vậy, để cho thiên hạ cười à? Cháu nói xem, cháu làm sao để cảm ơn bác đây? Bác đảm bảo cho cháu, mặt mũi cũng không nhỏ đâu đấy”.
Hứa Bán Hạ duỗi tay, xòe năm ngón tay ra phẩy phẩy, lè lưỡi nói: “Mới có năm trăm vạn, cháu còn có thể cầm ra số tiền gấp đôi như thế này. Kêu sếp Cao bảo lãnh một khoản nhỏ như vậy thật sự là xúc phạm bác đó. Yên tâm, cháu nhất định sẽ không nói ra để bác mất mặt đâu”.
Cao Dược Tiến nghe xong thì bật cười: “Chỉ có năm trăm vạn thôi, bác tưởng còn nhiều hơn đấy, còn gọi bác tới bảo lãnh cho. Quên đi, chút tiền này không cần cháu trả ân nghĩa đâu. Béo à, hôm nay cháu mang tên luật sư này đến làm bác mở ra một suy nghĩ đấy. Đúng là mượn chỗ đưa ra thị trường là ý kiến hay, dù sao bác chỉ cần lợi ích thực tế, mượn chỗ có thể bỏ qua rất nhiều thủ tục phức tạp. Sau này, bác còn sẽ tìm các công ty khác được liệt kê về các hoạt động tương tự để mua sắm. Nếu bác không giao cho bạn cháu là luật sư Đồ làm, thì cháu không có ý kiến gì chứ?”.
Hứa Bán Hạ mỉm cười rồi ném lại những gì Cao Dược Tiến vừa nói lúc sáng: “Lão đại, bác biết bao nhiêu về luật sư kia? Có thực sự là người của công ty mà bác biết không? Có phải là thứ gì hết ăn lại uống? Đừng để bị con Mèo Hoang lừa gạt đấy”.
Cao Dược Tiến bật cười, nói: “Bác còn băn khoăn không biết sao cháu lại năng nổ ngồi trên ghế lái làm gì, không phải là vì luật sư Đồ khá đẹp trai sao?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Quan hệ của cháu và luật sư Đồ thế nào bác không biết đâu, nhưng cháu sẽ không nói, chừa cho người ta chút thể diện chứ, dù sao cháu cũng nợ người ta một ân tình. Cháu đã hứa sáng mai sẽ đưa anh ta đến sân bay, sếp Cao, có chuyện gì thì nói ngắn thôi”.
Cao Dược Tiến chỉ cười nói: “Không phải bác nói rồi à? Nghe bác thổi sáo”.
Hứa Bán Hạ trợn trắng mắt không thèm để ý tới ông ta. Dứt khoát khoanh tay ngủ luôn.
Cao Dược Tiến không nghe được Hứa Bán Hạ hồi âm, ông nhìn sang một lượt thì thấy cô lại ngủ rồi, ông ta phải hét lên: “Béo, Béo, cháu không thèm để ý đến bác luôn à, bác thổi sáo có thể thôi miên đó, nói chuyện với bác nhàm chán vậy à”.
Hứa Bán Hạ “Hừ” một tiếng nhưng vẫn không trả lời. Ngàn dặm xa xôi đưa cô đến biệt thự ven hồ, làm sao mà không có chuyện gì? Chỉ có điều là cô càng nói chuyện với tên già này thì ông ta lại càng điên hơn, nhất quyết không thèm đếm xỉa đến ông ta nữa, dù sao khi đến nơi thì ông ta cũng sẽ ngả bài thôi.
Làm sao mà Cao Dược Tiến không biết Hứa Bán Hạ không có ý đồ gì, chỉ là ông thấy chơi vui thôi, cười nói: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, bác lái xe sao cháu dám ngủ hả. Để bác nói cho cháu biết, bây giờ người anh em A Kỵ của cháu đang đợi bác ở biệt thự, bác muốn gặp nó để xem nó ra sao đây?”.
Hứa Bán Hạ giật mình khi nghe những lời ông ta vừa nói ra, bật dậy, lo lắng hỏi: “Thật à? Không đùa chứ?”. Chuyện lớn như vậy sao A Kỵ không nói với cô? Hứa Bán Hạ suy nghĩ một hồi, nhân tiện xem lại mail mà Triệu Lỗi đã gửi vào buổi chiều, A Kỵ đã gọi điện hỏi cô có bận không, đầu cô lúc đó toàn là chuyện của Hâm Thịnh, bận bịu tới lui nên đã trả lời A Kỵ là “bận lắm”, thế là cúp máy đuổi nó rồi, chẳng lẽ chuyện đó là nói nó đến sao, hay lắm A Kỵ, người trong nhà không mà còn cẩn thận như vậy.
Cao Dược Tiến trả lời rất là chân thành: “Đương nhiên là sự thật. Sau khi hẹn cơm tối với cháu xong bác đã hẹn hai người bọn nó và nhờ chị Tu nói bọn nó chờ đi đừng đi. Dù sao sớm muộn gì cũng phải gặp mặt. Chỉ bằng bây giờ gặp luôn”.
Hứa Bán Hạ im lặng một lúc, sau đó dứt khoát nói: “Sếp Cao, cháu hy vọng bác không dùng thành kiến trước đây để đối xử với A Kỵ. Nếu bác vừa đến là không có ý tốt, thì cháu thà rằng cái bảo lãnh hôm nay kết thúc luôn”.
Cao Dược Tiến không nói gì, chỉ im lặng xụ mặt lái xe. Hứa Bán Hạ len lén liếc nhìn ông ta vài lần, thấy ông ta rất nghiêm túc, lo lắng ông ta sẽ trút giận lên đầu A Kỵ, nên đành phải hạ mình, hắng giọng hỏi: “Sếp Cao đang giận sao? Chúng cháu thực sự cầu thị đó”. T𝗋ờ 𝓾𝓂 t𝗋𝓾𝓂 h𝓾yền t𝗋ù𝓂 ﹏ T𝗋U𝓂t𝗋𝓾y ện.𝓥𝙉 ﹏
Từ trong lỗ mũi Cao Dược Tiến “hừ” một tiếng, lạnh lùng nói: “Nếu là con gái của cháu, cháu vẫn khách quan như vậy sao?”.
Hứa Bán Hạ thành thật nói: “.Không. Nhưng...”. Cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị Cao Dược Tiến cắt ngang lời: “Cháu đừng nhưng nhị gì, Tân Di là con gái của bác, A Kỵ là anh em của cháu. Hôm nay bác đã đủ khách quan nên mới kêu cháu tới cân bằng lực lượng. Bằng không, cho dù A Kỵ có ba đầu sáu tay vào nhà bác, thì nó còn thở chắc?”.
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, thế nào thì Cao Dược Tiến vẫn là một nhân vật quan trọng, nhưng cô không nhìn nổi thái độ phách lối của Cao Dược Tiến, hơi này cô nuốt không trôi rồi, chậm rãi nghĩ: “A Kỵ là điểm chết của cháu, con Mèo Hoang là điểm yếu của bác. Chúng ta đều quan tâm đến thì sẽ loạn. Nhưng tương đối mà nói, nếu có xung đột xảy ra thì cháu có tác dụng hơn. Cháu có thể làm họ hoà hoãn. Cho nên đêm nay bác gọi cháu đến không phải là cân bằng thế lực. Mà có thể nói là không muốn làm mọi chuyện cứng nhắc, khiến con Mèo Hoang lại bỏ đi. Nhưng dù xuất phát điểm là chuyện gì, chúng ta đều không muốn làm lớn chuyện lên”.
Cao Dược Tiến lại ủ rũ không nói lời nào, Hứa Bán Hạ nói đúng, đúng là ông không nắm rõ con gái mình, nếu ông làm khó Đồng Kiêu Kỵ, vậy cuối cùng con gái ông sẽ đi với ai. Cho dù ông có biết thì sao, hay muốn Hứa Bán Hạ không biết như vậy, giống như hai đại cao thủ đang so chiêu và Hứa Bán Hạ đã biết bài ông rồi, ông còn muốn làm kiểu gì nữa? Dù sao ông cũng là nhân vật có tiếng, trong hầu hết các trường hợp ông đều nắm thế chủ động nhưng khi gặp vấn đề của con cái, ông vẫn không sử dụng được khí thế của mình, cứ luôn là bị động.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến, trong lòng cô lo lắng, nếu cả người ông ta đầy bực dọc đi gặp Đồng Kiêu Kỵ, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là bất lợi với A Kỵ. Làm thế nào để hoà giải một chút mới được. Cô suy nghĩ hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Từ nhỏ đã quá giàu có như con Mèo Hoang thì cũng không tốt, dùng tiền dụ dỗ cô ấy thế nào thì cô ấy cũng sẽ không bị dụ. Đương nhiên là cháu thì bác chỉ cần một câu thôi, chọn A Kỵ hay chọn tiền, đương nhiên cháu sẽ chọn tiền. Thế nên sếp Cao, bác không cắt xén tiền tiêu vặt của con Mèo Hoang cũng là một sai lầm”.
Cao Dược Tiến khẽ hỏi: “Ngoài tiền ra, bác là bố nó, nuôi nó bao nhiêu năm như vậy mà không có tí sức nặng nào sao?”.
Nghe xong Hứa Bán Hạ sững sờ nói: “Bố cháu và cháu, ông ta chưa từng nuôi nấng cháu, cho nên giữa bố cháu và cháu cũng không có tình cảm nào. Còn bác và con Mèo Hoang, ừm, có hơi rắc rối. Nhưng sau này con Mèo Hoang và A Kỵ ở chung với nhau thì đã bị kéo ra khỏi đầu còi”.
Cao Dược Tiến vẫn không nói lời nào, mà từ từ giảm tốc độ xe, cuối cùng nghiêng người đậu xe bên đường, sững sờ nhìn chằm chằm. Lúc này Hứa Bán Hạ cũng không dám nói nhảm, đành chăm cái người đang buồn bực này tiếp. Trong xe yên tĩnh đến đáng sợ, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động cơ xe, tiếng của máy điều hoà cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Cao Dược Tiến lấy lại tinh thần, thở dài một hơi lấy điện thoại ra gọi điện: “Chị Tu, tôi đi không được, bảo hai người bọn nó về đi, đừng đợi tôi”. Nói xong ông để điện thoại xuống rồi quay đầu xe lại.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược nghĩ thầm, tốt thôi, không gặp thì không gặp, cũng sẽ củng cố điểm yếu của ông ta, vậy còn đi gặp làm gì nữa? Cao Dược Tiến có thể quyết định thắng xe thật nhanh, chắc đã nghĩ kỹ rồi.
Sau một lúc lâu, Cao Dược Tiến mới nói: “Béo, bác sẽ đưa cháu về nhà. Cháu sẽ không nói chuyện tối nay cho Tân Di và A Kỵ biết, đúng không?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Trước giờ cháu không nói láo, cũng sẽ không che giấu chuyện gì. Quay lại cũng quay lại rồi. Tuy nhiên cháu sẽ nói thêm một câu, sếp Cao nên sinh thêm vài đứa con trai đi, để lo trước mối họa sau này, không bị chèn ép”.
Nghe vậy Cao Dược Tiến cũng không nhịn được, nghẹn cả buổi cuối cùng cũng nở một nụ cười, nhưng lại chua chát nói: “Cháu nói đúng, cũng có lý, cháu cứ nói với Tân Di đi”.
Hứa Bán Hạ chỉ cười mà không nói tới ông ta. Trên thực tế, sau khi nhiều người phát sinh quan hệ tình cảm bên ngoài, sinh ra một cô con gái rưỡi, thậm chí ở nhà Cao Dược Tiến còn không có vợ, ông ta có sinh ở bên ngoài mười tám đứa đi nữa, cũng không ai quan tâm? Làm sao con Mèo Hoang có thể biết được? Cao Dược Tiến có thể chiều còn Mèo Hoang, cũng đã làm tốt bổn phận của một người bố. Thật ra, con Mèo Hoang cũng không có đầu óc, chỉ biết tham lam lấy thứ mình thích, nếu cứ hỗn hào như thế này rồi sẽ có ngày trái tim Cao Dược Tiến cũng nguội lạnh. Đợi sau này phân chia tài sản, còn Mèo Hoang sẽ đau lòng mà thôi. Nhưng Hứa Bán Hạ cũng không để tâm đến chuyện này, bởi vì con Mèo Hoang đã nghe lời bố của cô, thì Đồng Kiêu Kỵ còn chơi trò gì nữa? Nhìn tình cảm của hai người họ bây giờ, tin rằng họ đang yêu nhau sâu đậm. Tất nhiên Hứa Bán Hạ luôn bênh người thân của mình mà không cần lý do và cũng thiên vị cho mấy người anh em của mình.
Cao Dược Tiến liếc Hứa Bán Hạ hỏi: “Sao cháu không nói chuyện rồi? Bênh vực kẻ yếu? Là ý kiến của cháu đấy”.
Hứa Bán Hạ không muốn dính vào dây mơ rễ má này. Đó là chuyện nhà của người ta thì cô nói nhiều làm gì. Như không có chuyện gì cô vươn vai thản nhiên nói: “Bây giờ cuối cùng cháu cũng có thể về nhà ngủ rồi, sếp Cao là người khôn ngoan, sáng suốt. Nhưng bác có chút không hiểu, A Kỵ người này đã bị bác định là xấu rồi. Thực ra bác chỉ cần gặp A Kỵ, thì trong lòng bác sẽ khâm phục con gái mình nhìn đúng người rồi. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ trong một năm, đội ngũ vận chuyển của A Kỵ đã mở rộng ra gấp hai lần”.
Cao Dược Tiến không khách sáo xen vào: “Đừng tưởng rằng bác không biết là cháu nâng đỡ nó”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Nếu là A Đấu, Gia Cát Lượng cũng đỡ không nổi. Là anh hùng thì bất kể xuất thân, cũng không phải vì A Kỵ có quá khứ phạm tội. Lão Cao, cháu nghĩ bác cũng nên đi nhìn một lần đi, thà rằng không nói gì. Thì đi thấy tận mắt người sống sờ sờ đi”.
Cao Dược Tiến cả giận nói: Vừa rồi sao cháu không nói? Phải đợi đến khi bác gọi điện thoại bảo hai đứa nó đi rồi mới nói. Phụ nữ đều khó hiểu như vậy à!”.
Hứa Bán Hạ cười hắc hắc, cảm thấy lời nói này của Cao Dược Tiến đã có ý muốn buông tay, rồi cô lấy điện thoại mình ra gọi cho A Kỵ, nói bọn họ quay lại chờ. Lại làm cho đôi nam nữ bên kia không hiểu gì.
Khu biệt thự ven hồ về đêm tối đen đặc, nếu không đi vào bằng xe thì sẽ có hơi hoảng hốt đấy. Cũng không biết mỗi ngày trời tối đen như vậy dì Tu ở trong đó cảm thấy thế nào nha. Bên ngoài thấp thoáng một hàng trúc, Tiểu Trần ngừng lại phía Đồng Kiêu Kỵ đang mở Santana 2000 ra, Hứa Bán Hạ theo Cao Dược Tiến đi vào ở phía sau, nhưng không thấy dì Tu ra đón, phòng khách sáng đèn nhưng không thấy ai. Chỉ nghe có tiếng ở trên lầu.
Hứa Bán Hạ không tiện lên lầu, nhìn Cao Dược Tiến đi lên, cô ngồi trên ghế mây, thấy trên bàn trà có rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng đều không phải đồ ăn vặt thấy trong cửa hàng. Hình như là ai làm thủ công, chẳng lẽ là dì Tu đặc biệt lấy ra để đãi A Kỵ? Cũng khó nha, Cao Tân Di dì Tu còn không thèm để vào mắt thế mà lại có hảo cảm với Đồng Kiêu Kỵ sao? Không biết sự đối đãi đặc biệt này của dì Tu đối với Đồng Kiêu Kỵ, có ảnh hưởng tới phán đoán của Cao Dược Tiến không.
Hứa Bán Hạ đã ăn no bụng rồi nên cũng không thèm đụng mấy cái đồ ăn vặt kia, cô ngồi trên ghế suy nghĩ lời của Triệu Lỗi nói. Cái gọi là “ngủ cho đủ rồi hãy nói” là ý gì? Ý Triệu Lỗi nói cô đang hồ đồ sao, không rõ ràng vậy, nói như vậy là anh ta không làm sao hay có ý đồ gì khác nữa? Hứa Bán Hạ lập tức phủ nhận cái suy nghĩ này, còn có ý đồ gì á, còn không phải muốn moi ra bảy mươi vạn đang bị kẹt ở chỗ Cầu Tất Chính sao. Nếu đã như vậy thì Hứa Bán Hạ cô sẽ mềm lòng một chút mà ân xá, trước không gõ nộp tiền bảo lãnh của Quách Khải Đông, tránh cho Ngũ Kiến Thiết không có phụ tá đắc lực, có khả năng sẽ đổi ý đơn nhận thầu kia. Nghĩ vậy, Hứa Bán Hạ gọi điện cho Phùng Ngộ: “Lão Đại, Ngũ Kiến Thiết muốn nuốt nhà máy cán thép Hâm Thịnh ở thành phố kế bên. Cho dù như thế nào, ông ta đầu tư tài chính vào đó sẽ khá lớn. Tôi nghĩ sẽ có hai khả năng, một mặt là Cầu Tất Chính không ký hợp đồng với công ty kia, mặt khác dù cho Cầu Tất Chính nhận thầu thì cũng vô dụng thôi, cũng không có hứng thú với việc chuyển đổi dây chuyền sản xuất mới. Đây là một điều tốt”.
Có lẽ Phùng Ngộ đang ở nhà, nghe vậy nên hỏi: “Cô đang ở chung một chỗ với Ngũ Kiến Thiết à? Xem ra chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của Ngũ Kiến Thiết. Ông ta dám há miệng to như vậy sao?”.
Hứa Bán Hạ chỉ đơn giản nói: “Tôi không biết. Nhưng có thể là tình chỗ Lão Đại nên chậm lại. Có vẻ như Ngũ Kiến Thiết và Quách Khải Đông đã tiếp quản công ty của Cầu Tất Chính, tôi nghi ngờ không phải Cầu Tất Chính không biết mà là bịt tai trộm chuông thôi. Cũng không thể không nói, năng lực của Ngũ Kiến Thiết tốt hơn Cầu Tất Chính nhiều, hôm nay tôi thấy ông ta thản nhiên sai người bên viện kiểm sát đi mua cho ông ta một chiếc áo sơ mi. Để có loại quan hệ này không biết ông ta đã đầu tư bao nhiêu rồi. Chắc chắn sẽ còn các mối quan hệ công – kiểm – pháp khác, cho nên Quách Khải Đông mới có thể được tại ngoại”. Hứa Bán Hạ nhất quyết sẽ không nói với Phùng Ngộ việc cô sẽ quấy rối chuyện nộp tiền tại ngoại của Quách Khải Đông, thêm một người biết là thêm một cái miệng để cô âm thầm làm vẫn hơn. Nếu không nói thẳng thì cô còn phải tốn nhiều công sức để giải thích với Phùng Ngộ.
Phùng Ngộ thở dài nói: “Hy vọng Ngũ Kiến Thiết không chú ý đến thì tôi có thể sống an nhàn được mấy ngày. Nhưng chắc là tôi phải kiếm thêm một ít khách, để chia nhỏ nguy cơ mới được”.
Hứa Bán Hạ thở dài đặt điện thoại xuống, sao suy nghĩ của Phùng Ngộ chưa tiến bộ nhiều vậy? Chẳng lẽ không biết nguyên lý nước chảy ngược dòng sao? Hoặc đây cũng có thể là kinh nghiệm nhiều năm mà anh ta đã tóm tắt được. Vốn là cô còn có dã tâm muốn bàn bạc với Phùng Ngộ làm sao cầm tới tay được Hâm Thịnh, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa, Phùng Ngộ thích giàu có một chút mà an yên là được. Không muốn giống Hứa Bán Hạ chạy đôn chạy đáo khắp chốn để đục nước béo cò, Hứa Bán Hạ cô lại thấy mình mặt nóng dán mông lạnh rồi, cô là một người thích chủ động, không có thể nào mà ở chung một chỗ với người thụ động, sau này cô nên làm cái gì thì làm. Gần đây mới ở phía Bắc về, cô đã dành quá nhiều thời gian cho bạn bè rồi.
Khi cô đang suy nghĩ thì có một giọng nói từ cầu thang truyền xuống, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy bốn người đang đi xuống, đầu tiên là Cao Dược Tiến, sau đó là Cao Tân Di đang kéo Đồng Kiêu Kỵ và cuối cùng là dì Tu. Hứa Bán Hạ đứng dậy mỉm cười chào, khi mọi người đến gần, cô nhẹ nhàng chào: “Chào dì Tu”. Dì Tu hiếm khi mà mỉm cười chào đón, nhẹ nhàng nói: “Con đến rồi à, để dì rót nước cho con”. Nhưng lúc dì xoay người đi thì trìu mến vỗ vai Đồng Kiêu Kỵ ý bảo anh ngồi xuống, mặt mày hớn hở, khác xa khi đối đãi với cô. Hứa Bán Hạ có chút sững sờ, không khỏi nhìn Cao Dược Tiến, nhưng thấy ông ta không nói gì. Nhưng đúng là hôm nay Cao Dược Tiến có biểu hiện gì thì mới là lạ.
May mắn thay có Cao Tân Di cướp lời nói: “Này, Béo, sao cô lại ở đây? Mà cô đến thì tốt rồi”.
Hứa Bán Hạ nghĩ, không biết Cao Dược Tiến cảm thấy thế nào sau khi nghe những lời này của con gái mình, chuyện của nhà mình, thế mà cô con gái lại trông cậy có người đến mới tốt, làm cho Cao Dược Tiến mất hết mặt mũi. Một lúc sau, dì Tu bưng trà lên, còn khách sáo nhẹ nhàng để trước mặt Hứa Bán Hạ, đương nhiên là loại Long Tỉnh thượng hạng, cô không cần đoán cũng biết. Hứa Bán Hạ không thích người như dì Tu, tâm cơ quá sâu, trên người cứ như có một luồng gió lạnh ảm đạm. Hứa Bán Hạ thấy còn không tốt bằng cô bảo mẫu Béo Béo không tim không phổi ở nhà mình. Chẳng là Cao Dược Tiến muốn trả ơn nên tự nhiên xem việc là khác.
Ở trong sảnh Cao Dược Tiến nhìn Đồng Kiêu Kỵ không nói gì, Đồng Kiêu Kỵ cũng không nói gì, Cao Tân Di đưa mắt nhìn cái này cái kia, thấy Hứa Bán Hạ không trả lời mình nên cũng không nói gì. Hứa Bán Hạ không biết làm thế nào để làm trò như bà mối, kiên trì nói chêm chọc cười sao. Ngồi không cảm thấy được gì, cô đứng lên ra ngoài ban công. Mặc dù bên ngoài không có điều hòa, nhưng trong không khí vẫn phảng phất mùi tanh của hồ nước, muỗi bay xung quanh, lại có trăng tròn và tiếng nước khe khẽ, sau một lúc. Đất trời ban phước lành, xem ra Cao Dược Tiến và Cao Tân Di không giống như là hưởng thụ cho lắm, thật là lãng phí chỗ này. Bên ngoài có một cái ghế trẻ nhỏ, quá nhỏ Hứa Bán Hạ không thể ngồi trên đó, ước chừng dì Tu thường ngồi, dì ấy ngồi thì cũng vừa chỗ.
Một lúc sau, tiếng cánh cửa kéo vang lên sau lưng cô, khi cô nhìn lại, đó không phải là Cao Tân Di, mà là bố cô. Cao Dược Tiến kéo cửa ra, đứng dựa vào lan can, một hồi mới hỏi: “Cháu nói xem bác nhìn thấy cái gì rồi?”.
Hứa Bán Hạ cười nói: “Căn bản thì cháu không được xem trọng bởi vì khi còn học đại học, cháu đã thảo luận với các bạn trong ký túc xá rằng, các ông bố có mong muốn chiếm hữu con gái từ tận đáy lòng nhưng lại đăng quang ngôi vị bố, cho nên sẽ không thích bạn trai của con gái, bố của cháu không có tình thương gì với cháu, cho nên không có lòng chiếm hữu nào đối với cháu, ha ha, không giống với bác”.
Cao Dược Tiến nói: “Hàm hồ, ở đâu có chuyện hàm hồ như vậy?”.
Hứa Bán Hạ đứng dậy, dựa vào lan can nói: “A Kỵ cũng tạm được sao? Cháu biết sau khi nhìn thấy thì bác nhất định không có gì để nói. Không tìm ra cái gai nào”.
Cao Dược Tiến cay đắng nói: “Bác còn chọn cái gì nữa, Tân Di nói với bác rằng nó đang mang thai”.
“Cái gì?” Bây giờ đến lượt Hứa Bán Hạ sửng sốt: “Bác… Bác không tức giận sao?”. Trước khi Hứa Bán Hạ nói xong, cửa lại vang lên, thậm chí Cao Dược Tiến còn không quay đầu lại mà hét lên: “Ở trong đi”. Hứa Bán Hạ cũng không quay đầu lại. Mọi người đều như nhau cả. Cao Dược Tiến đã làm tốt lắm rồi, không phát giận ở trong đó với hai người kia đã tốt lắm rồi, còn ra bên ngoài để trút giận. Lúc này không có ai nhìn thấy ánh của Cao Dược Tiến không là phải nói chuyện đến cùng, thật là phiền phức mà, ngay cả Hứa Bán Hạ cũng muốn mắng đây. Chưa kết hôn mà có con, dù nghe nhiều chuyện như thế này, nhưng có nhà nào mà vui khi nghe thấy.
Thấy Cao Dược Tiến không có nói gì, Hứa Bán Hạ đi vào trong, nhìn chằm chằm Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di nói, nghiêm túc nói: “A Kỵ, có phải là sự thật không?”.
Đồng Kiêu Kỵ ngẩng đầu kiên quyết nói: “Là sự thật”.
Hứa Bán Hạ đảo mắt qua lại giữa hai người, một lúc sau mới nói: “Hai người đã hứa rồi, tại sao lại thất hứa?”.
Cao Tân Di do dự một chút rồi kiên quyết nói: “Cô cũng biết rằng các biện pháp tránh thai vẫn sẽ có tỷ lệ thất bại mà. Chúng tôi không cố ý. Chúng tôi bất ngờ trúng số thôi, tôi cũng chỉ mới biết thôi. Béo, đây là con của tôi và A Kỵ, tôi sẽ không phá nó đâu”.
Hứa Bán Hạ cúi mặt và không nói gì.
Đồng Kiêu Kỵ cũng kiên quyết nói: “Tùy các người muốn thế nào, chúng tôi giữ đứa nhỏ này, Béo, chị không hiểu. Lúc đầu tôi muốn nói cho chị biết, nhưng chị không rảnh”.
Hứa Bán Hạ “ậm ừ” nói: “Tất nhiên là tôi không hiểu. Nhưng hai người nghĩ tôi không muốn đứa bé này vì ông ta sao?”. Cô chỉ Cao Dược Tiến đang ở bên ngoài: “Hai ngưởi nên biết, thủ tục kết hôn trong thời gian tạm tha của A Kỵ rất rườm rà. Phải đến Sở Công An để làm giấy đăng ký kết hôn. Chúng ta là người tốt. Tại sao chúng ta phải bị thẩm vấn như đồng phạm khi kết hôn? Ngoài ra, kết hôn vào thời điểm này, không thể làm lớn được đâu. Làm sao mà bố mẹ dám nói với bạn bè của họ được? Thú thực là không được? Dù sao thì thời thế cũng không hợp, nhưng trời cũng không sập xuống đâu. Đi thôi, sếp Cao và tôi sẽ giải quyết, hai người ở lại đây cũng vô ích. Gần nhất con Mèo Hoang cũng phải chú ý đến cơ thể của mình”.
Cao Tân Di cau mày và giận dữ nói: “Tôi mang thai không phiền ai, tôi sẽ sinh con mà không kết hôn. Béo, sao cô lại nhiều lời như vậy. A Kỵ, đi thôi, chúng ta không kết hôn thì có sao?”.
Đồng Kiêu Kỵ cũng đứng dậy, một tay cẩn thận ôm lấy Cao Tân Di, giống như là cô mang thai hồi tháng sáu, nghiêm khắc nói với Hứa Bán Hạ: “Béo, chị có thể nói chuyện với bố của Mèo Hoang, đó là chuyện tốt nhất, không được thì chị cũng không cần lấy lòng ông ấy mà cứ đi đi. Chị đã làm quá nhiều chuyện cho hai chúng em rồi, em ở với con Mèo Hoang cũng không phiền ai. Chị không cần chăm bẩm ông ấy vì chúng em đâu”.
Hứa Bán Hạ không phản bác gì, hai người này đều là người trước sau gì cũng không để ý, e rằng Cao Dược Tiến làm ầm ĩ như vậy có lẽ hai người bọn họ còn thân mật hơn, không phải sao, bọn họ nói chuyện cùng một giọng điệu kìa. Họ không nghĩ cho tương lai? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ A Kỵ cũng không phải là không để ý trước sau, nó có cá tính cứng rắn, ra ngoài là đi thu phục giang sơn, hoàn toàn được kính trọng xem như lão đại, nhưng lại bị Cao Dược Tiến bắt bẽ, ngay cả Hứa Bán Hạ còn cảm thấy khó chịu với những định kiến của Cao Dược Tiến nữa là, thỉnh thoảng còn mở miệng châm chọc, nói gì là chuyện A Kỵ đã làm ra? Sợ là đã nén một bụng tức giận. Hôm nay hai người không có xung đột ngay tại chỗ, không chỉ một mình Cao Dược Tiến nhẫn nhịn mà Đồng Kiêu Kỵ lại không có sao? Với tính tình của con Mèo Hoang, có lẽ cũng đã rất nhẫn nhịn rồi. Nghĩ tới đây, Hứa Bán Hạ cảm thấy phía trước đúng là cô nghiêng về Cao Dược Tiến hơn, cảm thấy áy náy nên cô xua tay nói: “Đi đi, chuyện có thể làm cũng làm rồi, tất nhiên tôi là anh em của hai người, sẽ thay hai người lãnh đạn”.
Cao Tân Di nhảy qua bàn trà ôm Hứa Bán Hạ hét lớn: “Đây mới là Béo nha, cám ơn cô, bố tôi giao cho cô, cô sẽ có cách tốt nhất mà”.
Hứa Bán Hạ sửng sốt đón lấy con Mèo Hoang, nhìn thoáng qua Đồng Kiêu Kỵ, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của A Kỵ đang hoảng sợ, nhảy qua bàn trà, quơ tay ôm con Mèo Hoang vào lòng, nói lời tạm biệt với Hứa Bán Hạ và ôm con Mèo Hoang đi rồi.
Nhìn thấy bọn họ đi, Hứa Bán Hạ chỉ có chút ngạc nhiên, dì Tu không biết là có nghe thấy hay không, tại sao lại không đi ra? Vừa rồi ở trên lầu họ đã làm gì rồi? Nhưng những thứ này cũng không còn quan nữa rồi, chuyện quan trọng nhất là phải giải quyết Cao Dược Tiến đang hờn dỗi ở ngoài kia kìa.
Hứa Bán Hạ vừa định kéo cửa ra, đã nghe Cao Dược Tiến ủ rũ quát lên: “Đi về đi”.
Hứa Bán Hạ bình tĩnh nói: “Là tôi. Tôi để cho hai người bọn họ đi rồi”.
Cao Dược Tiến tức giận nói: “Cháu dựa vào cái gì mà lại bảo hai đứa đi? Bọn nó còn chưa nói rõ với bác, sao có thể rời đi rồi? Hứa Bán Hạ cháu quá quắc rồi. Cháu còn giúp bọ nó giấu bác, không có cháu, chắc bác đã biết sớm hơn rồi. Cháu là quân sư đầu chó sao, cháu để Đồng Kiêu Kỵ lấy cái mã đẹp trai lừa con gái bác, bác sẽ đối xử khác với cháu à? Các người cũng quá nóng lòng rồi, làm cho Tân Di mang thai, nghĩ là lấy đứa nhỏ này để trói nó sao? Nói cho cháu biết, thủ đoạn này không có ảnh hưởng gì đến bác. Bây giờ cháu còn ở lại đây làm bộ làm tịch sao, còn lừa chưa đủ à? Cháu đi đi, bác không muốn nhìn thấy cháu”.
Mặc dù Hứa Bán Hạ đã chuẩn bị từ lâu, sau đó chắc chắn phải chịu đựng những lời này của Cao Dược Tiến rồi, nhưng khi nghe được, cô vẫn có chút tức giận, nhưng tại giờ phút này cô không thể khiêu khích Cao Dược Tiến nữa, nếu không ông ta điên lên thì Ngũ Kiến Thiết cũng không so nổi: “Cháu không có xe, đi bộ thì không tiện lắm”.
Cao Dược Tiến quay lại và hét lên: “Còn muốn bác đưa cháu về nhà? Cháu nói hay lắm mà, nhờ người anh em tài giỏi của cháu đến đón đi”.
Trong lòng Hứa Bán Hạ ha hả khi nhìn thấy Cao Dược Tiến thế này, ông chủ của một tập đoàn lớn vì chuyện của con gái mình mà sứt đầu mẻ trán, lại không dám đánh con gái, nên chỉ có thể bực tức thôi. Tình huống này đúng là hiếm thấy mà. Có vẻ như đóng băng ba thước không phải một ngày đã lạnh, tính tình kia của con Mèo Hoang cũng do Cao Dược Tiến chiều chuộng mà ra: “Bây giờ trong mắt anh em tốt của cháu chỉ có vợ, anh em không muốn. Nhưng bác đang bận giận dữ thì cháu cũng không phiền bác, cháu cũng không tin ở ngoài không có taxi, Xe đen cũng cứu được một trận”.
Hứa Bán Hạ vừa nói vừa quan sát phản ứng của Cao Dược Tiến, nhưng cho đến khi cô nói xong, Cao Dược Tiến chỉ thốt lên một tiếng “Hừ” trong bóng đêm mà cũng không thèm quay đầu lại, cũng không còn cách nào lời đã nói ra rồi đành phải làm thôi nên đã xoay người đi ra ngoài.
Có đèn đường bên ngoài, chỉ là một cái nhà, nhưng phải để Hứa Bán Hạ quay tới quay lui rất lâu. Khi bước ra ngoài, là con đường dành riêng cho khu biệt thự này, hầu như không có xe cộ qua lại, bên cạnh có bụi rậm, đèn đường mờ ảo, đây chính là khởi đầu của nguy hiểm. Tuy nhiên, dựa vào năng lực của mình, cô cũng không sợ hãi lắm, tự giác đi ra giữa lộ tránh các lùm cây, tránh cho thứ gì đó có thể bất ngờ mà lao ra ngoài.
Con đường này rất dài, Hứa Bán Hạ bước đi rất chán nản, trong lòng đang hỏi thăm mười tám đời tổ tiên của Cao Dược Tiến, Nhưng đây chỉ mới là khởi đầu của khổ sở thôi, bởi vì Hứa Bán Hạ biết sau con đường này, bên ngoài kia đều không có đèn đường. Cô không biết ở nơi vắng vẻ này có gọi xe được không, mặc dù rất hối hận, nhưng để cô quay lại xin xe của Cao Dược Tiến thì thôi đi. Thực sự rất muốn gọi cho Đồng Kiêu Kỵ đấy.
Cô đang đấu tranh suy nghĩ thì phía sau lưng có đèn xe chiếu đến. Hứa Bán Hạ cũng lười nhìn lại, hẳn là Cao Dược Tiến, nếu không sẽ không chậm như vậy. Cao Dược Tiến cũng tức giận đó, nhưng ông ta biết bên ngoài trời đã tối, ông ta thật sự không thể bỏ mặc Hứa Bán Hạ được, đành phải nén cơn giận mà lái xe ra ngoài. Thấy Hứa Bán vui vẻ chắp tay sau lưng từ tốn mà đi, nhìn thôi là muốn quay xe lại, nhưng vẫn nề hà dừng xe lại gần Hứa Bán Hạ, ấn cửa xe xuống, từ bên trong hét lên một tiếng: “Lên đi, đừng làm bộ làm tịch nữa”.
Hứa Bán Hạ dựa vào phía trước xe, chống hai tay đối mặt với ghế lái trên xe, làm cái mặt quỷ với Cao Dược Tiến, rồi mới mở cửa xe đi vào, cô ngồi xuống cười hì hì nói: “Sếp Cao đừng áy náy, cháu đã thăm hỏi mười tám đời tổ tiên của con Mèo Hoang rồi. Thời gian gấp gáp nên chưa chào hỏi tới bác”. Cao Dược Tiến đã ra tới đây thì chuyện này còn đường lui, tâm trạng Hứa Bán Hạ tốt lên, aiz đi nhiều đường như vậy là đều có tính toán đấy, không thể thiếu phần giả bộ khổ sở đâu.
Cao Dược Tiến dở khóc dở cười, chỉ hằn học nói: “Mẹ nó, cháu thật là xảo trá, đồ xấu xa”.
Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: “Trước đây cháu có nghe thấy một câu chuyện cười, nói có một nữ tu sĩ chơi bóng với một người tục tằng, người tục tằng đánh một quả bóng, nhưng hụt, rồi nói một câu ‘mẹ nó, hụt rồi’ nữ tử sĩ nói người tục tằng này nên chú ý năm điều dạy, bốn điều đẹp, ba là yêu quý, không được nói lời thô tục nếu không Chúa sẽ trừng phạt những người nói thô tục. Kết quả là, người tục tằng lại hụt rồi lại mắng một câu ‘mẹ nó, lại hụt’ Đúng là sau đó trên trời đánh xuống một loạt sấm vang rền, mà là đánh chết nữ tu sĩ kia, quả là gãi đúng chỗ ngứa, sấm sét ầm ầm phóng xuống, còn cách thủ phạm ba thước, thần ma sợ kẻ ác, thật muốn là quét sạch lương tâm của họ, trời đất cũng không làm gì được người tục tằng đó. Sếp Cao mở miệng là ‘Mẹ nó’, cũng từ một bụng mà ra với cái ‘xấu xa’ là cháu đây, chúng ta đều là người mà ngay cả trời đất cũng tránh đi, quá tốt còn gì”.
Cao Dược Tiến thắng xe lại, nhìn Hứa Bán Hạ một hồi, mới cười tủm tỉm nói: “Hứa Béo, cháu so với bác còn độc hơn đấy, làm chuyện xấu xa còn được nâng tầm lên cao tới vậy, hừ, đúng là tre già măng mọc, tràng giang sóng sau xô sóng trước”.
Bây giờ Hứa Bán Hạ đã thả lỏng được rồi, hẳn là trong lòng Cao Dược Tiến chưa tán thành cái đôi Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di này, nhưng cũng sẽ không làm ra hành động gì quá đáng đâu. Sợ nhất là kìm nén giận dỗi không hé lời nào, chỉ cần nói ra thôi thì cho dù có tức điên đến cỡ nào, cũng sẽ giảm xuống rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.